ZingTruyen.Xyz

Hoan Cong To Vien Cua Toi Giang Tieu Luc

Beta: 16/9/2024

Sơ Nhất từ nhỏ đã rất được yêu mến, khi còn học mẫu giáo, các bạn trong lớp đều thích chơi với cô, mỗi khi có món ăn ngon hay đồ chơi mới, mọi người đều mang đến cho cô đầu tiên.

Bởi vì Sơ Nhất không chỉ có vẻ ngoài đáng yêu với gương mặt bầu bĩnh hồng hào, cùng với đôi mắt to đen láy như ngọc lưu ly, mà tính cách còn vô cùng dễ thương, rộng lượng, tốt bụng, ngoan ngoãn và vâng lời.

Tính cách này đã theo cô lớn lên, cho đến bây giờ cũng không thay đổi chút nào, nhiều việc người khác không thể chịu đựng nổi, với cô chỉ cần nhẫn nhịn một chút là có thể bỏ qua.

Khi lên đại học, trong phòng ký túc xá của cô có sáu người, Trình Lật là người đến muộn nhất, lúc đó, mọi người trong phòng hầu như đã quen biết nhau.

Đều là những cô gái vừa tốt nghiệp cấp ba,  vẻ ngoài đơn giản, tóc đen dài thẳng tự nhiên, không trang điểm. Trình Lật vừa bước vào, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, cô ấy mặc váy ngắn, giày cao gót, tóc xoăn sóng lớn, kẻ mắt, khuôn mặt trang điểm kỹ càng, đặc biệt là mùi nước hoa thoang thoảng.

Quan trọng hơn là còn có một chàng trai ân cần kéo vali giúp cô ấy.

Hình ảnh này khắc sâu vào tâm trí tất cả mọi người, chỉ sau vài tuần nhập học, Trình Lật đã thay đổi vài cậu bạn trai. Thêm vào đó, cô thường xuyên ở ngoài qua đêm, khiến các cô gái trong phòng hầu như rất ít khi chơi cùng cô.

Ấn tượng ban đầu đã không tốt, về sau càng khó thay đổi. Sau đó, một sự việc khác xảy ra, khi đối tượng mà một cô gái trong phòng đang để ý bỗng nhiên tỏ tình với Trình Lật, khiến mỗi quan hệ của hai bên càng căng thẳng, kéo theo những người khác trong phòng bắt đầu xa lánh cô ấy.

Khi đi ăn, mọi người cố tình không gọi cô, mua bữa sáng cũng không phần cô, thậm chí khi trò chuyện, vừa thấy cô đến thì mọi người lập tức im lặng.

Mối quan hệ dần trở nên tồi tệ, gần như đến mức bạo lực tinh thần.

Tuy nhiên, Trình Lật dường như hoàn toàn không để ý, vẫn kiêu hãnh tự tin, ngẩng cao đầu bước đi như một nữ hoàng không sợ hãi điều gì.

Chỉ có Sơ Nhất thỉnh thoảng trò chuyện với cô, thường là những lời nhắc nhở thiện ý.

Ví dụ như, ngày mai môn nào có điểm danh, nhớ đừng đến muộn.

Hôm nay có bài tập gì cần làm.

Hoặc thông báo trường sẽ cắt nước, cắt điện vào buổi chiều, nên chuẩn bị trước.

Phần lớn thời gian, Sơ Nhất vẫn ở cùng các bạn trong phòng, mọi người đều đối xử với cô rất tốt, như em gái nhỏ, có lẽ bởi cô có dáng người nhỏ nhắn, tính tình lại dịu dàng, dễ thương, rất được yêu mến.

Mối quan hệ giữa cô và Trình Lật thay đổi vào một buổi chiều vắng người, ngày hôm đó, Sơ Nhất bị cảm nên xin nghỉ ở lại ký túc xá. Ban đầu cô chỉ ở một mình, nhưng sau đó Trình Lật bước vào, có vẻ như cô ấy không nhận ra có người khác trong phòng, lao lên giường khóc rất to.

Sơ Nhất đang ngủ thì bị tiếng khóc của cô ấy đánh thức, cô hé đầu ra nhìn, khi thấy đó là Trình Lật, cô do dự rất lâu rồi vẫn nhẹ nhàng đưa cho cô ấy một tờ giấy.

"Cậu đừng khóc nữa."

Tiếng khóc của Trình Lật chợt dừng lại, nhận ra người trước mặt, cô nhận lấy tờ giấy rồi mạnh mẽ lau nước mắt và nước mũi.

Ngày đó Sơ Nhất mới biết nguyên nhân, hóa ra là Trình Lật và bạn trai ba năm của cô ấy chia tay, thật ra hai người vẫn luôn chiến tranh lạnh, những chàng trai kia đều do Trình Lật cố ý mời tới chọc giận anh ta, nhưng cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi việc chia tay.

Sau sự kiện đó, Trình Lật bắt đầu thường xuyên rủ Sơ Nhất đi chơi, điều này khiến các cô gái trong phòng rất bất mãn, thậm chí còn giận dỗi Sơ Nhất. Cô bạn từng bị tổn thương vì người mình thầm thích tỏ tình với Trình Lật là người phản ứng mạnh mẽ nhất, thậm chí còn tuyên bố sẽ cắt đứt quan hệ với Sơ Nhất.

Sơ Nhất không giận, vẫn giữ thái độ tốt như mọi khi, cô giúp mọi người giữ chỗ ngồi trong lớp, lấy nước nóng sau giờ học, và còn làm ghi chú chia sẻ cho cả phòng khi đến kỳ thi.

Không ai có thể giận cô được nữa.

Và một điều đặc biệt ở cô, là cô không bao giờ để bụng, có lần, trong lớp có một cô bạn tính tình nóng nảy hiểu lầm và la mắng Sơ Nhất ngay tại chỗ, khi sự thật sáng tỏ, cô bạn đó vẫn không chịu xin lỗi.

Nhưng chỉ ít lâu sau, khi có việc cần nhờ Sơ Nhất giúp đỡ, dù biết sẽ rất khó xử, cô ấy vẫn thử hỏi. Không ngờ, Sơ Nhất đồng ý ngay mà không hề suy nghĩ nhiều.

Vì vậy, tính tình hiền lành của cô nổi tiếng khắp nơi. Ngay cả khi bị Kiều An Sâm chọc tức đến mức không nói nên lời, chẳng bao lâu sau, cô lại tự điều chỉnh cảm xúc trở lại như bình thường.

Điều mà Kiều An Sâm phát hiện ra quả là không sai.

Chỉ cần anh không nói gì, một lúc sau cô ấy sẽ lại ổn thôi.

Tuy nhiên, điều anh không biết là "Bệnh lâu không chữa sẽ tích tụ thành họa". Một ngày nào đó, tất cả sẽ bùng nổ.

Vào giữa tháng chín, Kiều An Sâm lại bắt đầu bận rộn trở lại. Cả hai dần quay về trạng thái "bạn cùng phòng", mỗi ngày hầu như không nói chuyện nhiều.

Thỉnh thoảng, đêm khuya, Sơ Nhất rất muốn trò chuyện với anh, nhưng Kiều An Sâm vừa chạm gối đã chìm vào giấc ngủ. Công việc hàng ngày đã lấy đi quá nhiều sức lực của anh, chỉ cần nhắm mắt lại là ngủ được luôn.

Chẳng mấy chốc, kỳ nghỉ Quốc Khánh dài ngày đã đến.

Ngày 1 tháng 10 là một ngày rất đặc biệt, vì đó là sinh nhật của Kiều An Sâm, anh và đất nước cùng nhau chúc mừng ngày được sinh ra.

Chuyện này là do Điền Uyển nói với Sơ Nhất, khi nghe xong, cô khá bất ngờ và cảm thấy buồn cười.

Thật khó tưởng tượng có người lại sinh nhật vào ngày Quốc Khánh, khi quốc kỳ từ từ được kéo lên, pháo hoa vang vọng, lễ duyệt binh hùng tráng diễn ra, các loại vũ khí tiên tiến phô diễn trước toàn dân để mừng ngày Quốc Khánh.

Và người sinh nhật vào đúng ngày này, khi nhìn thấy tất cả những điều đó, sẽ có cảm giác gì nhỉ?

Thờ ơ, quen thuộc, hay là cảm thấy tự hào?

Sơ Nhất nghĩ chắc chắn Kiều An Sâm sẽ thuộc nhóm đầu tiên.

Ngày trước Quốc Khánh, cũng là ngày làm việc cuối cùng của kỳ nghỉ dài, Kiều An Sâm phải đi công tác ở vùng xa, ngày hôm sau mới về nhà.

Anh nói sẽ bận rộn tới rất muộn, không chắc chắn được giờ về,  vì đang ở khu vực miền núi hẻo lánh, chỉ riêng đoạn đường di chuyển đã mất ba đến bốn tiếng, có lẽ khi về đến nhà thì trời đã tối rồi.

Sơ Nhất là một cô gái hiểu chuyện, có tấm lòng lương thiện, mặc dù Kiều An Sâm khiến cô buồn nhiều lần. Song Sơ Nhất nghĩ rằng, trong ngày đặc biệt này, cô nên dành chút sự quan tâm cho người lao động vất vả.

Ngày hôm sau, cô dậy từ sáng sớm dọn dẹp nhà cửa, phòng bếp lẫn phòng khách đều sạch sẽ sáng bóng, bầu không khí trở nên trong sạch mát mẻ dưới ánh nắng.

Tiếp đó, Sơ Nhất đi đến siêu thị lớn gần đó mua đồ.

Cô chọn mua bò bít tết, rượu vang đỏ, nến và một vài món đồ trang trí khác...

Đẩy xe chọn mua cả buổi, cuối cùng cô đã mua đủ những thứ cần thiết, và điều quan trọng nhất của ngày hôm nay chính là chiếc bánh sinh nhật.

Sơ Nhất áp mặt lên kính tủ trưng bày, mở to đôi mắt đen long lanh, cẩn thận chọn lựa. Trong tủ là vô số những chiếc bánh nhỏ với đủ kiểu dáng, vừa ngon vừa đẹp mắt.

Sau một hồi chọn lựa, cô ngẩng đầu nhìn cô gái đứng sau quầy, chớp chớp đôi mắt đen láy.

"Chiếc bánh này... có thể đặt làm theo yêu cầu không?"

Sau khi đưa ra mẫu vẽ cho nhân viên và được thợ làm bánh xác nhận có thể thực hiện, Sơ Nhất mới yên tâm đặt cọc và để lại địa chỉ, đợi đến giờ bánh sẽ được giao đến tận nơi.

Chiều về đến nhà, cô bắt đầu ướp thịt bò và trang trí phòng khách.

Những dải ruy băng nhiều màu sắc, sticker, bảng chúc mừng sinh nhật và các biểu tượng mặt cười.

Phòng khách vốn lạnh lẽo, giản dị ngay lập tức trở nên ấm cúng và dễ thương, đầy ắp không khí mừng sinh nhật.

Sơ Nhất kéo rèm lại, bật đèn trang trí hình ngôi sao, ánh sáng ấm áp màu vàng nhanh chóng lan tỏa khắp phòng, khiến không gian trở nên mơ màng và đầy lãng mạn.

Cô hài lòng vỗ tay và bước vào bếp, đeo tạp dề lên.

Đến tầm chiều tối, nhân viên từ tiệm bánh gọi điện báo cho cô, Sơ Nhất ra cửa nhận bánh sinh nhật.

Cô cẩn thận mở hộp bánh ra, ngắm nhìn thành phẩm.

Bánh kem hình tròn một tầng, lớp kem lót màu xanh da trời, được trang trí bằng nhiều họa tiết nhỏ xinh xắn, với viền bánh là những hoa văn màu trắng.

Ở chính giữa bánh là hình một người mặc đồng phục, gương mặt nghiêm nghị, lông mày cau lại, không cười, trông rất nghiêm túc.

Sơ Nhất vừa nhìn thấy đã bật cười.

Cứ như thể nhìn thấy Kiều An Sâm đang đứng trước mặt cô.

Ừm... cô chạm nhẹ vào đầu của người mặc đồng phục, cảm thấy phiên bản này trông đáng yêu hơn nhiều.

Đến 8 giờ tối.

Thang máy mở ra, Kiều An Sâm bước ra ngoài, vừa xoa xoa chân mày vừa nhập mã vân tay ở cửa.

Sau khi trải qua một buổi chiều di chuyển liên tục trên con đường gập ghềnh, khi về đến nhà thì trời đã tối đen, Kiều An Sâm cảm thấy khá mệt mỏi.

Tiếng "tít" vang lên, khóa cửa mở, anh không suy nghĩ gì mà đẩy cửa bước vào, cảnh tượng trước mắt khiến anh sững người.

Phòng khách quen thuộc thường ngày đã được trang trí như một ngày lễ, với những chiếc đèn hình ngôi sao lấp lánh. Khi ánh mắt lướt qua chiếc sticker mặt cười chúc mừng sinh nhật, anh bỗng dừng lại.

Anh suýt quên, hôm nay là sinh nhật của mình.

Một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng, Kiều An Sâm cúi đầu thay giày, cởi áo khoác và bước vào bên trong.

Trong phòng ăn, Sơ Nhất đang ngồi đợi anh, môi mỉm cười, đôi mắt lấp lánh dưới ánh nến mang theo sự ấm áp dịu dàng. 

Ánh mắt anh lướt qua bàn ăn.

Trên đó là những món ăn Tây như Bít tết, mì Ý, rượu vang, trái cây, cùng với dao nĩa và giá nến tinh xảo.

Một buổi tối bình thường được trang hoàng bởi những thứ này trở nên đặc biệt hơn, như thể được tô điểm thêm một màu sắc khác, khiến người ta trở nên lúng túng và dè dặt.

"Anh về rồi à." Sơ Nhất đứng dậy chào anh, Kiều An Sâm ừ một tiếng rồi kéo ghế ra.

"Chuyện này là sao...?" Anh nhìn mọi thứ trước mắt, hơi chần chừ.

"Hôm nay là sinh nhật của anh mà!" Sơ Nhất vui vẻ nói, "Chúc anh sinh nhật vui vẻ."

Kiều An Sâm chăm chú nhìn cô, khẽ nói.

"Cảm ơn em."

"Mình ăn thôi, chắc anh đói bụng lắm rồi, đây là lần đầu tiên em nấu, anh nếm thử xem tay nghề của em thế nào nhé." Sơ Nhất đẩy đĩa thức ăn về phía anh, Kiều An Sâm gật đầu, cầm dao nĩa lên.

Anh cắt một miếng bò bít-tết, dưới ánh mắt mong chờ của Sơ Nhất, anh cho miếng thịt vào miệng.

"Anh thấy sao?" Sơ Nhất hỏi.

Kiều An Sâm đột nhiên nhíu mày.

"...Hơi sống."

"...Không thể nào." Sơ Nhất lập tức tự cắt một miếng nếm thử, cô cẩn thận cảm nhận hương vị trong miệng.

"Không mà, vừa chín tới, mềm lắm."

"Ở bên trong vẫn còn đỏ, có máu." Kiều An Sâm chỉ vào vết cắt trên miếng bít tết, gương mặt rất nghiêm túc.

Sơ Nhất: "... Đây là bít tết chín tái mà." 

Cô đã chọn mức chín tái, vốn dĩ đã là mức dễ chấp nhận rồi,  vì muốn phù hợp với khẩu vị của anh.

"Anh thích ăn đồ chín." Kiều An Sâm nói rất nghiêm túc, anh nhìn quanh một lượt, sau đó đứng dậy.

"Anh sẽ làm nóng nó lại một lần nữa."

"..."

Được thôi.

Bầu không khí lãng mạn và đẹp đẽ không còn sót lại thứ gì.

Sơ Nhất mở to mắt nhìn Kiều An Sâm bưng đĩa bít tết đi vào bếp, bật bếp lên, đổ dầu vào chảo, rồi cho miếng bít tết vào, tiếng thịt nướng xèo xèo vang lên, mùi thơm của thịt chín dần lan tỏa trong không khí.

Vài phút sau, khi Kiều An Sâm hoàn thành việc nấu nướng lần nữa, anh quay lại bàn và ngồi xuống.

"Bây giờ ngon hơn nhiều rồi." Kiều An Sâm cắt một miếng thịt nếm thử, gật đầu hài lòng. Sơ Nhất cười gượng gạo, không nói nên lời.

"...Anh vui là được."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz