ZingTruyen.Xyz

Hoan Quyen 1 Edit Su Doc Chiem Cua Ac Ma Vo Tinh Phuong Duong Qo

Nhìn bóng lưng lạnh lẽo của người đàn ông chậm rãi rời xa tầm mắt mình, trái tim Lạc Khuynh Thành như theo gót chân anh mà trầm xuống, cô cuộn người ôm lấy đầu gối mình, giống như con ốc sên nhỏ bé chui khối cơ thể mỏng manh của mình vào lớp vỏ cứng rắn, bảo vệ cô khỏi cái giá lạnh tê tái, bảo vệ cô khỏi thế giới rộng lớn được bao phủ bởi màn đêm tối tăm, trông cô bây giờ càng nhỏ bé và gầy yếu tựa như một đứa trẻ cơ nhỡ không chốn dung thân...

Đau đớn cắn chặt môi, cô gối đầu lên đầu gối, mái tóc tán loạn tung bay trong gió đêm, trên gương mặt tuyệt mỹ, đôi mắt đau thương đã tràn ra một giọt lệ.

Người đàn ông và người phụ nữ, hai người ôm hai bầu tâm sự khác nhau, phía người phụ nữ, cô cảm thấy mình bị tổn thương sâu sắc, cái suy nghĩ bị anh ghét bỏ không chút nương tình gặm nhắm trái tim cô, dòng máu vô hình như nhỏ giọt tựa như dòng nước mắt đang tuôn rơi trên hai gò má sưng húp, cô khó khăn đấu tranh tư tưởng, một bên là đau thương, một bên khổ sở hơn, chính là yêu!

Còn người đàn ông, anh cũng thật sự vì thái độ lạnh nhạt của cô mà mất đi bình tĩnh, sống từng này tuổi, đây là lần đầu tiên trong đời anh nảy sinh cảm giác lo sợ, chỉ có anh mới biết ngữ khí và hành vi thô lỗ vừa rồi phản ánh nỗi sợ hãi của anh ở mức độ nào, anh rất sợ mất cô, thật sự sợ hãi. Loại cảm giác đó khiến anh cảm thấy mình thật thất bại, cho tới giờ luôn là người chiến thắng, cho tới giờ muốn gì đều được nấy. Nhưng hôm nay, nỗi sợ hãi này thực sự khiến anh cảm thấy mình vô lực. Đầu quả tim như hàng ngàn con kiến lửa bò lên cắn phệ, đau rát, nhức nhối?

Sau khi gặp mặt nguyên thủ, anh cố giữ thái độ điềm nhiên trầm tĩnh, trần thuật toàn bộ sự tình có liên quan đến hành vi bỉ ổi của Simon, khi anh xoay người rời đi, hơi thở cường thế lộ rõ sự nguy hiểm lan tràn đến từng góc nhỏ hành lang, trong lòng trở nên rối bời hốt hoảng!

Loại cảm giác đó, liên tục đeo bám anh cho đến khi về tới biệt thự, sải chân một mạch đi thẳng đến phòng ngủ của Lạc Khuynh Thành...

Cô, đang ngủ.

Để xử lý xong chuyện Simon cùng dấu tích của lão, German đã phải mất trắng một đêm, bây giờ, sắc trời đã sáng, rèm che vẫn chưa kéo ra nên trong phòng chỉ là một khoảng không gian tối mù, mắt vừa nhìn thấy cô, trái tim anh như nhẹ nhõm hơn phần nào, anh nghĩ, chỉ cần có sự hiện diện của cô trước mắt anh, chỉ cần cô vẫn luôn ở đây, mọi lo lắng kỳ lạ trong lòng sẽ vơi đi phần nào ...

Ẩn dưới lớp chăn dày màu đen thuần là người con gái xinh đẹp đang say giấc nồng, da thịt cô như tỏa ra hương thơm dễ chịu của hoa, cái mũi nhỏ khẽ thở, đôi con ngươi lưu ly xinh đẹp động lòng người kia giờ đã được hàng mi thật dài che khuất, giấu đi đôi mắt sắc xảo đẹp như giọt sương sớm, tất cả đều mang một vẻ đẹp thuần túy đậm chất Phương Đông, mà kiến trúc căn phòng, cách bài trí vật dụng, đều mang phong cách phương Tây phóng khoáng, giữa sự dịu dàng như nước thu sang với sự phóng khoáng mạnh mẽ như núi đá, giữa cái thanh nhã, duyên dáng với sự ngạo mạn độc duy, rõ ràng là hai loại thái cực hoàn toàn trái ngược, thế nhưng một khi kết hợp, nó lại tạo nên một bức tranh phong tình tuyệt thế, điều này khiến tâm tình German sinh ra loại cảm giác quyến luyến.

Một cánh tay trắng nõn lộ ra ngoài chăn, đôi mắt anh nhìn theo có chút ý muốn xâm chiếm. Từ mái tóc lại nhìn đến khuôn mặt, khuôn mặt cô điềm tĩnh tựa vầng trăng sáng, cái miệng nhỏ nhắn hơi cong, cái cằm đầy kết hợp với xương quai xanh gợi cảm. Làn váy ngủ phảng phất dáng người quyến rũ của cô. Lại chính vì bộ dáng đáng yêu không chút đề phòng, hồn nhiên dụ hoặc người thế này khiến anh không cách nào dời mắt đi...

Đôi môi mỏng khẽ nhếch, hiện lên chút ý cười như có như không, nháy mắt xua tan sự nghiêm túc cứng rắn ở đuôi lông mày, toàn bộ đường nét gương mặt trở nên ôn hòa hơn rất nhiều. Anh sải bước đi đến bên giường.

Vốn Lạc Khuynh Thành ngủ không an giấc, đột nhiên trong cơn mơ màng, cô cảm thấy lông mi mình hơi ngứa ngáy,lười biếng không muốn mở mắt, đôi môi anh đào mấp máy lên tiếng kháng nghị, sau đó tìm một vị trí thoải mái xoay người nhưng lại ngoài ý muốn chạm phải cánh tay của ai đó...

Trên cánh tay ấy có phảng phất hương vị cỏ đồng nội, mùi hương cực kỳ thanh dịu và dễ ngửi, rất quen thuộc, mỗi lần cô ngửi được hương vị này, cô mảy may thưởng thức nó mà không biết chán.

Gần như giấc ngủ qua loa vừa rồi khiến cô suýt nữa quên đi chuyện mình vẫn còn giận German, máu nóng dâng lên, cô lập tức bắt lấy cánh tay kia, mắt không buồn mở, coi nó là khối thịt heo xông khói, chậm rãi đưa lên môi, há miệng cắn ...

Nhưng chủ nhân của cánh tay kia, lại không có ý định rút về.

Dừng một chút, hàng mi dài tựa cánh quạt nhỏ tinh tế xòe ra khẽ chớp động, Lạc Khuynh Thành có chút kiềm chế không được, một bên mắt chậm rãi hé mở lén lút quan sát thái độ của anh, chỉ thấy ý cười mỏng manh trên gương mặt điển trai ấy, mang theo chút buồn cười nhìn cô, không biết ý cười đó, rốt cuộc là đang dung túng cho cô, hay là sủng nịch?

Giống như sinh viên cá biệt bị giáo viên bắt gian tại chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức đỏ lên, cô dùng sức hất cánh tay anh ra...

Hai cánh tay chống đỡ sau người, cô bĩu môi ngồi dậy nói : "Đánh lén nhân lúc người ta đang ngủ, không phải hành vi của đại trương phụ nên có."

Cho nên, cô không thèm so đo với anh!

Không che giấu được dáng vẻ ngượng ngùng đến bỏng mặt của mình, cô gấp gáp muốn chạy thoát khỏi anh, nhưng đồng thời, cả cơ thể lập tức bị kéo về nằm gọn trong lồng ngực German, cô liền dùng sức chống tay lên ngực anh, lạnh lùng trừng mắt nhìn vào đôi mắt màu lam kia rất lâu, kháng cự, rồi kháng cự, cô xốc chăn lên nhảy xuống giường định trốn vào phòng tắm, mặc kệ vết thương ở chân còn đau nhói, thứ cô quan tâm, chính là không muốn nhìn mặt anh.

Nhưng, German đã cho phép cô thực hiện hành vi đó sao?

German phản ứng cực nhanh, đứng dậy một phen giữ chặt thắt lưng cô, thân hình cao lớn của người đàn ông phương Tây dính sát lên tấm lưng với đường cong duyên dáng của người con gái phương Đông. Cô có thể cảm nhận được anh đang dùng thân thể cao lớn của mình miêu tả từng đường cong trên thân thể cô. Bàn tay to từ phía sau khoá chặt vòng eo, khiến cô không khó cảm nhận được luồng sức mạnh vô cùng lớn đang áp chế...

"Tôi ở đây, em còn muốn chạy đi đâu?"

Người đàn ông phía sau lại bắt đầu hành vi xấu xa, anh hôn lên vành tai nhạy cảm của cô. Sau đó, làn môi ấm áp của anh ép sát gương mặt nhỏ nhắn, từ từ dời xuống phần cổ, để lại đó một cảm giác tê ngứa khó chịu bao phủ toàn thân cô. Hơi thở của anh, ngữ điệu của anh, vừa gần gũi với âu yếm, nhưng đồng thời cũng mang cho đối phương loại cảm giác bức bách, khống chế tâm trí...

Trái tim khẽ run lên, con ngươi trở nên u ám, đầu cô hơi rũ xuống, dường như muốn vùi sâu vào trong lồng ngực mình, ngay khi German còn nghĩ rằng cô sẽ dùng thái độ lạnh như băng đối diện với anh thì cô, nhẹ nhàng mấp máy môi.

"Vậy có phải nếu không có anh ở đây thì đều có thể."

Âm thanh vừa mới tỉnh ngủ của người con gái, mang theo một chút khản đặc, lại vì trong lòng có tâm sự cần trút nên giọng điệu có phần u ám, từng câu từng chữ như từng mũi dao vô tình đâm thẳng vào lồng ngực German, không hiểu sao, anh cảm thấy rất đau!?

Cánh tay tinh tráng lại siết chặt vòng eo, dường như muốn thông qua hành động này để áp chế nỗi sợ hãi và tức giận đang điên cuồng trào dâng nơi lồng ngực...

Không có tôi ở đây? Đã đến thời điểm này rồi em còn chưa chịu từ bỏ chuyện muốn rời khỏi tôi? Lẽ nào tôi đối xử với em còn chưa đủ tốt sao?

Vì sợ cô đau mà anh tự mình cúi người giúp cô xoa bóp, còn giúp hẳn cô tắm rửa! Loại chuyện phục vụ này, từ trước đến nay anh chưa bao giờ nghĩ, thậm chí nếu để người khác biết được, anh sẽ trở thành trò cười mặc người khác xỉa xói, nhưng, vì cô, anh nguyện làm những điều anh chưa từng nghĩ đó, hơn nữa còn không hề hối hận về điều đó, anh đã xuống nước đến mức này, cô còn muốn thế nào nữa!?

Đúng là được voi đòi tiên! Miller nói không sai, đàn bà, là loại động vật có lòng tham không đáy!

"Nằm mơ! Lạc Khuynh Thành, tôi nói cho em biết, muốn rời khỏi tôi, em đừng hòng! Cả đời này, tôi sẽ không buông tay!"

Bàn tay siết chặt lấy hai cổ tay nàng lại hung hăng tăng thêm lực, German nổi giận đùng đùng, đáy mắt anh xẹt qua một tia đau đớn, cảm giác không vui trong lòng khiến lời nói của anh cũng có chút biến đổi, ánh mắt chằm chằm nhìn cô!

Anh hung dữ cái gì a? Rõ ràng người nên tức giận, là tôi mới đúng a?

Anh siết chặt cổ tay cô, giống như đang muốn chứng tỏ anh sắp lại giam cầm cô như một tên phạm nhân, muốn nói đến tự do thì cô đừng hòng?!

Cả đời?

Nực cười, anh tính nhốt cô ở trong biệt thự rộng lớn này cả đời sao? Hay là muốn cô là món đồ chơi của anh cả đời?!

Anh có biết cách cư xử của anh chẳng khác gì một đứa trẻ không? Rõ ràng mỗi một câu chữ anh nói ra đều vô lý hết sức, lại giống như không muốn rời bỏ món đồ chơi căn bản không thuộc về anh, thậm chí còn làm ra vẻ là chuyện đương nhiên! Anh như thế cũng quá bá đạo rồi!?

Lòng bàn tay nắm chặt, cô trừng mắt nhìn German, cố gắng ẩn nhẫn, giãy dụa thân thể cố gắng tránh đi sự hành hạ thô lỗ của bàn tay kia. Nhưng làm gì được, anh đã sớm kiềm kẹp cô đến chặt cứng, một chút không gian trốn tránh cũng không có. Lồng ngực kịch liệt phập phồng lên xuống, mọi ủy khuất và tức giận không cách nào áp chế được.

"Dựa vào cái gì tôi không thể rời khỏi anh?"

"Anh nghĩ anh là ai? Dựa cái gì lại hạn chế tự do của tôi?! Tôi cho anh biết, tuy không phải công dân Đức nhưng cũng có quyền con người, anh bắt nhốt người vô tội như tôi, rõ ràng là phạm pháp, tôi không tố cáo anh đã đành, đằng này anh dựa vào đâu mà vênh mặt hất hàm sai khiến tôi? Thế nào, anh tưởng tôi là đồ chơi của anh, vô tri vô giác, không có tự do, không có tôn nghiêm sao! ?"

Chịu đủ rồi, cô nhịn quá đủ rồi!

Chưa kể mỗi ngày bị đối xử như nô lệ tình dục cho anh không hơn không kém, giờ anh còn mặt dày không biết xấu hổ muốn điều khiển trái tim cô, đau đớn nhất là bị anh giẫm đạp lên không thương tiếc! Đúng là không thể tha thứ!

"Cả đời không buông tha tôi? Hừ, anh nghĩ anh là gì của tôi? Dựa vào cái gì anh có thể tự cao tự đại thế hả, anh cho rằng mọi thứ của tôi anh dễ dàng nắm trong lòng bàn tay..."

"Dựa vào tôi là người đàn ông của em!"

Tay nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi bạo trên mu bàn tay, German gầm nhẹ một tiếng, đánh gãy lời nói của Lạc Khuynh Thành.

"Lạc Khuynh Thành, chỉ dựa vào tôi là người đàn ông của em, cho nên cả đời này, em đừng mơ tưởng thoát khỏi tay tôi!"

P/s: Vì lễ nên ở nhà cho lành, đồng nghĩa với việc, ngày mai sẽ có chương mới, nếu điên khùng thêm chút thì ngày mốt sẽ có thêm chương nữa, nói chung ngày lễ đã khiến con người ta trở nên chán chường và muốn cắm ở nhà để tránh nắng...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz