[Hoàn/JX3] Đồ đệ luôn giả vờ cao lãnh.
Chương 7.
"Cái cốc không bị rơi vỡ hả." Diệp Duyên nói thầm một câu, đột nhiên nghĩ tới một việc bèn thử hỏi: "Cái kia, bạn cùng phòng cậu không nghe thấy chứ?"
Lý Điểm Điểm vội vàng gật đầu, lát sau mới phát hiện mình thật ngốc, bọn họ nói chuyện trên YY thì đối phương làm sao có thể thấy được động tác của hắn, vì thế hắn liên tục đáp mấy tiếng.
Ho nhẹ hai tiếng, Diệp Duyên tay phải nâng má, tìm một tư thế thoải mái sau đó mở miệng tiếp tục nói về chuyện của mình.
"Tôi xem cậu là người một nhà nên mới nói cho cậu đó, không có mấy người biết chuyện này đâu..."
Sơ trung, tuổi dậy thì ùn ùn kéo đến, khi đó bên cạnh Diệp Duyên có rất nhiều người bắt đầu lén lút kể về mối tình đầu, hoặc là lén lút, hoặc là khoe khoang.
Thế nhưng Diệp Duyên không giống bọn họ, cậu không có hảo cảm đối với bất cứ cô gái nào bên cạnh mình, thời kỳ trung nhị, cậu cho rằng mình là một người siêu nhiên, sẽ không bị trói buộc bởi tình cảm.
Sự việc càng ngày càng trở nên khác biệt là khi Diệp Duyên học cao trung, bởi vì phải trọ ở trường cho nên lúc này Diệp Duyên mới đụng phải rất nhiều điều vi phạm nội quy trường học, bạn cùng phòng nửa đêm không ngủ được chui trong chăn nghịch di động, thậm chí mỗi cuối tuần sẽ download một ít phim cấm về điện thoại, sau đó rủ đám nam sinh trong ký túc xá cùng xem.
Đương nhiên Diệp Duyên cũng tò mò xem thử vài lần, tuy rằng tỉnh tỉnh mê mê, nhưng cậu thầm cảm thấy mấy thứ trong video không phải khẩu vị của mình.
Lúc ấy Diệp Duyên còn không để bụng, sau đó không lâu cậu phân khoa đến khoa văn, số lượng nam sinh giảm mạnh, vây quanh cậu là một đám nữ sinh, chẳng qua bọn họ chỉ là khuê mật mà thôi.
Một vài nữ sinh có quan hệ tương đối tốt với cậu bắt đầu "giảng đạo" cho cậu, phổ cập một ít vấn đề có liên quan đến đề tài đam mỹ.
Mặc dù ngoài miệng qua loa, nhưng Diệp Duyên với đầu óc nhanh nhạy vẫn đem hai chữ "đam mỹ" ghi tạc vào đáy lòng.
Một ngày nọ trong lúc rảnh rỗi cậu đột nhiên nhớ tới, mở máy tính ra tìm tòi, kết quả xuất hiện không ít hình ảnh hai người đàn ông ôm hôn nhau, Diệp Duyên lại cẩn thận mở ra, cư nhiên còn có video tương quan.
Liên tưởng đến phim cấm đã từng xem qua, Diệp Duyên nuốt nuốt nước miếng, tìm đập như đánh trống, sau khi khoá kỹ cửa cùng kéo hết tất cả rèm cửa, xác nhận vài lần tai nghe có phải đã thật sự cắm vào hay chưa, lúc này mới click mở download video.
Hình ảnh trên video cùng với mấy phim cấm cậu xem lúc trước không khác nhau là mấy, chẳng qua vai chính đổi thành hai người đàn ông, một soái khí tuấn lãng, một tú sắc khả xan.
Diệp Duyên nhịn không được cảm khái: "Ồ, thì ra còn có loại này."
Nhưng cậu không thể không thừa nhận, cái video này cũng không có cáh nào giúp cậu giải toả dục vọng.
Lại trải qua một phen tìm tòi học hỏi, cuối cùng Diệp Duyên mới hiểu được thì ra trên thế giới này còn có xu hướng đồng tính luyến.
Sau khi biết xu hướng giới tính của tình, Diệp Duyên thường cảm thấy cậu và người xung quanh không giống nhau, ánh mắt nhìn các nam sinh khác cũng trở bên bất đồng, cậu sẽ âm thầm so sánh nam sinh ở ban nào đẹp trai hơn, tất nhiên chỉ trên phương diện thẩm mỹ mà thôi.
Thường đi ở bờ sông sao có thể không ướt giày, thời điểm cao nhị Diệp Duyên khó được động tâm một lần, cậu có hảo cảm với một nam sinh học ban nhất thực nghiệm khoa tự nhiên ở tầng trên.
Thật vừa đúng lúc, bởi vì trùng vòng bạn bè cho nên nam sinh kia dần dần trở nên thân thiết với Diệp Duyên.
Lúc ấy Diệp Duyên liền nghĩ cứ như vậy chung đụng cũng tốt, tuy nhiên trên thế giới này có quá nhiều người thích lôi chuyện của người khác ra đùa giỡn, đặc biệt là thời cấp ba khó áp chế được hormone trong cơ thể.
Bởi vì bị đùa giỡn quá nhiều lần, Diệp Duyên cũng không biết nam sinh kia suy nghĩ như thế nào, ngược lại cậu sớm đã giác ngộ được tình cảnh lúng túng giữa hai người, cho nên cậu càng ngày càng trở nên xa cách với nam sinh kia, mà nam sinh kia cũng dần dần không tìm Diệp Duyên nữa.
Đây không phải là mối tình đầu, tình cảm còn chưa phát sinh đã bị Diệp Duyên bóp chết luôn rồi.
Sau chuyện này Diệp Duyên liền thành thật, chỉ một lòng đọc sách thánh hiền, cuối cùng còn đỗ vào một trường đại học không tồi.
Diệp Duyên vốn cho rằng lên đại học bản thân có thể che giấu thân phận đồng tính này thật tốt, nhưng lại bị phá hủy bởi cái gọi là "Radar tìm kiếm đồng tính luyến ái" của "đồng loại". Khai giảng chưa tới một tháng, Diệp Duyên đã được vài nam sinh thổ lộ.
Một mặt Diệp Duyên cảm khái đại học quả là phóng khoáng, một mặt lại đau đầu không thôi.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của cậu, một truyền mười mười truyền trăm, không đến một tuần toàn bộ viện hệ đều từ suy đoán đến xác định Diệp Duyên chính là đồng tính luyến.
Tuy rằng Diệp bạn cùng phòng cùng Diệp Duyên chung sống không tồi, nhưng chung quy vẫn không thể trở thành tri kỷ có thể thổ lộ tâm sự, bốn năm đại học cứ lúng ta lung túng trôi qua như vậy.
Bởi vì Diệp Duyên lớn lên rất không tồi, cho nên chuyện cậu là đồng tính luyến rất lâu không có lắng xuống, chờ đến khi cậu thi nghiên cứu sinh, bạn cùng phòng ký túc xá mới cũng nghe được đại danh của cậu.
Hai người một phòng ký túc xá, Diệp Duyên cùng người bạn cùng phòng này ở chung khá tốt, thỉnh thoảng còn cùng nhau đi ăn cơm, xem như trở thành nửa cái bằng hữu có thể thổ lộ tâm sự.
Nhưng mà sau đó không lâu bạn cùng phòng nói chuyện yêu đương với bạn gái mới, không biết bị gió thổi bên tai cái gì, đối phương trở nên giống như nam sinh Diệp Duyên thầm mến trước kia, dần dần giữ khoảng cách với Diệp Duyên, thậm chí đôi khi còn nói vài câu xã giao tượng trưng.
Lại qua không bao lâu, bạn cùng phòng muốn sống chung với bạn gái, cho nên hai người bọn họ quyết định dọn ra ngoài thuê phòng trọ.
Diệp Duyên không biết bạn cùng phòng làm như vậy có liên quan gì đến cậu hay không, nhưng chạng vạng ngày hôm đó khi ánh hoàng hôn xuyên qua ô cửa sổ len lỏi vào phòng ký túc xá, chiếu lên tấm lưng đang kéo hành lý ra khỏi phòng của bạn cùng phòng, Diệp Duyên há miệng nhưng lại không nói được lời nào, chỉ có ủy khuất đầy bụng không có nơi nào phát tiết.
"Cho nên hiện tại tôi sống một mình một phòng."
Diệp Duyên xoa xoa cổ tay phải có chút đau nhức, cậu vốn tưởng rằng nói về chuyện này tâm tình sẽ rất phức tạp, nhưng sau khi nói xong cậu mới phát hiện tâm tình bản thân bình tĩnh như nước.
Khoé miệng cong lên vẽ ra một nụ cười nhàn nhạt, Diệp Duyên phát ra tiếng cười khẽ, cậu chậm rãi nói: "Tôi cảm thấy bây giờ tôi giống như một vị đại sư, nhìn thấu tất cả hồng trần."
"Sư phụ...." Lý Điểm Điểm ngừng một chút, tựa hồ đang đợi Diệp Duyên trả lời.
"Đồ nhi cứ nói."
"Nếu tôi nói, hình như tôi..." Lý Điểm Điểm lắp bắp, bình tĩnh ngày xưa biến mất không thấy tăm tích, ngược lại giống như thiếu niên mới biết yêu, cuối cùng cũng ấp úng nói ra những lời trong lòng mình: "Hình như tôi đã thích sư phụ mất rồi..."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz