ZingTruyen.Xyz

[Hoa Liên] Tam Lang Hung Dữ Quá Đi!

Chương 36: Liên Liên đáng thương (1)

KhongTuocantathyanna

Tạ Liên cùng Hồng Hồng Nhi tìm được một tửu lâu dán giấy nhận dạy nấu nước. Y vô cùng vô mừng xin ngay một phiếu, cùng một ít bạc bái sư.

Kết quả di nương họ Tô liếc nhìn bụng y một cái, lắc đầu.

"Cái này là do ta ăn nhiều nên béo."

Dứt lời hai người liền bị tiễn ra ngoài, Hồng Hồng Nhi vô cùng tức giận: "Các người đẩy ai đấy, ai cho các người đẩy."

"Được rồi, được rồi đừng phá nhà người ta mà." Tạ Liên phải vất vả ngăn cản lắm Hồng Hồng Nhi mới chịu bỏ qua, ném trả bảng hiệu gãy đôi lại. Y hối lỗi bồi thường chút bạc rồi xách hắn lôi đi.

Tạ Liên xụ mặt, trời vẫn còn sớm y phải đi tìm tửu lâu khác. Mấy nơi liền đều nói không được, người mang thai khẩu vị không chuẩn, trong quá trình nấu nướng lại đau bụng chóng mặt gì đó ai chịu trách nhiệm.

Tạ Liên khóc thút thít, Tôn thẩm rất tức giận nhưng không còn cách khác: "Ngươi sinh xong đến đây học không được sao?"

Y nước mắt lưng tròng, kể lể: "Không được, không được, nhà phu quân ta vô cùng khó, nếu ta không sớm biết nấu nướng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà mất."

Tôn thẩm liếc cái bụng y chần chừ: "Không tới mức đó chứ?"

"Thật mà." Tạ Liên cúi đầu uất ức như tủi thân: "Không có thành quả nào hắn không cho ta ăn cơm."

Tam Lang à, lần này ta phải nói xấu đệ rồi. Y càng nghĩ càng thấy có lỗi, le lưỡi.

Tôn thẩm nghĩ hắn chính là phu quân của y rồi, ấy vậy người áo đỏ bên cạnh là ai?

Bất quá Tôn thẩm rất lo lắng, người mang thai tính khí nóng nảy lại hay khó chịu đâu đó, một ngày phải dạy mấy chục người mệt mỏi vô cùng còn phải chú ý đến y? Lỡ y có mệnh hệ gì tiệm nhỏ này sẽ bị ảnh hưởng mất.

Tạ Liên thấy bà ấy hơi do dự, bưng mặt khóc: "Đi đến đâu cũng không được nhận, ở nhà mà biết được cả khoai cũng không được ăn, sẽ bị đánh huhu."

"Được rồi, nhận ngươi là được chứ gì?" Bà không chịu được dáng vẻ này giơ tay chịu thua: "Ngày mai đến học."

Hoa Thành luyện xong, nghĩ đến ca ca mềm mại trắng nõn trắng nà, đúng là rất thơm rất ngọt. muốn chạy thật nhanh đến ôm người gặm một miếng. Hắn cạy cửa sổ chui ra, liếc cửa phòng bị khóa là biết tên kia giở trò.

Trong phòng ngủ, không có ai.

Ngoài hoa viên không có ai.

Bên bờ hồ đầy gió cũng không thấy y đâu.

Nhóc chết tiệt cả ngày trừ ngủ thì ăn kia rốt cuộc đã chạy đi đâu?

Tạ Liên rón rén trở lại, thấy hắn hôm nay tu luyện ra sớm thầm than. Sau đó đành tỏ vẻ vô tội ôm túi giấy đầy khoai nướng đến: "Tam Lang, Tam Lang có khoai nướng cho đệ này."

Hoa Thành thấy y đang gặm một củ khoai mật, mặt mày dính đầy tro than giận không nổi. Khoai còn nóng, hắn lột vỏ gói nó trong lá rồi đưa lại cho y. Số còn lại đem đi cất: "Cái này lát nữa làm bánh nhân thịt cho ca ca ăn, giờ không được ăn quá no còn phải ăn canh dưỡng thai, uống thuốc bổ."

Bữa chiều có gà hầm nấu hương, cháo bồ câu, còn có cải thảo nấu nước dùng gà. Hoa Thành biết y thích ăn phải học ba tháng mới nấu ra được mùi vị giống lão đầu bếp nhiều râu kia.

Nhìn y vừa ăn vừa xụ mặt hai má phụng phịu, Hoa Thành không chút mềm lòng hỏi tội: "Ca ca ra ngoài không nói cho Tam Lang biết!"

Tạ Liên nâng tay áo ăn đậu phộng táo đỏ, ánh mắt lấp lánh: "Đâu có, đâu có, chỉ đi nướng khoai một lát."

Hoa Thành chột dạ cứ như mình đã dọa y liền nói: "Ca ca thích ăn cái này, ta sẽ chuẩn bị thêm. Nhưng một ngày chỉ được ăn một nắm thôi, nóng lắm."

Tạ Liên gật đầu ngoan ngoãn, nhưng  buổi chiều vừa đói vừa thèm lại lén trộm thêm mấy nắm ăn. Luống cuống tìm chỗ trốn ăn no nê, buổi tối đã ăn mấy món hầm to ụ, thêm hai cái bánh khoai nhân thịt. Nửa đêm ôm tay hắn tưởng đùi gà ngoạm mấy phát.

Hoa Thành lo lắng gọi Quỷ Y đến ngay trong đêm.

"Có vẻ như hai đứa trẻ trong bụng cần nạp nhiều năng lượng, ngày mai lão sẽ kê..."

"Ông nghĩ mình còn mạng đợi đến ngày mai à?"

Quỷ Y cuống cuồng: "Không, không, lão đi kê ngay."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz