ZingTruyen.Xyz

Hoan Taekook Neu Yeu Anh La Sai Lam

"".....

Cuộc sống không phải lúc nào cũng yên bình như cái cách mà chúng ta tưởng tượng. Cũng giống như cách mà họ yêu nhau. Nếu như mọi sự hiểu lầm điều bắt nguồn từ sự không tin tưởng thì có lẽ một trong hai người nên lựa chọn sự ra đi...

Anh là sự kết hợp của của băng tuyết và dung nhan thì cậu sẽ là sự kết hợp của hoa anh đào và mật ong.

Thật đáng tiếc, anh quá đối lập trong chính anh còn cậu lại quá hoà hợp trong chính cậu. Họ dường như chẳng thể dành cho nhau. Và rồi ai sẽ là người quyết định cuộc tình sai trái này sẽ đi về đâu?

.....""

*****

Samy,...

Cộc! Cộc!

"Jimin, tôi có thể vào được không?"

Gõ thêm mấy tiếng nhưng vẫn không có tiếng trả lời, Yoongi tự mở cửa đi vào. Mọi thứ vẫn thế, cả hương thơm nơi đây vẫn không hề thay đổi. Jimin vẫn luôn nhẹ nhàng và ấm áp như thế. Chỉ là đối với anh, sự dịu dàng đã bị mờ nhạt dần.

Anh tiến gần lại phía bàn, nhìn thấy chiếc ảnh bị úp mặt xuống thì tò mò lật lên xem.

Trái tim anh như thắt lại. Anh, cậu và bà ấy đều cười vô cùng hạnh phúc. Tại sao bây giờ anh không thể nhìn thấy nụ cười ấy nữa?

"Anh đừng trách bản thân. Tôi chưa từng nghĩ sẽ ngừng tôn trọng anh." - Jimin vừa tắm xong, cậu mặc áo choàng tắm, từ tốn dùng khăn lau tóc.

"Tôn trọng?" - Yoongi nhíu mày - "Em có thể đừng dùng những từ ngữ như thế nữa được không? Rốt cuộc đối với em, tôi là gì?"

"Vậy còn bà ta? Bà ta là gì đối với tôi?"

Ánh mắt Jimin long lên tức giận, chỉ thẳng tay vào người đàn bà đang ôm hai đứa trẻ, cười đầy hạnh phúc trong ảnh.

Câu nói và hành động của cậu khiến Yoongi nổi điên. Anh tiến lại, dồn Jimin vào tường, một tay nắm chặt bả vai cậu.

"Em..em dám?"

Dù vai bị anh làm đau nhưng Jimin vẫn tỏ ra không quan tâm: "Dám ư? Vậy nếu như anh là tôi, anh sẽ không tức giận?"

Tay Yoongi thả lỏng, ánh mắt từ tức giận trở lên thất vọng.

"Đúng! Bà ấy có lỗi với em. Tôi cũng vậy. Có lẽ nếu như nói cho em biết ngay từ đầu thì chúng ta đã không đi đến nước này!"

Ngừng một lúc, anh ôm chặt lấy cậu. Jimin không phản kháng, nhắn mắt lại, hít một hơi thật sâu. Bờ vai anh đã luôn là động lực, là niềm an ủi của cậu. Điều đó, từ trước tới giờ chưa từng thay đổi...

*****

"Kim tổng, cậu không sao chứ?"

Lee Seung Woo khó hiểu, nhìn Taehyung trầm ngâm, ánh mắt vô hồn làm người thấy giật mình. Không phải anh đang có chuyện gì chứ?

Taehyung không nói gì, anh cúi đầu xuống. Nhận ra sắp đến ngày gì, ông cũng trở lên buồn buồn, đi lại ngồi đối diện với anh.

"Liệu cậu có biết, ngày đó cũng là ngày sinh nhật của thằng bé không?"

Anh vẫn chỉ im lặng.....

"Đừng tỏ ra đau buồn trước mặt thằng bé. Nếu như cậu không làm được thì hãy coi như là không biết gì. Tốt nhất là đừng xuất hiện. Thà thằng bé buồn tủi khi tin cậu không biết ngày sinh của nó còn hơn là lại có thêm ngày sinh nhật đau đớn nữa."

Ông Lee nói xong, đưa mắt nhìn anh, nhưng Taehyung cơ nhiên vẫn im lặng, gương mặt không tỏ ra bất cứ loại cảm xúc nào nữa khiến ông chỉ còn biết ngán ngẩm lắc đầu.

..

"Một ngày sinh nhật tràn đầy máu và nước mắt đã đủ để giết chết tâm hồn ngây thơ và trong sáng của cậu rồi.

Với cậu, cái ngày này còn tồi tệ hơn cả những ngày nằm trong bệnh viện, ngước đôi mắt trẻ thơ ngắm nhìn tường trắng và mùi thuốc khử trùng.

Sinh nhật năm nay của cậu có anh, liệu rằng cậu sẽ có thể hạnh phúc,.....

*****

DG,.....

"Giám đốc Min, phần thiết kế của tôi gần như đã hoàn thiện rồi. Tôi mang mẫu đến đây để anh kiểm duyệt! Tổng cộng có 135 mẫu. Anh xem giúp tôi nhé!"

Jungkook cười híp cả mắt, đưa tập tài liệu trên tay để lên bàn Yoongi. Một chân trụ gót xoay xoay, còn lẩm bẩm mấy câu vui vui.

Vừa lật được một trang, Yoongi cảm thấy kì lạ, ngước lên nhìn cậu. Thấy anh nhìn mình, Jungkook nhoẻn miệng cười lại. Điệu bộ của cậu quá sức dễ thương làm anh bật cười.

"Có vẻ như cậu đang rất vui. Có chuyện gì tôi có thể biết không?"

Jungkook bỗng nhảy cẫng lên, vui sướng: "Tối nay anh và Jimin có thể cùng chúng tôi dùng bữa được không?"

"Cho dịp gì vậy?"

"Dịp đặc biệt. Tôi sẽ nói trong bữa ăn tối nay. Hai người nhớ mặc đẹp đó nhé! Giờ và địa điểm tôi sẽ chốt và nhắn tin cho anh sau!"

Jungkook nháy mắt tinh nghịch, rồi nhảy chân sáo đi ra ngoài. Nụ cười của Yoongi biến mất cùng với tiếng đóng cửa. Anh biết chứ, anh biết đối với cậu đó là một ngày đặc biệt. Nhưng đó là đối với cậu, còn đối với Taehyung thì sao? Nó lại đặc biệt theo cái cách mà chẳng một ai muốn. Nén tiếng thở dài, anh đứng dậy đút hai tay vào túi quần nhìn xa xăm.

"Không lẽ tình yêu của hai đứa vẫn chưa đủ? Hay đây là nghiệp duyên?"

*****

Taehyung dựa cả người ra ghế, mệt mỏi, anh nhắm nghiền hai mắt lại.

Đúng là ông trời trêu đùa anh và cậu. Ông đã đẩy anh và cậu đến bước đường này không phải là đang muốn tách hai người ra hay sao? Không đúng! Chẳng phải là chính anh đã nhận ra điều này từ trước đó rồi hay sao? Ngay từ đầu anh đã sai, anh đã cố tình để cậu gặp anh và đã sai vì để cậu yêu anh. Anh còn là kẻ tội đồ vì rõ ràng là lỗi của anh nhưng lại đổ cho cậu, do cậu mà bà ấy ra đi!

Đứa con của hai người có lẽ là do thượng đế bắt nó đi để chuộc tội thay cho anh. Sau tất cả, người có lỗi lớn nhất là anh. Vì anh mà cậu cũng phải gánh chịu những đau đớn không đáng có.

Bàn tay to lớn của Taehyung ôm lấy mặt, anh thật sự là lần đầu tiên cảm thấy bất lực thế này! Taehyung cắn chặt răng, cơ mặt méo mó đến khó coi. Gân trên cổ nổi lên đến đáng sợ.

Anh đau lắm nhưng không thể khóc, anh không có đủ tư cách để khóc cho những tổn thương mà anh đã mang lại cho cậu. Anh không muốn đeo chiếc mặt nạ giả tạo này mãi...

"Jeon Jungkook, xin lỗi em! Tại sao anh lại khiến em đau khổ đến như thế? Chỉ vì sự ấu trĩ của anh đã làm hại em về cả thể xác lẫn tinh thần. Chỉ vì yêu anh mà em phải hi sinh tất cả. Có nên hay không, anh nên để em ra đi!"

*****

Năm người cùng bước vào nhà hàng T (Một nhà hàng nổi tiếng bậc nhất ở Seoul). Một bức tranh dệt lụa quá sức tuyệt mĩ khiến cho toàn bộ nhân viên, phục vụ đều phải quay ra ngắm nhìn họ.

Vừa đến căn phòng V.I.P, Hoseok đã bắt đầu hú lên, đập tan sự nghiêm túc đang hiện hữu.

"Đến đây nào hai cậu bé của tôi!" - Dứt câu, Hoseok tự nhiên ôm lấy bả vai của Jimin và Jungkook, mặc kệ hai kẻ ở đằng sau mặt đã đen thành than.

"Jimin, Jungkook! Có cần gì hai cậu cứ nói với tôi. Tối nay, Jung đại ca này sẽ tiếp đãi cả hai thật tử tế!"

Còn chưa kịp cười thì cả hai đã bị hai quả bom không hẹn mà nổ bên dưới túm lấy, kéo lại.

Taehyung mạnh mẽ giật Jungkook lại, vòng tay ôm chặt lấy thắt lưng cậu, trừng mắt làm Jungkook rùng cả mình.

"Jung Hoseok, cậu chán sống rồi phải không? Cậu biết em ấy là người của ai mà còn dám động?"

"Tôi chỉ đùa..." - Hoseok bên đây bị hai kẻ kia làm cho xanh mặt, không kịp nói hết câu.

"Đùa cũng ở mức độ vừa phải thôi. Không phải cậu đang muốn cái địa bàn to bằng con muỗi của cậu bị san phẳng chứ hả?"

Nghe xong câu nói của Yoongi, cơ mặt Hoseok nhanh chóng trở lên kì lạ, anh nhếch môi nói một cách châm biếm.

"Hai người nói thật giống nhau. Không phải là anh em ruột thì thật đáng tiếc!"

Câu nói của Hoseok khiến không khí trở nên đáng sợ. Yoongi nhìn anh như muốn đập anh ra ngàn mảnh, còn Jimin thì sửng sốt tột cùng.

Thấy hoàn cảnh này quá khó hiểu, Jungkook nên tiếng: "Mọi người, hôm nay là ngày của tôi mà, sao lại căng thẳng như vậy?"

*****

Khi mọi người ngồi xuống hết, mọi chuyện mới lắng xuống. Cả năm bỏ qua chuyện vừa rồi mà trò chuyện vui vẻ. Jungkook đứng dậy, hào hứng.

"Cảm ơn mọi người vì đã đến đây. Chính xác thì ngày mai mới là sinh nhật tôi, nên tôi quà sẽ nhận vào ngày mai nhé! Ngày mai tôi có kế hoạch riêng rồi. Thật xin lỗi mọi người vì không ăn đúng ngày!" - Jungkook liếc mắt qua Taehyung rồi cúi đầu.

"Nếu vậy thì phải phạt. Phải không Jeon thiếu gia? Tối nay không say là không được về!" - Hoseok đứng dậy, cầm theo cốc rượu.

"Được. Tôi chấp cậu hết chỗ này!" - Yoongi tiếp lời. Ánh nhìn Hoseok vẫn sắc lạnh.

"Chắc chắn cậu ta đã biết điều gì đó về mối quan hệ của mình và Taehyung."

...

Tiếng cười nói vui vẻ, rượu cứ từng chai, từng chai một được đưa lên. Ngoài mặt nói cười nhưng không ai đoán chắc được nội tâm của cả năm. Có điều, Taehyung là người yên lặng nhất. Anh không nói gì, chỉ cứ thế uống rồi lại uống. Ánh mắt đăm chiêu nhìn nụ cười ngây ngô của Jungkook.

"Jungkook! Anh... có phải chính anh đã cướp đi sự tự do, ngây thơ của em. Anh phải làm sao? Phải làm sao mới có thể tốt cho em?"

*****

Jungkook trở về nhà trong tình trạng đã say khướt. Taehyung ôm cậu lên phòng, cởi bộ quần áo ảm đầy mùi rượu của cậu ra. Anh muốn đưa cậu đi tắm nhưng có lẽ với tình hình này thì không ổn, nên cứ thế cùng nằm nên trên giường ôm lấy cậu. Làn da mịn màng của cậu cọ sát vào người anh, làm Taehyung trở lên khó chịu.

Anh ngồi dậy, toan lấy quần áo ngủ để mặc cho cậu thì Jungkook mơ hồ kéo anh đè lên thân mình, tự tìm kiếm đến môi anh mà cắn mút.

Taehyung cau chặt mày, kéo cậu ra: "Em đang say. Đừng làm loạn!"

Lực mạnh ở bàn tay anh giúp Jungkook tỉnh táo hơn một chút, cậu lờ mờ mở mắt, từ khoé mắt có giọt nước chảy xuống.

"Vậy nếu em tiếp tục làm loạn thì anh sẽ ngăn em lại sao?"

...
..
.

....

Ai vote xôi thịt giơ tay 🤣

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz