Hoan Taekook Neu Yeu Anh La Sai Lam
"Con muốn làm gì đứa trẻ này?" Không phải con vẫn định giết nó chứ?" "Đó là lí do bố đến tìm Hoseok? Bố không tin con hay sao?" - Ngay cả giọng của Taehyung cũng trở nên khó nghe."Ta đã tin tưởng con cho đến khi biết rằng con muốn giết người. Con là con trai ta hay kẻ sát nhân. Chúng ta đã hại đứa trẻ đó như thế con còn không thấy mình có lỗi hay sao?" Namjoon tức giận, đứng dậy tiến ra cửa bỏ lại một câu trước khi rời đi: "Câu giải thích của con ta chưa muốn nghe. Ta cho con một ngày để suy nghĩ."..Đầu Jungkook muốn nổ tung, cậu không thể hiểu những gì Namjoon nói. Vết thương trên đầu không ngừng nhói lên.Taehyung nhắm mắt lại, thả lỏng, toàn thân ngả ra ghế: "Con thật sự đã sai lầm khi lên chiếc xe đó. Bà ấy đã ra đi là lỗi tại con không phải Jungkook. Con đã sai rồi! Đổ mọi tội lỗi cho người khác. Là con, tất cả là lỗi của con."Jungkook đi xuống, đứng đối diện, nhìn Taehyung đang nằm trên ghế. Rồi bất chợt phát hiện ra một giọt nước từ khoé mi anh lăn xuống."Anh cũng biết khóc sao?" - Jungkook lên tiếng trong khi chính cậu không có ý định ấy.Taehyung mở mắt, thấy Jungkook đang ngây ngốc nhìn mình, tim bỗng chốc thắt lại. Anh cầm lấy tay Jungkook kéo cậu xuống, làm cậu quỳ xuống đất, cả người bị bó hẹp trong khuân khổ của anh. Taehyung đưa tay lên vuốt ve má Jungkook. Bàn tay thô ráp, nhưng lại nóng rát như nguồn điện truyền đến từng dây thần kinh khiến toàn thân Jungkook trở lên run rẩy. Cậu nhận ra sự mất mát, bi thương tràn ngập trong mắt anh. Jungkook cầm lấy đôi tay Taehyung đang trên má mình. Cố gắng tìm kiếm một lí do dù là phi lý nhất để tha thứ cho việc anh muốn giết cậu: "Nói tôi nghe đi! Anh thật sự muốn giết tôi?"Taehyung thất thần đến mấy giây, cầm lấy cằm Jungkook đưa lên rồi từ từ tiến lại.Nụ hôn này nhẹ nhàng, nhưng lại đong đầy cảm giác chua xót. Taehyung cứ thế hôn Jungkook, anh không bắt cậu quy phục, cũng không tiến đến sâu hơn. Nụ hôn như một tấm bình phong anh lấy ra để che giấu đi sự thật đằng sau nó.Rời khỏi đôi môi Jungkook, Taehyung ôm chặt lấy cậu, mùi hương nhẹ nhàng của cậu giúp anh tỉnh táo hơn."Dù biết vô dụng nhưng tôi vẫn nói: Xin lỗi em!."Jungkook ôm lấy bờ vai của Taehyung, cậu nhận ra nó đang run lên rất nhẹ. Người con trai này không lạnh lùng như cậu tưởng. Anh cũng có lúc trở lên yếu đuối như thế này sao? Cậu yêu anh thật rồi. Cậu muốn dùng vòng tay của mình để bao bọc lấy anh. Nhưng với một người muốn lấy đi mạng sống của mình liệu cậu có điên hay không?Giọt nước mắt Jungkook rơi xuống vai áo Taehyung, cậu ôm chặt hơn, cố lấy cái giọng đùa cợt không tự nhiên của mình ra: "Từ bao giờ anh gọi tôi từ "cậu" lại chuyển sang "em" vậy? Nghe không giống phong thái của anh chút nào!"Taehyung thả Jungkook ra, nhìn thẳng vào mắt cậu: "Nếu như em thích!"
Jungkook ôm chầm lấy Taehyung, gượng cười:
"Đương nhiên là thích rồi. Nhưng như anh nói chúng ta có thể chứ?"Ánh mắt Taehyung lần này thật sự chân thành. Anh bế cậu lên: "Tôi mệt rồi. Chúng ta đi nghỉ thôi."..Trên chiếc giường kingsize Jungkook thu mình lại trong vòng tay Taehyung, biết anh vẫn chưa ngủ cậu lên tiếng:
"Anh có thể nói thật với tôi được chứ? Tại sao anh lại hận tôi như thế? Anh sẽ không giết tôi đúng không?""Em đã nghe hết tất cả rồi đúng không? Ông ấy là bố tôi. Chủ tịch Kim đã nhận nuôi tôi khi tôi còn nhỏ. Còn về việc đó... Jungkook, Em biết không? Mọi người nói đúng tôi là một kẻ tàn nhẫn. Tôi không có tư cách để hận em nhưng em thì có.""Tại sao tôi lại phải hận anh chứ?""Vì tôi đã hận em." Sự thật là anh vẫn lừa dối cậu, cậu biết anh không muốn nói và đến sau này khi phát hiện ra mọi chuyện cậu mới cảm thấy ghê tởm con người anh. Cậu đã yêu một con quỷ dữ. Cậu ngây thơ tin mọi thứ anh nói rồi tự nhận về cho mình toàn đau khổ và cả sự mất mát.Bàn tay nóng rực của Taehyung đặt lên ngực Jungkook, chạm vào vuốt ve qua lớp áo khiến cậu bất giác rùng mình. Taehyung quay người đè cả thân hình to lớn của mình lên người Jungkook. Đôi tay anh chăm chỉ cởi bỏ từ chiếc cúc áo của cậu. Biết điều anh muốn, nhưng Jungkook vẫn túm lấy tay anh cơ hồ hỏi:"Anh đang làm gì vậy?"Taehyung ôm ghì lấy Jungkook, hôn thật nhẹ nhàng. Jungkook quay mặt đi, cười với vẻ đầy châm biếm: "Anh bảo mệt và muốn nghỉ ngơi mà. Đừng làm thế!""Đây cũng không phải lần đầu của chúng ta. Dù sao tôi cũng đã sai rồi, đã thế thì cho sai đến cùng..."Thế là Jungkook lại bị Taehyung ấn mạnh xuống. Cánh môi Taehyung chưa kịp hạ xuống, Jungkook đã nhanh chóng đặt tay lên ngực anh, khẽ nhăn mặt."Thật..thật ra tôi..cảm thấy rất sợ..."Taehyung vẫn im lặng, cúi xuống hôn Jungkook. Mọi thứ đều vô cùng nhẹ nhàng, từ nụ hôn cho đến động tác vuốt ve đều chứa đựng sự dịu dàng và yêu thương. Chẳng mấy chốc cả thân hình trẻ trung đầy quyến rũ của Jungkook giống như hoa anh đào nở rộ trước mặt anh. Jungkook chấp nhận, cậu muốn để tình yêu ngắn ngủi một lần nữa khắc sâu trên cơ thể mình, khắc sâu trong kí ức anh. Ít nhất thì cậu không trở thành mây khói thoảng qua rồi biến mất trong mắt Kim Taehyung.Đôi môi, những ngón tay của Taehyung tiếp tục xâm phạm không chút kiêng dè lên thân hình giờ đây gần như đã mềm nhũn của Jungkook."Em mãi mãi là của tôi."Nói rồi, Taehyung chậm chậm tiến vào, mọi thứ xung quanh trở lên mơ hồ. Jungkook không còn nhớ rõ mọi thứ, chỉ nhớ rằng cả thế giới quay cuồng và dần dần chìm xuống đáy sâu của biển cả mênh mông, không còn tri giác, chỉ cảm thấy mình đã bị nhấn chìm xuống đó.Lúc Taehyung chạm đến nơi sâu thẳm nhất của cậu, nỗi sung sướng như thủy triều dâng lên với lớp lớp sóng cuộn, cơn sóng sau cao hơn cơn sóng trước, không tài nào thoát khỏi. Chẳng trách nhiều người lại si mê nó đến vậy, nó thật sự rất đẹp. Cả quá trình, cả anh, cả cậu đều chung một nhịp thở, tất cả đều hoà quyện đến mức có thể đem so sánh với những gì được phong là diễm lệ trên thế giới.Mọi sự kết thúc, Jungkook đã thấm mệt, ngay sau đó ngã hẳn vào vòng tay rắn chắc của Taehyung. Để mặc anh thuận thế ôm lấy cậu vào phòng tắm. Cả thân hình Jungkook ẩn hiện dưới làn hơi nước như những cánh hoa mơ màng trong làn sương đêm. Dục vọng trong người Taehyung lại một lần nữa bị đẩy lên đến rạo rực. Nhưng nhìn Jungkook nhỏ bé đang nhắm chặt mắt hưởng thụ sự ấm nóng của nước, Taehyung cố gắng kìm nén ham muốn của bản thân lại.
..Ôm Jungkook nằm lên giường, Taehyung khẽ hôn lên trán cậu: "Đừng sợ, em sẽ là của tôi mãi mãi."***"Cậu tin Jungkook đã cảm hoá được Taehyung." - Hoseok nhếch mép cười mỉa mai: "Đến lúc biết sự thật chắc cậu ta sẽ cầm dao dí vào cổ Taehyung và nói anh đi chết đi."Jimin cầm ly volka, lắc lắc làn nước đỏ rượu trên tay, bình thản lên tiếng: "Cậu suy nghĩ mọi thứ đều theo cảm tính của bản thân. Kim Taehyung đang thay đổi. Chẳng có tác động gì mới mẻ ngoài Jeon Jungkook cả.""Cậu chắc không? Nhưng đến một ngày Jungkook nhớ ra thì mọi chuyện sẽ đi đến đâu?""Đến lúc đó Taehyung phải tự mình giải quyết thôi. Còn ai có thể giúp cậu ấy được nữa.""Con người lạnh lùng, sắt đá như Kim Taehyung lại bị rơi vào lưới tình với người mình từng muốn giết sao? Đây quả là một câu chuyện thú vị đó!" - Hoseok đưa ly rượu lên uống sạch nhếch mép cười khinh bỉ.***Namjoon thản nhiên bước đến phía bàn của Jimin: "Chào cậu, tôi muốn gặp tổng giám đốc của Jay!"Jimin lễ phép cúi đầu: "Ngài có hẹn trước chưa ạ!""Cứ nói với cậu ấy có người thân đến gặp.""Người thân?" - Jimin nghi ngờ nhìn Namjoon một lượt rồi cất giọng nhỏ nhất: "Bác là bố của Taehyung phải không ạ?"Namjoon tỏ ra khá ngạc nhiên: "Cậu biết ta sao?"Jimin mỉm cười: "Cháu là bạn thân của Taehyung. Cậu ấy đang trong phòng mời bác vào."Namjoon cười, gật đầu rồi mở cửa bước vào: "Cậu thư kí ngoài kia có vẻ rất thân với con?"Taehyung bỏ chiếc bút đang rà soát tài liệu xuống nhìn ông: "Sao bố lại đến đây? Nơi đây không an toàn."Namjoon đi đến ngồi xuống ghế, nhạt lời lên tiếng: "Ta biết. Ta đến đây cũng là muốn nghe chính xác câu trả lời của con. Con đã quyết định xong chưa?""Việc đó chúng ta có thể nói ở nhà mà!" - Taehyung đứng dậy vòng qua bàn làm việc, ngồi xuống đối diện Namjoon: "Bố không phải lo lắng, con sẽ không đi quá xa nữa đâu. Việc lật đổ ông ấy, con hi vọng bố đừng nhúng tay vào. Còn việc của Jungkook, việc bố đến gặp Jung Hoseok khiến con thật sự không hiểu sao bố lại muốn ra mặt. Điều đó quá nguy hiểm.""Ta chỉ không muốn con trở thành kẻ giết người thôi. Con nói muốn giết đứa trẻ đó và rồi ta lại nhìn thấy thằng bé sống cùng con. Con nghĩ ta có thể yên tâm được hay sao?""Bố đừng lo về việc đó. Con không giết đứa trẻ đâu, con sẽ biến đứa trẻ đó thành của con mãi mãi."***Jimin ở trong phòng làm việc của mình, hàng lông mày nhếch lên. Cậu lấy điện thoại ra bấm, một dòng tên quen thuộc hiện ra."Có chuyện gì? Sao lại gọi vào giờ này?"
"Anh thử đoán xem ai đang trong phòng làm việc của Kim Taehyung!" - Nụ cười trên khoé miệng Jimin nhếch lên một cách đầy bí ẩn: "Là người anh muốn gặp trong hơn chục năm nay - Kim Namjoon!"
Jungkook ôm chầm lấy Taehyung, gượng cười:
"Đương nhiên là thích rồi. Nhưng như anh nói chúng ta có thể chứ?"Ánh mắt Taehyung lần này thật sự chân thành. Anh bế cậu lên: "Tôi mệt rồi. Chúng ta đi nghỉ thôi."..Trên chiếc giường kingsize Jungkook thu mình lại trong vòng tay Taehyung, biết anh vẫn chưa ngủ cậu lên tiếng:
"Anh có thể nói thật với tôi được chứ? Tại sao anh lại hận tôi như thế? Anh sẽ không giết tôi đúng không?""Em đã nghe hết tất cả rồi đúng không? Ông ấy là bố tôi. Chủ tịch Kim đã nhận nuôi tôi khi tôi còn nhỏ. Còn về việc đó... Jungkook, Em biết không? Mọi người nói đúng tôi là một kẻ tàn nhẫn. Tôi không có tư cách để hận em nhưng em thì có.""Tại sao tôi lại phải hận anh chứ?""Vì tôi đã hận em." Sự thật là anh vẫn lừa dối cậu, cậu biết anh không muốn nói và đến sau này khi phát hiện ra mọi chuyện cậu mới cảm thấy ghê tởm con người anh. Cậu đã yêu một con quỷ dữ. Cậu ngây thơ tin mọi thứ anh nói rồi tự nhận về cho mình toàn đau khổ và cả sự mất mát.Bàn tay nóng rực của Taehyung đặt lên ngực Jungkook, chạm vào vuốt ve qua lớp áo khiến cậu bất giác rùng mình. Taehyung quay người đè cả thân hình to lớn của mình lên người Jungkook. Đôi tay anh chăm chỉ cởi bỏ từ chiếc cúc áo của cậu. Biết điều anh muốn, nhưng Jungkook vẫn túm lấy tay anh cơ hồ hỏi:"Anh đang làm gì vậy?"Taehyung ôm ghì lấy Jungkook, hôn thật nhẹ nhàng. Jungkook quay mặt đi, cười với vẻ đầy châm biếm: "Anh bảo mệt và muốn nghỉ ngơi mà. Đừng làm thế!""Đây cũng không phải lần đầu của chúng ta. Dù sao tôi cũng đã sai rồi, đã thế thì cho sai đến cùng..."Thế là Jungkook lại bị Taehyung ấn mạnh xuống. Cánh môi Taehyung chưa kịp hạ xuống, Jungkook đã nhanh chóng đặt tay lên ngực anh, khẽ nhăn mặt."Thật..thật ra tôi..cảm thấy rất sợ..."Taehyung vẫn im lặng, cúi xuống hôn Jungkook. Mọi thứ đều vô cùng nhẹ nhàng, từ nụ hôn cho đến động tác vuốt ve đều chứa đựng sự dịu dàng và yêu thương. Chẳng mấy chốc cả thân hình trẻ trung đầy quyến rũ của Jungkook giống như hoa anh đào nở rộ trước mặt anh. Jungkook chấp nhận, cậu muốn để tình yêu ngắn ngủi một lần nữa khắc sâu trên cơ thể mình, khắc sâu trong kí ức anh. Ít nhất thì cậu không trở thành mây khói thoảng qua rồi biến mất trong mắt Kim Taehyung.Đôi môi, những ngón tay của Taehyung tiếp tục xâm phạm không chút kiêng dè lên thân hình giờ đây gần như đã mềm nhũn của Jungkook."Em mãi mãi là của tôi."Nói rồi, Taehyung chậm chậm tiến vào, mọi thứ xung quanh trở lên mơ hồ. Jungkook không còn nhớ rõ mọi thứ, chỉ nhớ rằng cả thế giới quay cuồng và dần dần chìm xuống đáy sâu của biển cả mênh mông, không còn tri giác, chỉ cảm thấy mình đã bị nhấn chìm xuống đó.Lúc Taehyung chạm đến nơi sâu thẳm nhất của cậu, nỗi sung sướng như thủy triều dâng lên với lớp lớp sóng cuộn, cơn sóng sau cao hơn cơn sóng trước, không tài nào thoát khỏi. Chẳng trách nhiều người lại si mê nó đến vậy, nó thật sự rất đẹp. Cả quá trình, cả anh, cả cậu đều chung một nhịp thở, tất cả đều hoà quyện đến mức có thể đem so sánh với những gì được phong là diễm lệ trên thế giới.Mọi sự kết thúc, Jungkook đã thấm mệt, ngay sau đó ngã hẳn vào vòng tay rắn chắc của Taehyung. Để mặc anh thuận thế ôm lấy cậu vào phòng tắm. Cả thân hình Jungkook ẩn hiện dưới làn hơi nước như những cánh hoa mơ màng trong làn sương đêm. Dục vọng trong người Taehyung lại một lần nữa bị đẩy lên đến rạo rực. Nhưng nhìn Jungkook nhỏ bé đang nhắm chặt mắt hưởng thụ sự ấm nóng của nước, Taehyung cố gắng kìm nén ham muốn của bản thân lại.
..Ôm Jungkook nằm lên giường, Taehyung khẽ hôn lên trán cậu: "Đừng sợ, em sẽ là của tôi mãi mãi."***"Cậu tin Jungkook đã cảm hoá được Taehyung." - Hoseok nhếch mép cười mỉa mai: "Đến lúc biết sự thật chắc cậu ta sẽ cầm dao dí vào cổ Taehyung và nói anh đi chết đi."Jimin cầm ly volka, lắc lắc làn nước đỏ rượu trên tay, bình thản lên tiếng: "Cậu suy nghĩ mọi thứ đều theo cảm tính của bản thân. Kim Taehyung đang thay đổi. Chẳng có tác động gì mới mẻ ngoài Jeon Jungkook cả.""Cậu chắc không? Nhưng đến một ngày Jungkook nhớ ra thì mọi chuyện sẽ đi đến đâu?""Đến lúc đó Taehyung phải tự mình giải quyết thôi. Còn ai có thể giúp cậu ấy được nữa.""Con người lạnh lùng, sắt đá như Kim Taehyung lại bị rơi vào lưới tình với người mình từng muốn giết sao? Đây quả là một câu chuyện thú vị đó!" - Hoseok đưa ly rượu lên uống sạch nhếch mép cười khinh bỉ.***Namjoon thản nhiên bước đến phía bàn của Jimin: "Chào cậu, tôi muốn gặp tổng giám đốc của Jay!"Jimin lễ phép cúi đầu: "Ngài có hẹn trước chưa ạ!""Cứ nói với cậu ấy có người thân đến gặp.""Người thân?" - Jimin nghi ngờ nhìn Namjoon một lượt rồi cất giọng nhỏ nhất: "Bác là bố của Taehyung phải không ạ?"Namjoon tỏ ra khá ngạc nhiên: "Cậu biết ta sao?"Jimin mỉm cười: "Cháu là bạn thân của Taehyung. Cậu ấy đang trong phòng mời bác vào."Namjoon cười, gật đầu rồi mở cửa bước vào: "Cậu thư kí ngoài kia có vẻ rất thân với con?"Taehyung bỏ chiếc bút đang rà soát tài liệu xuống nhìn ông: "Sao bố lại đến đây? Nơi đây không an toàn."Namjoon đi đến ngồi xuống ghế, nhạt lời lên tiếng: "Ta biết. Ta đến đây cũng là muốn nghe chính xác câu trả lời của con. Con đã quyết định xong chưa?""Việc đó chúng ta có thể nói ở nhà mà!" - Taehyung đứng dậy vòng qua bàn làm việc, ngồi xuống đối diện Namjoon: "Bố không phải lo lắng, con sẽ không đi quá xa nữa đâu. Việc lật đổ ông ấy, con hi vọng bố đừng nhúng tay vào. Còn việc của Jungkook, việc bố đến gặp Jung Hoseok khiến con thật sự không hiểu sao bố lại muốn ra mặt. Điều đó quá nguy hiểm.""Ta chỉ không muốn con trở thành kẻ giết người thôi. Con nói muốn giết đứa trẻ đó và rồi ta lại nhìn thấy thằng bé sống cùng con. Con nghĩ ta có thể yên tâm được hay sao?""Bố đừng lo về việc đó. Con không giết đứa trẻ đâu, con sẽ biến đứa trẻ đó thành của con mãi mãi."***Jimin ở trong phòng làm việc của mình, hàng lông mày nhếch lên. Cậu lấy điện thoại ra bấm, một dòng tên quen thuộc hiện ra."Có chuyện gì? Sao lại gọi vào giờ này?"
"Anh thử đoán xem ai đang trong phòng làm việc của Kim Taehyung!" - Nụ cười trên khoé miệng Jimin nhếch lên một cách đầy bí ẩn: "Là người anh muốn gặp trong hơn chục năm nay - Kim Namjoon!"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz