ZingTruyen.Xyz

Hiet La Tieu Nhu Sat

#Cửu_Châu_Hộc_Châu_Phu_Nhân Đêm thứ 89

PHIÊN NGOẠI: HOA DỆT MỘNG (2)

4.
Đề Lan trở lại tẩm cung, cung nhân bẩm báo rằng Sưởng vương đang đợi.

Nàng đi đến gian nhà nhỏ ấm áp ở phía nam của tầng hai, nghe thấy tiếng quần áo sột soạt va chạm với áo giáp, biết rằng Quý Sưởng và Thang Kiền Tự đều đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Quý Sưởng thấy có Cung Diệp đi theo, liền nói: "Bát bảo trà của các ngươi đâu? Cô nhớ mùi vị của nó, nhưng các ngươi keo kiệt, chẳng chịu lấy ra mời khách."

Cung Diệp nhìn mặt Đề Lan, cười nói: "Làm thứ này khá tốn thời gian, điện hạ phải chờ lâu đó.” Nói xong rồi lui xuống.

Thang Kiền Tự yên lặng nghe bước chân của Cung Diệp đi xa, liền bước tới nắm lấy tay Đề Lan, nói: “Đề Lan, chúng ta có chuyện muốn nói với nàng.”

Mặc dù Đề Lan đang cười, đôi lông mày sáng sủa mơ hồ một cỗ u sầu, trầm mặc nói: "Ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi."

"Anh Già đại quân muốn đưa ngươi đến Đông Lục để hòa thân với Nhị ca của cô." Quý Sưởng nghiến răng nghiến lợi, "Hắn muốn ngươi cùng cô trở về."

Đề Lan từ từ ngẩng mặt lên, vịn vào tay Thang Kiền Tự, móng tay ghim sâu vào cổ tay hắn. Đôi mắt mù của nàng bị che dưới dải băng, không thể nhìn rõ vẻ mặt nhưng có một loại cảm giác ớn lạnh kinh hoàng.

Thang Kiền Tự cảm thấy tay mình đang cầm một cục băng, không ngừng tan dần ra.

Nàng bình tĩnh gật đầu nói: "Vừa rồi ta đi xem báo hoa. Trên đường trở về, đại quân đã cử người truyền tin cho ta, cũng là về việc này... Ta đã nhận lời."

Lời vừa nói ra, hai người thanh niên kinh ngạc vô cùng.

“Đề Lan, vậy ngươi và Chấn Sơ…” Quý Sưởng vội nói, nhưng lại nói không hết câu.

Thang Kiền Tự nắm chặt tay nàng, vô thức dùng rất nhiều sức, không nói nên lời, chỉ là trong lòng như có nham thạch quay cuồng dày vò.

Đề Lan tùy ý để hắn nắm, thật lâu sau mới nói: “Chấn Sơ, xin lỗi.”

Hai người đều đã quen nhìn nàng ương ngạnh tùy hứng, chưa từng thấy bộ dạng dịu dàng mềm mại như vậy, quả nhiên nàng đã hạ quyết tâm.

“Các ngươi cãi nhau à? Đừng giận dỗi mà.” Quý Sưởng nói.

Đề Lan thần sắc cứng nhắc, nói: “Ta nào có. Mỗi người ở đây đều gọi ta một tiếng điện hạ, đều nói ta là tỷ tỷ của vương thượng tương lai, ta lập gia đình, chỉ là thay Tác Lan làm việc mà thôi. Anh Già cữu cữu đã quyết, ai có thể làm trái.”

Căn phòng chìm trong yên tĩnh, một lúc sau Quý Sưởng mới cau mày nói: "Ngươi đừng nóng vội. Việc này có một cách nhưng vô cùng nguy hiểm, không biết có thể làm được hay không."

Đề Lan không chút vui mừng, "E rằng sẽ không thành."

Quý Sưởng nhất thời nghẹn lời.

Lúc này, Cung Diệp bưng trà bát bảo vào, nói: “Điện hạ, cung nhân may áo đang chờ ngài chọn y phục mới.”

“Đợi lát nữa đi.” Đề Lan vẫy vẫy tay, quay người đi tới trước cửa sổ.

Cung Diệp hành lễ rồi lui xuống.

Ánh nắng tháng hai nhàn nhạt và lạnh lẽo, phản chiếu vào những ô cửa sổ vàng khắc sử thi của mười hai đời vương Chú Liễn, đổ bóng lên gương mặt Đề Lan, như thể lồng thêm một tầng âm u. Không ai nhúc nhích, hơi nóng ngọt ngào của trà dần biến mất, lạnh ngắt.

“Đề Lan.”

Đề Lan nhìn ra ngoài cửa sổ, và nói với giọng thản nhiên: “Hả?”

Quý Sưởng nói, “Hiện giờ, trên biển phía tây Uyển Châu hải tặc hoành hành, chỉ có thể đi từ Lạo Hải đến cảng Tuyền Minh. Khi đến Tuyền Minh, sẽ có nữ quan và xe liễn tới đón, người Chú Liễn khi gả đi phải phủ mười tám lớp sa mỏng màu đen, chưa đến trước mặt tân lang không thể vén, chẳng bằng..."

"Chẳng bằng sao? " Nàng vẫn không quay đầu lại.

“Chẳng bằng để Cung Diệp vào cung thay ngươi, ngươi ở lại Tuyền Minh một thời gian, sau đó Thang Kiền Tự sẽ quay lại đón.”

Đề Lan trầm ngâm một chút, “Rồi sao nữa?” Không đợi Quý Sưởng trả lời, nàng tự nói: "Ngươi sẽ là tiểu hoàng tử dưới một người, trên vạn người. Chấn Sơ là tùy giá tướng quân của ngươi, tự nhiên sẽ là quan trong triều, hoặc là tướng quân ở biên cương. Ta chỉ có thể ru rú trong nhà, là phu nhân Tây Lục mà Thang tướng quân lấy về, nếu ban đêm gặp được điềm báo mộng thì đương nhiên sẽ báo cho các ngươi biết. Các ngươi một là vương gia quyền cao, một là tướng quân bất bại. Mọi người đều bình an tốt đẹp, cũng được phết."

Quý Sưởng nghe ra ý châm chọc trong lời nàng, nhưng lại không đoán ra nàng nghĩ gì.

“Đề Lan, ta đã hứa có ngày sẽ đưa nàng đi.” Thang Kiền Tự nhìn bóng lưng mảnh khảnh của nàng, lòng như lửa đốt, tay nắm chặt nổi lên gân xanh.

Đề Lan gật đầu: “Hóa ra ngươi vẫn nhớ kỹ.” Dừng một chút, nàng nói: “Thời gian không còn sớm nữa, bên ngoài còn đang chờ ta chọn y phục, các ngươi thuận tiện thì gọi họ vào đi.”

Quý Sưởng định nói gì đó, thấy Đề Lan muốn đuổi khách, đành nín lại.

Thang Kiền Tự nhìn Đề Lan một cái thật sâu, như nghẹn ở cổ họng, nhưng giọng nói của hắn vẫn rất rõ ràng và chắc chắn. “Thần cáo lui.” Dứt lời, kiên định quay người mà đi, vạt áo tung bay.

Cung Diệp dẫn một nhóm người bước vào, cung kính nói: “Điện hạ.”

“Cung Diệp, ta có chuyện muốn nhờ.” Đề Lan nói: “Ngươi có thể đồng ý với ta không?”

Nhìn vẻ mặt Đề Lan, Cung Diệp quỳ xuống, “Tính mạng của Cung Diệp là của điện hạ.”

Đề Lan lắc đầu nói: “Chuyện này ngươi nhất định phải đồng ý, ta cầu xin ngươi.”

“Điện hạ, nếu không có điện hạ, Cung Diệp đã chết từ năm 7 tuổi, sao có thể sống đến ngày nay?”

Đề Lan vuốt ve tóc nàng, rơi lệ nói: "Cung Diệp, ta thực sự luyến tiếc khi phải xa em. Nhưng dù hy vọng có nhỏ nhoi đến đâu, ta cũng sẽ thử xem, em biết không, ta đã đợi rất nhiều năm rồi."

Cung Diệp đột nhiên ngẩng đầu, gương mặt đầy sợ hãi.

Mười hai tháng ba, Đông Lục truyền đến tin tức của trận chiến ở Hồng Dược nguyên phía bắc Hoàng Tuyền quan, vương sư quét sạch tàn dư của Chử Phụng Nghi, đại phá quân Hộc Khố, Lục dực tướng Cố Đại Thành chém đầu Chử Phụng Nghi, Hồng Dược đế cơ bị đạp chết trong loạn quân.

Mười bảy tháng tư, Chử Trọng Húc tiến vào thành Thiên Khải, đăng cơ xưng Đế Húc, cải nguyên Thiên Hưởng.

Chín tháng năm, đại Trưng sứ giả đến Tất Bát La đệ trình công văn, thông báo tân đế lên ngôi, sắc lập cố Tử Trâm vương phi làm hoàng hậu, triệu Sưởng vương trở về.

Ngày Sưởng vương và Đề Lan công chúa lên đường được định vào giữa tháng năm.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz