ZingTruyen.Xyz

Hoan Anh Tuong Nha Ho Trieu



Tác giả: Quyết Tuyệt

Edit: BĐ

Diện mạo Văn Minh không kém, khí chất cũng không tồi, thời niên thiếu hắn từng bồi Văn thiếu gia đọc sách, tuy nói không có công danh, học thức vẫn phải có.

Nghênh thú Văn Anh Nương rồi hắn ra ngoài kính rượu, bộ dáng thành thạo làm không ít người ở phủ Hòa Hưng có hảo cảm với hắn.

Trịnh Dật cũng có nhiều lời khen: "Ta xem Văn Minh này tốt hơn Liêu Thanh Hòa nhiều, không ngờ hắn cưới Văn Anh Nương, còn nguyện ý ở rể, thật sự là ngoài dự đoán mọi người."

Nếu là hắn sao cũng không thể đi cưới Văn Anh Nương.

Bất quá...... Nhìn thoáng qua Tưởng Chấn, nghĩ đến việc Tưởng Chấn làm với Văn Minh kia cũng không sai biệt lắm, Trịnh Dật lại cảm thấy Văn Minh này cũng được.

Văn Anh Nương tuy rằng từng gả chồng, nhưng ít ra đẹp hơn Triệu Kim Ca, của hồi môn cũng phong phú.

"Hắn thích Văn Anh Nương." Tưởng Chấn nói, liếc mắt nhìn Triệu Kim Ca một cái.

Triệu Kim Ca sửng sốt, đột nhiên nhanh trí minh bạch ý của Tưởng Chấn.

Văn Minh là thích Văn Anh Nương mới nguyện ý, Tưởng Chấn...... là thích y.

Triệu Kim Ca liền cảm thấy ngọt ngào như ăn mật, mật kia thấm ruộm trong lòng.

Lúc này Tưởng Chấn lại thương lượng sự tình Diêm Tràng Trường Giang với Trịnh Dật, hơn nữa ước định ngày mai liền đi xem nơi đã từng là Diêm Tràng Hồng Giang, hiện tại là Trường Giang.

Trịnh Dật muốn giúp vị Dương đại nhân kia xử lý sự vụ diêm trường, mau chóng để diêm trường sản xuất muối, Tưởng Chấn lại muốn đi miếng đất Trịnh Dật để lại cho hắn xây một cái bến cảng.

Kể từ đó, tiền trên tay Tưởng Chấn liền có chút không đủ dùng, may mắn hắn lại nhận một vụ làm ăn lớn —— giúp Diêm Tràng Trường Giang vận muối, sau đó Thanh Phong Lâu phủ thành cũng sẽ khai trương......

Văn Minh tính toán tiếp tục lưu tại Văn gia, Tưởng Chấn đào người không thành công, nhưng cũng không phải quá cưỡng cầu, ngày hôm sau, hắn liền dẫn theo Triệu Kim Ca cùng Triệu Minh Châu ngồi thuyền đi bờ biển với Trịnh Dật.

Mấy tháng trước, bờ biển này đã phát sinh chém giết quy mô lớn, rất nhiều người nằm lại nơi đây, rất nhiều người không còn nhà để về, nhưng thiên nhiên và thời gian vẫn luôn vô tình, chỉ qua mấy tháng nơi đây giống như chưa từng phát sinh chuyện gì, biển xanh và trời đầy mây trắng.

Thi cốt những người đã nằm xuống đều đã phân hủy, cuối cùng thành phân bón cho mảnh đại địa này, ngoài trừ giúp cây cối càng thêm mà xanh um tươi tốt, tại thế thế gian này không còn lưu lại dấu vết gì.

Có Triệu Kim Ca bên cạnh, Tưởng Chấn cũng không nói gian khổ khi đó, mà kể một ít việc thú vị từng trải qua, tỷ như nói có người đi bờ biển tìm vỏ sò ăn không cẩn thận bị con cua vây công, lại tỷ như buổi tối đang ngủ đột nhiên trời mưa, vì thế chỉ có thể nhảy dựng lên tìm chỗ trú......

Triệu Kim Ca không cười, đôi mắt có chút chua xót, chỉ là y khắc chế, không có biểu hiện ra ngoài.

Tưởng Chấn nói nhẹ nhàng, nhưng y có thể nghe ra cuộc sống lúc trước của Tưởng Chấn ở bờ biển này là cỡ nào gian khổ. Lúc ấy trời còn lạnh, Tưởng Chấn bị mưa xối không biết thế nào......

"Tưởng Chấn, lúc trước ngươi nói ngươi có phương pháp chế muối mới, là cái gì vậy?" Tới Diêm Tràng Trường Giang, Trịnh Dật liền hỏi.

"Phơi muối." Tưởng Chấn nói.

Tưởng Chấn trước kia từng đi bờ biển, biết phơi muối như thế nào, lúc này tỉ mỉ kể cho Trịnh Dật.

Kỳ thật nấu muối càng thêm thuần tịnh, nhưng phơi muối lại tiện hơn nhiều, hơn nữa dân chúng cũng không để ý muối có hơi tạp chất —— trước kia triều đình bán quan muối, bên trong thậm chí cố tình trộn thêm cát.

Bất quá, muốn phơi muối vẫn cần một ít kĩ thuật...... Lúc trước vì cái gì không ai phơi muối? không phải vì không có vật chứa thích hợp ư?

Tưởng Chấn giảng thuật một chút phải khai thác bãi muối ở bờ biển thế nào, liền trực tiếp tìm một ít người thử đào bãi muối.

Lúc này người làm việc đều chịu thương chịu khó, còn đặc biệt nghe lời, vì thế, năm ngày sau, nhóm muối đầu tiên đã được phơi ra.

Vị Dương đại nhân lưu tại Giang Nam, sau này sẽ phụ trách xử lý Diêm Tràng Trường Giang xem qua muối phơi ra rồi, biểu tình liền có chút kích động, sau đó liền hỏi: "Các ngươi cảm thấy muối này nên bán thế nào?"

"Mỗi người đều muốn ăn muối, giá cả vẫn nên thấp chút cho thỏa đáng, này cũng có lợi với Thái Hậu." Tưởng Chấn nói, hắn là hy vọng giá muối sẽ thấp hơn.

Lúc này bá tánh cần dùng muối ở nhiều chỗ lắm, vì không có tủ lạnh, muốn lưu trữ đồ ăn chỉ có thể muối, cố tình giá muối lại cao.

Muốn cho muối lúc này cũng giá hời như thời hiện đại không có khả năng, nhưng sáu bảy văn một cân, kỳ thật cũng là có thể kiếm rất nhiều.

Thái Hậu cũng hy vọng có thể dựa vào giá muối bình ổn tới thu nạp dân tâm, Dương đại nhân cân nhắc một lúc, liền tính toán thừa dịp lúc này muối thương đều bị chèn ép bán ra quan muối giá cả ổn định.

Việc ở Diêm trường cũng không phải Tưởng Chấn có thể nhúng tay, hắn cũng không có hứng thú nhúng tay, lúc xác định việc phơi muối không có vấn đề hắn liền ngồi thuyền Văn gia đi an trí đám Chu Nhị Lâm còn trên đảo kia.

Đám Chu Nhị Lâm vò võ trên đảo đợi hồi lâu, tuy nói không thiếu ăn uống, nhưng túm lại vẫn có chút bất an, một lần nữa thấy Tưởng Chấn đến, bọn họ cơ hồ hỉ cực mà khóc.

Sau đó, bọn họ liền biết một tin tức tốt —— bọn họ có thể trở về.

Cho dù trước kia sống dưới ách bóc lột của Diêm Tràng Hồng Giang những người này sinh hoạt đều phi thường không xong, nhưng nhiều thế hệ bọn họ sinh hoạt trên mảnh đất này, so với hòn đảo nhỏ bé này đương nhiên họ càng ngóng trông được sống ở đất liền, nghe tin được quay về không thể vui hơn được nữa.

Lần này Tưởng Chấn chia làm vài lần mang tất cả mọi người trở về.

Nơi Tưởng Chấn lựa chọn để xây bến cảng hắn đã từng đi qua, còn cứu một ít người thôn Nhai Biên, địa hình nơi này rất thích hợp xây bến cảng.

Để vạn người ở gần bến cảng tương lai xây ít nhà ở, sau đó liền bắt đầu xây bến cảng, tuy rằng không có ký kết hiệp nghị gì, nhưng bọn họ đều cam lòng đi theo Tưởng Chấn, làm việc phá lệ ra sức.

Mà Tưởng Chấn cũng không có bạc đãi bọn họ, không chỉ cho bọn họ ăn uống no đủ, còn cung cấp thịt heo cho cả bọn ăn.

Lúc Tưởng Chấn đang bận rộn xây bến cảng, dân chúng phủ Hòa Hưng đang vui mừng hát vang.

Lúc trước giá muối như cưỡi khoái mã một đường vọt lên, nhiều khi muốn mua miếng muối mà mua không nổi, nhưng hiện tại giảm rồi.

Muối loại tốt nhất chỉ có 5-6 văn tiền một cân!

Trước kia cho dù là muối tư cũng không có giá hời như vậy!

Bá tánh phủ Hòa Hưng mới vừa phát hiện giá muối giảm, đều phải điên rồi, thậm chí rất nhiều người mua muối một lần mua mười mấy cân, mua sạch sẽ cả cửa hàng bán muối.

Nhưng cho dù như vậy, ngày hôm sau, cửa hàng vẫn có muối bán, đặc biệt là cửa hàng Trịnh gia, bọn họ không cho mua nhiều, mỗi lần chỉ cho mua một cân, nhưng lấy ra được rất nhiều muối.

Lúc trước bá tánh phủ Hòa Hưng đang hứng thú với chuyện của Văn Anh Nương, đột nhiên giá muối giảm —— nhà người khác hưu thê kén rể có quan trọng bằng việc ăn uống nhà mình sao?

Hiện tại giá muối giảm, thay vì nhìn chằm chằm Văn Anh Nương thì lo nghĩ cách mua được nhiều muối hơn thì tốt, tha hồ làm thịt muối rau ngâm muối hột vịt hột gà.

Dân chúng phủ Hòa Hưng đều vô cùng cao hứng, người có tiền ở phủ Hòa Hưng lúc này cũng đầy cõi lòng chờ mong.

Thanh Phong Lâu phủ Hòa Hưng mở cửa rồi.

Nhờ phước của Chu Mậu Hòa, người phủ Hòa Hưng đã sớm biết sự tồn tại của Thanh Phong Lâu, cũng đã sớm tràn ngập chờ mong với lầu này, sau đó lại xảy ra vụ Thanh Phong Tửu được phong cống phẩm, đại gia càng thêm tò mò háo hức với Thanh Phong Lâu.

Mà hiện tại, Thanh Phong Lâu cuối cùng cũng mở rồi.

Người phủ Hòa Hưng biết đến Thanh Phong Lâu đều muốn đi xem, còn chuyện giá muối giảm......

Đối với rất nhiều người cũng chỉ là chi tiêu mỗi tháng trong nhà ít đi mấy lượng bạc, chút tiền ấy, còn chưa đủ bọn họ đi uống hoa tửu thưởng cho người ta.

Thanh Phong Lâu khai trương, Tưởng Chấn đương nhiên không có khả năng không có mặt, trước một ngày trở về phủ Hòa Hưng.

Hắn ở bờ biển một thời gian, mỗi ngày ở "Công trường" giám sát người khác làm việc, phơi nắng thành đen như thỏi mực, cho nên mặc quần áo hoa lệ vào hơi hơi có cảm giác nhà giàu mới nổi, phủi không hết cục quê.

Mấy ngày nay Triệu Kim Ca chạy qua chạy lại phủ thành và bờ biển, kỳ thật cũng phơi nắng cả ngày, nhưng y có chú ý đội nón nên cũng không đen cho lắm, trái lại còn trắng hơn chút xíu.

"Kim ca nhi, ngươi càng ngày càng tuấn tiếu." Tưởng Chấn sờ sờ mặt Triệu Kim Ca, có chút ngạc nhiên.

"Phải không?" Triệu Kim Ca cao hứng mà nhìn Tưởng Chấn.

"Đây là có chuyện gì?" Tưởng Chấn lại hỏi.

"Ta ăn thuốc bổ đó." Triệu Kim Ca có chút ngượng ngùng nói, lúc trước y đi dược phòng, phát hiện mình không có hoài thượng hài tử nên kêu đại phu bốc ít thuốc tới bổ thân thể, thuốc uống vô khá tốt nên y cứ bốc tiếp mà uống, cứ ăn ăn uống uống, hài tử chưa thấy đâu nhưng khí sắc càng lúc càng tốt.

"Thuốc bổ ăn một chút có thể, nhưng không được ăn bậy." Tưởng Chấn nói, hỏi Triệu Kim Ca biết được đều là a giao táo đỏ gì đó mới liền yên lòng.

Mấy thứ này ăn nhiều chút cũng không hỏng chỗ nào.

Làn da Triệu Kim Ca loáng rất nhiều, Tưởng Chấn nhịn không được liền sờ tới sờ lui, về nhà rồi còn trực tiếp đẩy gục, làm hại ngày hôm sau Triệu Kim Ca thiếu chút nữa dậy không nổi.

Đương nhiên cuối cùng vẫn dậy nổi, chỉ là lúc tới Thanh Phong Lâu không được tinh thần lắm, nhịn không được liền ngáp một cái.

Này có chút kì cục nha, Triệu Kim Ca cảm thấy ngượng ngùng, đột nhiên thấy đối diện y, Văn Anh Nương cũng ngáp một cái rất lớn.

Sau khi Văn Anh Nương thành thân cũng không có trở về phủ Mân Nam.

Văn gia không phải chỉ có cha mẹ nàng, phụ thân nàng tuy rằng là đương gia hiện tại của Văn gia, nhưng lên trên nữa vẫn còn rất nhiều trưởng bối Văn gia.

Văn phụ Văn mẫu đau lòng nữ nhi, những người đó lại không thích đứa con gái xuất giá tới phủ Hòa Hưng còn ném hết thể diện gia tộc.

Lúc Văn Anh Nương còn chưa bị hưu, dòng bên Văn gia không ít lần dùng nàng giễu cợt Văn phụ Văn mẫu, hiện tại Văn Anh Nương bị hưu......

Cũng là vì nữ nhi suy nghĩ, Văn phụ Văn mẫu để Văn Anh Nương lưu tại phủ Hòa Hưng, cả Văn Minh cũng ở lại.

Đương nhiên, về sau việc này phai nhạt, Văn Anh Nương có thể quay về.

Bất quá, Văn Anh Nương cũng không tính về, cũng không phải nàng có bao nhiêu thích phủ Hòa Hưng, mà là không muốn thêm phiền toái cho cha mẹ.

Dù sao phủ Hòa Hưng và phủ Mân Nam cũng không xa đến mức đó, về sau ngày lễ ngày tết nàng đều có thể trở về thăm cha mẹ.

"Triệu Kim Ca, đã lâu không gặp." Thấy Triệu Kim Ca, Văn Anh Nương chào một tiếng. Sau khi nàng thành thân đã từng muốn đi tìm Triệu Kim Ca, nhưng Triệu Kim Ca bận quá, vừa lúc nàng cũng có rất nhiều sự tình muốn xử lý, hai người vẫn luôn không chạm mặt.

"Chào phu nhân." Triệu Kim Ca nhìn Văn Anh Nương cười cười, lại có chút kỳ quái —— thành thân không đến hai tháng, đúng là thời điểm tân hôn, Văn Anh Nương hẳn là thật cao hứng rất có tinh thần mới đúng, vì sao cả người nhìn mệt mỏi quá vậy?

"Ngươi không ngủ được à?" Văn Anh Nương hỏi, vừa rồi nàng thấy Triệu Kim Ca ngáp, mình liền nhịn không được cũng ngáp một cái ra trò.

"Là ngủ không ngon...... Ngươi......" Triệu Kim Ca nhíu mày nhìn Văn Anh Nương.

"Ta mấy ngày nay cả ngày ngủ không đủ." Văn Anh Nương nói: "Đại khái là cuối cùng thả lỏng lại, không có cái gì ta phải nhọc lòng, ta liền cả ngày muốn ngủ...... Cũng không biết sao lại thế này, càng ngủ càng mệt."

"Ngủ nhiều là sẽ mệt." Triệu Kim Ca gật đầu tỏ vẻ tán đồng: "Trên người còn sẽ đau." Lúc y ở cữ cả ngày nằm ở trên giường, cảm thấy chỗ nào cũng không thoải mái, riệu rã.

"Cũng đúng." Văn Anh Nương gật gật đầu tỏ vẻ tán đồng, lại ngáp một cái.

Văn Anh Nương hoãn hoãn, mới xem như tinh thần một chút, lại hỏi: "Triệu Kim Ca, ngươi với Tưởng Chấn ở chung như thế nào vậy?"

"A?" Triệu Kim Ca có chút khó hiểu.

"Văn Minh cả ngày đi theo ta, còn muốn cùng nhau ngủ, ta có hơi không được quen." Văn Anh Nương nói, nói, mặt nhịn không được có hơi đỏ.

Ngay từ đầu nàng cảm thấy mình cùng Văn Minh bất quá là cùng có lợi hỗ trợ, nhưng gần nhất, lại phát giác chuyện này có hơi khác với suy nghĩ của mình.

Văn Minh này hơn phân nửa có chút thích nàng.

Chỉ là...... có mấy điểm hơi làm nàng không quen.

Trước kia ở Liêu gia quy củ rất nhiều, Liêu Thanh Hòa tuy rằng sẽ đến phòng nàng, nhưng một tháng cũng chỉ đến bảy tám lần mà thôi, tới nhiều, Liêu phụ Liêu mẫu sẽ chỉ trích Liêu Thanh Hòa trầm mê nữ sắc.

Nhưng Văn Minh thì ngược lại, mấy ngày nay Văn Minh không làm việc, cơ hồ cả ngày đi theo nàng, buổi tối cũng bám dính kè kè bên nàng......

Nàng cảm thấy mình cứ mệt mỏi chắc chắn là do Văn Minh quấy rầy mỗi ngày.

Ùa...... Đột nhiên bên cạnh có thêm một người đoạt chăn với mình, nàng không có quen.

"Nếu hắn không ngủ với ngươi thì ngủ với ai?" Triệu Kim Ca có chút khó hiểu, việc phân phòng ngủ của gia đình giàu có y vẫn luôn không rõ lắm.

Dù sao y với Tưởng Chấn vẫn luôn ngủ cùng nhau.

Văn Anh Nương cân nhắc những lời nà của Triệu Kim Ca, càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý.

Đúng vậy, Văn Minh không ngủ với nàng thì muốn ngủ với ai?

Hai người Văn Anh Nương cùng Triệu Kim Ca vừa đi vừa nhỏ giọng nói chuyện, cuối cùng dừng lại ở một vườn hoa dành cho nữ quyến trong Thanh Phong Lâu.

Thời gian còn sớm, trong vườn không ai, hai người liền tìm một đình hóng gió ẩn trong cây cối xanh mát ngồi xuống, để người hầu canh chừng xung quanh.

Chỉ là, bọn họ mới nói chưa được mấy câu, đột nhiên có mấy người phụ nhân song nhi đi đến chỗ họ.

"Này không phải Văn phu nhân sao? Sao khí sắc kém thế?" Người đi trước nói.

Mày Văn Anh Nương cùng Triệu Kim Ca đều nhíu lại.

Bọn họ ngồi ở chỗ khuất vắng người, lại có một nhóm xăm xăm lại đây, không hề nghi ngờ chính là cố ý tới tìm tra.

"Sắc mặt khó coi như vậy, sợ là tìm nam nhân không tốt."

"Nghe nói nàng kén rể một tên hạ nhân nhà mình...... Đây là gả không ra, chỉ có thể tùy tiện nhặt đồ rách nát!"

"Nói không chừng nàng thương tâm vì Liêu công tử muốn thành thân, mấy ngày nữa hôn sự của Liêu công tử cũng tổ chức rồi."

......

Những người này ngươi một lời ta một câu, lúc nhìn Văn Anh Nương trong mắt tràn đầy vui sướng khi người gặp họa.

"Phu nhân, mặc áo vàng là, là phu nhân của Trương cử nhân, con gái bà ta phải gả đi Liêu gia." nha hoàn bên người Văn Anh Nương đột nhiên lớn tiếng nói.

"Phu nhân, Liêu gia hiện tại chỉ đành dựa vào bán tranh chữ mà sống thôi, cũng không biết của hồi môn của Trương tiểu thư có đủ bọn họ xài không nữa."

"Bạc bị lỗ cũng thôi, Liêu gia mà làm ra cái thứ trưởng tử còn mắc cười hơn!"

......

Nha hoàn bên cạnh Văn Anh Nương người này tiếp người kia mà nói, nói đến mức sắc mặt Trương phu nhân đen xì.

Trương gia cũng coi như là gia đình giàu có, trượng phu Trương phu nhân tuy rằng chỉ là một cử nhân, nhưng cha ông ta làm quan trên triều.

Hôn sự với Liêu gia là Trương cử nhân quyết định, Trương phu nhân vẫn luôn không quá vừa lòng, luyến tiếc nữ nhi chịu ủy khuất, mới có thể kéo hai tháng mới muốn thành thân.

Bất quá cho dù bà ta có không hài lòng cỡ nào, nữ nhi cũng phải thành thân với Liêu Thanh Hòa, Trương phu nhân tóm lại vẫn đứng về phía Liêu gia, cũng vì thế mà lúc thấy Văn Anh Nương lại không nhịn được đến tìm phiền toái —— Văn Anh Nương từ Liêu gia rời đi còn dọn không Liêu gia, thực sự đáng giận!

Trương phu nhân là tới giễu cợt Văn Anh Nương, kết quả mình bị chế nhạo lại, tức khắc thay đổi sắc mặt, nhưng vẫn là nói: "Văn phu nhân, ngươi sống không tốt liền nguyền rủa người khác, này cũng không nên!"

"Ngươi nói ai sống không tốt?" Văn Anh Nương hừ lạnh một tiếng.

"Chẳng lẽ Văn phu nhân còn cảm thấy mình sống tốt à? A, bất quá là một con gà mái không biết đẻ trứng, sau này có thể có kết cục gì?" Trương phu nhân nói.

Trương phu nhân này cũng coi như là chọc trúng chỗ đau của Văn Anh Nương, tính tình Văn Anh Nương vốn là không tốt, lúc này càng nổi trận lôi đình, thậm chí muốn động thủ đánh người!

Nàng bất thình lình đứng dậy, lại đột nhiên một trận đầu váng mắt hoa, cảnh sắc trước mắt đều biến thành một mảnh trắng đen nhạt nhòa.

Che lại cái trán mình, nàng khó chịu mà nhíu mày.

"Phu nhân!" Nha hoàn bên người Văn Anh Nương vội vàng đỡ nàng, lại có người nhảy dựng chạy đi tìm đại phu.

Lão gia các nàng đã dặn kỹ rồi, nhất định phải hầu hạ bảo vệ tốt phu nhân, nhất định không thể có chút sơ sẩy!

Lúc ấy Văn Minh và Tưởng Chấn đang nói chuyện cùng nhau, đột nhiên có người tới báo: "Lão gia, lão gia không hay rồi, phu nhân không thoải mái, sắc mặt đều trắng, thiếu chút nữa ngất xỉu a."

"Cái gì?" Văn Minh bị hoảng sợ, nghĩ đến Văn Anh Nương mấy ngày nay vẫn luôn không quá thoải mái, hắn tức khắc lo lắng, đứng lên liền đi, vừa đi một bên hỏi: "Rốt cuộc là chuyện như thế nào?"

"Đều do Trương phu nhân chọc giận!" nha hoàn lập tức méc.

Mặt Văn Minh tức khắc đen thui, bước chân cũng nhanh hơn.

Sân Thanh Phong Lâu cho các nữ quyến đợi, nam nhân không được đi vào, Văn Minh tới cửa liền bị ngăn cản, hắn đang muốn nghĩ biện pháp đi vào, không ngờ có nha hoàn ra thông báo: "Lão gia! Phu nhân có thai rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz