Hoan Taekook Neu Yeu Anh La Sai Lam
9:00am, Jungkook tỉnh giấc bởi ánh nắng đã chiếu thẳng đến mặt cậu. Cậu hoang mang nhận ra mình nằm trên giường bên cạnh thì trống không.Jungkook ngồi dậy bước xuống giường, một cảm giác ê ẩm tràn đến cả người, hạ thể cũng bị đau rát. Nhớ lại toàn cảnh tối hôm qua, Jungkook đau đớn nhìn lại những vết cắn, vết bầm tím hiện lên ở khắp cơ thể mình. Tất cả đều là thật. Cậu thật sự đã trao nó cho anh rồi. Jungkook cảm thấy chua xót, đầy tủi nhục.Cố gắng lết tấm thân đau đớn tiến lại chiếc bàn ở gần giường Jungkook thấy có một hộp thuốc bôi và một mẩu giấy."Tôi có nấu cháo dưới bếp. Cậu nghỉ ngơi đi! Đây là thuốc bôi. Còn nữa tôi đã xin nghỉ mấy ngày giúp cậu rồi." Jungkook cười khinh bỉ: "Anh ta còn ra vẻ chính nhân quân tử được nữa hay sao? Còn mình.. hừm! Anh ta nói đúng, mình vô liêm sỉ. Trao cả thể xác, cả lần đầu cho anh ta trong khi con người đó muốn lấy mạng mình. Jeon Jungkook, mày điên thật rồi."***"Cộc cộc""Mời vào"Nhìn thấy Seokjin bước vào, Taehyung bỏ chiếc bút xuống đi vòng về phía ông, gập người chào."Chủ tịch, ngài có việc gì tìm con?""Ta muốn nói với con một tin. Ngồi xuống đã.""Có vẻ con đã biết về việc chủ tịch Jeon và Min Yoongi.""Vâng. Con đã biết." - Taehyung gật đầu. Phát hiện ra có lẽ Seokjin đến đây không chỉ vì điều đó. Anh hỏi giọng đầy hoài nghi: "Đó không phải là việc chính, ngài đính thân xuống phòng con còn có việc khác đúng không?"Seokjin biết Taehyung là người rất thông minh và nhạy bén. Ông gật đầu, mỉm cười nhưng lại là nụ cười giả tạo đầy ngượng ép."Ông ấy trở về rồi con trai!""Ngài đang nói bố con." - Taehyung không mấy ngạc nhiên hỏi lại."Con biết Namjoon về rồi?" - Ngược lại Seokjin khá ngạc nhiên, không lẽ Taehyung đã biết rồi.Taehyung lắc đầu, bình tĩnh lên tiếng: "Con biết tại sao ông ấy quay về. Có lẽ ông ấy cũng đã hiểu được một phần việc con đang làm. Con đã phát hiện ra chất Norepinephrine trong người của Jungkook vì thế con đã gọi điện hỏi ông ấy đó là chất gì.""Đó là chất gì?""Con sẽ hỏi lại ông ấy sau."Seokjin khẽ gật đầu nhưng rồi ông cau mày nghi ngờ hỏi lại: "Làm thế nào mà con biết được trong người Jungkook có chất đó?""Chuyện này con sẽ nói với ngài sau.""Taehyung, ta nhận nuôi con vì ta thương con. Con là đứa trẻ thông minh, lanh lợi. Hơn nữa chúng ta có cùng mục đích. Nhưng đừng lấy mạng đứa trẻ đó. Con biết mà, đứa trẻ vô tội.""Nhưng đứa trẻ đó đã nhìn thấy con. Rồi đến một lúc nào đó cậu ta cũng nhớ ra con thôi. Vậy thì con sẽ là kẻ giết người!" - Taehyung chua xót, lắc đầu: "Đứa trẻ đó không thể sống được."Seokjin thở dài, đưa tay lên day trán: "Con đừng cố chấp như thế. Con nên hiểu rõ hơn về việc này. Tuổi trẻ non dại, không ai trách con cả. Bố con cũng vậy? Mọi người vẫn thương con. Đứa trẻ đó giờ đã lớn chắc chắn sẽ hiểu.""Con sẽ suy nghĩ việc chủ tịch nói."***"Hàn Quốc sau 11 năm đẹp hơn rất nhiều. Con trai của ta ngày càng tài giỏi và đẹp trai." - Namjoon nhìn Taehyung bằng đôi mắt ấm áp, tràn đầy sự tự hào."Bố biết hết rồi đúng không? Chủ tịch Kim đã nói hết với bố?" Namjoon khẽ gật đầu khiến Taehyung xót xa, cố gắng kìm nén giọt nước mắt đang trực trào ra: "Con xin lỗi.""Con không có lỗi. Đừng sống trong sự dằn vặt đó nữa. Bà ấy vẫn sống ở đây!" - Namjoon chỉ vào tim ông và tim Taehyung: "Luôn luôn trong tim của chúng ta."Taehyung gật đầu, cúi xuống mỉm cười nhẹ. Tay anh bấu chặt lấy ống quần khẽ run lên. Nhận ra điều đó Namjoon đưa tay nắm lấy tay Taehyung."Taehyung, Seokjin đã nói hết cho ta biết. Con nghe ta nói, Jeon JungMeok không phải chết hãy đưa ông ta vào tù. Còn Jeon Jungkook, đứa trẻ đó phải sống. Cả ta và con đều có lỗi với đứa trẻ ấy, chúng ta mắc nợ thằng bé. Nếu con giết Jungkook sẽ chẳng khác nào giết người diệt khẩu.""Nhưng ông ta đã giết cả gia đình chúng ta." - Mắt Taehyung long lên đầy giận dữ, bàn tay cũng nắm chặt đến mức móng tay cứa vào da thịt đến rỉ máu.Hàng lông mày của Namjoon chau chặt: "Nếu con giết cả ông ta và đứa trẻ thì con không khác gì ông ta. Nông nổi, độc ác."Thấy ánh mắt Taehyung dịu xuống, Namjoon nói tiếp."Con đã một lần cố giết hại Jungkook rồi con thấy hậu quả rồi đó. Bà ấy..." - Namjoon nghẹn ngào, quyệt khoé mắt."Đủ rồi Taehyung, thù hận hay trả thù đều không đem lại điều tốt đẹp gì. Việc Jeon JungMeok vào tù là điều đúng đắn. Nhưng Jungkook, đứa trẻ đó sẽ không nhớ lại được đâu. Không thể?""Vậy người đưa Norepinephrine vào người Jungkook là bố chứ không phải Jeon JungMeok."
- Taehyung nhíu mày hoài nghi.Kim Namjoon gật đầu: "Lúc Jeon Jungkook hôn mê trong bệnh viện, chính ta đã tẩy đi kí ức hôm đó của Jungkook. Tay ta đã đưa liều lên gấp đôi, cắt bỏ hoàn toàn nơ-ron thần kinh của Jungkook về vụ tai nạn. Chính vì thế con yên tâm Jungkook không thể nhớ lại được. Chúng ta đều có lỗi với thằng bé nên nó phải sống.""Jungkook sẽ tha thứ, và ở cạnh con nếu như con là người đưa bố cậu ấy vào tù và biết được chuyện quá khứ chứ?" Ánh mắt Taehyung trở nên đau khổ, sự dằn vặt hiện rõ trên giương mặt khó coi của anh. Thấy câu nói của Taehyung rất kì lạ khiến Namjoon hoài nghi."Ở cạnh con? Đó là ý gì?"***Về nhà, Taehyung thấy Jungkook ngủ gật trên ghế sofa ngoài phòng khách. Jungkook mặc chiếc áo sơ mi bỏ 2 cúc trên làm để lộ ra phần xương quai xanh có một vết tím bầm của trận hoan lạc tối qua.Khoé môi Taehyung cong lên, cậu là người của anh rồi. Taehyung đi đến nhẹ nhàng bế bổng Jungkook lên rồi đưa cậu lên giường. Vừa đặt Jungkook xuống giường, Taehyung nhận ra cậu bị đổ mồ hôi khắp trán, lại ú ớ nói mớ."Đừng bỏ lại tôi! Kim Taehyung.""Nơi đây...sao toàn là máu."Taehyung khó hiểu vén chăn nằm xuống, ôm lấy bờ vai vẫn đang còn run rẩy của Jungkook: "Đến cả trong giấc mơ tôi cũng là người khiến cậu phải đau khổ."Taehyung đưa tay lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán của Jungkook, vòng tay ôm cậu mỗi lúc một chặt hơn. Cứ thế rồi cùng nhau chìm vào trong giấc ngủ.***Sáng sớm, một luồng ánh sáng nhạt xuyên qua lớp mây dày đặc, có vẻ như tối hôm qua trời đã đổ mưa. Jungkook đang định ngồi dậy nhưng cảm thấy trên người rất nặng, cúi đầu nhìn thì thấy một thân hình đàn ông đang đè lên nửa người mình.Thật kỳ lạ, mấy hôm nay anh không ngủ ở phòng làm việc nữa mà luôn nằm bên cạnh cậu. Hơi thở của anh đều đều ngay bên tai khiến cho Jungkook cả người dâng trào lên một nỗi xúc động từ trước tới nay chưa từng có. Jungkook định kéo tay anh ra để ngồi dậy, nhưng ngay lập tức Taehyung tỉnh giấc, nắm lấy tay cậu chặt hơn. Không rút được tay về, Jungkook cố gắng ngồi dậy nhưng Taehyung lại đưa chân ra đặt lên người cậu."Còn đau nữa không?" - Giọng Taehyung vô cùng dịu dàng.Jungkook hơi nhăn mặt, thật sự cả người cậu vẫn còn cảm giác ê ẩm. Nhìn khuôn mặt khó coi của Jungkook, Taehyung mỉm cười nhẹ nhàng."Lần sau sẽ không đau nữa đâu."Jungkook mở to mắt nhìn anh. Đúng là phải sống với anh mới biết được anh biến thái đến mức nào. Những lời như thế mà anh có thể nói với cái giọng, cái mặt tỉnh bơ như thế hay sao?Taehyung đưa tay ra ôm lấy vai Jungkook, sau đó kéo cậu vào lòng để mặt cậu áp vào vành tai anh: "Tôi xin lỗi! Tôi đã sai khi dùng những lời nói đó để lăng mạ em."Một cảm giác hạnh phúc le lói trong lòng, Jungkook nhìn lên đối diện với giương mặt Taehyung, đưa ngón tay lên chạm nhẹ vào chân mày của anh."Anh đã từng nói xin lỗi và câu nói vô dụng nhất. Tại sao anh lại trở nên dịu dàng với tôi như vậy?"Taehyung không nói gì, ôm Jungkook chặt hơn, rất tự nhiên nhắm mắt lại. Jungkook cảm thấy thật sự thoải mái. Anh đã giúp cậu xin nghỉ mấy ngày nên cậu không phải lo lắng nữa, nhưng còn anh?Jungkook với lấy chiếc điện thoại, đã hơn 7h sáng, Taehyung lại vừa nhắm mắt lại. Jungkook kéo tay Taehyung ra khiến anh nhíu mày."Gì vậy?""Anh mau dậy đi! Đến giờ anh phải đi làm rồi!"Taehyung vẫn lười nhác nhắm mắt chỉ trả lời bâng quơ, cả người vẫn không nhúc nhích: "Ừ.""Anh là tổng giám đốc của Jay đó!""Ừ.""Đã là tổng giám đốc thì không được đi muộn!""Ừ."Taehyung thật sự khiến Jungkook muốn phát điên. Jungkook cầm lấy chiếc gối rồi đập mạnh vào người Taehyung, hét lên: "Này, Kim Taehyung!"Cuối cùng, anh cũng chịu mở mắt, ánh mắt nhìn cậu lại trở lên sắc lạnh làm Jungkook sợ hãi, cố lặn ra nụ cười."Anh..anh mau dậy đi!"Taehyung cau mày, cầm lấy tay Jungkook kéo cậu nằm xuống, nhấc mình đè lên người cậu. Cầm lấy hai tay Jungkook cố định trên đỉnh đầu. Jungkook sợ hãi, cắn chặt môi nhìn anh."Em vừa gọi tôi là gì?" - Hơi thở của anh như băng tụ ngàn năm phả vào mặt cậu."Kim... Taehyung!" - Jungkook khó khăn lên tiếng.Taehyung nghiêng đầu: "Tôi phải dạy bảo lại em mới được."Cánh môi anh hạ xuống áp trọn lên môi Jungkook. Nụ hôn tới tấp, mãnh liệt, giống như một nỗi khao khát bị ức chế lâu ngày muốn được giải toả, tuôn trào như nước lũ. Vì vậy, trước sự mạnh mẽ của anh, mọi sự chống cự của cậu đều trở lên vô cùng yếu ớt.Cuối cùng, Taehyung cũng chịu buông tha cho Jungkook. Jungkook cố gắng thở gấp, lấy lại oxi vừa bị anh nuốt chọn."Sao nào? Em gọi tôi là gì?""Tae.. Taehyung."Taehyung cười hài lòng, thả Jungkook ra ngồi dậy rồi bước vào phòng tắm. ..Nụ hôn của Taehyung thật sự khiến đầu óc Jungkook trở lên hỗn loạn, nhìn anh rời đi mà mọi thứ vẫn còn quay cuồng.***Tại Jay, Jimin khổ sở ôm một tập tài liệu dày cộp bước vào phòng Taehyung. Vì không còn tay để gõ cửa nên Jimin thuận thế đẩy người vào. Thấy bàn làm việc trống không? Mọi thứ vẫn nguyên vẹn như ngày hôm qua thì chau mày khó hiểu."Kim Taehyung vẫn chưa đi làm?"
- Taehyung nhíu mày hoài nghi.Kim Namjoon gật đầu: "Lúc Jeon Jungkook hôn mê trong bệnh viện, chính ta đã tẩy đi kí ức hôm đó của Jungkook. Tay ta đã đưa liều lên gấp đôi, cắt bỏ hoàn toàn nơ-ron thần kinh của Jungkook về vụ tai nạn. Chính vì thế con yên tâm Jungkook không thể nhớ lại được. Chúng ta đều có lỗi với thằng bé nên nó phải sống.""Jungkook sẽ tha thứ, và ở cạnh con nếu như con là người đưa bố cậu ấy vào tù và biết được chuyện quá khứ chứ?" Ánh mắt Taehyung trở nên đau khổ, sự dằn vặt hiện rõ trên giương mặt khó coi của anh. Thấy câu nói của Taehyung rất kì lạ khiến Namjoon hoài nghi."Ở cạnh con? Đó là ý gì?"***Về nhà, Taehyung thấy Jungkook ngủ gật trên ghế sofa ngoài phòng khách. Jungkook mặc chiếc áo sơ mi bỏ 2 cúc trên làm để lộ ra phần xương quai xanh có một vết tím bầm của trận hoan lạc tối qua.Khoé môi Taehyung cong lên, cậu là người của anh rồi. Taehyung đi đến nhẹ nhàng bế bổng Jungkook lên rồi đưa cậu lên giường. Vừa đặt Jungkook xuống giường, Taehyung nhận ra cậu bị đổ mồ hôi khắp trán, lại ú ớ nói mớ."Đừng bỏ lại tôi! Kim Taehyung.""Nơi đây...sao toàn là máu."Taehyung khó hiểu vén chăn nằm xuống, ôm lấy bờ vai vẫn đang còn run rẩy của Jungkook: "Đến cả trong giấc mơ tôi cũng là người khiến cậu phải đau khổ."Taehyung đưa tay lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán của Jungkook, vòng tay ôm cậu mỗi lúc một chặt hơn. Cứ thế rồi cùng nhau chìm vào trong giấc ngủ.***Sáng sớm, một luồng ánh sáng nhạt xuyên qua lớp mây dày đặc, có vẻ như tối hôm qua trời đã đổ mưa. Jungkook đang định ngồi dậy nhưng cảm thấy trên người rất nặng, cúi đầu nhìn thì thấy một thân hình đàn ông đang đè lên nửa người mình.Thật kỳ lạ, mấy hôm nay anh không ngủ ở phòng làm việc nữa mà luôn nằm bên cạnh cậu. Hơi thở của anh đều đều ngay bên tai khiến cho Jungkook cả người dâng trào lên một nỗi xúc động từ trước tới nay chưa từng có. Jungkook định kéo tay anh ra để ngồi dậy, nhưng ngay lập tức Taehyung tỉnh giấc, nắm lấy tay cậu chặt hơn. Không rút được tay về, Jungkook cố gắng ngồi dậy nhưng Taehyung lại đưa chân ra đặt lên người cậu."Còn đau nữa không?" - Giọng Taehyung vô cùng dịu dàng.Jungkook hơi nhăn mặt, thật sự cả người cậu vẫn còn cảm giác ê ẩm. Nhìn khuôn mặt khó coi của Jungkook, Taehyung mỉm cười nhẹ nhàng."Lần sau sẽ không đau nữa đâu."Jungkook mở to mắt nhìn anh. Đúng là phải sống với anh mới biết được anh biến thái đến mức nào. Những lời như thế mà anh có thể nói với cái giọng, cái mặt tỉnh bơ như thế hay sao?Taehyung đưa tay ra ôm lấy vai Jungkook, sau đó kéo cậu vào lòng để mặt cậu áp vào vành tai anh: "Tôi xin lỗi! Tôi đã sai khi dùng những lời nói đó để lăng mạ em."Một cảm giác hạnh phúc le lói trong lòng, Jungkook nhìn lên đối diện với giương mặt Taehyung, đưa ngón tay lên chạm nhẹ vào chân mày của anh."Anh đã từng nói xin lỗi và câu nói vô dụng nhất. Tại sao anh lại trở nên dịu dàng với tôi như vậy?"Taehyung không nói gì, ôm Jungkook chặt hơn, rất tự nhiên nhắm mắt lại. Jungkook cảm thấy thật sự thoải mái. Anh đã giúp cậu xin nghỉ mấy ngày nên cậu không phải lo lắng nữa, nhưng còn anh?Jungkook với lấy chiếc điện thoại, đã hơn 7h sáng, Taehyung lại vừa nhắm mắt lại. Jungkook kéo tay Taehyung ra khiến anh nhíu mày."Gì vậy?""Anh mau dậy đi! Đến giờ anh phải đi làm rồi!"Taehyung vẫn lười nhác nhắm mắt chỉ trả lời bâng quơ, cả người vẫn không nhúc nhích: "Ừ.""Anh là tổng giám đốc của Jay đó!""Ừ.""Đã là tổng giám đốc thì không được đi muộn!""Ừ."Taehyung thật sự khiến Jungkook muốn phát điên. Jungkook cầm lấy chiếc gối rồi đập mạnh vào người Taehyung, hét lên: "Này, Kim Taehyung!"Cuối cùng, anh cũng chịu mở mắt, ánh mắt nhìn cậu lại trở lên sắc lạnh làm Jungkook sợ hãi, cố lặn ra nụ cười."Anh..anh mau dậy đi!"Taehyung cau mày, cầm lấy tay Jungkook kéo cậu nằm xuống, nhấc mình đè lên người cậu. Cầm lấy hai tay Jungkook cố định trên đỉnh đầu. Jungkook sợ hãi, cắn chặt môi nhìn anh."Em vừa gọi tôi là gì?" - Hơi thở của anh như băng tụ ngàn năm phả vào mặt cậu."Kim... Taehyung!" - Jungkook khó khăn lên tiếng.Taehyung nghiêng đầu: "Tôi phải dạy bảo lại em mới được."Cánh môi anh hạ xuống áp trọn lên môi Jungkook. Nụ hôn tới tấp, mãnh liệt, giống như một nỗi khao khát bị ức chế lâu ngày muốn được giải toả, tuôn trào như nước lũ. Vì vậy, trước sự mạnh mẽ của anh, mọi sự chống cự của cậu đều trở lên vô cùng yếu ớt.Cuối cùng, Taehyung cũng chịu buông tha cho Jungkook. Jungkook cố gắng thở gấp, lấy lại oxi vừa bị anh nuốt chọn."Sao nào? Em gọi tôi là gì?""Tae.. Taehyung."Taehyung cười hài lòng, thả Jungkook ra ngồi dậy rồi bước vào phòng tắm. ..Nụ hôn của Taehyung thật sự khiến đầu óc Jungkook trở lên hỗn loạn, nhìn anh rời đi mà mọi thứ vẫn còn quay cuồng.***Tại Jay, Jimin khổ sở ôm một tập tài liệu dày cộp bước vào phòng Taehyung. Vì không còn tay để gõ cửa nên Jimin thuận thế đẩy người vào. Thấy bàn làm việc trống không? Mọi thứ vẫn nguyên vẹn như ngày hôm qua thì chau mày khó hiểu."Kim Taehyung vẫn chưa đi làm?"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz