Hoan H Dam Mi Khi Van Nhan Me Xuyen Thanh Cong Bon
Các bạn ở nhà đừng ra đường vì bão đang to nha :,))) ở nhà ủng hộ 2 bộ truyện tui đang edit nè~~~ bộ tui mới đăng tên là Hôm nay vạn nhân mê cũng không thể thoát khỏi Tu La Tràng. Mong các bạn ủng hộ nhaaa"Được." Sau khoảng một phút, Tịch Lương Uyên mới trả lời. Đồng thời, anh buông tay Lam Nhu ra.Nhưng khi Lam Nhu vừa rời khỏi cửa và cố gắng đóng lại, Tịch Lương Uyên đột nhiên xông vào. Lam Nhu bị dọa, vội vàng dựa vào tường và nắm chặt góc áo.Tịch Lương Uyên nhìn Lam Nhu và thấy tình trạng của cậu, anh có vẻ lo lắng và quyết định cởi áo khoác của mình, kéo Lam Nhu lại và khoác cho cậu để giữ ấm.Áo khoác của Tịch Lương Uyên rất lớn, đã che phủ hoàn toàn Lam Nhu, khiến cậu cảm thấy bị bao phủ bởi 2 người khác nhau vậy."Tôi sẽ trực tiếp đưa em đi. Trong tình huống này, em có thể thay quần áo không? Cố Lẫm đã làm như vậy rồi, em nghĩ hắn sẽ cho em giữ lại quần áo của mình sao?" Tịch Lương Uyên vừa nói vừa chỉnh lại áo khoác trên người Lam Nhu vừa kéo khóa lên."Vậy, tôi không thể thay quần áo của hắn sao?" Lam Nhu cắn môi dưới, mắt cúi xuống, lộ vẻ rối rắm.Cậu không thể đi ra ngoài mà không mặc gì dưới áo khoác được!"Không được!"Sau khi nói không được, Tịch Lương Uyên nhận ra mình có vẻ quá cứng rắn. Anh nhẹ nhàng nói tiếp:"Em ăn mặc như vậy thì đúng là không tiện.""Em đợi một chút, khoảng mười lăm phút nữa, tôi đi mua cho em một bộ quần áo khác."Anh thật sự không muốn để Lam Nhu phải ra ngoài trong tình trạng không có gì mặc bên dưới. Sẽ rất bất tiện nếu người khác nhìn thấy.Khi Tịch Lương Uyên rời đi, Lam Nhu liền đóng cửa lại. Tịch Lương Uyên dừng bước, lo lắng rằng mình có thể đã bị nghi ngờ. Thực ra, Lam Nhu không nghi ngờ gì, chỉ là không muốn ra ngoài trong tình trạng như vậy. Nếu có người đi qua và thấy cậu như thế, cậu sẽ cảm thấy rất xấu hổ.Tịch Lương Uyên nói là mười lăm phút, nhưng thực tế chỉ sau mười phút anh đã quay lại. Anh còn xem tình hình của Lam Nhu qua điện thoại, sợ rằng Lam Nhu sẽ bỏ đi.Anh chỉ mua một chiếc quần, đóng gói trong túi giấy và hộp chuyên dụng, không rõ ràng lắm là mua cái gì. Lam Nhu nhận túi giấy và mở ra để xem. Trong túi chỉ có một chiếc quần ngủ màu trắng, loại lông xù xù. Loại quần này thường chỉ được mặc ở nhà, rất hiếm khi mặc ra phố. Hơn nữa, kiểu dáng này thường dành cho con gái.Lam Nhu kiểm tra một hồi lâu và mệt mỏi xác nhận rằng bên trong chỉ có mỗi cái quần, không có quần lót hay áo trên.Lam Nhu nói: "......""Tại sao không có quần lót?" Cậu nhìn Tịch Lương Uyên.Tịch Lương Uyên đáp với giọng tự nhiên: "À, xin lỗi, tôi quên rồi."Dường như việc Tịch Lương Uyên quên mua quần lót cho Lam Nhu là điều rất bình thường vậy. Lam Nhu nhìn chiếc quần và cảm thấy do dự, không biết có nên mặc vào không.Tịch Lương Uyên nói: "Nếu em không thể chịu được, tôi có thể đi mua cái khác. Nhưng tôi không chắc khi nào Cố Lẫm sẽ trở lại đâu...""Không, không cần đâu, cứ như vậy đi..."Lam Nhu vội lắc đầu. Cậu không muốn làm phiền Tịch Lương Uyên phải đi một chuyến nữa. Dù sao Lam Nhu đã cảm thấy rất biết ơn khi được công chính 3 giúp đỡ rồi.Cuối cùng, Lam Nhu nhìn chiếc quần mà Tịch Lương Uyên mua, cắn môi dưới, rồi nhìn về phía Tịch Lương Uyên và nói:"Tôi sẽ vào phòng thay quần áo trước, anh có thể đợi một chút không?"Lam Nhu không thể thay quần áo trước mặt Tịch Lương Uyên, và hiện tại anh không có mặc quần lót bên dưới. Mặc dù bị quần áo che khuất, nhưng đứng ở đây, Lam Nhu vẫn cảm thấy rất không thoải mái.Tịch Lương Uyên lại gần Lam Nhu, nhanh chóng đưa tay ra sau cổ Lam Nhu và nói: "Không cần phải vào phòng, để tôi giúp em mặc vào. Ngoan, chồng sẽ tự mình giúp em."Lam Nhu đã mất ý thức khi nghe được câu cuối cùng. Tịch Lương Uyên sau khi thấy Lam Nhu ngất xỉu, liền kéo cậu vào lòng mình.Lam Nhu nhỏ nhắn, có thể ôm gọn trong lòng. Cậu còn có mùi hương rất dễ chịu. Tịch Lương Uyên đặt mũi gần cổ Lam Nhu, hít thở mùi hương từ cơ thể cậu. Mùi hương thơm quá, như thể từ sâu trong làn da tỏa ra.Tịch Lương Uyên cảm thấy hưng phấn, ánh mắt tối đi, khẽ chạm vào con cặc của mình. Sau khi tự sướng một lát, Tịch Lương Uyên nhận ra rằng đây không phải là nơi thích hợp, nên anh không thể làm gì thêm. Ôm Lam Nhu một hồi lâu, cuối cùng anh cũng thả lỏng vòng tay.Tịch Lương Uyên nhẹ nhàng xoa lên vết đỏ trên cổ Lam Nhu, nơi anh đã vô tình gây ra. Dù không dùng quá nhiều sức, nhưng vết đỏ đã dần chuyển sang màu thâm tím."Sao lại mềm mại và yếu ớt đến vậy?"Tịch Lương Uyên cảm thấy vô cùng đau lòng khi thấy tình trạng của Lam Nhu. Anh nhẹ nhàng xoa bàn tay ấm áp của mình lên chỗ bị thương của Lam Nhu một hồi lâu, như thể đó có thể làm giảm bớt nỗi đau. Tuy nhiên, khu vực đó càng lúc càng đỏ, đến mức đỏ một mảng lớn.Làn da của Lam Nhu mềm mại và nhạy cảm, cảm giác khi chạm vào rất tốt, còn hơn nhiều so với những gì Tịch Lương Uyên đã trải nghiệm. Tịch Lương Uyên cảm thấy như muốn ôm chặt Lam Nhu, nhưng anh nhớ rằng đây là một nơi không phù hợp để làm vậy.Tịch Lương Uyên lấy từ bên cạnh một chiếc áo và nghĩ rằng khi Lam Nhu mặc vào, nó sẽ rất đẹp và phù hợp. Anh nhẹ nhàng ôm Lam Nhu và giúp anh mặc áo vào.Lam Nhu không có mặc quần lót, hoàn toàn trống trơn, không có gì để che chắn. Nếu không vì lý do cần đưa Lam Nhu về địa bàn của mình, Tịch Lương Uyên có lẽ đã không mua quần cho cậu.Tịch Lương Uyên vừa giúp Lam Nhu mặc quần, vừa nhẹ nhàng xoa bóp phần mông mềm mại của cậu, nơi vẫn còn dấu vết của đụ địt từ Cố Lẫm. Thật đáng thương khi vừa thoát khỏi cơn ác mộng, Lam Nhu lại rơi vào tay Tịch Lương Uyên.Chiếc quần mới mua vừa vặn, có thể che kín cả cổ chân của Lam Nhu. Màu sắc của quần là màu trắng nhạt, nhìn không bằng làn da trắng của Lam Nhu. Da của Lam Nhu rất trắng, như tuyết, và tự nhiên dễ để lại dấu vết.Tịch Lương Uyên ôm Lam Nhu theo kiểu công chúa, giữ cậu nằm úp mặt vào ngực mình, không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ của Lam Nhu. Anh đi lại giữa đám đông một cách tự nhiên.Người qua đường bình thường không mấy để ý và nghĩ rằng Lam Nhu có thể đang ngủ hoặc say rượu, nên mới được bạn bè hoặc người yêu bế về. Vì Tịch Lương Uyên rất đẹp trai, không thua gì các ngôi sao nổi tiếng, nên dù đeo khẩu trang cũng không thể che giấu vẻ cuốn hút của anh.Người ta sẽ không nghĩ rằng một người có ngoại hình như Tịch Lương Uyên lại làm chuyện như vậy, nên họ không nghi ngờ gì về việc anh bế Lam Nhu về nhà. Tịch Lương Uyên không ngu ngốc đến mức để người khác thấy mình đưa Lam Nhu về một biệt thự lớn, và tất nhiên, anh sẽ không dễ dàng nhường Lam Nhu cho người khác.Những lời trước đó chỉ là để lừa dối Lam Nhu. Khi về đến nhà, Tịch Lương Uyên đặt Lam Nhu lên giường của mình, rồi lạnh lùng cởi chiếc áo khoác mà anh đã mặc cho Lam Nhu.Sau đó, Tịch Lương Uyên cởi chiếc sơ mi trắng của cố lẫm và ném vào thùng rác. Anh còn giẫm lên đó một vài lần, làm cho chiếc áo bị bẩn và hỏng không thể phục hồi. Sơ mi trắng đó rất đắt tiền, và giờ thì gần như không thể sử dụng lại được.Tiếp theo, Tịch Lương Uyên lấy một bộ quần áo của mình và giúp Lam Nhu thay đồ. Anh không có sơ mi trắng kiểu như vậy và không thích những món đồ kiểu cách. Thay vào đó, anh đưa cho Lam Nhu một chiếc áo hoodie màu đen rộng thùng thình mà anh đã từng mặc khi còn đi học.Lam Nhu mặc chiếc áo đó rất đẹp, thậm chí còn đẹp hơn cả Tịch Lương Uyên. Điều này khiến trái tim Tịch Lương Uyên đập nhanh hơn bình thường. Tuy nhiên, anh không làm gì thêm mà chỉ chờ đợi Lam Nhu tỉnh lại để có thể nhìn thấy phản ứng của cậu.Huống hồ lỗ đít của Lam Nhu hiện tại cũng không thể nuốt nổi con cặc nào nữa, bị đụ đến sưng đỏ rồi. Tịch Lương Uyên lật nhẹ người Lam Nhu lại, xem xét, sờ mó lỗ đít sưng tấy kia, nhìn nó co rúm lại.Tịch Lương Uyên nghĩ rằng cần phải dùng thuốc, nên anh quyết định đi mua thuốc. Trước khi rời khỏi nhà, anh sửa lại mật mã cửa để chắc chắn rằng nếu Lam Nhu tỉnh dậy, cậu ấy cũng không thể ra ngoài nếu không biết mã đúng.Khi ra ngoài, Tịch Lương Uyên mua thuốc và một số vật dụng cần thiết cho Lam Nhu. Anh sống có một mình, tủ lạnh chỉ có vài gói mì ăn liền và nước uống. Những gói mì đó đã để lâu và gần hết hạn sử dụng, vì vậy không thể dùng để cho Lam Nhu ăn.Tịch Lương Uyên tự hỏi có lẽ mình nên học nấu ăn để có thể chuẩn bị đồ ăn cho Lam Nhu. Anh đã mua rất nhiều thuốc tại tiệm thuốc, đặc biệt là những loại đắt tiền, đến mức nhân viên cửa hàng nhìn anh với ánh mắt khác thường. Ngoài thuốc, anh cũng mua thêm một số sản phẩm dưỡng da. Khi đi qua một cửa hàng quần áo, Tịch Lương Uyên không thể kiềm chế và bước vào xem. Ban đầu, anh định không mua gì, nhưng vì nghĩ Lam Nhu thường xuyên mặc quần áo của mình sẽ không thích, anh cảm thấy vui hơn nếu có thể mua cho Lam Nhu những món đồ mới.Cuối cùng, sau khi xem qua nhiều kiểu quần áo mà không hài lòng, anh quyết định vào khu vực thời trang trẻ em. Tại đây, anh mua rất nhiều món đồ dễ thương như áo ngủ hình khủng long lông xù.Mặc dù Lam Nhu đã trưởng thành, nhưng với vóc dáng nhỏ nhắn của mình, anh vẫn có thể tìm được những món đồ phù hợp ở khu vực này. Tịch Lương Uyên đặc biệt yêu thích những bộ quần áo này và cảm thấy chúng rất hợp với Lam Nhu. Những món đồ này đều có giá khá cao, nhưng chất lượng rất tốt và rất thoải mái khi mặc. Tịch Lương Uyên không quan tâm đến chi phí vì anh muốn dành cho Lam Nhu những thứ tốt nhất.Tịch Lương Uyên thường mua sắm qua mạng và hiếm khi có thời gian hoặc tâm trạng để đi mua sắm trực tiếp tại cửa hàng. Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy vui vẻ và hào hứng khi mua đồ như vậy.Anh đi ngang qua cửa hàng cho người lớn không người bán, Tịch Lương Uyên suy nghĩ rồi cũng bước vào. Anh mua một đống đồ nhưng lại không tìm thấy gậy mát xa hay dương vật giả, Tịch Lương Uyên không nghĩ rằng những món đồ này sẽ làm anh cảm thấy tốt, nhưng anh tin rằng chúng sẽ làm Lam Nhu vui sướng. Cuối cùng, anh dừng mắt ở chỗ còng tay tính thú, trong đầu nghĩ đến cảnh tượng trói Lam Nhu lại một chỗ, Tịch Lương Uyên bỗng cảm thấy trướng đau, cuối cùng bị mê hoặc mà mua một bộ.Có cái này mở đầu, những món đồ mà anh chọn phía sau cũng trở nên bình thường đi hẳn. Tịch Lương Uyên lớn lên rất tuấn tú, nam tính, đi qua nhiều người phụ nữ để vào trong cửa hàng đồ lót. Anh chọn một ít nội y tình thú, vừa nhìn đã biết không phải cho anh dùng. Số đo rõ ràng sai rồi. Anh mới bước vào đã thu hút rất nhiều ánh mắt, đến cả nhân viên nữ cũng để ý tới. Tịch Lương Uyên liếc qua, những người đó bị áp lực từ anh doạ sợ, vội vàng quay đầu đi.Tịch Lương Uyên nghĩ rằng những món đồ này đều là những món quà đặc biệt mua cho Lam Nhu, và anh muốn tất cả chúng đều là những thứ tốt nhất.Tịch Lương Uyên cúi đầu, cố gắng che giấu sự lo lắng trong ánh mắt của mình. Anh muốn nhanh chóng trở về vì đã cảm thấy rất căng thẳng.Nếu không phải người qua đường thường không chú ý thì Tịch Lương Uyên có lẽ đã bị phát hiện ra tình trạng căng trướng của con cặc qua cái đũng quần đã phình to.Tịch Lương Uyên mang theo rất nhiều túi lớn nhỏ khi trở về. Mặc dù có vẻ hơi lạ vì số lượng đồ vật quá nhiều, nhưng trong mắt người qua đường, anh vẫn rất điển trai. Việc cầm nhiều đồ như vậy lại tạo ra một vẻ đẹp kỳ lạ và cuốn hút. Có lẽ vì khí chất quá mạnh mẽ mà làm người khác cảm thấy tê liệt.Tịch Lương Uyên mở cửa, bỏ đồ ăn vào tủ lạnh và sau đó mang tất cả đồ vật còn lại vào phòng ngủ. Mặc dù mua nhiều đồ, nhưng anh làm việc rất nhanh chóng, vì vậy không mất quá nhiều thời gian. Lam Nhu vẫn chưa tỉnh dậy. Tịch Lương Uyên nhìn Lam Nhu, cúi xuống để kiểm tra vết thương trên cổ cậu và cảm thấy đau lòng. Anh tự hỏi có phải mình đã quá mạnh tay hay không.Tịch Lương Uyên bắt đầu dọn dẹp và tiệt trùng các món đồ mới mua vì anh không muốn đưa chúng vào trong Lam Nhu trước khi đảm bảo chúng hoàn toàn sạch sẽ. Sau khi mọi việc đã được chuẩn bị xong, Tịch Lương Uyên định bôi thuốc cho Lam Nhu, nhưng trước tiên, anh muốn tắm cho Lam Nhu và bản thân mình trước.Khi nghĩ đến việc Cố Lẫm đã từng tắm cho Lam Nhu và Lam Nhu có thể vẫn còn mùi hương của hắn ta trên người, Tịch Lương Uyên cảm thấy rất khó chịu. Anh cũng lo lắng rằng Lam Nhu có thể chưa ăn gì, nên anh đã làm nóng bánh mì và sữa để sẵn sàng cho Lam Nhu.Cuối cùng, Tịch Lương Uyên ôm Lam Nhu vào phòng tắm.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz