ZingTruyen.Xyz

[HOÀN] Sau Khi Gả Cho Lão Đại Người Thực Vật Nhà Giàu

Chương 19

haplus04

Sắc trời dần tối, biệt thự cũ nhà họ Hạ đèn đuốc sáng trưng.

Tạ Thu dẫn Mạnh Tử Diệp đi quanh co đến lối vào phòng tiệc.

Hạ Cảnh Thần và chú hai của cậu ta, Hạ Phong, đang đứng ở cửa, cùng nhau chào đón khách mời.

Tạ Thu bước đến, đưa món quà mừng đã chuẩn bị trước cho người hầu bên cạnh, đơn giản chào hỏi: "Ngài Hạ, Hạ Nhị Thiếu."

Hạ Cảnh Thần mặt không biểu cảm gì, chỉ khẽ gật đầu.

Hạ Phong nhìn cậu một cái, lập tức phản ứng lại, cười nói: "Mời vào trong."

"Vâng." Tạ Thu đáp, ra hiệu cho người bạn thân sau lưng đi theo mình.

Trong sảnh đã có khá nhiều người, đang tụm năm tụm ba nói cười vui vẻ.

Nói hôm nay là tiệc mừng thọ của ông nội Hạ, chi bằng nói là một buổi tiệc xã giao của giới thượng lưu, hoặc là nịnh bợ nhà họ Hạ, hoặc là kết giao bạn bè, hoặc là trèo cao tìm quan hệ, nói tóm lại mỗi người đến tham dự tiệc đều có toan tính riêng của mình.

"Nhờ phúc của mày đó Tiểu Thu, lần đầu tiên tao tham dự một buổi tiệc cao cấp như thế này." Mạnh Tử Diệp vừa đi vừa nhìn quanh, "Oa! Bên kia có nhiều đồ ăn ngon quá!"

Tạ Thu cười gật đầu: "Đúng vậy, nhiệm vụ chính của chúng ta hôm nay là ăn uống thỏa thích."

Hai người đi về phía bàn tiệc buffet, tìm một góc khuất yên tĩnh để thưởng thức đồ ăn.

Thời gian trôi qua, khách mời lần lượt đến, phòng tiệc ngày càng náo nhiệt.

"Tiểu Thu, cái này ngon này." Mạnh Tử Diệp vừa ăn vừa đưa cho Tạ Thu một ly nước màu xanh, "Mày biết đây là gì không?"

Tạ Thu nhận lấy ly, nhấp một ngụm rồi lắc đầu: "Không đoán ra."

"Thôi được, dù sao tao cũng thấy khá ngon." Mạnh Tử Diệp nói, rồi lại cầm thêm một ly khác lên.

Lúc này, Tạ Thu nghe thấy hai giọng nói không lớn không nhỏ truyền đến từ phía sau.

"Ê, nhìn kìa, cái người mặc đồ trắng bên kia không phải là con nuôi nhà họ Tạ à?"

"À? Nhà họ Tạ nào?"

"Cái nhà họ Tạ mở công ty xây dựng đó, nghe nói làm ăn không tốt sắp phá sản rồi."

Tạ Thu: "..."

Bàn tán sau lưng về cậu mà lớn tiếng như vậy, thật sự coi cậu là người điếc chắc?

"Ồ, tao nhớ rồi! Là cái người con nuôi có hôn ước với Hạ Đại Thiếu đó hả!"

"Xì! Hôn ước quái quỷ gì chứ, ngoài nó ra làm gì có ai coi là thật đâu?"

"Nhưng hôm nay nó xuất hiện ở đây, chứng tỏ nhà họ Hạ tạm thời chưa phủ nhận nó nhỉ?"

"Ai biết nó lén lút vào bằng cách nào? Dù sao Hạ Đại Thiếu anh ấy vẫn còn..."

Nói đến Hạ Ti Yến, giọng nói của hai người ngày càng nhỏ dần.

"Vcl, cái miệng của hai đứa đó độc địa thế!" Mạnh Tử Diệp nhíu mày, hạ giọng hỏi, "Tiểu Thu, có cần tao đi dạy dỗ chúng nó một chút không?"

"Không sao đâu, cứ để họ nói đi, tao cũng không mất miếng thịt nào." Tạ Thu lắc ly nước trong tay, khẽ nhắc nhở, "Hôm nay là tiệc mừng thọ của ông nội, chúng ta hành xử kín đáo thôi."

"Thôi được." Mạnh Tử Diệp lẩm bẩm, "Đợi đến khi chồng mày tỉnh lại, công khai thân phận của mày, tát sưng mặt chó của bọn nó luôn!"

Tạ Thu cười: "Hạ hỏa đi, ăn thêm đồ ngon này."

Kết quả chưa yên tĩnh được bao lâu, phía sau lại vang lên một tiếng gọi ngạc nhiên: "Tạ Thu?"

Tạ Thu khẽ thở dài, quay người lại: "Bạch thiếu gia."

"Sao cậu vào được đây?" Bạch Hữu đi nhanh đến, chỉ vào người bên cạnh cậu, "Còn dẫn theo cả cậu ta nữa?"

Mạnh Tử Diệp cố gắng nuốt miếng bánh kem nhỏ trong miệng, bị nghẹn đến mức phải ưỡn cổ ra cãi lại: "Dẫn theo tôi thì sao? Cậu vào được chẳng lẽn tôi không vào được à?"

"Thân phận của tôi là gì, thân phận của cậu là gì?" Giọng Bạch Hữu khinh thường, "Cậu có thể so với tôi sao?"

Tạ Thu kịp thời lên tiếng: "Bạch thiếu gia, hôm nay là dịp quan trọng, chúng ta đừng cãi nhau nữa, được không?"

Lúc này Mạnh Tử Diệp mới nhớ lời cậu nói trước đó, đành cố nhịn không lên tiếng.

Bạch Hữu bĩu môi, cầm lấy một ly cocktail trên bàn tiệc: "Cjaau vẫn chưa nói, rốt cuộc hôm nay cậu lén lút vào bằng cách nào?"

Tạ Thu trả lời: "Đương nhiên là được mời vào."

"Ai mời cậu?" Mắt Bạch Hữu đảo một vòng, đột nhiên lớn giọng, "Lẽ nào là anh Thần?"

Tiếng gọi này của cậu ta đã thu hút ánh mắt của những người xung quanh.

Tạ Thu đưa tay che mặt: "Không phải, cậu nghĩ nhiều rồi."

Bạch Hữu còn muốn nói gì đó, nhưng bị một tràng âm thanh ồn ào cắt ngang.

Tiệc tối sắp bắt đầu, ông nội Hạ ngồi xe lăn bước vào sảnh lớn.

Mọi người lũ lượt xếp hàng lên chào hỏi, ông nội gật đầu, giải tán tất cả mọi người.

"Tôi phải đi chúc thọ ông nội Hạ đây." Bạch Hữu đặt ly rượu xuống, "Tạ Thu, cậu đừng có mà chạy lung tung đấy, đợi tôi về rồi nói tiếp!"

Tạ Thu: "..."

Mạnh Tử Diệp hỏi: "Tiểu Thu, chúng ta phải đứng đây đợi nó à?"

"Ngu đần mới đứng đây đợi nó." Tạ Thu cất bước, "Tiệc tối sắp bắt đầu rồi, tao đi chúc thọ ông nội trước."

Một lát sau, bọn họ đi đến gần bàn chính của phòng tiệc.

Ông nội cũng nhìn thấy Tạ Thu, ra hiệu cho cậu tiến lại gần.

"Ông nội, chúc mừng sinh nhật ạ." Tạ Thu bước đến, giọng cung kính, "Chúc ông phúc thọ an khang, mọi việc như ý."

"Tốt." Ông nội Hạ mở lời gọi, "Tiểu Thu, con lại đây với ông."

Tạ Thu do dự một chút, rồi tiến lên hai bước, cúi người xuống: "Ông nội, ông có dặn dò gì không ạ?"

Những người khác nhìn thấy cậu lại đi đến trước mặt ông nội, đều giật mình, rồi bắt đầu xì xào bàn tán.

"Ông nghe Uyển Dung nói rồi, thời gian này con chăm sóc Ti Yến rất tốt." Khuôn mặt vốn uy nghiêm của ông nội hiếm hoi trở lên dịu dàng, "Con có lòng rồi, rảnh rỗi ghé qua chỗ ông, ông có thứ cho con."

"Cảm ơn ông nội." Tạ Thu ngoan ngoãn đáp lời, "Có thời gian con sẽ đến thăm ông ạ."

"Đứa trẻ ngoan." Ông nội không nói thêm gì nữa, "Đi đi."

Mọi người đứng phía xa, trong sảnh lại ồn ào, không nghe rõ nội dung cuộc trò chuyện cụ thể của hai người họ, chỉ thấy ông nội nói hai câu, Tạ Thu liền đứng dậy lui xuống.

Mạnh Tử Diệp đi tới: "Tiểu Thu, ông nội Hạ nói gì với mày thế?"

"Không nói gì." Tạ Thu trả lời một câu, rồi hỏi, "Tao phải rút lui trước đây, mày ở lại dùng bữa hay đi lên lầu với tao?"

Mạnh Tử Diệp suy nghĩ một chút: "Tao ở lại chơi một chút đã, lát nữa sẽ tìm mày."

"Được, vậy mày tự chú ý một chút." Tạ Thu vỗ vai bạn thân, "Gặp lại sau."

Cậu xuyên qua đám đông, đi thẳng về phía cửa phòng tiệc.

Đang đi, Tạ Thu đột nhiên nghe thấy một cái tên có chút quen tai.

Cậu vô thức ngước mắt nhìn, một khuôn mặt lạnh lùng và xinh đẹp đập vào mắt.

Tạ Thu gần như nhận ra ngay lập tức, đây chính là nhân vật thụ chính của cuốn sách này — Thẩm Khê Bạch.

Thời gian này bận rộn đánh thức người chồng thực vật, cậu đã quên mất, tiệc mừng thọ tối nay nhân vật thụ chính cũng sẽ tham dự, hơn nữa còn diễn cảnh nhân vật công chính anh hùng cứu mỹ nhân.

Cùng lúc đó, Thẩm Khê Bạch đang nói chuyện với người đối diện, chợt nhận thấy có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, không khỏi nghiêng đầu nhìn sang.

Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung.

Tạ Thu có cảm giác bị bắt quả tang một cách khó hiểu, không để lại dấu vết dời ánh mắt đi, tiếp tục bước về phía trước.

Ngay lúc này, một giọng nam có phần chói tai vang lên: "Thẩm Khê Bạch! Mày đang làm gì ở đây?"

Tạ Thu khựng chân lại, lùi lại một bước theo chiến thuật.

Nếu cậu không đoán sai, người nói chuyện đó chính là em trai cùng cha khác mẹ của Thẩm Khê Bạch, Thẩm Nhất Nam.

Nói về thân thế của nhân vật thụ chính cũng vô cùng gian truân, mẹ ruột cậu ấy qua đời vì bệnh khi cậu còn nhỏ, người vợ mới mà cha Thẩm cưới là một người hai mặt, giỏi nói một đằng làm một nẻo, bao năm qua thổi gió bên tai cha Thẩm, chia rẽ tình cha con, khiến tình cảnh của Thẩm Khê Bạch trong nhà họ Thẩm ngày càng khó khăn.

Không còn cách nào khác, làm nhân vật chính trong truyện gốc thời nay, thật khó để có cha mẹ song toàn.

Tạ Thu đang thầm chê bai trong lòng, lại nghe Thẩm Nhất Nam mở lời: "Rõ ràng cha đã phạt cấm túc mày, mày lại dám lén lút chạy ra ngoài đi dự tiệc?"

Thẩm Khê Bạch lạnh nhạt đáp: "Người nhận được thư mời là tôi."

"Mày—" Sắc mặt Thẩm Nhất Nam thay đổi, "Mày có ý gì? Mày đang ám chỉ tao dựa hơi thiệp mời của mày sao?"

Những người xung quanh lại bắt đầu xì xào, còn Tạ Thu thì tìm kiếm khắp nơi bóng dáng Hạ Nhị thiếu.

Quả nhiên, nói chưa được mấy câu, Thẩm Nhất Nam đã tức đến nhảy dựng, lấy ly rượu trên đĩa của người phục vụ, hắt về phía Thẩm Khê Bạch.

Thẩm Khê Bạch đứng yên tại chỗ, bị hắt đầy rượu vang đỏ.

Tạ Thu: "!"

Cảnh tượng này, quả thật không sai một ly so với miêu tả trong truyện gốc.

Hắt rượu xong Thẩm Nhất Nam vẫn chưa hả giận, lại chụp lấy một ly rượu khác muốn tiếp tục hắt.

Giây tiếp theo, Hạ Cảnh Thần kịp thời xuất hiện, dùng sức nắm lấy cổ tay hắn ta: "Cậu đang làm cái gì?"

"Hạ Nhị Thiếu?" Thẩm Nhất Nam vội vàng cố gắng giải thích, "Không phải, là Thẩm Khê Bạch nó—"

"Dù giữa các người có ân oán cá nhân gì, tuyệt đối đừng làm loạn ở tiệc mừng thọ." Hạ Cảnh Thần buông tay ra, lạnh lùng cảnh cáo, "Nếu không, tôi sẽ cho người mời cậu ra ngoài."

Thẩm Nhất Nam bị khí thế của cậu ta làm cho sợ hãi, nhất thời không dám cãi chày cãi cối nữa.

Ánh mắt Hạ Cảnh Thần dừng lại trên người Tạ Thu một chút, sau đó nhìn về phía Thẩm Khê Bạch: "Cậu không sao chứ?"

Thẩm Khê Bạch lắc đầu: "Tôi không sao."

Hạ Cảnh Thần nhìn vết bẩn trước ngực cậu: "Tôi cho người lấy cho cậu một bộ vest mới, cậu xử lý đi."

"Không cần đâu." Thẩm Khê Bạch từ chối, "Cảm ơn ý tốt của Hạ Nhị Thiếu."

Hạ Cảnh Thần cũng không khuyên cậu, quay người tiếp tục bận rộn.

Những người hóng hớt xung quanh tản ra, Tạ Thu cũng chuẩn bị rời đi, khi đi ngang qua Thẩm Khê Bạch, cậu lại dừng bước chân.

Cậu cởi áo vest đang mặc trên người ra, đưa cho Thẩm Khê Bạch: "Nếu không chê, có thể mặc tạm áo khoác của tôi."

Vừa hay hôm nay bọn họ đều mặc vest trắng, dù sao cậu cũng sắp về phòng rồi, còn đối phương vẫn phải ở lại phòng tiệc này rất lâu, bộ dạng này chắc chắn sẽ gây ra bàn tán.

Tuy nói Thẩm Khê Bạch cũng đội hào quang nhân vật chính trên người, nhưng cũng thật đáng thương, lát nữa còn phải hợp tan ngược nhau ba trăm chương với Hạ Nhị Thiếu nữa.

Thẩm Khê Bạch sững sờ: "Chúng ta... quen nhau sao?"

"Không quen." Tạ Thu khẽ cười, "Nhưng bây giờ thì quen rồi."

Thẩm Khê Bạch nhìn chằm chằm vào cậu vài giây, nhận lấy áo vest: "Cảm ơn."

"Không có gì." Tạ Thu rụt tay lại, tiếp tục đi ra ngoài.

"Khoan đã." Thẩm Khê Bạch hỏi từ phía sau, "Làm sao để trả lại áo này cho cậu?"

Tạ Thu xua tay: "Sau này có cơ hội gặp mặt, rồi tính."

Thẩm Khê Bạch nhìn theo bóng lưng cậu rời đi, không để ý đến ánh mắt oán độc phía sau mình.

**

Tạ Thu bước ra khỏi phòng tiệc, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên cậu không hợp với những nơi tiệc tùng linh đình thế này, ở thêm một lúc đều cảm thấy ngột ngạt.

Tạ Thu tránh né những người làm, đi về phía vườn hoa, muốn ngồi xích đu nhỏ hóng gió một lát.

Vừa đi đến trước vườn hoa, phía sau truyền đến một giọng nói âm u: "Tạ Thu."

Trong lòng Tạ Thu khẽ giật mình, quay người nhìn người đến.

Thẩm Nhất Nam đứng trên hành lang, phía sau đi theo hai người, vẻ mặt không có ý tốt.

"Xin chào." Tạ Thu nở nụ cười tiêu chuẩn, "Có chuyện gì không?"

"Thì ra mày là đứa mồ côi được nhà họ Tạ nhặt về." Thẩm Nhất Nam đi về phía cậu, "Nghe nói bây giờ mày không muốn gả cho Hạ Đại Thiếu, chuyển sang quấn lấy Hạ Cảnh Thần à?"

Tạ Thu: "..."

Sao vậy, lẽ nào tất cả đàn ông, phụ nữ, già trẻ trong thế giới này đều thích Hạ Cảnh Thần à?

Thẩm Nhất Nam hung dữ nói: "Trả lời tao!"

"Tôi nghĩ có lẽ đã có hiểu lầm gì đó rồi." Tạ Thu kiên nhẫn giải thích, "Tôi và Hạ Nhị Thiếu không quen thân, hôm nay đến đây cũng là vì Hạ Ti Yến là vị hôn phu của tôi, chỉ có vậy mà thôi."

"Vị hôn phu?" Thẩm Nhất Nam cười lớn, "Bọn mày nghe thấy không? Nó nói Hạ Ti Yến là vị hôn phu của nó!"

Hai tên tay sai cười ha hả theo: "Ha ha ha cười chết tao rồi!"

"Đúng đó đúng đó, loại người này không xứng xách giày cho Hạ Đại Thiếu!"

Tạ Thu không muốn cãi nhau với bọn họ: "Xin lỗi, tôi chợt nhớ ra còn có việc, xin phép đi trước."

Nói xong, cậu lùi lại hai bước, muốn rời đi từ đầu kia của hành lang.

"Đứng lại! Tao đã cho mày đi chưa?" Thẩm Nhất Nam xông lên vài bước, hắt ly rượu đang cầm trong tay về phía cậu.

Tạ Thu né tránh không kịp, hơn nửa ly rượu vang đỏ hắt thẳng lên mặt.

"Một đứa mồ côi thân phận thấp hèn như mày, cũng xứng ao ước nhà họ Hạ à?" Thẩm Nhất Nam chửi rủa, "Hôm nay tao sẽ cho mày nhớ thật kỹ, xem lần sau mày còn dám xen vào chuyện người khác nữa hay không!"

Tạ Thu đưa tay lau rượu trên mặt, giọng bình tĩnh hỏi ngược lại: "Thân phận của cậu, cao quý hơn tôi nhiều lắm sao?"

Thẩm Nhất Nam: "Mày có ý gì?"

Tạ Thu cười nhẹ: "Theo tôi được biết, khi mang thai Thẩm Nhị Thiếu trong bụng, vợ cả của cha cậu vẫn chưa qua đời."

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Thẩm Nhất Nam thay đổi đột ngột, hai tên đàn em phía sau cũng thốt lên một tiếng "Vãi lòn!"

Thẩm Nhất Nam hoàn toàn phát điên: "Thằng đĩ! Tao phải xé nát miệng mày ra!"

Ngay lập tức, Tạ Thu giật lấy chiếc ly cao cấp trong tay cậu ta, đập mạnh vào cột trụ chạm khắc.

Một tiếng "choang" vang lên, chiếc ly vỡ một mảng lớn.

Tạ Thu cầm ly rượu vỡ, đặt sát cổ họng hắn, chậm rãi tiến tới: "Thẩm Nhị Thiếu, cậu muốn xé nát miệng tôi như thế nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz