Hoan Dm Khe Uoc Voi Huyet Toc Khong Dien Hinh Thanh Ton
Edit: Ji
[Nỗi khổ của học sinh tiểu học]
-----o0o-----
Ống nhổ có hình dáng độc đáo, phía trên miệng mở rộng, phần giữa bụng tròn lồi, phần dưới là giá đỡ, phần bụng có in chữ song hỉ (喜喜)Đây là một trong những của hồi môn của mẹ cậu.Mấy năm gần đây, con gái khi đi lấy chồng đều phải có một cặp ống nhổ bằng sắt.Để giúp con trai đi tiểu vào ban đêm dễ dàng hơn, Vương Xuân Lan đã để một cái ống nhổ dưới gầm giường của Tần Tiểu Du và Tần Lâm. Sáng hôm sau, chờ hai anh em đều đi học, bà đổ nước tiểu trong ống nhổ vào bồn cầu ngoài sân, ra sông rửa sạch rồi lại nhét dưới gầm giường.Đi tiểu xong, Tần Tiểu Du cởi quần áo, trần trụi leo lên giường, giũ chăn, ngáp một cái rồi nhắm mắt ngủ.Chất lượng giấc ngủ của cậu rất tốt, vừa chạm vào gối là ngủ ngay, trong giấc mơ của cậu có Lý tiên sinh vô cùng đẹp trai, cùng với mười từ đơn mới học kia.******Ngôi làng nơi Tần Tiểu Du sống gọi là thôn Vạn Hoành, truyền thuyết kể rằng một học giả nổi tiếng sống ẩn dật ở đây hàng ngàn năm trước, để mời ông ta rời núi, Hoàng đế của nước Hi Hòa đã cải trang vi hành, đi chung quanh ngôi nhà tranh cuối cùng thỉnh được vị học giả nổi tiếng này, tâm tình phấn chấn nên đã ban cho thôn nhỏ vô danh này cái tên thôn Vạn Hoành.Từ đó trở đi, thôn Vạn Hoành phát triển thịnh vượng, đời sau có được ba vị Trạng Nguyên.Tần Tiểu Du đối với truyền thuyết này không có hứng thú, nhưng hàng năm đều sẽ đến từ đường thôn tham gia vào các hoạt động hiến tế.Trước khi tế tổ, sẽ tế Hoàng đế Vạn Hoành.Quá trình hiến tế kéo dài và rườm rà, trẻ con thường không kiên nhẫn, thường lẻn ra khỏi từ đường.Khi người già trong thôn rảnh rỗi, sẽ tóm mấy đứa trẻ, ngồi thành vòng tròn, kể lại một số truyền thuyết cổ xưa, Tần Tiểu Du bất tri bất giác nhớ được rất nhiều chiến công vĩ đại của các hoàng đế cổ đại.Nghe nhiều lần như vậy, Tần Tiểu Du không còn kiên nhẫn, khi mấy ông lão không để ý liền kéo đồng bọn trốn ra ngoài chơi.Tuy nhiên, việc học thì cậu không thể trốn được.Sáu giờ sáng, Tần Tiểu Du bị mẹ lôi ra khỏi chăn, vừa ngủ vừa đánh răng rửa mặt, ăn một bát cháo trộn với nước tương và màn thầu mềm xốp, sau đó khoác cặp rồi vội vã đến trường.Ngôi trường tên Tiểu học Vạn Hoành, nhìn xem, phần lớn mấy người già trong làng thật biết đặt tên, bất kỳ thứ gì có liên quan đến Hoàng đế sẽ đều không buông tha.Nhưng mà, trường tiểu học Vạn Hoành tuy nổi tiếng nhưng lại có rất ít giáo viên.Trường mỗi năm chỉ có một lớp, mỗi lớp chỉ có hơn 20 học sinh, có trẻ em ở thôn Vạn Hoành, có trẻ em ở các thôn lân cận khác.Mỗi lớp từ lớp một đến lớp ba có một giáo viên dạy ngữ văn và toán, lớp bốn và lớp năm có hai giáo viên, một giáo viên ngữ văn và tư tưởng đạo đức, một giáo viên dạy toán và nghệ thuật.Trường chỉ có một giáo viên thể dục duy nhất là nam, phụ trách các tiết thể dục trong suốt năm học.Hiệu trưởng trường tiểu học Vạn Hoành họ Vương, là một người phụ nữ hơn 30 tuổi, bà có một cô con gái tên Vương Diễm, không những học cùng lớp với Tần Tiểu Du mà còn ngồi cùng bàn.Tần Tiểu Du không thích Vương Diễm.Có một người mẹ là hiệu trưởng, Vương Diễm tự cho mình là ưu tú hơn những học sinh khác, ngay cả giáo viên cũng không để vào mắt, đi học thường xuyên làm việc riêng, nói chuyện với các bạn nữ ngồi bàn bên cạnh, thậm chí còn làm gián đoạn bài giảng của giáo viên. Không những vậy, nếu có bạn học nào mà cô ta không ưa đều sẽ bị cô và những người đi theo cô bắt nạt.Những người theo cô ta bao gồm cả nam và nữ, là những đứa trẻ lớn hơn những đứa khác, đều trở thành kẻ bắt nạt người khác trong trường. Vì thân phận đặc biệt của cô ta nên các giáo viên thường nhắm mắt làm ngơ. Cha mẹ có con bị bắt nạt không dám đến trường đòi hỏi, dù sao trong phạm vi trăm dặm chỉ có một trường là tiểu học Vạn Hoành."Tần Tiểu Du, đến giờ nộp bài tập rồi." Lớp trưởng Lý Nguyệt mỗi sáng thu bài tập của cả lớp đưa cho giáo viên chữa bài.Tần Tiểu Du lấy bài tập toán và ngữ văn từ trong cặp ra đưa cho cô."Vương Diễm, bài tập của cậu đâu". Sau khi nhận bài tập của Tần Tiểu Du, Lý Nguyệt nhẹ giọng hỏi Vương Diễm.Vương Diễm khoanh tay lại, nhún vai. "Không có.""Cậu đã ba ngày liên tục không làm bài tập." Lý Nguyệt không khỏi oán hận. Nếu cô không thu hết bài tập về nhà của các bạn trong lớp, giáo viên sẽ cho rằng cô lơ là nhiệm vụ của mình, vị trí lớp trưởng này sẽ rất nguy cơ."Không có chính là không có, cậu có thấy phiền không?" Vương Diễm ngạo mạn đập bàn. Cũng không phải ngày đầu tiên cô ta không nộp bài tập, sao ngày nào Lý Nguyệt cũng đến hỏi bài tập chứ?Lý Nguyệt giật mình, ôm một chồng sách bài tập lùi lại, khuyên nhủ: "Học là vì chính mình, để sau này có thể trở thành người thành công.""Tôi có thể thành công hay không là do cậu quyết định sao?" Vương Diễm nhìn Lý Nguyệt bộ dáng muốn dạy dỗ người khác, thẹn quá thành giận nói: "Lớp trưởng ghê gớm lắm sao? Chờ hết giờ học tôi tìm mẹ và giáo viên nói chuyện, cho cậu mất chức".Lý Nguyệt bị cô ta mắng, mắt đỏ hoe sắp khóc. Những học sinh khác nhìn thấy cảnh này giận mà chẳng dám nói gì.Tần Tiểu Du nhìn không nổi nữa, nhịn không được nói: "Vương Diễm, thôi đi".Vương Diễm quay lại trừng mắt nhìn Tần Tiểu Du: "Việc của cậu à?"Tần Tiểu Du chỉ vào cửa: "Giáo viên tới rồi."Nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm bước vào phòng học, Vương Diễm hừ lạnh một tiếng, không để ý tới Lý Nguyệt.Lý Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt nhìn Tần Tiểu Du với vẻ biết ơn, thu bài tập về nhà của các học sinh khác, rồi mang lên bục đưa cho giáo viên."Đã thu hết chưa?" Cô Từ, nữ, hai lăm hai sáu tuổi, chưa lập gia đình, là người địa phương, có bằng tốt nghiệp trung học.Thời buổi này, người có bằng cấp 3 khá nổi bật, dù người dân quê có thể thi đỗ đại học cũng không có tiền đi học.Cô Từ thi đại học thành tích không tồi, được nhận vào một trường đại học sư phạm ở tỉnh khác, nhưng tiếc thay, gia đình nghèo, cô còn hai em trai phải đi học nên cô phải từ bỏ học đại học, ở lại quê nhà làm giáo viên tiểu học."Vương Diễm không nộp bài tập về nhà ạ." Lý Nguyệt nhỏ giọng nói.Cô Từ liếc nhìn Vương Diễm, thở dài: "Không sao đâu, tan học cô sẽ nói chuyện với bạn ấy.""Vâng", Lý Nguyệt gật đầu, quay trở lại chỗ ngồi của mình."Các bạn, vào học thôi." Cô Từ nói."Đứng lên!" Lớp trưởng Lý Nguyệt nghiêm túc nói.Cả lớp đồng loạt đứng dậy cúi chào cô giáo."Xin chào các em" Cô Từ nói."Chào cô ạ." Các học sinh đồng thanh hét lớn, tràn đầy năng lượng."Ngồi đi." Cô Từ mỉm cười gật đầu, lấy sách giáo khoa ra: "Hôm nay tiết đầu tiên là tiết ngữ văn. Mọi người hãy lật trang 37 của sách ngữ văn ra..."Tần Tiểu Du dành cả buổi sáng bận rộn cho việc học.Buổi học sáng kết thúc lúc 11h30. Học sinh trong thôn về nhà ăn cơm, còn học sinh thôn khác mang theo hộp cơm trưa.Tần Tiểu Du về nhà ăn trưa, cầm trên tay một cây cỏ đuôi chó, chậm rì rì mà đi đến trường.Nhà cậu ở gần trường, chỉ mất mười lăm phút đi bộ nhưng ở giữa có một cánh đồng lớn, cậu phải đi bộ trên con đường ruộng rộng một mét, đi được nửa đường thì bất ngờ bị chặn lại."Bạn nhỏ, chờ một chút."Tần Tiểu Du nghi hoặc quay lại, chỉ thấy phía sau có một người đàn ông vẻ mặt chán ghét dẫm lên đất bùn, đi rất cẩn thận vì sợ bùn dính lên giày da.-------------------Tác giả có lời muốn nói:Giáo dục tư thục: Tiểu học chỉ có 5 lớp, 11 năm phổ cập từ tiểu học đến trung học phổ thông, chưa được triển khai.Giải thích: Nước Hi Hòa là một quốc gia cổ xưa trong lịch sử nước Sùng Hạ, có niên đại hơn một nghìn năm.——————ps: Câu chuyện này tôi đã nghĩ ra cách đây mười năm, tôi ngâm nó rất lâu, bây giờ mới mở hố, hy vọng mọi người sẽ thích nó. Moa moah!Ji: Chúc mừng năm mới 2024 cả nhà nhé! Tôi bị mất wordpress một tháng, liên hệ mãi với wp mới lấy lại được ý. Nên giờ mới có truyện nha.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz