ZingTruyen.Xyz

Hoan Thuc Tap Sinh Than Tuong Phan 1

Bởi vì sẽ tiến hành quay và phát trực tiếp trên mạng đồng thời, cho nên một ngày trước khi diễn ra trận đấu, bọn cô phải trang điểm và ăn mặc y như lúc chính thức diễn để diễn tập.

 Bình quân mỗi một nhóm phải diễn tập khoảng mười lần. Thật hiếm thấy, hôm nay tổng đạo diễn Hoắc Lâm Khải lại tự mình đến giám sát bọn cô diễn tập. Các nhân viên bao gồm cả chuyên viên trang điểm và tạo hình đều tập trung ở hiện trường chờ lệnh, lắng nghe sự chỉ đạo và hướng dẫn của tổng đạo diễn. 

"Diêm Ngọc!" 

Nhóm Chẩm Khê vừa diễn tập xong lần thứ nhất thì nghe thấy giọng Hoắc Lâm Khải gắt lên gọi tên nhà tạo hình Diêm Ngọc. 

"Chẩm Khê đang mặc cái gì thế kia? Tại sao cổ áo lại như thế? Chương trình của chúng ta còn cần phải bán da bán thịt để được chú ý sao!" 

Chẩm Khê nghe ông ta nói thế thì vô thức đưa tay lên che ngực. 

Diễm Ngọc tức giận: "Mắt ông có vấn đề a, đó chỉ là cổ áo chữ V bình thường thôi mà."

 "Quá hở."

 Rõ ràng Diêm Ngọc đang đứng bên cạnh ông ta, nhưng ông ta lại gắt to lên khiến tất cả mọi người đều nghe thấy.  

Chẩm Khê cảm thấy rất oan ức. Cái áo này đúng là áo cổ chữ V bình thường, nhưng vì có quá gầy nên khi mặc lên người, cổ áo hơi bị trễ xuống.

 "Đính thêm một khuy ở phía trên đi"

 Chẩm Khê được đưa đi thay một chiếc áo sơ mi màu đen bóng. Mặc chiếc áo này vào khiến toàn thân cô đều là màu đen, ngoại trừ miếng vải bằng ren che trên mắt.

Hoắc Lâm Khải nhìn một lúc vẫn không vừa ý, ông ta nói: 

"Tóc quá dài" 

Chẩm Khê câm nín! Tóc của cô ngắn nhất trong tất cả các thực tập sinh ở đây rồi đấy, còn muốn ngắn thế nào nữa? Cạo trọc à? 

Hoắc Lâm Khải lại hét to: "Diễm Ngọc, cô tham khảo cái đám thần tượng Hàn Quốc đang thịnh hành kiểu tóc gì thì áp dụng cho Chẩm Khê ngay" 

Lần này thì Diêm Ngọc không nhịn nổi nữa:

 "Bà đây mặc kệ, không cắt kiếc gì hết."

 Nhưng cuối cùng, dù Chẩm Khê có muốn hay không thì tóc của cô vẫn bị cắt ngắn thêm. Hoắc Lâm Khải bắt Diêm Ngọc đổi toàn bộ trang phục của cô sang chất liệu mềm mại và mỏng, nguyên văn lời nói của ông ta là: 

"Lúc cô ấy nhảy, quần áo cũng sẽ bay lên theo"

 Diêm Ngọc tức quá bật lại: "Nhảy cái đầu ông, sao ông không đặt thêm một cái quạt gió nữa đi?"

 Tóm lại, qua mấy lượt đổi đi đổi lại tạo hình, cuối cùng Hoắc Lâm Khải cũng hài lòng về mọi thứ trên người Chẩm Khê. Ông ta nói: 

"Rất tốt, cái tôi muốn chính là loại cảm giác chán chường, dở sống dở chết như thế này."

 Nếu không phải vì đang bị đau mắt, Chẩm Khê thật sự muốn trợn trừng mắt với ông ta. Nhóm bọn cô diễn tập đến đoạn cuối, Hoắc Lâm Khải cầm loa phóng thanh gào lên: 

"Chẩm Khê, em phải để khán giả nhìn thấy mình chứ!"

 Chẩm Khê nghĩ thầm, việc khán giả có thể nhìn thấy tôi hay không chẳng phải là trách nhiệm của bên quay phim và do sự chỉ đạo của ông à?

 Chẳng lẽ bắt ống đây chiếm trọn trung tâm sân khấu, đứng yên không nhúc nhích! Lúc bước từ trên sân khấu xuống, đạo diễn Cát đi tới nói với cô: 

"Ý của ông ấy là muốn để người xem chỉ cần liếc mắt là có thể thấy được em, em là nổi bật nhất, hơn nữa chỉ nhìn mỗi mình em"

 Chẩm Khê hỏi: "Vì sao ạ?" 

Làm thế chẳng phải để cô đoạt hết ống kính của người khác à? 

"Cảm nhận tổng thể về sân khấu này của các em không được tốt lắm. Dù gì tuổi các em cũng còn nhỏ, rất khó để làm chủ được ca khúc và vũ đạo theo phong cách này. Do đó, chúng tôi đành phải nghĩ biện pháp thể hiện qua trang phục và cách bài trí trên sân khấu. Nhưng như vừa rồi em cũng thấy rồi đấy, đạo diễn Hoắc vẫn không cảm thấy hài lòng" 

Chẩm Khê cũng bất lực:

 "Đạo diễn Hoắc muốn khi ca khúc này được biểu diễn trên sân khấu sẽ đem lại cảm giác gì ạ?"

 "Sự quyến rũ kìm nén"

 Đạo diễn Cát nhìn Chẩm Khê, cười khẽ: 

"Nghe không hiểu đúng không? Tôi cũng không hiểu, nhưng đây là nguyên văn lời ông nói ấy đấy."

 "Cô cứ nói cho ông ấy biết, em hiểu rồi, em sẽ cố gắng hết sức"

 ***

 Hôm sau là ngày biểu diễn chính thức, nhóm của Chẩm Khê được sắp xếp biểu diễn thứ ba. Để cho buổi phát sóng trực tiếp được diễn ra có trình tự, ban tổ chức chương trình đã mời MC chuyên nghiệp Vệ Kỳ đến để dẫn dắt tiết tấu.

 Trước khi chính thức bắt đầu, anh ta thảo luận trình tự chương trình với ban tổ chức. Anh ta nói nếu vừa bắt đầu đã giới thiệu các màn biểu diễn ngay thì hơi khô khan, nên hy vọng sẽ có một cuộc phỏng vấn nhỏ với các thí sinh trước khi biểu diễn. Ban tổ chức không phản đối, giao toàn quyền điều khiển sân khấu cho anh ta.

 Buổi biểu diễn trực tiếp chính thức bắt đầu, ngoài MC, tất cả mọi người trong hội trường đều im lặng chờ đợi. May mà vị MC này là người rất có kinh nghiệm, có khả năng dẫn dắt chương trình một cách linh hoạt và rất sinh động. Sau khi kết thúc hai tiết mục đầu tiên là đến lượt nhóm của Chẩm Khê biểu diễn.

 Trước khi lên sân khấu, Chẩm Khê được một cô bạn cùng nhóm đỡ tay đi lên: 

"Để mình dìu bạn" Một cô bạn khác đứng cạnh đấy nghe thấy thế cũng đỡ lấy cánh tay còn lại của cô. Chẩm Khê cứ như một người mù không thể nào đi lại thuận lợi, được hai người dìu hai bên đi lên sân khấu. 

Điều này sao kỳ lạ thế nhỉ! Có mùi âm mưu! 

Mắt cô bị bệnh cũng được một thời gian rồi. Ngày nào cô cũng đeo bịt mắt và đi lại khắp nơi, nhưng không thấy mấy cố này có ý định giúp đỡ bao giờ. Lúc này lên sân khấu phát trực tiếp, họ lại tỏ vẻ như là chị em thân thiết.

 Vừa đi tới chính giữa sân khấu, Chẩm Khê bị Vệ Kỳ kéo lại, anh ta giải phóng cô khỏi hai cô nàng "tốt bụng" kia và kéo cô tới cạnh mình. Vị trí đứng cạnh MC là trung tâm của sân khấu. Nhưng chỗ Chẩm Khê đứng ban đầu là chỗ tốt mép ngoài bên phải. Đã đến nước này, Chẩm Khê cũng không thể đổi qua đổi lại vị trí ở ngay trước mặt khán giả được. 

Vệ Kỳ rất tự nhiên bảo bọn cô tự giới thiệu, xong xuôi đâu đấy, anh ta bắt đầu màn phỏng vấn. 

"Những khán giả xem chương trình và các fan của Chẩm Khê - Sếu Đầu Đỏ - đều rất quan tâm đến bệnh tình của bạn. Khi biết tôi sẽ làm MC của buổi phát sóng lần này, hàng chục nghìn tin nhắn đã được gửi đến nhờ tôi hỏi thăm bạn đấy. Thế nào? Bệnh của bạn đã đỡ hơn chưa?" 

Chẩm Khê cầm mic trả lời: "Em đang phục hồi rồi ạ" 

"Vậy mắt của bạn..." 

Chẩm Khê tiếp lời: "Nó vẫn còn hơi sưng nên cần phải che lại, mong mọi người thông cảm cho em nhé" 

Chẩm Khê nghĩ rằng MC quan tâm đến bệnh của cô xong sẽ chuyển sang phỏng vấn những người khác, nhưng MC vẫn kéo tay cô và tiếp tục hỏi: 

"Trước đó trên mạng mới nổ ra một tin, nói là ba ngày trước bạn mới bắt đầu học vũ đạo của ca khúc này, điều đó có đúng không?"

 Nổ ra? 

Kẻ nào nói năng vớ vẩn như thế nhỉ. 

"May mắn là vì trước đó em cũng từng luyện qua bài này rồi nên không mất nhiều công sức để tập lại"

 Chẩm Khê cố gắng trả lời một cách uyển chuyển.

 "Vậy bạn có lòng tin với buổi biểu diễn hôm nay không? Vì hai vòng trước, bạn đều đứng nhất từ dưới lên trong phần bỏ phiếu từ các thực tập sinh khác, lần này bạn có suy nghĩ phải rửa sạch mối nhục này không?" 

Ha! Người anh em này! 

"Em không nghĩ như vậy. Em chỉ cảm thấy, mình càng cần phải cố gắng hơn mới được." 

Chết tiệt. Rốt cuộc tay MC này muốn moi móc thông tin gì từ miệng cô? Muốn nghe cô nói mình không hợp với các thực tập sinh khác nên bị cô lập, bị chèn ép đến nỗi lần nào cũng bị đứng chót? 

Sao cô có thể nói những lời này ngay trong lúc phát sóng trực tiếp được chứ. May là Hoắc Lâm Khải gật đầu ra hiệu, MC mới vội vàng kết thúc màn phỏng vấn. Chẩm Khê đi vào góc tối để chuẩn bị, trong đầu cô đều là lời chỉ dạy "Sự quyến rũ kìm nén" của Hoắc Lâm Khải. 

Âm nhạc vang lên, cô xoay người, ngón tay xoa lên chiếc băng ren trên mặt và tự thôi miên mình:

 "Mày là xà tinh, bây giờ mày muốn đi quyến rũ hòa thượng ở chùa bên cạnh. Mày là xà tinh... mày chính là..."

 Tổ hậu cần mang cả quạt gió và băng khô tạo khói lên. Đứng ở trên sân khấu, Chẩm Khê có cảm giác mình sắp độ kiếp thành công. 

Kết thúc màn biểu diễn, mọi người đều dừng lại. Chẩm Khê ngẩng đầu lên, mồ hôi trên mặt cô trượt xuống cằm rồi nhỏ xuống. Cô kiềm chế hô hấp, để lồng ngực trông chỉ hơi phập phồng. 

"Cảm ơn nhóm Catch me đã mang tới cho chúng ta màn biểu diễn vừa rồi" 

MC nói xong lời cảm ơn có nghĩa là tiết mục biểu diễn của nhóm cô đã kết thúc. Dưới ánh đèn mờ ảo, nhóm cô đi xuống sân khấu. Lúc này Chẩm Khê thật sự nhìn không rõ lắm, nhưng bên cạnh chẳng có ai đưa tay ra đỡ cô đi xuống nữa. 

Hoắc Lâm Khải đi đến, mùi khói thuốc đặc biệt trên người ông ta cũng bay tới theo, tay cô thuận thế mà đặt lên vai ông ta. Hoắc Lâm Khải nói: 

"Sân khấu vừa rồi làm tốt lắm" 

Chẩm Khê gật đầu, cô vẫn còn đang thở gấp. 

Ông ta lại nói: "Xem ra sân khấu này sẽ hot lắm đây"

 "Vâng"

 "Phần quay one take của em trong tiết mục này chắc sẽ lại phá kỷ lục" 

"Cảm ơn đạo diễn." 

Hoắc Lâm Khải giao cổ cho đạo diễn Cát, để cô ấy đưa cô đến bệnh viện luôn. Hoắc Lâm Khải nói: 

"Em mới chỉ là cô bé mười mấy tuổi, với tình trạng thế này mà còn có thể kiên trì đến tận bây giờ, đúng là quá giỏi" 

Chẩm Khê hỏi: "Vậy còn kết quả bỏ phiếu..." 

"Sẽ thông báo cho em sau." 

Chẩm Khê theo đạo diễn Cát tới bệnh viện lần trước, vẫn là vị bác sĩ lần trước khám cho cô, xem xong mắt của cô, bác sĩ thở dài: 

"Đúng là không muốn sống nữa rồi."

 Chẩm Khê lại phải nhập viện ngay trong đêm. 

"Em nghỉ ngơi cho tốt đi" Đạo diễn Cát nói, "Lần sau chính là trận chung kết rồi."

 Đến khuya, đạo diễn Cát nhận được tin, nhóm Catch me đứng thứ nhất trong lượt bình chọn tại trường quay, mỗi thành viên được thêm một trăm nghìn phiếu, riêng Chẩm Khê chiếm 80% tổng số phiếu bầu trong nhóm nên đà giành được hai trăm nghìn phiếu. 

Đạo diễn Cát nói với cô: "Có thêm hai trăm nghìn phiếu này, đến vòng sau em sẽ đứng thứ nhất rồi" 

Chẩm Khê không hề cảm thấy rằng mình có thêm hai trăm nghìn phiếu là có thể đánh bại được Đoạn Ái Đình. Nhưng hai trăm nghìn phiếu đúng là không phải số lượng nhỏ, ít nhất cô sẽ không bị loại. Nhưng thế sự vô thường, không có gì là đương nhiên và tuyệt đối cả. 

Lúc vòng loại thứ ba diễn ra, Chẩm Khê vẫn còn đang ở trong bệnh viện nên không tham dự, kết quả là do đạo diễn Cát thông báo. Tổng số 35 thực tập sinh, loại 15 người, chỉ còn lại 20 người bước vào trận chung kết.

 Sau một khoảng thời gian bị tụt hạng, lần bình chọn này, Đoạn Ái Đình đã quay trở lại vị trí thứ nhất. Chẩm Hàm cũng được tăng bậc từ thứ tư lên thứ ba. Tổng thể mà nói, vị trí của mỗi thí sinh không thay đổi nhiều, chỉ có thẩm Khê, lần trước đứng thứ ba nhưng lần này bị rơi xuống thứ 20, suýt nữa thì bị loại. Đây là kết quả mà cô đã nghĩ tới trước khi công bố kết quả bỏ phiếu. 

Trong khoảng thời gian ở bệnh viện, cô cũng tìm đủ mọi cách để biết được tình hình hiện tại của cuộc thi. Ví dụ như Đoạn Ái Đình, cư dân mạng đào ra việc anh bạn trai xấu xa nào đó của chị ta trước kia đã từng tham dự vào một vụ án cưỡng bức trong trường. Bởi vậy, các fan đều tỏ ra thương tiếc cho chị ta, và đưa chị ta lên vị trí thứ nhất một lần nữa. Mà những tin tức gần đây có liên quan tới Chẩm Khê đều xoay quanh hai chuyện... 

Một là, cô buộc cha ruột của mình bỏ ra hai mươi ba nghìn tệ và đoạn tuyệt quan hệ cha con.

 Hai là, trong thời gian tập huấn mùa hè ở công ty Melon, cô đã từng dùng mỹ phẩm kém chất lượng để đánh tráo mỹ phẩm cao cấp của một người bạn cùng ký túc xá, và bị nhân viên công ty bắt được. 

Hai chuyện này đều là những chuyện liên quan đến vấn đề mà mọi người không dễ dàng tha thứ - nhân phẩm. Thêm vào đó còn là chuyện cổ từng gian lận khi đi thi và cả chuyện trộm tiền đểu. Tuy đã được làm sáng tỏ, nhưng vẫn không được cư dân mạng chấp nhận. 

Trong vòng một đêm, Chẩm Khê từ một thực tập sinh xuất sắc, luôn chăm chỉ nỗ lực, biến thành con chuột chạy qua đường bị người ta đuổi đánh. Trên mạng tổ chức một cuộc trưng cầu với nội dung yêu cầu cô phải rời khỏi cuộc thi, đã có hơn một trăm nghìn người bỏ phiếu. Ngay cả những bác sĩ, y tá gặp mặt cô mỗi ngày cũng nhìn cô bằng ánh mắt mang ý nghĩa khác. 

Quản lý Lý của công ty Melon tới, cô ta đi xin lỗi tổ đạo diễn của chương trình và yêu cầu Chẩm Khê lập tức rút khỏi cuộc thi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz