ZingTruyen.Xyz

Ho Em Lon Anh Nho

summary: bảo khang phát hiện anh trai cùng nhà đang làm chuyện xấu hổ.

——

"khang, khang ơi".

môi hồng mấp máy tên bảo khang, tuấn duy run rẩy bắn dòng tinh dịch trắng. cả người em đổ rạp xuống giường, nước mắt đã dừng chảy dài thay vào đó là tiếng nức nở nho nhỏ của em. đây đã là lần thứ ba trong tuần, lần thứ bao nhiêu trong tháng thì em không nhớ nữa. cảm giác xấu hổ bao vây lấy em nhưng tuấn duy không thể dừng hành động của mình lại được.

tuấn duy biết mình thích con trai lúc mười chín tuổi, biết được mình thích cậu em cùng phòng vào năm trước, thoạt đầu chỉ là nỗi thầm thương trộm nhớ bình thường, ấy mà dạo gần đây nó biến thành dục vọng, mỗi lần gặp mặt bảo khang thì tuấn duy sẽ không tự chủ mà nghĩ đến mấy cảnh không đứng đắn.

cả tuần nay bảo khang về thăm bố mẹ nên cả một căn hộ rộng rãi chỉ còn mỗi em. tuấn duy năm trước chuyển ra riêng, gặp được bảo khang là sinh viên tìm người ở ghép, thấy đứa nhỏ khổ sở tìm nhà nên em bấm bụng đồng ý, ai mà có ngờ đây lại là quyết định làm em thấy có hơi hối hận.

tuấn duy bước ra khỏi nhà tắm lần nữa, dọn dẹp sạch sẽ mớ hỗn độn mình làm ra. em mặc đồ của bảo khang, dùng cả dầu gội mà hắn hay dùng, cả người em bây giờ toàn mùi hương của hắn, thích quá trời. em nằm trên giường, cằm đặt trên gối nằm, chân đung đưa trong không trung. trả lời tin nhắn hỏi thăm của bảo khang mà miệng em không ngừng cười được. hạnh phúc lất át cái xấu hổ chột dạ lúc nãy.

màn hình điện thoại vẫn sáng đèn nhưng chủ nhân của nó đã thiếp đi tự lúc nào.

tuấn duy mơ màng tỉnh dậy sau giấc mơ ướt át, trán lấm tấm mồ hôi, phía dưới nhớp nháp khó chịu, em kéo áo bảo khang qua mũi, hít hà mùi hương của người nọ. mí mắt em nặng trĩu vì cơn buồn ngủ, ngón tay xinh xắn di chuyển xuống đũng quần xoa nắn, miệng không tự chủ thốt ra tiếng rên rỉ ngọt ngào.

"ưm a".

em nhẹ cởi bỏ cái quần đùi đen mình đang mặc, một tay cầm lấy duy nhỏ tuốt lọng, tay còn lại luồn vào áo thun chơi đùa đầu ti hồng hào. nỗi dục vọng đáng ghét giày vò cơ thể tuấn duy, hình ảnh về gương mặt đẹp trai của bảo khang bao trùm trong trí nhớ em.

tuấn duy xoay người, em ôm cái gối trắng phao của hắn, mông cong từ từ nâng lên cao. em cho ngón tay vào miệng liếm mút, nước bọt theo khoé môi chảy xuống cần cổ nõn nà. cảm thấy đã đủ ướt, tuấn duy cho vào lỗ nhỏ hẳn hai ngón tay, do trước đó đã làm rồi nên giờ nó dễ dàng ra vào hơn hẳn.

tiếng rên rỉ hoà cùng tiếng nhóp nhép vang vọng khắp phòng, dục vọng chẳng những không được xoa dịu mà còn cao trào hơn, tay em quá ngắn để có thể chạm đến nơi nhạy cảm kia, tuấn duy uất ức đến bật khóc, để lại công việc đang dang dở.

"sao lại khóc?".

giọng nói quen thuộc bên tai làm em giật mình, vội ngồi bật dậy nhìn người trước mặt, tay nhỏ cố gắng kéo cái áo thun của hắn che lại nơi xấu hổ. bảo khang khoanh tay đứng nhìn em, trông thì bình thường đấy chứ bên dưới hắn đang rục rịch ngẩng đầu rồi. khang hiện tại chỉ muốn đè người anh cùng nhà này xuống mà mạnh mẽ chơi đùa nhưng lại sợ quá sổ sàng nên đành nhịn.

hắn hơi cúi người, kề sát mặt với em, thu hết vào mắt dáng vẻ gợi dục hiện tại của người anh lớn tuổi. hắn thấy em liên tục nuốt nước bọt, nước mắt vẫn không ngừng chảy, cả người căng cứng vì lo lắng.

nhìn thấy người thương trước mặt, song nghĩ đến dáng vẻ xấu xí của mình hiện tại. tuấn duy đột nhiên bật khóc lớn hơn, xong rồi, lần này xong rồi, đừng nói tới yêu đương, bây giờ tới anh em có khi còn không được nữa cơ.

bảo khang thấy em quấy khóc như con nít thì có hơi mắc cười, hắn vội vội vàng vàng ngồi lên giường rồi ôm em vỗ về, lúc này hắn mới nhận ra cái áo quen thuộc cùng mùi hương của mình đang bao bọc em.

má, anh làm thế thì chết em rồi duy ơi.

"em bé ngoan không khóc, khang thương anh nhé".

"không, hức, không phải em bé mà huhu".

hắn bật cười khúc khích, vùi đầu vào hõm cổ em hun hít. đáng yêu, đáng yêu vãi luôn í.

"anh duy".

bảo khang hôn lên cần cổ, không báo trước mà cắn lên đó dấu hôn đỏ chót. tay hắn bắt đầu luồn áo thun, ngón tay trượt dọc sống lưng, mỉm cười với phản ứng run rẩy của em trong lòng. cả người tuấn duy rạo rực vì dục vọng, em toàn thân rã rời dựa vào người hắn, từng cái chạm nhẹ cũng đủ khiến em nứng đến chảy nước.

hắn nắm lấy gáy tuấn duy, dồn em vào nụ hôn do hắn làm chủ. em vụng về đáp lại, suốt hai mươi mấy năm cuộc đời, lần đầu tiên em thấy việc hôn hít này lại hạnh phúc đến thế, mặc dù có chút khó thở. tuấn duy hơi giật mình khi lưỡi người nọ luồn lách trong miệng mình, cuốn lấy cái lưỡi rụt rè của em.

trái tim cồn cào vì tình yêu đập loạn, bảo khang của em đang hôn em, có thể nghĩ rằng hắn cũng yêu em hay không? hay đây là nụ hôn kết thúc tình bạn? tuấn duy nghĩ đến đây thì cuốn cả lên, em vội vùng vẫy đẩy hắn ra khỏi người mình. bảo khang nhìn anh nhỏ quậy phá đành luyến tiếc buông ra. nhìn gương mặt đỏ ửng vì ngại, chóp mũi lẫn vành tai đều có màu dâu tây đáng yêu.

"sao thế? anh nhỏ không thích em hôn à?".

mái đầu đen liên tục lắc lắc, mặt mũi tèm nhem vì nước mắt, tuấn duy khịt mũi mấy cái để lấy lại nhịp thở. khang ôm mặt em hôn lên mũi, môi rồi thơm lên má, eo ơi mềm quá đi à.

"anh xin lỗi, khang đừng ghét anh, anh thích khang lắm".

nói rồi lại oà khóc, thiếu mỗi oe oe oe nữa thôi là y chang con nít rồi. bảo khang hôn em trấn an, hắn xoa xoa lòng bàn tay người nọ.

"sao phải ghét, em thích duy còn không hết".

"thật không?".

"thật, nói dối sẽ bị anh hôn suốt đời".

tuấn duy bĩu môi, nói thế thì chịu rồi.

bảo khang đột nhiên đẩy em xuống giường, hắn bò lên người em, đôi mắt đen láy chỉ hiện mỗi hình ảnh của tuấn duy. tay hắn lại luồn vào áo, đi đến đầu ngực xoa nắn, rất nhanh chóng mà cương cứng. hắn hôn em, cắn mút môi xinh, ngón tay miết nhẹ đầu ngực.

tay hắn chuyển mục tiêu đến phía duy nhỏ, một vòng ôm trọn lấy nó lên xuống. khoái cảm trên dưới làm em chỉ biết rên rỉ không thôi, kĩ thuật của hắn chỉ gói gọn trong một từ sướng mà thôi.

"khang ơi, anh, anh...".

tuấn duy cong lưng ôm lấy cổ hắn, run rẩy bắn ra dòng tinh dịch. bàn tay nõn nà mất sức trượt khỏi điểm tựa, em nằm gục trên giường thở hổn hển. bảo khang cười khẩy, hắn không nói không rằng mà đem khang nhỏ đẩy vào trong cơ thể em, bảo là khang nhỏ nhưng nhỏ không thì không chắc.

em cảm nhận kích thước của hắn trong người, trước giờ toàn tự mình thoả mãn, lần đầu tiên được yêu thế này khiến tuấn duy sướng rơn cả người. em nắm chặt ga giường rên rỉ, nước mắt đã lăn dài trên má lần nữa. bảo khang hôn lên mi mắt, xoa dịu người bên dưới bằng những cú thúc tận sâu bên trong.

hắn đẩy chân em để nó yên vị trên vai mình, từ trên nhìn xuống chiêm ngưỡng hết tất thảy vẻ đẹp của em. tuấn duy vẫn thế, chẳng cần phải chưng diện bảnh bao làm gì, không mặc gì cũng đủ để hắn cứng rồi.

"anh duy".

"tuấn duy".

"nàng ơi".

bảo khang thì thầm vào bên tai đỏ ửng của em, giọng nói vì dục vọng mà trầm hơn thường ngày, kích thích tuấn duy. em mơ màng tìm đến cánh môi người nọ cầu hôn hôn, chủ động đưa lưỡi tìm kiếm hắn. mỡ dâng miệng mèo thì ngu gì chẳng ăn, hắn mút lấy lưỡi anh nhỏ, ăn no nê cả trên lẫn dưới.

khang như ra đa dò đường nhanh chóng tìm được điểm nhạy cảm kia. hắn nắm lấy mái tóc mềm mại của em, dùng sức ở hông đẩy mạnh, tàn nhẫn đem đầu khấc ma sát với điểm gồ kia làm em đến bắn lần nữa.

"anh?".

bảo khang nhìn tuấn duy nhắm nghiền mắt thở đều đều mà muốn khóc, hắn trầm ngâm suy nghĩ một hồi đành quyết định tự mình giải quyết cho bản thân. xong xuôi thì tắm rửa cho em sạch sẽ rồi ôm em lên giường ngủ. ôm chặt em trong lòng thầm nghĩ danh phận anh em nên được thăng cấp thêm một bậc rồi.

——

bảo khang nhìn dòng dịch trắng đục trong tay mà phiền lòng, chuyện là em lớn thích anh nhỏ cùng nhà nhiều nhiều lắm mà anh không biết. gần đây càng rối hơn khi tâm sinh lý hắn bắt đầu bất ổn, dù sao thì cũng đang tuổi ăn tuổi lớn mà anh người thương cứ suốt ngày mặc đồ hắn đi loanh quanh trong nhà, xem có nứng không chứ?

ừ thì hắn dâm, hắn nhận không cãi được nhưng cũng do anh của hắn ngon quá mà, làm hắn chỉ cứng với mỗi tuấn duy thôi.

cả tuần về nhà thăm bố mẹ khiến hắn nhớ em lắm, nhớ gương mặt lẫn mùi hương của người nọ, đành ngậm ngùi dùng hình của tuấn duy mà làm chuyện bậy bạ, mong anh đừng giận bé khang nhé nhé.

hắn tắm rửa sạch sẽ rồi xuống nhà uống chút nước, dựa người vào thành bếp mà suy nghĩ, mấy nay về nhà mẹ hắn cứ luyên thuyên mãi việc hắn chưa chịu có người yêu, hơi, lần này về chắc phải nhanh chóng bế anh nhỏ về làm người yêu mới được.

bảo khang mở điện thoại, màn hình nền tuấn duy hiện ra ngay trước mắt, nó nhấn vào mục chat tìm giao diện quen thuộc nhắn tin hỏi thăm

'anh duy ngủ chưa?'.

'chưa nữa, nay mệt quá mà anh ngủ không có được hì hì'.

'nhớ em nên mới ngủ không được đấy'.

'ai thèm nhớ'.

'ừm ừm'

'thế em bé duy đã ăn gì chưa?'.

'ăn rồi nhé, tận hai bát cơm luôn cơ'.

'ngoan thế, nữa về em thưởng cho nhé'.

bảo khang mỉm cười với dòng tin nhắn đáng yêu của tuấn duy, hắn tắt điện thoại cất ly nước trong, đi lên phòng ngủ nhưng chẳng hiểu sao đợi mãi vẫn không thấy người kia trả lời. nỗi lo lắng dần dâng trào trong tim hắn, lúc nãy em có bảo là mệt thì phải, không lẽ xảy ra chuyện gì rồi.

hắn không nghĩ gì nhiều nữa, lấy vội vài đồ dùng cần thiết, nói dối với bố mẹ rằng có việc bận nên về sớm hơn dự kiến. hắn phóng xe về ngay trong đêm.

và bảo khang cảm ơn trời vì hắn đã làm điều đó. mặc dù chẳng làm hẳn hoi nhưng như thế là quá đủ với hắn rồi. hắn hôn lên trán tuấn duy rồi ôm em vào giấc ngủ.

phải nghĩ cách tỏ tình em thôi hay mình kết hôn luôn cho nóng nhờ?.

end 2.

p/s: mừng sinh nhật anh tứn di sớm, hôm qua anh nhỏ để cái tóc đáng yêu xĩu, nguyên buổi live cứ thấy cưng vcl (⁠ ⁠˘⁠ ⁠³⁠˘⁠)⁠♥

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz