Hoa Khoi Dai Nhan
-Sảng, cậu thật sự muốn giết ông ta.Tiểu Sảng không nói, lẳng lặng gật đầu mắt vẫn nhìn về phía phòng cấp cứu.
Hơn một giờ sau, đèn phòng cấp cứu tắt đi, một chiếc băng ca cùng chiếc khăn trắng trùm kín nạn nhân được đẩy ra. Tim Tiểu Sảng giật nảy lên một cái vội chạy đến mở khăn ra.....
Không phải Dương, chiếc băng ca được đẩy đi. Rồi lại có một chiếc băng ca y hệt ban nãy được đẩy ra. Bàn tay cô bớt run lại, lòng thầm cầu mong không phải...nhưng ông trời thật biết trêu người....lần này đúng là Dương. Nằm trên băng ca hai mắt nhắm lại. Tiểu Sảng không khóc chỉ vội tìm trên người anh một chút hơi ấm, nhưng vô vọng, người anh lạnh như băng. Trái tim cô lại co thắt mạnh mẽ, đau đớn khoing thể tả được. Cô mang thi thể anh về nhà, đặt ở trên giường của hai người. Vòng tay ôm lấy tảng băng đó với hy vọng anh sẽ như lúc trước ôm lấy cô mỗi tối. Để cô có thể vờ như vô thức chui rút vào lòng ngực ấm áp đấy, nhưng không thể nữa rồi.
Giờ đây chỉ còn lại một tảng băng. Để cô ngắm nhìn và nhung nhớ từng nụ cười, cử chỉ, ánh mắt của Dương dành cho cô. - Tiểu Sảng- Tiểu Kì lại đến- cậu có thôi đi không? Người chết thì cũng không sống lại, cậu bỏ bê công ty khiến tớ mệt muốn chết, Trương Thanh đau đầu với Hắc Bang. Cậu...Trước sự giận dữ của Tiểu Kì, thường ngày thì đáp lại sẽ là sự đùa giỡn của Tiểu Sảng, nhưng bây giờ chỉ đơn giản một cái gật đầu. Lại lặng lẽ vào bếp ăn bữa trưa.
- sao lại thảm đến mức ăn mì gói thế này, Tiểu Sảng.- Tiểu Kì ngạc nhiên hai mắt trợn tròn hỏi.
- ở nhà là dì giúp việc nấu, từ khi lấy chồng là Dương nấu cho tớ. Tớ cũng không biết nấu- đến đây giọng cô nghẹn ngào
- Tiểu Sảng, thôi nào.Tiểu Kì ôm ấp Trịnh Sảng vỗ về an ủi cô bạn ương ngạnh của mình
" không thể tin được, có người có thể khiến Tiểu Sảng buồn nhiều đến vậy. Cứ nghĩ Trương Hàn là quan trọng nhất rồi chứ"Sau đó 2 tuần, Tiểu Sảng mới cho chôn cất thi thể của Dương, mỗi ngày giải quyết việc ở công ty xong, lại ra đó ngồi đến tối mới trở về. Nhìn cô lúc này không thể nào thảm hơn, ngày nào còn là hoa khôi của trường, bây giờ thì trở thành hoa tàn rồi.
Nam sinh lúc trước thầm thương trộm nhớ cô, bây giờ nhìn thấy không khỏi thương tiếc.
Rồi đến một ngày chủ nhật cô lại đến thăm anh, tựa người vào bia đá ngủ thiếp đi, bỗng nhiên một người xuất hiện, nhìn cô nở ra một nụ cười......
Hơn một giờ sau, đèn phòng cấp cứu tắt đi, một chiếc băng ca cùng chiếc khăn trắng trùm kín nạn nhân được đẩy ra. Tim Tiểu Sảng giật nảy lên một cái vội chạy đến mở khăn ra.....
Không phải Dương, chiếc băng ca được đẩy đi. Rồi lại có một chiếc băng ca y hệt ban nãy được đẩy ra. Bàn tay cô bớt run lại, lòng thầm cầu mong không phải...nhưng ông trời thật biết trêu người....lần này đúng là Dương. Nằm trên băng ca hai mắt nhắm lại. Tiểu Sảng không khóc chỉ vội tìm trên người anh một chút hơi ấm, nhưng vô vọng, người anh lạnh như băng. Trái tim cô lại co thắt mạnh mẽ, đau đớn khoing thể tả được. Cô mang thi thể anh về nhà, đặt ở trên giường của hai người. Vòng tay ôm lấy tảng băng đó với hy vọng anh sẽ như lúc trước ôm lấy cô mỗi tối. Để cô có thể vờ như vô thức chui rút vào lòng ngực ấm áp đấy, nhưng không thể nữa rồi.
Giờ đây chỉ còn lại một tảng băng. Để cô ngắm nhìn và nhung nhớ từng nụ cười, cử chỉ, ánh mắt của Dương dành cho cô. - Tiểu Sảng- Tiểu Kì lại đến- cậu có thôi đi không? Người chết thì cũng không sống lại, cậu bỏ bê công ty khiến tớ mệt muốn chết, Trương Thanh đau đầu với Hắc Bang. Cậu...Trước sự giận dữ của Tiểu Kì, thường ngày thì đáp lại sẽ là sự đùa giỡn của Tiểu Sảng, nhưng bây giờ chỉ đơn giản một cái gật đầu. Lại lặng lẽ vào bếp ăn bữa trưa.
- sao lại thảm đến mức ăn mì gói thế này, Tiểu Sảng.- Tiểu Kì ngạc nhiên hai mắt trợn tròn hỏi.
- ở nhà là dì giúp việc nấu, từ khi lấy chồng là Dương nấu cho tớ. Tớ cũng không biết nấu- đến đây giọng cô nghẹn ngào
- Tiểu Sảng, thôi nào.Tiểu Kì ôm ấp Trịnh Sảng vỗ về an ủi cô bạn ương ngạnh của mình
" không thể tin được, có người có thể khiến Tiểu Sảng buồn nhiều đến vậy. Cứ nghĩ Trương Hàn là quan trọng nhất rồi chứ"Sau đó 2 tuần, Tiểu Sảng mới cho chôn cất thi thể của Dương, mỗi ngày giải quyết việc ở công ty xong, lại ra đó ngồi đến tối mới trở về. Nhìn cô lúc này không thể nào thảm hơn, ngày nào còn là hoa khôi của trường, bây giờ thì trở thành hoa tàn rồi.
Nam sinh lúc trước thầm thương trộm nhớ cô, bây giờ nhìn thấy không khỏi thương tiếc.
Rồi đến một ngày chủ nhật cô lại đến thăm anh, tựa người vào bia đá ngủ thiếp đi, bỗng nhiên một người xuất hiện, nhìn cô nở ra một nụ cười......
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz