[HOÀN] Sau Khi Gả Cho Lão Đại Người Thực Vật Nhà Giàu
Chương 22
Hạ Ti Yến hỏi xong, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp đó, như đang chờ đợi câu trả lời.Tạ Thu hoàn hồn, dứt khoát đáp: "Không già không già, một chút cũng không già!"Màu mắt Hạ Ti Yến sâu thẳm, trên mặt không thể hiện là vui hay không vui."Đàn ông ba mươi là tuổi như một nhánh hoa, ngài Hạ năm nay hai mươi tám." Bộ óc nhỏ của Tạ Thu xoay chuyển nhanh chóng, miệng cũng ngọt ngào hết mức, "Hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, chính là thời kỳ tuổi xuân phơi phới!"Nghe vậy, khóe môi Hạ Ti Yến nhếch lên một chút khó nhận thấy.Đáng tiếc Tạ Thu vừa hay bỏ lỡ khoảnh khắc này, cậu cụp mắt xuống, ánh mắt rơi vào bàn tay đang nắm của hai người.Giây tiếp theo, cậu buông tay ra như bị điện giật, lùi lại một bước.Không được, mình thật sự phải sớm sửa cái thói quen động một chút là động tay động chân của mình, người đàn ông trước mặt mình bây giờ không còn là người chồng thực vật nằm trên giường bệnh, có thể để mặc mình muốn làm gì thì làm nữa rồi...Tạ Thu điều chỉnh lại trạng thái, ngước mắt lên, lần nữa mở miệng hỏi: "Ngài Hạ, có cần tôi giúp gì không ạ?"Hạ Ti Yến khẽ lắc đầu, bàn tay bị vô tình buông ra rũ xuống trên ga giường, các ngón tay khẽ nắm lại.Tạ Thu cẩn thận thăm dò: "Vậy... Ngài Hạ có cần tôi ở lại đây không ạ?"Nhỡ đâu Hạ Ti Yến tỉnh lại căn bản không muốn nhìn thấy mình, chê mình ở đây chướng mắt, mình có thể thuận lý thành chương rút lui.Hạ Ti Yến nhìn cậu vài giây, môi mỏng hé mở: "Cậu, đi, ăn..."Mặc dù người đàn ông nhả chữ khó khăn, nhưng Tạ Thu hiểu ngay: "Anh muốn tôi đi ăn sáng trước hả?"Hạ Ti Yến nhắm mắt lại, biểu thị đồng ý với lời cậu nói.Tạ Thu lập tức vui vẻ đáp: "Được, vậy tôi đi ăn sáng trước đây."Bất kể Hạ Ti Yến kiếm cớ đuổi cậu đi, hay thật sự muốn cậu đi ăn sáng, dù sao cũng tạm thời giải thoát cho cậu."Tôi đi gọi hộ lý vào." Tạ Thu quay người đi ra ngoài, "Nếu có việc cần tôi, ngài Hạ cứ báo cho tôi biết bất cứ lúc nào."Cậu nói câu này đương nhiên chỉ là khách sáo, dù sao bên cạnh Hạ Ti Yến có nhiều người như vậy, chắc chắn không đến lượt cậu chăm sóc.Tạ Thu mở cửa phòng đi ra, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt như hình với bóng phía sau."Đại thiếu phu nhân, có dặn dò gì không ạ?" Hộ lý đang ngồi trên ghế hành lang chơi điện thoại, thấy cậu bước ra liền hỏi."Ngài Hạ không có việc gì cần tôi, nên tôi ra ngoài trước." Tạ Thu ngừng lại, nhắc nhở, "À đúng rồi, sau này đừng gọi tôi là Đại thiếu phu nhân nữa."Hộ lý không hiểu: "Tại sao không thể gọi ngài là Đại thiếu phu nhân nữa ạ?""Vì ngài Hạ tỉnh rồi." Tạ Thu giải thích đơn giản, "Ngài Hạ nghe thấy người khác gọi tôi như vậy, có thể sẽ không vui."Hộ lý lại hỏi: "Tại sao ngài Hạ lại không vui ạ?"Tạ Thu: "..."Câu này thật sự làm khó cậu rồi, cậu cũng không biết phải giải thích tình hình hiện tại với người ngoài như thế nào.Hộ lý gãi gãi sau gáy: "Vậy sau này tôi nên gọi ngài là gì ạ?""Thôi, cứ gọi như vậy đi." Tạ Thu không làm khó hộ lý nữa, "Ngài Hạ sẽ sửa lại cho mọi người thôi, đến lúc đó sẽ biết."Hộ lý nửa hiểu nửa không: "Vâng, Đại thiếu phu nhân."Tạ Thu nhìn hộ lý vào phòng, rồi quay người đi xuống lầu.Trong phòng ăn, Tô Uyển Dung đang vừa ăn sáng vừa nói chuyện với bác sĩ Trần, thấy cậu đi xuống, ngạc nhiên nói: "Tiểu Thu, sao con xuống nhanh như vậy?"Tạ Thu bước tới: "Anh Ti Yến cần nghỉ ngơi, nên con xuống ạ."Tô Uyển Dung nhận ra sự thay đổi trong cách xưng hô của cậu ngay lập tức, nhưng có người ngoài ở đó cũng không tiện nói gì, chỉ vẫy tay: "Vậy con qua đây ăn sáng cùng mọi người đi."Tạ Thu ngồi xuống, người hầu nhanh nhẹn dọn bữa sáng của cậu lên bàn.Ăn xong bữa sáng, cuộc thảo luận kết thúc, bác sĩ Trần rời đi trước.Tạ Thu và Hạ Cảnh Thần nhìn nhau, cũng chuẩn bị đứng dậy."Tiểu Thu, Cảnh Thần." Lúc này, Tô Uyển Dung mở lời, "Hai đứa vừa nghe rồi đó, Ti Yến muốn hoàn toàn khôi phục trạng thái như trước, còn cần một thời gian nữa."Mông Tạ Thu vừa rời khỏi ghế lại ngồi xuống, an ủi: "Mẹ yên tâm, qua quá trình phục hồi chức năng chuyên nghiệp của bệnh viện, con tin anh Ti Yến sẽ sớm khỏe lại thôi.""Đứa trẻ ngoan, con luôn biết cách an ủi lòng mẹ." Tô Uyển Dung đi đến bên cạnh cậu, nắm lấy tay cậu, "Nhưng mà Tiểu Thu, mẹ còn một việc muốn nhờ con."Tạ Thu ngước mắt lên: "Mẹ nói đi ạ.""Mẹ bận công việc dạo này, Ti Yến nhập viện cũng không thể thường xuyên đến bệnh viện chăm nó được, vẫn phải phiền con chạy đi chạy lại nhiều rồi." Tô Uyển Dung lời lẽ chân thành, "Có con ở bên Ti Yến, mẹ mới yên tâm."Tạ Thu do dự: "Mẹ, hay là hỏi ý kiến của anh Ti Yến trước đi ạ?"Tô Uyển Dung hỏi ngược lại: "Nó còn có ý kiến gì được chứ?""Có lẽ..." Tạ Thu cân nhắc trả lời, "Anh Ti Yến không muốn con, thường xuyên xuất hiện trước mặt anh ấy?""Đứa trẻ ngốc, nói linh tinh gì vậy?" Tô Uyển Dung giận yêu vỗ vỗ tay cậu, "Con là vợ của Ti Yến, sao nó lại không muốn con xuất hiện trước mặt cơ chứ?"Tạ Thu cười gượng một tiếng, nhắc nhở: "Mẹ, mẹ có quên không, lúc con kết hôn với anh Ti Yến, anh ấy còn không biết gì cả."Tô Uyển Dung khẳng định chắc nịch: "Ti Yến tỉnh lại cũng đâu có nói gì, chứng tỏ trong lòng nó đã mặc định con là vợ rồi!"Tạ Thu: "Ờm..."Không phải, trước hết tư duy đại não của Hạ Ti Yến còn chưa hoàn toàn khôi phục bình thường, thứ hai cũng không ai nói cho anh ấy biết, ngủ một giấc tỉnh dậy lại vô duyên vô cớ có thêm một người vợ chứ?"Tiểu Thu ngoan, con cứ yên tâm ở bên Ti Yến đi." Tô Uyển Dung nhẹ nhàng hứa hẹn, "Con yên tâm, mẹ tuyệt đối sẽ không để con chịu thiệt thòi đâu, ngay cả Ti Yến cũng không được."Nói đến nước này, Tạ Thu cũng không tiện nói gì nữa, chỉ có thể gật đầu đáp lời: "Con biết rồi, mẹ.""Ngoan, ngoan lắm." Tô Uyển Dung cười hài lòng, "Con lên dọn dẹp đơn giản một chút, lát nữa chúng ta cùng đưa Ti Yến đến bệnh viện.""Vâng ạ." Tạ Thu đứng dậy rời khỏi bàn ăn, đi lên lầu.Vừa lên lầu hai, đã nghe thấy giọng Hạ Cảnh Thần vang lên phía sau: "Khoan đã."Tạ Thu dừng bước, quay người nhìn cậu ta: "Sao vậy?"Hạ Cảnh Thần hỏi nhỏ: "Tiếp theo, cậu có dự định gì không?"Tạ Thu tưởng cậu ta muốn mình nhanh chóng rời khỏi nhà họ Hạ, giọng hơi bất lực: "Tôi không có dự định gì, tùy cơ ứng biến thôi."Đương nhiên là cậu hy vọng mình có thể rời đi càng sớm càng tốt, nhưng xem ra Tô Uyển Dung không có ý định để cậu rời đi vào lúc này, ít nhất là phải đợi đến khi Hạ Ti Yến hoàn toàn hồi phục.Vậy thì chỉ có thể hy vọng ngài Hạ nhìn vào sự tận tâm của cậu trong thời gian qua, tha thứ cho việc cậu đơn phương kết hôn với mình.Hạ Cảnh Thần nhìn cậu, dường như muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói gì: "Được."**Mọi thứ thu dọn xong xuôi, hai hộ lý cùng nhau khiêng Hạ Ti Yến lên xe, chuẩn bị đến bệnh viện.Trước khi cửa xe đóng lại, ánh mắt Hạ Ti Yến vô tình rơi trên người Tạ Thu."Ti Yến, con yên tâm, Tiểu Thu đi cùng chúng ta đến bệnh viện." Tô Uyển Dung lập tức hiểu ý, "Chúng ta ở xe phía sau."Tạ Thu: "..."Có khi nào, người làm mẹ thực ra cũng có thể hiểu sai ý của con trai mình hay không?Hạ Ti Yến không nói gì, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.Khoảng một giờ sau, hai chiếc xe đỗ trước cổng bệnh viện nối đuôi nhau.Bệnh viện này thuộc tập đoàn Hạ thị, mục đích ban đầu khi ông nội Hạ thành lập bệnh viện là muốn đáp lại xã hội, nên đã thành lập một bệnh viện tổng hợp mang tính công ích như vậy.Sau nhiều năm phát triển, bệnh viện hiện có thiết bị kỹ thuật rất tiên tiến, cùng với nhiều bác sĩ danh tiếng hàng đầu trụ cột, danh tiếng bệnh viện ngày càng lớn, thậm chí có nhiều bệnh nhân ngàn dặm xa xôi tìm đến cầu cứu.Xe vừa dừng, lập tức có bác sĩ và y tá đẩy xe cáng đến, đưa Hạ Ti Yến vào bệnh viện.Thời gian buổi sáng lặng lẽ trôi qua trong các cuộc kiểm tra.Hơn một giờ chiều, y tá đưa Hạ Ti Yến vào phòng bệnh VIP cao cấp để nghỉ ngơi.Trải qua một buổi sáng kiểm tra dài đằng đẵng, Hạ Ti Yến đã mệt mỏi chìm vào giấc ngủ sâu.Tô Uyển Dung cuối cùng cũng trút được gánh nặng, hai tay chắp lại lẩm bẩm: "Ông trời phù hộ, đúng là ông trời phù hộ..."Rất nhanh, có người mang đến mấy suất ăn cao cấp, ba người ngồi trên sofa phòng khách bệnh viện, bắt đầu ăn trưa.Ăn xong, Tô Uyển Dung dặn dò: "Tiểu Thu, lát nữa mẹ phải về tập đoàn họp, nơi này giao phó cho con và Cảnh Thần nhé."Tạ Thu đồng ý: "Mẹ yên tâm."Hạ Cảnh Thần cũng đáp lời: "Mẹ yên tâm."Tạ Thu đưa Tô Uyển Dung ra cửa phòng bệnh, hai người đi đến hành lang, lại bị nắm tay."Tiểu Thu, tuy bệnh viện này là của nhà mình, nhưng mẹ vẫn không yên tâm." Tô Uyển Dung lần nữa nhờ cậy, "Nếu con thấy bất kỳ người khả nghi nào trong phòng bệnh, nhất định phải thông báo cho mẹ ngay, được không?"Tạ Thu nghiêm túc gật đầu: "Vâng, con hiểu."Đợi bà đi rồi, Tạ Thu trở lại phòng khách nhỏ, cùng Hạ Cảnh Thần nhìn nhau chằm chằm.Nhìn nhau một lúc, mỗi người cúi đầu chơi điện thoại.Chiều tối, trong phòng bệnh truyền ra tiếng ho rất khẽ.Tạ Thu vô thức đứng dậy, nhưng Hạ Cảnh Thần hành động nhanh hơn, hơn nữa cậy chân dài, mấy bước lớn đã bước vào phòng bệnh trước.Tạ Thu: "..."Cậu ngồi lại ghế sofa, không nhịn được dựng tai lên nghe lén cuộc nói chuyện bên trong.Giọng Hạ Cảnh Thần rất nhỏ, liên tục nói điều gì đó, thỉnh thoảng truyền đến một hai âm trầm khàn, chắc là Hạ Ti Yến đang nói.Đây là lần đầu tiên Tạ Thu nghe Hạ Nhị Thiếu nói chuyện nhiều như vậy, trong lòng không khỏi có chút cảm thán.Thực ra quan hệ của hai anh em nhà họ Hạ rất tốt, có thể thấy Hạ Cảnh Thần rất dựa dẫm vào anh trai mình, nếu không phải vì nghiệp chướng máu chó của thế hệ trước...Tạ Thu đang suy nghĩ mơ hồ, cửa phòng bệnh từ bên trong mở ra.Hạ Cảnh Thần bước ra, ánh mắt có chút kỳ lạ nhìn cậu.Tạ Thu ngồi thẳng người: "Có chuyện gì à?""Thật sự có chuyện." Hạ Cảnh Thần hỏi, "Tối nay cậu có thể ở lại đây không?""Có thể chứ, tôi không có việc gì khác." Tạ Thu dứt khoát đồng ý, "Cậu cứ đi làm việc của mình đi, có tình hình gì tôi sẽ thông báo cho các người.""Được." Hạ Cảnh Thần đáp, rồi nói thêm một câu, "Vất vả cho cậu rồi."Tạ Thu đi đến cửa phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa.Hạ Ti Yến tựa lưng vào đầu giường, ánh mắt trầm tĩnh nhìn chằm chằm về phía cậu.Tạ Thu khẽ nói: "Hạ phu nhân hy vọng thời gian này tôi có thể ở bệnh viện, nếu Ngài Hạ không muốn nhìn thấy tôi, tôi có thể ở phòng khách."Hạ Ti Yến giơ một tay lên, ra hiệu cho cậu lại gần.Tạ Thu lề mà lề mề đi đến gần hơn một chút, cảm thấy vẫn nên giải thích chuyện kết hôn trước: "Ngài Hạ, về việc tôi không có sự đồng ý của anh—"Hạ Ti Yến dùng một từ để cắt ngang lời cậu đã chuẩn bị: "Nước."Tạ Thu nghẹn một giây: "Chờ một chút, tôi đi rót nước cho anh."Chức năng nuốt của Hạ Ti Yến cũng chưa khôi phục bình thường, nên phải dùng ống hút để uống nước.Tạ Thu đứng một bên, kiên nhẫn đợi người đàn ông uống xong nước, đang định mở miệng nói tiếp, thì lại đụng lúc bác sĩ đến khám phòng.Tạ Thu: "..."Thôi được, dù sao cũng không vội vàng gì.Nói là đến chăm sóc, nhưng trong phòng bệnh đã sắp xếp y tá và hộ lý chuyên nghiệp, cơ bản không đến lượt Tạ Thu nhúng tay vào.Ăn xong bữa tối, Tạ Thu chơi điện thoại trong phòng khách nhỏ một lúc, rồi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng.Lần này Hạ Ti Yến đã nằm xuống, đôi mắt tĩnh lặng nhắm lại, giống hệt như lúc ngủ say trên giường trước đây.Tạ Thu rón rén đi đến bên giường bệnh, cụp mắt nhìn khuôn mặt đang ngủ của người đàn ông.Nói thế nào nhỉ, tâm trạng cậu lúc này thực sự là vô cùng phức tạp.Từ khi cậu được gả vào nhà họ Hạ, mỗi ngày đều dành rất nhiều thời gian ở bên người chồng thực vật của mình, trong lòng cậu, Hạ Ti Yến đã vô tình trở thành một người rất thân thiết.Dù sao có những lời cậu còn chưa từng nói với mẹ viện trưởng, chỉ lén lút nói với người chồng thực vật.Nhưng Hạ Ti Yến lúc đó không biết gì, ý thức của anh ấy khi tỉnh lại vẫn dừng ở trước tai nạn xe hơi, đối với anh ấy mà nói, chắc chắn không thể chấp nhận việc ngủ một giấc dậy lại có thêm một người vợ, lại còn là người anh ấy không muốn cưới nhất trước đây.Tạ Thu thở dài không tiếng động, cúi người giúp người đàn ông đắp kỹ chăn.Đúng lúc cậu chuẩn bị đứng thẳng người dậy, sơ ý lại đối diện với đôi mắt đen láy sâu thẳm đó.Tạ Thu giật mình, cơ thể bản năng ngả về sau, ngã thẳng ra phía sau.Hạ Ti Yến duỗi tay ra, nắm chặt lấy cổ tay của cậu.Tạ Thu mượn lực của bàn tay đó ổn định cơ thể, vẻ mặt ngượng ngùng: "Cảm ơn anh, ngài Hạ."Hạ Ti Yến không nói gì, bàn tay nắm lấy cậu cũng không buông ra.Tạ Thu giãy một cái, không thoát ra được: "Ngài Hạ, anh muốn gì?"Hạ Ti Yến nhìn cậu, các ngón tay nắm chặt cậu từ từ siết lại.Tạ Thu chớp chớp mắt: "Anh còn muốn uống nước ạ?"Hạ Ti Yến lắc đầu, ánh mắt luôn ghim chặt vào gương mặt cậu.Tạ Thu chìm vào suy nghĩ, đột nhiên lóe lên một tia sáng: "Ồ tôi biết rồi, có phải anh còn muốn nghe chuyện cổ tích trước khi ngủ không?"Hạ Ti Yến: "..."Người đàn ông không nói gì, Tạ Thu càng thêm khẳng định suy đoán của mình.Dù sao thì cậu cũng kể chuyện cổ tích trước khi ngủ cho người chồng thực vật nghe mỗi ngày, sau này Hạ Ti Yến cũng có chút ý thức, có lẽ trong tiềm thức đã nghe quen, nên bây giờ không nghe thì không ngủ được."Nhưng tôi không mang theo sách truyện cổ tích, làm sao bây giờ?" Tạ Thu suy nghĩ nghiêm túc, "Hay tôi tra baidu một câu chuyện, tạm bợ đọc một chút nhé?"Hạ Ti Yến cuối cùng cũng mở lời, vẫn từng chữ từng chữ: "Không, nghe.""À? Không muốn nghe chuyện cổ tích trước khi ngủ hả?" Tạ Thu mở to mắt, "Vậy ngài Hạ muốn nghe gì?"Yết hầu Hạ Ti Yến trượt lên xuống hai cái, giọng khó khăn nói ra cả một câu: "Cậu, tối nay... ngủ, ở đâu..."Tạ Thu sững sờ, khẽ hỏi: "Ngài Hạ đang lo lắng tôi không có chỗ ngủ sao?"Hạ Ti Yến khẽ gật đầu, coi như thừa nhận.Tạ Thu cong mắt cười: "Không cần lo lắng, ngoài kia có sofa, tôi ngủ sofa là được rồi."Mặc dù cậu cũng không hiểu tại sao phòng bệnh VIP cao cấp chỉ có một giường bệnh, ngay cả giường phụ cũng không có, nhưng may mắn là sofa trong phòng khách cũng có thể nằm được.Bàn tay Hạ Ti Yến đang nắm tay cậu trượt xuống, bao bọc lấy tay của cậu trong lòng bàn tay, vẫn không chịu buông ra.Tạ Thu nhìn người đàn ông vài giây, rồi nhượng bộ: "Thôi được rồi, để tôi hỏi y tá xem có thể thêm một chiếc giường nữa không."Mười phút sau, bên cạnh giường bệnh của Hạ Ti Yến được kê thêm một chiếc giường phụ, ga trải giường và vỏ chăn đều mới tinh.Tạ Thu thầm tặc lưỡi, quả không hổ danh là phòng bệnh VIP cao cấp, hiệu suất cao đến vậy."Tốt rồi, thế này tôi cũng có giường ngủ rồi." Tạ Thu ngồi ở cuối giường, vỗ vỗ chiếc chăn mềm mại bằng tay, "Cảm ơn ngài Hạ."Nhưng Hạ Ti Yến đã mệt, nhắm mắt lại không để ý đến cậu nữa.Tạ Thu hoàn toàn không bận tâm, mỉm cười bước xuống giường.Xem ra ngài Hạ không phải là người vô tình như mình nghĩ, hình như cũng không ghét bỏ mình đến thế.Tạ Thu cầm bộ đồ ngủ vào phòng tắm tắm rửa, tắm xong đột nhiên lại nghĩ đến một vấn đề, hình như tối nay ngài Hạ vẫn chưa lau mình.Mặc dù việc lau cơ thể cho người chồng thực vật cậu đã quá quen thuộc, nhưng lau cho người chồng đang tỉnh táo thì hoàn toàn là chuyện khác.Tạ Thu do dự một lát trong phòng tắm, cuối cùng vẫn kéo cửa ra bước ra ngoài."Ngài Hạ." Cậu gọi nhỏ, "Anh ngủ chưa?"Điều làm cậu thất vọng là Hạ Ti Yến từ từ mở mắt."Cái đó..." Tạ Thu mím môi, hỏi, "Có cần tôi gọi hộ lý vào, lau người cho anh không?"Hạ Ti Yến nheo đôi mắt đen lại, giọng trầm khàn thốt ra hai chữ: "Cậu, làm."Tạ Thu: "!"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz