Hoan Ma Binh Ten Cuop Va Co Gai Nho
Đêm đó, An Nhân Mã không hề trở về nhà. Hắn dùng rượu bia để giải sầu. Tuy chưa đủ tuổi nhưng chỉ có cách này mới khiến hắn quên đi cô.Đến tận sáng hôm sau, Nhân Mã mới loạng choạng bước vào nhà. Chỉ mong được nhìn thấy cô gái đáng ghét kia. "Thiên Bình! Cô mau ra đây"Đáp lại hắn là khoảng không im lặng. Tự nhiên cảm giác bất an nhen nhỏi vào trong người hắn, khiến hắn lo lắng không thôi.Tiếp tục đi vào, hắn tìm khắp nơi mà không thấy cô. Bước vào căn phòng kia, đập vào mắt hắn là chăn gối được gấp gọn được đặt trên giường.Trên bàn học, có một bức thư nhỏ. An Nhân Mã vội đi đến, mở bức thư raAn Nhân Mã! Lưu Tâm Bình tôi dám nói dám làm. Những vật anh mua cho tôi, tôi đều để lại đó. Không dám lấy mất thứ gì đâu nên đừng lo. Vậy nên hãy cứ chung sống hạnh phúc bên Hoàng Liên Bảo Bình đi nhé. Lưu Tâm Bình này sẽ đến một nơi không có anh. Tạm biệt!
Ký tên
Lưu Tâm BìnhĐọc xong mà cả người hắn cứng lại. Cô... thật sự muốn rời bỏ hắn ư? Ở góc bức thư còn in lại một dấu vết gì đó, hắn liền xem thử và phát hiện ra đó là nước. Thiên Bình đã khóc khi viết bức thư này. Hắn cảm thấy đau đớn không thôi.An Nhân Mã hắn từ trước tới nay chưa từng vì ai mà đau lòng, chưa từng vì ai mà sợ hãi đến vậy. An Hạ Thiên Bình như cơn gió. Lặng lẽ đến bên hắn rồi cũng âm thầm rời đi.
Ký tên
Lưu Tâm BìnhĐọc xong mà cả người hắn cứng lại. Cô... thật sự muốn rời bỏ hắn ư? Ở góc bức thư còn in lại một dấu vết gì đó, hắn liền xem thử và phát hiện ra đó là nước. Thiên Bình đã khóc khi viết bức thư này. Hắn cảm thấy đau đớn không thôi.An Nhân Mã hắn từ trước tới nay chưa từng vì ai mà đau lòng, chưa từng vì ai mà sợ hãi đến vậy. An Hạ Thiên Bình như cơn gió. Lặng lẽ đến bên hắn rồi cũng âm thầm rời đi.
Mang trong mình một tia hi vọng nhỏ nhoi, hắn gọi cô một lần nữa.
"Thiên Bình, cô ở đâu? Hãy ra đây đi"Nhưng vẫn thế, vẫn là sự im lặng đến kì dị.Lặng lẽ ngồi xuống, hắn từ từ nghĩ lại, xâu chuỗi toàn bộ sự việc. Nếu Thiên Bình làm, nhất định sẽ không xúc động đến vậy. Nhất định sẽ không nghẹn ngào mà mắng chửi hắn...Ừ, phải công nhận là An Nhân Mã ngu ngốc thật. Chỉ biết nhìn cái trước mắt mà không tìm rõ nguyên nhân. Một kẻ như hắn đúng ra không nên xuất hiện trên đời mà.Tại sao lúc đó hắn cứ khăng khăng bênh vực Bảo Bình mà không quan tâm đến cô? Tại sao lúc đó hắn lại nóng giận đến vậy? Hắn đay nghiến cô, nói cô tâm địa xấu xa. Vậy tâm địa của hắn là gì? Hắn đã làm gì? Hắn đã khiến một cô gái đau khổ vì hắn giờ lại khiến người ấy bỏ đi. Hắn có phải là con người không vậy? Nếu cô trở lại, hắn sẽ bất chấp mọi chuyện mà ôm chặt cô vào lòng, nhất định không cho cô đi nữa. Nếu cô quay về, hắn sẽ nghe cô giải thích mọi chuyện. Nếu An Hạ Thiên Bình trở về, An Nhân Mã sẽ quỳ xuống, gập người xin lỗi cô. Chỉ cần cô tha thứ, việc gì hắn cũng sẽ làm.Nhưng đó chỉ là "Nếu".Đau đớn tột cùng, An Nhân Mã gục xuống. Ôm đầu, cắn chặt môi, mắt không ngừng rơi lệ. Cả đời này, có lẽ chỉ có một người khiến hắn khóc. Đó là An Hạ Thiên Bình. Cô gái của gió, em đang ở đâu? Hãy trở về đi. Tôi hối hận lắm rồiBạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz