chương 22
" Lời Dối Trá Ngọt Ngào "Cửa phòng bệnh khẽ mở, ánh sáng mờ nhạt từ hành lang hắt lên dáng hai người bước vào. Thái Sơn dẫn đầu, bước đi ung dung, đầy vẻ tự tin. Chiếc sơ mi đen trên người hắn nổi bật dưới ánh sáng yếu ớt, từng cử chỉ như thể hiện rõ quyền uy không thể chối cãi. Phía sau, Phong Hào lặng lẽ đi theo, bước chân chậm rãi, ánh mắt như muốn né tránh tất cả.An ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lên chút niềm vui. “Anh Sơn, anh Hào… Hai người đến thăm em sao?” Giọng nói của cậu nhỏ nhẹ, vẫn còn vương chút yếu ớt.Thái Sơn không trả lời ngay mà đảo mắt nhìn quanh căn phòng. Phòng VIP này được trang hoàng sang trọng với ghế sofa bọc da mềm mại đặt ngay góc phòng. Hắn không tiến đến giường bệnh mà thay vào đó, bước đến ghế sofa và ngồi xuống. Chỉ bằng một động tác nhanh, hắn kéo mạnh Phong Hào ngã vào lòng mình, khiến anh không kịp phản kháng.“Anh ngồi yên,” Thái Sơn thì thầm, giọng nói trầm thấp như một mệnh lệnh tuyệt đối. Một tay hắn vòng qua eo Phong Hào, giữ chặt anh trong vòng tay mình, không để anh có cơ hội rời đi.Phong Hào khẽ run, ánh mắt thoáng qua chút kinh ngạc nhưng không dám giãy giụa. Dù thân thể cứng đờ, anh vẫn cúi đầu, để mặc Thái Sơn làm chủ. Cảm giác áp lực từ vòng tay rắn chắc khiến anh không thể thở nổi.Thái Sơn ngẩng đầu nhìn An, đôi môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt. “Em bé của chúng ta khỏe hơn chưa?” Giọng hắn ngọt ngào, dịu dàng nhưng lại khiến người ta cảm thấy khó nắm bắt.Hiếu đứng cạnh giường, ánh mắt không rời khỏi Thái Sơn. Hắn nhìn hành động của gã nhưng không nói gì, chỉ cười nhạt đáp lại: “Cậu ấy khá hơn rồi. Nhưng vẫn cần nghỉ ngơi thêm.”An khẽ cười, cố gắng ngồi dậy nhưng nhanh chóng bị Hiếu nhẹ nhàng đỡ lại. “Em đừng cố quá, còn yếu lắm,” Hiếu nói, giọng nói pha chút trách móc nhưng vẫn tràn đầy quan tâm.Ánh mắt của An hướng về phía Phong Hào, thoáng vẻ lo lắng. “Anh Hào, trời nóng thế này, sao anh lại mặc áo dày như vậy? Anh có ổn không?”Phong Hào không biết phải trả lời thế nào. Anh hơi ngước lên nhìn Thái Sơn, như muốn tìm kiếm sự cho phép. Nhưng Thái Sơn chỉ mỉm cười, một tay vuốt nhẹ mái tóc của anh, tay còn lại siết chặt eo anh hơn.“Anh ấy không khỏe,” Thái Sơn nói thay, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng mang theo sự chiếm hữu rõ rệt. “Tôi bảo anh ấy phải giữ ấm, dù là mùa hè. Đừng lo, anh ấy có tôi chăm sóc rồi.”An gật đầu, yên tâm với câu trả lời của Thái Sơn. Nhưng đôi mắt cậu vẫn không giấu được sự quan tâm dành cho Phong Hào. “Anh Hào, anh phải giữ sức khỏe đó.”Phong Hào chỉ mỉm cười nhẹ, nhưng nụ cười của anh đầy gượng gạo. “Anh sẽ,” anh đáp, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.Thái Sơn khẽ cười, cúi xuống gần tai Phong Hào thì thầm. “Anh không cần trả lời họ. Chỉ cần ngoan ngoãn trong lòng tôi là đủ.”Phong Hào im lặng, đôi mắt tối sầm lại. Nhưng sự bất lực trong anh càng trở nên rõ ràng hơn khi bàn tay của Thái Sơn không ngừng vuốt ve eo và lưng anh.Hiếu vẫn đứng bên giường bệnh, quan sát tất cả. Ánh mắt của hắn thoáng lạnh lẽo, nhưng nụ cười trên môi không hề thay đổi. Hắn cúi xuống, vuốt nhẹ tóc An và thì thầm: “Em không cần lo lắng nhiều, mọi chuyện đã có tôi lo. Nghỉ ngơi đi.”An gật đầu, cảm thấy lòng mình được an ủi. Cậu khép mắt lại, dần chìm vào giấc ngủ, không hề hay biết những cơn sóng ngầm đang nổi lên ngay trong căn phòng này.Thái Sơn ngẩng đầu nhìn Hiếu, đôi mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm. “Cậu chăm sóc An tốt đấy. Nhưng nhớ kỹ, em bé không cần biết đến những điều phức tạp.”“Đương nhiên,” Hiếu trả lời, ánh mắt chạm thẳng vào ánh nhìn đầy thách thức của Thái Sơn.Không khí trong phòng trở nên nặng nề. Chỉ có tiếng thở đều đều của An là phá tan sự im lặng đáng sợ. Nhưng phía sau nụ cười ngọt ngào của mỗi người, những lời dối trá lại ngày càng đâm sâu hơn vào trái tim của những kẻ đang tự nhấn chìm mình trong trò chơi nguy hiểm này.----
Khi chiếc xe dừng lại, Thái Sơn nhẹ nhàng bế Phong Hào vào trong xe, cơ thể anh yếu ớt như một đứa trẻ không thể tự mình chống đỡ. Gã đặt anh ngồi vào lòng mình, đôi tay ôm lấy anh một cách chặt chẽ, để anh có thể tựa vào ngực gã. Sự lạnh lẽo từ cơ thể Phong Hào khiến Thái Sơn không thể không cảm nhận được, nhưng gã vẫn tiếp tục giữ anh trong vòng tay như một thứ sở hữu không thể tách rời."Anh lạnh sao?" Thái Sơn thì thầm, giọng nói của gã nhẹ nhàng nhưng lại có vẻ cứng rắn, như thể là một mệnh lệnh không thể chối từ. Phong Hào chỉ có thể gật đầu, đôi mắt anh mệt mỏi, không còn sức để nói thêm gì. Gã cảm nhận rõ sự run rẩy trong người anh, nhưng không vội vàng, chỉ ôm anh thật chặt hơn, tay không ngừng vuốt ve lưng anh, như một sự an ủi.Thái Sơn quay đầu về phía tài xế, giọng gã ra lệnh, nhưng lại đầy nhẹ nhàng, không một chút gấp gáp. "Dừng lại ở trung tâm mua sắm. Mua một chiếc chăn cho anh ấy."Tài xế chỉ gật đầu rồi lái xe đi, còn Thái Sơn lại tập trung vào Phong Hào. Gã nhìn thấy anh dần dần khép mắt, thân thể yếu ớt tựa vào người gã, gần như đã ngủ gật. Thái Sơn không nói gì thêm, chỉ cúi xuống và nhìn khuôn mặt anh một cách chăm chú, cảm nhận từng hơi thở của anh, cảm thấy như thể anh đang dần chìm vào giấc ngủ trong vòng tay gã.Sự ấm áp từ cơ thể Thái Sơn bao trùm lấy Phong Hào, nhưng điều này không làm anh cảm thấy dễ chịu hơn. Cơn lạnh vẫn đeo bám, chỉ là trong tay Thái Sơn, anh chẳng còn sức để kháng cự. Gã tiếp tục xoa đầu anh một cách nhẹ nhàng, như đang vuốt ve một con mèo lớn, một sự trìu mến giả tạo, nhưng lại đầy quyền lực.Phong Hào, tuy đã gần như ngủ, vẫn mơ màng nghe thấy lời nói của gã. Anh tựa vào ngực Thái Sơn, không thể làm gì ngoài việc để bản thân bị cuốn vào sự ấm áp lạnh lùng ấy. Trong giấc ngủ nửa tỉnh nửa mê, anh có cảm giác như chính mình đã bị nhốt trong vòng tay này, không thể nào thoát ra được.Trong khi tài xế đi vào mua chăn, Thái Sơn tiếp tục ôm Phong Hào, cơ thể anh giờ đã lả đi trong tay gã. Gã nhìn anh, nét mặt không có gì thay đổi, nhưng trong lòng lại đầy những suy nghĩ khó đoán. Dần dần, khi Phong Hào chìm sâu hơn vào giấc ngủ, Thái Sơn khẽ nâng anh lên một chút, cảm nhận sự mềm mại của cơ thể anh khi gã nhẹ nhàng đắp chiếc áo lên người anh.Áo choàng mềm mại quấn lấy cơ thể Phong Hào, và Thái Sơn chăm chú nhìn anh, đôi mắt sắc lạnh nhìn vào khuôn mặt anh đang ngủ say, không còn sự lo lắng hay mệt mỏi. Gã lại xoa đầu anh một lần nữa, như thể muốn đảm bảo rằng Phong Hào không bị lạnh nữa, dù cái lạnh mà anh cảm nhận là thật, không phải là một trò đùa.Khi tài xế trở lại, trên tay là một chiếc chăn dày ấm áp, Thái Sơn chỉ khẽ gật đầu, cầm lấy chiếc chăn rồi chỉnh sửa cho anh, phủ kín người anh với sự chăm sóc tỉ mỉ. Phong Hào giờ đã hoàn toàn say giấc trong vòng tay của Thái Sơn, và gã chỉ còn một mình, tĩnh lặng trong khoảnh khắc ấy."Ngủ đi, anh Hào," Thái Sơn thì thầm, bàn tay vẫn nhẹ nhàng xoa đầu anh. "Đừng lo lắng, có tôi ở đây, em sẽ không phải lạnh nữa."Cơn mệt mỏi dần dần cuốn Phong Hào vào giấc ngủ sâu hơn, không còn tỉnh lại, không còn cảm nhận sự lạnh lẽo nữa, chỉ có sự ấm áp mơ hồ từ Thái Sơn, từ vòng tay không thể tách rời của gã.Gã nhìn anh một lần nữa, sự tĩnh lặng bao trùm trong khoảnh khắc ấy, và Thái Sơn mỉm cười nhẹ. Nhưng nụ cười đó không hề chứa đựng sự vui vẻ, mà là sự kiên định và quyết đoán, như thể đã có quyết định mà không ai có thể thay đổi.------Sốp sẽ tạm dừng bộ này nha mọi người, sốp sẽ chuyên tâm viết bộ bên kia hơn vì chỉ còn vài chương là tác phẩm đó sẽ hoàn thiện. Khi nào bộ đó hoàn thành sốp sẽ ra chương lại bù cho mọi người nhé, yêu ❤❤
Khi chiếc xe dừng lại, Thái Sơn nhẹ nhàng bế Phong Hào vào trong xe, cơ thể anh yếu ớt như một đứa trẻ không thể tự mình chống đỡ. Gã đặt anh ngồi vào lòng mình, đôi tay ôm lấy anh một cách chặt chẽ, để anh có thể tựa vào ngực gã. Sự lạnh lẽo từ cơ thể Phong Hào khiến Thái Sơn không thể không cảm nhận được, nhưng gã vẫn tiếp tục giữ anh trong vòng tay như một thứ sở hữu không thể tách rời."Anh lạnh sao?" Thái Sơn thì thầm, giọng nói của gã nhẹ nhàng nhưng lại có vẻ cứng rắn, như thể là một mệnh lệnh không thể chối từ. Phong Hào chỉ có thể gật đầu, đôi mắt anh mệt mỏi, không còn sức để nói thêm gì. Gã cảm nhận rõ sự run rẩy trong người anh, nhưng không vội vàng, chỉ ôm anh thật chặt hơn, tay không ngừng vuốt ve lưng anh, như một sự an ủi.Thái Sơn quay đầu về phía tài xế, giọng gã ra lệnh, nhưng lại đầy nhẹ nhàng, không một chút gấp gáp. "Dừng lại ở trung tâm mua sắm. Mua một chiếc chăn cho anh ấy."Tài xế chỉ gật đầu rồi lái xe đi, còn Thái Sơn lại tập trung vào Phong Hào. Gã nhìn thấy anh dần dần khép mắt, thân thể yếu ớt tựa vào người gã, gần như đã ngủ gật. Thái Sơn không nói gì thêm, chỉ cúi xuống và nhìn khuôn mặt anh một cách chăm chú, cảm nhận từng hơi thở của anh, cảm thấy như thể anh đang dần chìm vào giấc ngủ trong vòng tay gã.Sự ấm áp từ cơ thể Thái Sơn bao trùm lấy Phong Hào, nhưng điều này không làm anh cảm thấy dễ chịu hơn. Cơn lạnh vẫn đeo bám, chỉ là trong tay Thái Sơn, anh chẳng còn sức để kháng cự. Gã tiếp tục xoa đầu anh một cách nhẹ nhàng, như đang vuốt ve một con mèo lớn, một sự trìu mến giả tạo, nhưng lại đầy quyền lực.Phong Hào, tuy đã gần như ngủ, vẫn mơ màng nghe thấy lời nói của gã. Anh tựa vào ngực Thái Sơn, không thể làm gì ngoài việc để bản thân bị cuốn vào sự ấm áp lạnh lùng ấy. Trong giấc ngủ nửa tỉnh nửa mê, anh có cảm giác như chính mình đã bị nhốt trong vòng tay này, không thể nào thoát ra được.Trong khi tài xế đi vào mua chăn, Thái Sơn tiếp tục ôm Phong Hào, cơ thể anh giờ đã lả đi trong tay gã. Gã nhìn anh, nét mặt không có gì thay đổi, nhưng trong lòng lại đầy những suy nghĩ khó đoán. Dần dần, khi Phong Hào chìm sâu hơn vào giấc ngủ, Thái Sơn khẽ nâng anh lên một chút, cảm nhận sự mềm mại của cơ thể anh khi gã nhẹ nhàng đắp chiếc áo lên người anh.Áo choàng mềm mại quấn lấy cơ thể Phong Hào, và Thái Sơn chăm chú nhìn anh, đôi mắt sắc lạnh nhìn vào khuôn mặt anh đang ngủ say, không còn sự lo lắng hay mệt mỏi. Gã lại xoa đầu anh một lần nữa, như thể muốn đảm bảo rằng Phong Hào không bị lạnh nữa, dù cái lạnh mà anh cảm nhận là thật, không phải là một trò đùa.Khi tài xế trở lại, trên tay là một chiếc chăn dày ấm áp, Thái Sơn chỉ khẽ gật đầu, cầm lấy chiếc chăn rồi chỉnh sửa cho anh, phủ kín người anh với sự chăm sóc tỉ mỉ. Phong Hào giờ đã hoàn toàn say giấc trong vòng tay của Thái Sơn, và gã chỉ còn một mình, tĩnh lặng trong khoảnh khắc ấy."Ngủ đi, anh Hào," Thái Sơn thì thầm, bàn tay vẫn nhẹ nhàng xoa đầu anh. "Đừng lo lắng, có tôi ở đây, em sẽ không phải lạnh nữa."Cơn mệt mỏi dần dần cuốn Phong Hào vào giấc ngủ sâu hơn, không còn tỉnh lại, không còn cảm nhận sự lạnh lẽo nữa, chỉ có sự ấm áp mơ hồ từ Thái Sơn, từ vòng tay không thể tách rời của gã.Gã nhìn anh một lần nữa, sự tĩnh lặng bao trùm trong khoảnh khắc ấy, và Thái Sơn mỉm cười nhẹ. Nhưng nụ cười đó không hề chứa đựng sự vui vẻ, mà là sự kiên định và quyết đoán, như thể đã có quyết định mà không ai có thể thay đổi.------Sốp sẽ tạm dừng bộ này nha mọi người, sốp sẽ chuyên tâm viết bộ bên kia hơn vì chỉ còn vài chương là tác phẩm đó sẽ hoàn thiện. Khi nào bộ đó hoàn thành sốp sẽ ra chương lại bù cho mọi người nhé, yêu ❤❤
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz