ZingTruyen.Xyz

Hoan Thien Quan Tu Phuc Dong Nhan Van Ca Ca Tot Cua Nhung Dua Tre


   Mặc dù đang ở trong ảo cảnh, Phong Tín vẫn có thể cảm nhận được bên ngoài căn phòng này , trời nổi gió rất to.  Gió lớn nhưng khô khốc , mang theo cái nóng của mùa hè, va chạm mạnh vào những cánh cửa cũ. Trong thư phòng, mùi huân hương nhè nhẹ vẫn không át được cái sự hôi thối của thi thể rữa nát, giữa bàn đặt hai ngọn nến, hai ngọn nến này thế mà chẳng hề ngắn đi, ánh lửa thậm chí còn chẳng lung lay. Bên ngoài là đêm hè nóng nực, cách một cánh cửa, thời gian bị ngưng đọng, lạnh đến thấu xương.

Sau một hồi bàng hoàng run nhẹ, Phong Tín tiến gần lại, hướng Lý Nguyên, hỏi : " Minh Thần, cổ quỷ, lại là một đám trẻ con mười tuổi ? "

Lý Nguyên quay lại nhìn hắn, quả thật là  có hơi giận, Mộ Tình thấy nó hai má hồng hồng phồng ra, đôi mắt ướt nước đỏ lên, bạch y đi cùng với lớp da màu tuyết này của nó, nếu vẽ tranh lại, chỉ cần dùng cây cọ đen quẹt hai đường rồi tô trắng là giống nhất. Y thấy nó ngồi xuống trái dừa khổng lồ, chân còn chưa chạm tới đất, đứa nhỏ cúi người định tháo giày, nhưng nó suýt chút nữa ngã đập đầu, nên lại dựng thẳng lưng, hất hất chân. Dày tuột ra, chân nó còn trắng hơn cả mặt, đốt ngón chân rõ ràng, móng vẽ hình nai, ở cổ chân phải đeo một chiếc lắc vàng . Một tia sáng vụt qua, chiếc lắc đã ở trên tay, Lý Nguyên đưa đến trước mặt Phong Tín, nói :

" Một ngàn tám trăm ba mươi mốt . Ngươi rửa mắt nhìn cho rõ, ta đã tồn tại trên đời một ngàn tám trăm ba mươi mốt năm, lại còn có dáng vẻ nhỏ nhắn xinh đẹp, ngươi á, vừa già vừa ngốc, còn dám chê ta trẻ con ! "

"..."

Lắc vàng in hoạ tiết nổi, hình rồng hình phượng, hình núi hình mây, hình trăng hình sao, khảm đủ thứ loại ngọc ngà, rực rỡ lên trên tay chủ nhân. Mộ Tình căn bản nhìn không được thứ trang sức này, y nhắm mắt, quay đầu đi. Con mẹ nó chứ, cái lắc chân kia rõ ràng sáng đến chói, chói mù cả mắt chó kia kìa, đến chó còn nhìn không nổi !

Nhưng Phong Tín hơn cả chó, hắn nhìn được, hắn thấy, thấy một tá chữ li ti màu đen nhìn qua như một dấu chấm, ở giữa có một viên thạch đỏ cam , viên thạch sáng ,chiếu ra một ô chữ , ghi :

Một ngàn tám trăm ba mươi mốt năm tồn tại.
Một ngàn tám trăm năm làm người, tương đương một trăm tám mươi kiếp.
Ba năm Minh Thần .

Lý Nguyên đeo lại lắc vào cổ chân, cười hi hi, nói : " Thời gian ngươi sống phải thêm số một ở trước thì mời bằng ta, nhìn ta lại còn đáng yêu hơn cả ngươi nha, tướng quân có muốn làm con nít không ? "

"..." Phong Tín đen mặt, tất nhiên là thấy ghét lắm rồi, hắn ghét muốn chết, ghét hơn cả chữ ghét nữa, muốn một phát thổi tắt nến cho người kia biến đi luôn. Mộ Tình bình tĩnh hơn hắn nhiều, hỏi : " Thế thì Lý phu nhân...?  "

" Ừm " Đứa nhỏ kia nói, vẫn không ngừng dùng đôi mắt " ta cười xong ngay đây " mà nhìn y, sau một lúc mới thở dài " Mẹ ta hả, nói sao đây nhỉ, hai chúng ta là cùng chết trong căn phòng này. "

" Vì sao ? "

" Cháy. "

" Ồ " Mộ Tình cúi đầu, rốt cuộc vẫn theo thoái quen, định xoa đầu người kia một cái, nhưng tay đưa tới nửa thì dừng lại, rụt về . Y nhìn Lý Nguyên hồi lâu, nó đang cười, nhưng y cảm nhận được, gương mặt vô tư kia chính là giả tạo, người trước mặt chắc chắn đã có gần hai ngàn năm dày vò thế nào. Y hỏi : " Tại sao ngươi lại giả dạng phu nhân ? "

Lý Nguyên gãi gãi đầu, miệng vẫn không ngừng nhếc lên, bộ dạng này đúng là khó coi, người khác nhìn thấy mà xót hết cả lòng. Nó thở dài : " Ta là không muốn nha, nhưng sau khi chết, tưởng là lại được sinh ra, sống thêm mười năm nữa, thì.... "

" Ngươi biến thành bà ấy ? "

" Ừm " Lý Nguyên gật đầu, đôi chân trắng nõn đưa qua đưa lại , cái lắc chân khi đeo vào thì ngưng phát sáng, dịu nhẹ đến nỗi chẳng ai để ý.

Phong Tín bây giờ mới lên tiếng, hắn đại khái là muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, nói : " Tại sao ngươi cứ trả lời ngắn như vậy ? Có gì thì kể ra hết luôn cho xong đi. "

Đứa nhỏ không nhìn thèm liếc hắn, miệng cũng chẳng thèm mở, nhưng giọng nói cứ lanh lảnh thu vào bên tai hắn, Mộ Tình không nghe được, đây giống như một bản nâng cấp của thuật Thông linh. Dù không cần biết mật khẩu, Lý Nguyên vẫn xâm nhập vào được thần thức của Phong Tín, cũng phải thôi, đây vốn là nghề của Minh Thần mà. Hắn nghe thấy một giọng nói mang ý chê cười ong ong vang lên trong đầu :

" Này nha, cái vị tiểu thần quan này sao đầu óc khó hiểu khó ưa vậy nè ? Các ngươi là muốn xuống bắt tội phạm lấy lời khai mà, người hỏi một ta đáp một là may rồi , chẳng lẽ ngươi muốn tên tội phạm này một lần nói hết tất cả sự tình cho ngươi nghe à ? Sao mà còn vui đây ? Nếu ngươi muốn vậy thì cũng phải hú lên cho người ta một tiếng chứ, im im vậy bắt người ta hiểu ý mà chiều ngươi, đâu ra dễ ăn vậy hửm ? "

"..."

Phong Tín thầm mắng một tiếng, nhìn lại vẫn thấy hai người hỏi một đáp một ngàn mà, đứa lớn này nói nhiều như vậy, sau cùng vẫn là tự cho chính mình một bạt tai. Mà cái độ nói nhiều này đúng là đã làm hắn ngứa ngáy, Lý Nguyên ở ngoài nói với Mộ Tình liên hồi, câu chữ bay ra đập bộp bộp vào tai Phong Tín, bên trong đầu cũng nói trên trời dưới đất, nếu ngày nào cũng nghe chắc hắn sẽ vỡ cả đầu mất.

Mộ Tình cũng lười hỏi rồi, y nói : " Ngươi có gì mau kể hết đi . "

Nếu là Phong Tín nói, Lý Nguyên nhất định sẽ dùng hết lời để chửi hắn. Nhưng bây giờ là Tình ca ca mở lời, người kia chỉ thuận theo thôi. Mộ Tình lười hỏi, đứa nhỏ kia cũng lười mở miệng, không, nó mà lười mở miệng cái gì chứ, chẳng qua là muốn chơi nổi. Nó không mở miệng, là trực tiếp tạo ra kí ức cho hai người, vẫn chống cằm nhìn chằm chằm họ, nói :

" Được rồi, bây giờ chỉ cần nhớ lại là được. Đây chỉ là chút tài mọn của ta, không cần quá khen, mà có khen ta cũng không ngại đâu. Ha ha "

Điều Mộ Tình nhìn thấy cuối cùng là đứa nhỏ lấy ra một túi hạt dưa, ung dung cắn, vừa cắn vừa đưa đẩy chân, chờ bọn họ " nhớ " xong, rồi y nhắm mắt.

Y mơ hồ " nhớ " ra, Lý Nguyên kể với mình : " A Nhã và A Mộc là song sinh, ta lại lớn hơn chúng bảy tuổi. Các ngươi cũng biết đó, ý thức của phụ mẫu và gia nô đều rất mơ hồ về ta, đôi khi mẫu thân còn chẳng nhớ đã sinh ra ta nữa kìa. "

Mộ Tình " nhớ " mình đã hỏi lại : " Vậy việc người ta không nhớ về Minh Thần, đều không phải do các ngươi chủ động ? "

" Ai, thật ra là cả hai nha , có cái là chủ động thật, có cái là không, đôi khi ta còn bị chính năng lực này điều khiển nữa mà . Chuyện đó kể sau, nghe tiếp nè. "

Bây giờ là một cảnh hiện ra trong đầu, y  nhìn thấy một căn phòng vào hè, cửa sổ đang mở để đón gió, phòng vào buổi đêm, chỉ thắp một cây nến nhỏ, giữ bóng tối có ánh sáng le lói của lửa, cùng ánh trăng từ ngoài rọi vào. Màn cửa sổ bị gió thổi qua, che khuất ánh trăng ở sau, nhìn trong phòng, chẳng thấy gì ngoài một mảng đen lớn.

Cửa mở.

Một đứa trẻ tầm mười tuổi chạy vào , vì ánh sáng chiếu từ phía ngoài nên chỉ  thấy bóng, nếu tinh tế hơn có thể nhìn ra đứa nhỏ này đang cười đến run cả người lên, nó chạy vào phòng, thắp lên một cây nến nữa. Cây nến này được đặt sát bên cửa sổ, nó vén màn, ngồi lên ô cửa ngắm trăng. Trăng rọi vào, chiếu sáng gương mặt trẻ con nhưng góc cạnh của đứa nhỏ, hiện lên dưới ánh nến lung linh, một vẻ đẹp nhẹ nhàng.

Khỏi cần nói thì ai cũng biết được cảnh thơ mộng này chẳng kéo dài bao lâu, dù gì trước khi sóng gió ập đến vẫn luôn là một khoảng bình yên đến lạ mà.

Chưa đầy một chén trà sau, một người phụ nữ bước vào rồi đóng cửa , người này, không ai khác, chính là Lý phu nhân. Bà hình như không nhìn thấy đứa nhỏ trên ô cửa sổ, Mộ Tình có hơi ngạc nhiên, bây giờ y mới biết, Minh Thần thì ra còn có khả năng tàng hình.

" Ta không tàng hình đâu, bà ấy cũng chẳng mù, chúng ta đang chơi bịt mắt bắt dê, lúc này chỉ còn mỗi ta chưa bị phát hiện thôi. " Giọng kể chuyện thích thú vang lên trong đầu y.

Đúng vậy, bên ngoài cửa sổ , Lý Nhã ba tuổi nhìn vào, thò tay qua song sắt, níu lấy vạt áo của đứa nhỏ bên trong, hét lên : " Nương ơi nương, ca ca ở trong này, ở gần cửa sổ này ! "

Lý Nguyên thấy nó giữ mình lại, làm sao mà giữ chặt được, chỉ cần hất tay ra là có thể chạy đi rồi. Nó tránh khỏi Lý Nhã, đóng cửa sổ lại, vẫn không quên nhắc : " Như vậy là chơi xấu đó nha. "

Phu nhân đúng là đang bịt mắt, theo tiếng gọi đi đến bên cửa sổ, ngang qua bàn, bà dừng lại :

" Đừng thắp nến thế này chứ, đã nói chơi thì phải tắt hết đi mà. "

Dù không nhìn thấy, bà vẫn cảm nhận được có nến đang sáng, thế là cúi người xuống, thổi tắt . Lúc này Lý Nguyên đã đứng ngay sau bà, chuẩn bị chạy trốn ở nơi khác. Phu nhân đến bên cửa sổ, đưa tay ra sờ xung quanh, không chạm được con. Thứ bà chạm được, là cây nến ở gần đó, nó ngã vào màn che, màn bắt lửa.

Cháy.

Càng xui hơn là, Lý Nguyên chạy ra cạy cửa, cửa không mở.

Lửa lan xuống sàn gỗ bên dưới, phu nhân đã bỏ bịt mắt, nhưng vẫn không mở được cửa. Họ bên trong la hét, đập phá, không ai nghe.

Phong Tín " nhớ " mình đã hỏi : " Tại sao lại không ai biết ? Phủ lớn thế này không có người à ? "

Rồi hắn " nhớ " Mộ Tình đã trả lời : " Vô dụng thôi. Khi đứa trẻ mang mệnh Minh Thần sắp chết, cho dù là thị vệ hoàng gia vạn người ở bên ngoài, không cứu được vẫn là không cứu được. "

"... Ta thao ! Tên Lý Nguyên đó tạo ký ức giả cũng phải chê cười ta ! " Tất nhiên là không nói ra, chỉ thầm mắng trong lòng, hắn vẫn xòn muốn xem tiếp lắm.

Khung cảnh sáng lên, họ nhìn thấy phu nhân gào khóc thảm thiết mà ra sức đập cửa, Lý Nguyên một giọt nước mắt cũng chẳng rơi, nó biết số phận của mình. Nó cố gắng bò lên, che chở cho mẫu thân mình, nhưng cơ thể quá nhỏ, phần chân của bà vẫn bị thiêu cháy. Hai người ôm nhau, phu nhân vẫn rất cố gắng ôm đứa nhỏ vào lòng, chân bà bị đốt, hít vào quá nhiều khói độc, thế mà còn đi nhanh hơn Lý Nguyên.

Người kia không phải không chết, là hơi khó chết, sau khi thiêu đi phần chân của phu nhân, ngọn lửa khổng lồ như có sinh mệnh, ồ ạt bò lên người Lý Nguyên !

Đứa nhỏ bị lửa bao quanh, nó đưa tay ôm lấy đầu, vẫn tuyệt không la một tiếng. Nó không mở miệng, lửa vẫn không tha nó, số mệnh cũng không tha nó, nó không chết được, đến khi cả người cháy đen.

Lửa tắt.

Cả căn phòng quay lại như chưa từng cháy, chỉ là có hai cái xác nằm ở giữa.

  Hết Chương 12

------------------------------------------

Tuần sau mình thi học kỳ nên sẽ không có chương mới nhé. Yêu thương 😘

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz