Hoan Dm Quan Gia Trong Truyen Nguoc Van Bi Nghe Thay Tieng Long Roi
Bầu không khí trên bàn ăn bỗng trở nên cực kỳ ngượng ngập.Phàn thư ký vì kinh hãi mà quên cả vị chua của trái vừa ăn.Vương Ngân thì mặt mày kinh dị, nhưng sâu trong ánh mắt lại lấp lánh niềm phấn khích:
Tiểu trợ lý này đúng là hàng khủng! Xem chừng chuẩn bị lật đổ quyền uy của Lệ tổng luôn rồi!Còn Cảnh Nghi... cũng ngượng chẳng kém.Lý do rất đơn giản: chân cậu đang bị chuột rút. Ngồi yên thì khó chịu, mà đứng lên lại vừa đau vừa xấu hổ. Hai lựa chọn đều chẳng cái nào dễ thở, khiến cậu bối rối đến mức con ngươi như muốn đảo quanh bàn tiệc tìm cách thoát hiểm.Sau vài giây ngắn ngủi, Cảnh Nghi đột nhiên nảy ra ý tưởng! Cậu giả bộ trấn tĩnh, cầm đũa vươn dài qua nửa bàn, gắp một miếng măng non ngay trước mặt Vương Ngân, rồi lại bình thản ngồi xuống như không có chuyện gì.【Phù phù! May mà mình nhanh trí, giả vờ gắp đồ ăn để phá tan bầu không khí ngại ngùng. Nếu không thì bầu không khí sẽ tồi tệ thế nào nữa? (vỗ ngực tự khen)】
Lệ Vấn Chiêu: "..." Bầu không khí rõ ràng đã rất tồi tệ rồi. Quản gia nhỏ thật là...Quản gia nhỏ ngốc nghếch và hoạt bát như vậy, nhìn vào là biết chưa từng trải qua sự tra tấn từ cấp trên ở nơi làm việc, quả thực là muốn không bắt nạt cũng khó.Đúng lúc đó, hai nhân viên phục vụ đẩy cửa bước vào, trên tay bưng các đĩa đồ ăn nóng hổi. Lệ Vấn Chiêu liếc nhìn đĩa tôm hùm mới được dọn lên, khẽ nhếch mày, rồi thong thả lên tiếng: "Cảnh Nghi."Cậu quản gia nhỏ lập tức quay ngoắt đầu lại, ánh mắt sắc lẹm đầy cảnh giác:【Lại gì nữa?!】 Lệ Vấn Chiêu nhướng mày ra hiệu về phía đĩa tôm, chậm rãi ra lệnh:
"Con tôm hùm mới dọn lên trông cũng không tệ. Bóc một con đi."Cảnh Nghi: "..." 【%"#@%∞*&^%@€】Lệ Vấn Chiêu nhìn phản ứng của cậu, vừa khó hiểu vừa hơi buồn cười. Tuy không nghe rõ những gì cậu lầm bầm, nhưng từ ngữ khí thì có vẻ... chửi bậy khá nhiều.Cảnh Nghi trong lòng âm thầm lầm bầm oán trách, nhưng tay chân vẫn rất "thật thà" bưng đĩa tôm hùm qua. Nhìn thấy ánh mắt sáng rỡ của Vương Ngân và Phàn thư ký, cậu hào phóng chia mỗi người một con.【Lệ tổng một con, mình một con; Phàn thư ký một con, mình một con; Vương tổng một con, mình một con.】 【Ha ha ha ha ha, mình đúng là thiên tài!】Lệ Vấn Chiêu hạ mắt, khẽ cười nhạt:
"Bây giờ còn học được cách ăn chặn rồi à?" Cậu vừa nghe xong, tay Vương Ngân run lên, khiến chiếc đũa gõ vào mép bát, vang lên một tiếng "cạch":"..."Cảnh Nghi xoay đầu, mặt không đổi sắc mà lập tức phán xanh rờn:
"Lệ tổng, đây rõ ràng là phân biệt đối xử mà!"【Trong cả cái phòng này chỉ có mình tôi làm việc hộc hơi! Các người ngồi yên ăn ngon lành, còn tôi bóc hết hai con tôm rồi mà chưa kịp ăn miếng nào, chẳng lẽ không đáng được thêm vài con bồi bổ sao?!】 【Không thể nào chứ, Lệ Vấn Chiêu không đến nỗi keo kiệt như vậy đâu!】Lệ Vấn Chiêu: "..."Bầu không khí dường như ấm lên đôi chút. May mà Lệ tổng không có vẻ gì là đang nổi giận.Vương Ngân lau mồ hôi, vội vàng chuyển đề tài:
"Xem ra Cảnh trợ lý rất thích tôm hùm nhỉ? Không sao, tôi bảo nhà bếp làm thêm hai phần nữa!"Ánh mắt Cảnh Nghi sáng rực lên, nhìn thẳng vào Vương tổng.Vương Ngân, vốn đang đau đầu tìm cách lấy lòng, lập tức ra thêm vài món nữa: cá quế kiểu Tô Châu, đầu sư tử sốt đặc biệt.Khi đồ ăn được bưng lên, ánh mắt Cảnh Nghi gần như phát sáng như đèn pha.Nhìn vẻ hứng thú của cậu, Vương Ngân mừng thầm:
Thật may mình không đoán sai. Trợ lý số một bên cạnh Lệ tổng hoá ra lại là người khó cưỡng lại đồ ăn. Thế này thì dễ rồi, chỉ cần tìm được điểm yếu là xong!..Sau bữa ăn, đã hơn 7 giờ tối. Vương Ngân đích thân tiễn Lệ Vấn Chiêu và Cảnh Nghi về khách sạn.Phòng của Lệ Vấn Chiêu ở tầng 23, còn Cảnh Nghi và Phàn thư ký ở tầng 15. Theo lịch trình, cả ba đưa Lệ tổng lên trước rồi mới quay xuống.Trong thang máy trên đường xuống, Vương Ngân không nén nổi sự hào hứng, bắt đầu tiếp cận Cảnh Nghi:
"Cảnh trợ lý, tối nay cậu ăn ngon chứ?"Cảnh Nghi gật đầu: "Ngon lắm, cảm ơn Vương tổng đã chiêu đãi!"Đặc biệt là mấy con tôm hùm, ăn đến mức vẫn thấy thòm thèm. Nếu không phải cố giữ hình tượng khi ra ngoài, cậu đã gói thêm vài con về phòng ăn tiếp.Vương Ngân cười xã giao: "Đừng khách sáo, chỉ cần các vị hài lòng, tốn bao nhiêu tôi cũng không tiếc."Lúc này, ánh mắt Cảnh Nghi hơi nheo lại. Cậu phát hiện khoảng cách giữa Vương tổng và mình... gần đến mức đáng nghi.【?】【Gì đây?】 【Tự nhiên muốn diễn phim đam mỹ với tôi hả? Cái này nguyên tác có không nhắc đến đâu á nha!】Vương Ngân cười mỉm, tiến thêm một bước: "Lần đầu gặp mặt, mong Cảnh trợ lý chiếu cố nhiều hơn."Trong lúc Cảnh Nghi còn chưa kịp hiểu, đột nhiên có cảm giác trong lòng bàn tay bị nhét thứ gì cộm cộm."???"Cậu cúi xuống nhìn: một chiếc thẻ ngân hàng.Vương Hận cười mỉm: "Một chút thành ý, mong Cảnh trợ lý nhận cho."Lúc này Cảnh Nghi mới hiểu. Cậu đang bị mua chuộc. Mà ngay trước mặt Phàn thư ký luôn.Cậu xoay đầu, nhắc khéo: "Vương tổng, Phàn thư ký còn đứng đây, ông làm vậy có vẻ không ổn lắm?"Vương Ngân thực ra không để Phàn Minh vào mắt, bên trụ sở chính anh ta đã cài người, theo tin tức truyền về, Phàn Thư ký hiện giờ đã không được sủng ái, gần như bị Lệ Vấn Chiêu loại bỏ khỏi hoạt động kinh doanh cốt lõi, hiện tại ở trụ sở chính, chỉ là một người làm việc vặt cấp cao.Vương Ngân tỏ ra chẳng bận tâm: "Với địa vị của ngài, một thư ký nhỏ bé sao dám đặt điều. Cảnh trợ lý, đây chỉ là chút tấm lòng, mong sau này cậu nói giúp vài lời trước mặt Lệ tổng."Phàn thư ký, bị đẩy lùi về góc thang máy, im lặng đẩy kính. Ánh kính loé lên như lưỡi dao sắc bén.Cảnh Nghi tò mò: "Trong thẻ có bao nhiêu?"Vương Ngân giơ hai ngón tay thành chữ V: "200 triệu."Cảnh Nghi: "..." Quào!Cậu liếc nhìn Phàn thư ký.【Phàn Thư ký ơi ! Phàn Thư ký ơi, ở đây có một con sâu bọ to tướng! Bắt nó! Đưa nó đi gặp Lệ quản giáo!】【Đây là thành tích lớn của nhà tù đấy!】Phàn thư ký khẽ gật đầu, tỏ ý hiểu.Cảm thấy yên tâm, Cảnh Nghi bắt đầu đấu khẩu: "Nhiều thế cơ à."Vương Ngân cười ý nhị, đẩy chiếc thẻ về phía cậu: "Cảnh trợ lý là người tài giỏi, khoản này cậu xứng đáng nhận mà."Cảnh Nghi kẹp chiếc thẻ giữa hai ngón tay, lật qua lật lại một cách hờ hững:
"Chức vụ tổng giám đốc chi nhánh chắc kiếm được khối nhỉ? Vương tổng chắc đã 'bỏ túi' kha khá rồi?"Vương Hận: "..."
Cái cậu này vừa lịch sự vừa... thiếu lịch sự. Đang nói mấy chuyện nhạy cảm thế này mà cũng không biết chọn chỗ!Đúng lúc đó, thang máy đến tầng 15. Vương Ngân vội chắn cửa, nhét vội thẻ ngân hàng vào túi áo Cảnh Nghi:
"Cảnh trợ lý cứ thong thả, phòng cậu đã chuẩn bị cả đồ ăn khuya. Cứ từ từ mà tận hưởng nhé."Cảnh Nghi ngơ ngác bước ra: "Ông còn chuẩn bị đồ ăn khuya nữa à?"Vương Ngân cười đầy ẩn ý, nhìn cậu qua khe cửa thang máy đang đóng:
"Đúng vậy, chúc cậu một buổi tối vui vẻ!"Sau khi cửa thang máy đóng lại, Cảnh Nghi quay sang hỏi Phàn thư ký: "Phàn thư ký, ông ấy có ý gì vậy?"Phàn thư ký khẽ đẩy kính: "Có lẽ trong phòng cậu còn thêm vài thứ để hối lộ."Cảnh Nghi ngạc nhiên: "Vậy sao ông ấy không hối lộ anh vậy?"Rõ ràng cả ba cùng ở đây, mà Vương Ngân dường như hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của Phàn thư ký.Phàn thư ký bình tĩnh trả lời: "Vì trong thời gian này, rõ ràng cậu được Lệ tổng ưu ái hơn tôi."Cảnh Nghi: "..."Thật à?Lệ Vấn Chiêu dạo này rõ ràng đang vắt kiệt sức anh như trâu như bò mà.Cảnh Nghi rùng mình, vỗ vai Phàn Minh: "Giữa đêm khuya thanh vắng, anh kể chuyện ma làm gì thế?"Phàn Minh: "..."Anh cúi mắt, nhẹ nhàng nói: "Tôi nói thật mà. Anh không nhận ra sao? Từ khi anh xuất hiện, Lệ tổng cười nhiều hơn hẳn. Công việc ở Lệ Thị bận rộn thế nào anh cũng biết, lâu lắm rồi tôi chưa thấy Lệ tổng cười thoải mái như vậy."Cảnh Nghi nghiêng đầu, ánh mắt sắc như dao lia qua. Phàn Minh khựng lại: "?""Phàn thư ký." Cảnh Nghi trưng vẻ mặt nghiêm túc: "Đây không phải câu thoại của anh, đừng có mà giành đất diễn."Gì kỳ vậy trời, ngay cả lời thoại của quản gia cũng cướp luôn!
Mà còn nữa, mấy câu thoại kinh điển này rõ ràng dành cho nữ chính, đem nhét lên người tôi làm gì chứ?Phàn Minh: "..."..........
Lề mề một hồi, cuối cùng cũng đến trước cửa phòng. Cảnh Nghi gọi Phàn Minh lại: "Phàn thư ký, anh vào với tôi đi. Lỡ như Vương tổng để lại một phòng đầy tiền mặt làm hối lộ thì sao?"Phàn Minh chưa kịp nghĩ đã đáp: "Không sao, Lệ tổng xử lý được."Cảnh Nghi nhăn nhó: "Nhưng tôi thì không xử lý được."Phàn Minh: "???"Cảnh Nghi trừng mắt nhìn anh, giọng đầy nghiêm trọng: "Tôi sợ tôi không chống lại được sức hấp dẫn của tiền. Anh vẫn nên đi theo tôi, làm 'dây an toàn' ngăn tôi sa ngã, Phàn thư ký tận tâm chu đáo của tôi ơi!"Phàn Minh dở khóc dở cười: "... Được rồi."Cảnh Nghi quẹt thẻ mở cửa, cắm thẻ vào khe, căn phòng lập tức sáng rực. Vừa nhìn thấy bên trong, anh đứng sững mất vài giây.Cuối giường, hai người đàn ông vạm vỡ, không mặc áo, nở nụ cười rạng rỡ bước đến. Vai rộng, eo thon, làn da rám nắng, cơ bắp rắn chắc đủ để vắt kiệt bất kỳ ai.Rầm!Cảnh Nghi đóng sầm cửa lại.Do lùi quá gấp, anh giẫm trúng chân Phàn Minh."Ái da..." Phàn Minh ôm chân nhảy lò cò: "Trong đó có gì thế?""Không có gì." Cảnh Nghi đảo mắt.Phàn Minh nghi ngờ: "Không có gì mà anh hoảng loạn thế này?"Chẳng lẽ... thật sự là một phòng tiền mặt? Cái gã Vương tổng kia đã tham ô đến mức nào vậy?"Không phải." Cảnh Nghi cẩn thận cân nhắc từ ngữ: "Trong phòng... có hai ván giặt đồ."Phàn Minh bị câu trả lời ngoặt 180 độ làm cho chới với: "Ván... ván giặt đồ?""Ừm, không sao đâu. Tôi đảm bảo bên trong không có tiền. Phàn thư ký, anh cứ nghỉ ngơi đi."Phàn Minh nhướng mày nghi hoặc.Nửa phút sau, có vẻ như anh hiểu ra điều gì đó... hoặc có lẽ chẳng hiểu gì cả. Dù sao, anh cũng phất tay rồi bỏ đi.Cảnh Nghi không dám vào phòng, đi đi lại lại trước cửa như gà mắc đẻ. Một lát sau, anh lôi điện thoại ra nhắn:[Ngài Cảnh đại gia]: Báo cáo đại thiếu gia! Tầng dưới có phát hiện nguy hiểm, xin phép gặp mặt trực tiếp để báo cáo!Anh tưởng giờ này Lệ Vấn Chiêu đã ngủ, không ngờ chỉ hai giây sau đã nhận được tin nhắn hồi đáp:[Lệ]: Lên đây.Kèm theo đó là số phòng.Thấy số phòng, Cảnh Nghi hơi ngẩn người. Không phải tầng 23 à?Mang theo cả mớ rối ren trong lòng, Cảnh Nghi đi lên tầng cao nhất, gõ cửa phòng.Lệ Vấn Chiêu đích thân ra mở cửa, vẫn mặc bộ vest chỉn chu như lúc tối."Đại thiếu gia, may quá anh chưa ngủ. Tôi có chuyện cần..." Lời còn chưa dứt, Cảnh Nghi bỗng nghe tiếng khóc khe khẽ."???"Anh thò đầu qua vai Lệ Vấn Chiêu, thấy hai chàng trai mảnh khảnh ngồi bệt trên sàn nhà phía sau, mắt mũi đỏ hoe, trông tội nghiệp vô cùng.Quào—Cảnh Nghi quay sang nhìn Lệ Vấn Chiêu, ánh mắt thay đổi.【Không phải chứ?! Tôi không ngờ anh là người như vậy! Một tối mà... lại đến hai—】"Cảnh Nghi!" Lệ Vấn Chiêu quát khẽ, cắt đứt suy nghĩ bay xa vạn dặm của anh: "Đây là người Vương Ngân gửi đến."Cảnh Nghi ban đầu chỉ biết mỗi Vương tổng, chứ không biết Vương Ngân là ai. Nghĩ một lúc mới liên kết được hai người, mắt trợn tròn đầy kinh ngạc:"Phòng tôi cũng có hai người!"Lệ Vấn Chiêu lập tức ngẩng lên, ánh mắt tự dưng lạnh lẽo: "Phòng cậu cũng có?""Đúng vậy." Cảnh Nghi đáp, nhưng lại thêm: "Chỉ là khác với phòng anh một chút."Lệ Vấn Chiêu nhíu mày: "Khác chỗ nào?""Họ trông có vẻ... chiến hơn." Cảnh Nghi liếc qua hai cậu trai đang ngồi bệt trên sàn, rồi nhận xét: "Nhìn một cái thôi đã biết dân chuyên nghiệp. Tôi nghi lắm, không chừng Vương Ngân cử họ đến ám sát tôi.""..." Lệ Vấn Chiêu: "Làm sao cậu chắc họ biết đánh đấm?"Chẳng lẽ quản gia nhỏ nhà mình bị tẩn cho một trận?Cảnh Nghi thành thật: "Họ không mặc áo. Cơ bắp thì... to đùng."Lệ Vấn Chiêu: "..."Cảnh Nghi nhìn lại hai cậu trai trên sàn, rồi nghĩ tới tình hình phòng mình, bỗng nhiên sáng tỏ: "Lệ tổng, tôi hiểu rồi!"Lệ Vấn Chiêu: "Hiểu gì cơ?""Vương tổng coi thường anh!" Cảnh Nghi làm ra vẻ nghiêm trọng: "Chỉ gửi cho anh hai cậu trai yếu xìu thế này. Còn tôi thì sao? Nhìn là biết loại có thể xé người ra làm đôi!"【Oa, may mà mình chạy kịp!】Lệ Vấn Chiêu: "..."Không định phá hủy "hệ thống lý luận" của cậu quản gia, Lệ Vấn Chiêu thầm nghĩ: Thôi ngốc một tí cũng tốt, ít ra tâm hồn trong sáng, không mưu mô hại ai. Ở nhà họ Lệ, dù ngốc cả đời, cũng chẳng ai bắt nạt được cậu.Sau khi đưa Cảnh Nghi vào phòng, hỏi han tình hình, Lệ Vấn Chiêu lịch sự tiễn hai cậu trai ra ngoài.Hai cậu đó nước mắt lưng tròng, khoác hờ chiếc áo choàng tắm lỏng lẻo, từ từ đứng lên, để lộ đôi chân dài thẳng tắp. Áo choàng còn trễ xuống vai, phô ra chiếc áo hai dây mỏng tang bên trong.Ánh mắt Cảnh Nghi lập tức nheo lại đầy cảnh giác.Ai đời sát thủ đi ám sát lại mặc áo hai dây thế này chứ?Không chuyên nghiệp gì hết!Vài giây sau, Cảnh Nghi dường như nhận ra điều gì đó. Mắt anh trừng lớn:【Ôi mẹ ơi! Hóa ra người bị coi thường chính là mình!!! Vương Ngân, mắt thẩm mỹ của ông tệ thế sao? Tôi chỗ nào giống loại dễ bắt nạt vậy? Ông nhìn bằng mắt nào vậy hả!!】Cảnh Nghi lập tức quay sang mách lẻo:
"Lệ tổng, tôi tố cáo, Vương tổng hối lộ tôi bằng tiền!"Lệ Vấn Chiêu chẳng bất ngờ chút nào: "Thật à?"Cảnh Nghi gật đầu như bổ củi: "Thật! Nghe nói tận hai triệu lận."Ánh mắt Lệ Vấn Chiêu thoáng sáng lên:
"Nhiều thế? Xem ra ông ta coi trọng cậu phết."Cảnh Nghi: "..."【Coi trọng cái khỉ gì! Coi trọng mà gửi hai gã cơ bắp đến! Sao không gửi kiểu ngoan ngoãn giống hai cậu trong phòng anh đó? Ban đêm còn có thể sai đi bóc tôm, hưởng thụ cuộc sống của bọn tư bản xấu xa nữa chứ!!】Nghĩ tới đây, Cảnh Nghi nghe thấy tiếng cười khẽ từ Lệ Vấn Chiêu.Cảnh Nghi vội móc thẻ ngân hàng ra: "Đây, trả anh!"Nhưng Lệ Vấn Chiêu chỉ đẩy tay anh về: "Giữ lấy đi."Cảnh Nghi ngẩn người: "Hả?""Nếu Vương Ngân có động thái gì, lập tức báo tôi." Lệ Vấn Chiêu thản nhiên giải thích: "Đây là phí công tác của cậu."Mắt Cảnh Nghi sáng rực!【Ui cha, không có gì cực khổ hết á! Nhiêu đây cộng lại thì mình có 250 triệu rồi! Hê hê hê...】Cảnh Nghi vui vẻ cất thẻ, nhưng lại nghĩ ra gì đó, hỏi: "Đại thiếu gia, làm thế này tôi có tính là... phản quốc không?"Lệ Vấn Chiêu cạn lời: "Làm điều xấu mới gọi là phản quốc. Cậu có làm không?"Cảnh Nghi nghĩ ngợi, mặt giãn ra: "À, vậy thì không tính."Lệ Vấn Chiêu "ừm" một tiếng.Cảnh Nghi bỗng dưng hăng hái: "Đại thiếu gia, thế chúng ta cứ âm thầm hợp tác, trà trộn vào phe địch, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng. Rồi cho ông ta một bài học nhớ đời!"Lệ Vấn Chiêu liếc sang: "..."Nghĩ tới câu nói lúc nãy ở bữa tiệc, Cảnh Nghi liền hối hận. Anh vội giải thích: "Không giống đâu nha, đại thiếu gia. 'Quả' của anh và 'quả' của ông ta không phải một loại quả đâu!"Lệ Vấn Chiêu chỉ khẽ cười lạnh.Cảnh Nghi toát mồ hôi: "Đại thiếu gia, ông ta là tự gieo gió gặt bão, còn anh khác mà. Anh tốt bụng, làm phúc tích đức, nhân nghĩa vô song, một người tốt đến mức tốn giấy hết mực để ghi!""..."Lệ Vấn Chiêu mặt tối sầm lại.Cảnh Nghi vội ngậm miệng:【Thôi được rồi, tui không nói nữa.】
Tiểu trợ lý này đúng là hàng khủng! Xem chừng chuẩn bị lật đổ quyền uy của Lệ tổng luôn rồi!Còn Cảnh Nghi... cũng ngượng chẳng kém.Lý do rất đơn giản: chân cậu đang bị chuột rút. Ngồi yên thì khó chịu, mà đứng lên lại vừa đau vừa xấu hổ. Hai lựa chọn đều chẳng cái nào dễ thở, khiến cậu bối rối đến mức con ngươi như muốn đảo quanh bàn tiệc tìm cách thoát hiểm.Sau vài giây ngắn ngủi, Cảnh Nghi đột nhiên nảy ra ý tưởng! Cậu giả bộ trấn tĩnh, cầm đũa vươn dài qua nửa bàn, gắp một miếng măng non ngay trước mặt Vương Ngân, rồi lại bình thản ngồi xuống như không có chuyện gì.【Phù phù! May mà mình nhanh trí, giả vờ gắp đồ ăn để phá tan bầu không khí ngại ngùng. Nếu không thì bầu không khí sẽ tồi tệ thế nào nữa? (vỗ ngực tự khen)】
Lệ Vấn Chiêu: "..." Bầu không khí rõ ràng đã rất tồi tệ rồi. Quản gia nhỏ thật là...Quản gia nhỏ ngốc nghếch và hoạt bát như vậy, nhìn vào là biết chưa từng trải qua sự tra tấn từ cấp trên ở nơi làm việc, quả thực là muốn không bắt nạt cũng khó.Đúng lúc đó, hai nhân viên phục vụ đẩy cửa bước vào, trên tay bưng các đĩa đồ ăn nóng hổi. Lệ Vấn Chiêu liếc nhìn đĩa tôm hùm mới được dọn lên, khẽ nhếch mày, rồi thong thả lên tiếng: "Cảnh Nghi."Cậu quản gia nhỏ lập tức quay ngoắt đầu lại, ánh mắt sắc lẹm đầy cảnh giác:【Lại gì nữa?!】 Lệ Vấn Chiêu nhướng mày ra hiệu về phía đĩa tôm, chậm rãi ra lệnh:
"Con tôm hùm mới dọn lên trông cũng không tệ. Bóc một con đi."Cảnh Nghi: "..." 【%"#@%∞*&^%@€】Lệ Vấn Chiêu nhìn phản ứng của cậu, vừa khó hiểu vừa hơi buồn cười. Tuy không nghe rõ những gì cậu lầm bầm, nhưng từ ngữ khí thì có vẻ... chửi bậy khá nhiều.Cảnh Nghi trong lòng âm thầm lầm bầm oán trách, nhưng tay chân vẫn rất "thật thà" bưng đĩa tôm hùm qua. Nhìn thấy ánh mắt sáng rỡ của Vương Ngân và Phàn thư ký, cậu hào phóng chia mỗi người một con.【Lệ tổng một con, mình một con; Phàn thư ký một con, mình một con; Vương tổng một con, mình một con.】 【Ha ha ha ha ha, mình đúng là thiên tài!】Lệ Vấn Chiêu hạ mắt, khẽ cười nhạt:
"Bây giờ còn học được cách ăn chặn rồi à?" Cậu vừa nghe xong, tay Vương Ngân run lên, khiến chiếc đũa gõ vào mép bát, vang lên một tiếng "cạch":"..."Cảnh Nghi xoay đầu, mặt không đổi sắc mà lập tức phán xanh rờn:
"Lệ tổng, đây rõ ràng là phân biệt đối xử mà!"【Trong cả cái phòng này chỉ có mình tôi làm việc hộc hơi! Các người ngồi yên ăn ngon lành, còn tôi bóc hết hai con tôm rồi mà chưa kịp ăn miếng nào, chẳng lẽ không đáng được thêm vài con bồi bổ sao?!】 【Không thể nào chứ, Lệ Vấn Chiêu không đến nỗi keo kiệt như vậy đâu!】Lệ Vấn Chiêu: "..."Bầu không khí dường như ấm lên đôi chút. May mà Lệ tổng không có vẻ gì là đang nổi giận.Vương Ngân lau mồ hôi, vội vàng chuyển đề tài:
"Xem ra Cảnh trợ lý rất thích tôm hùm nhỉ? Không sao, tôi bảo nhà bếp làm thêm hai phần nữa!"Ánh mắt Cảnh Nghi sáng rực lên, nhìn thẳng vào Vương tổng.Vương Ngân, vốn đang đau đầu tìm cách lấy lòng, lập tức ra thêm vài món nữa: cá quế kiểu Tô Châu, đầu sư tử sốt đặc biệt.Khi đồ ăn được bưng lên, ánh mắt Cảnh Nghi gần như phát sáng như đèn pha.Nhìn vẻ hứng thú của cậu, Vương Ngân mừng thầm:
Thật may mình không đoán sai. Trợ lý số một bên cạnh Lệ tổng hoá ra lại là người khó cưỡng lại đồ ăn. Thế này thì dễ rồi, chỉ cần tìm được điểm yếu là xong!..Sau bữa ăn, đã hơn 7 giờ tối. Vương Ngân đích thân tiễn Lệ Vấn Chiêu và Cảnh Nghi về khách sạn.Phòng của Lệ Vấn Chiêu ở tầng 23, còn Cảnh Nghi và Phàn thư ký ở tầng 15. Theo lịch trình, cả ba đưa Lệ tổng lên trước rồi mới quay xuống.Trong thang máy trên đường xuống, Vương Ngân không nén nổi sự hào hứng, bắt đầu tiếp cận Cảnh Nghi:
"Cảnh trợ lý, tối nay cậu ăn ngon chứ?"Cảnh Nghi gật đầu: "Ngon lắm, cảm ơn Vương tổng đã chiêu đãi!"Đặc biệt là mấy con tôm hùm, ăn đến mức vẫn thấy thòm thèm. Nếu không phải cố giữ hình tượng khi ra ngoài, cậu đã gói thêm vài con về phòng ăn tiếp.Vương Ngân cười xã giao: "Đừng khách sáo, chỉ cần các vị hài lòng, tốn bao nhiêu tôi cũng không tiếc."Lúc này, ánh mắt Cảnh Nghi hơi nheo lại. Cậu phát hiện khoảng cách giữa Vương tổng và mình... gần đến mức đáng nghi.【?】【Gì đây?】 【Tự nhiên muốn diễn phim đam mỹ với tôi hả? Cái này nguyên tác có không nhắc đến đâu á nha!】Vương Ngân cười mỉm, tiến thêm một bước: "Lần đầu gặp mặt, mong Cảnh trợ lý chiếu cố nhiều hơn."Trong lúc Cảnh Nghi còn chưa kịp hiểu, đột nhiên có cảm giác trong lòng bàn tay bị nhét thứ gì cộm cộm."???"Cậu cúi xuống nhìn: một chiếc thẻ ngân hàng.Vương Hận cười mỉm: "Một chút thành ý, mong Cảnh trợ lý nhận cho."Lúc này Cảnh Nghi mới hiểu. Cậu đang bị mua chuộc. Mà ngay trước mặt Phàn thư ký luôn.Cậu xoay đầu, nhắc khéo: "Vương tổng, Phàn thư ký còn đứng đây, ông làm vậy có vẻ không ổn lắm?"Vương Ngân thực ra không để Phàn Minh vào mắt, bên trụ sở chính anh ta đã cài người, theo tin tức truyền về, Phàn Thư ký hiện giờ đã không được sủng ái, gần như bị Lệ Vấn Chiêu loại bỏ khỏi hoạt động kinh doanh cốt lõi, hiện tại ở trụ sở chính, chỉ là một người làm việc vặt cấp cao.Vương Ngân tỏ ra chẳng bận tâm: "Với địa vị của ngài, một thư ký nhỏ bé sao dám đặt điều. Cảnh trợ lý, đây chỉ là chút tấm lòng, mong sau này cậu nói giúp vài lời trước mặt Lệ tổng."Phàn thư ký, bị đẩy lùi về góc thang máy, im lặng đẩy kính. Ánh kính loé lên như lưỡi dao sắc bén.Cảnh Nghi tò mò: "Trong thẻ có bao nhiêu?"Vương Ngân giơ hai ngón tay thành chữ V: "200 triệu."Cảnh Nghi: "..." Quào!Cậu liếc nhìn Phàn thư ký.【Phàn Thư ký ơi ! Phàn Thư ký ơi, ở đây có một con sâu bọ to tướng! Bắt nó! Đưa nó đi gặp Lệ quản giáo!】【Đây là thành tích lớn của nhà tù đấy!】Phàn thư ký khẽ gật đầu, tỏ ý hiểu.Cảm thấy yên tâm, Cảnh Nghi bắt đầu đấu khẩu: "Nhiều thế cơ à."Vương Ngân cười ý nhị, đẩy chiếc thẻ về phía cậu: "Cảnh trợ lý là người tài giỏi, khoản này cậu xứng đáng nhận mà."Cảnh Nghi kẹp chiếc thẻ giữa hai ngón tay, lật qua lật lại một cách hờ hững:
"Chức vụ tổng giám đốc chi nhánh chắc kiếm được khối nhỉ? Vương tổng chắc đã 'bỏ túi' kha khá rồi?"Vương Hận: "..."
Cái cậu này vừa lịch sự vừa... thiếu lịch sự. Đang nói mấy chuyện nhạy cảm thế này mà cũng không biết chọn chỗ!Đúng lúc đó, thang máy đến tầng 15. Vương Ngân vội chắn cửa, nhét vội thẻ ngân hàng vào túi áo Cảnh Nghi:
"Cảnh trợ lý cứ thong thả, phòng cậu đã chuẩn bị cả đồ ăn khuya. Cứ từ từ mà tận hưởng nhé."Cảnh Nghi ngơ ngác bước ra: "Ông còn chuẩn bị đồ ăn khuya nữa à?"Vương Ngân cười đầy ẩn ý, nhìn cậu qua khe cửa thang máy đang đóng:
"Đúng vậy, chúc cậu một buổi tối vui vẻ!"Sau khi cửa thang máy đóng lại, Cảnh Nghi quay sang hỏi Phàn thư ký: "Phàn thư ký, ông ấy có ý gì vậy?"Phàn thư ký khẽ đẩy kính: "Có lẽ trong phòng cậu còn thêm vài thứ để hối lộ."Cảnh Nghi ngạc nhiên: "Vậy sao ông ấy không hối lộ anh vậy?"Rõ ràng cả ba cùng ở đây, mà Vương Ngân dường như hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của Phàn thư ký.Phàn thư ký bình tĩnh trả lời: "Vì trong thời gian này, rõ ràng cậu được Lệ tổng ưu ái hơn tôi."Cảnh Nghi: "..."Thật à?Lệ Vấn Chiêu dạo này rõ ràng đang vắt kiệt sức anh như trâu như bò mà.Cảnh Nghi rùng mình, vỗ vai Phàn Minh: "Giữa đêm khuya thanh vắng, anh kể chuyện ma làm gì thế?"Phàn Minh: "..."Anh cúi mắt, nhẹ nhàng nói: "Tôi nói thật mà. Anh không nhận ra sao? Từ khi anh xuất hiện, Lệ tổng cười nhiều hơn hẳn. Công việc ở Lệ Thị bận rộn thế nào anh cũng biết, lâu lắm rồi tôi chưa thấy Lệ tổng cười thoải mái như vậy."Cảnh Nghi nghiêng đầu, ánh mắt sắc như dao lia qua. Phàn Minh khựng lại: "?""Phàn thư ký." Cảnh Nghi trưng vẻ mặt nghiêm túc: "Đây không phải câu thoại của anh, đừng có mà giành đất diễn."Gì kỳ vậy trời, ngay cả lời thoại của quản gia cũng cướp luôn!
Mà còn nữa, mấy câu thoại kinh điển này rõ ràng dành cho nữ chính, đem nhét lên người tôi làm gì chứ?Phàn Minh: "..."..........
Lề mề một hồi, cuối cùng cũng đến trước cửa phòng. Cảnh Nghi gọi Phàn Minh lại: "Phàn thư ký, anh vào với tôi đi. Lỡ như Vương tổng để lại một phòng đầy tiền mặt làm hối lộ thì sao?"Phàn Minh chưa kịp nghĩ đã đáp: "Không sao, Lệ tổng xử lý được."Cảnh Nghi nhăn nhó: "Nhưng tôi thì không xử lý được."Phàn Minh: "???"Cảnh Nghi trừng mắt nhìn anh, giọng đầy nghiêm trọng: "Tôi sợ tôi không chống lại được sức hấp dẫn của tiền. Anh vẫn nên đi theo tôi, làm 'dây an toàn' ngăn tôi sa ngã, Phàn thư ký tận tâm chu đáo của tôi ơi!"Phàn Minh dở khóc dở cười: "... Được rồi."Cảnh Nghi quẹt thẻ mở cửa, cắm thẻ vào khe, căn phòng lập tức sáng rực. Vừa nhìn thấy bên trong, anh đứng sững mất vài giây.Cuối giường, hai người đàn ông vạm vỡ, không mặc áo, nở nụ cười rạng rỡ bước đến. Vai rộng, eo thon, làn da rám nắng, cơ bắp rắn chắc đủ để vắt kiệt bất kỳ ai.Rầm!Cảnh Nghi đóng sầm cửa lại.Do lùi quá gấp, anh giẫm trúng chân Phàn Minh."Ái da..." Phàn Minh ôm chân nhảy lò cò: "Trong đó có gì thế?""Không có gì." Cảnh Nghi đảo mắt.Phàn Minh nghi ngờ: "Không có gì mà anh hoảng loạn thế này?"Chẳng lẽ... thật sự là một phòng tiền mặt? Cái gã Vương tổng kia đã tham ô đến mức nào vậy?"Không phải." Cảnh Nghi cẩn thận cân nhắc từ ngữ: "Trong phòng... có hai ván giặt đồ."Phàn Minh bị câu trả lời ngoặt 180 độ làm cho chới với: "Ván... ván giặt đồ?""Ừm, không sao đâu. Tôi đảm bảo bên trong không có tiền. Phàn thư ký, anh cứ nghỉ ngơi đi."Phàn Minh nhướng mày nghi hoặc.Nửa phút sau, có vẻ như anh hiểu ra điều gì đó... hoặc có lẽ chẳng hiểu gì cả. Dù sao, anh cũng phất tay rồi bỏ đi.Cảnh Nghi không dám vào phòng, đi đi lại lại trước cửa như gà mắc đẻ. Một lát sau, anh lôi điện thoại ra nhắn:[Ngài Cảnh đại gia]: Báo cáo đại thiếu gia! Tầng dưới có phát hiện nguy hiểm, xin phép gặp mặt trực tiếp để báo cáo!Anh tưởng giờ này Lệ Vấn Chiêu đã ngủ, không ngờ chỉ hai giây sau đã nhận được tin nhắn hồi đáp:[Lệ]: Lên đây.Kèm theo đó là số phòng.Thấy số phòng, Cảnh Nghi hơi ngẩn người. Không phải tầng 23 à?Mang theo cả mớ rối ren trong lòng, Cảnh Nghi đi lên tầng cao nhất, gõ cửa phòng.Lệ Vấn Chiêu đích thân ra mở cửa, vẫn mặc bộ vest chỉn chu như lúc tối."Đại thiếu gia, may quá anh chưa ngủ. Tôi có chuyện cần..." Lời còn chưa dứt, Cảnh Nghi bỗng nghe tiếng khóc khe khẽ."???"Anh thò đầu qua vai Lệ Vấn Chiêu, thấy hai chàng trai mảnh khảnh ngồi bệt trên sàn nhà phía sau, mắt mũi đỏ hoe, trông tội nghiệp vô cùng.Quào—Cảnh Nghi quay sang nhìn Lệ Vấn Chiêu, ánh mắt thay đổi.【Không phải chứ?! Tôi không ngờ anh là người như vậy! Một tối mà... lại đến hai—】"Cảnh Nghi!" Lệ Vấn Chiêu quát khẽ, cắt đứt suy nghĩ bay xa vạn dặm của anh: "Đây là người Vương Ngân gửi đến."Cảnh Nghi ban đầu chỉ biết mỗi Vương tổng, chứ không biết Vương Ngân là ai. Nghĩ một lúc mới liên kết được hai người, mắt trợn tròn đầy kinh ngạc:"Phòng tôi cũng có hai người!"Lệ Vấn Chiêu lập tức ngẩng lên, ánh mắt tự dưng lạnh lẽo: "Phòng cậu cũng có?""Đúng vậy." Cảnh Nghi đáp, nhưng lại thêm: "Chỉ là khác với phòng anh một chút."Lệ Vấn Chiêu nhíu mày: "Khác chỗ nào?""Họ trông có vẻ... chiến hơn." Cảnh Nghi liếc qua hai cậu trai đang ngồi bệt trên sàn, rồi nhận xét: "Nhìn một cái thôi đã biết dân chuyên nghiệp. Tôi nghi lắm, không chừng Vương Ngân cử họ đến ám sát tôi.""..." Lệ Vấn Chiêu: "Làm sao cậu chắc họ biết đánh đấm?"Chẳng lẽ quản gia nhỏ nhà mình bị tẩn cho một trận?Cảnh Nghi thành thật: "Họ không mặc áo. Cơ bắp thì... to đùng."Lệ Vấn Chiêu: "..."Cảnh Nghi nhìn lại hai cậu trai trên sàn, rồi nghĩ tới tình hình phòng mình, bỗng nhiên sáng tỏ: "Lệ tổng, tôi hiểu rồi!"Lệ Vấn Chiêu: "Hiểu gì cơ?""Vương tổng coi thường anh!" Cảnh Nghi làm ra vẻ nghiêm trọng: "Chỉ gửi cho anh hai cậu trai yếu xìu thế này. Còn tôi thì sao? Nhìn là biết loại có thể xé người ra làm đôi!"【Oa, may mà mình chạy kịp!】Lệ Vấn Chiêu: "..."Không định phá hủy "hệ thống lý luận" của cậu quản gia, Lệ Vấn Chiêu thầm nghĩ: Thôi ngốc một tí cũng tốt, ít ra tâm hồn trong sáng, không mưu mô hại ai. Ở nhà họ Lệ, dù ngốc cả đời, cũng chẳng ai bắt nạt được cậu.Sau khi đưa Cảnh Nghi vào phòng, hỏi han tình hình, Lệ Vấn Chiêu lịch sự tiễn hai cậu trai ra ngoài.Hai cậu đó nước mắt lưng tròng, khoác hờ chiếc áo choàng tắm lỏng lẻo, từ từ đứng lên, để lộ đôi chân dài thẳng tắp. Áo choàng còn trễ xuống vai, phô ra chiếc áo hai dây mỏng tang bên trong.Ánh mắt Cảnh Nghi lập tức nheo lại đầy cảnh giác.Ai đời sát thủ đi ám sát lại mặc áo hai dây thế này chứ?Không chuyên nghiệp gì hết!Vài giây sau, Cảnh Nghi dường như nhận ra điều gì đó. Mắt anh trừng lớn:【Ôi mẹ ơi! Hóa ra người bị coi thường chính là mình!!! Vương Ngân, mắt thẩm mỹ của ông tệ thế sao? Tôi chỗ nào giống loại dễ bắt nạt vậy? Ông nhìn bằng mắt nào vậy hả!!】Cảnh Nghi lập tức quay sang mách lẻo:
"Lệ tổng, tôi tố cáo, Vương tổng hối lộ tôi bằng tiền!"Lệ Vấn Chiêu chẳng bất ngờ chút nào: "Thật à?"Cảnh Nghi gật đầu như bổ củi: "Thật! Nghe nói tận hai triệu lận."Ánh mắt Lệ Vấn Chiêu thoáng sáng lên:
"Nhiều thế? Xem ra ông ta coi trọng cậu phết."Cảnh Nghi: "..."【Coi trọng cái khỉ gì! Coi trọng mà gửi hai gã cơ bắp đến! Sao không gửi kiểu ngoan ngoãn giống hai cậu trong phòng anh đó? Ban đêm còn có thể sai đi bóc tôm, hưởng thụ cuộc sống của bọn tư bản xấu xa nữa chứ!!】Nghĩ tới đây, Cảnh Nghi nghe thấy tiếng cười khẽ từ Lệ Vấn Chiêu.Cảnh Nghi vội móc thẻ ngân hàng ra: "Đây, trả anh!"Nhưng Lệ Vấn Chiêu chỉ đẩy tay anh về: "Giữ lấy đi."Cảnh Nghi ngẩn người: "Hả?""Nếu Vương Ngân có động thái gì, lập tức báo tôi." Lệ Vấn Chiêu thản nhiên giải thích: "Đây là phí công tác của cậu."Mắt Cảnh Nghi sáng rực!【Ui cha, không có gì cực khổ hết á! Nhiêu đây cộng lại thì mình có 250 triệu rồi! Hê hê hê...】Cảnh Nghi vui vẻ cất thẻ, nhưng lại nghĩ ra gì đó, hỏi: "Đại thiếu gia, làm thế này tôi có tính là... phản quốc không?"Lệ Vấn Chiêu cạn lời: "Làm điều xấu mới gọi là phản quốc. Cậu có làm không?"Cảnh Nghi nghĩ ngợi, mặt giãn ra: "À, vậy thì không tính."Lệ Vấn Chiêu "ừm" một tiếng.Cảnh Nghi bỗng dưng hăng hái: "Đại thiếu gia, thế chúng ta cứ âm thầm hợp tác, trà trộn vào phe địch, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng. Rồi cho ông ta một bài học nhớ đời!"Lệ Vấn Chiêu liếc sang: "..."Nghĩ tới câu nói lúc nãy ở bữa tiệc, Cảnh Nghi liền hối hận. Anh vội giải thích: "Không giống đâu nha, đại thiếu gia. 'Quả' của anh và 'quả' của ông ta không phải một loại quả đâu!"Lệ Vấn Chiêu chỉ khẽ cười lạnh.Cảnh Nghi toát mồ hôi: "Đại thiếu gia, ông ta là tự gieo gió gặt bão, còn anh khác mà. Anh tốt bụng, làm phúc tích đức, nhân nghĩa vô song, một người tốt đến mức tốn giấy hết mực để ghi!""..."Lệ Vấn Chiêu mặt tối sầm lại.Cảnh Nghi vội ngậm miệng:【Thôi được rồi, tui không nói nữa.】
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz