ZingTruyen.Xyz

Hoan Edit Ta Chinh La Mot Thai Giam Sinh Phien Phien

Ta, Phục Thượng Nghĩa, phụ thân của ta Phục Niệm Nguyên cùng tổ phụ Phục Quách quan hệ không tốt, từ lúc phụ thân bắt đầu ghi chép lại, mẫu thân của ông ấy cũng chính là tổ mẫu của ta liền một mình trông coi nhà, đêm đến lấy lệ rửa mặt.

Mãi đến khi phụ thân ta trưởng thành tòng quân đi theo tổ phụ Phục Quách mới phát hiện cái người Từ Nguyên Siêu kia lật đổ vị trí mẫu thân của ông.

Đáng giận là tên của bản thân cũng ám chỉ quan hệ khinh bỉ này.

Phụ thân sau cùng chết trên chiến trường, chỉ để lại một đứa con, chính là ta.

Mà Lâm Chính Đức, là người mà ta yêu nhất.Chính Đức ca ca sinh ra trong nhà phú quý, ba tuổi mất mẹ, mười tuổi mất cha, nhị thúc của hắn tiếp quản sản nghiệp của Lâm gia, nhị thẩm của hắn lại không đồng ý nuôi một người nhàn dỗi như hắn, vì thế hắn ngày ngày chạy đến cửa nhà ta, nói muốn tòng quân.

Tổ phụ và phụ thân đều đang ở biên ải, tổ mẫu cùng mẫu thân trước nay đều là người không thể quyết định, nhưng cũng đáng thương cho Chính Đức ca ca không có chỗ nào có thể đi, thường giữ hắn ở lại ăn cơm.

Chính Đức ca ca ngày ngày hỏi thăm gia đinh trong phủ về binh pháp, dùng nhánh cây gọt luyện võ, có lẽ hắn cho rằng gia đinh trong phủ tướng quân cũng phải lợi hại hơn gia đinh của nhà người khác.

Ta thì lại mỗi ngày đều đi theo sau Chính Đức ca ca, cảm thấy hắn so với những nam nhân trên đời lợi hại hơn nhiều.

Cứ vui vẻ như vậy mà trôi qua hai năm, một ngày nào đó, không có điềm báo gì, Chính Đức ca ca biến mất rồi.

Ta vội vàng đi tìm tổ mẫu cùng mẫu thân, họ sai người đi dò la, mới biết người thẩm thẩm nhẫn tâm kia của Chính Đức ca ca lo hắn trưởng thành sẽ phân chia tài sản, lệnh cho kẻ dưới lặng lẽ trói hắn lại, tự mình đem hắn đi tịnh thân, dự định đưa vào trong cung.

Ta đấm ngực giậm chân, mơ ước của Chính Đức ca ca là dẫn binh đánh giặc, việc này không khác gì giết hắn.

Ta cầu xin tổ mẫu đi tìm Lâm gia tranh luận, tổ mẫu thở dài nói nam nhân cũng không có ở trong nhà, không dám ra ngoài chống đối.

Ta giận tổ mẫu ta nhát gan nhưng lại càng lo lắng cho Chính Đức ca ca hơn, ta lén ngồi ở cửa sau của Lâm gia, tìm lúc sơ hở chui vào trong, Chính Đức ca ca của ta, bị ném ở phòng củi, y phục rướm máu, sắc mặt như đất, thoi thóp hơi thở.

Nghe nhóm hạ nhân của Lâm gia nói, Lâm nhị phu nhân muốn hắn chết là tốt nhất, nếu không chết được thì tống vào cung.

Ta cố nén cơn giận, lấy ra chút bạc vụn đưa cho tạp dịch phòng củi, xin hắn cho ta ở lại, mỗi ngày ta sẽ qua.

Cứ như vậy, mỗi ngày ta mang cháo thịt từ nhà đến, lại thay thuốc lau người cho Chính Đức ca ca, hài tử tám tuổi tới tới lui lui, hạ nhân của Lâm gia lại không có một ai lỡ miệng nói ra, còn thường xuyên giúp đỡ hắn.

Ta liền hiểu ra ý nghĩa của "Chính nghĩa được ủng hộ" mà phu tử nói.

Cơ thể của Chính Đức ca ca mỗi ngày một tốt lên, nhưng sắc mặt vẫn không thể trở về trước kia được.

Một ngày ta đến phòng củi của Lâm gia, chỗ đó trống không, ta biết Lâm gia đưa hắn vào cung rồi.

Hỏi hạ nhân khắp nơi trong hậu viện, Chính Đức ca ca đích thật là một chữ cũng không để lại cho ta.

Ta trở về nhà buồn bã rất lâu, Chính Đức ca ca thật sự rời khỏi thế giới của ta rồi.

Một năm sau, quân ta đại thắng đồng thời tin tức phụ thân ta chết trận truyền về, mẫu thân khóc đến ngất xỉu, tổ mẫu bệnh không dậy nổi.

Lão hoàng đế còn muốn tổ phụ của ta vào cung nhận phong tước lĩnh thưởng, sắp xếp tiệc rượu để các tướng sĩ cảm tạ hoàng ân.

Ta nhổ thẳng một ngụm xuống mặt đất, đây là thái bình mà người Phục gia ta cùng các tướng sĩ dùng máu thịt để đổi lấy.

Ta không quên nhờ tổ phụ giúp ta tìm một hài tử gọi là Lâm Chính Đức.

Vẻ mặt của tổ phụ có chút kinh ngạc, nhưng vẫn đồng ý với ta.

Ngày đó tổ phụ vào cung nhận phong hậu mượn cơ hội tìm được Tiểu Đức Tử mười ngón tay sưng phù rách nát ở chỗ giặt y phục, tổ phụ dùng tiền bạc nhờ tổng quản đại nội Thường công công chiếu cố cho Tiểu Đức Tử, liền vội vàng rời khỏi.

Cơ thể của tổ mẫu càng ngày càng kém, đã không nhận ra được người nữa, tổ phụ ở trước giường tổ mẫu, vẻ mặt tràn đầy hổ thẹn.

Tổ mẫu ở trong đêm đó, ra đi trong mộng rồi.

Tang lễ liên tiếp làm cho không khí của Phục gia nặng nề, nhưng biên cương vẫn chưa ổn định, quân địch bất cứ lúc nào cũng có thể phản công. Tổ phụ rất nhanh muốn dẫn đầu đại quân đến biên cương.

Đêm trước khi xuất phát ta để lại cho mẫu thân một phong thư, sau đó lén lên xe ngựa vận chuyển lương thực, ta mong rằng quãng đời còn lại của mẫu thân có thể tìm được hạnh phúc thuộc về mình, ta muốn trở thành người như tổ phụ, ta muốn bảo vệ người mà ta quý trọng.

Không đến nửa ngày ta đã bị phát hiện ra rồi, tổ phụ quát ta nói ta liều lĩnh, muốn đưa ta trở về, ta khóc cầu xin tổ phụ, ta nói ta muốn thay Chính Đức ca ca hoàn thành ước mơ.

Tổ phụ nói: "Nếu đây là ước mơ của người khác, ta khuyên con vẫn là quay về đi, biên cương khổ lạnh, con khóc ôm kiên trì không nổi đâu."

Ta lập tức ngừng tiếng khóc lại: "Con muốn trở nên mạnh mẽ."

Tổ phụ hừ mũi một tiếng, ta tưởng ông sẽ không đồng ý, xiết chặt quả đấm thẳng cổ nhe răng nói: "Con muốn trở nên mạnh mẽ!"

Ai ngờ tổ phụ xoay người ôm ta lên lưng ngựa, lưng ngựa đong đưa nhưng trong lòng ta rất ổn định, âm thầm hạ quyết tâm muốn kiến công lập nghiệp.

Ta bái Từ Nguyên Siêu làm thầy học binh pháp, mười tuổi bày binh bố trận có thể phá vỡ suy diễn của sư phụ, mười hai tuổi dẫn binh luyện tập, mười bốn tuổi đánh thắng trận đầu tiên.

Mỗi khi đánh hạ một tòa thành, ta đều giáo hóa dân chúng ở đây, ta muốn biến thế giới đánh hạ trở thành ấm áp, sau này Chính Đức ca ca có thể ở trong thế giới không có thành kiến mà vô ưu vô lự.

Chính Đức ca ca trong đầu vẫn luôn là một thiếu niên tràn đầy tự tin và phấn chấn ý chí, ta rất nhớ hắn.

Hoàng đế hạ chỉ lệnh tổ phụ cùng ta hồi kinh, tổ phụ nói lai giả bất thiện(*), nhưng trong lòng ta rất mong đợi, mười hai năm rồi, không biết bây giờ dáng vẻ của hắn như thế nào, có còn nhớ ta không.

(*) Là một câu trích trong "Đạo Đức Kinh – Chương 81. Ý nói lời thành thật không nhất định sẽ êm tai, lời nói êm tai không nhất định sẽ thành thật. Người tốt sẽ không nói lời hoa mỹ, người nói lời hoa mỹ không nhất định là người tốt.

Chúng ta chỉ dẫn theo một đội nhân mã nhỏ vào thành, Hoàng đế tự mình nghênh đón, bên cạnh còn có một muội muội rất yêu kiều tùy hứng của hắn.

Công chúa này giống như luôn lấy lỗ mũi nhìn người, khiến ta rất khó chịu, nghe nói Thường công công về sau nghĩ cách mang Chính Đức sắp xếp hầu hạ đến bên cạnh công chúa, cũng không biết hắn ở chỗ của công chúa có chịu ủy khuất không.

Phó tướng Trương Thành của ta nghe ngóng công chúa thường nghe sách ở quán trà, ta nghĩ có lẽ Chính Đức ca ca cũng sẽ ở đó.Vì thế ngày hôm sau cạo râu đổi một thân y phục mới, đi cùng Trương Thành đến quán trà, châm một ấm trà. Thuyết thư tiên sinh nói đến một đoạn tin lạ tổ phụ ta bố trí, nói rất đặc sắc, Trương Thành kích động suýt chút nữa xông ra, người ngồi xung quanh giống như nhìn kẻ ngốc mà nhìn bọn ta.

Đoạn thứ hai nói đến chuyện xưa của một tài tử giai nhân, hai bọn ta nghe đến muốn ngủ, dưới đài lại reo hò ầm ầm.

Lúc tới đoạn thứ ba rõ ràng rất nhiều người tới, gian phòng nhã nhạc trên lầu hai vẫn luôn trống không cũng có thêm người ngồi, bên trong truyền tới giọng nói ngạo mạn của công chúa, nói ta, Phục Thượng Nghĩa, không bằng Cố Lang.

Cố Lang này là người nào, còn không đợi ta hỏi tiểu nhị rót trà, thái giám ngoan ngoãn bên cạnh công chúa lại đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Đại tướng quân bảo vệ quốc gia, là một người tốt chân chính, sao lại có thể so sánh với một tú tài nghèo hèn viết những chuyện oanh oanh yến yến."

Ta gần như sắp không nhận ra hắn nữa, người quật cường muốn tòng quân đó là Chính Đức ca ca.

Bốp, đó là phần thưởng Chính Đức bị công chúa cho một cái bạt tai.

Ta tức giận đến mặt bỏ bừng, đang muốn nhảy ra lại bị Trương Thành giữ lấy: "Tướng quân, dù sao cũng là công chúa, nơi này nhiều người."

Ta đi ra khỏi quán trà, nghe ngóng về Cố Lang, Cố Lang là một tú tài thi mãi không đỗ, chuyên viết thoại bản cho thuyết thư của quán trà.

Dùng chút tiền bảo hắn viết một câu chuyện công chúa quan hệ bất chính bỏ trốn cùng với một thư sinh bình dân.

Ai ngờ tai mắt ngầm của Hoàng đế nhiều, tin tức ngày đó ta ở quán trà đỏ mặt với công chúa ở lầu hai lan truyền nhanh chóng, trên phố đều đang truyền tin ta sắp nghênh cưới công chúa.

Hoàng đế cũng rất vừa ý, một khi ta làm phò mã, sẽ không thể dẫn binh nữa, vì thế ban hôn thật, ba tháng sau thành hôn.

Ta có chút hoảng sợ, cũng may cái đầu của Trương Thành vẫn tốt, lại dùng chút thủ đoạn xách Cố Lang tới phủ công chúa, ngày ngày một mình nói chuyện xưa với công chúa.

Vốn dĩ chỉ muốn làm thanh danh của công chúa bê bối, hủy hôn ước, không ngờ rằng nàng lại ngu ngốc bỏ thân phận công chúa mà bỏ trốn thật.

Hơn nữa, còn đem người trong lòng hắn đưa tới bên cạnh hắn, thật sự khiến ta cảm tạ ông trời có mắt.

Nhưng Chính Đức ca ca của ta thay đổi rồi, hắn trở nên vâng vâng dạ dạ, trong mắt đã mất đi ánh sáng.

Nhưng ta không giận, tích góp đau khổ từ năm mười hai tuổi sẽ không một sớm một chiều mà tiêu tan.

Quãng đời còn lại, ta muốn đối xử với hắn thật tốt.

----------------------------------

Ta, Lâm Chính Đức, lâu lắm rồi không có ai gọi ta là Chính Đức nữa, ta còn tưởng rằng ta đã hoàn toàn quên đi chuyện trước khi ta vào cung rồi. Vì quên đi những điều tốt đẹp đó, mới không còn làm nổi lên những bi thảm ta phải chịu ở trong cung.

Hắn là Thượng Nghĩa, năm ấy hắn mới cao đến vai ta, nhưng thông minh hơn ta rất nhiều, lương thiện lại chính nghĩa, cho nên hắn mới làm được chuyện ta mơ không đến.

Ta ở trong lòng nghe tiếng hô hấp đều đặn của hắn, cảm thấy thật hạnh phúc.

Công chúa cũng là sắp đến ba ngày hồi môn rồi, tuy là toàn thế gian đều biết công chúa đã chạy rồi, nhưng vì mặt mũi của Hoàng thất, Hoàng đế vẫn cắn răng để ta đi theo Thượng Nghĩa vào cung diện thánh.

Khoảnh khắc nhìn thấy ta đó, ánh mắt Hoàng đế từ kinh ngạc chuyển thành vui mừng khôn xiết.

Có lẽ là Thượng Nghĩa đồng ý trấn thủ biên cương vĩnh viễn không về hoàng thành, hoặc là biết ta cùng Thượng Nghĩa sẽ không thể nào có con nối dõi, cho dù có rất nhiều phú quý cuối cùng cũng có một ngày hóa thành một vốc đất vàng thôi.

Bọn ta khởi hành ngay trong ngày, rời khỏi nơi đau khổ này, lao ra thế giới mới của chúng ta.

Hoàng đế vĩnh viễn cũng không biết, biên ải được Thượng Nghĩa quản lí tốt thế nào.

"Chính Đức, Chính Đức, Chính Đức."

Ta cùng Thượng Nghĩa cưỡi chung một con ngựa, lần đầu tiên ta cưỡi ngựa, cánh tay như sắt của hắn vững vàng ôm chặt ta, lưng ngựa lắc lư nhưng ta lại cảm thấy yên tâm trước nay chưa từng có.

Hắn đã gọi ta một trăm lần rồi, tướng sĩ đồng hành đều trộm cười, đầu của ta càng vùi càng thấp, cổ bị chà sát đến ngứa ngáy, nhưng ta vẫn không cảm thấy phiền.

"Thượng Nghĩa, ta rất hạnh phúc."

Hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz