ZingTruyen.Xyz

Hoan Cao H Mau Xuyen Cong Luoc Tinh Phuc

Hàn Thần An, là tên mà Tống Y Nhân lấy cho hài tử, ngụ ý cũng rất đơn giản, đứa bé này sinh ra lúc rạng sáng, nàng hy vọng hài tử sẽ bình bình an an.

Hàn Viêm gật đầu đồng ý, hôm sau liền ghi tên đứa nhỏ vài gia phả, hắn là Hầu gia, hắn nói, ai dám không đồng ý?

Chuyện này Tống Y Nhân hoàn toàn không biết gì cả.

Sau khi ở cữ xong, Hàn Viêm gấp không chờ nổi bắt đầu chuẩn bị hôn lễ, ý của hắn là tiệc trăng tròn của hài tử chỉ sợ không thể làm quang minh chính đại, cho nên hắn dùng hôn lễ tới bồi thường.

Ngày thành thân vô cùng náo nhiệt, nói là thập lý hồng trang cũng không quá.

Chỉ là có không ít người sôi nổi nghị luận, nói mẹ kế Hàn Viêm qua đời chưa  được nửa năm, đã làm hỷ sự long trọng như vậy, thật là bất hiếu.

Lúc bái đường, cho dù Hàn Viêm cực lực duy trì mặt vô biểu tình, vui sướng trong mắt cùng với nhu tình mật ý khi nhìn tân nương tử thế nào cũng dấu không được.

Có người đố kỵ Tống Y Nhân thật may mắn, có thể lọt vào mắt xanh của Lăng An Hầu, hôn lễ long trọng này làm cho các vị phụ nhân đỏ con mắt, thầm hận người gả cho Lăng An Hầu không phải nữ nhi của mình.

Sau khi xong lễ, tân phòng ngăn cách tầm mắt tò mò của những người khác, tâm Tống Y Nhân mới thoáng bình tĩnh trở lại.

Ánh đèn rực rỡ, Hàn Viêm cự tuyệt những người đó kính rượu, đi vào tân phòng,

Lòng hắn tràn đầy vui sướng, tới tân phòng lại nghe thấy tiếng trẻ con khóc, trên khuôn mặt tuấn mỹ xuất tràn đầy bất đắc dĩ.

Cấm dục gần một năm, hắn vất vả ngóng trông đêm động phòng hoa chúc hôm nay, ai ngờ tới lại bị nhi tử phá hủy.

Đẩy cửa ra, đi qua tấm bình phong thêu uyên ương bằng chỉ vàng, Hàn Viêm thấy được một màn làm nội tâm hắn ngo nghoe rục rịch.

Tân nương tử cực kỳ xinh đẹp, lúc này đã tháo hết trang sức trên người xuống, giá y đỏ thẫm nửa cởi, lộ ra vai ngọc trắng nõn, mái tóc đen nhánh rơi rụng trên vai, trắng đen đối lập vô cùng rõ ràng.

Còn có cặp vú đầy đặn tuyết trắng nửa lộ ra bên ngoài, từ khi sinh hài tử xong, lớn hơn trước kia không ít.

Tống Y Nhân ôm Hàn Thần An mới hơn một tháng, cho hài tử bú sữa, trên khuôn mặt tuyệt sắc tràn đầy ôn nhu.

Thanh âm liếm mút sữa mẹ của trẻ mới sinh vang lên trong phòng, Hàn Viêm đi tới, ngồi bên cạnh Tống Y Nhân, nhìn nhi tử mình đang ăn ngon lành.

Hắn nhịn không được duỗi tay về một bên vú còn lại, đầy đặn trơn mềm, vô cùng co dãn làm hắn yêu thích không buông tay, bắt đầu khiêu khích vuốt ve.

"Chàng làm gì vậy, ta đang cho Thần An ăn." Tống Y Nhân hơi nghiêng người né tránh, mặt đỏ như máu, trong tay nàng còn ôm hài tử đây!

Hàn Viêm ôm lấy eo nàng, một tay bảo vệ nhi tử đang bú sữa, trực tiếp cúi đầu ngậm lấy đầu vú còn lại, đầu lưỡi khẽ liếm, dùng sức hút một chút, một dòng sữa bị hắn hút vào trong miệng.

Tống Y Nhân bị hắn hút mãnh liệt một cái, kiều thanh ưm ra tiếng, khoái cảm không giống với khoang miệng mềm mại của trẻ con hút lấy bao vây, nhiệt lưu quen thuộc chảy ra từ trong hoa huyệt.

Lực đạo liếm mút của Hàn Viêm lớn hơn nữa, khoái cảm cũng càng mãnh liệt, lúc này, Hàn Thần An bỗng nhiên rầm rì, phun ra đầu vú đã bị hút đến hồng hồng ướt át, sau đó chép chép miệng, buồn ngủ nhắm hai mắt lại.

Tống Y Nhân vẫn luôn chú ý tới nhi tử, khẽ đẩy Hàn Viêm một cái, nói: "Thần An buồn ngủ."

"Vậy thì quá tốt!" Hàn Viêm ngẩng đầu, ánh mắt nóng rực.

Cả người Tống Y Nhân run một chút, không biết nghĩ tới cái gì, lảng tránh ánh mắt như sói đói của hắn, ấp úng nói: "Ta phải dỗ Thần An ngủ."

Hàn Viêm nhìn tiểu gia hỏa đang ngủ ngon lành trong ngực nàng, nói: "Nàng xem, nhi tử đã ngủ rồi, để ta đưa thằng bé cho bà vú."

Tống Y Nhân còn chưa kịp nói gì, Hàn Viêm đã ôm nhi tử ra ngoài.

Nàng bất đắc dĩ kéo áo lên, nghĩ đến chuyện lát nữa xảy ra, cảm thấy có chút khẩn trương, phương diện này Hàn Viêm luôn rất lâu, mỗi lần đều làm cho nàng chịu không nổi khóc thút thít xin tha mới thôi, cho nên lần này......

Hàn Viêm thực mau liền trở lại, hắn gấp không chờ nổi đóng cửa, ngồi bên cạnh Tống Y Nhân, chăm chút nhìn khuôn mặt của nàng, nhưng Tống Y Nhân vẫn luôn không dám đối diện với hắn.

Hắn ôm eo nàng, làm thân thể hai người dán sát vào nhau.

Tống Y Nhân không được tự nhiên nhìn hắn, hai người vì dán sát thân thể với nhau mà nhiệt độ không ngừng tăng lên, ánh mắt hắn nhìn về phía nàng cực kỳ nóng bỏng, nàng cảm giác như mặt sắp bị lửa đốt thành tro.

Hàn Viêm bắt đầu hôn nàng, nụ hôn nhỏ vụn từ ấn đường đến khóe môi, chậm rãi biến thành nụ hôn thô bạo có tính xâm lược.

Hai người chậm rãi ngã trên giường lớn, từng kiện hỉ phục đỏ rực bị ném xuống giường, thực mau trên người Tống Y Nhân chỉ còn lại một chiếc yếm đỏ và quần lót trắng.

Hàn Viêm tách hai chân nàng ra, ngón tay thô ráp xoa nơi cấm địa ẩm ướt, cách lớp vải dệt của quần lót bắt đầu ma sát vuốt ve cánh hoa.

Nàng hừ nhẹ một tiếng, hoa huyệt mẫn cảm ngày càng ướt, cảm giác đã không sai biệt lắm, Hàn Viêm cởi ra quần lót trên người nàng, mở hai chân thon dài sang hai bên, toàn bộ hoa huyệt bại lộ dưới đáy mắt hắn.

Tống Y Nhân cảm nhận được ánh mắt lửa nóng, trong lòng cảm thấy vô cùng thẹn, muốn khép hai chân lại, lại bị tay Hàn Viêm kiềm chế không thể nhúc nhích.

Nhìn hoa huyệt phấn nộn đang chảy ra mật dịch trong suốt vì căng thẳng co rụt lại, Hàn Viêm cúi đầu dùng đầu lưỡi liếm, thân mình Tống Y Nhân rùng mình một cái.

"Đừng..... Không cần....." Tống Y Nhân khẩn cầu, vật thể ấm áp chạm vào huyệt khẩu, nàng đương nhiên biết đó là cái gì.

Hàn Viêm không nghe nàng, tiếp tục vươn đầu lưỡi liếm láp cửa động hoa huyệt nhỏ hẹp.

"Ô..... Không..... Không cần liếm nơi đó....." Kích thích mãnh liệt làm Tống Y Nhân chịu không nổi khóc lóc cầu xin.

Hàn Viêm dứt khoát dùng môi và lưỡi, cẩn thận liếm láp, dùng sức liếm mút hoa huyệt cùng với huyệt khẩu, đến cả hoa hạch nho nhỏ cũng không buông tha, dùng đầu lưỡi liếm mút.

"A.... Không..... Ô a..... Không cần....." Cả người Tống Y Nhân co rút, hoa huyệt run rẩy phun ra lượng lớn chất lỏng trong suốt, nàng bị hắn liếm cao trào, mật dịch chảy ra đều bị Hàn Viêm nuốt vào bụng.

Cởi hết quần áo đang còn trên người, côn thịt thô dài dữ tợn đã cứng rắn như thiết.

Hàn Viêm nhịn không được, đem côn thịt để ở huyệt khẩu ướt đẫm, chậm rãi cắm vào.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz