ZingTruyen.Xyz

Hoan Anh Tuong Nha Ho Trieu



Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: BĐ

Các thương nhân luôn có thể ngửi ra mùi hương của ích lợi, giống như đàn ong ngửi được mùi mật ngọt, trong thời gian ngắn nhất bay tới.

Ba năm trước thanh danh bến cảng Vách Đá chưa ai hay chưa ai tỏ, nhưng mấy năm nay, rất nhiều thương nhân phủ Hòa Hưng đều tường tận chỗ này, thậm chí còn có người chuyên môn an bài người ở bên này chờ, chỉ cần vừa được tin Tưởng Chấn và Văn Minh trở về liền chạy qua xem cái đã.

Đồ quý từ biển ngoại, nếu có thể giành mua trước, bán sang tay có thể kiếm lợi nhuận thật lớn, ai mà không chạy theo như xua vịt?

Tưởng Chấn nói phải hảo hảo bồi bồi người trong nhà, nhưng ngày hôm sau phải vội muốn chết để xử lí hàng hóa.

Đồ quý nhất lần này đem về đối với Tưởng Chấn là khoai tây và ớt cay.

Không sai, lần này hắn lấy được trên tay người Âu khoai tây và ớt, chỉ là số lượng rất ít, muốn gieo trồng quy mô lớn sợ phải có mấy năm mới xong.

Đối với Tưởng Chấn đây tuyệt đối là 2 thứ quý nhất, nhưng người khác lại chẳng cho là thế.

Đám thương nhân này đều chạy đến vì lưu li và gương soi, mặt khác, đủ loại đá quý bọn họ cũng thích.

Tưởng Chấn bàn với Văn Minh xong liền bán đi một nửa gương và lưu li, đây là vì bọn họ biết người Trịnh Dật mang đến thân phận tuyệt đối không thấp, nhưng hiện tại bọn họ không thể bán sạch đồ còn lại được.

Làm buôn bán thì phải học được cách treo giá chứ

Dưới tình huống càng lúc càng có nhiều thương nhân đến, hai người Tưởng Chấn cùng Văn Minh ngược lại không ra mặt, chỉ để thủ hạ bán ra một ít đồ không quá quý thôi.

Hiện giờ là tháng bảy, đổi thành công lịch, hẳn là tháng chín, thời tiết còn chưa quá lạnh, bờ biển cũng sẽ không quá nóng, tổng thể mà nói là phi thường thoải mái.

Tưởng Chấn một tay dắt một đứa đi 'bãi cát tư nhân' nhà mình chơi.

Kỳ thật hắn còn muốn dắt theo cả Triệu Kim Ca nữa, đáng tiếc Triệu Kim Ca còn có sự tình tiêu cục Kim Chấn muốn xử lý, không thể chơi cùng ba cha con, hắn cũng không có cưỡng cầu.

Trên bờ cát nhà họ Triệu có chút dây rau muống biển mọc, còn có một cái đình hóng gió to, lúc này vừa lúc thủy triều, nước biển thậm chí có thể xô tới tận trên đình.

Tưởng Chấn nhìn nhìn tình huống, dứt khoát liền cởi áo ngoài quần ngoài, sau đó chỉ mặc mỗi cái quần đùi nằm phịch xuống cát, lại để hai đứa nhỏ chơi cạnh người.

Triệu Minh Châu xách theo một thùng nhỏ, cầm một cái xẻng nhỏ đào cát chơi, Triệu Thừa Dự lại tò mò mà nhìn Tưởng Chấn, sau đó lại nhéo dú Tưởng Chấn một phen, lại cạp một cái.

Tưởng Chấn: "......"

Thằng cu nhà hắn đó giờ mời bà vú cho ăn, mới cai sữa chưa bao lâu, bây giờ là... muốn bú sữa hả?

"Cha, đào đào với con đi." Triệu Minh Châu tự đào một lát liền nhõng nhẽo muốn Tưởng Chấn chơi chung.

Tưởng Chấn lúc này lại không muốn nhúc nhích: "Tự con đào đi...... Như vậy đi, Minh Châu đào nhiều cát chút sau đó chôn cha xuống chịu không?"

Tưởng Chấn vừa nói vừa lấy cát đổ lên bụng mình.

Triệu Kim Ca rất thương yêu hai đứa nhỏ, có rảnh liền nguyện ý bồi tụi nó, Triệu Lưu thị Triệu Phú Quý cũng giống thế, nhưng cả nhà chẳng bao giờ giống Tưởng Chấn chẳng hình tượng gì kêu con gái chôn mình.

Bởi vậy, Triệu Minh Châu cảm thấy cái này lạ lắm, bé vừa đào cát vừa cười khanh khách muốn chôn Tưởng Chấn.

Cái gì Triệu Thừa Dự cũng thích bắt chước chị gái, thấy tỷ tỷ làm như vậy bé cũng làm theo y chang, bắt đầu xúc cát đổ lên mình Tưởng Chấn.

Ba người chơi đến cao hứng, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một ít thanh âm.

"Nơi này có cái đình!"

"Chúng ta đến đình nghỉ ngơi một chút."

"Trong đình có người!"

......

Tưởng Chấn nghe được thanh âm này, chân mày cau lại.

Hắn đã xây tường vây khắp bãi biển này rồi, tuy nói tường vây cũng không cao nhưng cũng đủ cảnh báo người khác nơi này không thể tùy tiện đi vào, nhưng đời là thế đấy, càng cấm càng có đứa muốn vào.

Triệu Minh Châu đã xúc rất nhiều cát đổ lên người mình rồi, vì tránh cho đám cát này rớt xuống, Tưởng Chấn không thể tùy tiện đứng lên, liền quay đầu nhìn lại, kết quả liền thấy mấy thiếu niên thiếu nữ 17-18 tuổi kết bạn đi tới.

Triệu gia không có khách nhân như vậy, cho dù có, Triệu Kim Ca cũng sẽ không biết rõ hắn đang chơi với con ở bờ biển còn cho người vào, cho nên mấy đứa này là tự tiện leo tường vào.

Xem cách ăn mặc của tụi nó, nghĩ đến phi phú tức quý, cũng không biết là thiếu gia tiểu thư nhà ai, không chịu ở bến cảng bên kia mà chạy qua đây, còn leo tường vào nhà người khác.

Tưởng Chấn thấy được đám thanh niên, tụi thanh niên cũng thấy được Tưởng Chấn da đen thui bị cát che muốn hết toàn thân cùng với hai đứa bé dơ hầy bên cạnh hắn.

Mặc kệ trước kia đi đâu Tưởng Chấn đều thích bế theo Triệu Minh Châu, mà Triệu Kim Ca cũng kéo dài thói quen này của hắn.

Ba năm này dù đi đâu Triệu Kim Ca cũng mang theo hai đứa nhỏ, lúc nuôi hai đứa nhỏ cũng không có cách quá chiều chuộng, nên hai đứa bé có hơi 'chắc nịch khỏe mạnh' chút xíu, không được da mịn thịt trơn như mấy tiểu thư thiếu gia đài các cao sang.

Lúc này bởi vì đang ở nhà, Tưởng Chấn cho hai đứa mặc áo ngắn quần đùi, mặt mày đầy cát thoạt nhìn càng thêm gần gũi bình dân, càng thêm... nghèo nàn.

Mấy thiếu niên thiếu nữ nhìn thấy bọn họ liền nhíu mày.

Bọn họ đi dọc bờ cát hồi lâu, bị phơi đến có hơi nóng, lúc này liền muốn nghỉ ngơi tại đình hóng gió này chút, kết quả đình này đã có người......

"Uy, các ngươi đi chỗ khác chơi, nơi này để chúng ta nghỉ ngơi!"

"Nhanh lên, các ngươi nhanh tránh ra, cũng đem đồ đi đi." Lại có người chỉ vào đống đồ để trên ghế nằm trong đình.

"Đây là chỗ của ta, nên đi là các ngươi." Tưởng Chấn nói.

"Chúng ta coi trọng chỗ của ngươi là vinh hạnh của ngươi, ngươi thức thời liền nhanh lên đi." Một thiếu nữ nói, chỉ chớp mắt, đột nhiên phát hiện trên ghế nằm còn để quần để áo.

Mắt nàng đột nhiên trợn to, thấy Tưởng Chấn phía dưới bị chôn bít chịt nhưng lộ ra vai trần liền biết bên dưới chẳng mặc gì, cả giận nói: "Vậy mà ngươi không mặc quần áo! Thật là quá ghê tởm!?"

"Các ngươi tốt nhất nhanh rời khỏi chỗ này cho ta." Chân mày Tưởng Chấn cau lại, thanh âm lạnh lùng.

Mấy thiếu niên thiếu nữ này từ nhỏ đã được trăm chiều ngàn thuận, Tưởng Chấn muốn đuổi bọn họ, tự nhiên là bực mình không vui: "Dựa vào cái gì bắt chúng ta đi? Hẳn là ngươi đi mới đúng!"

"Vậy đó!" Một người khác nói: "Ngươi là hạ nhân chỗ này hay thôn dân ở phụ cận? Ngươi biết chúng ta là ai sao?"

Bọn họ đang nói chuyện, một thiếu niên trong đó đột nhiên kinh hô một tiếng: "Gương!"

Nghe được thanh âm thiếu niên kia, người chỗ này đồng loạt quay qua xem, liền phát hiện ở ghế nằm bên cạnh trên bờ cát có đặt một mặt gương lớn bằng bàn tay.

Bọn họ năn nỉ Văn Anh Nương hồi lâu, Văn Anh Nương cũng không chịu cho bọn họ gương, nhưng hiện tại gương này lại bị đặt tùy tiện trên bờ biển như thế..

Đám thiếu niên này đều là người Văn gia.

Trước kia Văn Anh Nương vẫn còn tâm tư trở về phủ Mân Nam, nhưng sau khi có con nàng liền chặt đứt ý niệm này.

Nàng là kén rể, sinh hạ họ đứa bé họ Văn, Văn Minh ở Văn gia lại rất có thể diện...... Dưới tình huống như thế, nàng dẫn theo người nhà quay về không chừng sẽ bị huynh đệ cho rằng muốn đoạt gia tài.

Rốt cuộc...... vì nàng kén rể mà con nàng có thể nhập vào gia phả Văn gia.

Nàng cũng không có tin tức quan trọng cả nhà phát tài các kiểu, không bằng liền không quay về, hai đứa nhỏ cũng không vào gia phả Văn gia.

Chỉ là, tuy rằng Văn Anh Nương đã cực lực tị hiềm, nhưng thấy Văn Minh rời đi Văn gia sinh ý càng làm càng lớn, người nào đó ở Văn gia rút cuộc có hơi đứng ngồi không yên.

Cho dù là huynh trưởng của Văn Anh Nương cũng có phê bình kín đáo với việc Văn Anh Nương 'bắt cóc' Văn Minh tự lập môn hộ, càng không cần phải nói những người khác.

Văn gia bên kia hy vọng Văn Anh Nương cùng Văn Minh có thể trở về, tốt nhất mang theo đội tàu bên này và tài vật trở về Văn gia.

Điểm này, Văn Anh Nương tự nhiên không muốn.

Nàng không ham tài sản Văn gia, dù bây giờ Văn gia có muốn đòi của hồi môn từng cho nàng về, nàng cũng không có hai lời, nhưng Văn Minh mạo nguy hiểm ra biển làm buôn bán kiếm tiền cho con bọn họ, vô luận thế nào nàng cũng không thể cho người Văn gia.

Văn Anh Nương không chịu trở về, cuối cùng, một đường huynh Văn Anh Nương liền dẫn theo một ít vãn bối Văn gia lại đây, mà những thiếu nam thiếu nữ này đúng là vãn bối Văn gia ấy.

Lần này bọn họ lại đây là vì khuyên Văn Anh Nương cùng Văn Minh trở về, đồng thời, đường huynh này của Văn Anh Nương cũng có chút tiểu tâm tư, nghĩ nếu Văn Anh Nương không muốn trở về liền du thuyết Văn Minh một chút, tốt nhất để Văn Minh làm con rể ông ta.

Văn Anh Nương kỳ thật không có bản lĩnh gì, Văn Minh này mới là bồ tát vàng ấy chứ!

Nhóm người tới nơi này không bao lâu, liền đụng mặt Văn Minh vừa trở về từ hải ngoại, còn biết Văn Minh mang về một ít gương, lập tức liền nhõng nhẽo muốn từ chỗ Văn Anh Nương, mà Văn Anh Nương đã biết tâm tư bọn họ đương nhiên không chịu cho.

Thiếu niên thiếu nữ bị Văn Anh Nương đánh rớt mặt mũi, liền rời khỏi tòa nhà Văn gia đi dọc theo bờ biển.

Tòa nhà Văn gia cách không xa mấy nhà Triệu gia, bọn họ đi hoài không phải sẽ đến nhà Triệu gia sao? Cái tường vây kia bọn họ còn nghĩ là tường vây của Văn gia kìa.

Một thiếu nữ thấy gương rồi liền một phen liền đoạt cầm trong tay, sau đó lại cau mày nhìn Tưởng Chấn: "Ngươi là người nào? Như thế nào sẽ có gương? Có phải trộm được không?"

Những người này đều vừa tới phủ Hòa Hưng, chỉ biết Văn Minh ra biển mang về rất nhiều gương, lại không biết có Tưởng Chấn tồn tại, cũng không quen Tưởng Chấn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz