ZingTruyen.Xyz

Hoa Son Tai Khoi 921 1120

Chapter 1101. Nếu là sự báo đáp này thì cũng đáng để chúng ta nhận nhỉ. (1)
"Khừ."
Huyền Linh lật chăn ra rồi bật dậy. Theo thói quen, ông ta quay đầu về phía cửa sổ rồi khẽ cau mày.
'Mặt trời đã mọc rồi sao?'
Có vẻ như hôm nay ông ta đã dậy trễ một chút.
Bình thường, tuyệt đối sẽ không có chuyện ông ta dậy muộn, nhưng trong khoảng thời gian các đệ tử tới Giang Nam, ngày nào ông ta cũng lo lắng đến mức quên ăn quên ngủ, cơ thể cũng trở nên tiều tụy.
"Ôi chao, xương khớp của ta."

Huyền Linh đấm vai bùm bụp. Tuy rằng cơ thể ông ta đã trở nên cứng cáp hơn sau khi khổ luyện võ công, nhưng quả nhiên, nó vẫn không thể thắng được tuổi tác.
Huyền Linh ngồi dậy vươn vai. Sau khi kết thúc việc vận khí như một thói quen, ông ta mới đứng dậy thay y phục.
"Hừm."
Vừa đi được mấy bước, ông ta liền khẽ nhắm mắt lại.
Thành công đang liên tục kéo đến với Hoa Sơn. Nhưng cũng chính vì vậy mà ông ta càng phải cảnh giác hơn.

Trong Phúc (福) luôn có Họa (禍). Nếu họ trở nên kiêu ngạo dù sau khi có được một chút thành công, thì nhất định, họ sẽ phải trả giá cho sự kiêu ngạo đó.
'Ta phải cẩn thận.'
Đây là chuyện mà các đệ tử còn trẻ người non dạ rất dễ bỏ qua. Vậy nên, người lớn tuổi như Huyền Linh càng phải nâng cao cảnh giác và đốc thúc họ.
Huyền Linh nở một nụ cười tà ác.
"Chà, vậy thì hôm nay ta sẽ đi bới lông tìm vết một chút vậy."
Huyền Linh quyết định sẽ trở thành ác quỷ vì các đệ tử, kiên định mở cửa bước ra ngoài. Thế nhưng, quyết tâm của ông ta đã hoàn toàn sụp đổ chỉ trong vòng chưa đầy một thực canh.
".......Tất cả chuyện này........"

Huyền Linh ngây ngốc đứng ở lối vào trang viên.
Những đống hành lý chất cao như núi đang chặn trước mắt ông ta. Không chỉ trong trang viên, mà cả lối vào trang viên, thậm chí có cả một đống lộn xộn không rõ nguồn gốc đang chất đầy tới cả ra ngoài.
"..........Đám Ma Giáo xông vào đây nên chúng ta phải đi lánh nạn à?"
"A không. Không phải đâu ạ..........."
Bạch Thương vừa lau mồ hôi trên trán vừa đáp.
"Đống quà này là của người dân kéo tới đây từ sáng sớm để cảm ơn chúng ta đã đánh bại Ma Giáo........."
"Cái, cái đống này á?"

"Vâng."
"Tất cả chỗ này á?"
Đồng tử của Huyền Linh run rẩy dữ dội như thể đang xảy ra động đất.
Ông ta ngẩng đầu nhìn theo đống hành lý chồng chất, nhưng rồi, ông ta đã phải túm lấy gáy của mình trước khi nhìn thấy đỉnh của ngọn tháp quà đó.
"Á. Gáy của ta.........!"
"Người không sao chứ ạ?"
"............Tất cả chỗ này ư?"

"Bên trong không còn chỗ để nữa nên hiện giờ các đệ tử phải nhận quà rồi đặt ngoài trang viên nữa đấy ạ."
"Cái gì?"
Ngọn lửa bùng lên trong đôi mắt của Huyền Linh.
"Cái tên mất trí này, trời ơi! Con thích mấy đồ này nên mới nhận vô tội vạ đấy à? Chẳng lẽ con không nghĩ một chút nào tới các lương dân phải vất vả kiếm từng bữa ăn mà nhận hết số đồ họ mang đến sao?"
Bạch Thương sợ hãi xua tay.
"Trưởng lão. Sao lại có chuyện đó được kia chứ? Đương nhiên là con đã nói không có gì và khước từ họ rồi. Nhưng họ cứ cố chấp để lại thì người bảo con phải làm thế nào đây?"
"............Cố chấp?"

"Họ nói mấy đồ này cũng có xá gì đâu, hỏi sao chúng ta lại không nhận. Họ nói mấy thứ này có đáng là gì so với mạng sống của họ, thì người bảo con phải làm sao đây? Dù con có ngăn lại thì họ cũng ném cái vút vào rồi bỏ chạy mất..........."
"..........Hơ, hơ hơ."
Huyền Linh bật cười một cách vô lý.
Việc các món quà được đến Hoa Sơn chất đầy kho đã chẳng còn là chuyện lạ ngày một ngày hai. Huyền Linh cũng đã chứng kiến chuyện đó vài lần. Nhưng chuyện đó với chuyện này là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Từ trước tới nay, các món quà được gửi tới Hoa Sơn đều là những món quà của những người có quyền lực ở Thiểm Tây gửi tới mong nhận được hảo ý của Hoa Sơn. Dù có thiện cảm tới mấy đi chăng nữa, thì cũng thật khó để có thể nói rằng họ gửi quà tới Hoa Sơn với một tình cảm đơn thuần, nếu không muốn nói là hối lộ.
Nhưng chẳng phải những thứ đang chất chồng ở đây có ý nghĩa hoàn toàn khác sao?

Hoa Sơn sẽ sớm rời khỏi lưu vực Trường Giang trở về Thiểm Tây. Vậy thì những người dân ở khu vực này sẽ làm gì với họ đây?
Nói cách khác, những món quà này chính là đại biểu cho tấm lòng biết ơn thuần túy của lương dân nơi này dành cho Hoa Sơn.
"Hơ hơ hơ........."
Sau khi nhìn ra ý nghĩa được ẩn giấu trong đó, Huyền Linh ngơ ngác bật cười rồi gật đầu như bị mê hoặc. Sau đó, ông ta thử tiến tới mở một gói quà dưới chân.
Bên trong gói quà được bọc kĩ lưỡng là đầy ắp ngũ cốc vô cùng quý giá đối với người dân nơi này. Huyền Linh lặng nhìn một hồi rồi khẽ chạm đầu ngón tay lên số ngũ cốc.
"..........Thứ quý giá này..........."

Món quà mà những người có quyền lực gửi đến tuy đắt, nhưng đối với Huyền Linh, đó lại chẳng phải là 'thứ quý giá'. Làm sao nó có thể trở thành một thứ có giá trị to lớn với những người có tiền kia chứ.
Nhưng số ngũ cốc này lại khác.
Những người sống ở lưu vực Trường Giang chỉ vừa mới thoát khỏi bàn tay của Thủy Lộ Trại. Họ là người thậm chí đến cả cỏ cũng chẳng có để bỏ vào miệng. Vậy mà họ lại giảm bớt số lương thực quý giá tích trữ cho mùa đông để đem tới bày tỏ lòng biết ơn với Hoa Sơn.
Vậy nên làm sao số ngũ cốc này lại thua kém những món quà xa xỉ kia được?
"Có rất nhiều thứ nhỏ nhặt, nhưng phần lớn là lương thực."
"........."
"Tuy nhiên số lượng quá nhiều nên chúng ta rất khó bảo quản. Con tính chúng ta phải tìm thương nhân rồi bán cho........."

"Cái gì?"
Huyền Linh hét lên rồi quay phắt đầu lại. Ánh mắt phừng phừng lửa giận của ông ta nhìn chằm chằm về phía Bạch Thương.
"Bán cái gì?"
"Ngũ, ngũ cốc........."
"Tiểu tử này con bị điên rồi à?"
Hai mắt Huyền Linh hằn gân máu.

"Những thứ này là gì! Những thứ này là gì mà con lại quyết định như vậy hả! Đây là những thứ có thể đem đổi thành tiền sao? Đám huynh đệ của con còn ở đây là lũ trâu mộng, con chỉ cần đổ hết vào mồm cho chúng ăn là được rồi! Sao con lại muốn đem bán hả!"
"Trưởng, trưởng lão. Đúng là chúng ta có thể giữ lại ngũ cốc, nhưng những thứ như rau thịt, nếu không xử lý ngay thì chúng sẽ bị hư mất........."
"Cho chúng ăn hết đi!"
Thấy Huyền Linh phun ra lửa, Bạch Thương lặng lẽ cắn chặt môi.
"Bảo chúng ăn hết, không được chừa lại một chút nào! Nếu không thì chết hết với ta!"
Sắc mặt Bạch Thương trở nên đen sì.

Tất nhiên những kẻ ở đây chính là thủ phạm khiến Huyền Linh đau dạ dày khi có sức ăn gấp năm sáu lần người thường. Nhưng dù là vậy đi chăng nữa thì sao họ có thể ăn hết mười cái kho lương thực khổng lồ này chỉ trong vòng vài ngày kia chứ?
"A, không........."
"Ồn ào quá! Cho chúng ăn từ trưa nay ngay lập tức! Ăn hết mọi thứ cho ta!"
"........."
"Biết chưa?"
"Dạ. Vâng........"
"Chậc."

Huyền Linh tặc lưỡi với vẻ mặt không hài lòng rồi lại ngước nhìn đống quà với ánh mắt mới lạ.
Thật khó....... để đám đệ tử nhỏ tuổi này hiểu được.
Đối với một số người, hiệp nghĩa chỉ là vấn đề của sự lựa chọn, nhưng đối với một số người, hiệp nghĩa lại là sự thiết tha nồng nhiệt không thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Trong quá khứ, khi Hoa Sơn rơi vào bước đường cùng, Huyền Linh còn chẳng dám mơ đến những thứ như hiệp nghĩa. Đối với những người có năng lực, đó chỉ là chuyện họ có muốn làm hay không, nhưng đối với Huyền Tử Bối như Huyền Linh, hiệp nghĩa là một thứ gì đó vô cùng rực rỡ.
Lý do giúp họ có thể cam chịu cuộc sống đó cũng là hy vọng hão huyền rằng một ngày nào đó, họ sẽ có thể chiến đấu vì các lương dân chịu khổ đau với tư cách là một võ giả thực sự trên giang hồ, và vì một ngày nào đó, cả thiên hạ sẽ biết tới cái tên Hoa Sơn.
Đó là hy vọng mà Huyền Linh đã dần từ bỏ mỗi khi nhìn thấy tóc mình bạc đi trong gương, khi nhận ra tuổi trẻ sẽ không chờ đợi mình.

Huyền Linh thận trọng đặt gói ngũ cốc trong tay xuống.
"..........Quả không sai chút nào."
"Dạ?"
"Không có gì."
Huyền Linh trả lời cộc lốc rồi quay đầu. Ông ta không muốn các đệ tử nhìn thấy biểu cảm của mình lúc này.
Sau khi điều chỉnh cảm xúc, Huyền Linh quay lại hỏi.
"Vậy là bên ngoài vẫn còn người đang tìm tới ư?"

"Vâng. Các đệ tử vẫn đang nhận đồ ạ."
"Đi xem thử đi."
"Vâng!"
Bạch Thương vội vã chạy về phía trước. Còn Huyền Linh rảo bước theo sau. Một lát sau, ông ta đã thấy đoàn người ai nấy đều mang theo thứ gì đó đang xếp thành một hàng dài.
Sau khi chờ đợi hồi lâu, cuối cùng cũng tới lượt tráng đinh bước tới đẩy thứ trong tay ra trước mặt.
"Tại hạ không biết các vị đạo sĩ có ăn thịt hay không, nhưng vì tại hạ không nghĩ ra gì thứ gì khác nên mới mang thứ này tới."
"Đa tạ. Bọn ta cũng ăn thịt mà."

"Vậy thì may quá."
Tráng đinh ăn nói có chút lỗ mãng, đưa như ném gói quà vào lòng các đệ tử Hoa Sơn.
"..........Trông có vẻ nhiều quá."
"Thứ này thì tại hạ có nhiều lắm!"
"Xin, xin đa tạ."
Mồ hôi lấm tấm trên trán các đệ tử Hoa Sơn khi đối diện với thái độ lỗ mãng đó, họ đón lấy gói quà.
"Không biết các hạ sống ở đâu........"
"Được rồi. Các ngài biết chuyện đó để làm gì."

".........A, vâng."
Thế nhưng nam nhân chưa vội quay người đi mà nhìn chằm chằm vào các đệ tử Hoa Sơn.
"Cảm ơn các ngài."
Đệ tử nhận gói quà nhìn nam nhân với ánh mắt nghi ngờ.
"Tại hạ vẫn còn mẹ già. Nếu phải đi lánh nạn, có lẽ bà ấy sẽ chẳng thể chịu nổi gió rét ngoài kia mà chịu chết ở đây mất."
"........."
"Nhưng nhờ có các ngài mà bà ấy vẫn còn sống. Đa tạ các ngài."

Đệ tử Hoa Sơn ngây ngốc nhìn hắn rồi mỉm cười tươi rói.
"Bọn ta chỉ làm những gì mình phải làm thôi."
"Khừ."
Nam nhân gật đầu rồi quay người bước đi.
Huyền Linh nhìn chằm chằm theo bóng lưng của hắn. Chẳng biết gói thịt kia được giết mổ lâu chưa mà giấy gói đã bắt đầu thấm ướt.
".........Bạch Thương."
"Vâng, thưa trưởng lão."

"Con gọi thêm các đệ tử tới đi. Thời tiết lạnh thế này mà hàng còn dài quá. Nếu không thể từ chối thì cũng phải giảm thiểu thời gian họ đứng đợi lại chứ."
"Dạ? Nhưng bây giờ Thanh Minh đang đánh đập mọi......... à không, đang giúp mọi người tu luyện nên chắc nó sẽ không cho ai đi đâu?"
"Cứ bảo là ta cho gọi. Mà thôi, bảo Thanh Minh dẫn theo toàn bộ đệ tử tới đây nhận quà đi."
"Còn chuyện tu luyện........"
"Nhanh lên."
"Vâng! Thưa trưởng lão."
Bạch Thương vội vàng chạy vào trong. Cho dù có là Thanh Minh đi chăng nữa, nhưng chỉ cần là lệnh của Chưởng Môn Nhân hoặc Huyền Linh trưởng lão thì chắc cũng sẽ chẳng có vấn đề gì đâu nhỉ.

Huyền Linh lặng lẽ nhìn những người đang xếp hàng.
Tráng đinh đầu tóc bù xù, cụ già lưng còng, tới cả thôn phụ nắm tay đứa con của mình, tay còn lại cầm thứ gì đó đang nhìn các đệ tử Hoa Sơn với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
"Cái........"
Huyền Linh mở miệng định nói gì đó, nhưng rồi ông ta đã ngậm chặt miệng. Đúng lúc ông ta định quay đầu đi thì một giọng nói quen thuộc đã vang tới bên tai ông ta.
"Đệ thấy không vui sao?"
Huyền Linh quay đầu cọc cằn đáp.
"Sư huynh tới lúc nào thế?"

"Vừa mới nãy."
Huyền Tông tươi cười nhìn ông ta.
"Chưởng Môn Nhân rảnh rỗi tới vậy sao. Chẳng lẽ sư huynh thật sự không có gì xem nên mới kéo ra tận đây à?"
"Dù bận tới mấy thì ta cũng phải ra xem chứ."
"Vậy thì sư huynh hãy góp sức giúp đỡ các đệ tử đi?"
Huyền Tông bật cười trước lời nói của Huyền Linh.
"Chúng ta mới là người phải ra tiếp đón trước chứ. Không phải sao?"

Huyền Linh lặng lẽ gật đầu trước câu nói ấy.
"Chúng ta làm việc hiệp nghĩa không phải vì mong được báo đáp. Bởi khoảnh khắc ta mong được báo đáp, thì đó không còn là hiệp nghĩa nữa, mà đã trở thành giao dịch rồi."
"........."
"Tuy nhiên........"
Huyền Tông nói.
"Nếu là sự báo đáp này........ thì, cũng đáng để chúng ta nhận nhỉ."
Huyền Linh nhếch môi không nói. Ông ta không mở lời bởi ông ta cho rằng nếu mở miệng, mình sẽ chỉ phát ra những âm thanh mơ hồ.

Đúng lúc ấy, ông ta đã thấy các đệ tử từ xa vội vã chạy tới.
"Làm việc!"
"Chết tiệt! Ta có thể làm việc rồi!"
"Để con làm cho! Xin hãy để con làm đi mà!"
Huyền Linh khẽ mỉm cười nhìn Thanh Minh lững thững bước sau các đệ tử đang phấn khích chạy tới như thể làm việc còn tốt hơn tu luyện,
"Nhanh nhanh cái chân lên! Đám lười biếng này!"

Giọng nói tràn đầy sức sống đã lâu không xuất hiện của Huyền Linh vang dội.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz