ZingTruyen.Xyz

[Hoàn - ĐM] Quản Gia Trong Truyện Ngược Văn Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Rồi!

Chương 9: Toàn là hổ báo lòng lang dạ sói

icewinni

Với những lời châm biến liên tục của Cảnh Nghi bên tai, Lệ Minh Chức không thể cười nổi nữa. Những câu của quản gia Cảnh, mỗi câu nói ra đều đủ để làm Văn Túc An mất hết danh tiếng.

Điều khiến cậu quan tâm nhất là, cậu luôn coi Văn Túc An là bạn, chia sẻ hết mọi suy nghĩ trong lòng, chủ động giúp đỡ Văn Túc An tranh thủ cơ hội, dùng thế lực của Lệ gia để bảo vệ Văn Túc An khỏi những quy tắc ngầm không thể nói ra.....

Vậy mà người bạn thân thiết mà cậu luôn chân thành đối xử hoá ra lại chính là kẻ đứng sau lưng phản bội nhà họ Lệ, là một nghệ sĩ đầy vết nhơ?

Lệ Minh Chức cảm thấy không thể tin nổi.

Nhưng sau những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua, cậu càng không thể không tin.

"Minh Chức?" Văn Túc An đưa tay vẫy trước mặt Lệ Minh Chức, "Cậu sao vậy? Sao không nói gì?"

Lệ Minh Chức miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, chưa kịp lên tiếng, thì Văn Túc An bất chợt liếc nhìn Cảnh Nghi, "Cậu ta là ai vậy? Là bạn mới của cậu à?"

"Không phải, là quản gia mới tới..."

"Quản gia à." Văn Túc An liếc Cảnh Nghi một cái, cười nhẹ hai tiếng không biểu cảm, "Quản gia sao mà thân thiết với cậu vậy? Nói thật, cậu đúng là quá dễ tính, đến quản gia mà cũng có thể leo lên đầu cậu."

Lệ Minh Chức nghe vậy, ánh mắt khẽ thay đổi: "Anh ấy không chỉ là quản gia, mà còn là bạn của tôi..."

"Cậu đấy, sao lại giao du với quản gia làm gì?" Văn Túc An hoàn toàn không để ý đến sự thay đổi nhỏ trong ánh mắt của Lệ Minh Chức, vẫn tiếp tục cố gắng nhồi nhét những quan điểm về đẳng cấp.

"Cậu càng tốt với họ, họ càng không coi cậu là chủ, sẽ nghĩ cậu dễ bị bắt nạt, rồi sau này sẽ càng làm càn, ăn cắp đồ của nhà cậu. Minh Chức, tôi chỉ muốn tốt cho cậu, nhắc nhở cậu thôi, nếu không phải là bạn tốt của tôi, tôi làm sao nói mấy lời này được."

Lệ Vấn Chiêu híp mắt lại.

Trong ký ức của Lệ Vấn Chiêu, Văn Túc An luôn là người như vậy, dường như chẳng có gì thay đổi.

Nhưng kể từ khi có Cảnh Nghi, Lệ Vấn Chiêu cảm thấy như mình vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ mơ hồ. Những người trước đây nhìn có vẻ không tệ, giờ đây nhìn lại lại thấy khó chịu vô cùng. Thậm chí anh còn muốn đá người này ra khỏi cửa.

Lệ Vấn Chiêu không hiểu vì sao mình lại có cảm giác thay đổi kỳ lạ như vậy, nhưng hiện tại, có lẽ nó không phải là điều xấu.

Trong khi đó, Lệ Minh Chức vẫn im lặng. Văn Túc An nghĩ rằng những lời của mình đã có tác dụng, tiếp tục hăng hái nói:

"Vệ sĩ mới ở nhà tôi cũng thế, bố tôi đối xử quá tốt với anh ta, khiến anh ta không phân biệt được thân phận, dám dạy bảo tôi, còn xen vào việc riêng tư của tôi, thật là bày đặt ra mặt. Tôi tức giận đến mức đánh anh ta một trận rồi đuổi ra khỏi cửa. Minh Chức, cậu phải học tôi đấy, nếu không sẽ bị người ta bắt nạt cho mà xem!"

Cảnh Nghi đã nghe ra ý đồ rồi

Văn Túc An đang ám chỉ Lệ Minh Chức đừng đối xử quá tốt với mình, mà phải tỏ ra uy quyền của chủ nhân, đối với cậu phải là đánh hay mắng mà thôi.

Đồ tồi !!

Nhưng Cảnh Nghi cũng mơ hồ nhớ lại, nghệ sĩ tai tiếng này có vẻ không chỉ dính líu đến một vụ bê bối, mà còn nhiều chuyện khác nữa....

Lệ Minh Chức có vẻ hơi khó chịu. Cảnh Nghi là con trai của lão quản gia nhà họ Lệ, người đã cao tuổi và sức yếu, nửa năm trước đã về hưu.

Lão quản gia lo lắng cho nhà họ Lệ sẽ không tìm được người đáng tin cậy trong thời gian ngắn, nên đã tạm thời giới thiệu con trai mình lên thay thế, chờ tìm được người thích hợp rồi sẽ gọi con trai về.

Nhưng qua hai ngày quan sát, không ai phù hợp với vị trí này hơn Cảnh Nghi. Anh ta không chỉ có năng lực mà còn mang lại cảm giác an toàn và tin cậy, khiến Lệ Minh Chức cảm thấy yên tâm hơn bao giờ hết.

Ba người anh trong nhà dường như cũng rất hài lòng với vị quản gia này, trong khi đó Văn Túc An lại có những lời nói rõ ràng coi thường người bình thường. Lệ Minh Chức lần đầu tiên cảm nhận được sự khó chịu với người bạn thân của mình.

Lệ Minh Chức lo lắng Cảnh Nghi sẽ nghĩ nhiều, định lên tiếng giải thích và an ủi, nhưng đột nhiên, một tiếng hét lớn vang lên bên tai:

【Tôi, tôi nhớ ra rồi !!!!】

Nghe tiếng gào thét đột ngột trong đầu, ba vị thiếu gia nhà họ Lệ:.....

"Làm gì mà hét to thế, quản gia của chúng ta còn tự chỉnh được âm lượng sao?"

Hiển nhiên là không, vì tiếng "hét" vừa rồi càng lúc càng lớn hơn.

【Tôi nhớ ra rồi! Văn Túc An và vệ sĩ của cậu ta cũng có "phốt"!】

——— Hử?

Mấy vị thiếu gia nhà họ Lệ lập tức trở nên tò mò, dựng tai lên chuẩn bị hóng chuyện.

【Tên vệ sĩ kia vốn là người rất chính trực và tử tế, lần nào Văn Túc An làm chuyện xấu cũng phải nhờ người này dọn dẹp hậu quả. Vệ sĩ không chịu nổi, nhiều lần nhắc nhở cậu ta rằng đừng có làm chuyện phạm pháp, giấy không gói được lửa đâu, sớm muộn gì cũng hại chính bản thân mình.】

【Nhưng ai mà ngờ, lòng tốt của vệ sĩ lại bị Văn Túc An xem như vượt quá giới hạn. Cậu ta cố tình kiếm chuyện, cho người đánh một trận tơi bời. Tối hôm đó, cậu ta đã đuổi thẳng cổ người vệ sĩ ra ngoài.】

Ba anh em nhà họ Lệ nghe đến đây, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo, từng chữ một như đâm thẳng vào lòng kiên nhẫn bọn của họ.

【Nhưng sự thật mà nói, nếu mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy thì tốt biết bao!】

Còn có diễn biến bất ngờ nữa à ?

Các anh em nhà họ Lệ ngẩn ra, bất kể đang làm gì cũng dừng lại, chăm chú lắng nghe Cảnh Nghi thao thao bất tuyệt.

【Văn Túc An thực chất là một thiếu gia giả mạo, một người chiếm đoạt vị trí của người khác. Tháng trước, trong lúc quay phim bị thương, ở bệnh viện đã phát hiện ra thân phận của mình, từ đó lần theo manh mối, tìm ra được thân phận thật của thiếu gia...】

【Ôi, cuộc đời đúng là kịch tính quá đi... Thiếu gia giả thì kiêu ngạo ở nhà họ Văn, còn thiếu gia thật lại phải chật vật sống trong thân phận vệ sĩ. Văn Túc An chính vì phát hiện ra sự thật mới vội vàng đuổi thiếu gia thật ra khỏi cửa. Thật độc ác, cái kẻ giả mạo này!】

Cái gì?

Toàn bộ nhà họ Lệ đều thay đổi sắc mặt.

Con trai độc nhất được nhà họ Văn nâng niu trong lòng bàn tay, lại hóa ra là một kẻ giả mạo độc ác?

Quá kịch tính rồi!

Nếu Cảnh Nghi không nói, thì ai mà biết được chứ.

【Theo như cốt truyện, Văn Túc An vì muốn giữ bí mật về thân phận của mình, sẽ tiếp tục ra tay với gia đình vệ sĩ, nhưng bản thân lại không tiện ra tay, nên chọn cách đến nhà họ Lệ để giả vờ đáng thương. Lệ Minh Chức, thằng nhóc ngốc nghếch này, vì muốn giúp bạn thân báo thù, suýt nữa đã làm khổ cả gia đình vệ sĩ... Ôi.】

Lệ Vấn Chiêu mở to mắt, cơn giận bỗng nhiên dâng lên nhiều hơn.

Một phần là vì sự lợi dụng của Văn Túc An, một phần là hận không thể rèn sắt không thể thành thép với Lệ Chức Minh với cái kiểu giúp đỡ bạn bè này.

Cảnh Nghi vẫn đang chìm đắm trong cốt truyện.

【Cha mẹ nhà họ Văn thật đáng thương, không được, mình phải nghĩ cách để âm thầm nhắc nhở họ một chút...】

Nói đến đây, Cảnh Nghi bỗng lắc đầu thở dài.

Anh em nhà họ Lệ đang ăn dưa: ?

Còn có chuyện gì không thể công khai nữa?

Ngay sau đó, họ thấy Cảnh Nghi với ánh mắt đầy tiếc nuối và thương cảm từ từ tiến lại gần.

Các thành viên nhà họ Lệ lập tức căng thẳng một chút, có, có chuyện gì vậy?

Cảnh Nghi thở dài một cách u ám.

【Không có gì lạ khi nhà họ Lệ sau này lại tan nát, xung quanh toàn là những con sói và hổ giúp gia tăng thù hận, không bị ghét mới lạ... lại phải nghĩ cách để ám chỉ thôi.】

【Ôi, làm quản gia thật mệt mỏi...】

【Mệt như vậy mà còn không được tăng lương...】

Lệ Vấn Chiêu: "....."

Câu cuối cùng mới là lời thật lòng của cậu đấy hả.

Không có gì lạ khi hôm qua khi tăng lương cho Phàn Minh, ánh mắt của quản gia nhỏ đã tròn xoe, sự thèm thuồng không hề che giấu chút nào.

Nhưng mà, quản gia cũng đã giúp nhà họ Lệ tránh khỏi nhiều nguy hiểm trong một số tình huống, thật sự nên được thưởng một chút.

Nếu không thì tăng cho cậu một ít, cho tròn số cũng được?

Cảnh Nghi vẫn chưa biết rằng sự ám ảnh của mình về việc tăng lương đã bị nhà họ Lệ phát hiện. Ánh mắt cậu dừng lại trên Văn Túc An.

【Chiếm đoạt vị trí của người khác suốt 20 năm, tàn nhẫn đuổi thiếu gia thật đi, còn lợi dụng bạn thân để đạt được mục đích, sao lại có loại rác rưởi cao đến 1m8 như vậy! Ông trời thật không công bằng!】

Cảnh Nghi nhìn xuống chiều cao 175 cm của mình với vẻ châm biếm.

【Ghen tị.】

"....."

【oa ô, tôi còn không bằng một đống rác hình người.】

"....."

Phòng khách nhà họ Lệ bỗng rơi vào im lặng kỳ quái.

Văn Túc An nhìn Lệ Minh Chức, rồi nhìn Lệ Vấn Chiêu, tiếp theo là Lệ Úc và Lệ Đình, ai nấy đều đứng yên tại chỗ, biểu cảm trên mặt biến đổi liên tục, lúc thì ngạc nhiên, lúc thì tức giận, rồi lại không nhịn được mà muốn cười...

Văn Túc An ngẩn người.

Sao chỉ trong vài ngày không đến, nhà họ Lệ lại trở nên kỳ quái như vậy?

Cậu cảm thấy lạnh sống lưng, tiến lại gần Lệ Minh Chức một chút, "Minh Chức, cậu sao vậy?"

Nhà cậu có chuyện gì vậy?

"Không sao..." Lệ Minh Chức hít một hơi thật sâu, đi đến ngồi cạnh Lệ Vấn Chiêu, vô tình tránh khỏi sự chạm vào của Văn Túc An, "Cậu tìm tôi có chuyện gì quan trọng không?"

"Tôi tìm cậu còn có chuyện gì nữa..." Văn Túc An nói: "Chỉ là nhớ cậu thôi."

【Nhớ cái rắm, cậu chỉ muốn danh tiếng của nhà họ Lệ, quyền lực của nhà họ Lệ, muốn nhà họ Lệ chống lưng cho cậu mà không phải trả tiền!】

Lệ Minh Chức: "......"

【Nói đến tiền... tiểu thiếu gia chắc vẫn chưa biết rằng Văn Túc An đã lén lút lấy một thẻ ngân hàng của cậu đâu. Nhà họ Văn tuy cũng là gia đình thượng lưu, nhưng tài chính không hùng mạnh, những năm qua cậu ta toàn dựa vào thẻ của tiểu thiếu gia để sống qua ngày, nếu không thì sao có thể sống xa hoa như vậy.】

Cái gì?!

Cậu ta còn ăn cắp thẻ của cậu nữa sao?

Lệ Minh Chức sắc mặt cực kỳ khó coi.

Cậu từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, anh cả, anh hai, anh ba mỗi tháng đều cho cậu tiền tiêu vặt, sau khi lớn lên, các anh cũng mở cho cậu không ít thẻ, hầu hết đều có hạn mức tám con số.

Vì có quá nhiều thẻ ngân hàng, Lệ Minh Chức rất ít khi quản lý, thậm chí còn không nhớ nổi số lượng.

Văn Túc An lại dám lén lút tiêu xài?

Tiêu bao lâu rồi?

Tiêu bao nhiêu tiền?

Lệ Minh Chức không thể kiềm chế được nữa, tức giận đến mức mặt mày tối sầm lại.

Thật đáng tiếc, số tiền này có thể tăng cho Cảnh Nghi bao nhiêu là lương rồi rồi.

Lệ Minh Chức và Văn Túc An là bạn học, quen biết từ nhỏ. Vì nhà họ Văn có sức mạnh yếu hơn trong giới thượng lưu, nên Văn Túc An cũng thường bị con cái nhà giàu khác coi thường và bắt nạt.

Lệ Minh Chức không thể chịu đựng được, đã giúp cậu đuổi đi đám người bắt nạt đó, dần dần xây dựng một tình bạn sâu sắc với Văn Túc An.

Cậu xem Văn Túc An như một người bạn, luôn chia sẻ những điều tốt đẹp, và trong những lúc nguy hiểm, cậu chưa bao giờ bỏ rơi Văn Túc An.

Hơn mười năm tâm huyết, cậu lại trao cho một kẻ vô lương tâm như vậy?

Lệ Minh Chức tức giận đến mức đau thắt cả lòng.

"Minh Chức... Minh Chức?" Văn Túc An đẩy vai cậu, "Minh Chức!"

Lệ Minh Chức khó chịu quay mặt đi: "Có chuyện gì?!"

"..." Văn Túc An bị cậu quát đến sửng sốt.

Cậu đang định nói gì đó, thì vô tình nhìn lên, chạm phải ánh mắt hoàn toàn xa lạ của Lệ Minh Chức.

Cảm xúc giận dữ, hối hận, và không cam lòng đan xen vào nhau, tạo thành một Lệ Minh Chức hoàn toàn khác lạ.

Cậu ấy... sao vậy?

Văn Túc An cảm thấy tim mình đập mạnh, suýt nữa đã nghĩ rằng hành động nhỏ của mình đã bị phát hiện.

Nhưng rất nhanh, cậu lại lấy lại bình tĩnh.

Không thể nào.

Làm sao có thể.

Lệ Minh Chức ngu ngốc như vậy, cậu nói gì cũng tin, nói gì cũng đồng ý, ngu ngốc đến mức này, làm sao có thể phát hiện ra bí mật của cậu.

"Minh Chức." Cậu lại thử mở lời: "Cậu có thấy không khỏe không?"

Lệ Minh Chức cứng nhắc đáp: "Ừ."

"Cậu có cần tôi đi cùng cậu đến bệnh viện không?"

Văn Túc An nói: "Mặc dù chiều nay tôi có một cuộc hẹn rất quan trọng không thể vắng mặt, nhưng vì bạn thân nhất của tôi, tôi có thể hủy bỏ."

Cảnh Nghi trợn trắng mắt

【chậc chậc chậc chậc chậc, nếu không muốn đi thì đừng đi, có ai ép cậu đâu? Còn nói là cuộc hẹn quan trọng, chẳng qua chỉ là muốn bịt miệng mấy cô gái bị quyến rũ thôi, thật là ngây thơ!】

【Nếu không phải sợ làm hại danh tiếng của mấy cô gái đó, tôi thề sẽ tìm một tờ báo nào đó để phanh phui chuyện này! Cậu sẽ không bao giờ bước chân vào giới giải trí nữa đâu!】

Nhìn tiểu quản gia sinh long hoạt hổ, Lệ Vấn Chiêu không nhịn được mà khẽ cười.

?

Nghe bên tai truyền tới tiếng cười, cậu nghi ngờ quay đầu lại.

【Đại thiếu gia lại đang cười một mình hả? Thật là đáng nghi.】

Lệ Vấn Chiêu: "......."

Lệ Minh Chức thì lúc thì khó chịu, lúc thì bị Cảnh Nghi chọc cười, gần như sắp bị phân liệt, cậu kiên nhẫn nói:

"Không cần đâu, nhà tôi có bác sĩ gia đình, hôm nay tôi không muốn ra ngoài."

Văn Túc An: "Vậy tôi sẽ ở lại chơi game với cậu nhé, cậu nhớ không trước đây mỗi lần có thời gian rảnh là tụi mình lại cùng nhau ngồi trong phòng chơi game."

Lệ Minh Chức lắc đầu: "Tôi mệt, không muốn chơi."

Văn Túc An: "Vậy chúng ta đi...."

"Văn tiên sinh." Cảnh Nghi không thể nhìn nổi nữa, tiến lên một bước: "Tiểu thiếu gia mệt rồi, cần nghỉ ngơi, hay là cậu đổi ngày khác đến?"

"Cậu là cái thá gì..." Văn Túc An nhìn mấy vị thiếu gia nhà họ Lệ, vội vàng ngậm miệng lại.

Suýt nữa thì OOC.

"Quản gia, Minh Chức bị bệnh, tôi sao có thể đi được?" Văn Túc An nói: "Tôi nên ở lại chăm sóc cậu ấy, cậu chỉ là một quản gia, sao có thể chỉ tay năm ngón với khách như vậy, không có quy tắc gì cả! Nếu ở nhà họ Văn, cậu đã phải quỳ ba tiếng rồi!"

Lệ Vấn Chiêu không thể nhịn được nữa, nhíu mày.

Cảnh Nghi thở dài bất lực.

Đây là cậu ép tôi, ban đầu tôi chỉ muốn một mình với tiểu thiếu gia để vạch trần bộ mặt thật của cậu, không ngờ cậu lại không biết điều.

Thôi, vậy thì cứ để tôi làm một màn kịch đi.

"Tiểu thiếu gia." Cảnh Nghi nói: "Hôm trước ngân hàng gọi điện, nói rằng một trong mấy cái thẻ của cậu có giao dịch bất thường, cần cậu tự mình xử lý..."

Chưa nói xong, Văn Túc An đã rõ ràng căng thẳng, mặt mày tái mét.

Lệ Minh Chức liền hỏi: "Ồ, ngân hàng nào vậy?"

"Ngân hàng xx." Cảnh Nghi nhìn Lệ Minh Chức, ra hiệu bằng ánh mắt.

Cậu hiểu ý tôi chứ?

Lệ Minh Chức còn chưa kịp phản ứng, thì mặt Văn Túc An đã trắng bệch, môi run rẩy nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: "Minh Chức, trời cũng đã muộn rồi, tôi có cuộc hẹn sắp đến... hôm nay tôi phải đi trước..."

Chưa đợi Lệ Minh Chức đồng ý, cậu đã quay người chạy mất.

"Đại thiếu gia, xe của cậu đã chuẩn bị xong— ai da!" Một cô hầu gái nhỏ từ ngoài cửa bước vào, không may va phải Văn Túc An, ngã vào cửa.

"Ôi..."

"Không sao chứ?" Cảnh Nghi vội vàng đỡ cô hầu gái dậy, không thấy có cục u trên đầu, nhưng không biết có bị chấn thương não không.

"Cô Phương." Lệ Vấn Chiêu ra lệnh: "Đưa cô bé đi khám."

"Vâng, đại thiếu gia." Cô Phương nhanh chóng từ bếp đi ra, dẫn theo cô hầu gái trẻ.

【Hả?】

【Văn Túc An đâu rồi?】

Cảnh Nghi nhìn ra cửa, trong khu vườn rộng lớn không thấy bóng dáng ai, không lẽ Văn Túc An chạy nhanh đến vậy sao...

Chỉ trong chớp mắt, cậu lại thấy bên cạnh bồn hoa lớn có thêm một người.

"....."

________________________

Cảnh Nghi (cầm la bàn và thước đo đủ kiểu)

Lệ Vấn Chiêu: "Cảnh quản gia, cậu đang làm gì vậy?"

Cảnh Nghi: "Đo phong thủy!"

Lệ Vấn Chiêu: "???"

Cảnh Nghi: "Hoa viên nhà ta sát khí nặng quá, tôi đang tìm cách hóa giải."

Lệ Vấn Chiêu: "....." Thật ra để vậy cũng chẳng sao.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz