(Hoàn) [ĐM] Sau Khi Cá Mặn Thế Gả - Lão Đại Bạch Miêu
Chương 34.1: Công bộ Thị lang (Thượng)
Editor: Yang1002 Không bao lâu sau cơm hoa hòe đã chưng xong, Nhan Tích Ninh mở nắp nồi, hoa hòe trong lồng hấp được bọc bởi một lớp bột ngô hơi ngả vàng, nhưng vẫn có thể thấy rõ hình dáng hoa hòe ban đầu. Sau khi hấp xong mùi hoa đã không còn nồng như trước nhưng lại tản ra một hương vị ngọt ngào khác. Nhan Tích Ninh dùng đũa nhanh nhẹn xới một chút cơm hoa hòe, từng viên từng viên hoa hòe tơi xốp, nhìn cực kỳ hấp dẫn. Thừa dịp còn nóng, bới hoa hòe vào trong chén, Nhan Tích Ninh múc một muỗng mật ong bỏ lên cơm: "Ngươi muốn vào cung vậy nên không thể ăn vị mặn." Hoa hòe mặn cần phải có tỏi giã nát mới ngon, nhưng ăn tỏi xong trong miệng sẽ có mùi. Cơ Tùng phải diện thánh, không thể để miệng đầy vị tỏi. Cơ Tùng gật đầu: "Được." Mật ong bị nóng tan ra rất nhanh, sau khi trộn đều cơm, mỗi một hạt cơm hoa hòe đều dính mật. Cơ Tùng gắp một đũa hoa hòe đưa vào miệng, vốn tưởng rằng hạt hoa hòe sẽ mềm dẻo giống gạo vậy, không ngờ vị hoa hòe phức tạp ngoài ý muốn. Cơm hoa hòe mềm mại, dễ vỡ mùi thơm ngát ngon miệng, hương vị ngon bất ngờ. Cơ Tùng từng ăn bánh làm bằng hoa hồng trong cung, không nghĩ tới hoa hòe cũng có vị giống bánh hoa tươi. Cơ Tùng không khỏi bưng chén mồm to ăn cơm, thấy y ăn ngon như vậy, Nhan Tích Ninh cười nói: "Trong nồi vẫn còn, ngươi ăn từ từ. Nếu ngươi thích, buổi tối trở về thử cơm hoa hòe vị mặn." Cơ Tùng gật gật đầu, ý cười đầy mắt: "Được." Ăn xong hai chén cơm hoa hòe, Cơ Tùng và đám thị vệ Nghiêm Kha cùng rời Văn Chương Uyển. Tuy nói buổi chiều mới có thể vào cung, nhưng y phải đổi triều phục, vào cung còn phải có một loạt trình tự, làm xong một vòng lễ nghi này nọ cũng đã là buổi chiều . Nhìn theo hình bóng Cơ Tùng đi xa, Nhan Tích Ninh than một tiếng: "Không dễ dàng." Bạch Đào tò mò hỏi: "Thiếu gia, cái gì không dễ dàng?" Nhan Tích Ninh nói: "Ta nói làm Hoàng tử không dễ, con nhà bình thường nào gặp cha mình lại có nhiều quy củ như vậy?" Bước qua cửa cung nơi nơi đều là quy củ, ánh mắt của đám Ngự Sử còn lợi hại hơn cả camera. Một khi làm gì đó không đúng, tấu sớ buộc tội sẽ giống như tuyết bay lên án thư của Hoàng đế. Quan hệ huynh đệ nhà bình thường cũng không hung hiểm như hoàng gia, huynh đệ bình thường bất hòa nhiều nhất cũng chỉ là sau khi phân gia cả đời không qua lại với nhau, hoàng thất một khi xé rách mặt thì là chuyện ngươi sống ta chết. Nhan Tích Ninh run rẩy: "Trân ái sinh mệnh, rời xa hoàng thất." Bạch Đào ngốc nghếch gãi gãi đầu: "Ồ. . . . . ." Nhưng thiếu gia đã vào Dung Vương phủ, coi như là người trong hoàng thất, hắn còn muốn rời xa thế nào? Bạch Đào nhìn bóng dáng Nhan Tích Ninh muốn hỏi theo, lại sợ sau khi hỏi xong thiếu gia không vui. Quên đi, cậu vẫn nên đi ăn cơm hoa hòe thôi, thiếu gia làm cơm hoa hòe thơm quá. Cơm hoa hòe nóng hầm hập cho dù ăn ngọt hay mặn đều rất ngon, so sánh cả hai, Nhan Tích Ninh càng thích ăn vị mặn. Trên cơm bỏ lên tỏi đã giã, rắc thêm chút muối, đổ một xíu dầu vừng. Một ngụm nuốt xuống đủ loại mùi vị tỏa ra trong miệng, ngon đến mức khiến người ta không dừng được. Bạch Đào khen không dứt miệng: "Thiếu gia, hoa hòe ăn ngon quá. Buổi chiều chúng ta hái nhiều một chút được không?" Nhan Tích Ninh cũng đồng ý: "Hoa hòe nở rồi sẽ không ngon, buổi chiều hái nhiều hơn. Đúng rồi, còn có thể làm một ít bánh hoa hòe cho các thị vệ đại ca nếm thử." Vừa nói đến bốn chữ "Thị vệ đại ca", bóng bọn Vương Xuân Phát nháy mắt xuất hiện trước cửa phòng bếp. Bọn họ chờ mong nhìn Nhan Tích Ninh: "Vương phi, he he he ~" Nhan Tích Ninh vui vẻ: "Mau tới ăn cơm hoa hòe, mới ra nồi." Lúc chính ngọ, xe ngựa Dung Vương phủ tới trước Thần Vũ môn. Thần Vũ môn là cửa cung mà vương công đại thần và các Hoàng tử vương tôn thường xuyên ra vào, xe ngựa Dung Vương phủ vừa tới trước cửa, tin tức Dung Vương vào cung đã truyền vào tai các thế lực trong kinh. Khi vào Thần Vũ môn, quan văn rời kiệu võ tướng xuống ngựa, xe ngựa Dung Vương phủ cũng không ngoại lệ. Đương Cơ Tùng ngồi trên xe lăn ngẩng đầu nhìn lên cửa cung, y đột nhiên có chút hoảng hốt, y đã không nhớ rõ lần trước vào cung là khi nào. Nhưng y nhớ rõ năm rồi mỗi một lần tới Thần Vũ môn, y đều sẽ xoay người xuống ngựa, sau đó hăng hái bước qua cửa cung. Cửa cung cao ngất tạo ra bóng râm rộng lớn, Cơ Tùng đứng dưới bóng râm trong lòng nổi lên một cảm giác lạnh lẽo. Y chưa từng nghĩ, có một ngày y sẽ lấy loại tư thái này trở lại trong cung, trong hoảng hốt vị chủ soái Sí Linh quân một thân áo giáp, hăng hái giục ngựa giơ roi dần dần xa vời, tiếng vó ngựa lộc cộc càng lúc càng xa. Bắt đầu từ nơi này, bọn Nghiêm Kha không thể hộ tống Cơ Tùng nữa, nhìn thấy Cơ Tùng thao tác xe lăn qua cửa cung, Nghiêm Kha đỏ hốc mắt. Còn nhớ rõ lần trước tiến cung, Nghiêm Kha vẫn là Tả tướng Sí Linh quân. Lần đó Sí Linh quân đạt được toàn thắng, Thánh Thượng ban cho Sí Linh quân quang vinh, cho bọn họ cưỡi chiến mã qua Thần Vũ môn. Khi đó hào hứng vô cùng, nhưng hôm nay, bọn họ chỉ có thể đứng ở ngoài tường cung, nhìn chủ tử một người độc hành. Nhìn theo bóng lưng đơn độc của Cơ Tùng, nhìn thấy đại thần qua lại lộ vẻ mặt đồng tình với Cơ Tùng. Trong lòng Nghiêm Kha như bị lửa giận thiêu đốt, nhưng đốm lửa này ngoại trừ đốt đỏ hốc mắt bản thân, hắn không thể phát tiết với bất kỳ ai. Lúc này huynh đệ bên người đột nhiên phỉ nhổ một ngụm, giọng hắn ta khàn khàn: "Con mẹ nó, lão tử thật hận!" Nghiêm Kha cũng có suy nghĩ giống vậy, hận cung tường cao lớn cản trở đường đi của bọn họ; hận thế đạo bất công khiến cho những người trung dũng gặp khổ; hận bản thân bất lực không thể bảo hộ chủ tử của chính mình. Sợ chủ tử quay đầu lại nhìn thấy bộ dạng khó coi của mình, Nghiêm Kha lạnh lùng nói: "Thẳng lưng lên, đừng để cho chủ tử nhìn thấy bộ dạng túng quẫn này của các ngươi!" Từ Thần Vũ môn đến Tuyên Đức điện đi lại chỉ cần tốn một chén trà nhỏ, Cơ Tùng lại đi tới nửa canh giờ. Con đường này y đi qua vô số lần nhưng là lần đầu tiên đi chậm như vậy. Đều nói cung thành cao lớn sâu thẳm, trước kia y không cảm giác được, hiện giờ cuối cùng cũng nhận ra. Dọc theo đường đi y nhìn thấy không ít cảnh tượng triều thần vội vã, rõ ràng chỉ mới rời triều không bao lâu nhưng y lại không biết phần lớn những triều thần này. Mặt trời tháng tư không tính là gắt, nhưng thao tác xe lăn trên đường bằng phẳng cũng không nhẹ nhàng. Triều phục trên người Cơ Tùng ướt nhẹp mồ hôi, phần ngực có màu sắc sẫm hơn so với nơi khác. Lúc sắp đến Tuyên Đức điện, Bình Viễn Đế nghe được tin tức bước nhanh tới. Nhìn thấy sắc mặt Cơ Tùng hơi trắng bệch, Bình Viễn Đế giận dữ với thái giám đi theo: "Các ngươi hầu hạ kiểu gì! Sao không truyền kiệu liễn? Sao không đẩy xe giúp Dung Vương?" Bọn thái giám sợ hãi quỳ đầy đất: "Thánh Thượng bớt giận!" Cơ Tùng bình tĩnh, đáy mắt có một tia đau xót sâu thẫm: "Khởi bẩm phụ hoàng, là nhi thần không cho ai hỗ trợ." Bình Viễn Đế nhìn thấy Cơ Tùng như vậy sao không hiểu được? Con thứ ba của ông là chủ soái Sí Linh quân, có tự tôn cùng kiêu ngạo, đối mặt địch nhân còn không yếu đuối, sao sẽ để cho cung nhân nhìn thấy bản thân suy yếu. Bình Viễn Đế đau lòng không thôi: "Dung Xuyên, ngươi hà cớ gì." Cơ Tùng mím môi lộ ra một nụ cười điềm đạm: "Cuối cùng vẫn phải tập thích ứng không phải sao?" Bình Viễn Đế không nói ra lời, sau khi Cơ Tùng gặp chuyện không may, ông hy vọng Cơ Tùng có thể phấn chấn trở lại. Nhưng đến khi Cơ Tùng thật sự tới trước mặt ông, trong lòng chỉ có đau cùng thẹn. Giờ khắc này Bình Viễn Đế không phải đế vương cao cao tại thượng, mà là một phụ thân vô năng đối mặt với đứa con tàn tật. Tuyên Đức điện tràn ngập vị Long Tiên Hương, trước kia Cơ Tùng cảm thấy hương vị này cực kỳ dễ ngửi. Nhưng hiện giờ ngửi thấy, y chỉ cảm thấy quá nồng, không bằng mùi hoa cỏ tự nhiên trong Văn Chương Uyển. Nhìn thấy Bình Viễn Đế ngồi tít trên cao, vậy mà Cơ Tùng bắt đầu thất thần, không biết hiện tại Nhan Tích Ninh ở nhà đang làm gì? Giờ này, chắc không phải đã lên giường nghỉ ngơi đâu? Bình Viễn Đế hổ thẹn nói: "Dung Xuyên, từ lúc xảy ra chuyện ám sát đến nay. . . . . ." Theo đạo lý đã sớm nên có kết quả, cũng không biết là ai xuống tay lưu loát như vậy, không để lại chút dấu vết gì cho Đại Lý tự tìm được. Nhìn thấy Cơ Tùng tiến cung, phản ứng đầu tiên của Bình Viễn Đế là: Dung Xuyên đến thỉnh cầu kết quả. Cơ Tùng bình tĩnh chắp tay: "Phụ hoàng, hôm nay nhi thần vào cung không phải vì chân tướng ám sát." Bình Viễn Đế khó hiểu: "Vậy ngươi là vì?" Cơ Tùng mím môi: "Nhi thần muốn thỉnh phụ hoàng đình chỉ điều tra, không cần tiếp tục tra xét." Bình Viễn Đế nhướng mày: "Vì sao?" Trong mắt Cơ Tùng có bi thương nhưng nhiều hơn là bình tĩnh: "Chuyện ám sát huyên náo ồn ào, hung thủ phía sau màn vẫn không lộ ra dấu vết, triều đình lại cãi nhau ầm ĩ làm lòng người hoảng sợ. Tiếp tục tra xét cho dù có kết quả, cũng chỉ làm huynh đệ bất hòa, quần thần bất an thôi." "Lúc ấy tuy rằng hung hiểm, A Ninh cũng bởi vì nhi thần mà trọng thương. Nhưng trải qua khoảng thời gian tĩnh dưỡng, A Ninh đã khôi phục không tồi. Nhi thần và A Ninh được phụ hoàng che chở có thể toàn thân trở ra đã là chuyện may mắn, sao có thể bởi vì chúng ta, khiến cho triều đình không yên? Khiến phụ hoàng phí sức?" Cơ Tùng nhìn thẳng hai mắt Bình Viễn Đế: "Khẩn cầu phụ hoàng không cần tiếp tục truy tra, nếu không cuộc sống hàng ngày của nhi thần và A Ninh khó an bình!" Lòng Bình Viễn Đế ngũ vị tạp trần: "Dung Xuyên, ngươi và mẫu phi của ngươi giống nhau, luôn suy nghĩ cho người khác lại ủy khuất chính mình!" Cơ Tùng nở nụ cười trấn an: "Nhi thần không ủy khuất, chỉ cầu huynh đệ hòa thuận, quân thần đồng lòng, Sở Liêu núi yên biển lặng. Chỉ tiếc nhi thần đã thành bộ dạng này, không thể giống khi xưa, phân ưu vì phụ hoàng, xuất lực vì Sở Liêu." Trong khoảng thời gian này, thứ Bình Viễn Đế nghe được nhiều nhất là các Hoàng tử hắt nước bẩn lên nhau, triều thần thay nhau đùn đẩy trách nhiệm, mấy Hoàng tử của ông mỗi người đều có tâm tư riêng, ông còn chưa già bọn họ đã chia ba rẻ bảy triều đình của mình. Hiện giờ nghe được lời nói này của Cơ Tùng, trong lòng Bình Viễn Đế cảm động, vài phần chua xót đánh úp lại chỉ cảm thấy cực kỳ an ủi. Nghĩ đến lúc hai chân Cơ Tùng còn hoàn hảo mỗi một chuyện ông giao cho y đều được làm hoàn mỹ, nghĩ đến y mang theo Sí Linh quân đánh hạ quân công hiển hách, nghĩ đến y công chính hiền lương. Bình Viễn Đế thốt ra: "Ai nói ngươi không thể phân ưu cho trẫm? Dung Xuyên, chỉ cần ngươi có phần tâm này, ngươi vĩnh viễn là Hoàng tử đắc lực nhất của trẫm." Thừa dịp cảm động trong lòng chưa tan, Bình Viễn Đế nói: "Trẫm muốn lệnh ngươi chấp chưởng Binh bộ, ngươi có bằng lòng hay không?" Tiếng nói vừa dứt, Bình Viễn Đế bỗng nhiên bình tĩnh lại. Cơ Tùng là chủ soái Sí Linh quân, trên người còn có hổ phù có thể điều khiển binh lực, nếu y chấp chưởng Binh bộ chỉ sợ y sẽ quang minh chính đại thiên vị Sí Linh quân. Chấp chưởng Binh bộ không tính là gì, nhưng làm hậu cần lại có được năng lực điều binh khiển tướng, cái này mới đáng sợ . Nếu để cho Cơ Tùng nhập chủ Binh bộ, Cơ Tùng chính là người duy nhất có được thực quyền trong tất cả Hoàng tử. Đến lúc đó, chỉ sợ tranh đấu giữa ba vị Hoàng tử không thể hòa hoãn, ngược lại sẽ càng nghiêm trọng hơn. Nhưng lời đã nói ra miệng, Bình Viễn Đế hối hận cũng không kịp. Ông ảo não trách cứ bản thân, tuổi lớn dễ dàng xử trí theo cảm tính, là ông xúc động. Cơ Tùng xem thấu sự hối hận của Bình Viễn Đế, y bất động thanh sắc hành lễ: "Có thể được phụ hoàng trọng dụng là may mắn của nhi thần, nhưng Binh bộ trách nhiệm trọng đại, nhi thần e là không chịu nổi trọng trách này." Gánh nặng trong lòng Bình Viễn Đế lập tức được giải quyết, giọng điệu càng hòa hoãn: "Vậy?" Cơ Tùng thở dài: "Phụ hoàng tín nhiệm nhi thần, chưa từng thu lại hổ phù, hiện giờ nhi thần vẫn là chủ soái Sí Linh quân. Nếu nhi thần chấp chưởng Binh bộ, chỉ sợ các tướng lãnh khác của Sở Liêu cảm thấy nhi thần làm việc thiên tư. Quân tâm cứng như sắt, không thể bởi vì nhi thần mà làm cho quân tâm tan rã. Hơn nữa thái y nói, thân thể nhi thần cần tĩnh dưỡng, không thể quá mệt nhọc. Công việc Binh bộ phức tạp, sợ không chịu nổi trọng trách này." Bình Viễn Đế tự hỏi một lát lần thứ hai mở miệng, lúc này đây ngữ điệu của ông vô cùng chân thành: "Hiện giờ triều cục chấn động, trừ bỏ Binh bộ, Lại bộ và Công bộ đều không người chấp chưởng. Nếu Dung Xuyên muốn phân ưu thay trẫm, có thể chọn một cái."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz