Hoan Do Ach Duong To
"Đời người chỉ như quán trọ, sinh thời ngắn ngủi, chết đi mới là vĩnh hằng."Chương 90: Bách Lý Quyết Minh (tam)Biên tập: Bab.
Sửa lỗi: Bảo Bảo."Có cái rắm!" Bách Lý Quyết Minh đấm một quyền vào tường, "Hắn là hắn, mà ta là ta, ta sẽ không lợi dụng Tầm Vi! Ta chẳng đến cái chỗ rách nát kia đâu, mặc xác nó là cái quỷ gì trên đời, nhiều cứ nhiều, ít cứ ít, đếch liên quan gì đến ta."Đôi mắt Sư Ngô Niệm cụp xuống, sư tôn nói không sai, năm mươi tám năm trước người còn chưa gặp Tạ Tầm Vi. Trong suy nghĩ của người, "Tứ Âm Đồng Tử" chỉ là một vật hiệu vô nghĩa. Ở thì hiện tại, sư tôn và hắn tình sâu nghĩa nặng, dù có thế nào đi nữa thì sư tôn cũng chẳng thể đẩy hắn ra làm bùa hộ mạng nhằm thông hành trong Tây Nan Đà đâu.Hừ, nhưng hắn vẫn rất giận đấy, đợi sau khi ra ngoài, nhất định phải trừng phạt sư tôn cho đã.Sư Ngô Niệm giơ tay lên, cốc đầu Bách Lý Quyết Minh một cái.Bách Lý Quyết Minh tay che trán, tức mình mà nạt: "Ngươi bị điên à! Sao lại đánh ta!""Thay Tầm Vi cô nương phạt người đấy." Sư Ngô Niệm đáp.Bách Lý Quyết Minh lập tức cứng họng, bỗng chốc không nói được gì, Sư Ngô Niệm không để ý tới y nữa, tiếp tục suy nghĩ.Nói đến chuyện này, sư tôn lúc còn sống và sau khi chết quả thực có sự khác biệt rất lớn, chỉ riêng cách suy nghĩ cũng cách biệt cả một trời một vực. Kế hoạch dài trăm năm mà sư tôn vạch ra được tiến hành không sai bước nào, hắn và sư tôn ác quỷ cùng lần theo mưu đồ năm mươi tám năm trước, đi thẳng đến căn hầm của Mục gia rồi nhận được mặt gương đồng này và lấy được thông tin về Tây Nan Đà. Cứ tưởng rằng là tự bản thân mình truy tìm chân tướng đã qua, nhưng thực ra lại đang bước từng bước trên con đường mà sư tôn đã mưu tính kỹ càng trước khi qua đời. Cho dù họ có bỏ sót thông tin quan trọng do Vô Độ gia gia để lại, thì cũng sẽ có Mục Gia Bảo dự phòng và thay thế, bảo đảm rằng họ sẽ không chệch khỏi con đường đã định.Bây giờ nghĩ lại, sư tôn khi ấy rất có khả năng đã liệu trước được Mục Bình Vu sẽ mở quan tài đen ra. Y quá hiểu lòng tham của Mục Bình Vu và đặt quyền lựa chọn vào tay lão. Nếu Mục Bình Vu tuân giữ quy tắc, thủ hộ bí tàng thì Mục Gia Bảo sẽ được bình an vô sự. Còn nếu Mục Bình Vu trở mặt, thì Mục Gia Bảo sẽ biến thành quỷ vực. Dù là vậy, Mục Gia Bảo vẫn là một nơi cất giữ hàng hóa hoàn hảo, bởi vì không một ai có thể xông vào chốn quỷ vực đẫm máu dơ bẩn rồi lục lọi bí tàng được.Ngoại trừ chính bản thân Bách Lý Quyết Minh.Với cái tâm trí bây giờ của sư tôn ác quỷ, cho y đổi đầu cũng chưa chắc đã có thể lập ra một kế hoạch chặt chẽ như thế.Sư tôn lúc sinh thời đã phải chịu đựng những nỗi đau nào, mới khiến y trưởng thành thành một người như thế? Hay là... có cách giải thích nào khác? Trong lòng có một cảm giác rất khó chịu, Sư Ngô Niệm vuốt nhẹ nhẫn ban chỉ, chẳng biết tại sao, hắn cứ cảm thấy mình đang bị lừa.Hắn nhất thời nghĩ không ra, đành nén xuống không đề cập đến nữa. Hắn ghé mắt, liếc nhìn chiếc gương đồng sư tôn để lại. Chiếc gương này đã giải đáp khá nhiều nghi vấn của hắn, cũng cho hắn một thông tin vô cùng có giá trị. Hắn bước đến bên cạnh quan tài ở cuối đại điện, đầu ngón tay lướt trên bề mặt sơn đen bóng loáng của cỗ quan tài, trầm giọng nói: "Sống có thật là tốt hơn chết không? Con lại không cho là vậy. Đời người chỉ như quán trọ, sinh thời ngắn ngủi, chết đi mới là vĩnh hằng. Nếu thiên hạ không còn người sống thì trần thế sẽ biến thành cõi người chết, ngược lại đó cũng là một quang cảnh đẹp.""..." Bách Lý Quyết Minh thấy có hơi đáng sợ, "Ngươi đang nghĩ cái quái gì vậy?" Y đá đá một cái hộp, "Mục Bình Vu có phải lại lừa chúng ta không đấy, cái gương của lão đâu rồi?""Không tìm thấy cũng chẳng sao, dù sao chúng ta đã biết những thứ cần biết rồi." Sư Ngô Niệm cười nhạt, mắt rủ xuống, "Cha nuôi có biết Tùng Hương Hoàng Lạp, Thai Cốt Hoàn và Lão Kim Du mà người nhắc tới trong gương không?"Lông mày Bách Lý Quyết Minh cau lại, "Hình như từng nghe thấy rồi." "Quan tài bằng gỗ mun thượng hạng, chỗ các mép nối sẽ được quét nhựa thông, sáp ong, bột ngọc trai hòa với dầu hạt cải để ngừa quan tài bị nứt toác. Loại quan tài này nếu được chôn quá ba trăm năm thì Tùng Hương Hoàng Lạp bên trong cũng sẽ bị âm khí hun chảy, là vật chí âm. Về phần Thai Cốt Hoàn thì được lấy từ xương đỉnh đầu của trẻ chết non, phải là bốn góc bốn cạnh không được sai lệch, mài thành bột rồi nặn thành viên." Sư Ngô Niệm nói tiếp, "Mà Lão Kim Du lại là dầu xác chết từ xác ướt[1] lâu năm chảy xuống đọng thành. Nếu xác ướt đủ lâu, thì dầu xác chết sẽ chuyển từ màu đen sang màu vàng sáp, cho đến màu vàng kim, nên mới gọi là 'Lão Kim Du'. Ba thứ này, đều là vật chí âm chí sát."[1] Xác ướt: Xác chết đặt trong quan tài rồi được ngâm trong chất lỏng/dung dịch, khác với "xác ướp"
Sửa lỗi: Bảo Bảo."Có cái rắm!" Bách Lý Quyết Minh đấm một quyền vào tường, "Hắn là hắn, mà ta là ta, ta sẽ không lợi dụng Tầm Vi! Ta chẳng đến cái chỗ rách nát kia đâu, mặc xác nó là cái quỷ gì trên đời, nhiều cứ nhiều, ít cứ ít, đếch liên quan gì đến ta."Đôi mắt Sư Ngô Niệm cụp xuống, sư tôn nói không sai, năm mươi tám năm trước người còn chưa gặp Tạ Tầm Vi. Trong suy nghĩ của người, "Tứ Âm Đồng Tử" chỉ là một vật hiệu vô nghĩa. Ở thì hiện tại, sư tôn và hắn tình sâu nghĩa nặng, dù có thế nào đi nữa thì sư tôn cũng chẳng thể đẩy hắn ra làm bùa hộ mạng nhằm thông hành trong Tây Nan Đà đâu.Hừ, nhưng hắn vẫn rất giận đấy, đợi sau khi ra ngoài, nhất định phải trừng phạt sư tôn cho đã.Sư Ngô Niệm giơ tay lên, cốc đầu Bách Lý Quyết Minh một cái.Bách Lý Quyết Minh tay che trán, tức mình mà nạt: "Ngươi bị điên à! Sao lại đánh ta!""Thay Tầm Vi cô nương phạt người đấy." Sư Ngô Niệm đáp.Bách Lý Quyết Minh lập tức cứng họng, bỗng chốc không nói được gì, Sư Ngô Niệm không để ý tới y nữa, tiếp tục suy nghĩ.Nói đến chuyện này, sư tôn lúc còn sống và sau khi chết quả thực có sự khác biệt rất lớn, chỉ riêng cách suy nghĩ cũng cách biệt cả một trời một vực. Kế hoạch dài trăm năm mà sư tôn vạch ra được tiến hành không sai bước nào, hắn và sư tôn ác quỷ cùng lần theo mưu đồ năm mươi tám năm trước, đi thẳng đến căn hầm của Mục gia rồi nhận được mặt gương đồng này và lấy được thông tin về Tây Nan Đà. Cứ tưởng rằng là tự bản thân mình truy tìm chân tướng đã qua, nhưng thực ra lại đang bước từng bước trên con đường mà sư tôn đã mưu tính kỹ càng trước khi qua đời. Cho dù họ có bỏ sót thông tin quan trọng do Vô Độ gia gia để lại, thì cũng sẽ có Mục Gia Bảo dự phòng và thay thế, bảo đảm rằng họ sẽ không chệch khỏi con đường đã định.Bây giờ nghĩ lại, sư tôn khi ấy rất có khả năng đã liệu trước được Mục Bình Vu sẽ mở quan tài đen ra. Y quá hiểu lòng tham của Mục Bình Vu và đặt quyền lựa chọn vào tay lão. Nếu Mục Bình Vu tuân giữ quy tắc, thủ hộ bí tàng thì Mục Gia Bảo sẽ được bình an vô sự. Còn nếu Mục Bình Vu trở mặt, thì Mục Gia Bảo sẽ biến thành quỷ vực. Dù là vậy, Mục Gia Bảo vẫn là một nơi cất giữ hàng hóa hoàn hảo, bởi vì không một ai có thể xông vào chốn quỷ vực đẫm máu dơ bẩn rồi lục lọi bí tàng được.Ngoại trừ chính bản thân Bách Lý Quyết Minh.Với cái tâm trí bây giờ của sư tôn ác quỷ, cho y đổi đầu cũng chưa chắc đã có thể lập ra một kế hoạch chặt chẽ như thế.Sư tôn lúc sinh thời đã phải chịu đựng những nỗi đau nào, mới khiến y trưởng thành thành một người như thế? Hay là... có cách giải thích nào khác? Trong lòng có một cảm giác rất khó chịu, Sư Ngô Niệm vuốt nhẹ nhẫn ban chỉ, chẳng biết tại sao, hắn cứ cảm thấy mình đang bị lừa.Hắn nhất thời nghĩ không ra, đành nén xuống không đề cập đến nữa. Hắn ghé mắt, liếc nhìn chiếc gương đồng sư tôn để lại. Chiếc gương này đã giải đáp khá nhiều nghi vấn của hắn, cũng cho hắn một thông tin vô cùng có giá trị. Hắn bước đến bên cạnh quan tài ở cuối đại điện, đầu ngón tay lướt trên bề mặt sơn đen bóng loáng của cỗ quan tài, trầm giọng nói: "Sống có thật là tốt hơn chết không? Con lại không cho là vậy. Đời người chỉ như quán trọ, sinh thời ngắn ngủi, chết đi mới là vĩnh hằng. Nếu thiên hạ không còn người sống thì trần thế sẽ biến thành cõi người chết, ngược lại đó cũng là một quang cảnh đẹp.""..." Bách Lý Quyết Minh thấy có hơi đáng sợ, "Ngươi đang nghĩ cái quái gì vậy?" Y đá đá một cái hộp, "Mục Bình Vu có phải lại lừa chúng ta không đấy, cái gương của lão đâu rồi?""Không tìm thấy cũng chẳng sao, dù sao chúng ta đã biết những thứ cần biết rồi." Sư Ngô Niệm cười nhạt, mắt rủ xuống, "Cha nuôi có biết Tùng Hương Hoàng Lạp, Thai Cốt Hoàn và Lão Kim Du mà người nhắc tới trong gương không?"Lông mày Bách Lý Quyết Minh cau lại, "Hình như từng nghe thấy rồi." "Quan tài bằng gỗ mun thượng hạng, chỗ các mép nối sẽ được quét nhựa thông, sáp ong, bột ngọc trai hòa với dầu hạt cải để ngừa quan tài bị nứt toác. Loại quan tài này nếu được chôn quá ba trăm năm thì Tùng Hương Hoàng Lạp bên trong cũng sẽ bị âm khí hun chảy, là vật chí âm. Về phần Thai Cốt Hoàn thì được lấy từ xương đỉnh đầu của trẻ chết non, phải là bốn góc bốn cạnh không được sai lệch, mài thành bột rồi nặn thành viên." Sư Ngô Niệm nói tiếp, "Mà Lão Kim Du lại là dầu xác chết từ xác ướt[1] lâu năm chảy xuống đọng thành. Nếu xác ướt đủ lâu, thì dầu xác chết sẽ chuyển từ màu đen sang màu vàng sáp, cho đến màu vàng kim, nên mới gọi là 'Lão Kim Du'. Ba thứ này, đều là vật chí âm chí sát."[1] Xác ướt: Xác chết đặt trong quan tài rồi được ngâm trong chất lỏng/dung dịch, khác với "xác ướp"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz