ZingTruyen.Xyz

Hoa Son Tai Khoi 802 1000

Đối diện với Các Thiên Lập, Vân Kiếm không hề giữ chút lễ tiết nào nữa.

Đã là kiếm tu thì dù đối thủ có là ma đầu Tà Phái đi chăng nữa cũng phải giữ chút lễ tiết, vì đó là kẻ đã liều mạng cầm vũ khí chiến đấu với mình. Đó là điều mà Vân Kiếm đã dạy cho các đệ tử Hoa Sơn.

Thế nhưng.

Hiện tại sự tôn trọng tối thiểu mà hắn dành cho đối thủ đã hoàn toàn biến mất.

Hắn nhận ra rằng trên đời này có nhiều kẻ không đáng phải nhận được sự tôn trọng dù là nhỏ nhất.

Hơn nữa...

Không biết từ lúc nào ánh mắt các đệ tử Hoa Sơn nhìn Các Thiên Lập còn hung ác hơn cả Vân Kiếm.

Ra tay sau lưng đồng bọn ư?

Ít nhất đối với Hoa Sơn, hành động đó tuyệt đối không thể tha thứ được.

Tất cả kiếm tu đều nhìn hắn với ánh mắt đằng đằng sát khí, Các Thiên Lập bất giác rùng mình liếc xung quanh.

"Cái gì?"

Các Thiên Lập tựa hồ không hiểu tình hình hiện tại, gương mặt nhợt nhạt của hắn hằn lên vẻ bối rối. Thế nhưng, không một ai tình nguyện mở miệng giải thích cho hắn tình huống hiện tại là gì.

Họ chỉ dùng ánh mắt vô cùng lạnh lùng mà xoáy vào hắn.

“Các ngươi bị gì thế hả? Lũ khốn chết tiệt này!"

Khi Các Thiên Lập giận dữ hét lên, Vân Kiếm hạ kiếm xuống rồi từ từ mở miệng.

"Ngươi..."

Giọng nói lạnh lùng đâm thẳng vào tai Các Thiên Lập.

“Không có tư cách dẫn dắt một ai cả."

Mặc dù hắn có ý đồ xấu thế nhưng những kẻ ở đây vẫn là người đã tin tưởng mà đi theo hắn đến đây. Nếu Các Thiên Lập để tâm đến chúng dù chỉ một chút thì hắn đã không tàn nhẫn mà chĩa mũi đao về phía quân mình như thế.

Trước câu nói lạnh lùng của Vân Kiếm, ánh mắt Các Thiên Lập bất giác di sang bên cạnh. Hắn chẳng biết từ khi nào, trong đôi mắt lũ Tà Phái đã thôi nâng kiếm đang nhìn về phía hắn bằng đôi mắt hẳn đầy sự phẫn nộ và sát khí bức người.

"....Lũ chết tiệt các ngươi."

Hắn mơ hồ rít lên.

“Lũ khốn chết tiệt! Là do các ngươi ngu xuẩn không rõ sự tình đúng không? Nếu ta không hạ được tên khốn một tay này thì tất cả các ngươi đều sẽ chết hết! Ta phải làm mọi cách để giữ cái mạng quèn của các ngươi đó, biết chưa lũ sâu bọ ngu xuẩn!”

Thế nhưng những kẻ còn chưa giết được một nửa quân địch ở đây lại dám nhìn hắn bằng ánh mắt đó sao?

'Đúng là lũ sâu bọ không biết sai quấy!'

Đã vào chiến trường thì việc quân ta bị đánh trúng chẳng phải là quá đỗi bình thường sao?

Thế nhưng, lũ Tà Phái sau khi nghe câu đó liền nhìn về phía Các Thiên Lập.

“Tên khốn mất trí..."

"Hắn ta hết thuốc chữa rồi."

Ngay khi Các Thiên Lập định buông lời chửi rủa, Vân Kiếm đã cắt ngang lời hắn rồi tiến lại gần như thể bản thân khó mà nghe thêm bất cứ lời nào hắn nói.

Mũi kiếm của Vân Kiếm đã hiện lên kiếm khí đỏ rực.

“Ngươi...”

Vân Kiếm, các đệ tử Hoa Sơn, thậm chí cả lũ Tà Phái... tất cả đều nhin hắn với ánh mắt chứa đầy địch ý. Giống như tất cả mọi người trên thế gian này đều căm ghét hắn.

Các Thiên Lập cảm giác như bị dồn vào đường cùng, hắn nghiến răng giận dữ.

Không.

Không phải như vậy.

Ánh mắt mà hắn muốn nhận được không phải thế này.

Thứ mà hắn muốn chính là ánh mắt chứa đầy sự nể trọng và kinh sợ. Hơn nữa, ánh mắt kia phải có phần khiển trách và khiếp đảm. Đó chính là ánh mắt dành cho một Chí Tôn Cường Giả mà bất cứ kẻ nào cũng không dám xem thường.

“Ngươi không thể trở thành Trường Nhất Tiếu đâu."

Khực!

Những thứ mà hắn cảm nhận mỗi khi nghĩ đến Trường Nhất Tiếu. Tất cả lũ người ở đây đều phải dùng ánh mắt chứa những xúc cảm như thế mà nhìn hắn.

Thế nhưng...

"Sao các ngươi lại nhìn ta bằng ánh mắt đó chứ! Tại sao! Tại saooooo?"

Các Thiên Lập hét lên như mãnh thú.

Hắn không thể chấp nhận!

Tuyệt đối không thể chấp nhận được!

"Ta sẽ giết ngươi!"

Các Thiên Lập rống lên giận dữ, liền sau đó hắn thần tốc lao về phía Vân Kiếm. Sát khí khủng khiếp vô cùng. Khí thế bộc phát như vũ bão. Các Thiên Lập lao đến với gương mặt nổi đầy gân xanh, hai mắt trợn ngược giăng đầy tơ máu.

Kengggg!

Đao khí mà hắn vung ra chứa khí thế vô cùng đáng sợ. Cho dù có căm hận Các Thiên Lập kia đến mức nào đi chăng nữa, nhưng khi nhìn vào đao khí ngùn ngụt kia cũng không thể nào lên tiếng phủ nhận việc hằn rõ ràng là một kẻ có thực lực.

'Chết tiệt!'

Tơ máu không ngừng giăng đầy trong mắt Các Thiên Lập, hắn dường như đã vận nội lực đến cực hạn. Đôi mắt hắn đỏ ngầu.

Trong chốn giang hồ Cường Giả Vi Tôn. Chỉ có kẻ mạnh mới được gọi như vậy.

Kẻ yếu phải e sợ mà phục tùng kẻ mạnh.

Tư cách để dẫn dắt ai đó ư? Chỉ cần sức mạnh là đủ rồi.

Chẳng phải Trường Nhất Tiếu đã lập ra Vạn Nhân Phòng và thâu tóm Tứ Bá Liên chỉ bằng sức mạnh ư?

'Sao tên khốn kia dám nói mấy câu vô lý như vậy chứ?'

Kenggg!

Đao khí càng lúc càng tuôn ra dữ dội. Đao khí mới chồng lên đao khí cũ tạo thành một quỹ đạo, hàng chục đao khí đang lồng vào nhau không theo một quy tắc nào, cứ thế tạo thành một cơn bão.

Với uy lực khủng khiếp chứa đựng trong cơn bão không ngừng cuộn trào đó, bất cứ ai bị cuốn vào cũng sẽ trở thành một đống xác thịt.

Bộ dạng Vân Kiếm một tay cầm kiếm chắn trước đao khí đang vung ra cuồn cuộn kia trông vô cùng nguy hiểm.

Thế nhưng.

Siết.

Quách Hoài đang quan sát tình hình lặng lẽ siết chặt nắm đấm.

Không một ai đứng ra tương trợ. Cũng không một ai lớn tiếng cảnh báo Vân Kiếm rằng hãy cẩn trọng.

Tất cả mọi người đều đang nhìn tấm lưng Vân Kiếm bằng đôi mắt tràn đầy tin tưởng.

Các đệ tử Hoa Sơn đã nhìn thấy Vân Kiếm khổ luyện thế nào trong ba năm qua đều hiểu rõ. Hiện tại lo lắng cho Vân Kiếm chính là khinh thường những nỗ lực mà hắn đã dùng cả máu và nước mắt để đánh đổi.

Thứ mà họ phải làm hiện giờ không phải lo lắng.

Đó là niềm tin tuyệt đối vào Quan Chủ của mình.

"Hự"

Vân Kiếm hít sâu một hơi.

Nói hắn không chút sợ hãi thì chính là nói dối. Đao khí khủng khiếp kia có thể xé xác hắn bất cứ lúc nào.

Nếu là Vân Kiếm của khi xưa, có khi hắn đã không dám đối mặt mà chùn bước, sau đó thì...

Dường như trước mắt Vân Kiếm đang mở ra một quang cảnh vô cùng rõ ràng. Hắn thấy ai đó nhảy ra phía trước bảo vệ mình. Đôi vai nhỏ nhắn vững chắc đang chẳn trước mặt hắn.

Vân Kiếm hơi cong khóe miệng.

Hắn.

Đứng ở đây không phải để nhìn thấy quang cảnh đó.

Siết.

Đầu ngón chân hắn miết xuống mặt đất.

Giữ bản tâm tĩnh lặng tựa mặt hồ, hai mắt sáng ngời nhìn về phía đối thủ.

Hắn đã nhìn thấy rồi.

'Nội lực không phải là tất cả. Chiêu thức cũng không phải là tất cả.'

Mạnh mẽ và cứng cỏi.

Thế nhưng lại có gì đó không đúng.

Những đòn đao kích này sẽ cuộn vào nhau như bánh răng cưa được vận hành một cách xảo diệu để tàn sát đối phương. Thế nhưng, không phải là bây giờ. Những bánh răng cưa đó hiện đang bị rỉ sét, bụi bẩn tích tụ và kêu lên cót két.

Khoảng trống và trục xoắn.

'Đúng vậy, Thanh Minh à. Thì ra là vậy.'

Các Thiên Lập nghĩ hắn đã mạnh lên nên hắn không có chút nghi ngờ gì. Thời gian trôi qua, nội lực càng tăng cao, sức mạnh của đao sẽ ngày càng được cường hóa.

Thế nhưng đó không phải là tất cả của võ công.

Cho dù công cụ có vận hành tốt đến mấy, nếu không được chăm chút kỹ lưỡng tỉ mỉ, cuối cùng rồi cũng bị gỉ sét mà thôi.

Vậy nên đòn tấn công này rốt cuộc cũng chỉ là bánh răng bị ép xoay vần mà lệch đi.

Vân Kiếm tiến lên trước một bước.

Việc tiến về phía cơn vũ bão khủng khiếp đó quả là một hành động liều lĩnh, thế nhưng đôi mắt Vân Kiếm lại tĩnh lặng tựa mặt hồ.

Rầm.

Thanh kiếm của hắn được dồn nội lực không ngừng rung lắc.

'Ta có thể trở thành tấm gương cho bọn trẻ kia không?'

Thật xấu hổ khi bọn trẻ kia vẫn gọi hắn là lão sư. Mặc dù hiện tại không chỉ một hai người đã vượt mặt hắn, thế nhưng họ vẫn tôn kính mà gọi hắn là lão sư, là Quan Chủ.

Vân Kiếm xem đó là sức mạnh, thế nhưng đôi khi sức mạnh đó cũng trở thành gánh nặng đối với hắn.

Phải cho bọn trẻ kia thấy điều gì đây? Ta thì có thể giúp được gì cho bọn trẻ kiên cường kia chứ? Phải làm thế nào để ta không thấy hổ thẹn khi đám trẻ đó vẫn gọi ta là lão sư?

Vân Kiếm không chút sợ hãi tiến về trước thêm một bước nữa.

Uy áp dữ dội do thanh đao gây ra làm tóc hắn dựng cả lên, tựa hồ có thể xé rách da thịt ngay tức khắc.

Lúc đó.

Vùuuuu!

Thanh Mai Hoa Kiếm trên tay trái Vân Kiếm xoáy vào giữa cơn bão đao khí nhanh như tia sáng.

Keng!

Cứ như vừa cắm một thanh sắt vào bánh răng cưa đang quay điên cuồng, đao kích lập tức bị rung lắc dữ dội.

Vúttt!

Mai Hoa Kiếm của Vân Kiếm vừa thu vào lại phát ra tia sáng.

Điều mà hắn muốn cho bọn trẻ kia thấy chẳng phải đã quá rõ rồi ư?

Đó chính là ý chí vững tin không biết sợ hãi. Không bị mê hoặc bởi những thứ hào nhoáng và giữ vững tâm ý!

'Tất cả chỉ là vẻ bên ngoài thôi.'

Nếu đánh giá về sức mạnh dụng vào trên binh khí, nội lực cao thâm, hay những đòn tấn công hào nhoáng, mạnh mẽ, chắc chắn thiên hạ sẽ tự nhiên coi Quỷ Đao Vô Tình mạnh hơn hẳn. Quả là Vân Kiếm cũng thấy như vậy.

Thế nhưng bây giờ hắn đã rõ. Rằng võ công không chỉ có thế.

Hiện tại đệ tử của hắn đã thực sự đặt chân vào chốn giang hồ hiểm ác này. Chẳng bao lâu nữa, họ sẽ phải đối mặt với hiểm nguy, tâm tình rồi cũng sẽ bị lung lay.

Hắn chỉ có thể nói một điều với các đệ tử của mình.

'Phải có niềm tin.'

Hắn lại cảm nhận rõ ràng sức nặng trên tay. Thứ hắn nắm bây giờ không phải là một thanh kiếm mà đó là sự tin tưởng vào bản thân, là sự tin tưởng vào những thứ mà hắn đã đánh đổi trong quá khứ.

'Chỉ cần bản thân không ngừng nỗ lực là được.

Thanh kiếm trong tay Vân Kiếm hóa thành tia sáng đâm thẳng vào đao khí khổng lồ kia.

Thanh kiếm liền biến thành hai, rồi từ hai thành ba.

Ngay sau đó, Mai Hoa Kiếm của Vân Kiếm hóa ra bảy kiếm ảnh không chút do dự nhắm thẳng vào khoảng trống giữa đao khí đó mà xông tới.

Keng! Keng! Keng! Keng!

Đao và kiếm va chạm nhau kịch liệt, âm thanh phát ra khủng khiếp đến rợn người.

Rắc! Rắc!

Cơn đau nhức truyền tới, tưởng chừng cổ tay đã sắp gãy đến nơi. Xung kích mạnh mẽ làm cho nội tạng như lộn cả lên.

Vân Kiếm ép ngụm máu sắp phun ra khỏi cổ họng ngược vào trong, hắn siết chặt thanh kiếm cho đến khi các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.

Quan (觀).

Dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, đôi mắt phải luôn quan sát mọi thứ.

Đao kích xoay tròn như vũ bão rung lắc dữ dội tựa như bánh răng đang quay bị vật thể nào đó chèn vào.

Mai Hoa Kiếm của Vân Kiếm chưa một lần nghỉ ngơi trong suốt quãng thời gian ba năm qua đã không bỏ lỡ cơ hội này.

'Chính là lúc này!'

Thiểm Điện (閃電).

Mũi kiếm chứa đựng nỗ lực.

Mũi kiếm mang vết hằn của thời gian.

Kiếm đại diện cho người.

Một khi đã đặt cược hết mọi thứ vào thanh kiếm trong tay, thì kiếm chính là người, mà người cũng chính là kiếm. Nhân Kiếm Hợp Nhất(身劍合一).

Vuuuu!

Trong khoảnh khắc, kiếm khí sáng chói đã xoáy sâu vào giữa đao khí khổng lồ.

Kengggg!

Bánh răng cưa đang xoay vần như vũ bão tức thì dừng lại sau kiếm kích dữ dội đó.

Kiếm khí đỏ rực vọt lên bao phủ đao khí lam sắc, chỉ trong chốc lát lam sắc kia đã tiêu biến không còn lại gì.

Thời gian, nỗ lực cùng với thanh kiếm đại diện cho con người nhất loạt hất văng thanh đao đang vung lên. Liền sau đó, Vân Kiếm nhanh chóng đâm mạnh vào cơ thể của kẻ đang mở to mắt ngạc nhiên kia.

Phập!

Nếu cần thêm một thứ mà bản thân phải tin tưởng thì...

Vân Kiếm chầm chậm quay đầu. Hắn nhìn thấy các đệ tử đang siết chặt nắm đấm, gương mặt tự hào tựa hồ có thể bật lên thành tiếng ngay lập tức.

'Họ chính là những người luôn dõi theo ta.'

Tin tưởng vào bản thân, tin tưởng vào những người bên cạnh.

Chỉ cần như thế là đủ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz