Hoa Son Tai Khoi 921 1120
Chapter 941. Các ngươi đang trông đợi đúng không? (6)
Ràoooo!
Con thuyền bắt đầu rẽ nước. Việc khởi động đột ngột cùng gia tốc tăng nhanh đã tạo ra bọt khí nhuộm trắng cả một mảng sông Trường Giang.
Cảnh tượng hàng chục con thuyền khổng lồ cùng lúc xoay mũi thuyền quả thật vô cùng ngoạn mục.
Không, dùng từ ngoạn mục có phần không đúng. Đối với Nam Cung Thế Gia đang bị bao vây ở Mai Hoa Đảo, cảnh tượng này phải gọi là 'hãi hùng' thì đúng hơn.
"A..."
Bình thường những kẻ xưng danh Nam Cung Thế Gia chưa bao giờ sợ hãi trước kẻ thù. Ngược lại họ còn cảm thấy hào hứng.
Thế nhưng, nhìn quang cảnh hiện ra trước mắt, thứ cuộn trào trong lòng họ không phải là tinh thần chiến đấu quả cảm mà là sự tuyệt vọng không tả hết bằng lời.
Họ chưa bao giờ tưởng tượng ra bản thân sẽ rơi vào tình cảnh tuyệt vọng không lối thoát, không thể đánh bại kẻ thù và mất đi tự tin như thế này. Không một ai trong số họ có thể lường trước được. Rằng chiến tranh khủng khiếp đến mức nào.
Có thể chiến đấu với kẻ thù trong trạng thái thể chất và tinh thần tốt nhất, dùng thực lực cùng với sự ngoan cường và lòng hiệp nghĩa tiêu diệt chúng chỉ còn trong tưởng tượng mà thôi.
"Đứng lên cả đi!"
Lúc đó, Nam Cung Hoảng đột nhiên hét lớn.
"Đừng quên! Ta không phải là người cuối cùng nhìn thấy gương mặt chiến đấu của mọi người, cũng không phải là những đồng môn đứng sau lưng! Mà chính là lũ thủy tặc đó!"
Giọng nói của ông ta như xuyên vào tai tất cả mọi người.
"Đừng để chúng thấy hình ảnh kiếm tu của Nam Cung Thế Gia sợ hãi và run rẩy trước mặt kẻ thù! Thứ cuối cùng mà mọi người cần phải bảo vệ chính là sự tôn sùng của kẻ địch dành cho mình!"
Liệu cách này có hiệu quả không đây?
Không ai đoán trước được. Thế nhưng, ngay khi Nam Cung Hoảng dứt câu, những kiếm tu của Nam Cung Thế Gia vốn đã kiệt sức tựa hồ gục ngã đến nơi liền tức khắc vực dậy lần nữa. "Thà chúng ta bỏ mạng tại đây cũng phải cầm kiếm mà chiến đấu! Hiện giờ kẻ địch đã đến rồi! Hãy lấy đầu chúng bằng kiếm của mọi người đi. Hãy cười lên! Và chứng minh cho chúng thấy rằng thanh kiếm của Nam Cung Thế Gia dùng để lấy mạng kẻ địch mới là thanh kiếm tuyệt vời nhất!"5
Giọng Nam Cung Hoảng giống như đang hét lên.
Đúng lúc Nam Cung Hoảng đang nâng cao sĩ khí quyết tâm chiến đấu đến cùng. Một vài chiếc thuyền kéo đến đảo đã nhanh chóng chuyển hướng sang bên rìa.
"Ớ?"
Rầmmmm!
Khi thuyền chuyển hướng xong, chúng bắt đầu bắn pháo kích vào Mai Hoa Đảo. Chúng dường như không có ý định nhắm trúng mục tiêu. Nếu bắn trúng thì tốt, không thì xem như một lần công kích vẫn được. Mục đích của chúng chính là làm lung lạc tinh thần của Nam Cung Thế Gia.
Quả nhiên, đến việc bắn pháo vô tội vạ như vậy cũng là mối đe dọa lớn đối với tinh thần của Nam Cung Thế Gia vốn đang bị dồn đến giới hạn.
Rầmmm! Rầmmmm! Pháo kích rơi xuống khắp nơi trên đảo.
Bầu trời thật trong xanh. Đạn pháo rơi xuống từ bầu trời đó cùng với tiếng nổ vang dội khiến cho bụi đất mịt mù, đầu óc trở nên mơ hồ.
"Khực."
Những kiếm tu của Nam Cung Thế Gia vừa nghiến răng vừa cầm kiếm lên.
Nam Cung Hoảng nói đúng.
Đã là võ giả thì phải chứng minh giá trị cuộc đời mình bằng cái chết thật xứng đáng.
Họ biết rõ rằng xác suất sống sót trong trận chiến này không nhiều. Nếu đã vậy, họ càng phải chứng minh bản thân một lần cuối cùng này chứ.
Rầm! Rầmmm!
Pháo kích vẫn liên tục bắn ra, thế nhưng kiếm tu của Nam Cung Thế Gia đã từ từ lấy lại bình tĩnh.
Khoảnh khắc con thuyền cập bến vào bờ cũng chính là lúc mọi thứ bắt đầu!
Kiếm tu Nam Cung nhìn con thuyền đang dần tiếp cận, họ hít thở sâu xốc lại tinh thần. Thế nhưng ngay lúc ấy. Vùuuuu!
Trước khi họ chuẩn bị tinh thần xong, hàng chục thủy tặc từ mặt nước ngoi lên tràn vào đảo, bọt nước trắng xóa phun lên bao phủ cả tầm nhìn.
"Cái, cái gì!"
"Đến, đến rồi! Chết tiệt!"
Lũ thủy tặc dâng lên như xé gió toàn lực tấn công.
Hắc Long Vương quả nhiên là một tên dày dặn kinh nghiệm. Hắn sắp đặt một nhóm tập kích bất ngờ vào Mai Hoa Đảo, không cho Nam Cung Thế Gia đủ thời gian xốc lại tinh thần chiến đấu.
Vúttt!
Chỉ cần nhìn tốc độ hạ thủy, chắc chắn chúng không phải là những tên thủy tặc tầm thường.
Lũ thủy tặc mang thần sắc cứng rắn như vạn thiếc tỏa ra sát khí còn lạnh hơn cả Vạn Niên Hàn Băng của Bắc Hải kia đã tấn công ngay trước mũi.
"Thương Khung Kiếm Đội! Coi chừng phía trước!" "Vâng!" Họ đã tu luyện thân thể hà khắc đến mức có thể phát huy toàn lực trong bất kỳ tình huống nào. Mặc dù các thành viên Thương Khung Kiếm Đội phải đối mặt với giới hạn về thể chất, nhưng ngay khi nhận lệnh của Nam Cung Hoảng, họ liền nhanh chóng di chuyển.
Thương Khung Kiếm Đội nhanh chóng tiến về trước xếp thành hàng.
Thanh Minh mà nhìn thấy cảnh tượng này nhất định hắn cũng phải gật gù ngay lập tức. Sức mạnh của một danh môn không thể hiện trên kiếm khí toát ra từ mũi kiếm. Mà là ý chí vững chắc chứng minh cho tên tuổi của nơi đó.
Bằng ý chí kiên cường ấy, Nam Cung Thế Gia hiện giờ đã chứng minh tên tuổi họ đã gây dựng trong thời gian qua không phải là hư danh.
Rầmmmm!
Pháo kích vẫn không ngừng bắn tới.
Giữa chiến trường đang dần nóng lên bởi đạn pháo, Thương Khung Kiếm Đội của Nam Cung và Hắc Long Đội của Thủy Lộ Trại bắt đầu trực chiến với nhau.
Keng! Kiếm va chạm đao, kiếm đánh bật thương không ngừng bắn ra tia lửa dữ dội.
Trong trận chiến diễn ra cho đến hiện giờ, hai bên đều biết rõ một đều. Thủy Lộ Trại không có ý định dồn Nam Cung Thế Gia vào đường cùng, Nam Cung Thế Gia cũng biết rõ lũ thủy tặc không nhất quyết muốn lấy mạng họ.
Thế nhưng tình thế bây giờ đã khác biệt hoàn toàn. Hiện tại họ phải lựa chọn một mất một còn.
Dù bên nào diệt vong đi nữa thì trước khi một bên chưa hoàn toàn bại trận, mọi thứ vẫn chưa kết thúc.
Kengggg!
Cánh tay cuồn cuộn cơ bắp không ngừng đẩy lùi binh trượng khí ra xa. Cảnh tượng đó cho thấy ý chí không dễ lung lay dù chỉ một chút.
Đương nhiên những kẻ đang bị Thương Khung Kiếm Đội đẩy lùi chính là Hắc Long Đội.
Thương Khung Kiếm Đội. Kiếm đội tinh nhuệ nhất của Nam Cung Thế Gia. Lưỡi kiếm của những người được dẫn dắt bởi Thương Thiên Nam Cung Thế Gia có thể vung lên nhẹ nhàng được ư?
Thế nhưng. Kengggg! "Khực..."
Cuộc chạm trán càng kéo dài thì người yếu thế hơn lại chính là Nam Cung Thế Gia.
Dù ý chí của họ có kiên cường đến mấy cuối cùng cũng không thể vượt qua được giới hạn thể chất. Đao và thương của Thủy Lộ Trại bắt đầu chiếm ưu thế hơn lưỡi kiếm của Nam Cung Thế Gia.
"Khư aaaa!" "A aaa!"
Thanh đao chiếm được thế thượng phong liền một nhát bổ xuống nhục thể yếu ớt.
Máu tươi bắn ra tứ phía, tiếng la hét thất thanh vang vọng khắp nơi. Thế nhưng, dù đao có cắm phập vào vai, thương có đục thủng bụng, Thương Khung Kiếm Đội cũng không hề chùn bước.
Bởi vì dù có nổi xung la hét thì họ vẫn biết rõ một điều.
Nơi họ phải bỏ mạng hôm nay chính là đây.
"Đừng có mà xấc xược!"
Một số thành viên Thương Khung Kiếm Đội hét lên rồi vung kiếm. Vùuuu! Kiếm lao tới như tia sét đâm thủng cổ tên thủy tặc phía chính diện. "Khực!"
Thanh kiếm đâm vào cổ xuyên qua gáy, mũi kiếm lộ ra cả bên ngoài. Tên thủy tặc nhìn thanh kiếm cắm phập vào cổ thì run rẩy không tin vào mắt mình.
"Ngươi..."
Phập!
Thế nhưng ngay lúc đó.
Cây thương của tên bị đâm xuyên cổ đã đâm sâu vào bụng dưới của kiếm tu Thương Khung Kiếm Đội đang mất cảnh giác.
Kiếm tu Thương Khung Kiếm Đội phát ra tiếng rên rỉ. Dù ý chí có vững thế nào đi chăng nữa họ vẫn còn non kinh nghiệm chiến đấu trên chiến trường khốc liệt thế này. Và Kiếm tu Thương Khung Kiếm Đội này dường như đã quên mất một điều quan trọng chính là khi kẻ thù chưa tắt thở thì không được lơ là cảnh giác.
"Khực..." Vúttt! Một thanh đao lao đến từ phía sau chém thẳng vào cổ của kiếm tu Thương Khung Kiếm Đội đang quằn quại. Đầu của hắn bay lên không trung rồi rớt xuống đất, hai mắt vẫn còn trợn tròn kinh ngạc.
"Aaaaa!"
"Nam Cung Quangggg!" Thế gian này vô cùng bi ai.
Những môn phái khác vốn chỉ là tập hợp những người không máu mủ ruột rà, thế nhưng Thế Gia lại là những người cùng nhau lớn lên, cùng nhau trưởng thành.
Điều đó đồng nghĩa một khi ai đó hy sinh, họ sẽ phải nhận về đả kích vô cùng nặng nề mà những môn phái bình thường có lẽ không sao sánh kịp.
Hiện giờ đầu của ca ca, hay đệ đệ của ai đó đang từ trên rơi bộp xuống đất. Vậy nên đôi mắt những kẻ đang nhìn cảnh tượng đã dần mờ đi, trong lòng không ngừng đổ máu và nước mắt, nỗi đau cuộn trào như xé nát tâm gan.
"Lũ khốn khiếppppp!" "Ư aaaaa!" Sự căm ghét cùng phẫn nộ càng lớn thì hiệp nghĩa và dũng khí càng nhanh biến mất.
Vậy nên tất cả những gì còn lại là địch ý muốn xé xác kẻ thù trước mặt ra thành trăm mảnh.
Những lời nói đẹp đẽ đầy hão huyền rằng kẻ cầm kiếm luôn hành hiệp trượng nghĩa trong phút chốc đã bắt đầu vụn vỡ trên chiến trường này.
Chiến thắng bằng cách dâng đầu con cái cho kẻ địch. Vinh quang được đổi bằng trái tim của huynh đệ.
Ai sẽ bàn về sự hy sinh của họ?
Ai sẽ khóc cho nỗi đau của họ?
Không một lời tán dương nào dành cho người đã ngã xuống. Vinh quang hoàn toàn dành cho kẻ sống sót.
Mọi người rõ ràng phải biết. Rằng phía sau vinh quang ai mới là người đổ máu. Vốn dĩ đằng sau chiến thắng luôn có nhiều sự hy sinh mãi bị lãng quên.
Những người ở đây bắt đầu điên cuồng tấn công kẻ địch trước mặt bởi lòng thù hận, nỗi sợ hãi cùng sự căm phẫn tột cùng.
"Chết điiiiiiii!" "Ư aaaaaaaa!"
Đôi mắt Thương Khung Kiếm Đội đã giăng đầy tơ máu, họ không ngừng vung kiếm về phía lũ thủy tặc.
Sự phản kích điên cuồng. Không thể tin được những người dường như cạn kiệt sức lực lại có thể phóng ra kiếm khí dữ dội đến khó tin như vậy.
Thế nhưng Hắc Long Đội lại không hề nao núng.
Con chuột bị dồn vào đường cùng cũng sẽ quay lại cắn mèo. Thế nhưng, con mèo có vì bị chuột cắn mà chết không chứ? Chúng dường như đã lường trước được đối phương sẽ nổi xung thiên điên cuồng tấn công thế này.
So với lần tập kích kịch liệt đầu tiên, Hắc Long Đội đã từ từ nới lỏng vòng vây. Chúng không vội vàng, cứ thong thả từ tốn.
Ầm! Ầm!
Vừa lúc đó, một con thuyền khổng lồ đã tiếp cận Mai Hoa Đảo, nó va vào bờ cát, tiếng neo đậu vang lên chói cả tai.
Liền sau đó. Con thuyền khổng lồ được sơn độc một màu đen chính là Hắc Long Thuyền của Hắc Long Vương, cuối cùng nó cũng đã cập bến Mai Hoa Đảo.
Rầmmmm!
Âm thanh mạnh mẽ dội vào tai tất cả mọi người.
Tiếng ầm lớn khiến ai cũng thắc mắc liệu con thuyền có cập bến an toàn với tốc độ khủng khiếp như vậy hay không. Nhưng đúng là tiếng vọng của nó quả rất lớn.
Nam Cung Thế Gia sau khi chính tai nghe âm thanh nổ trời đó và nhìn tận mắt con thuyền đã đến đảo, cả người lập tức co rúm lại.
Ầm!
Một lúc sau, một gã đại hán từ từ xuất hiện trên mũi của Hắc Long Thuyền.
Thân hình hắn tráng kiện đến mức khiến người khác thất kinh hồn vía.
Hàm râu đen gợi nhắc đến hình ảnh Quan Vũ. Hổ mục tựa cự xà.
Không bàn đến thực lực, chỉ cần nhìn ngoại hình cũng khiến người khác không rét mà run. "Lũ sâu bọ nhãi nhép!"
Cuối cùng Hắc Long Vương cũng tiến vào Mai Hoa Đảo, hắn nhìn xuống Nam Cung Thế Gia đứng dưới chân mà nhếch mép.
"Hãy biến tất cả lũ người dám đối đầu với bổn tọa trên dòng Trường Giang này thành mồi cho cá đi!
"Tuân lệnh!"
Sau khi dứt lệnh, lũ thủy tặc trên những con thuyền vừa cập bến tức thì tràn vào như ong vỡ tổ.
Cảnh tượng đó vô cùng nghẹt thở.
Trên những con thuyền bao vây Mai Hoa Đảo từ tứ phía, cả dưới nước đều đầy lũ thủy tặc.
"Hắc Long Vươngggggg!"
Nam Cung Hoảng hét lên một tiếng như sư tử hống. "Đế Vương Kiếm."
Thế nhưng khi nghe thấy tiếng hét đó, Hắc Long Vương chỉ khẽ nhếch khóe miệng một cái. Trong mắt Nam Cung Hoảng đã bừng bừng nộ khí.
"Nếu ngươi là võ giả hãy bước ra trước mặt ta! Không lẽ ngươi không đủ can đảm đối đầu với người ngươi không thể thắng sao?" "Ngươi vẫn là một lão già ngu xuẩn, Nam Cung Hoảng!"
K biết Hắc Long Vương cười khinh bỉ.
"Ngươi dám nghĩ ngươi đủ tư cách để phân thắng bại với bổn tọa sao?"
"Ngươi..."
"Ngươi cứ điên cuồng mà chết ở đó đi. Bổn tọa sẽ dùng đôi mắt này dõi theo ngươi!"
"Hắc Long Vươngggg!"
"Giết chúng đi."
Lũ thủy tặc bắt đầu lao vào miếng mồi ngon đang không ngừng rỉ máu. Tựa hồ như sẽ chén hết tất cả không chừa lại mảnh xương nào.
Ràoooo!
Con thuyền bắt đầu rẽ nước. Việc khởi động đột ngột cùng gia tốc tăng nhanh đã tạo ra bọt khí nhuộm trắng cả một mảng sông Trường Giang.
Cảnh tượng hàng chục con thuyền khổng lồ cùng lúc xoay mũi thuyền quả thật vô cùng ngoạn mục.
Không, dùng từ ngoạn mục có phần không đúng. Đối với Nam Cung Thế Gia đang bị bao vây ở Mai Hoa Đảo, cảnh tượng này phải gọi là 'hãi hùng' thì đúng hơn.
"A..."
Bình thường những kẻ xưng danh Nam Cung Thế Gia chưa bao giờ sợ hãi trước kẻ thù. Ngược lại họ còn cảm thấy hào hứng.
Thế nhưng, nhìn quang cảnh hiện ra trước mắt, thứ cuộn trào trong lòng họ không phải là tinh thần chiến đấu quả cảm mà là sự tuyệt vọng không tả hết bằng lời.
Họ chưa bao giờ tưởng tượng ra bản thân sẽ rơi vào tình cảnh tuyệt vọng không lối thoát, không thể đánh bại kẻ thù và mất đi tự tin như thế này. Không một ai trong số họ có thể lường trước được. Rằng chiến tranh khủng khiếp đến mức nào.
Có thể chiến đấu với kẻ thù trong trạng thái thể chất và tinh thần tốt nhất, dùng thực lực cùng với sự ngoan cường và lòng hiệp nghĩa tiêu diệt chúng chỉ còn trong tưởng tượng mà thôi.
"Đứng lên cả đi!"
Lúc đó, Nam Cung Hoảng đột nhiên hét lớn.
"Đừng quên! Ta không phải là người cuối cùng nhìn thấy gương mặt chiến đấu của mọi người, cũng không phải là những đồng môn đứng sau lưng! Mà chính là lũ thủy tặc đó!"
Giọng nói của ông ta như xuyên vào tai tất cả mọi người.
"Đừng để chúng thấy hình ảnh kiếm tu của Nam Cung Thế Gia sợ hãi và run rẩy trước mặt kẻ thù! Thứ cuối cùng mà mọi người cần phải bảo vệ chính là sự tôn sùng của kẻ địch dành cho mình!"
Liệu cách này có hiệu quả không đây?
Không ai đoán trước được. Thế nhưng, ngay khi Nam Cung Hoảng dứt câu, những kiếm tu của Nam Cung Thế Gia vốn đã kiệt sức tựa hồ gục ngã đến nơi liền tức khắc vực dậy lần nữa. "Thà chúng ta bỏ mạng tại đây cũng phải cầm kiếm mà chiến đấu! Hiện giờ kẻ địch đã đến rồi! Hãy lấy đầu chúng bằng kiếm của mọi người đi. Hãy cười lên! Và chứng minh cho chúng thấy rằng thanh kiếm của Nam Cung Thế Gia dùng để lấy mạng kẻ địch mới là thanh kiếm tuyệt vời nhất!"5
Giọng Nam Cung Hoảng giống như đang hét lên.
Đúng lúc Nam Cung Hoảng đang nâng cao sĩ khí quyết tâm chiến đấu đến cùng. Một vài chiếc thuyền kéo đến đảo đã nhanh chóng chuyển hướng sang bên rìa.
"Ớ?"
Rầmmmm!
Khi thuyền chuyển hướng xong, chúng bắt đầu bắn pháo kích vào Mai Hoa Đảo. Chúng dường như không có ý định nhắm trúng mục tiêu. Nếu bắn trúng thì tốt, không thì xem như một lần công kích vẫn được. Mục đích của chúng chính là làm lung lạc tinh thần của Nam Cung Thế Gia.
Quả nhiên, đến việc bắn pháo vô tội vạ như vậy cũng là mối đe dọa lớn đối với tinh thần của Nam Cung Thế Gia vốn đang bị dồn đến giới hạn.
Rầmmm! Rầmmmm! Pháo kích rơi xuống khắp nơi trên đảo.
Bầu trời thật trong xanh. Đạn pháo rơi xuống từ bầu trời đó cùng với tiếng nổ vang dội khiến cho bụi đất mịt mù, đầu óc trở nên mơ hồ.
"Khực."
Những kiếm tu của Nam Cung Thế Gia vừa nghiến răng vừa cầm kiếm lên.
Nam Cung Hoảng nói đúng.
Đã là võ giả thì phải chứng minh giá trị cuộc đời mình bằng cái chết thật xứng đáng.
Họ biết rõ rằng xác suất sống sót trong trận chiến này không nhiều. Nếu đã vậy, họ càng phải chứng minh bản thân một lần cuối cùng này chứ.
Rầm! Rầmmm!
Pháo kích vẫn liên tục bắn ra, thế nhưng kiếm tu của Nam Cung Thế Gia đã từ từ lấy lại bình tĩnh.
Khoảnh khắc con thuyền cập bến vào bờ cũng chính là lúc mọi thứ bắt đầu!
Kiếm tu Nam Cung nhìn con thuyền đang dần tiếp cận, họ hít thở sâu xốc lại tinh thần. Thế nhưng ngay lúc ấy. Vùuuuu!
Trước khi họ chuẩn bị tinh thần xong, hàng chục thủy tặc từ mặt nước ngoi lên tràn vào đảo, bọt nước trắng xóa phun lên bao phủ cả tầm nhìn.
"Cái, cái gì!"
"Đến, đến rồi! Chết tiệt!"
Lũ thủy tặc dâng lên như xé gió toàn lực tấn công.
Hắc Long Vương quả nhiên là một tên dày dặn kinh nghiệm. Hắn sắp đặt một nhóm tập kích bất ngờ vào Mai Hoa Đảo, không cho Nam Cung Thế Gia đủ thời gian xốc lại tinh thần chiến đấu.
Vúttt!
Chỉ cần nhìn tốc độ hạ thủy, chắc chắn chúng không phải là những tên thủy tặc tầm thường.
Lũ thủy tặc mang thần sắc cứng rắn như vạn thiếc tỏa ra sát khí còn lạnh hơn cả Vạn Niên Hàn Băng của Bắc Hải kia đã tấn công ngay trước mũi.
"Thương Khung Kiếm Đội! Coi chừng phía trước!" "Vâng!" Họ đã tu luyện thân thể hà khắc đến mức có thể phát huy toàn lực trong bất kỳ tình huống nào. Mặc dù các thành viên Thương Khung Kiếm Đội phải đối mặt với giới hạn về thể chất, nhưng ngay khi nhận lệnh của Nam Cung Hoảng, họ liền nhanh chóng di chuyển.
Thương Khung Kiếm Đội nhanh chóng tiến về trước xếp thành hàng.
Thanh Minh mà nhìn thấy cảnh tượng này nhất định hắn cũng phải gật gù ngay lập tức. Sức mạnh của một danh môn không thể hiện trên kiếm khí toát ra từ mũi kiếm. Mà là ý chí vững chắc chứng minh cho tên tuổi của nơi đó.
Bằng ý chí kiên cường ấy, Nam Cung Thế Gia hiện giờ đã chứng minh tên tuổi họ đã gây dựng trong thời gian qua không phải là hư danh.
Rầmmmm!
Pháo kích vẫn không ngừng bắn tới.
Giữa chiến trường đang dần nóng lên bởi đạn pháo, Thương Khung Kiếm Đội của Nam Cung và Hắc Long Đội của Thủy Lộ Trại bắt đầu trực chiến với nhau.
Keng! Kiếm va chạm đao, kiếm đánh bật thương không ngừng bắn ra tia lửa dữ dội.
Trong trận chiến diễn ra cho đến hiện giờ, hai bên đều biết rõ một đều. Thủy Lộ Trại không có ý định dồn Nam Cung Thế Gia vào đường cùng, Nam Cung Thế Gia cũng biết rõ lũ thủy tặc không nhất quyết muốn lấy mạng họ.
Thế nhưng tình thế bây giờ đã khác biệt hoàn toàn. Hiện tại họ phải lựa chọn một mất một còn.
Dù bên nào diệt vong đi nữa thì trước khi một bên chưa hoàn toàn bại trận, mọi thứ vẫn chưa kết thúc.
Kengggg!
Cánh tay cuồn cuộn cơ bắp không ngừng đẩy lùi binh trượng khí ra xa. Cảnh tượng đó cho thấy ý chí không dễ lung lay dù chỉ một chút.
Đương nhiên những kẻ đang bị Thương Khung Kiếm Đội đẩy lùi chính là Hắc Long Đội.
Thương Khung Kiếm Đội. Kiếm đội tinh nhuệ nhất của Nam Cung Thế Gia. Lưỡi kiếm của những người được dẫn dắt bởi Thương Thiên Nam Cung Thế Gia có thể vung lên nhẹ nhàng được ư?
Thế nhưng. Kengggg! "Khực..."
Cuộc chạm trán càng kéo dài thì người yếu thế hơn lại chính là Nam Cung Thế Gia.
Dù ý chí của họ có kiên cường đến mấy cuối cùng cũng không thể vượt qua được giới hạn thể chất. Đao và thương của Thủy Lộ Trại bắt đầu chiếm ưu thế hơn lưỡi kiếm của Nam Cung Thế Gia.
"Khư aaaa!" "A aaa!"
Thanh đao chiếm được thế thượng phong liền một nhát bổ xuống nhục thể yếu ớt.
Máu tươi bắn ra tứ phía, tiếng la hét thất thanh vang vọng khắp nơi. Thế nhưng, dù đao có cắm phập vào vai, thương có đục thủng bụng, Thương Khung Kiếm Đội cũng không hề chùn bước.
Bởi vì dù có nổi xung la hét thì họ vẫn biết rõ một điều.
Nơi họ phải bỏ mạng hôm nay chính là đây.
"Đừng có mà xấc xược!"
Một số thành viên Thương Khung Kiếm Đội hét lên rồi vung kiếm. Vùuuu! Kiếm lao tới như tia sét đâm thủng cổ tên thủy tặc phía chính diện. "Khực!"
Thanh kiếm đâm vào cổ xuyên qua gáy, mũi kiếm lộ ra cả bên ngoài. Tên thủy tặc nhìn thanh kiếm cắm phập vào cổ thì run rẩy không tin vào mắt mình.
"Ngươi..."
Phập!
Thế nhưng ngay lúc đó.
Cây thương của tên bị đâm xuyên cổ đã đâm sâu vào bụng dưới của kiếm tu Thương Khung Kiếm Đội đang mất cảnh giác.
Kiếm tu Thương Khung Kiếm Đội phát ra tiếng rên rỉ. Dù ý chí có vững thế nào đi chăng nữa họ vẫn còn non kinh nghiệm chiến đấu trên chiến trường khốc liệt thế này. Và Kiếm tu Thương Khung Kiếm Đội này dường như đã quên mất một điều quan trọng chính là khi kẻ thù chưa tắt thở thì không được lơ là cảnh giác.
"Khực..." Vúttt! Một thanh đao lao đến từ phía sau chém thẳng vào cổ của kiếm tu Thương Khung Kiếm Đội đang quằn quại. Đầu của hắn bay lên không trung rồi rớt xuống đất, hai mắt vẫn còn trợn tròn kinh ngạc.
"Aaaaa!"
"Nam Cung Quangggg!" Thế gian này vô cùng bi ai.
Những môn phái khác vốn chỉ là tập hợp những người không máu mủ ruột rà, thế nhưng Thế Gia lại là những người cùng nhau lớn lên, cùng nhau trưởng thành.
Điều đó đồng nghĩa một khi ai đó hy sinh, họ sẽ phải nhận về đả kích vô cùng nặng nề mà những môn phái bình thường có lẽ không sao sánh kịp.
Hiện giờ đầu của ca ca, hay đệ đệ của ai đó đang từ trên rơi bộp xuống đất. Vậy nên đôi mắt những kẻ đang nhìn cảnh tượng đã dần mờ đi, trong lòng không ngừng đổ máu và nước mắt, nỗi đau cuộn trào như xé nát tâm gan.
"Lũ khốn khiếppppp!" "Ư aaaaa!" Sự căm ghét cùng phẫn nộ càng lớn thì hiệp nghĩa và dũng khí càng nhanh biến mất.
Vậy nên tất cả những gì còn lại là địch ý muốn xé xác kẻ thù trước mặt ra thành trăm mảnh.
Những lời nói đẹp đẽ đầy hão huyền rằng kẻ cầm kiếm luôn hành hiệp trượng nghĩa trong phút chốc đã bắt đầu vụn vỡ trên chiến trường này.
Chiến thắng bằng cách dâng đầu con cái cho kẻ địch. Vinh quang được đổi bằng trái tim của huynh đệ.
Ai sẽ bàn về sự hy sinh của họ?
Ai sẽ khóc cho nỗi đau của họ?
Không một lời tán dương nào dành cho người đã ngã xuống. Vinh quang hoàn toàn dành cho kẻ sống sót.
Mọi người rõ ràng phải biết. Rằng phía sau vinh quang ai mới là người đổ máu. Vốn dĩ đằng sau chiến thắng luôn có nhiều sự hy sinh mãi bị lãng quên.
Những người ở đây bắt đầu điên cuồng tấn công kẻ địch trước mặt bởi lòng thù hận, nỗi sợ hãi cùng sự căm phẫn tột cùng.
"Chết điiiiiiii!" "Ư aaaaaaaa!"
Đôi mắt Thương Khung Kiếm Đội đã giăng đầy tơ máu, họ không ngừng vung kiếm về phía lũ thủy tặc.
Sự phản kích điên cuồng. Không thể tin được những người dường như cạn kiệt sức lực lại có thể phóng ra kiếm khí dữ dội đến khó tin như vậy.
Thế nhưng Hắc Long Đội lại không hề nao núng.
Con chuột bị dồn vào đường cùng cũng sẽ quay lại cắn mèo. Thế nhưng, con mèo có vì bị chuột cắn mà chết không chứ? Chúng dường như đã lường trước được đối phương sẽ nổi xung thiên điên cuồng tấn công thế này.
So với lần tập kích kịch liệt đầu tiên, Hắc Long Đội đã từ từ nới lỏng vòng vây. Chúng không vội vàng, cứ thong thả từ tốn.
Ầm! Ầm!
Vừa lúc đó, một con thuyền khổng lồ đã tiếp cận Mai Hoa Đảo, nó va vào bờ cát, tiếng neo đậu vang lên chói cả tai.
Liền sau đó. Con thuyền khổng lồ được sơn độc một màu đen chính là Hắc Long Thuyền của Hắc Long Vương, cuối cùng nó cũng đã cập bến Mai Hoa Đảo.
Rầmmmm!
Âm thanh mạnh mẽ dội vào tai tất cả mọi người.
Tiếng ầm lớn khiến ai cũng thắc mắc liệu con thuyền có cập bến an toàn với tốc độ khủng khiếp như vậy hay không. Nhưng đúng là tiếng vọng của nó quả rất lớn.
Nam Cung Thế Gia sau khi chính tai nghe âm thanh nổ trời đó và nhìn tận mắt con thuyền đã đến đảo, cả người lập tức co rúm lại.
Ầm!
Một lúc sau, một gã đại hán từ từ xuất hiện trên mũi của Hắc Long Thuyền.
Thân hình hắn tráng kiện đến mức khiến người khác thất kinh hồn vía.
Hàm râu đen gợi nhắc đến hình ảnh Quan Vũ. Hổ mục tựa cự xà.
Không bàn đến thực lực, chỉ cần nhìn ngoại hình cũng khiến người khác không rét mà run. "Lũ sâu bọ nhãi nhép!"
Cuối cùng Hắc Long Vương cũng tiến vào Mai Hoa Đảo, hắn nhìn xuống Nam Cung Thế Gia đứng dưới chân mà nhếch mép.
"Hãy biến tất cả lũ người dám đối đầu với bổn tọa trên dòng Trường Giang này thành mồi cho cá đi!
"Tuân lệnh!"
Sau khi dứt lệnh, lũ thủy tặc trên những con thuyền vừa cập bến tức thì tràn vào như ong vỡ tổ.
Cảnh tượng đó vô cùng nghẹt thở.
Trên những con thuyền bao vây Mai Hoa Đảo từ tứ phía, cả dưới nước đều đầy lũ thủy tặc.
"Hắc Long Vươngggggg!"
Nam Cung Hoảng hét lên một tiếng như sư tử hống. "Đế Vương Kiếm."
Thế nhưng khi nghe thấy tiếng hét đó, Hắc Long Vương chỉ khẽ nhếch khóe miệng một cái. Trong mắt Nam Cung Hoảng đã bừng bừng nộ khí.
"Nếu ngươi là võ giả hãy bước ra trước mặt ta! Không lẽ ngươi không đủ can đảm đối đầu với người ngươi không thể thắng sao?" "Ngươi vẫn là một lão già ngu xuẩn, Nam Cung Hoảng!"
K biết Hắc Long Vương cười khinh bỉ.
"Ngươi dám nghĩ ngươi đủ tư cách để phân thắng bại với bổn tọa sao?"
"Ngươi..."
"Ngươi cứ điên cuồng mà chết ở đó đi. Bổn tọa sẽ dùng đôi mắt này dõi theo ngươi!"
"Hắc Long Vươngggg!"
"Giết chúng đi."
Lũ thủy tặc bắt đầu lao vào miếng mồi ngon đang không ngừng rỉ máu. Tựa hồ như sẽ chén hết tất cả không chừa lại mảnh xương nào.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz