ZingTruyen.Xyz

Hoan Anh Tuong Nha Ho Trieu



Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: BĐ

Tưởng Chấn và hai đứa nhỏ lăn lộn ra một thân toàn cát, đám thiếu niên thiếu nữ này hoàn toàn không cảm thấy bọn họ là người có thân phận cao quý gì.

Làm gì có người có thân phận nào lại lăn lộn ra một thân dơ hầy như vậy?

Huống chi bọn họ một lòng cho rằng đội tàu ra biển là của Văn Minh, cảm thấy người sở hữu gương lưu li chỉ có mình Văn Minh.

Tuy nói Văn Minh đã bán một ít, nhưng người mua gương và lưu li đều là đại nhân vật như công tử tri phủ này nọ, những người này sẽ dắt theo hai đứa bé lăn lộn chơi cát sao?

"Ngươi là thuyền viên đội tàu? Gương là ngươi trộm chứ gì?"

"Ngươi thật to gan! Ta nhất định sẽ kêu Văn Minh thúc bắt ngươi lại!"

Những thiếu niên thiếu nữ sôi nổi nói, phát tác tức giận từ chỗ Văn Anh Nương lên người Tưởng Chấn.

"Gương của con!" Lúc này Triệu Minh Châu khóc nấc lên.

Tưởng Chấn và Văn Minh đều để lại chút đồ cho nhà mình nhưng cũng không nhiều lắm, Tưởng Chấn đem về nhà tổng cộng cũng chỉ có 3 cái gương, một cái cho Triệu Lưu thị, một cái cho Triệu Kim Ca, dư lại một cái liền cho bé gái Triệu Minh Châu.

Triệu Minh Châu thích cái gương này vô cùng, tùy thời muốn mang theo, hành vi này Triệu Kim Ca không đồng ý lắm, luôn cảm thấy bé sẽ quăng mất hoặc bị người ta giựt, nhưng Tưởng Chấn lại cảm thấy không có gì.

Không phải chỉ là cái gương thôi sao? Làm bể thì làm bể, còn khả năng có người giựt của bé...... Minh Châu còn nhỏ, chỉ chơi đùa ở nhà cả ngày, chẳng lẽ còn có người chạy tới nhà giựt của bé?

Kết quả...... thật sự có người tới tận nhà giựt.

Rốt cuộc Tưởng Chấn cũng bất chấp việc làm rớt hạt cát trên người, hắn từ bãi cát bò dậy, muốn gọi người lại đuổi đám này đi, kết quả Triệu Minh Châu còn lẹ hơn hắn một bước: "Đó là gương của Minh Châu!"

Trên người Triệu Minh Châu đều là hạt cát, thoạt nhìn dơ hề hề, đám thiếu niên thiếu nữ căn bản không muốn để bé đến gần, một cái chân vươn ra muốn đá Triệu Minh Châu......

Chỉ là cậu ta chưa kịp đá tới Triệu Minh Châu, Tưởng Chấn nhanh tay lẹ mắt trực tiếp ôm con lên.

Nhưng cho dù Triệu Minh Châu không có việc gì, Tưởng Chấn cũng đã thực phẫn nộ rồi, hắn trực tiếp giơ chân đá phứt cái tên mới tính đạp Triệu Minh Châu ra ngoài.

"A!" Thiếu niên nọ té ngã trên mặt cát, ôm bụng khiếp sợ mà nhìn Tưởng Chấn, đều bị dọa ngốc, những người khác cũng bị hoảng sợ: "Ngươi biết chúng ta là ai sao? Chúng ta là người Văn gia! Ngươi dám đánh chúng ta, Văn Minh thúc sẽ không bỏ qua ngươi!"

"Ta nhất định sẽ nói Văn Minh thúc giáo huấn ngươi một trận!"

"Ngươi chờ đó!"

......

Bọn họ đều run bần bật mà vẫn còn ở đây nói lời hăm dọa.

"Người Văn gia?" Tưởng Chấn cau mày nhìn những người trước mắt: "Cho dù đích thân Văn Minh ở đây dám đánh con gái ta ta cũng dám cho hắn một trận, các ngươi tính thứ gì?"

Tuy rằng nói thế nhưng đám này tuổi đều không lớn, lại là người Văn gia, Tưởng Chấn rốt cuộc không thật sự đánh cả bọn làm gì: "Bỏ cái gương xuống, cút cho ta, bằng không tự ta đá đít các ngươi ra."

Những thiếu niên thiếu nữ đều có chút sợ nhìn Tưởng Chấn thô lỗ, lại không muốn yếu thế, đặc biệt là thiếu nữ vừa mới đoạt gương trong tay.

Thiếu nữ này tên là Văn Li, đúng là con gái của vị đường huynh lần này tới tìm Văn Anh Nương kia, nàng lớn lên cực kỳ xinh đẹp, người nhà vô cùng thương yêu chiều chuộng, cả đám người này phần lớn cũng đi theo nàng, lúc này bị Tưởng Chấn uy hiếp, khó thở, không chút nghĩ ngợi liền vứt gương về phía mấy cục đá ngầm gần đó: "Ta không thèm!"

Bên ngoài gương có kim loại bao phủ, cho dù lỡ tay làm rớt cũng không đến nỗi nào, nhưng cũng chịu không được cú quăng mạnh như vậy. Vừa chạm tới đá ngầm mặt kính liền vỡ tan thành từng mảnh.

Triệu Minh Châu đang được Tưởng Chấn ôm nhìn thấy vô cùng rõ ràng, "Oa" mà một tiếng khóc lên.

Tưởng Chấn thấy con gái khóc, sắc mặt trở thành một mảnh lạnh băng, hắn duỗi tay bắt lấy bàn tay vừa gây họa của thiếu nữ quăng người ngã lăn ra đất.

Nếu Triệu Minh Châu tự làm rớt bể gương, hắn phỏng chừng sẽ trước nhìn xem nữ nhi bị thương không, nhưng cô nàng này cũng không phải là con gái hắn!

"A, đau quá!" thiếu nữ kia mặc mỏng, té xuống đất trên tay lập tức trầy một mảnh.

Cũng chính là lúc này, Văn Minh và Triệu Kim Ca mang theo một ít người vội vàng chạy đến hướng này.

Phát hiện không thấy đàn vãn bối Văn gia, Văn Minh liền cho người đi tìm, biết bọn họ chạy tới Triệu gia rồi liền nhanh chân chạy đến, kết quả...... Những người này gây chuyện?

"Văn Minh thúc! Nơi này có người đánh chúng ta!"

"Văn Minh thúc, người này trộm gương của thúc! Mau bắt hắn lại đi!"

"Văn Minh thúc......"

Đám thiếu niên thiếu nữ sôi nổi cáo trạng, trong đó cô nàng bị Tưởng Chấn quăng ngã ra đất còn 'oa oa' khóc lên, thoạt nhìn đáng thương cực kỳ, còn đi lên liền vu hãm Tưởng Chấn: "Văn Minh thúc, người này muốn phi lễ ta!"

Văn Minh trước kia chỉ là Văn gia quản sự, tuy rằng thoát ly Văn gia, nhưng thời điểm đối mặt với thiếu gia tiểu thư Văn gia, tư thái rốt cuộc có hơi thấp.

Mà những người này tuy rằng kêu Văn Minh "Thúc", lại hiển nhiên cũng không nhiều cung kính gì.

"Văn Minh, những người này tự dưng đến nhà ta, muốn đánh Minh Châu, còn quăng bể một cái gương, việc này ngươi xem mà làm!" Tưởng Chấn đều sắp bị tức đến bật cười, tiểu cô nương này dám nói nhỉ! Mắc gì hắn phải đùa giỡn một nha đầu!

Triệu Minh Châu còn đang khóc nấc, Triệu Thừa Dự cũng khóc, bên cạnh còn có mảnh vụn tan tành của chiếc gương, càng đừng nói Văn Li còn há mồm vu hãm Tưởng Chấn......

Lúc Tưởng Chấn ra ngoài có người nhào vào trong ngực đều không cần, sao có thể sẽ làm trò trước mặt con trai con gái, phi lễ một cái tiểu cô nương?

Văn Minh áy náy cực kỳ, đầy mặt xin lỗi mà nhìn Tưởng Chấn: "Tưởng huynh, xin lỗi, việc này ta nhất định sẽ cho ngươi một công đạo."

Nói xong, hắn nhìn về phía những thiếu niên thiếu nữ này, sắc mặt lập tức trầm xuống: "Các ngươi lại đây xin lỗi!"

"Văn Minh thúc?" Những người này kinh ngạc nhìn Văn Minh, đồng thời cũng cảm giác được không đúng rồi.

Thân phận người vừa tự đem mình chôn dưới cát này không bình thường?

Chuyện này không có khả năng đi? Có người thân phận không thấp nào sẽ tự chơi với con, để con lăn lộn mình thấy cái dạng kia?

"Còn có gương này mà bán đều là một vạn lượng một cái, việc này ta sẽ nói với Văn Lục lão gia." Văn Minh lại nói.

Hắn tuy xuất thân Văn gia, tuy rằng ba năm này chưa bao giờ từng đoạt sinh ý Văn gia, nhưng rời đi Văn gia tóm lại là không quá phúc hậu, bởi vậy hắn vẫn luôn thực khách khí với Văn Lục lão gia, nhưng lúc này hắn cũng không muốn chùi đít cho đám người này.

"Văn Minh thúc, ngươi bắt chúng ta bồi thường? Gương không phải là của ngươi sao?" Văn Li trợn tròn mắt.

"Văn tiểu thư, hẳn là ta đã sớm nói với các ngươi rồi, ta chỉ là đi theo người khác ra biển làm buôn bán." Văn Minh nói.

"Này cùng lắm chỉ là lí do của ngươi......" Văn Li nói, đột nhiên phản ứng lại: "Người này chính là Tưởng Chấn ngươi nói kia?"

Bọn họ kinh ngạc nhìn về phía Tưởng Chấn- một người tràn đầy vết sẹo trên mình, đó là Tưởng Chấn?

Lúc bọn họ nghĩ vậy, Triệu Kim Ca đã cầm lấy quần áo Tưởng Chấn khoác lên mình hắn, sau đó lại bế Triệu Thừa Dự.

Tưởng Chấn đang yên đang lành chơi với con trên bãi cát nhà mình, thế nhưng một đám người chạy tới dòm hắn từ đầu tới chân...... Triệu Kim Ca lúc này thực tức giận, cứng rắn nói: "Nhà ta còn có việc, không tiện chiêu đãi các vị, thỉnh!"

Triệu Kim Ca đây là đuổi người, Văn Minh lập tức nói: "Chờ ta đem những người này mang về, nhất định tới cửa bái phỏng!"

Văn Minh mang đám người đi rồi, Triệu Kim Ca liền nhìn về phía Tưởng Chấn: "Các ngươi không có việc gì đi?"

"Không có việc gì." Tưởng Chấn nói: "Những người này là chuyện gì vậy?"

"Còn có thể là chuyện gì chứ? Chính là Văn gia bên kia đỏ mắt!" Triệu Kim Ca nói.

Sinh ý Văn gia làm được rất lớn, nhưng gia đại nghiệp đại chi tiêu, hơn nữa...... Cũng không phải ai ở Văn gia cũng được chia sản nghiệp.

Văn Anh Nương lúc trước có thể mang theo rất nhiều của hồi môn xuất giá đã làm người đỏ mắt, Văn Minh cùng Văn Anh Nương thành thân rồi lại đi làm Hải Thương, còn kiếm lời không ít càng làm cho bọn họ ghen ghét.

"Tưởng Chấn, chúng ta phải cẩn thận, bên phủ Hòa Hưng cũng có chút Hải thương bất mãn với chúng ta." Triệu Kim Ca có chút lo lắng nói, lúc y ra ngoài bàn việc cũng có không ít người nói lời âm dương quái khí với y.

"Chúng ta phát triển quá nhanh nên làm người đỏ mắt." Tưởng Chấn khẽ nhíu mày, nhưng thực mau cũng bỏ qua chuyện này.

Tóm lại hắn không thể vì người khác ghen ghét, liền không phát triển.

Nếu hắn không phát triển, sau này mới có thể thật sự làm người khinh thường!

Tưởng Chấn ôm Triệu Minh Châu dỗ dành, chỉ trong chốc lát, Triệu Minh Châu liền không khóc nữa, chỉ là bé vừa nghĩ tới chuyện khác lại nức nở: "Cha, vì sao cha lại đứng lên!" Bé đào cát lâu như vậy mới chôn được gần xong, sau đó cha lại đứng dậy......

"Cha nằm xuống để con chôn nữa nha?" Tưởng Chấn hỏi.

"Tay con xót lắm." Triệu Minh Châu nói.

"Để mẹ con giúp!" Tưởng Chấn nói.

Chưa từng chơi xúc cát bao giờ - Triệu Kim Ca nghe theo lời Tưởng Chấn chỉ, đắp cát lên toàn bộ người Tưởng Chấn, chỉ chừa ra đúng cái đầu.

Này...... Còn rất thú dị nha.

"Ngươi nên đắp thêm chút cát giữa hai chân ta nè, làm thành một hòn núi nhỏ cũng được, đội cao lên." Tưởng Chấn nằm đến nhàm chán, liền đùa giỡn Triệu Kim Ca.

Triệu Kim Ca: "......"

"Nhanh làm a!" Tưởng Chấn lại nói.

"Nên ăn cơm, ta trước mang theo Minh Châu cùng Thừa Dự trở về." Triệu Kim Ca ra vẻ trấn định mà nhìn nhìn sắc trời: "Minh Châu, mấy con đói bụng chưa?"

Triệu Minh Châu và Triệu Thừa Dự đều đói bụng, liên tục gật đầu, liền muốn cùng Triệu Kim Ca cùng đi ăn cơm, đương nhiên bọn trẻ cũng không có quên Tưởng Chấn.

Triệu Minh Châu kéo tay Triệu Kim Ca, nói với Tưởng Chấn: "Cha, cha đừng đứng lên!"

"Lỡ cha chết đói làm sao bây giờ?" Tưởng Chấn hỏi.

"Con liền thân cha một chút." Triệu Minh Châu nói, ngẫu nhiên Tưởng Chấn chơi với bé, nhắm mắt lại không nhúc nhích, bé đi thân một chút Tưởng Chấn liền dậy.

Tưởng Chấn: "......"

Người một nhà náo loạn trong chốc lát, Tưởng Chấn hứa hẹn ngày mai sẽ tiếp tục chơi với Triệu Minh Châu mới được phép bò dậy từ đống cát, cũng chính là lúc này Nhược Nhi đến thông báo Văn gia lục lão gia tới bồi tội.

Về phần Văn Lục lão gia, tâm trạng ông ta rất kém, lần này tới phủ Hòa Hưng một mục tiêu cũng chưa thành thì thôi, vậy mà vô duyên vô cớ phải bồi thường một vạn lượng bạc......

Phải biết rằng người như ông ta, không kinh doanh được cái gì, lại không bằng lòng đi theo thuyền ra biển, của cải so ra còn kém Văn Minh lúc trước!

Văn Lục lão gia buồn bực cực kỳ, cố tình Tưởng Chấn còn không chút do dự thu bạc của ông ta: "Cũng không để Lục lão gia phải lỗ, cái gương đã vỡ lúc nãy Văn Lục lão gia liền mang về đi!"

Cuối cùng, Văn Lục lão cầm theo một cái gương hỏng trở về Văn gia, trở về rồi Văn Minh cùng Văn Anh Nương cũng tránh không gặp mặt ông ta nữa.

"Thứ khốn nạn!" Văn Lục lão gia tức điên.

Mà Tưởng Chấn lúc này lại đang thương lượng với Triệu Kim Ca: "Ngày mai ta sẽ đi huấn luyện thủ hạ."

"Ừa." Triệu Kim Ca gật gật đầu: "Làm sao vậy?" Tưởng Chấn vẫn luôn huấn luyện thủ hạ khi có thời gian, người tham gia còn càng lúc càng nhiều, nhưng trước kia chưa bao giờ đặc biệt bàn luận với y về vấn đề này.

"Ta muốn mang Minh Châu theo cùng." Tưởng Chấn nói.

Hiện tại Triệu Minh Châu không cần huấn luyện, nhưng dắt bé theo để bé cảm nhận một chút cũng không tồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz