Hoa Thinh Anh Sang Dem Thu
Hoa Vịnh bước vào phòng khám. Cánh cửa khép lại phía sau như một nhịp thở bị giữ lại. Hắn dừng lại vài giây, mắt lướt qua ánh sáng ấm, kệ sách gọn gàng, chậu xương rồng nhỏ trên bàn. Mọi thứ dần trở nên quen thuộc với hắn.
Thịnh Thiếu Du đứng bên bàn, ánh mắt tập trung dần chuyển từ đống giấy trên tay về phía hắn. Ánh mắt ấy khiến Hoa Vịnh cảm giác bị kéo vào một không gian riêng, nơi hắn khó lòng giữ vững vẻ điềm tĩnh hoàn hảo. "Hoa tiên sinh, hôm nay sao rồi?" Giọng anh dịu dàng.
Hắn ngồi xuống, hai tay bắt chéo, nghiêng người. Hơi thở đều, nhưng trong mắt lóe lên tia sắc lạnh. Một phần trong hắn khao khát một điều mà chính hắn cũng không nhận ra: kiểm soát anh, giữ anh cho riêng mình. "Anh nghĩ tôi có thể hoàn toàn kiểm soát cảm xúc không?" Hắn hỏi, giọng bình thản.
"Hoàn toàn, không," Thịnh Thiếu Du đáp, ánh mắt nhìn thẳng. "Nhưng biết giới hạn, mới quan trọng."Hoa Vịnh khẽ cười, một nụ cười hiếm thấy, lạnh lùng nhưng chứa một chút bốc đồng. Hắn không giấu nổi ý nghĩ muốn chiếm hữu, muốn người này không rời khỏi hắn, ngay cả khi chưa thừa nhận với chính mình. Một cảm giác vừa mạnh mẽ vừa nguy hiểm len lỏi, khiến tim hắn đập nhanh hơn."Anh có từng sợ hãi không?" Hắn hỏi, giọng nhấn nhá tinh tế.
"Sợ hãi sao?" Thịnh Thiếu Du đáp. "Câu hỏi này thuộc về anh, không phải tôi."
Khoảnh khắc ấy, Hoa Vịnh nhận ra Thịnh Thiếu Du đã nắm được chút điên cuồng ẩn sâu trong hắn. Hắn nghiêng đầu, nhìn tách trà còn nóng."Liệu anh có thấy tôi rất phiền phức không? 3 tháng trôi qua rồi nhưng vẫn chưa có tiến triển gì lắm." Hắn hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng đôi mắt lóe lên tia khác thường, một chút nguy hiểm nhỏ.
"Không. Bệnh của Hoa tiên sinh không khó cũng chẳng dễ. Chỉ là khó ở chỗ liệu Hoa tiên sinh có chịu mở lòng với tôi hay không." Thịnh Thiếu Du đáp lại một cách thận trọng.
Hắn cười khẽ, gắng giấu rung động bên trong. Nhưng khoảnh khắc ngắn ngủi ấy đủ để hắn nhận ra: cảm giác chiếm hữu không chỉ là ý tưởng, mà đang len lỏi, kiểm soát những suy nghĩ của hắn. Người đàn ông trước mặt hắn trắng trẻo phát sáng, khuôn mặt không phải quá kinh diễm nhưng mang lại cảm giác dễ chịu.
"Vậy mà đã chạm đến đầu 3" Hắn nghĩ thầm, nếu không phải từng đọc qua tài liệu về anh, thì hắn đã nghĩ anh chỉ 25, 26 ai mà ngờ lại hơn hắn tận 2 tuổi. "Nếu bác sĩ Thịnh muốn tìm hiểu thêm về tôi, thì chúng ta hẹn nhau ở một nơi khác đi. Cuối tuần sau được chứ?"
"Được, tùy Hoa tiên sinh sắp xếp."
Hoa Vịnh trước đây luôn hờ hững với mọi thứ nghe vậy trong lòng bỗng cảm thấy vui vẻ. End Chương 3.
Thịnh Thiếu Du đứng bên bàn, ánh mắt tập trung dần chuyển từ đống giấy trên tay về phía hắn. Ánh mắt ấy khiến Hoa Vịnh cảm giác bị kéo vào một không gian riêng, nơi hắn khó lòng giữ vững vẻ điềm tĩnh hoàn hảo. "Hoa tiên sinh, hôm nay sao rồi?" Giọng anh dịu dàng.
Hắn ngồi xuống, hai tay bắt chéo, nghiêng người. Hơi thở đều, nhưng trong mắt lóe lên tia sắc lạnh. Một phần trong hắn khao khát một điều mà chính hắn cũng không nhận ra: kiểm soát anh, giữ anh cho riêng mình. "Anh nghĩ tôi có thể hoàn toàn kiểm soát cảm xúc không?" Hắn hỏi, giọng bình thản.
"Hoàn toàn, không," Thịnh Thiếu Du đáp, ánh mắt nhìn thẳng. "Nhưng biết giới hạn, mới quan trọng."Hoa Vịnh khẽ cười, một nụ cười hiếm thấy, lạnh lùng nhưng chứa một chút bốc đồng. Hắn không giấu nổi ý nghĩ muốn chiếm hữu, muốn người này không rời khỏi hắn, ngay cả khi chưa thừa nhận với chính mình. Một cảm giác vừa mạnh mẽ vừa nguy hiểm len lỏi, khiến tim hắn đập nhanh hơn."Anh có từng sợ hãi không?" Hắn hỏi, giọng nhấn nhá tinh tế.
"Sợ hãi sao?" Thịnh Thiếu Du đáp. "Câu hỏi này thuộc về anh, không phải tôi."
Khoảnh khắc ấy, Hoa Vịnh nhận ra Thịnh Thiếu Du đã nắm được chút điên cuồng ẩn sâu trong hắn. Hắn nghiêng đầu, nhìn tách trà còn nóng."Liệu anh có thấy tôi rất phiền phức không? 3 tháng trôi qua rồi nhưng vẫn chưa có tiến triển gì lắm." Hắn hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng đôi mắt lóe lên tia khác thường, một chút nguy hiểm nhỏ.
"Không. Bệnh của Hoa tiên sinh không khó cũng chẳng dễ. Chỉ là khó ở chỗ liệu Hoa tiên sinh có chịu mở lòng với tôi hay không." Thịnh Thiếu Du đáp lại một cách thận trọng.
Hắn cười khẽ, gắng giấu rung động bên trong. Nhưng khoảnh khắc ngắn ngủi ấy đủ để hắn nhận ra: cảm giác chiếm hữu không chỉ là ý tưởng, mà đang len lỏi, kiểm soát những suy nghĩ của hắn. Người đàn ông trước mặt hắn trắng trẻo phát sáng, khuôn mặt không phải quá kinh diễm nhưng mang lại cảm giác dễ chịu.
"Vậy mà đã chạm đến đầu 3" Hắn nghĩ thầm, nếu không phải từng đọc qua tài liệu về anh, thì hắn đã nghĩ anh chỉ 25, 26 ai mà ngờ lại hơn hắn tận 2 tuổi. "Nếu bác sĩ Thịnh muốn tìm hiểu thêm về tôi, thì chúng ta hẹn nhau ở một nơi khác đi. Cuối tuần sau được chứ?"
"Được, tùy Hoa tiên sinh sắp xếp."
Hoa Vịnh trước đây luôn hờ hững với mọi thứ nghe vậy trong lòng bỗng cảm thấy vui vẻ. End Chương 3.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz