Hoan Sung Ai Kim Tai Huong
tìm quyển sách mình thích. Đã lâu không đọc lại nó. Một cuốn sách nói về một nữ nhân đem lòng yêu lấy một nam nhân làm say lòng biết bao thiếu nữ. Tình cảm của nữ nhân này dành cho nam nhân đó chẳng bù đắp được bao nhiêu, thảm cảnh ủy khuất khôn lường. Giống, giống với tình cảm hiện tại của nàng dành cho hắn. Một thứ tình cảm mãi cũng chẳng thể biểu đạt thành lời rằng nó nhiều ra sao...-Nàng tìm gì? Giật mình xoay người thì gặp hắn. Định bỏ chạy... vì sao chứ? Nàng làm gì mà phải bỏ chạy? Tay liền bị hắn giữ lại. - Ái Mỹ... giận trẫm sao? Nàng chẳng màn trả lời câu hỏi của hắn, khóe mắt cũng gần như đỏ cay. -Nàng không trả lời trẫm sẽ không - đứng - đắn.
Ba từ này phát ra từ miệng hắn nàng liền rùng mình. Giương đôi mắt nhìn hắn như mèo con vô tội. Mỗi lần tên thiên tử này không đứng đắn thì nàng thật sự không dám nghĩ đến hôm sau sẽ sống ra sao.
-Đến đây, đến đây nào ... Nói trẫm xem, trẫm làm gì phật lòng nàng sao ? - hắn kéo Ái Mỹ ngồi lên đùi hắn.
Ngẩn mặt lên không một lúc để hàng lệ đổ ngược vào trong. Giọng nói run run nghẹn ngào của nàng mới cất lên, nhưng lại mang một vẻ móc mỉa đáng yêu.
- Hảo ... là tên hoàng thượng chẳng màn đứng đắn làm phật lòng thiếp này! - nàng dỗi hắn.
-Tên hoàng thượng đáng chết. Nói xem hắn làm gì nàng phật lòng?
Nàng bật cười thành tiếng. Ngắt mũi hắn, ngón tay thanh mảnh kia lê nhẹ, chạm vào chóp mũi quá đỗi hoàn hảo của hắn. Mân mê.
-Tên hoàng thượng này này!
-Thế tên hoàng thượng này đền bù cho nàng nhé.
-Không cần, không cần - nàng liền đẩy ngực hắn. Xua xua tay. Từ chối nhận "bổng lộc vua ban"
-Là nàng không đứng đắn. Trẫm chỉ bảo đền bù cho nàng chứ nào nói gì mà nàng tránh né trẫm, không lẽ... - hắn cười gian. Tên thiên tử này,... Ái Mỹ im lặng chẳng biết nói gì.
- Ái Mỹ! Nhìn xem hoa đào nở rồi...
Hắn trỏ vào cái cây to hồng rực màu hoa đào. Hắn còn nhớ rất rõ chính là dưới gốc đào này chính hắn từng hứa sẽ thú nàng và cũng chính gốc đào này...
- Hức...hức...
- Ái Mỹ muội đừng khóc nữa...- không phải nam nhân tiêu soái, không phải nữ nhân liễu diễm. Mà là một thiếu hoàng tử nhỏ tuổi, và một tiểu thư bé tuổi. Là hắn và nàng, nhưng là mấy năm về trước, dưới gốc đào, hai cô cậu ngồi đấy, hắn dỗ dành nàng.
-Ca ca... cha... cha muội đi theo bá bá rồi. Ông ấy nói dối đúng không. Ông ấy nói với muội chắc chắn sẽ trở về mà... ông ấy còn hứa sẽ thay mẫu thân chăm sóc muội... Nhất định chờ ngày muội xuất giá cơ mà!
Hắn ôm trọn nàng, miệng dỗ dành. Bàn tay quá đỗi nhỏ bé kia vuốt đi nước mắt cho nàng một cách vụng về
-Ái Mỹ... ca ca thay thúc thúc làm điều đó, chăm sóc muội... Thú muội làm thê... cả đời này bảo vệ muội.
Thực tại, cả hai cứ thế ngắm hoa đào suốt đêm. Dưới ánh trăng tròn, chứng thay cho lời thề trọn đời bên nhau...
Nàng ngồi tại điện Phượng Đăng Cung họa bức tranh nam nhân đọc sách. Nam nhân đó không ai khác ngoài hắn. Mỉm cười nhẹ, hôm nay sao nhẹ nhàng đến thế? Trong hậu khó ngày nào được yên ổn... Vừa vui vẻ đó, Tịnh Thế lại hớt hải chạy vào.
- Tỷ tỷ... tỷ tỷ... Hoàng thượng...
- Bệ hạ thế nào? - nàng mỉm cười chẳng để tâm mấy. Chỉ quan tâm bức tranh thêu kia. Giơ nó lên trước ánh mặt trời kia ngắm nhìn mê say.
- Hoàng thượng bị... thích khách ám sát. - Tịnh Thế hoảng loạn.
Ái Mỹ tắt hẳn nụ cười trên môi. Nàng ném cả bức họa sang một bên, nhanh chân chạy đi. Bỗng dừng lại trước một người vận y phục đỗ sẫm.
- Hoàng thái hậu! - Ái Mỹ cuối chào.
- Hoàng hậu, người đi đâu vậy? Định bỏ trốn sao? - bà ta thốt ra những lời như dao nhọn.
- Hoàng thái hậu, ý người?
- Rồi hoàng hậu sẽ rõ. Người đâu? (DẠ!) Lục soát Phượng Đăng Cung.
Mấy tên lính, cung nữ chạy náo loạn ở Phượng Đăng Cung. Nàng khó hiểu, trong lòng lại càng sốt sắn hơn vì không biết hiện giờ hắn ra sao. Tịnh Thế níu chặt tay nàng sợ hãi.
- Bẩm! Hoàng thái hậu, hạ thần phát hiện một con dao dính máu dưới gầm giường hoàng hậu!
Tịnh Thế không thể tin, đôi mắt nàng cay cay ngấn lệ. Miệng không ngừng minh oan cho bản thân.
- Thái hậu! Ái Mỹ vô tội... hoàn toàn không biết vì sao con dao đó ở đây... thái hậu xin người minh xét! - nàng quỳ xuống níu lấy vạt áo bà ta.
- Con tiện tì này, ngươi còn dám nói? - hoàng thái hậu giật lấy vạt áo khiến Ái Mỹ ngã nhào.
Bà ta bước đến cuối người, chỉ vào mặt nàng. Không ngừng chửi rủa, oan nghiệt gán tội cho nàng
- Con tiện nhân nhà ngươi, muốn hại Giao nhi, hoàng tôn của ai gia. Hôm nay còn ra tay với cả bệ hạ. To gan! Uổng công Hưởng nhi yêu thương ngươi. Nể tình cha ngươi lập công, ai gia đã bỏ qua chuyện ở yến tiệc. Nay còn lộng hành, hành khích Hưởng nhi. Tội không thể tha. Người đâu? Lột y phục hoàng hậu, giam vào ngục, chờ ta truy xét.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Mr. Tui
Đã edit
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz