[Hoàn] Cưng Chiều Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn - Thiên Nhược Hiền
Chương 92: Làm hòa
Chương 92: Làm hòaNào ngờ, dù khó xử đến mấy cậu ta cũng chỉ có thể cứng rắn tiến lên, "Chủ phu, Đại nhân không đói, bảo ngài quay về."Đường ca nhi nhìn Thừa Tuyển Doãn từ xa, Thừa Tuyển Doãn cố ý quay đầu không nhìn cậu, cậu liền đưa hộp thức ăn cho Cẩu Khốn, "Vậy ngươi đưa cho huynh ấy."Cẩu Khốn thở phào nhẹ nhõm, lại nghe Đường ca nhi nói: "Nói với huynh ấy, hôm nay tôi về phủ muộn."Cẩu Khốn: "..."Đường ca nhi lúc rời đi vừa lúc lướt qua Vu Oánh Mãn, Vu Oánh Mãn thấy cậu bị đuổi đi, khóe miệng đắc ý nhếch lên.Không ngờ cô ta còn chưa làm gì, Cảnh Đường nhi đã bị Thừa Tuyển Doãn ghét bỏ, nếu lúc này cô ta thêm dầu vào lửa...Nhận ra đây là một cơ hội tốt, bàn tay cô ta đang rũ xuống siết chặt hơn.Ngồi trên xe ngựa, Hy ca nhi bất bình, "Chủ phu, Đại nhân không cho ngài vào, tại sao lại để Vu Oánh Mãn vào?""Cơm của Vu Oánh Mãn không phải đưa cho phu quân."Cảnh Đường Vân cười nhẹ, "Phu quân không cho tôi tiến lên, chỉ là sợ mùi hôi xông vào tôi."Hy ca nhi ngây người, "Ra là vậy..."Cậu ta thắc mắc, "Nhưng sao tôi cứ cảm thấy Đại nhân cố ý lạnh nhạt với ngài.""Đúng vậy." Đường ca nhi chớp chớp mắt, "Huynh ấy chính là cố ý."Nếu là ngày thường, phu quân nhất định sẽ giải thích rõ ràng cho cậu. Hôm nay không giải thích, chính là muốn cậu biết phu quân vẫn còn giận. Nhưng cậu quá hiểu phu quân, suy nghĩ của phu quân, cậu biết rõ trong lòng.Hy ca nhi không hiểu, nhưng thấy Đường ca nhi tâm trạng không tệ, liền không hỏi thêm.Trên lương đình, Thừa Tuyển Doãn thấy Vu Oánh Mãn lướt qua Đường ca nhi, đột ngột đứng dậy, sắc mặt đen sầm, mơ hồ còn có chút hoảng loạn.Xong rồi, Đường ca nhi đừng hiểu lầm gì chứ.Nghe lời Cẩu Khốn truyền đạt cho Đường ca nhi, Thừa Tuyển Doãn càng thêm bực bội.Tuy hắn không cấm túc Đường ca nhi, nhưng ý của hắn ngày hôm qua là muốn Đường ca nhi ở nhà phản tỉnh. Bây giờ thì hay rồi, chọc Đường ca nhi giận đến mức không về nhà nữa.Vu Oánh Mãn hành lễ với Thừa Tuyển Doãn, Thừa Tuyển Doãn chỉ vào Vu Đồng Tri, không khách khí nói, "Đừng đến làm phiền tôi."Sắc mặt Vu Oánh Mãn lập tức lúc xanh lúc trắng, vô cùng đặc sắc.Đường ca nhi đi thẳng đến quán mì, quán mì ngày mai khai trương, hôm nay cậu phải dặn dò một số chuyện vụn vặt.Cậu đến quán mì, Mễ ca nhi đã dẫn người chờ ở cửa.Mễ ca nhi là chưởng quầy quán mì do Đường ca nhi mới chọn, cậu ấy bị chính phu quân mình bán đi, thấy Đường ca nhi, Mễ ca nhi mắt đỏ hoe, "Lão bản..."Cậu ấy còn chưa nói xong nước mắt đã rơi, Đường ca nhi ngẩn người, hỏi ra mới biết Mễ ca nhi nghe lời đồn bên ngoài, tưởng Đường ca nhi sắp bị Thừa Tuyển Doãn bỏ, nên đau lòng khóc cho Đường ca nhi.Đường ca nhi cười khổ, "Người ngoài nói bậy đó, phu quân sẽ không bỏ tôi đâu."Thấy mọi người trong quán mì vẫn vẻ mặt không tin, Đường ca nhi lại nói, "Nếu hắn thật sự muốn bỏ tôi, hôm nay tôi sao có thể thản nhiên đến tìm các ngươi?"Mọi người lúc này mới tin lời cậu nói, nhưng ánh mắt nhìn cậu vẫn đầy lo lắng.Rời khỏi quán mì, Hy ca nhi không khỏi cảm thán, "Ngài tuy mua họ về, nhưng chưa từng coi họ là nô lệ, họ cũng là người biết ơn, đều nhớ ơn ngài."Ánh mắt Đường ca nhi ánh lên vẻ dịu dàng, "Tôi rất may mắn."Đến Trúc Tử tửu lâu, Đường ca nhi vừa ngồi xuống bao phòng, liền nghe thấy tiếng ồn ào dưới lầu.Hy ca nhi đứng dậy, "Tôi xuống xem sao."Đường ca nhi gật đầu.Hy ca nhi vừa bước ra, cửa lại mở, Hồng Khuyết Vu đường hoàng bước vào và khóa trái cửa bao phòng.Đường ca nhi khẽ nhấc ngón tay lên, Thao Thiết thu lại nanh vuốt, liếc nhìn Hỏa vụt qua ngoài cửa sổ, lại buồn chán nằm sấp trên đùi Đường ca nhi.Đường ca nhi thật dịu dàng, lần nào cũng không cho chúng động thủ."Thất lễ rồi." Hồng Khuyết Vu đi thẳng vào vấn đề, tự báo thân phận, "Tôi họ Hồng, Hồng trong màu đỏ.""Hồng công tử trước hết là giấu thân phận tiếp cận tôi, bây giờ lại tự ý xông vào bao phòng của tôi?" Đường ca nhi giọng trầm xuống, "Rốt cuộc muốn làm gì?"Hồng Khuyết Vu ngồi đối diện Đường ca nhi, đối mặt với câu hỏi của cậu, hắn ta vẫn thần sắc thản nhiên, đi thẳng vào vấn đề, "Tôi muốn làm ăn với Cảnh lão bản."Đường ca nhi cúi đầu nhấp một ngụm trà, "Làm ăn gì?"Hồng Khuyết Vu nghiêng người về phía trước, đến gần Đường ca nhi, giọng điệu mờ ám, "Tôi muốn bí quyết nước xốt trong tay ngài."Đường ca nhi lạnh mặt, cổ tay nhấc lên liền hắt trà vào mặt Hồng Khuyết Vu.Hồng Khuyết Vu bị chọc giận, hắn ta cố gắng kéo tay Đường ca nhi, nhưng lại cảm thấy cổ tay đau nhói, cảm giác đau buốt truyền đến.Hắn ta cúi đầu nhìn, cổ tay đột nhiên xuất hiện một vết thương đỏ như máu bị móng vuốt cào.Hắn ta đột ngột nhìn Thao Thiết nãy giờ bị bỏ qua, "Đây là cái thứ gì?"Tốc độ lại nhanh đến thế!Đường ca nhi ôm Thao Thiết đứng dậy, chỉ tay về phía cửa lạnh giọng, "Cút ra ngoài!"Hồng Khuyết Vu lau mặt, "Cảnh lão bản, bây giờ trong bao phòng chỉ có hai chúng ta, người đơn người chiếc ở chung một phòng, nếu để người khác biết, ngài sẽ có kết cục gì?"Đường ca nhi không ngờ Hồng Khuyết Vu lại vô liêm sỉ như vậy, lập tức giận đến đỏ mặt, "Ngươi không sợ đắc tội với phu quân ta sao?"Hồng Khuyết Vu cởi áo ngoài, "Sao có thể nói là đắc tội? Tôi chẳng qua là giúp Tri phủ đại nhân nhận rõ bộ mặt của mấy ca nhi lẳng lơ mà thôi."Hắn ta bước về phía cửa, "Tôi chỉ cần xông ra ngoài và hét lên một câu ngài câu dẫn tôi, ngài đoán người ngoài sẽ nói gì?"Hắn ta rõ hơn ai hết danh tiếng quan trọng với ca nhi nữ tử đến mức nào.Hắn ta đặt tay lên khóa cửa, làm bộ muốn mở cửa, "Cảnh lão bản, tôi cho ngài cơ hội cuối cùng, ngài muốn danh tiếng, hay muốn bí quyết?"Nếu danh tiếng mất, Đường ca nhi nhất định sẽ bị Thừa Tuyển Doãn hưu bỏ, mà không có sự giúp đỡ của Thừa Tuyển Doãn, Đường ca nhi không quyền không thế, làm sao có thể giữ được Trúc Tử tửu lâu này.Nếu bí quyết mất, xưởng nước sốt chắc chắn không thể tiếp tục mở, Đường ca nhi có lẽ còn bị Thừa Tuyển Doãn giận lây.Theo sự hiểu biết của hắn ta về đàn ông, Thừa Tuyển Doãn rất có thể cho rằng Đường ca nhi thành sự không đủ bại sự có thừa mà bỏ Đường ca nhi.Dù sao mỹ nhân có đẹp đến mấy, sao có thể hơn tiền tài?Đường ca nhi ngực khẽ phập phồng, cơn giận đã lên đến cực điểm, cậu hỏi: "Ai biết ngươi ở đây?""Không nhiều người." Hồng Khuyết Vu tưởng Đường ca nhi muốn thỏa hiệp, dịu giọng nói, "Ngài yên tâm, nếu ngài đưa bí quyết nước sốt cho tôi, chuyện hôm nay trời biết đất biết ngài biết tôi biết.""Phu quân! Em biết mình ở trong đó!" Tiếng hét chói tai từ ngoài cửa truyền đến, Hồng Khuyết Vu thay đổi sắc mặt, "Cô ta sao lại đến?"Nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần, Hồng Khuyết Vu cũng sốt ruột, "Cảnh lão bản, một khi cánh cửa này bị đẩy ra, tôi cũng không còn cách nào đâu.""Đẩy ra thì sao?" Đường ca nhi thần sắc thản nhiên, "Tôi nói khi nào trong phòng chỉ có hai chúng ta?"Hồng Khuyết Vu sững lại, "Cái gì?""Rầm!" Cánh cửa bị đẩy ra thô bạo.Đường ca nhi và một ca nhi mặc y phục đỏ ngồi bên cửa sổ, thấy người ngoài cửa chen chúc, Đường ca nhi cau mày khó hiểu, "Xảy ra chuyện gì?"Hy ca nhi chen qua đám đông, chỉ vào nữ tử đầu đội kim bộ dao đứng ở phía trước nhất nói, "Cô ta cứ khăng khăng phu quân cô ta ở đây tằng tịu với người khác! Thật là nói bậy! Trong bao phòng này rõ ràng chỉ có Chủ phu nhà tôi và..."Hắn ta nhìn ca nhi áo đỏ khựng lại một chút, phản ứng cực nhanh gọi, "....Hỏa ca nhi, bạn tốt của Chủ phu nhà tôi!"Trong bao phòng không có vật che chắn, người ngoài cửa nhìn vào, liền thấy rõ mọi thứ. Thấy trong bao phòng quả thật chỉ có Đường ca nhi và Hỏa ca nhi hai người, những người ở cửa nhìn nhau, có người lại có chút thất vọng.Cứ tưởng có thể xem một màn kịch hay chứ.Nữ tử đầu đội kim bộ dao không cam lòng, cô ta trợn mắt tìm kiếm trong bao phòng, vừa tìm vừa hét, "Phu quân! Mau ra đây! Tôi thấy anh rồi!"Đường ca nhi cau chặt mày, hỏi: "Ngươi là phu nhân nhà ai?"Người hầu sau lưng nữ tử nói, "Phu nhân nhà tôi là chính thất của Hồng Lão bản gia! Chính thê của đích tử Hồng gia."Hy ca nhi quát, "Vậy ngươi có biết Chủ tử nhà ta là chính phu lang của Thừa đại nhân không! Ngươi nói phu quân ngươi ở đây tằng tịu với người khác? Ngươi có bằng chứng không?"Hồng phu nhân đương nhiên không có bằng chứng, vì tin tức này là do người khác sai trẻ con truyền cho cô ta.Cô ta vốn là người ghen tuông, lại có nhà mẹ đẻ chống lưng, tính cách kiêu căng, thấy thư liền mặc kệ đúng sai xông vào bắt gian, ai ngờ lần này lại đá trúng tấm sắt.Hy ca nhi thấy cô ta im lặng, lớn giọng chất vấn, "Ngươi không có bằng chứng đã xông vào bao phòng Chủ phu nhà ta, mở miệng là vu khống, phu quân ngươi không cần danh tiếng, lẽ nào Chủ phu nhà ta không cần danh tiếng?"Hồng phu nhân vốn là người ỷ mạnh hiếp yếu, cô ta nghe thân phận của Đường ca nhi liền rụt lại, trong lòng chỉ nghĩ mình bị người ta tính kế.Hồng Khuyết Vu tuy bản tính phong lưu, nhưng hắn ta rất biết chừng mực, trêu chọc đều là những ca nhi nữ tử không quyền không thế, dễ dàng vứt bỏ.Trừ phi có lợi lộc, nếu không Hồng Khuyết Vu tuyệt đối sẽ không trêu chọc chính phu lang của Thừa Tri phủ.Nhưng cô ta vắt óc suy nghĩ cũng không hiểu một ca nhi có lợi lộc gì để Hồng Khuyết Vu mưu đồ, vì thế nghĩ đi nghĩ lại chỉ có một kết quả, cô ta bị người ta tính kế.Cô ta tính cách kiêu căng, ở Thuyền Châu đắc tội không ít người, chắc chắn có người cố ý hại cô ta!"Hiểu lầm, hiểu lầm! Tôi tìm nhầm chỗ rồi." Hồng phu nhân chịu thua, nha hoàn sau lưng cô ta càng sớm đã sợ đến trắng mặt, không dám hó hé.Hy ca nhi lạnh lùng hừ một tiếng, "Ngươi nói một câu tìm nhầm chỗ là có thể bù đắp những lời ngươi vừa nói? Tôi còn nhớ ngươi vừa nãy dưới lầu hùng hồn hét rằng phu quân ngươi ở trong bao phòng này tằng tịu với người khác! Nhiều người đều nghe thấy!"Hồng phu nhân bị một hạ nhân giáo huấn thấy mất mặt, nhưng chuyện này cô ta sai trước, thân phận lại không áp được Đường ca nhi, đành ngoan ngoãn đi ra hành lang, cầm loa Đồng ca nhi đưa mà xin lỗi.Khách hàng tửu lâu không theo lên lầu nghe thấy, biết là hiểu lầm, cười cười rồi cho qua chuyện. Hy ca nhi thấy vậy mới chịu để Hồng phu nhân rời đi, Hồng phu nhân vội vã bỏ chạy, sợ Đường ca nhi trị tội cô ta.Nhân vật chính của vở kịch rời đi, đám đông xem kịch cũng tản ra, Hy ca nhi đóng cửa lại, Hỏa ca nhi lại đội mặt nạ, cởi áo ngoài màu đỏ, ánh đen lóe lên biến mất tại chỗ.Một khắc sau, y bay vào từ cửa sổ, tay xách theo Hồng Khuyết Vu bị trói như bánh tét đang rên rỉ cầu xin.Hy ca nhi mắt mở to, lập tức toát mồ hôi lạnh. Cậu ta sao có thể không đoán ra Chủ phu bị người ta tính kế. Thảo nào người gây rối dưới lầu cứ cố tình kéo lại không cho cậu ta đi.Hỏa ca nhi hỏi, "Xử lý thế nào?"Đường ca nhi nhìn xuống Hồng Khuyết Vu đang khóc lóc cầu xin, trầm tư một lúc, "Đưa đến cho phu quân."Mắt Hồng Khuyết Vu mở to.Dưới ánh mắt Hỏa lóe lên ý cười, "Được."Hy ca nhi thấy Hỏa mang Hồng Khuyết Vu biến mất trong chớp mắt, hậu tri hậu giác nói, "Đại nhân chắc chắn sẽ giận điên lên thôi."Đường ca nhi mím môi cười trộm, "Đoán xem tối nay phu quân có về phủ không?"Hy ca nhi không cần nghĩ liền nói, "Nhất định sẽ về!"Đường ca nhi nghe vậy, ý cười càng sâu.Tại Phủ nha, Thừa Tuyển Doãn đang bận rộn trong thư phòng."Rầm!" Một thứ gì đó rơi xuống trước bàn làm việc, hắn ngẩng đầu nhìn, vừa lúc đối diện với đôi mắt kinh hãi ngấn lệ của Hồng Khuyết Vu.Thừa Tuyển Doãn: "..." May mà lúc này không phải ban đêm, nếu không hắn chắc chắn sẽ gặp ác mộng.Hỏa ca nhi xuất hiện bên cạnh Hồng Khuyết Vu, kể lại chuyện vừa xảy ra một cách rành mạch, cuối cùng thêm một câu, "Chủ phu nói người này giao cho ngài xử lý.""Rắc." Thừa Tuyển Doãn bẻ gãy bút lông trong tay, sắc mặt âm trầm ra lệnh, "Ném hắn ta vào thanh lâu, cho hắn ta hưởng thụ vài ngày."Hỏa nghiêm túc hỏi: "Ngài nói vài ngày là mấy ngày?"Thừa Tuyển Doãn lạnh lùng nói: "Hắn ta trụ được mấy ngày thì là mấy ngày."Cái thứ gì chứ, còn dám mơ ước phu lang bảo bối của hắn?Hắn nhất định phải làm cho con súc sinh này dứt bỏ ý niệm, đoạn tuyệt căn nguyên!Hồng Khuyết Vu kinh hãi mở to mắt, giãy giụa càng mạnh hơn.Hỏa hiểu ý, xách người lại biến mất.Thừa Tuyển Doãn nhìn bàn công vụ trước mặt còn chưa xử lý xong, lại không thể đọc nổi một chữ nào nữa.Cuối cùng, hắn ném bút xuống, giận dữ nói: "Về phủ!"Thừa Tuyển Doãn về phủ, Đường ca nhi còn chưa về, trong lòng hắn vẫn còn giận, liền trốn trong thư phòng chờ Đường ca nhi đến tìm hắn.Nhưng đợi một lúc, Đường ca nhi vẫn chưa về, hắn ngồi không yên trong thư phòng, liền canh ở sân, nghĩ thầm Đường ca nhi về nhất định phải lạnh mặt.Trời tối đen, Đường ca nhi vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, hắn ngồi không yên, sải bước đi ra ngoài.Cẩu Khốn tưởng hắn giận quá muốn về phủ nha, nào ngờ Thừa Tuyển Doãn lại đi qua đi lại ở cổng lớn, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài, cái cổ vươn ngày càng dài.Cẩu Khốn: "..." Cậu ta thật sự đã lo lắng quá nhiều.Đường ca nhi về, thấy Thừa Tuyển Doãn đứng ngoài cổng, mặt trầm xuống, nhìn như đang giận, lại như đang trách móc.Đường ca nhi đi tới, trước hết nhét bình giữ ấm trong lòng vào tay Thừa Tuyển Doãn đang lạnh buốt, lại khoác tay hắn, kéo hắn vào trong, "Phu quân, em đói rồi.""Đói rồi sao còn về muộn như vậy?"Đường ca nhi giải thích, "Em đến phủ nha đón mình, mình không có ở đó."Thừa Tuyển Doãn lúc này mới nhận ra Đường ca nhi hôm nay giao hẹn về muộn là muốn đến phủ nha đón hắn.Khóe môi đang mím chặt của hắn khẽ cong, lại nghĩ đến chuyện hôm qua, sắc mặt lại trầm xuống. Đường ca nhi như con sâu trong bụng Thừa Tuyển Doãn, thấy sắc mặt hắn thay đổi liền biết hắn đang nghĩ gì."Phu quân, ngày ấy em không chủ động trêu chọc họ, là họ đến trêu chọc em."Thừa Tuyển Doãn căng mặt nói, "Em rõ ràng có thể bảo Hỏa đưa em đi."Đường ca nhi hỏi hắn, "Vậy Hy ca nhi và phu xe thì sao?"Đàm Lão bản đã chuẩn bị kỹ lưỡng để bắt cậu, nếu cậu thật sự để Hỏa đưa cậu đi, Đàm Lão bản nhất định sẽ giết Hy ca nhi và phu xe diệt khẩu.Thừa Tuyển Doãn dừng bước, đột ngột ôm chặt Đường ca nhi vào lòng.Hắn không thể không thừa nhận hắn rất ích kỷ, hắn chỉ nghĩ đến Đường ca nhi.Hắn biết cách làm của Đường ca nhi không sai, nhưng hắn giận là Đường ca nhi khi gặp chuyện, luôn không đặt bản thân lên hàng đầu, mặc dù hắn đã nhấn mạnh nhiều lần với cậu.Đường ca nhi rúc vào lòng Thừa Tuyển Doãn, có chút ấm ức, "Em biết phu quân không phải người không biết lý lẽ, chỉ là mình khi gặp chuyện liên quan đến em, luôn không thể giữ lý trí."Cậu dừng lại, lại quả quyết nói: "Nếu phu quân gặp hoàn cảnh tương tự em, mình nhất định sẽ đưa ra lựa chọn giống em thôi."Cậu nắm chặt tay áo Thừa Tuyển Doãn, "Phu quân, em muốn trở thành người giống mình."Cậu sùng bái phu quân, cố gắng tiến gần đến phu quân. Khi gặp nguy hiểm và khó khăn, điều cậu luôn nghĩ là, phu quân sẽ làm gì.Thừa Tuyển Doãn vỗ vào mông cậu một cái, nghiến răng, "Cái tốt không học, đi học cái xấu!"Đường ca nhi đỏ mặt, còn chưa kịp phản kháng đã bị Thừa Tuyển Doãn bế lên. Cậu xấu hổ vùi vào lòng Thừa Tuyển Doãn, mặc cho Thừa Tuyển Doãn ném cậu lên chiếc nệm mềm mại.Đêm đó, Thừa Tuyển Doãn rất thô bạo, Đường ca nhi lại rất dịu dàng.Cậu biết Thừa Tuyển Doãn trong lòng đang giận, đây là giận, cũng là sợ hãi.Cậu ngoan ngoãn mặc cho Thừa Tuyển Doãn làm càn, an ủi nỗi sợ hãi trong lòng hắn, đợi đến khi trời vừa hửng sáng, Thừa Tuyển Doãn mới buông tha cậu, để cậu chìm vào giấc ngủ sâu.Quá mệt mỏi, cậu ngủ rất say, không hề biết Thừa Tuyển Doãn hôn lên trán cậu hết lần này đến lần khác xin lỗi.Thừa Tuyển Doãn biết, lần này là Đường ca nhi đang bao dung sự ích kỷ vô lý của hắn.Đường ca nhi tỉnh dậy với toàn thân đau nhức, cậu bĩu môi, trùm chăn kín đầu, lén mắng Thừa Tuyển Doãn, "Phu quân thối! Phu quân xấu!"Thừa Tuyển Doãn từ ngoài bước vào, nghe thấy vậy cố nhịn cười, "Đường ca nhi, tôi nghe thấy rồi."Đường ca nhi toàn thân cứng đờ, tự cho là không ai thấy mà co người lại, cuối cùng cuộn tròn thành một quả núi tròn trên giường.Thừa Tuyển Doãn sợ cậu bị ngạt, liền ôm cậu cùng với chăn, kéo chăn xuống để lộ khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cậu, hôn mạnh một cái, "Ngoan nha."Đường ca nhi né tránh hắn, "Em chưa có rửa mặt."Thừa Tuyển Doãn lại hôn cậu một cái, "Sạch sẽ mà."Đường ca nhi đỏ mặt, "Mình vô liêm sỉ."Thừa Tuyển Doãn không nhịn được cười.Đút cháo cho Đường ca nhi xong, Thừa Tuyển Doãn phải đi phủ nha làm việc.Đường ca nhi rúc trong chăn, lộ ra cái đầu nhỏ nhìn hắn, "Phu quân sắp trễ rồi."Thừa Tuyển Doãn cười cười bước tới, Đường ca nhi lại rúc vào trong chăn, Thừa Tuyển Doãn chỉ có thể cách chăn xoa đầu cậu. Nghe tiếng bước chân Thừa Tuyển Doãn đi xa, Đường ca nhi mới lại thò đầu ra khỏi chăn, không biết nghĩ đến gì, lại ngây ngô cười một chút.Tại Phủ nha.Đúng lúc các quan viên tưởng hôm nay lại phải về tay không, Thừa Tuyển Doãn lại xắn tay áo tự mình xuống sân giảng giải phương pháp bón phân cho họ.Họ sững lại, mừng rỡ cuống cuồng tìm giấy bút, lắng nghe chăm chú, ghi chép cẩn thận.Thừa Tuyển Doãn nói xong phương pháp bón phân hoàn chỉnh, rất kiên nhẫn hỏi: "Còn có gì không hiểu không?"Các quan viên lấy lại khí thế thi khoa cử năm xưa, hỏi rất kỹ lưỡng.Thừa Tuyển Doãn kiên nhẫn trả lời xong các câu hỏi của họ, họ ngay lập tức không về nhà, ở lại phủ nha tự mình thử nghiệm phương pháp bón phân.Cẩu Khốn cười thầm, "Đại nhân cao tay."Nếu Đại nhân ngay từ đầu đã dạy họ phương pháp bón phân, họ nhất định sẽ học qua loa, sau lưng còn oán trách Đại nhân lo chuyện bao đồng.Thừa Tuyển Doãn lộ thần sắc thản nhiên, "Lúc trước không chịu học tử tế, phải chịu khổ một chút mới làm cho họ hiểu phương pháp bón phân không dễ có được."Cẩu Khốn gật đầu, "Đại nhân nói rất đúng."Hách Đa Dư đến, hắn ta vừa vào cửa đã càu nhàu, "Quan lại dưới quyền ngài bị trúng tà hết rồi sao?"Hắn ta vừa nãy suýt tưởng mình đi nhầm chỗ, nếu không sao hắn ta lại thấy những Đại nhân trước đây còn cao ngạo như vậy bây giờ lại mặc quần áo thô kệch đi trồng đi ruộng?Nhìn bộ dạng họ tay xách thùng phân tay cầm cuốc, hắn ta chỉ thấy hình như mình vẫn còn chưa tỉnh ngủ.Cẩu Khốn cười thầm, Hách Đa Dư lại nói, "Tôi vừa đi vệ sinh ra, trời ạ, một đám người chặn ở cửa vệ sinh, tôi còn tưởng họ muốn đánh hội đồng tôi, ai ngờ họ tranh nhau vào vệ sinh chỉ để cướp thứ tôi vừa thải ra."Thừa Tuyển Doãn: "..."Phủ nha đông người, quan viên cũng không ít, muốn thử nghiệm phương pháp bón phân, không thể thiếu thứ đó.Trong tình trạng thịt ít sói nhiều, mấy ngày này thường xuyên xảy ra cảnh tranh giành chất thải.Hắn hỏi chuyện chính, "Bắt được người chưa?"Hách Đa Dư thần sắc nghiêm lại, "Thật là tà môn, Đàm Lão bản như thể biến mất khỏi không khí vậy, tìm thế nào cũng không thấy."Thừa Tuyển Doãn mâu sắc sâu thẳm, "Ngươi nghĩ hắn ta đã ra khỏi thành chưa?"Hách Đa Dư quả quyết nói: "Không thể, bây giờ ra khỏi thành đều phải kiểm tra từng người, bây giờ cả Thuyền Châu này chẳng khác nào một cái lồng sắt, hắn ta không thoát được.""Đã không thoát được, vậy là bị người ta giấu đi rồi." Thừa Tuyển Doãn hơi biến sắc, "Ở đây còn có đồng bọn của hắn ta."Hách Đa Dư vỗ đùi, "Đúng! Chắc chắn có đồng bọn, nếu không sao tôi lại không bắt được người."Hắn ta hỏi Thừa Tuyển Doãn, "Cái tên Châu mục chó má kia đồng ý đi dẹp sơn tặc chưa?"Họ thẩm vấn người của Đàm phủ biết được ổ sơn tặc không chỉ có một chỗ, lần này họ cố ý cử người đi xem xét, xác nhận mấy chỗ đó quả thật có dấu vết sơn tặc. Nhưng số lượng sơn tặc nhiều hơn họ tưởng, chỉ dựa vào vài người phủ nha căn bản không thể dẹp sơn tặc, vì thế họ đành phải cầu cứu Châu mục."Đồng ý rồi, nhưng không đi." Thừa Tuyển Doãn ánh mắt lạnh lùng, "Họ đang kéo dài thời gian."Hách Đa Dư không hiểu, "Sao phải kéo dài thời gian, là có mưu đồ gì?"Thừa Tuyển Doãn nhìn hắn ta, "Ngươi lại sai người đi xem sơn tặc còn ở đó không?"Hách Đa Dư giật mình, "Ý ngài là... họ cấu kết với quan phủ?""Chuyện không có bằng chứng, không cần nói nhiều." Thừa Tuyển Doãn không hy vọng mình đoán đúng, nếu không đối với hắn, mọi chuyện sẽ phiền phức hơn rất nhiều.Nào ngờ sợ cái gì thì cái đó đến, khi hắn vừa nhận được tin Châu mục xuất binh dẹp sơn tặc, Hách Đa Dư đã giận dữ báo với hắn tin sơn tặc đã bỏ trốn sạch, lúc này suy đoán của hắn đã được chứng thực.Hắn trầm tư một lúc, giơ tay nói, "Huynh mang lệnh bài của tôi đuổi theo Châu mục, yêu cầu hắn ta phải dẫn người canh giữ ở ổ sơn tặc."Hách Đa Dư hỏi: "Sơn tặc chạy hết rồi, canh giữ ổ đó làm gì? Chẳng lẽ họ còn quay lại?""Họ có quay lại hay không không quan trọng, việc chúng ta cần làm là không cho họ quay lại."Sơn tặc nếu không quay về ổ được, chỉ có thể ở lại Thuyền Châu.Hiện tại vào Thuyền Châu không cần kiểm tra, Châu mục đã không đáng tin, hắn chỉ có thể nhốt rùa trong lồng rồi từng bước phá vỡ.Hách Đa Dư cuối cùng cũng phản ứng lại, hắn ta do dự, "Có quá nguy hiểm không, dù sao bách tính đông, lỡ họ chó cùng rứt giậu.""Họ sẽ không đâu." Thừa Tuyển Doãn ánh mắt trầm xuống, "Họ không dám gây khó dễ cho Châu mục."Nếu sơn tặc công khai giết người ở Thuyền Châu, người đầu tiên Hoàng thượng trách tội chính là Châu mục Ngô Thiến Lược.Hách Đa Dư khen ngợi, "Đầu óc ngài quả là nhanh nhạy, tôi đi ngay!"Quán mì khai trương không quảng cáo rầm rộ như Trúc Tử tửu lâu, chỉ đốt pháo xong là không có động tĩnh gì khác.Ban đầu khách đến không nhiều, có người là thực khách gần đó, thấy tò mò, có người là người qua đường đói bụng, vừa thấy quán này liền bước vào.Đường ca nhi gọi ba phần bún gạo, hai bát cay, một bát không cay cho Tiểu Trúc Tử ăn.Tiểu Trúc Tử từ nhỏ đã không ăn được cay, lúc này một bát bún gạo không cay cũng ăn rất ngon lành.Khi họ ăn xong, quán mì đã đông khách hơn. Phần lớn mọi người bị mùi thơm đặc trưng của quán mì hấp dẫn, một số người đơn thuần thấy ở đây đông, đến xem cho vui.Mễ ca nhi nhiệt tình giới thiệu các món mì trong quán, người ở đây chưa thấy bún gạo bao giờ, đa số đều gọi một bát khoan phấn ăn thử, số ít thì gọi mì.Trên bàn có ớt, tương, giấm, Mễ ca nhi bảo họ thêm vừa đủ, người ăn cay được thêm dầu ớt liền nghiện. Ai nấy đều ăn đến toát mồ hôi trong cái lạnh, ăn xong vừa lau nước mũi vừa bước ra khỏi quán mì, tay thường xách theo đồ ăn gói mang về.Người khác thấy thực khách quán mì vừa ăn vừa gói, lập tức tò mò đổ xô đến quán mì.Khách quán mì ngày càng đông, khi có người hỏi những loại nước sốt đặc biệt này mua ở đâu, Mễ ca nhi đều kiên nhẫn trả lời: "Mua ở xưởng nước xốt.""Vậy chúng tôi mua ở đâu?"Mễ ca nhi đáp: "Một thời gian nữa, phía tây thành sẽ mở một cửa hàng bán nước xốt."Có người phát hiện nước xốt ở quán thịt kho cũng có mùi vị này, Mễ ca nhi cười đáp, "Đúng vậy, nước xốt ở quán thịt kho cũng nhập từ xưởng nước xốt."Mọi người lập tức có cảm giác vui sướng khi dùng tiền ăn chay mà lại được ăn có vị thịt, ai nấy đều cảm thấy mình được lợi lớn.Đường ca nhi thấy quán mì bận rộn có trật tự liền rời đi, cậu vừa đến Trúc Tử tửu lâu đã bị Hồng Lão bản chặn lại, Hồng Lão bản tự báo thân phận rồi đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Cảnh lão bản có thấy đứa nghịch tử nhà tôi không?"Đường ca nhi khó hiểu, "Hồng công tử mất tích, Hồng Lão bản sao lại đến tìm tôi?"Hồng Lão bản nghẹn lời.Lão không thể nói Hồng Khuyết Vu tính kế ngươi ngày đó, tiểu tư của Hồng Khuyết Vu đã chờ dưới lầu.Đường ca nhi thấy Hồng Lão bản không trả lời được, liền đi lướt qua lão ta.Hồng Lão bản lúc này thần sắc âm trầm.Cảnh Đường Vân và Thừa Tuyển Doãn đắc tội với người của chủ tử, chủ tử bảo lão dọn dẹp Cảnh Đường Vân và Thừa Tuyển Doãn, bây giờ Cảnh Đường Vân và Thừa Tuyển Doãn còn chưa bị dọn dẹp, con trai lão lại mất tích.Lão không tin chuyện này không liên quan đến Cảnh Đường Vân, nhưng hắn không có bằng chứng, căn bản không làm gì được cậu.Lão ta lên xe ngựa, lại cảm thấy dưới mông có gì đó, lão ta cầm lên xem, thấy trên đó viết ba chữ 'Tiểu Trúc Tử'.Hồng Lão bản vội vén rèm xe, xung quanh người qua lại, nhưng không tìm thấy ai khả nghi.Lão ta quay lại xe ngựa, nhìn lời nhắc trong thư, thần sắc rối rắm.Người gửi thư đang nhắc hắn có thể dùng Tiểu Trúc Tử uy hiếp Đường ca nhi, buộc Đường ca nhi giao ra Hồng Khuyết Vu.Lão không biết người gửi thư có ý đồ gì, nhưng lão không muốn trở thành con dao trong tay người gửi thư, càng không muốn đi đến bước này.Một khi đi đến bước này, lão chỉ có thể dẫn cả nhà rời Thuyền Châu, đến nương tựa chủ tử.Lão ta nhét thư vào trong ngực, cau mày chặt.Lão quyết định cầu cứu chủ tử trước, xem người của chủ tử nói sao.Đường ca nhi ngồi trong bao phòng, thấy trên phố có người bán lồng đèn, mới nhận ra Tết Trung thu sắp đến.Tết Trung thu, đoàn viên sum họp, là một ngày tốt lành.Cậu nhìn Tiểu Trúc Tử, cong khóe mắt, "Tết Trung thu năm nay, chúng ta phải đón thật vui."Hy ca nhi hiểu ý Đường ca nhi, cậu ta gật đầu, "Chủ phu, Lão gia định mở cửa hàng nước sốt và cửa hàng than vào ngày Tết Trung thu."Sau khi đến Thuyền Châu, Chủ phu liền giao hai việc làm ăn này cho Lão gia. Lão gia dạo này bận rộn làm ăn, người càng ngày càng có sức sống, nhìn cũng trẻ hơn nhiều."Tôi hình như mấy ngày rồi chưa thấy ông ấy." Đường ca nhi đứng dậy, "Đi xem ông ấy đi."Cảnh Nhất đang bận rộn trong cửa hàng than, ông bảo công nhân xếp than tổ ong lên kệ, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.Đường ca nhi thấy vậy, gọi một tiếng, "Cha ơi."Cảnh Nhất thấy Đường ca nhi liền mừng rỡ, "Sao con lại đến? Trời lạnh thế này sao không mặc thêm đồ."Ông một tay ôm Tiểu Trúc Tử vào lòng, một tay kéo Đường ca nhi vào, "Trời càng ngày càng lạnh, e là sắp có tuyết rơi."Đường ca nhi hỏi Cảnh Nhất, "Đây là than tổ ong phu quân nói sao?""Phải đó." Cảnh Nhất khen, "Thừa nhị đầu óc quả là tốt, lúc tôi mở cửa hàng này còn sợ không ai mua."Người Thiềm Châu so với người huyện Thiềm Thiết còn cầu kỳ hơn, bây giờ Thiềm Châu lại đều có lò sưởi, hắn sợ người Thiềm Châu chê than xấu, không muốn mua.Bây giờ nhìn những viên than tổ ong xếp ngay ngắn, lòng hắn ta vô cùng thoải mái."Cảnh thúc." Giọng nói từ ngoài cửa truyền đến dịu dàng, Đường ca nhi quay đầu lại.Cô gái đứng ở cửa y phục cũ kỹ, khuôn mặt xinh đẹp bị lạnh đến trắng bệch, cô ta co ro người lại, đôi mắt to tròn đáng thương nhìn người, rất dễ khiến người ta sinh lòng thương xót."Sao con lại đến nữa?" Cảnh Nhất cau mày.Cô gái đưa đồ vật gói trong lá sen cho hắn, "Con làm màn thầu, thúc nói thúc thích ăn màn thầu nhất."Cảnh Nhất đẩy màn thầu lại, "Con tự ăn đi."Cô gái mím môi, mắt đỏ hoe liếc nhìn Cảnh Nhất một cái, ôm màn thầu thất thần bỏ đi.Đường ca nhi lòng khẽ nhói, "Cha, cô ta là?"Cảnh Nhất thở dài một hơi, "Tên là Đâu Nhi, cha mẹ đều chết trên đường chạy nạn, chỉ có một mình chạy nạn đến đây, hôm đó ngất xỉu trước cửa hàng, ta liền mời lang trung cho."Ông thấy Đâu Nhi, liền nghĩ đến Cảnh Tầm Vân.Nếu lúc Cảnh Tầm Vân chịu khổ có người giúp đỡ Cảnh Tầm Vân như vậy, Cảnh Tầm Vân có phải sẽ sống tốt hơn không.Cũng vì thế, ông không thể thật sự bỏ mặc Đâu Nhi."Cô ta hình như..." Đường ca nhi không nói hết câu.Cảnh Nhất hổ thẹn thở dài, "Nó không nói thẳng, nhưng ta nhận ra liền xa lánh nó, ta cũng không biết nó sao lại có ý nghĩ này, ta vẫn luôn xem nó như vãn bối."Ông rầu rĩ nói: "Vì chuyện này, mấy ngày nay ta về phủ thấy cha nhỏ con đều chột dạ."Tuy ông không làm gì, nhưng ông và Hùng ca nhi ở bên nhau lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên gặp chuyện này.Ông thật sự sợ Hùng ca nhi biết chuyện sẽ giận ông."Không sao." Đường ca nhi đứng dậy nói, "Con đi nói rõ với cô ta."Có vài chuyện, cha là nam tử không tiện nói, nhưng cậu có thể nói.Cậu đứng dậy bước ra ngoài, Cảnh Nhất cuối cùng vẫn mềm lòng, "Con bé bằng tuổi em gái con, con..."Đường ca nhi chỉ nói, "Cha yên tâm, con sẽ biết chừng mực."Cảnh Nhất gật đầu, lại cẩn thận nói, "Chuyện này con đừng nói với cha nhỏ, ta sợ ông ấy làm ầm lên."Đường ca nhi mím môi cười trộm, "Con biết rồi."Đường ca nhi đuổi theo, Đâu Nhi còn chưa đi xa, dường như nhận ra có người đi theo phía sau, Đâu Nhi sợ hãi đi càng lúc càng nhanh, Đường ca nhi không còn cách nào đành tăng tốc độ.Thể lực của ca nhi dù sao cũng tốt hơn nữ tử, Đường ca nhi không lâu sau đã đuổi kịp Đâu Nhi. Đâu Nhi bị cậu chặn đường, sợ hãi run rẩy, Đường ca nhi đành an ủi cô ta, "Ngươi đừng sợ, tôi là con trai của chủ cửa hàng than, tôi muốn nói chuyện với cô"Đâu Nhi nghe thân phận của cậu lại càng sợ hơn, "Tôi, tôi không muốn nói chuyện với các người, các người là những kẻ quen thói ỷ thế hiếp người."Hy ca nhi sốt ruột, "Chúng tôi sao lại ỷ thế hiếp người, Chủ phu nhà tôi chỉ muốn nói vài câu với cô thôi mà."Đâu Nhi sợ đến rụt cổ lại, Đường ca nhi nhẹ nhàng vỗ vai Hy ca nhi, ra hiệu cho cậu ta lùi lại.Hy ca nhi ngậm miệng lùi về sau Đường ca nhi, Đâu Nhi thấy vậy, cơ thể liền không còn căng thẳng nữa.Đường ca nhi thấy hai bên hẻm có không ít phụ nhân đang ngồi nói chuyện, dù sao cũng là tôn trọng danh dự của cô gái, cậu hạ giọng, "Chúng ta tìm một nơi không người, nói chuyện cho rõ ràng đi."Nào ngờ Đâu Nhi nghe vậy lại kích động hét lớn, "Tôi không muốn! Ngươi chính là muốn uy hiếp tôi không được ở bên cạnh thúc ấy! Tôi có lỗi gì! Tôi chẳng qua chỉ là thích thúc ấy thôi, thúc ấy cũng không từ chối tôi, tại sao cứ phải đến chia rẽ uyên ương, chỉ vì phu quân ngươi là Tri phủ đại nhân sao?"Cô ta rưng rưng khóc lóc tố cáo, "Cha mẹ tôi đều chết rồi, tôi thập tử nhất sinh chạy đến đây, là thúc ấy cứu tôi, thúc ấy là chỗ dựa duy nhất của tôi! Các người sinh ra đã giàu sang, cả đời không lo ăn mặc, làm sao hiểu được nỗi khổ của những người nghèo như chúng tôi? Tôi chỉ muốn cùng thúc ấy sống tốt thôi, tại sao các người ngay cả thúc ấy cũng muốn cướp đi, các người nhất định phải ép chết tôi sao?"Cô ta khóc đến khàn cả giọng, "Người ta đều nói Tri phủ đại nhân là quan tốt, nhưng có phu lang như ngươi, hắn có thể là quan tốt gì!"Đường ca nhi bị cô ta liên tiếp cáo mồm cáo mép cho ngây người, Hy ca nhi giận điên, tiến lên muốn tranh luận với Đâu Nhi, Đường ca nhi lại vội ngăn cậu ta lại.Đường ca nhi liếc nhìn những phụ nhân đang nhìn cậu ánh mắt không thiện cảm, nhẹ giọng nói, "Cô hiểu lầm rồi, bây giờ tôi không nói chuyện với cô với thân phận Tri phủ phu lang, mà là con cái của Cảnh Nhất, vài lời khuyên nhủ dành cho cô, cha ta...""A! Tôi không nghe, tôi không nghe, tôi không nghe!" Đâu Nhi bịt tai lại, toàn thân run rẩy, "Cái gì mà con cái! Ngươi chính là đang dùng thân phận Tri phủ phu lang để gây áp lực cho tôi! Ôi ôi ôi... Tôi đã đủ thảm rồi, tại sao các người không chịu buông tha tôi."Đường ca nhi cau mày, muốn nói gì, Đâu Nhi lại không cho cậu cơ hội nói, chỉ một mực bán thảm. Các phụ nhân cuối cùng cũng không nhìn nổi, một phần người bảo vệ Đâu Nhi, một phần người đứng chắn trước mặt Đâu Nhi, lên án nhìn Đường ca nhi.Có phụ nhân tận tâm khuyên, "Ngài thân phận cao quý như vậy, hà cớ gì làm khó một cô gái khổ mệnh?"Đường ca nhi nhìn Đâu Nhi đang co ro trong lòng phụ nhân, im lặng một lúc nói, "Tôi đứng ở đây, không mắng cô ta, không đánh cô ta, thậm chí lời còn chưa nói trọn vẹn, tôi không hiểu, rốt cuộc tôi làm khó cô ta ở chỗ nào?"Cậu nhắm mắt lại thở dài, "Hy ca nhi, chúng ta đi thôi."Nếu đến lúc này cậu còn không nhìn ra mình bị Đâu Nhi tính kế, thì cậu là đồ ngốc rồi.Đâu Nhi dừng lại ở đây, không phải vì cậu đuổi kịp Đâu Nhi, mà là Đâu Nhi chọn chỗ này đông người.Người ta luôn đồng cảm với kẻ yếu, bách tính nghèo càng hiểu rõ nỗi khổ của người nghèo, Đâu Nhi lợi dụng lòng đồng cảm của những phụ nhân này để xây cho mình một pháo đài vững chắc.Pháo đài này không chỉ là để Đâu Nhi tự bảo vệ mình, mà còn là để làm cậu biết khó mà lui.Từ khi Đâu Nhi phát hiện cậu đi theo, cô ta đã nhận ra cậu muốn nói gì, Đâu Nhi không chỉ không nghe lọt tai, cô ta càng không muốn nghe.Điều này chứng tỏ Đâu Nhi rất rõ mình đang làm gì, cậu không thể không thừa nhận, cậu đã xem thường người phụ nữ tưởng chừng yếu ớt này ngay từ đầu.Về đến cửa hàng than, Cảnh Nhất thấy họ mang sắc mặt không tốt, vội hỏi: "Sao vậy?"Không cần Đường ca nhi mở lời, Hy ca nhi liền kể lại chuyện vừa xảy ra cho Cảnh Nhất nghe như đổ đậu.Cảnh Nhất mơ hồ xen lẫn kinh ngạc. Trong ấn tượng của ông, Đâu Nhi trước mặt ông luôn yếu đuối mềm mại.Hy ca nhi nghiến răng, "Tôi thấy cô ta cố ý, nếu không sao lần nào cũng cắt lời Chủ phu khi Chủ phu định nói thân phận của ngài?"Cảnh Nhất áy náy nhìn Đường ca nhi, "Cha làm con chịu ủy khuất rồi, lần sau con đến, cha sẽ sai người đuổi nó đi."Đường ca nhi mâu sắc sâu thẳm, "Con luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản."Cậu dừng lại, nói: "Cha, tối nay người nói chuyện này cho cha nhỏ biết đi."Cảnh Nhất sững lại, Đường ca nhi lại nói, "Khoảng thời gian này, bất luận người đi đâu đều dẫn theo cha nhỏ đi."Cảnh Nhất mặt mày rầu rĩ gật đầu, lại nói: "Tối nay nếu cha nhỏ không cho ta vào phòng ngủ, con có thể giúp cha cầu xin không."Đường ca nhi cười, "Cha để Tiểu Trúc Tử giúp cha cầu xin, có lẽ còn hiệu quả hơn con."Cảnh Nhất nghĩ cũng đúng, đang định đi tìm Tiểu Trúc Tử, quay đầu lại lại thấy Tiểu Trúc Tử mất tích.Ông sững sờ, sốt ruột, vội vàng gọi, "Tiểu Trúc Tử! Con ở đâu!""Ở đây nè!" Một bàn tay nhỏ đen thui thò ra từ đống than không xa, mọi người vây quanh, chỉ thấy Tiểu Trúc Tử dùng than tổ ong xếp thành một bức tường bao quanh mình.Thấy Đường ca nhi, Tiểu Trúc Tử miệng toe toét, lộ ra mấy cái răng sữa trắng sáng, "Cha nhỏ ơi!"Cậu bé giơ hai tay đòi Đường ca nhi ôm, Đường ca nhi lùi lại, sắc mặt đen như màu da hiện tại của Tiểu Trúc Tử.Hy ca nhi dở khóc dở cười bế Tiểu Trúc Tử lên, nhẹ vỗ mông cậu bé, "Tiểu thiếu gia à, chúng ta mới đi được bao lâu chứ."Cảnh Nhất mặt mày xám xịt, "Xong rồi."Đừng nói nhờ Tiểu Trúc Tử cầu xin, Hùng ca nhi nếu thấy ông trông Tiểu Trúc Tử thành ra bộ dạng này, nhất định sẽ véo ông một trận.Về đến phủ, Hùng ca nhi thấy Tiểu Trúc Tử đen như người da đen, vội vàng ôm Tiểu Trúc Tử đi rửa ráy.Đường ca nhi xoa xoa mày, "Tiểu Trúc Tử càng ngày càng nghịch rồi."Hy ca nhi an ủi, "Tiểu Trúc Tử so với những đứa trẻ khác, đã rất hiểu chuyện rồi."Đường ca nhi được an ủi, Cảnh Tầm Vân nghe nói Tiểu Trúc Tử bị nhuộm đen thành người da đen, hí hửng chạy đến xem cho vui.Nào ngờ đến muộn, không thấy Tiểu Trúc Tử, cô bé thất vọng thở dài.Đường ca nhi nhìn cô bé, đột nhiên nói: "Để Tiểu Trúc Tử đi theo các ngươi học võ đi, dù sao dạy một người cũng là dạy, dạy hai người cũng là dạy."Cảnh Tầm Vân không cần nghĩ liền nói, "Được!"Khí Mỹ: "..."Thủy: "..."Thì người dạy Tiểu Trúc Tử cũng không phải ngài!Tối, Thừa Tuyển Doãn về phủ thì nghe người hầu xì xào bàn tán.Hắn sai Cẩu Khốn đi dò hỏi, Cẩu Khốn rất nhanh đã quay về, hạ giọng nói với hắn, "Lão phu lang đuổi Lão gia ra khỏi phòng, nghe nói Lão gia hôm nay ngủ ở phòng phụ."Thừa Tuyển Doãn lòng giật mình, "Bảo họ đừng có nói bậy."Chuyện của bậc trưởng bối này, hắn đặc biệt sợ bị liên lụy.Về phòng, Đường ca nhi liền chủ động nói chuyện này với Thừa Tuyển Doãn, Thừa Tuyển Doãn nghe xong trầm tư nói, "Tôi sẽ sai người đi điều tra lai lịch cô gái kia."Người theo dõi họ quá nhiều, hắn không thể không cẩn thận.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz