ZingTruyen.Xyz

[Hoàn] THÁI Y NHẤT PHẨM

Chương 33

bacom2

Đăng trong nhà "bacom2" ở Wattpad

Không biết quý vị đã từng có cảm giác này chưa :

Trời tuyết lớn thật sự rất kỳ diệu, trong phút chốc nó có thể biến sự ồn ào thành cô độc, rồi lại khiến nỗi cô độc nháy mắt trở nên thấm thía, đồng thời cũng có thể kéo lại khoảng cách giữa hai người càng gần hơn.

Những bông tuyết như lông ngỗng bay bồng bềnh trên không, làm mờ tầm nhìn cách đó hàng chục bước, như thể sức mạnh của các vị thần đã tách môi trường xung quanh thành những thế giới nhỏ độc lập.

Lấy trời làm mái che, đất làm chiếu, rèm tuyết làm ranh giới, có vài ba đôi trẻ ngốc nghếch đang hưởng thụ những gì thiên nhiên cung cấp.

Hồng Văn đi chậm nửa bước, nhìn tấm áo choàng đỏ tươi phía trước thỉnh thoảng tung bay trong màn tuyết trắng thật lóa mắt, tim đập rối loạn, trong đầu nảy sinh một sự thỏa mãn kỳ dị.

-- -- Nếu cứ đi như thế đến cõi vô tận, chưa chắc không thể. . .

Ngạch cửa của Tứ Hải Lâu hơi cao, bởi vì trời đang đổ tuyết nên trên ngạch cửa đọng nhiều nước tuyết pha lẫn bùn đất. Chân Trưởng công chúa mới vừa nhấc, Hồng Văn lập tức giúp nàng vén lên vạt áo choàng: "Đừng làm dơ."

Anh chàng nhỏ giọng nhắc, mãi đến khi hai chân đối phương đều bước qua, lúc này mới buông tay.

"Đa tạ." Tầm mắt Trưởng công chúa Gia Chân lướt từ ngón tay dài của Hồng Văn một đường thẳng xuống vạt áo bông màu xanh nhạt mới tinh, nơi đó rõ ràng có vài vệt nước bùn.

Anh chàng chỉ lo nhìn chằm chằm áo choàng của người ta, lại quên mất áo bông của mình cũng mới may.

Thanh Nhạn đi sau đành phải rụt lại cánh tay đã vươn ra hơn một nửa, thầm nghĩ động tác của Tiểu Hồng đại nhân thật quá nhanh, làm cho đại cung nữ đắc lực bậc nhất bên người Trưởng công chúa bị mất đất dụng võ. 🤣

Hồng Văn hồn nhiên không để ý, trước túm chặt tiểu nhị trong tiệm muốn phòng ở lầu hai, rồi hỏi hôm nay có ca vũ gì đặc sắc hay không.

Tiểu nhị cười chỉ chỉ trên đài: "Ngài nhìn kìa, Ngọc Tiên cô nương vừa nhận được một khúc ca mới, hôm nay là lần đầu tiên diễn xướng."

Hồng Văn quay lại nhìn lên, thấy trên đài quả thật có một cô nương trẻ tuổi cực kỳ mảnh mai, mặc chiếc áo bông bằng nhung với đường viền lông thỏ khiến vòng eo càng thon thả, trông càng có vẻ yếu đuối mong manh.

Cô gái ôm cây tỳ bà bắt đầu chỉnh âm, còn chưa chính thức cất giọng mà dưới đài đã tụ tập vô số người.

Trưởng công chúa Gia Chân đột nhiên khịt mũi rồi đi thẳng lên lầu.

Hồng Văn vội vàng đuổi theo.

Tiểu nhị gãi gãi đầu, chậc, cô nương kia tính tình nóng nảy thiệt, người trong lòng chỉ vừa nhìn thoáng qua Ngọc Tiên cô nương mà đã ăn dấm ngay lập tức? 😉

Khi bọn họ tiến vào phòng, giọng hát ru lòng người của Ngọc Tiên cô nương hợp với tiếng đàn tỳ bà vang lên.

". . . Sáng sớm thức dậy định vẽ mày, nhưng bàn tay trắng nõn lại vô lực. . . Làm sao có thể mở lời với chàng, lang quân đến đây vì tình nhưng thiếp vô tình. . . Cát vàng rơi vạn dặm trong ánh hoàng hôn, sóng nước trong vắt soi bóng hàng liễu rũ. . ."

Giọng hát kia mượt mà như tơ, bi thương mà chân thành, thấm vào tai người như có sức sống, mọi người đều nghe như si như say.

Trưởng công chúa Gia Chân nhíu mày: "Tà âm, cố làm ra vẻ, khúc đó do ai viết?"

Nàng cũng biết ca nữ kiếm sống không dễ dàng, tất cả vui buồn tang thương đều từ khúc nhạc, vì thế không trút cơn giận lên người Ngọc Tiên.

Thanh Nhạn lập tức sai tiểu cung nữ đi hỏi thăm: "Là một cử nhân năm trước mới vừa thi đậu, nghe nói là tiểu tam nguyên đấy ạ, được ca tụng là một tài tử."

"Như vậy cũng xứng làm tài tử?" Nếu là hạng người chơi bời lêu lổng viết ra ca từ kiểu này thì còn hiểu được, ai ngờ lại là kẻ có công danh, Trưởng công chúa Gia Chân cười khẩy, "Tra hỏi tỉ mỉ lai lịch của hắn, nhìn xem từ khi nhập kinh đã từng tiếp xúc với người nào."

Tiểu cung nữ vội thưa vâng rồi lui xuống.

Hồng Văn rót chén trà nóng đẩy qua: "Công chúa uống trà cho ấm người, cũng xua đi cơn giận."

Trưởng công chúa Gia Chân lườm chàng ta: "Hiếm khi được xuất cung đi chơi, bổn cung vô cùng hứng khởi, cơn giận tới từ chỗ nào?"

Hồng Văn cười tủm tỉm gật đầu: "À phải."

Thấy anh chàng như vậy, Trưởng công chúa Gia Chân cảm giác như đấm một quyền vào bị bông, tự thấy mình cũng không thú vị.

"Ngươi nào biết được, sau khi đón năm mới là đến kỳ thi mùa xuân, luôn có vài thư sinh không học hành đàng hoàng, tâm tư xiêu vẹo muốn đi lối tắt. Bởi vì năm nay Hoàng huynh nổi cơn giận lôi đình, bọn họ không dám giống những năm trước lo lót cửa sau cho mấy quan viên tự đề cử bản thân, thế là cố ý viết ca khúc cho người này, làm bài thơ cho người kia, nhất định phải tạo ra chút danh tiếng tài tử ở dân gian. . ."

Mười năm học tập gian khổ, một ngày cá chép hóa rồng.

Nhưng thế nào mới tính là "rồng"? Dẫu trúng tiến sĩ thì ăn nhằm gì! Mỗi ba năm một lần, mỗi lần cho ra ba trăm tiến sĩ, ngặt nỗi triều đình có bao nhiêu quan viên thoái ẩn cần thế chỗ?

Dẫu có tài đứng trong ba vị trí nhất giáp, tuy bọn họ thấy mình đặc biệt nhưng Hoàng đế cứ mỗi ba năm lại thấy thì chả có gì hiếm lạ với ngài, trước tiên cứ tống cổ đến Hàn Lâm Viện lấy thâm niên. . .

Ba vị trí nhất giáp còn như thế, những người trong nhị giáp tam giáp khỏi cần phải bàn, khối kẻ cuối cùng trở nên mờ nhạt trong biển người.

Người nhiều thịt ít, làm sao dễ nổi bật? Thế là không thiếu những kẻ muốn tìm biện pháp đi đường tắt, trước tiên đánh bóng thanh danh của mình.

Hồng Văn thật sự không hiểu rõ những uẩn khúc bên trong.

Hắn luôn cảm thấy văn nhân khá cao ngạo, ngươi tới ta đi không bao giờ phục nhau, chỉ cố giữ thái độ bình thường mà thôi. Vì thế hôm nay kinh ngạc người này bảy bước thành thơ, ngày mai tán thưởng người nọ xuất khẩu thành văn, sau đó vỗ tay hô to "Thật tuyệt vời, thật tuyệt vời". . .

"Công chúa có cái nhìn sâu sắc, thụ giáo." Anh chàng nghiêm túc nói.

Khóe miệng Trưởng công chúa Gia Chân hơi nhếch lên một chút, lại còn cố gắng làm ra vẻ 'Ngươi thật ít thấy việc lạ, nếu ngươi muốn biết, ta sẽ miễn cưỡng chỉ cho ngươi', ngúng nguẩy nói: "Đâu phải vì 'giáo' ngươi, hừ, bổn cung đang lo lắng cái đám chỉ biết truy danh trục lợi ngâm thơ làm câu đối, nếu thật sự trời xui đất khiến vào triều làm quan, chẳng phải là tai họa lớn cho bá tánh thiên hạ?"

Nàng chỉ cảm thấy những thư sinh đó tham lam quá mức, công danh lợi lộc vinh hoa phú quý. . . cái gì cũng muốn, coi thường Long Nguyên Đế, cũng coi thường bá tánh thiên hạ.

Hoàng huynh tuy đam mê thơ từ nhưng không hề nhầm lẫn coi việc ngâm thơ đối câu giống với việc trị quốc tề gia, cho dù những người này thật sự nhờ mấy bài 'dâm từ diễm khúc' mà được Hoàng huynh chú ý, cùng lắm là triệu tiến cung . . . tiếp tục làm thơ. 😏

Hồng Văn thở dài: "Xác thật như thế. Rất nhiều sự tình nhìn như giống nhau nhưng thật ra hơn kém khá xa. Tỷ như thế nhân thường xuyên nghĩ rằng châm cứu cũng giống như xoa bóp, nhưng người biết xoa bóp chưa chắc tinh thông châm cứu, mà người tinh thông châm cứu cũng chưa chắc khéo xoa bóp."

Trưởng công chúa Gia Chân gật đầu: "Chính là lý lẽ này."

Nàng chợt nghiêng đầu mỉm cười, lúm đồng tiền trên má như ẩn như hiện, ánh mắt lộ ra vẻ giảo hoạt: "Vậy thì Hồng đại nhân thuộc loại người nào, tinh thông châm cứu hay khéo xoa bóp?"

Hồng Văn vuốt phẳng áo choàng chả thấy mấy nếp nhăn, nghiêm túc đáp: "Kẻ hèn bất tài, món nào cũng có chút tâm đắc."

Đây là nói bản thân cả hai loại đều không tệ đâu nhé! 😁

Trưởng công chúa Gia Chân không ngờ nhận được đáp án này, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó phì cười.

Xì. . .

Hồng Văn thấy vẻ mặt giễu cợt của nàng, dường như muốn nói: Không ngờ người này cũng kiêu ngạo như vậy, cười kể: "Trước kia sư phụ đã từng dạy vi thần mấy câu, vi thần cảm thấy rất có lý."

Trưởng công chúa Gia Chân quả nhiên được khơi gợi hứng thú, hơi chồm người về phía trước: "Là câu gì?"

"Sư phụ nói, khiêm tốn tất nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu biết chính mình có khả năng mà cứ cố nói ngược lại, chắc chắn sẽ có lúc làm trì hoãn chuyện quan trọng, cũng có vẻ người này cố ý khoe khoang, cố khiêu gợi sự chú ý, thật ra là kẻ đạo đức giả." Chén trà rót lúc nãy đã không còn nóng, Hồng Văn lại rót cho nàng chén trà khác đẩy qua, "Cho nên chi bằng mọi người nên nói thật, biết thì cứ nhận là biết, không biết cũng đâu cần sợ mất mặt, thế thôi! Một khi sự phán xét đúng sai đã được giải quyết, việc trị quốc hay tề gia chẳng phải sẽ dễ dàng hơn rất nhiều?"

Trưởng công chúa Gia Chân chậm rãi gật đầu, nhấm nuốt lại mấy câu nói đó mấy lần rồi lặng lẽ thở dài: "Quả nhiên ngôn ngữ tinh tế ý nghĩa sâu xa."

Trước đó đã nghe Hoàng huynh ngẫu nhiên đề cập đến người này, khen là một người vô cùng sáng suốt, hiện giờ xem ra quả nhiên không tệ.

Tuy đáng tiếc ông ta không vào triều làm quan, nhưng loại người này cứ ở dân gian càng thoải mái hơn, đây cũng là một điều may mắn cho bá tánh. Mời vào nhà bà còm ở wattpad.

Thấy hai người chạy đến nhà hàng bàn luận quốc gia đại sự, Thanh Nhạn không biết nên khóc hay cười, đành kêu tiểu nhị đem thực đơn vào: "Đã mấy hôm Công chúa chưa từng nói chuyện với ai một cách 'tâm bình khí hòa' như vậy, xin hai vị đừng chỉ lo nói chính sự, hãy kêu chút rượu và thức ăn ạ."

Trưởng công chúa Gia Chân mắng dỗi: "Nghe ngươi nói bậy bạ gì kìa, lúc nào mà ta không 'tâm bình khí hòa'?" Thanh Nhạn chỉ cười.

Trưởng công chúa Gia Chân lườm Thanh Nhạn một cái, nhưng vẫn cầm thực đơn lật xem, quay sang trách Hồng Văn: "Tiểu Hồng đại nhân nè, đã nói sẽ giới thiệu món ăn cho ta, thế mà bây giờ lại đến phiên ta cầm thực đơn."

Vừa nghe xưng "Ta" kiểu vậy, Hồng Văn biết vị quý nhân này đã tiêu cơn tức, không giống vừa rồi miệng đầy "Bổn cung" "Bổn cung".

Hắn càng cảm thấy vị Công chúa này cầm tinh con mèo, tất nhiên là loại mèo nhìn như cao ngạo điêu ngoa, nhưng thật ra rất thông tình đạt lý. . . Chả biết cơn giận từ đâu tới rất nhanh, nhưng người khác chỉ hơi vuốt ve một chút là đã tự dỗ bản thân được ngay.

Dễ thương chi lạ! 😍

"Vi thần xác thật cảm thấy đồ ăn ở đây nấu khá ngon," Hồng Văn cười rào trước, "Ngặt nỗi có chút thô tục, khó vào được nơi thanh nhã, sợ Công chúa ăn không quen."

Trưởng công chúa Gia Chân trợn tròn mắt hạnh, nhíu mày liễu: "Trong cung đồ ăn rất tinh xảo đấy thôi, một miếng đậu hủ mà cũng phải tỉa hoa, nhưng đâu có gì thú vị?"

"Vậy vi thần xin giới thiệu nhé?" Hồng Văn giống một người lần đầu tiên qua sông, thử dò từng chút: "Có một món gọi là Hồng tô thủ, nói trắng ra chính là giò heo kho tàu. Công chúa chú ý nha, là giò heo đấy!"

Trưởng công chúa Gia Chân chớp chớp mắt: "Giò heo cũng có thể ăn?"

Thấy vẻ mặt nàng tràn đầy tò mò chứ không chán ghét hay bài xích, Hồng Văn cười đáp: "Heo ngựa dê bò trừ bỏ lông, còn có gì không thể cho vào miệng? Ngay cả xương cốt cũng có thể hầm lấy nước ngọt, hầm xong có thể moi tủy bên trong ra ăn, huống chi chân giò? Thịt nhiều lắm."

Trưởng công chúa Gia Chân nghiêm túc suy nghĩ một lát, lại còn cúi đầu nhìn nhìn đôi tay mình, rất có ngộ tính gật gật: "Đúng thật."

Đám người Thanh Nhạn đứng hầu phía sau giở khóc giở cười: Công chúa điện hạ à, đang êm đẹp tự nhiên ngài lại so đôi tay ngọc ngà của mình với giò heo thế kia?! 🤣

Thấy Trưởng công chúa Gia Chân ngay cả giò heo cũng có thể tiếp thu, Hồng Văn thả lỏng hơn, bèn liên tiếp gọi thêm vài món: lòng dê om, canh đậu hủ đầu cá, cùng với hai món rau xanh trồng trong nhà ấm.

Mấy món này đều yêu cầu chút thời gian chuẩn bị, Hồng Văn nghe tiếng đàn tỳ bà và tiếng ca bên ngoài đã ngừng, thuận tiện ló đầu ra thăm dò: "Công chúa mau đến xem, sắp nhảy múa rồi!"

Phòng ở lầu hai tuy cũng có cửa sổ mở ra hướng đại sảnh nhưng vẫn cách một hành lang ở giữa nên nhìn không rõ. Trưởng công chúa Gia Chân không kiên nhẫn vươn cổ ra xem nên đơn giản bước thẳng ra ngoài.

Phía dưới đài quả nhiên đã thay đổi tiết mục.

Bốn góc đặt bốn chiếc trống da trâu ước chừng cao bằng một người, còn có hai hàng thanh niên cường tráng mặc áo giáp da, tay cầm trường mâu, trông không ẻo lả như ca vũ bình thường mà ngược lại cứ như chuẩn bị hành quân đánh giặc.

Hồng Văn cong hai tay dựa người vào lan can: "Mấy năm nay chúng ta liên tục thắng lớn ở biên quan, không biết đã lưu truyền bao nhiêu sự tích. Tâm tình mọi người đều hứng khởi nên ca vũ tự nhiên cũng phải biến đổi. Nghe nói điệu vũ này là thể theo cuộc chiến của Tạ Tước gia lấy ít thắng nhiều ở biên giới Tây Lương."

Trưởng công chúa Gia Chân nhìn nhìn cánh tay Hồng Văn, hơi do dự một chút rồi cũng bắt chước cong tay dựa vào lan can, quả nhiên rất thoải mái!

Hồng Văn phấn khích kể: "Trước đó vi thần có đến đây ăn cơm với Tạ Tước gia và bằng hữu, vừa vặn chứng kiến điệu nhảy này, mọi người reo hò không ngừng làm Tước gia ngượng đến mức mặt mày đỏ rần. Có người nghe nói đích thân Tạ Tước gia có mặt trên lầu bèn đổ xô tiến lên bái kiến. Tước gia sợ tới mức trực tiếp nhảy ra khỏi cửa sổ lầu hai chạy trốn."

Trưởng công chúa Gia Chân nghĩ đến tình cảnh Tạ Uẩn hốt hoảng không còn chọn được lối thoát, cũng phải cười khúc khích.

Thình lình tiếng trống nổi lên dồn dập, từ nhẹ đến nặng, nghe như tiếng sấm rền từ chân trời cuồn cuộn mà đến, bất giác mọi người đều ngừng ăn uống tán chuyện, ánh mắt tập trung về phía đài cao.

Hai hàng vũ công trong trang phục binh lính xuất hiện trên đài từ hai góc đối diện, đầu tiên họ biểu diễn một màn tập trận, sau đó đồng thanh hét lên, lấn át tiếng trống.

Trưởng công chúa Gia Chân mỉm cười gật đầu: "Quả thật có tinh thần chiến đấu."

Hồng Văn khó nén tự hào: "Rất đẹp đúng không?"

Trưởng công chúa Gia Chân mím môi cười: "Đẹp."

Hồng Văn rung đùi, vô cùng đắc ý. 😍

Thấy vậy, cung nữ đứng sau nhẹ nhàng chạm chạm Thanh Nhạn, thấp giọng thì thầm: "Thanh Nhạn tỷ tỷ, Công chúa đối đãi vị Tiểu Hồng đại nhân này, hình như có chút . . . khác thường?"

Thanh Nhạn liếc về phía Hồng Văn, thầm nghĩ bây giờ ngươi mới nhìn ra? Không thấy cái làn đan bằng cành liễu kia đã héo queo rồi à, sao Công chúa vẫn cứ giữ?

"Chuyện không nên bàn thì đừng lắm miệng."

Đề tài này không nên ồn ào cho đến khi bụi trần lắng xuống, kẻo tạo ra rắc rối.

Cảnh cáo tiểu cung nữ xong, Thanh Nhạn nhìn hai người trước mặt mình đang cùng dựa vào rào chắn châu đầu nói giỡn vài câu, ngay cả động tác đều gần giống nhau như đúc, không khỏi thầm thở dài.

Thật sự mà nói thì vị Tiểu Hồng đại nhân này đúng là không tệ, vừa đẹp trai lại vừa biết cách săn sóc, cũng không nghe đồn có thói hư tật xấu gì.

Ngặt nỗi thân phận hơi quá thấp.

Nhưng Thanh Nhạn ngẫm lại, thân phận cao thì thế nào? Trước đó vị phò mã kia chính là thân vương, là đệ nhất nhân tuyển cho ngôi vị hoàng đế, thế mà cũng bị Công chúa dùng một mũi tên. . .

Sau đó đồ ăn được dọn lên bàn, Trưởng công chúa Gia Chân quả nhiên ăn uống thỏa thích, đặc biệt khen không dứt miệng món Hồng tô thủ, hứng thú bừng bừng nói: "Trở về ta sẽ kể cho mẫu hậu và Hoàng huynh nghe."

Rất giống cô bé được món đồ chơi mới mẻ nên vội vàng chia sẻ với người nhà, Hồng Văn âm thầm bật cười: "Thế nào, vi thần đã nói nghiền nát cả da lẫn thịt rồi trộn vào cơm chung với nước sốt ăn rất ngon phải không?"

Trưởng công chúa Gia Chân cười đồng ý: "Xác thật không tệ, chỉ là trông hơi hổ lốn một chút."

Nói xong lại bật cười.

Vào chơi với bà Còm trong wattpad. Ăn xong bữa cơm, tuyết chẳng những không ngừng mà còn đổ xuống dầy đặc hơn.

Thanh Nhạn bung dù cho cho Trưởng công chúa Gia Chân, Trưởng công chúa xua xua tay, muốn tự mình cầm dù: "Để ta tự cầm đi đứng tiện hơn."

Nói xong cũng không sợ tuyết đọng dưới đất làm ướt váy áo, lập tức sải bước.

Ăn uống no đủ tâm tình rất tốt, Trưởng công chúa có hứng thú đi dạo phố, nhìn bất cứ thứ gì bày bán bên đường cũng thấy thú vị, cứ ba năm bước là phải dừng lại xem xét.

"Ủa, đây là cái gì? Làm thế nào đứng được?" Nàng chỉ vào một con chim nhỏ đan bằng lá trúc kinh ngạc hô lên, đôi mắt trợn tròn xoe.

Hồng Văn đi qua vừa thấy, cười nói: "Cái này tuy nhìn đơn giản nhưng lại không đơn giản chút nào."

Trưởng công chúa Gia Chân nguýt anh chàng một cái: "Ai thèm chơi trò úp úp mở mở!"

Hồng Văn cười nhận lỗi, giơ tay khảy khảy chú chim nhỏ: "Thợ thủ công có kinh nghiệm chỉ cần dùng một lá trúc gấp thành hình chú chim nhỏ, giữ lại cái cuống lá nhòn nhọn dưới ngón chân rồi đặt bất kỳ chỗ nào, dẫu đùa nghịch ra sao cũng không ngã xuống. ''

Không ai có thể giải thích được nguyên do có thể làm được như vậy, cứ truyền thừa từ thế hệ này sang thế hệ khác.

Trưởng công chúa Gia Chân không tin, thử chọc vào cái, càng kinh ngạc hơn: "Thật đúng há!"

Chú chim nhỏ bằng lá trúc lập tức lắc lư điên cuồng, lúc sang trái, lúc sang phải, trông thật sự như sắp vỗ cánh bay.

Tựa như Hồng Văn đã nói, mặc kệ nó lắc lư thế nào, có khi nàng thấy toàn bộ thân mình chú chim đều nghiêng hẳn ra ngoài khiến nàng giật mình, thậm chí nhịn không được nâng đôi tay định chụp đỡ, nhưng chú chim lại tự mình bật trở về, cực kỳ giống một bé nhóc nghịch ngợm đang chơi đùa.

Hồng Văn thấy mi mắt nàng cong cong trông rất ngây thơ, nhất thời tim mềm nhũn, hỏi chủ quán: "Bán thế nào?"

Chủ quán cười ha hả đáp: "Một văn tiền thôi."

Trưởng công chúa Gia Chân kinh ngạc: "Rẻ vậy à?"

Chủ quán cười khờ khạo: "Chỉ tốn có một lá tre ấy mà."

Trưởng công chúa Gia Chân vung tay: "Ta muốn sáu cái!"

Hồng Văn bật cười, biết nàng định tặng mọi người bèn lấy ra sáu văn tiền, nhận sáu chú chim nhỏ.

Vừa ngẩng lên là thấy Trưởng công chúa Gia Chân đã sớm chạy đến sạp kế bên.

Hồng Văn bất đắc dĩ, đành phải bước nhanh đuổi theo.

"Công. . . Đi chậm một chút, coi chừng trợt chân té ngã!"

Tuyết càng lớn, người càng đi sát bên nhau. Hai chiếc dù giấy thỉnh thoảng chạm nhẹ vào nhau rồi nhanh chóng tách ra. . .

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz