ZingTruyen.Xyz

Hoan Khong He Dang Yeu Phan 1

Đẻ vội đẻ vàng.

Bốn chữ này mới là trọng điểm.

Người nhà họ Lục đều biết đầu đuôi ân oán giữa Lục Vưu Văn, bố ruột Lục Hoài Thâm, cùng hai đời vợ trước sau.

Lục Thanh Thời và Lục Thừa Vân, là những người biết Lục Vưu Văn có phụ nữ bên ngoài sớm nhất, sau khi chị dâu cả mang thai không lâu thì người phụ nữ kia cũng có con, bọn họ cũng là người biết trước nhất.

Thường Uyển quen Lục Vưu Văn trước Tiết Gia Nguyệt, mẹ ruột Lục Hoài Thâm. Lúc ấy nhà họ Tiết đang độ hưng thịnh, Lục Chung Nam nhìn trúng nhà họ Tiết, có ý liên hôn, mà trong lòng Lục Vưu Văn, trước nay đều là sự nghiệp đứng đầu, tình yêu xếp sau. Cho nên ông ta và Tiết Gia Nguyệt kết nghĩa vợ chồng đều nằm trong dự kiến, về sau Lục Vưu Văn ăn trong bát ngó trong nồi, nhớ mãi không quên Thường Uyển, nảy sinh ngoại tình, cũng là kết quả anh tình tôi nguyện.

Lúc ưu phiền, Lục Vưu Văn cùng hai em trai uống rượu từng nhắc đến, khi đó ông ta cũng chưa từng nghĩ sẽ để Thường Uyển mang thai, vì đêm kia ông ta uống tí rượu, Thường Uyển lại đặc biệt nhiệt tình, đồ dùng kế hoạch ở chỗ bà ta không biết dùng hết từ khi nào, thời điểm tìm bao thì tên đã lên dây.

Ngày hôm sau ông ta bảo Thường Uyển phải uống thuốc, kết quả sau lại phát hiện có thai, Thường Uyển nói công ty mình có việc bận quên uống thuốc.

Nhà họ Thường cũng là gia đình có vai có vế, Thường Uyển sẽ không biết bản thân chưa kết hôn đã có con, đứa bé còn là của người đàn ông đã có vợ, sẽ có hậu quả gì sao?

Ba mươi năm trước, xã hội còn chưa cởi mở đến mức hoàn toàn bao dung chuyện chưa kết hôn đã có con, hơn nữa bố Thường lúc ấy đã có lựa chọn con rể vừa ý.

Ngay từ đầu Thường Uyển đã lên kế hoạch mang thai, đều bởi Tiết Gia Nguyệt mang thai khiến tâm lý bà ta mất cân bằng, từ đầu bà ta đã không định lấy người khác, bà ta chỉ nhắm tới bắt Lục Vưu Văn cưới bà ta mà thôi, còn không phải đẻ vội đẻ vàng thì là gì.

Cho dù hai người không ly hôn, bà ta cũng muốn họ Tiết kia suốt đời phải khó chịu bằng chết mới thôi.

Thời điểm xảy ra những việc này, ngoài Lục Vưu Văn, trong anh em nhà họ Lục chỉ có Lục Thừa Vân đã kết hôn, Dương Lăng Thu tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình sự việc trong quá khứ.

Lúc Tiết Gia Nguyệt mang thai chưa đủ tháng, phát hiện Thường Uyển mang thai, cho nên tức giận đến mức sinh non, khi Lục Hoài Thâm vừa ra đời, còn phải nằm lồng ấp trẻ sơ sinh mấy ngày,. . . đều là Dương Lăng Thu nói với những người phụ nữ khác sau khi gả vào nhà họ Lục.

Cho nên khi bốn chữ "đẻ vội đẻ vàng" Lục Hoài Thâm nhấn trọng âm vừa ra khỏi miệng, ý tứ trong đó, người trưởng thành đang ngồi đây, đều hiểu không thể hiểu hơn được nữa.

Biểu cảm Thường Uyển đặc sắc nói không nên lời, mím miệng, mặt giật giật, cũng không biết là cười hay nín nhịn, cuối cùng vén nhẹ mái tóc ngắn, ra vẻ không hiểu ẩn ý trong lời Lục Hoài Thâm, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười thân thiện của người làm bề trên.

"Đây còn không phải vì tôi lo lắng cho con cháu nhà họ Lục sao! Tuổi anh cũng không nhỏ, Giang Nhược tuổi này, trạng thái cơ thể tốt nhất, nếu bố anh còn sống, chắc chắn mong ngóng bế cháu, anh là anh cả, đương nhiên đầu tiên phải gửi gắm hi vọng vào anh. Đáng tiếc mẹ anh cũng đi sớm, nếu bà ấy còn, chắc chắn cũng muốn thúc giục."

Hơn nửa thời gian phần trước câu thoại, Lục Hoài Thâm vẫn không đổi sắc mặt như cũ, vẻ không để bụng, thờ ơ nhìn người đàn bà này cố làm ra vẻ thế nào. Nhưng khi Thường Uyển nhắc tới mẹ anh, Lục Hoài Thâm lập tức sầm mặt.

Giang Nhược ngồi bên anh, có thể cảm nhận rõ nhất năng lượng xung quanh anh biến đổi. Tựa như thời tiết gió xuân ấm áp, bỗng chốc nhiệt độ đột ngột hạ xuống mưa gió sắp kéo đến.

Chỉ một thoáng, tất cả mọi người đều im như ve sầu mùa đông.

Lục Chung Nam nghiêm mặt khụ một tiếng.

Nhưng Thường Uyển chính là cố ý, không một chút hối hận, sắc mặt cũng chẳng biến, còn cười ha ha, dường như thật sự có lòng tốt vì Lục Hoài Thâm.

Lục Hoài Thâm nhìn bà ta vài giây, bỗng nhiên cười, "Bà lại chẳng phải mẹ tôi, dựa vào đâu mà nhọc lòng thay bà ấy? Mẹ tôi ở dưới đất, sao bà chắc chắn bà ấy muốn thế nào? Chẳng lẽ ban đêm bà ấy báo mộng cho bà. . ." Ánh mắt như cười như không dừng ở Thường Uyển, kéo dài âm cuối đầy nghi hoặc, ngừng một giây, hờ hững giễu cợt: "Tôi thấy giấc mơ của bà phỏng chừng là ác mộng."

Bấy giờ mặt Thường Uyển đã tái nhợt.

Lục Thậm Cảnh cảm thấy mẹ mình hôm nay uống nhầm thuốc, nhiều lần khiêu khích Lục Hoài Thâm, kết quả khiến bản thân giận tím người, đả thương địch 800, tự tổn hại 1000. Mấy câu của Thường Uyển làm ông cụ nghe xong vướng mắc trong lòng, người khác nghe xong như xem trò cười. Không thích anh ta, vì sao nhất định phải không ngừng để những người khác cũng biết chứ?

Anh ta cau mày, vì ngăn cản Thường Uyển lại âm thầm đối chọi với Lục Hoài Thâm về vấn đề này, kịp thời đổi đề tài, hỏi Lục Hoài Thâm: "Nghe nói trong nước nhiều công ty muốn tham gia vào DS, dự định hiện tại của công ty là gì?"

Giọng Lục Hoài Thâm vẫn cứng nhắc lạnh lùng, chẳng qua đổi sang kiểu giọng điệu nghiêm túc thường dùng lúc bàn công việc: "Cậu chỉ phương diện nào?"

Lục Thậm Cảnh nói: "Cậu cả cùng mẹ kế anh ta giằng co ác liệt, sự tình ồn ào đến mức thường xuyên bị đăng lên các trang báo tài chính và giải trí, cổ phiếu giảm lại tăng, tăng lại giảm, tôi cảm thấy nắm lúc thế giảm, thừa dịp xuống tay sớm tốt hơn, cho nên Bác Lục quyết định cuối cùng sẽ ủng hộ bên nào càng sớm càng tốt."

Đề tài này Giang Nhược quen thuộc không thể quen thuộc hơn.

Mẹ kế trẻ tuổi dã tâm bừng bừng, nhân lúc sức khỏe chồng ngày càng sa sút, thay máu toàn bộ công ty, đổi sạch đại đa số tâm phúc của gia tộc Spencer, liên tiếp chèn ép những đứa con riêng chưa thành thạo nghiệp vụ công ty, mưu đồ kiểm soát tập đoàn quản lý khách sạn hàng đầu thế giới, bất kể là báo tài chính hay báo giải trí, đều đủ để hút chặt ánh mắt người đọc.

Lục Hoài Thâm nói: "Đã gặp cậu cả hai lần, điều kiện phía anh ta có thể đáp ứng không đủ lợi với Bác Lục, góp cổ phần vào DS tồn tại rủi ro nhất định, nếu không nắm chắc tuyệt đối, không thể manh động."

Lục Thậm Cảnh lại hỏi: "Ồ? Điều kiện có lợi còn thiếu là gì?"

Lục Hoài Thâm mỉm cười đầy thâm ý, nhìn anh ta với ánh mắt thận trọng, không đáp mà hỏi lại: "Cậu cảm thấy sao?"

Lục Thậm Cảnh cũng trả lời dè dặt: "Dự án này tôi chưa từng tham gia, cũng rất lâu rồi không tham dự sự vụ công ty trong nước, suy nghĩ của tôi không chắc là chính xác."

Lục Hoài Thâm nói đơn giản: "Cậu cứ việc nói."

Lục Thậm Cảnh ngừng một chút, như đang cân nhắc nung nấu, thật lâu sau mới nói: "Lúc trước ở nước ngoài, nhìn tổng quát toàn bộ sự kiện, mặt khác đã biết tới một số tin tức nội bộ và sự thực khách quan về mặt số liệu, tôi cho rằng con trai của lão chủ tịch thật sự ở vào thế yếu, bề ngoài có vài nguyên lão ủng hộ anh ta, nhưng bản thân cậu cả, rất nhiều năm trước đã không dòm ngó tới công ty, về mặt năng lực còn tồn tại thiếu sót, tôi cảm thấy năng lực của bà mẹ kế nằm trên anh ta, số lượng người giúp đỡ cũng có tiềm lực hơn."

(lão chủ tịch: vị chủ tịch già)

Lục Hoài Thâm nghiền ngẫm nói: "Thật vất vả cho cậu quá, bảo cậu tĩnh dưỡng bên ngoài, cậu còn nhọc lòng chuyện lớn chuyện nhỏ trong công ty, tiếc cho một phần tâm sức của ông cụ."

Lục Hoài Thâm không trả lời trực diện lời nói của Lục Thậm Cảnh, căn bản chẳng đưa kiến nghị của anh ta vào phạm vi suy xét.

Lời Lục Thậm Cảnh nói khá uyển chuyển, lấy lui làm tiến, nhưng đứng ở phía đối lập với lựa chọn của Lục Hoài Thâm, ý biểu đạt chính là muốn đương đầu với anh.

Việc Lục Thậm Cảnh bỏ công sức vào chuyện này, trước đó đúng là Lục Hoài Thâm không biết tí gì.

Hai mẹ con chơi trò minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương[1] đến là mau lẹ. Bề ngoài Thường Uyển phân tranh khách hàng với anh ở trong nước, dời lực chú ý của anh. Con trai ở nước ngoài lại vạch kế hoạch, sau khi về nước làm sao mới có thể một lần nữa giành được sự chú ý trong công ty bằng tốc độ nhanh nhất.

Vừa vặn đang trong giai đoạn tiến hành dự án góp cổ phần DS, trước đây Lục Thậm Cảnh luôn sống ở vùng sở tại của trụ sở chính DS, có thể nói là gần quan được ban lộc, tiện vô cùng.

Lục Chung Nam không nói chuyện trong chốc lát, sau khi nghe xong, chỉ trầm giọng nói: "Được rồi, hai anh em vừa thấy mặt đã nói chuyện công việc cái gì, về sau có rất nhiều cơ hội."

Hai người cũng không nói tiếp chuyện này nữa, trái lại Thường Uyển không bằng lòng, bà ta nói: "Bố, Thậm Cảnh vừa về, đương nhiên cần tìm hiểu thêm một chút việc công ty, bằng không sau này sao quản lý được việc này việc kia chứ?"

Sắc mặt Lục Chung Nam đã không dễ nhìn mấy, nhíu chặt mày mất kiên nhẫn, cũng chẳng buồn để ý tới bà ta.

Việc nhỏ không nhịn được thì sẽ làm loạn việc lớn, Thường Uyển chỉ vì cái trước mắt, chọc cho ông cụ bực dọc. Có một số việc đến điểm dừng là vừa, nhiều lời vô ích.

Được một lát, Lục Hoài Thâm đứng dậy, khoác tay lên lưng ghế Giang Nhược: "Đi ra ngoài nghe điện thoại đây."

Giang Nhược nói: "Vâng."

Một lúc sau vẫn chưa thấy anh quay lại, Giang Nhược nói dối đi phòng vệ sinh, cũng ra ngoài.

Cô men dọc theo những chỗ khuất góc nhìn gần đó tìm thử, cuối cùng thấy anh đang hút thuốc ở một chỗ yên tĩnh.

Lục Hoài Thâm quay lưng về phía cô, trong tay buông xuống bên người kẹp một điếu thuốc, làn khói lượn lờ bốc lên theo cánh tay anh, nhìn bóng lưng kia, khiến người cảm thấy có vẻ hơi buồn bực.

Giang Nhược đi giày cao gót, nhưng giẫm trên tấm thảm lại chẳng có tiếng động, chờ tới khi cô đến gần định kề sát vào người anh, anh mới phát hiện, vẫn bởi ngửi thấy mùi hương trên người cô.

Có loại nước hoa gần đây cô thường dùng, hương hoa nhài ngào ngạt tươi mát, xen lẫn mùi son nhẹ nhàng quyến rũ.

Lục Hoài Thâm xoay người, Giang Nhược liền tiến lên ôm eo anh, trên người anh dính mùi thuốc lá mới, hơi nồng. Ánh mắt cô dừng ở gạt tàn bên cạnh, không chỉ hút một hai điếu.

Lục Hoài Thâm không nói một tiếng, một tay ôm chặt cô.

"Xin hỏi vì sao Lục tổng hút thuốc sầu ở đây?" Giang Nhược hơi mệt, giờ phút này đầu gối lên vai anh thực thoải mái, cô có vẻ mơ màng buồn ngủ, bởi vậy giọng nói cũng uể oải.

(sầu: buồn rầu, ủ dột. Chắc các bác đều biết câu uống rượu sầu chứ nhỉ)

Hà Nội, 17/11/2022

Lịch sử lặp lại đến đáng sợ. Bố có bạn gái cũ, con cũng có bạn gái cũ. Chỉ khác là con đã chia tay mới lấy vợ còn bố thì lấy vợ rồi vẫn lằng nhằng còn có con ngoài giá thú. Anh na9, anh liệu hồn cho tôi nha, đừng có để tôi phí tâm sức mấy năm dịch truyện nha

Nhiều khi thấy ông nội Lục cứ hèn hèn thế nào ấy.

Thế mới nói bạn phải sống tốt thì cuộc đời con bạn mới bình yên được. Luật nhân quả muôn đời chẳng sai.

================================

[1] Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương: rõ ràng là tu sửa sạn đạo, hóa ra lại là bí mật đi qua Trần Thương

Sạn đạo là đường xây bằng cầu treo hoặc ván gỗ xếp hai bên sườn núi đá, dùng để đi qua các khu vực núi non hiểm trở.

Ở Trung Quốc, những con đường này đã từng là huyết mạch xuyên qua dãy núi Tần Lĩnh để nối giữa các thung lũng sông Vị và sông Hán Thủy. Con đường sạn đạo đầu tiên được xây dựng vào thời chiến quốc, quân Tần đã đi qua con đường này để đánh nước Thục và nước Ba.

Thời Hán Sở tương tranh, từ Tam Tần tiến vào Hán Trung có đường chính lộ duy nhất là sạn đạo. Lưu Bang vốn được Hạng Vũ cho đất phong ở Ba-Thục xa xôi, sau lại xin thêm được đất Hán Trung giàu có và gần với Tam Tần hơn. Sau khi vào Hán Trung, Lưu Bang nghe theo kế sách của mưu sĩ Trương Lương, đã thiêu rụi toàn bộ sạn đạo hướng về phía Nam Trịnh để binh sĩ không còn mơ tưởng đến ngày về, cũng để biểu thị sẽ không về quan trung nữa, nhằm xua tan mối nghi của Hạng Vũ, tạo điều kiện cho Hán Vương Lưu Bang chỉnh đốn quân mã chờ ngày tiến khỏi Hán Trung. Sau này Hàn Tín - một tướng dưới trướng Lưu Bang lại dùng kế dương đông kích tây, ngày đêm giả vờ ra sức tu sửa sạn đạo nhưng thực chất lại dẫn đại quân theo đường Trần Thương đi qua huyện Cố Đạo đánh úp Ung Vương Chương Hàm. Chương Hàm đón đánh quân Hán ở Trần Thương, thua chạy về đất Hạo Trĩ giao tranh tiếp, lại thua trận, bỏ chạy đến Phế Khâu. Hán vương đuổi theo, bình định đất đai của Ung Vương, đi về phía đông đến Hàm Dương, lại cho một cánh quân riêng vây Ung Vương ở Phế Khâu, còn sai các tướng bình định Lũng Tây, Bắc Địa, Thượng Quận. Từ tích ấy mà trong dân gian lưu truyền câu thành ngữ "minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương", ý chỉ kế dương đông kích tây Hàn Tín đã dùng để qua mặt Hạng Vũ.

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz