ZingTruyen.Xyz

Hoan Edit Ver Seulmin Hon Mien

Cay - thể hiện cho sự sảng khoái, ngay cả trên phương diện nghiên cứu, cũng không thừa nhận vị giác cay, mà coi cay là một cảm giác đau.

Khương Sáp Kỳ ngồi đối diện với Dương Hi Lạc, trên bàn bày la liệt đầy các loại món ăn với một nồi lẩu ớt cay. Khương Sáp Kỳ nhìn chằm chằm vào nồi lẩu ở giữa, chứng kiến nước đỏ sôi trào lên, bưng từng đĩa một, cho thức ăn vào bên trong nồi lẩu.

Trên bàn ăn còn hai chai bia, là Khương Sáp Kỳ gọi, hai người bọn họ mỗi người một chai.

Chỉ bằng việc Khương Sáp Kỳ gọi thúc ăn, Dương Hi Lạc cũng biết, cô ấy làm vậy đang phát tiết hay là trong lòng đã quyết định gì rồi. Khương Sáp Kỳ làm việc gì, cảm giác mười phần, nhất định phải làm chút gì đó trước khi làm một việc gì lớn, hình như chỉ có như vậy, cô mới có thể quyết định được.

Ví dụ cách đây rất lâu,Khương Sáp Kỳ quyết định giảm cân, cô quyết định trước, không phải là lên kế hoạch mỗi ngày chạy bộ ở đâu hay chạy bao lâu, cũng không khống chế ăn uống thế nào, mà đi mua socola dove về, cô thích ăn nhất là socola của hãng này, mua ba thanh về ăn. Cách làm của cô hoàn toàn không giống như người muốn giảm cân, ngay cả Dương Hi Lạc trong lòng âm thầm than thở, đây chính là “Ăn no mới có sức giảm cân” nổi tiếng hay sao? Nhưng Khương Sáp Kỳ làm được, cô bắt đầu ngày hôm sau, thật sự giảm, không cần bất kì thức ăn có hàm lượng chất cao, mỗi tối đều đi chạy bộ, sau đó một năm đấy từ một người mập biến thành một cô gái nhỏ nhắn động lòng người.

Hay như là, lúc Khương Sáp Kỳ quyết định hoàn toàn kết thúc tình cảm thầm mến của cô đối với Phác Trí Mân thì cô lấy ra nhật kí mà mình viết nhiều năm nay, trong nhật kí chỉ ghi về một người, đó chính là Phác Trí Mân. Khương Sáp Kỳ còn dám ở trước mặt Dương Hi Lạc kể ra những điều trong đó, những câu đó quá chua, hoặc là nghiêng đầu 45 độ lên nhìn bầu trời, khiến Dương Hi Lạc cười không thể kiềm được. Sau đó Khương Sáp Kỳ nhìn nhật kí mình viết, chôn ở một chỗ nào đó, cũng quyết định, từ đó về sau không bao giờ tiếp tục yêu Phác Trí Mân. Từ ngày đó bắt đầu, mỗi lần cùng Dương Hi Lạc làm gì, vốn là nói mười câu thì chín câu sẽ nói tới Phác Trí Mân, giờ Khương Sáp Kỳ thật sự không nói tới tên Phác Trí Mân nữa.

Khương Sáp Kỳ, làm việc dựa trên mười phần cảm giác, nhưng sau khi cô làm xong, cũng khó đi tuân thủ.

Mà bây giờ, Khương Sáp Kỳ vốn không uống rượu, nhưng giờ có một bình rượu trên bàn, căn bản vừa quyết định làm một chút….chuyện khác.

Món ăn đã nấu xong, Khương Sáp Kỳ chuẩn bị ăn.

Cay, nóng, mùi vị lại rất ngon.

“Hi Lạc, bây giờ tớ không có công việc, không có chồng, không có anh trai…. Bữa tiệc này, cậu phải mời tớ.” Khương Sáp Kỳ ăn được một lúc lâu rồi, lúc này mới nhớ ra nên suy tính tới việc trả tiền.

“Cũng được.” Dương Hi Lạc biểu hiện rất thoải mái, “Nhưng phải giải thích cho tớ trước, nói đi, hồi đó vì sao cậu muốn giảm cân?”

Khương Sáp Kỳ ban đầu quyết định giảm cân, khiến người đứng xem cũng thấy đủ, mỗi ngày chỉ ăn một chút, hơn nữa mỗi tối còn ở sân tập chạy 20 vòng, phải biết đó là chạy 400m. Nhất là người biết Khương Sáp Kỳ, trước kia cô tham ăn không hơn không kém, đối với đồ ăn vặt thì không cự tuyệt, uống nước cũng không uống nước suối, nhất luật phải là đồ uống lượng calo cao.

Vì vậy ban đầu có người đoán, Khương Sáp Kỳ bị cái gì kích thích vậy.

Khương Sáp Kỳ vừa ăn vừa nhìn Dương Hi Lạc, lại lấy một cốc bia, sau khi uống xong mới chậm rãi mở miệng.

Chuyện rất đơn giản, chỉ vì cô đi theo Khương Diệc Đình xuất hiện ở các buổi tụ họp, mỗi lần tụ họp, mỗi người chơi trò nói thật, có một người hỏi Phác Trí Mân, cô ấy rõ ràng muốn hỏi chuyện khác, nhưng một người khác không ngừng trêu đùa, cuối cùng cô ý tùy tiện hỏi một vài vấn đề: thích con gái như thế nào, cao thấp hay là mập gầy…..

Đáp án khác cô không biết, nhưng cô nhớ Phác Trí Mân nói một câu: Gầy một chút thôi……

Cũng bởi vì một câu này, cô quyết định ném toàn bộ đồ ăn vặt của mình vào thùng rác, sau đó quyết định giảm cân nghiêm túc. Cô đi mua ba thanh socola về, lúc ăn suy nghĩ, cô phải nhớ kĩ mùi vị này, bởi vì về sau cô sẽ không đụng tới nữa…… sau đó mỗi ngày cô giảm bớt thức ăn, thời điểm mới bắt đầu, cô hay dậy lúc ba bốn giờ sáng, chỉ vì bị đói mà tỉnh, sau khi tỉnh lại, cô không ngừng ảo tượng hình dáng gầy của mình, cô hi vọng mình có thể xuất hiện xinh đẹp trước mặt Phác Trí Mân….. sau đó cô vì mỗi ngày ăn ít đi mà dạ dày cũng quen dần, cuối cùng, cô không ăn nhiều nữa, thể trọng cũng chầm chậm giảm xuống.

Dương Hi Lạc chỉ có một cảm giác, vẫn là vì Phác Trí Mân, rất nhiều lần đầu tiên của Khương Sáp Kỳ đều là vì Phác Trí Mân mà ra.

Dương Hi Lạc uống với Khương Sáp Kỳ, “Bây giờ chuẩn bị làm gì đây?”

Khương Sáp Kỳ lắc đầu một cái, “Đi một bước nhìn một bước, kể cả trời sập xuống, cũng mặc kệ người đàn ông cao lớn đó.”

“Cậu không sợ tớ lựa chọn xoay người đi sao?”

“Vậy tớ liền ngồi.” Khương Sáp Kỳ cười.

Cô đang quyết định rồi, chỉ là quyết định này là hi vọng mình kiên cường, có lẽ cô không chống đỡ nổi cả nhà, nhưng cô sẽ cố hết sức, bằng tất cả sức lực của mình, kiên cường đi đối mặt tất cả. Bây giờ cô không dựa vào người khác, cũng chỉ có thể dựa vào chính mình, thời điểm người đang cùng đường,chỉ có thể chịu khó tiến lên.

Dương Hi Lạc thở dài, “Phác Trí Mân thật sự vì cô gái có ước định với anh ta mà làm như vậy với cậu? quả thật không thể tin nổi, cậu là vợ anh ta, sống với anh ta lâu như vậy…. cho dù có ước định, đó cũng là chuyện rất lâu rồi, như thế nào lại có thể…. Có phải các cậu còn có mâu thuẫn gì nữa không?”

Người khác không lý giải được, thật ra thì ngay cả Khương Sáp Kỳ cũng không hiểu, nhưng sau có thể hiểu, “Có lẽ chính là vì thế, tớ có thể vì một câu nói của Phác Trí Mân mà làm nhiều như vậy, tại sao anh ấy không thể vì một ước định mà vứt bỏ tớ?”

Cũng có thể hiểu.

Có thể lý giải.

Dương Hi Lạc nhìn mặt cô, tất cả đều là đau lòng, Khương Sáp Kỳ ngược lại nở nụ cười, “Cậu đừng lo cho tớ, thật ra thì cũng tốt, ít nhất anh ấy sẽ không vứt bỏ tớ lúc tớ đã già….. bây giờ tớ vẫn còn trẻ, còn có thể gặp người đàn ông tốt……, uống đi.”

Khương Sáp Kỳ có tửu lượng kém, một bình rượu không đến nỗi say, nhưng đã đỏ cả mặt rồi.

Lúc họ ăn xong thì Khương Sáp Kỳ bước nhanh đi dưới góc cây, không ngừng nôn lên nôn xuống, nước mắt cũng chảy theo.

Dương Hi Lạc nhanh đưa giấy ăn ra.

Khương Sáp Kỳ lau miệng, “Thật xin lỗi cậu, khó được một lần cậu mời, tớ không nể mặt mũi như vậy, lại nôn ra…..” Cô còn nói chưa xong, lại cúi người nôn.

Rất kì quái, cô nôn như điên, cũng không say, vẫn tỉnh táo, bởi vì cô còn nhớ rõ phải đi tới siêu thị, mua hai thanh socola Dove.

Cô ăn socola, từ từ mở miệng, “Trước kia thấy quảng cáo của Dove, ăn Dove thì chính là hạnh phúc, từ đó về sau, tớ cảm thấy chỉ cần được ăn Dove, tớ sẽ cảm thấy hạnh phúc. Vẫn nhận định nhu thế, thật giống nhau.”

“Cậu nhật định sẽ hạnh phúc.”

Dương Hi Lạc đi cùng với cô, gió đêm thổi tới, rất lạnh, nhưng cô vẫn đi. Khương Sáp Kỳ không ngừng nói, nói cô sắp đặt Phác Trí Mân ra sao, nói Phác Trí Mân tìm được mỹ nhân ngư chân chính của anh ra sao, nói bây giờ cô cái gì cũng không có, cô vừa nói, vừa cười.

Dương Hi Lạc yên lặng nhìn cô, Khương Sáp Kỳ không phải đại mỹ nữ gì, nhưng cô có điểm đặc biệt của mình, tựa như một đóa hoa ven đường, có lẽ nhìn không chói mắt, nhưng có ma lực đặc biệt, nhất là lúc cô cười lên thì má lúm đồng tiền hiện ra, nhìn rất đáng yêu, hơn hẳn tất cả kích thích từ chính ngũ quan mà ra.

“Gọi tớ một tiếng, được không?” Đột nhiên cô yêu cầu.

“Tiểu Kỳ .” Dương Hi Lạc phối hợp.

Tóc của cô được gió thổi loạn lên, nhưng cô vẫn cười, “Bây giờ đột nhiên tớ thích cậu cứ gọi tớ như vậy.”

Cô không thích người khác gọi cô là Tiểu Kỳ, cô và Dương Hi Lạc cùng đi xem một bộ phim tên < Mặt nạ >, cô thích Bội Dung, mà Dương Hi Lạc thích Tiểu Kỳ, xem phim xong, Dương Hi Lạc nói nếu như vua gặp Tiểu Kỳ sớm một chút, nhất định sẽ hạnh phúc với Tiểu Kỳ, mà Khương Sáp Kỳ chỉ kiên trì nói rằng nhà vua yêu Bội Dung, đối với Tiểu Kỳ chỉ là có cảm tình mà thôi, hai người bọn họ vì thể tranh cãi ở rạp chiếu phim, thiếu chút nữa là kêu tuyệt giao.

Đến bây giờ, Khương Sáp Kỳ đột nhiên thích Tiểu Kỳ, nếu như cô là Tiểu Kỳ, có phép thuật, có thể tìm được anh trai về, cũng có thể biết rõ anh trai chuyển nhượng cổ phần ra sao……..

Cô nhìn Dương Hi Lạc, “Nếu nhu tớ giống Tiểu Kỳ, tớ nhất định dùng phép tìm cho cậu một mỹ nam, giống nam chính trong tiểu thuyết mà cậu thích, thương cậu yêu cậu, đời này không có cậu thì không được, đời này chỉ yêu một mình cậu.”

Dương Hi Lạc đột nhiên cười, ôm lấy Khương Sáp Kỳ, “Ừ, được, cậu nhanh tu luyện đi, tu luyện xong, ban cho tớ một mỹ nam.”

Khương Sáp Kỳ cười, “Được, tớ tu luyện, biến biến biến, ra một đại mỹ nam……”

Họ đi trên đường, nói đủ thứ chuyện, vừa nói, vừa cười lên. Khương Sáp Kỳ xoay một vòng tại chỗ, “Biến biến biến, Khương Sáp Kỳ sau này, nhất định sẽ kiên cường vô địch.”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz