ZingTruyen.Xyz

Hoan Cv Xu Nu Thien Yet Tai Sinh

|25.12.2023|

8

Đối với Phó Đình Thiên Yết, kiếp trước tôi cũng không có ấn tượng gì. Bởi vì chúng tôi chỉ gặp trong công việc.

Chỉ là có hơi trùng hợp, mỗi lần được phân công tôi đều cùng một nhóm với anh. Thật ra tôi cũng rất thích như vậy, bởi vì chỉ cần trong tổ có anh ấy, tôi cũng không cần phí thời gian vào chuyện linh tinh gì.

Anh ấy luôn sắp xếp mọi thứ một cách hoàn hảo, hiệu suất cao đến mức không thể tưởng tượng nổi, tạo cho tôi rất nhiều cơ hội học tập.

Tôi vừa ăn kem vừa tự nhủ, có lẽ anh này thật sự rất chiếu cố tôi. Nhưng để thích thì không bàn tới, dù sao bên cạnh anh con gái như tôi đâu có thiếu. Sao anh có thể thích tôi được.

Người xem dần dần phủ kín toàn bộ hội trường, mà buổi biểu diễn kỷ niệm ngày thành lập trường cũng chính thức bắt đầu.

Giống như kiếp trước, tôi và cộng sự đón nhận vô số tiếng hoan hô khi từ hậu trường đi ra, ánh đèn tập trung trên người chúng tôi.

Chẳng biết tại sao, tôi đột nhiên nhìn sang bên cạnh.

Ở góc ánh đèn, Phó Đình Thiên Yết lặng lẽ đứng ở góc đó, đưa máy ảnh về phía tôi.

9

Tự nhiên tim tôi tăng tốc.

Một chiếc quạt thổi bong bóng tung bay trên mặt tôi, tôi đi theo tuyến đường đã chỉ định từ trước đến khán phòng tương tác.

Mà ngay tại lúc này, một bóng người từ chỗ ngồi đột nhiên lao đến.

Cổ áo lễ phục vốn là loại cổ vuông, chất liệu lại mỏng, chỉ cần mạnh tay một chút là có thể xé rách.

Nhưng Tống Kiều Kim Ngưu đã tính sai một bước.

Ngay khi cô ta cho rằng tôi sẽ tiếp tục đi về phía trước, tôi lại dừng lại vài bước trước khi đến nơi.

Trong khán đài mọi người hô lên vô cùng náo loạn. Tôi đã nói trước với bạn cùng phòng là Tống Kiều Kim Ngưu có lẽ sẽ giở trò xấu với tôi, hôm nay tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, mượn sức đám đông tức giận đẩy cô ta ra ngoài.

Tống Kiều Kim Ngưu ra tay không được lại đập mạnh vào khán đài, trán sưng to một cục, chỗ cổ áo cũng suýt rách. Xung quanh đã bắt đầu có nữ sinh thét chói tai.

Phó Đình Thiên Yết nhanh chóng mang theo mấy nam sinh chạy tới kéo Tống Kiều Kim Ngưu ra ngoài. Trong lúc vai kề vai, anh thấp giọng nói: "Không có việc gì, em cứ làm tốt việc của mình, còn lại anh sẽ xử lý."

Tôi gật đầu, nhanh chóng phát huy năng lực khống chế sân khấu mà người dẫn chương trình nên có. Tất cả những điều này đều bị Giang Quân Thiên Bình nhìn thấy.

Trong con ngươi đen phản chiếu hình ảnh của tôi, không biết hắn nghĩ gì, hắn buông hoa như kiểu muốn đuổi theo, nhưng cuối cùng lại ngồi xuống.

Một lát sau, khi tôi nhìn về phía hắn lần nữa, đầu hắn cúi xuống rất thấp, bó hoa cũng rơi trên mặt đất.

10

Hắn nhất định không ngờ, trong trí nhớ của hắn cô thanh mai kia thiện lương kiêu ngạo biết bao, sao có thể làm loại chuyện này được. Xấu hổ như vậy, lại chật vật như thế.

Nhưng không sao, hắn nhất định sẽ lại tha thứ cho cô ta thôi.

Giống như kiếp trước, mặc dù hắn cởi áo khoác ôm lấy tôi, nhưng hắn chỉ cảnh cáo một câu, xong chẳng làm gì cả.

Nỗi đau của tôi hắn đều nhìn thấy, hắn sẽ cùng tôi rơi lệ, nhưng lại không nỡ làm gì với Tống Kiều Kim Ngưu.

Bạch Nguyệt Quang không phải người ấy toả ra bao nhiêu chói mắt, mà là lúc hắn nhìn về phía cô ấy, trong ánh mắt có bao nhiêu vì sao.

Duy nhất chỉ có cô ta, những người khác đều là kẻ đến sau.

Lúc xoay người trở lại sân khấu, tôi dùng sức nhắm mắt lại, nắm chặt tay.

11

Phần cuối cùng của lễ kỷ niệm ngày thành lập trường là vũ hội mặt nạ.

Kiếp trước tôi không tham gia phần này. Sau khi được đưa về ký túc, tôi khóc không ngừng.

Mà khi đó nếu như không có Tống Kiều Kim Ngưu xuất hiện, có lẽ tôi sẽ cùng Giang Quân Thiên Bình nhảy một điệu.

Tuy nhiên, bây giờ......

Khoảnh khắc khi tôi nhìn thấy Giang Quân Thiên Bình không yên lòng đeo mặt nạ, tôi hoàn toàn không có hứng thú muốn cùng hắn khiêu vũ.

Các bạn học nhao nhao vui vẻ xông lên sân khấu, mọi người mang tâm tình thấp thỏm mà e lệ tìm kiếm bạn nhảy của mình.

Tôi đeo một cái mặt nạ thỏ, nhân dịp hội trường đang nhốn nháo bỏ về. Nhưng ngay khi tôi cho rằng không ai có thể nhận ra tôi, tôi có thể đi mà không ai biết, một người đeo mặt nạ vua sói xuyên qua đám đông đi về phía tôi.

Rõ ràng trong hội trường lớn có nhiều người nhốn nháo như vậy, nhưng anh ta vẫn có thể kiên định đi về phía tôi.

Ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại đứng im ở đó. Tôi nhìn khóe môi anh cong lên, từ chối các cô gái trên đường mời làm bạn nhảy, cúi người, đi tới trước mặt tôi.

"Tiểu thư thỏ, xin hỏi tôi có thể cùng cô nhảy một điệu không?"

Anh ấy cúi người một cách lịch sự và đưa tay về phía tôi.

Chung quanh nhiều người như vậy, tầm mắt của tôi lại chỉ nhìn thấy anh. Ngón tay anh thon dài mềm mại, ngón cái tay phải có một nốt ruồi nhỏ.

Khi nhảy theo bước chân của anh còn có thể ngửi được mùi nước hoa thanh đạm trên cổ áo. Đôi môi hồng hơi nhếch lên, đôi mắt thâm thúy trong suốt, đôi mắt nhìn tôi chăn chú, trong khoảnh khắc xung quanh giống như hoa đào bay đầy trời, ngả ngớn đa tình.

Và quan trọng nhất, chưa từng có ai cho tôi cảm giác như vậy.

Giống như anh chỉ thuộc về tôi, trong thế giới này, tôi đối với anh là đặc biệt nhất, mà anh, chỉ là của tôi.

—————⇥⌁🍻⌁⇤—————

𝓖𝓸́𝓬 𝓽𝓪̂𝓶 𝓼𝓾̛̣ 𝓶𝓸̉𝓷𝓰 𝓿𝓸̛́𝓲 𝓬𝓪́𝓬 𝓭𝓸̣̂𝓬 𝓰𝓲𝓪̉:

𝓡𝓲𝓷𝓴𝓪🥀: Vậy mới đáng làm nam 9 chứ! Ai như ông kia!! Hứ!! Đáng đời lắm!!! 🤗🤗🤗

|𝕳𝖔𝖆̀𝖓 𝖕𝖍𝖆̂̀𝖓 03|

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz