Hien Huu Noi Coi Nguoi
Mùa đông phủ lên thành phố Nhật Bản một lớp yên tĩnh lạnh lẽo. Từng đợt gió lùa qua những con hẻm dài hun hút như đang thì thầm điều gì đó với những bức tường gạch già cỗi. Trong ánh sáng tàn cuối ngày, Tokyo chìm trong sự im lìm, nơi màn nhung đã buông xuống nhưng chưa ai chịu rời đi. Gojo đứng bên ô cửa sổ phòng khách, tay cầm ly trà đã nguội. Ánh mắt vô định, chỉ để trôi theo làn khói mỏng. Đằng sau lớp kính mờ, tiếng bước chân khẽ vang - nhịp điệu anh thuộc nằm lòng "Em về rồi đây," giọng Megumi cất lên, nhẹ nhàng hơi vẻ mệt mỏi. Gojo quay đầu nhìn em, nở một nụ cười như thường nhật. "Trễ hơn mọi khi đó Megumi." "Có việc phát sinh. Nhưng em đã xử lý rồi" Megumi trả lời, đặt chiếc túi xuống cạnh kệ, rồi để chiếc áo khoác nặng trịch lên nơi treo đồ của cả hai, đôi tay vô thức vuốt nhẹ phần cổ áo - như muốn xóa đi dấu vết nào đó còn sót lại. Gojo không nói gì thêm. Anh dõi theo từng cử động của cậu - cách cậu mở vòi nước, rửa tay, sắp xếp lại giấy tờ trên bàn như thể chưa từng rời khỏi nhà. Tất cả đều sạch sẽ, đúng mực, kín kẽ, quá kín kẽ. Khi Megumi còn nhỏ, cậu thường hay ngồi trong góc phòng, lặng lẽ đọc sách hoặc quan sát người khác. Không bao giờ đặt câu hỏi, không bao giờ đòi thứ gì. Chỉ duy nhất một lần, khi mới bảy tuổi, cậu hỏi Gojo: "Nếu một người đã từng giết người như cha em, nhưng không còn muốn giết nữa, thì họ có thể được tha thứ không?" Hồi đó, Gojo đã cười xòa, tưởng rằng đó chỉ là một câu hỏi vẩn vơ của trẻ con. Anh đã trả lời đại khái điều gì đó về việc ai cũng xứng đáng có cơ hội thứ hai. Nhưng giờ đây, câu hỏi ấy như một vết kim găm trong lòng anh. Bởi anh bắt đầu nhận ra - Megumi chưa từng thực sự là một đứa trẻ bình thường. Cậu không thích thể hiện trước người lạ. Cậu không bao giờ khoe khoang, thậm chí nhiều lần còn giấu đi. Cậu không hay sử dụng sức mạnh cho đến khi buộc phải làm. Đôi lúc cậu chỉ triệu hồi hai nhóc ngọc khuyển ra để chơi đùa, lâu lâu là những chú thỏ và Gojo từng nghĩ đó là sự khiêm nhường, là kỷ luật... cho đến khi anh chứng kiến một cảnh tượng vào năm cậu mười ba tuổi - khi cậu dùng một lưỡi dao mỏng như lá liễu chém đứt cổ một nguyền linh cấp hai chỉ trong nháy mắt. Đó là kỹ năng thuần túy.
--- Ở một góc khác của thành phố, trong tầng hầm ẩm thấp của một tòa nhà bỏ hoang, Megumi tháo găng tay, lau từng ngón một bằng khăn vải đen. Bên cạnh cậu là một cái xác đã được phủ khăn, máu loang thành vệt dài như mực tàu. Mùi tanh nồng lẫn với khói thuốc từ tay người đàn ông vừa bị Megumi xử lý - một tay trùm buôn chất cấm, chuyên ép trẻ em làm vật tế trong các nghi lễ cấm. Cậu được thuê giết hắn. Nhưng lý do thật sự là vì đứa trẻ cậu từng gặp trong trại tị nạn của gã đó. Đứa bé có đôi mắt giống với Toji. Nơi đây, bóng tối là nơi duy nhất Megumi biết rõ đường đi. Từ ngày Toji chết, cậu đã hiểu rằng: nếu mình không mạnh hơn, thì cậu chẳng thể sống xót được trong cái xã hội này. Khi Gojo nhận nuôi cậu, anh chỉ nghĩ rằng Megumi là một cậu bé có tiềm năng, mang trong mình một trong những thuật thức mạnh nhất - Thập Chủng Ảnh và Megumi cũng chỉ một trang giấy trắng cần được viết lên bằng ánh sáng. Nhưng Megumi không còn tinh khôi từ lâu. Một quá khứ mà cậu luôn chôn vùi
--- Gojo biết mình đang mất dần thứ gì đó, anh thấy hình bóng của Megumi, nhưng không thể chạm tới. Anh không rõ từ khi nào nụ cười của cậu trở nên cứng nhắc. Những lời nói mang hơi hướng của sự tuyệt vọng. Và nơi ánh mắt của Megumi, ánh mắt ấy không còn là của một đứa trẻ. Đó là ánh mắt của người từng nhìn thấy cái chết. Anh ở đó mỗi khi Megumi trở về, mỗi khi cậu lặng im trước bữa ăn, mỗi khi cậu đắp chăn cho anh rồi rời đi lặng lẽ. Có lẽ, một ngày nào đó, anh sẽ buộc phải đối mặt với cậu. Nhưng Megumi ở một phiên bản khác Có lẽ... ngày đó không còn xa.
---
Lần đầu Megumi học cách bóp cò, cậu mới chỉ vừa chạm đến tuổi năm. Bàn tay nhỏ xíu của cậu không ôm trọn nổi cán dao dài, nhưng ánh mắt ấy, lặng như mặt nước phủ sương sớm đã tường tận những điều cha cậu chưa từng nói ra. Toji không dạy con mình cách đọc thơ. Cách vẽ vời, không dạy về vẻ đẹp của cuộc đời, không dạy về những thứ trẻ con nên được học mà ông chỉ dạy cách nghe tiếng gió để phân biệt bước chân địch, cách giấu cơ thể trong bóng tối như một phần của nó, và cách nhẫn tâm lấy đi sinh mạng kẻ khác trong một cú chuyển mình nhanh gọn, không lưu lại gì ngoài lặng thinh Những nhiệm vụ đầu tiên, Megumi chỉ đứng từ xa. Lặng lẽ quan sát, học từng bước đi của cha. Khi trời đổ mưa, Toji nhấc cậu lên vai, để không để lại dấu vết chân bé nhỏ trên nền đất ướt. Khi nhiệm vụ kết thúc, hai cha con rẽ qua một hàng quán nhỏ, ăn tô mì đơn sơ như chưa từng có máu nhuộm nơi lưỡi dao. Và khi đêm xuống, Toji ngồi dựa vào cửa sổ, ánh mắt vô hồn. Còn Megumi, cậu thường nằm cuộn tròn bên cạnh, ngước nhìn cha, đôi mắt chẳng bao giờ hỏi "tại sao?"
Không ai dạy cậu về thiện và ác. Chỉ dạy cậu cách sống sót.
Toji không bao giờ nói về mẹ Megumi. Cậu cũng chưa từng hỏi. Bởi trong cuộc sống của họ, gia đình là một món đồ xa xỉ, và ký ức là thứ dễ gây tổn thương nhất. Mãi đến một đêm nọ, khi Toji đứng trước cánh cửa định mệnh mang tên Gojo Satoru, ông không mang Megumi theo như thường lệ.
Cậu thức dậy một mình, cảm nhận sự trống rỗng lặng thinh, như thể cả thế giới đã biến mất cùng cha. Thời gian sau, Megumi được đưa đến trước một người đàn ông có ánh mắt như tuyết rơi ngày đông chí - Gojo Satoru và Toji đã không trở lại nữa. Lúc người ta tìm thấy cậu là lúc trời vừa chạng vạng. Một đứa trẻ ngồi gọn lỏn giữa căn nhà gỗ cũ kỹ, đôi mắt quá tĩnh lặng so với tuổi thơ chưa kịp lớn. Không một lời kháng cự, không một cái nhìn ngờ vực, Megumi chỉ đứng lên, cúi đầu và bước theo. Như thể đã biết, từ lâu, có một ngày như thế sẽ đến.
---
Gojo Satoru đứng tựa vào lan can "Đứa trẻ ấy đang được đưa đến." Anh không hỏi nhiều. Cũng chẳng tỏ ra bận tâm. Chỉ khi cánh cửa mở ra và Megumi bước vào, đôi mắt màu lam băng ấy khựng lại.
Không phải vì sững sờ. Mà vì trong khoảnh khắc ấy, Gojo như thấy lại chính mình của một ngày xưa rất cũ, khi mất đi tất cả chỉ còn lại một bóng lưng gầy gò giữa ánh sáng rạn nứt. Megumi cúi đầu chào. "Em là Megumi. Toji nói... nếu ông ấy không về, thì hãy đến tìm người." Gojo không đáp ngay. Anh chỉ nhìn đứa trẻ ấy thật lâu. Một ánh nhìn dài đến mức khiến cả thời gian cũng khựng lại. Và rồi, anh khẽ thở ra, cúi người xuống ngang tầm cậu bé. "Toji có nói gì với em trước khi đi không?" Megumi lắc đầu. Nhưng sau đó, như nhớ ra điều gì, cậu rút từ trong áo một mảnh giấy đã gấp gọn. Giấy cũ, nhòe mực, nhưng dòng chữ vẫn rõ ràng: "Nó không biết gì cả. Đừng nói với nó là tôi với cậu đã xảy ra chuyện gì. Nếu có thể đừng để nó trở thành tôi."
Gojo siết nhẹ tờ giấy trong lòng bàn tay. Cảm giác tê lạnh len qua từng đốt ngón.
Anh không nói gì. Chỉ lặng lẽ đưa tay ra. Megumi nhìn bàn tay ấy rất lâu. Cái nhìn như muốn chắc chắn rằng, lần này số phận cậu sẽ phụ thuộc vào người đàn ông trước mặt, có lẽ anh ta có thể là nơi cậu có thể dựa vào. Và rồi cậu đặt tay mình lên tay Gojo. Nhẹ nhàng. Một cái nắm tay ấm hơn bất kỳ đêm đông nào cậu từng trải qua. Ngôi nhà nằm nép mình giữa lưng chừng đồi, nơi mùa đông thường đến sớm và lá khô thì chưa bao giờ đủ thời gian để úa hết. Gojo mua lại căn nhà ấy chỉ vì một lần tình cờ đứng đó, nhìn ánh chiều ngả qua ô cửa kính và nghĩ: "Nếu là trẻ con, có lẽ sẽ thích chỗ này." Hắn đưa Megumi về trong một buổi chiều trắng xóa sương. Cậu bé ngồi sau xe, tay ôm chặt chiếc ba lô vải cũ sờn, bên trong chỉ có vài quyển sách rách gáy, một con dao gấp và một chiếc đồng hồ gãy kim, thứ duy nhất còn lại từ Toji. Lúc vào nhà, cậu chỉ đứng nơi ngưỡng cửa. Đôi mắt như thể đang đo đạc tất cả: hướng cửa sổ, độ dày tường gạch, khoảng cách từ cửa đến phòng ngủ, đồ vật trong bếp, đường thoát hiểm ra sau. Thói quen của một đứa trẻ từng sống bằng trực giác. Gojo không nói gì. Chỉ đặt lên bàn hai cốc cacao nóng. Một cho mình, một cho cậu bé. Megumi bước đến, ngồi xuống. Tay không chạm vào ly. Cậu nhìn lớp khói mỏng tỏa ra từ cacao, môi mím lại. "Anh không hỏi gì sao?" "Không," Gojo đáp, mắt vẫn dõi qua cửa sổ, nơi ánh sáng đầu đông đổ nghiêng. "Bởi vì nếu em muốn nói, em sẽ nói." Megumi không trả lời. Nhưng đôi mắt cậu dịu xuống một chút. Như thể lần đầu tiên, có ai đó cho phép cậu được im lặng, mà không bị buộc phải khai ra điều gì.
---
Cuộc sống chung bắt đầu bằng những điều rất nhỏ. Bàn chải đặt cạnh nhau trong phòng tắm. Tủ lạnh luôn có sẵn trứng và sữa. Một mảnh giấy ghi chú trên bàn: "Nhớ khóa cửa. Đừng quên mang áo khoác." Gojo không phải người tỉ mỉ. Nhưng từ khi Megumi đến, hắn bắt đầu để ý từng chi tiết.Không phải vì trách nhiệm, mà là vì trong đứa trẻ ấy có thứ gì đó khiến người ta muốn chăm sóc. Megumi, suốt một thời gian dài, không hề cười. Cậu đi học như một học sinh bình thường, thành tích vừa đủ tốt để không bị chú ý, nhưng không nổi bật đến mức bị tò mò. Cậu tránh ánh mắt người khác, không tham gia hoạt động ngoại khóa, không thân thiết với ai. Ở nhà, cậu nấu cơm, giặt đồ, lau bàn như một cái máy đã được lập trình. Từng hành động đều gọn ghẽ, sạch sẽ, quá sạch cho một cậu bé mười hai tuổi. Gojo dần dần nhận ra điều ấy.
Và một đêm nọ, khi đi ngang phòng khách, hắn thấy Megumi ngồi một mình trong bóng tối, mắt mở trừng, nhìn vào khoảng không. Không ngủ. Không chớp mắt. Cứ như thể đang canh chừng thứ gì đó trong tâm trí.
---
"Em đã từng giết người chưa?"
Gojo hỏi, vào một buổi sáng, khi cả hai đang ngồi ăn bánh mì và uống sữa đậu nành. Gojo nghĩ đây chỉ là câu hỏi bông đùa Megumi giật mình. Cậu đặt ly xuống, im lặng vài giây. "Em không biết." "Sao lại không biết?" "Vì Toji bảo... có những việc làm xong rồi thì không nên nhớ nữa." Gojo không nói gì thêm. Anh cảm thấy là lạ. Nhưng từ hôm ấy, hắn bắt đầu để ý nhiều hơn, về vết sẹo mờ sau cổ tay Megumi, về cách cậu luôn đi sau người khác chín bước và giữ mình ở nơi có thể nhìn thấy toàn bộ không gian. Cách cậu nghe tiếng khóa xoay, tiếng dao cắt và âm thanh lưỡi kéo với một sự chú ý không hề tự nhiên. Một ngày nọ, khi hắn về nhà sớm, thấy Megumi đang lau cây dao gọt trái cây trong bếp. Cậu lau rất chậm, rất kỹ, bằng khăn lụa. Không một giọt nước nào rơi. Không một vết xước nào để lại. Gojo chỉ đứng yên, nhìn cậu. Trong một khoảnh khắc rất ngắn, Megumi ngẩng lên, và hai ánh mắt chạm nhau. Cái nhìn ấy không lạnh lùng. Nhưng cũng không phải của một đứa trẻ bình thường. Mà là ánh nhìn của kẻ đã từng đi qua những hành lang nơi người ta chết không thành tiếng. Gojo không hỏi. Hắn chỉ bước đến, lấy chiếc dao khác và bắt đầu cắt táo. "Muốn ăn không?" Megumi gật đầu. Chỉ vậy thôi. Nhưng lần đầu tiên, cậu ngồi ăn cùng hắn đến hết đĩa.
---
Những năm tháng trưởng thành dưới mái nhà của Gojo Satoru, Megumi sống như một đứa trẻ bình thường, ít nói, chăm chỉ và có phần xa cách với thế giới xung quanh. Cậu học tốt, không gây rối, và dường như chẳng bao giờ bộc lộ cảm xúc của mình. Megumi không bao giờ kể về thời thơ ấu. Cậu chỉ lặng lẽ nhận sự yêu thương của Gojo, như một con mèo hoang lặng lẽ ăn những hạt cơm trong chiếc bát gốm ấm áp. Gojo chưa bao giờ ép buộc, dù trong ánh mắt anh luôn ẩn giấu một nỗi tò mò kì lạ. Cậu bé này, với ánh mắt từng trải và sự điềm tĩnh không phù hợp với tuổi đời, chắc chắn không chỉ đơn giản là một đứa trẻ bình thường. Gojo từng vô tình thấy Megumi ra tay đánh gục một chú nguyền cấp thấp khi chưa được huấn luyện chính thức, từng chứng kiến cậu xử lý tình huống nguy hiểm bằng sự bình tĩnh đến lạnh lùng. "Tư chất trời ban," anh tự nhủ, nhưng đâu đó trong lòng lại vang vọng một câu hỏi: Ai đã dạy cậu bé đó cách kết liễu đối thủ chỉ trong một chiêu, nhanh, gọn như thế nhỉ? Những bí ẩn cứ thế âm thầm lớn lên cùng Megumi.
Rồi một đêm, khi cậu mười sáu tuổi, nhiệm vụ ám sát lại đến. Không phải dưới danh nghĩa của chú thuật sư, mà là một nhiệm vụ riêng. Người chết lần này không phải một chú nguyền, mà là một thương nhân từng liên hệ với tổ chức ngầm mà Toji từng phục vụ. Megumi không do dự. Cậu vẫn giữ lại bộ đồ đen quen thuộc, những con dao gấp, và khẩu súng ngắn Toji từng đặt vào tay cậu khi mới chín tuổi. Đêm tối, máu loang, hơi thở dồn dập. Vết thương rạch dài từ hông trái đến lưng dưới, nhưng cậu vẫn lết về vị trí hẹn, định bụng sẽ tự xử lý sau. Chỉ không ngờ, Gojo lại xuất hiện. "Megumi? Em sao thế?" Giọng nói ấy vẫn mang chất giễu cợt như mọi lần, nhưng ánh mắt thì không còn vô tư. Anh nhìn thấy vết máu thấm qua lớp áo, nhận ra vệt kéo lê chân trái in trên mặt đất. Nhưng thay vì hỏi, anh chỉ chậm rãi nói: "Anh đang tiện đường qua đây, thấy có chút chú nguyền nên ghé xem. Lâu rồi chưa đi cùng em." Megumi thoáng khựng lại. Mồ hôi lạnh túa ra, nhưng cậu vẫn cố giữ nhịp thở đều. "Chỉ là vài con chú nguyền cỏn con. Em xử lý được rồi." Gojo không đáp. Anh lướt mắt qua khu vực nơi dấu vết cuộc ám sát chưa kịp xoá hết, chỉ cần tinh mắt là có thể thấy dấu máu loang trên mái ngói, mảnh vỡ kính rơi vãi, và mùi thuốc súng nhè nhẹ trong gió. Nhưng anh vẫn mỉm cười, dịu dàng đặt tay lên vai Megumi.
"Đi thôi. Anh có mang theo thuốc và băng gạc"
Trên đường trở về, Gojo không nói thêm gì. Nhưng trong lòng anh, những mảnh ghép bắt đầu xếp lại. Những lần Megumi biến mất không lý do, những vết thương không phù hợp với nhiệm vụ được phân, những kỹ năng chiến đấu vượt xa tiêu chuẩn của một học sinh năm nhất. Và cả cái cách cậu nhìn người khác như một mục tiêu chứ không phải một đứa trẻ nhìn đồng đội. Gojo bắt đầu lặng lẽ điều tra. Từng mảnh hồ sơ, từng bức ảnh cũ, từng cái tên liên quan đến Toji Fushiguro được khơi dậy từ những trang hồ sơ bị bôi đen. Trong bóng tối, quá khứ của Megumi bắt đầu trồi lên từ đáy sâu, từng chút một. Từ những vết thương cũ chưa lành, Megumi đã sớm đoán được là Gojo biết. Không phải hoàn toàn, nhưng ít nhất là một phần sự thật mà cậu đã chôn vùi rất sâu. Anh không hỏi, nhưng ánh mắt nhìn cậu đã đổi khác, dịu dàng hơn, lặng lẽ hơn. Như thể đang chờ cậu lên tiếng. Megumi cũng đã từng tự hứa với lòng, một ngày nào đó, khi bầu trời thật xanh và gió thật nhẹ, khi lòng bàn tay không còn run vì quá khứ, cậu sẽ ngồi cạnh Gojo, pha một ấm trà, và kể hết mọi thứ. Về những năm tháng dưới sự dẫn dắt của Toji. Về máu, về lưỡi dao, về cái giá phải trả cho đôi tay nhuốm máu và về việc cậu đã từng không tin vào ánh sáng, cho đến khi ánh sáng mang tên Gojo bước đến và chạm vào thế giới tối tăm của cậu. Nhưng có vẻ, ngày đấy sẽ là một ngày rất xa
---
Ngày hôm sau lại là một ngày mưa. Bầu trời xám xịt như chiếc áo choàng sũng nước trùm lên vai Megumi khi cậu lại tiếp tục nhận nhiệm vụ tiêu diệt một chú nguyền cấp cao gần vùng núi phía tây. Lẽ ra, một cậu học sinh năm nhất không nên nhận nhiệm vụ một mình như vậy. Nhưng Megumi luôn im lặng trước mọi câu hỏi, cậu kệ bởi cậu biết cậu đang ở đâu. Cơ thể cậu chưa kịp lành. Mỗi bước chạy là một nhát dao khoét sâu vào vết thương chưa khép. Nhưng Megumi không cho phép mình dừng lại. Trong làn mưa rơi như dao cắt, cậu nhìn thấy bóng hình chú nguyền đang trườn tới như bóng tối lặng lẽ tìm đến giấc mộng. Trận chiến nổ ra giữa một cánh rừng khô. Cành cây gãy nát. Mùi ẩm ướt hòa với mùi máu tươi. Megumi không phát ra tiếng động nào, nhưng mỗi đòn đánh đều dằn vặt, như thể cậu đang dùng chính thân thể mình để hóa giải nỗi đau. Chú nguyền cười gằn, giọng cười vang lên như tiếng xích kéo từ địa ngục. Cậu sử dụng mọi kỹ thuật đã học, cả những thứ không ai dạy, chỉ có Toji từng cầm tay cậu dẫn dắt. Một lần, hai lần, rồi chú nguyền gào lên, tan thành tro bụi trong cú đánh cuối cùng Và rồi, cơ thể Megumi sụp xuống. Không còn máu để chảy. Không còn gân để căng. Mắt cậu nhìn bầu trời, từng hạt mưa lạnh như tiếng thì thầm từ quá khứ, nhỏ vào tim đang co rút. Cậu đã nghĩ mình sẽ ngủ một giấc thật dài ở đây, giữa cánh rừng ẩm ướt này. Nhưng Gojo lại đến. Như thể được tính trước. Vẫn là ánh sáng ấy, rực rỡ, lặng lẽ nâng cậu dậy bằng đôi tay run nhẹ. Gojo không hỏi, chỉ ôm lấy Megumi thật chặt như thể cậu là thứ gì đó quý giá mà thế gian đang cố lấy khỏi Gojo. "Nghỉ ngơi đi," Gojo khẽ nói khi đang gọi xe cứu thương. "Anh ở đây rồi." Kết quả khám hiện ra một điều không thể chối cãi: Dù cơ thể đầy thương tích, những động mạch chủ, các điểm sinh tử đều được bảo vệ hoàn hảo. Như thể ai đó đã chiến đấu bằng cả sinh mạng chỉ để sống sót. Như thể cậu biết rõ cơ thể mình đến từng milimet. Như thể đây không phải là lần đầu tiên cậu đi một mình tới địa ngục rồi quay trở về. Gojo ngồi bên cạnh giường bệnh, nơi Megumi đang ngủ yên dưới lớp chăn trắng mềm. Gương mặt cậu lúc ngủ trông bình thản, yên lành như thể chưa từng cầm dao giết người, chưa từng nằm bên cạnh xác chết mà chẳng hề chớp mắt. Gojo đưa tay vuốt nhẹ mái tóc ướt còn sót lại từ cơn mưa, lòng dậy lên vô số câu hỏi. Liệu Megumi có giấu anh điều gì? Ai đã dạy cậu chiến đấu như thế? Ai đã dạy cậu tất cả mọi thứ một cách hoàn hảo? Và nếu một ngày nào đó, khi Megumi mở lời, Gojo có đủ dịu dàng để ôm lấy cậu, bất chấp tất cả? Căn phòng bệnh trắng toát, im lìm đến mức có thể nghe rõ từng tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo trên tường. Ánh nắng chiều nhẹ nhàng len qua rèm cửa, chiếu xuống làn da tái nhợt của Megumi, loang lổ như vệt sáng cuối cùng nơi đáy giấc mộng. Mi mắt mở ra như một phản xạ cơ học. Tầm nhìn lờ mờ, mùi thuốc sát trùng xộc lên mũi khiến cậu nhăn mặt. Cậu không thấy đau nữa, không phải vì vết thương đã lành, mà bởi vì cơn đau đã vượt quá giới hạn chịu đựng. Giống như một bản nhạc đã chơi quá lâu, những nốt trầm không còn khiến tim run lên nữa. Cậu chỉ thấy trống rỗng. Mọi giác quan như bị bóp nghẹt trong lớp bông dày đặc, mềm mại nhưng ngột ngạt, khiến cho cả thế giới trở nên xa lạ. Megumi nhìn trần nhà. Một mảng trắng xóa. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu cậu tỉnh dậy trong bệnh viện, với cơ thể đẫm máu và trí óc chẳng còn nhớ nổi giấc mơ vừa đi qua. Như một con thú đã chạy quá xa, quá lâu, nay đến tận cùng của khu rừng, chỉ còn biết nằm xuống, thở từng nhịp yếu ớt. Có tiếng ghế dịch chuyển nhẹ bên cạnh. Gojo đang ở đó. Anh ngồi ở góc khuất của ánh nắng, như thể không muốn làm chói mắt cậu. Kính râm đã được gỡ xuống từ lúc nào, đôi mắt xanh trong như mặt hồ mùa hạ đang chăm chú nhìn Megumi. Megumi nhắm mắt lại, quay mặt vào trong. Sự hiện diện của Gojo khiến cậu thấy nghẹn ngào một cách kỳ lạ. Như một bàn tay ấm áp chạm vào chỗ đã chết lặng từ lâu. Cậu không muốn anh thấy mình như thế này, yếu ớt, mất phương hướng. Không phải là Megumi mà anh vẫn biết. Không phải là cậu học sinh mạnh mẽ luôn hoàn thành nhiệm vụ mà không một lời than vãn Megumi thấy xấu hổ với chính mình. "Megumi," Gojo khẽ gọi, giọng nhẹ như gió. Cậu không trả lời. "Không sao đâu. Megumi" Câu nói đó, ngắn ngủi, nhưng lại như một sợi dây kéo Megumi ra khỏi vực thẳm. Cậu khẽ run lên. Không vì đau. Mà vì sợ. Lần đầu tiên trong nhiều năm, cậu thấy sợ, sợ bị ai đó nhìn thấy tận cùng của mình. "Anh ở đây rồi." Gojo lặp lại. Không hối thúc, không ép buộc làm cho cậu mở lời. Chỉ là ở đó, như một ánh sáng lặng lẽ bám trụ trong bóng tối. Megumi quay lại, ánh mắt khô khốc, không giọt nước mắt nào, chỉ là sự tan vỡ lặng lẽ trong đôi đồng tử đen sâu."Em xin lỗi." Gojo không nói. Anh đứng dậy, kéo ghế lại gần, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên trán cậu, bàn tay mát lạnh nhưng truyền đến sự bình yên dịu dàng. Như một cái ôm linh hồn. "Em đã làm tốt rồi." Giọng anh không run, nhưng có điều gì đó như đang đứt gãy bên trong. Megumi nhắm mắt, để mặc cho cơn mệt nhọc kéo về. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời cậu được nghe một lời an ủi nhẹ nhàng đến tận tâm can Không có câu hỏi, không có sự phán xét, không có cả kỳ vọng. Chỉ là Gojo. Là ánh sáng. Là ngọn lửa nhỏ cuối đường hầm mà cậu đã chạy suốt cả đời để tìm. Megumi thầm thì, giọng cậu mỏng đến mức như tan vào không khí "Nếu mai em tỉnh dậy, và bầu trời còn xanh... em sẽ nói cho anh biết tất cả." Gojo mỉm cười, cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cậu. "Anh chờ." Và trong căn phòng trắng lặng, giữa những thiết bị y tế, giữa ánh nắng cuối ngày vương trên gối chăn, một điều gì đó đã bắt đầu tan chảy. Như lớp băng lâu năm trong tim Megumi, bắt đầu rạn nứt bởi một người đã luôn ở đó và chưa từng rời đi. Sáng hôm sau, ánh nắng lấp lánh qua khung cửa sổ như chưa từng có đêm dài. Megumi vẫn nằm đó, dáng vẻ tiều tụy và bình lặng. Gojo đã ngủ gục bên mép giường, mái tóc trắng rũ xuống một bên má. Trông anh như người gác cổng mộng mị, giữ chặt lấy đêm qua bằng đôi tay không muốn buông. Megumi mở mắt, khẽ cựa mình. Từng cử động đều gãy gọn. Dáng vẻ lúc này của Gojo khiến Megumi có chút xiêu lòng. Và cậu biết mình phải diễn tiếp. Lúc này, mọi thứ đều đang trong tay cậu và cậu không được phép để nó tan nát. "Satoru," cậu khẽ gọi. Anh giật mình tỉnh dậy, ngẩng đầu lên. Đôi mắt xanh ngời ngợi ánh nắng, nhưng trong đó vẫn còn vương lại lo âu. "Sao rồi? Có thấy khó chịu chỗ nào không?" Megumi khẽ lắc đầu, gượng cười yếu ớt, "Em... xin lỗi vì đã làm anh lo." Gojo khựng lại. Anh đang đợi điều gì đó, một lời giải thích, có thể là một phần của cơn ác mộng đêm qua Megumi từng trải. Và cậu biết. Rất rõ. Từng chi tiết trong ánh mắt anh. "Lúc em còn nhỏ," Megumi bắt đầu, giọng đều đều như đang lật lại một trang sách cũ, "em bị kẹt trong một trận hỏa hoạn. Có mấy đứa trẻ khác cũng bị mắc kẹt... nhưng em là đứa duy nhất chạy thoát." Cậu dừng lại một chút, "Em nghĩ em đã quên nó rồi. Nhưng đêm qua, khi tỉnh lại... em cứ tưởng mình đang trong căn nhà đó, một lần nữa. Khi được đưa về nhà, Toji đã dạy em những kĩ năng sống, có lẽ do ông luôn vắng mặt và ông nghĩ em sẽ lâm vào tình huống nguy hiểm nào đó lần nữa. Cha em nghiêm khắc đến đáng sợ, gần như ông để em tự sống, tự vượt qua từng ngày từng ngày một." Gojo lặng người. Anh đặt tay lên vai cậu, siết nhẹ. Không hỏi gì thêm. Megumi mím môi. Một phần trong cậu muốn nôn ra những mảnh sự thật, những lần tay nhuộm máu, những khuôn mặt biến mất trong đêm, những mật lệnh lạnh lùng của kẻ từng là cha mình. Nhưng cậu không thể. Không phải với Gojo. Cậu chỉ tự xin lỗi cha mình vì những gì cậu vừa nói ra nhưng hết cách rồi. Không phải khi đôi mắt đó vẫn còn đủ sáng để tin vào điều thiện. Cậu quay đi, che giấu cái chớp mắt đang lo lắng. Gojo gật đầu, như thể điều cậu vừa kể đã khớp với mọi thứ, tình trạng mê sảng, ánh mắt rỗng không, nỗi hoảng loạn vô hình. "Anh hiểu," Gojo nói. "Nếu em không muốn nhớ lại, cũng không sao cả." Cậu gật đầu, nhẹ như không. Một lời cảm ơn khẽ thốt ra từ môi, nhưng thực chất là một tiếng thở dài, một quân cờ vừa được đặt đúng vị trí. ...
Vài ngày sau, cả hai đã trở lại nhịp sống quen thuộc. Gojo vẫn vui vẻ dẫn học sinh đi thực chiến, vẫn đùa nghịch với những câu bông đùa vô thưởng vô phạt. Không ai thấy anh bận tâm quá lâu về một đêm trong viện. Gojo là thế, anh chọn tin người mình yêu thương. Megumi cũng trở lại với dáng vẻ thường nhật, trầm tĩnh, kín tiếng, chăm chỉ. Nhưng không ai biết, sau mỗi buổi chiều tan học, cậu lại rẽ sang một lối khác, bước vào những ngõ tối. Những chỉ thị được truyền qua một sợi dây đỏ vô hình, những nhiệm vụ không có tên, không có tội. Máu vẫn dính vào tay, chỉ là đã học cách rửa sạch nó trước khi về nhà.
Một khoảng cách mỏng như làn khói, nhưng dường như không ai muốn thổi tan. Cả hai đều sống như thể quá khứ chưa từng xảy ra. Nhưng trong từng cái nhìn, từng cái chạm khẽ giữa họ vẫn có điều gì đó chưa nói ra. Vẫn có một bí mật, đang thở đều trong khoảng lặng giữa hai người.
---
Đêm buông xuống chậm rãi như một lời ru ám ảnh. Trong khuôn viên học viện, tiếng ve mùa hạ đã im, chỉ còn gió lướt qua tán cây, rít khẽ như tiếng thở dài của một ai đó từng đánh mất điều gì đó quan trọng. Megumi đứng bên cửa sổ, bóng cậu kéo dài trên nền gạch trắng nhờ ánh trăng mỏng. Mọi thứ phía sau cánh cửa ấy đều im lặng. Gojo đã ngủ. Cậu nghe rõ hơi thở đều đều từ phòng bên, quen thuộc như nhịp tim của ngôi nhà này. Cậu khoác lên mình chiếc áo choàng đen, động tác gọn ghẽ đến vô thanh. Trên tay là mẩu giấy nhỏ, không có tên, không có địa chỉ, chỉ có một ký hiệu: một vòng tròn nhỏ cắt chéo, được khắc bằng mực bạc. Lệnh. Ngón tay Megumi siết lại. Đây không phải lần đầu. Cũng chẳng phải lần cuối. Nhưng mỗi lần bước ra khỏi ngưỡng cửa này, cậu đều có cảm giác mình đang bước vào một tầng của bản thân mà Gojo không bao giờ được phép nhìn thấy. Phố đêm chìm trong tĩnh mịch. Ánh đèn lùi dần sau lưng khi Megumi rẽ qua các ngã rẽ quen thuộc, cuối cùng dừng lại ở một căn nhà hoang dưới lòng thành phố nơi từng là trạm giao liên cũ của tổ chức sát thủ Toji từng hoạt động. Dù người cha ấy đã rời bỏ thế giới, bàn tay ông vẫn chạm đến hiện tại cậu, qua những lệnh bài, những địa chỉ không ai biết, và một mạng lưới ngầm vẫn còn sống sót. Megumi bước vào phòng, trong đó chỉ có một người đàn ông đeo mặt nạ, dáng người mảnh khảnh, giọng nói đều đặn như tiếng máy móc: "Đối tượng lần này: cựu chú thuật sư cấp hai, đào ngũ khỏi Tổng hội, đang bán thông tin cho thế giới bên kia." Megumi không hỏi lý do. Không hỏi tên. Không cần. Cậu chỉ gật đầu, nhận lấy một phong thư mỏng. Vết sẹo nhỏ trên cổ tay trái nhói lên như một lời nhắc nhở rằng bản thân vẫn đang sống trong một thế giới tách biệt khỏi ánh sáng. Khi bước ra khỏi căn phòng ấy, gió đêm đập vào mặt như một cái tát. Cậu đứng lặng vài giây để trấn tĩnh tâm trí. Để nhắc bản thân: đây là con đường mình đã chọn. Gojo không cần biết. Cũng không nên biết. Càng ít biết, anh càng được an toàn. Và Megumi sẽ là người chịu gánh phần tối của thế giới này.
...
Sáng hôm sau, Gojo tỉnh dậy, thấy Megumi đang tưới hoa ngoài sân. Cậu mặc bộ đồ thường ngày, mái tóc ướt do sương sớm, mặt hơi mỏi nhưng ánh mắt vẫn tĩnh lặng. "Em dậy sớm quá nhỉ?" Gojo cười, tay ôm theo mớ báo sáng và bánh mì nướng. Megumi ngẩng lên, giấu tia mỏi mệt sau một cái gật nhẹ. "Em gặp ác mộng, không ngủ lại được nên ra ngoài một chút." Gojo nhìn cậu một lúc. Có điều gì đó không khớp, như một bản nhạc thiếu nhịp. Nhưng rồi anh khẽ nhún vai, bắt đầu huyên thuyên về tiết học hôm nay và mấy trò quậy của học trò năm nhất. Megumi chỉ ngồi đó, tay vẫn tưới từng gốc hoa, lòng thì lắng xuống từng đợt sóng mỏng. Cậu biết rõ cuộc sống này, gương mặt này, ánh sáng này là chiếc mặt nạ hoàn hảo nhất. Và cậu sẽ tiếp tục mang nó, bao lâu cũng được, miễn là Gojo còn được yên bình. Bởi nếu có ai phải sa vào bóng tối, thì nên là cậu. Chỉ là cậu.
---
Ba ngày sau buổi sáng bình yên ấy, một tin nhắn không tên lại đến, lần này là đoạn mã dài được gửi qua một cuốn sách cũ giấu sau giá thư viện khu phía Tây, một trong những nơi Gojo ít lui tới. Megumi đứng trong bóng tối, ánh mắt dõi theo từng ký hiệu quen thuộc như ngón tay ai đang khẽ miết lên lưng, buốt lạnh. Địa điểm: một khu căn cứ bỏ hoang gần biên giới Kyoto. Đối tượng: một nhân chứng sống sót trong cái chết cha cậu, Toji. Megumi khựng lại khi đọc đến dòng cuối. Tay siết chặt. Đêm ấy, Toji không về nữa. Đêm ấy, cậu mất người cha duy nhất. ... Trong khi đó, Gojo ngồi trong văn phòng trường, mắt dán vào bản báo cáo về những vụ ám sát gần đây. Bản năng của anh cắn rứt như một con thú không chịu yên giấc. Những cái chết, cách giết người, vị trí vết thương, sự lặng lẽ rút lui sau mỗi vụ, tất cả đều quen thuộc một cách đáng sợ. Anh đã từng thấy điều này. Ở Toji, ở những kẻ săn lùng. Và giờ, dấu vết ấy quay lại. "Không thể nào là Megumi," anh lẩm bẩm, mắt khép lại. Nhưng lý trí không ngăn được con tim đang run rẩy. Tối hôm đó, Gojo lặng lẽ đứng ngoài ban công, nhìn về phía phòng Megumi. Ánh đèn còn sáng. Bóng người nhỏ nhắn đang thu dọn sách vở, dáng vẻ rất đỗi bình thường. Nhưng chính sự "bình thường" ấy mới là lớp sơn hoàn hảo nhất che giấu bí mật. Gojo biết, nếu anh mở cửa ấy, nếu bước vào, nếu chỉ cần hỏi: "Megumi, em đang giấu anh điều gì?" có lẽ anh sẽ mất cậu mãi mãi. Vậy nên, anh chọn lùi lại. Lùi thêm một bước. Tin tưởng hoặc giả, là buộc bản thân phải tin tưởng.
Megumi đứng giữa tàn tích đổ nát của căn cứ cũ. Người đàn ông nhân chứng kia đã ngã xuống, nhưng trước khi chết, ông ta thì thầm vài cái tên trong đó có một cái tên Megumi chưa bao giờ nghe từ cha mình, nhưng lại khiến máu cậu đông lại: "Kashimo... hắn là kẻ phản bội." Kashimo-một phần của tổ chức cũ, người từng huấn luyện Megumi khi Toji vắng mặt. Là kẻ dạy cậu cách bóp cò, cách giết không để lại dấu vết. Là người Megumi tưởng đã chết từ lâu. Ký ức trỗi dậy như một cơn bão. Tiếng Toji quát tháo. Những đêm cậu bị ép luyện tập giữa cái rét căm căm. Giọng nói trầm trầm "Nếu con muốn sống, phải học cách giết trước khi bị giết." Megumi lặng người, đôi mắt mở to dưới ánh trăng. Không có nước mắt. Chỉ có một cơn choáng váng dội lên như thủy triều. ... Khi trở về nhà, Megumi không nói gì. Cậu nhẹ nhàng nấu đồ ăn sáng rồi gọi Gojo dậy như thường ngày. Cậu ngồi ăn sáng, lặng lẽ, gắp cho Gojo một miếng trứng chiên. "Dạo này em nấu ăn ngày càng ngon đấy," Gojo cười, che giấu ánh nhìn dò xét. Megumi không đáp. Chỉ khẽ mỉm cười. Nụ cười mỏng như lớp sương sáng sớm, nhẹ nhàng, Gojo chỉ muốn thời gian ngưng đọng lại để khoảnh khắc này tồn tại mãi mãi.
---
Ngày hôm đó, trời bất chợt đổ mưa. Gojo trở về từ buổi họp khẩn của hội đồng Chú thuật với tâm trạng nặng trĩu. Những báo cáo về các vụ ám sát liên tiếp đang dồn dập, và thật trùng hợp chúng chỉ diễn ra vào những hôm Megumi xin ra ngoài vì "việc riêng." Trong lòng, thứ cảm giác như một mảnh gỗ nhỏ kẹt nơi kẽ răng khó chịu và chẳng thể lờ đi bắt đầu lớn dần. Megumi đã rời khỏi trường sớm từ sáng. Gojo đứng trước phòng Megumi, do dự. Đây là điều anh chưa từng làm. Xâm phạm không gian của cậu. Nhưng hôm nay, tay anh đẩy cửa. Căn phòng ngăn nắp, tĩnh lặng như thể chẳng có gì bất thường. Trên bàn vẫn là đống sách về vật lý và lịch sử, kế bên là một tách trà đã nguội. Gojo bước tới, định đặt lại cuốn sách vừa rơi khỏi kệ thì tay chạm phải mép của một chiếc hộp gỗ nhỏ, được giấu khéo léo sau bức tường giả gần góc tủ. Chiếc hộp gỗ cũ kỹ, có dấu khắc nhỏ nơi góc - ký hiệu của một tổ chức sát thủ mà Gojo từng nghe nhắc đến trong thời còn là học sinh. Tay anh khựng lại. Nhưng rồi, như thể lý trí bị bỏ lại phía sau, anh mở hộp. Bên trong là một tấm ảnh. Một cậu bé gầy gò, mặt lấm lem, đứng cạnh một người đàn ông cao lớn vẻ ngoài lạnh lùng nhưng đôi mắt lại đang nhìn cậu bé với sự dịu dàng hiếm có. Họ đang đứng trong một khu rừng, phía sau là doanh trại cũ nát. Megumi và Toji. Tim Gojo lỡ nhịp. Gojo ngồi xuống mép giường, tấm ảnh vẫn trong tay. Anh nhìn lâu đến mức ánh sáng ngoài trời chuyển từ mờ mịt sang trong vắt, cơn mưa đã tạnh tự lúc nào. Một cơn đau nhói sau thái dương khiến anh nhắm mắt lại. Phải chăng... anh đã sai khi nghĩ rằng Megumi cần được bảo vệ? Hay chính anh mới là kẻ được Megumi tha thứ, bằng một lời dối trá tinh tế, bằng những ánh mắt dịu dàng mỗi buổi sáng - để che đi sự thật rằng cậu vẫn sống với bóng tối? Tiếng cửa mở. Megumi trở về. Gojo vẫn ngồi đó, tay đặt tấm ảnh úp xuống giường. Gương mặt anh bình thản đến lạ. "Anh về sớm vậy," Megumi cất lời, tháo khăn choàng vai, giọng nhẹ như gió cuối thu. Gojo gật đầu. "Trời mưa to quá." Một khoảng lặng chùng xuống giữa hai người. Megumi nhìn lướt qua chiếc hộp gỗ. Một thoáng chớp lên trong mắt cậu, nhưng rồi biến mất như chưa từng tồn tại. "Anh tìm thấy nó à?" cậu hỏi, không vòng vo. Gojo không đáp ngay. Megumi bước tới, kéo ghế ngồi cạnh giường, đôi mắt cụp xuống, giọng như thì thầm: "Em giữ nó vì em muốn nhớ lại khuôn mặt cha mình, dù chỉ một chút. Dù những gì ông làm không thể tha thứ, em vẫn không muốn quên... người đã ôm em trong lần cuối cùng ấy." Lời nói mềm mại, nghẹn ngào. Gojo nhìn Megumi rất lâu. Ánh mắt ấy, nếu là người khác, hẳn đã gục ngã. Nhưng Megumi chỉ cúi đầu, như thể chấp nhận cả sự trừng phạt. Rất lâu sau, Gojo mới thở ra một hơi dài. Anh đặt tay lên đầu cậu, nhẹ nhàng xoa xoa. "Anh hiểu. Nếu có điều gì em không thể nói... Đừng để nó giết chết em từ bên trong, Megumi à." Megumi khẽ gật đầu. Không một lời phản kháng. Không một giọt nước mắt. Bởi trong lòng cậu, câu chuyện dối trá đã được sắp xếp từ trước. Và sự mềm lòng của Gojo... chính là điều cậu đã đoán trước. Cậu vẫn luôn yêu Gojo. Và cũng muốn bảo vệ người đó, theo cách của mình kể cả khi phải dẫm lại con đường cũ, nơi cha mình từng ngã xuống.
---
Gojo bước ra khỏi phòng ngủ khi đồng hồ chỉ hơn tám giờ tối. Không gian yên ắng đến lạ. Megumi đang rửa ly trong bếp, nước nhỏ tí tách vào bồn. "Anh có nhiệm vụ khẩn. Có thể về trễ Megumi." Anh nói nhẹ như gió thoảng, mắt vẫn nhìn về phía cậu. Megumi khẽ gật đầu, cậu không hỏi gì thêm. Chỉ là nhiệm vụ. Như bao lần trước. Cậu không nghi ngờ gì. "Anh đi cẩn thận" Thậm chí còn thấy... nhẹ nhõm. Một tiếng "cạch" khi cửa đóng lại. Megumi ngẩng lên. Căn nhà trở nên yên ắng hơn. Bàn tay cậu khẽ siết lấy chuôi dao giấu dưới tạp dề, ánh mắt dần sẫm lại.
Gojo không rời khỏi nhà quá xa. Chỉ mất năm phút để anh ẩn mình trong một tòa nhà bỏ hoang đối diện khu nhà kho nơi đám người tụ tập. Lệnh đã có từ sáng: xử lý bọn tay sai gây rối. "Không để tên nào sống sót." Anh nhìn đồng hồ. Tám giờ ba mươi. Rồi chợt có gì đó khiến anh ngẩng lên. Không khí có chút rung động. Một luồng chú lực mong manh, quen thuộc. Gojo nhắm mắt, hít một hơi sâu. Anh tự nhủ đó là ảo giác, là dư âm của việc sống quá lâu với một người đến mức từng chút khí tức cũng ghi vào xương tuỷ. Nhưng rồi, giữa bóng tối len lỏi, một dáng người nhỏ, nhanh, gọn lướt qua đám lính gác. Anh không nhìn rõ mặt, nhưng anh biết.
Megumi.
Megumi hành động như thể cậu sống một ngày bình thường. Không ngập ngừng, không sai sót, không để lại dấu vết. Dao bén trong tay, gió cắt ngang mặt, mỗi bước chân đều như được dạy dỗ từ thuở lên ba. "Mục tiêu chính đứng giữa. Loại bỏ lính canh trước." Từng người một. Tĩnh lặng như giấc ngủ. Không ai kịp hét lên. Không ai kịp nhìn thấy. Cậu ra tay với ánh mắt vô cảm như đang xé một tờ giấy trắng, chứ không phải một sinh mạng. Không có thời gian để nghĩ đến việc Gojo từng nói: "Đừng để bản thân nhuốm máu quá nhiều." Gojo.. Nghĩ đến anh, trái tim cậu khựng lại một nhịp nhưng bàn tay vẫn không dừng. Không ai được biết. Kể cả anh. Nhưng rồi một tiếng gào vang lên. Một tên sống sót niệm chú, đánh đổi linh hồn để gọi ra một nguyền hồn đặc cấp. Chú lực rền vang. Không khí thay đổi "Khốn kiếp..." - Megumi lùi lại. Cậu cố tránh, cố phản kích, nhưng đòn đánh ngày càng hỗn loạn. Khi cậu bị hất văng vào tường, gò má rách toạc, máu nhỏ xuống cằm. Nhưng rồi... Không gian như tan rã. Giọng nói vang lên trong đầu cậu như ánh sáng đầu tiên sau bóng tối: "Vô Lượng Hư Thức." Và chỉ một khắc sau, Megumi nhìn thấy anh. Gojo đứng giữa màn khói chưa tan. Đôi mắt lạnh lùng ấy đang nhìn cậu. Không giận. Chỉ là... lặng lẽ, sâu đến mức Megumi thấy tim mình đau nhói.
---
Khi mọi thứ kết thúc, cậu đứng dậy, run rẩy. "Anh..." - Giọng Megumi khản đặc. Không còn sự lạnh lùng thường ngày. Cậu như đứa trẻ bị bắt quả tang. Không phải vì giết người. Mà vì bị người mình tin tưởng nhất chứng kiến phần con người mà cậu muốn giấu kín nhất. Gojo bước đến gần. Không hỏi "Tại sao?". Không hỏi "Từ khi nào?". Anh chỉ đưa tay, chạm nhẹ vào má Megumi nơi máu đang chảy xuống. "Đau không?" - Giọng anh khẽ như hơi thở. Megumi không nói. Chỉ lắc đầu. Không đau. Nhưng trong lòng... như có lưỡi dao xoáy vào. Gojo cúi xuống, ôm lấy cậu, một cái ôm siết chặt mà ấm áp biết bao. Megumi lặng người gục xuống mặt đất. Cậu như tan vỡ, tất cả những gì cậu gây dựng đã đổ nát, không một lời phản biện, cả hai cứ lặng lẽ ôm lấy nhau như thế.
---
Gojo không hỏi gì trên đường về. Chiếc áo khoác của anh trùm lấy Megumi, che đi từng vết máu khô, từng hơi thở đứt quãng mà cậu giấu sau lớp bình tĩnh thường ngày. Bầu trời đêm như bị xé toạc bởi bóng hai người in dài trên vỉa hè lạnh lẽo. Gió đêm thổi qua từng con phố im lìm, mang theo mùi đất ẩm và chút vị mặn nơi khoé mắt chưa kịp lau khô. Gojo mở cửa nhà bằng tay trái, tay phải vẫn giữ Megumi bên mình. Không một lời trách móc, không cái nhìn chất vấn. Chỉ có sự dịu dàng... khiến người ta muốn khóc. Gojo đặt Megumi ngồi xuống chiếc ghế bành bọc nhung lam, rồi nhẹ nhàng tháo giày cậu, rửa tay cho cậu bằng nước ấm pha tinh dầu hoa cúc. Động tác của anh thuần thục, chậm rãi, như thể đã làm điều này ngàn lần. Có lẽ vì đúng là như thế. Từ cái đêm đầu tiên, Megumi đến với anh với sự bẩn thỉu, im lặng, ánh mắt như tro tàn cháy dở và Gojo đã nguyện làm người lau đi những vệt khói trong tâm hồn cậu. "Em có lạnh không?" Gojo khẽ hỏi, giọng anh dịu như làn sương cuối thu. Megumi lắc đầu, ánh mắt tránh đi. Anh vẫn hiểu. Em đang lạnh, không phải vì khí trời, mà vì những ký ức chưa từng có ai đủ dịu dàng để chạm vào. Gojo khoác tấm chăn len mỏng lên vai Megumi, bàn tay anh tìm lấy tay cậu ngón tay thon dài nhưng chai sần, là minh chứng của những năm tháng không thuộc về một đứa trẻ. Anh không hỏi gì thêm, chỉ im lặng. Có những nỗi đau không cần lời an ủi, chỉ cần ai đó đủ kiên nhẫn để chờ. Gojo bật đèn vàng nhạt, kéo chiếc ghế ngồi xuống trước mặt Megumi. Anh lấy khăn ấm, rửa sạch vết thương trên gò má cậu, nhẹ đến mức chẳng khác nào đang lau giọt sương sớm mai đọng trên cánh hoa. "Rát không?" - Gojo hỏi, ánh mắt dõi theo từng chuyển động. Megumi khẽ lắc đầu, nhưng cổ họng nghẹn ứ. Không hiểu vì sao, sự chăm sóc ấy thứ cậu đã quen trong nhiều năm bây giờ lại trở thành hình phạt dịu dàng nhất. Vì anh không giận, không trách móc mà lại dịu dàng đến thế. Gojo thoa thuốc. Từng ngón tay anh nhẹ như cánh gió. Đến vết cắt ở vai, anh dừng lại, lặng im vài giây. "Lần tới," - giọng anh trầm, rất khẽ "đừng đi một mình." Megumi ngẩng lên. Ánh mắt anh không trách móc. Chỉ có tình yêu, dày đặc như sương phủ kín đáy mắt. "Anh biết từ khi nào?" - Megumi hỏi, giọng gần như thì thầm. Gojo ngước nhìn trần nhà một thoáng, rồi cười khẽ. "Lâu rồi." Megumi bật cười khẽ, nụ cười mệt mỏi như ánh nắng cuối chiều. "Và rồi em cứ biến mất những lúc anh tưởng mình đã giữ em an toàn." Gojo nói rằng anh biết. Anh đã luôn biết. Nhưng vẫn mong đó không phải là sự thật. Megumi cúi đầu. Tay siết lại. "Anh muốn nghe không?" - giọng cậu run lên. "Tất cả?" Gojo không trả lời bằng lời. Anh đứng dậy, rót hai tách trà, đặt một trước mặt Megumi. Hơi nóng bốc lên, mùi trà thanh thanh như xoa dịu cả căn phòng. Rồi anh ngồi xuống bên cạnh, chạm nhẹ tay lên mu bàn tay Megumi. "Anh luôn muốn nghe em nói." Và Megumi, như thể tất cả lớp vỏ bọc bấy lâu bị gió tan chiều nay cuốn đi, bắt đầu lên tiếng một giọng khàn và chậm, như thể từng chữ là một lưỡi dao nhỏ cắt rời khỏi tâm khảm. "Hồi bé... em sống với cha. Toji. Ông ấy không giống người cha nào mà mọi người kể..." Ánh mắt Megumi dừng lại ở khoảng tối nơi góc phòng. "Ông ấy dạy em cách giết người từ lúc em chưa biết buộc dây giày. Mỗi sáng thức dậy, không phải học bảng chữ cái... mà là cách bước nhẹ thế nào trên sàn gỗ để không phát ra âm thanh." Một tiếng cười nhạt bật ra từ cậu, méo mó, đau đớn. "Em từng nghĩ giết người là điều bình thường. Là cách duy nhất để tồn tại." Gojo siết chặt tay cậu. Anh không nói "em sai" hay "em không đáng trách", bởi những lời đó quá cạn cợt để xoa dịu điều gì. Anh chỉ để sự hiện diện của mình là một lớp chăn dày phủ lên quá khứ lạnh buốt đó. "Rồi ông ấy chết. Trong một nhiệm vụ. Em không khóc. Không cảm thấy gì cả... chỉ biết, nếu không tiếp tục giết, em sẽ chết." Giọng Megumi nhỏ dần, như tiếng thì thầm trong mưa. "Cho đến khi em gặp anh. Em còn nhớ ánh mắt anh lúc ấy. Giống như... lần đầu tiên có người nhìn em như một đứa trẻ thật sự. Không phải công cụ, không phải sát thủ, không phải thứ gì đáng sợ cả." Gojo rướn người, kéo cậu bé vào vòng tay. "Vì em là một đứa trẻ," anh khẽ thì thầm bên tai cậu, "và vẫn luôn là một đứa trẻ cần được yêu thương." Đôi vai Megumi run lên, nhưng lần này không phải vì sợ hãi. Nước mắt lặng lẽ trượt xuống gò má cậu, ấm áp. Không có tiếng nức nở, chỉ có im lặng, thứ im lặng rất khác với trước đây. Không còn nặng nề."Em xin lỗi vì đã giấu anh... nhưng em sợ. Em không biết nếu anh biết hết, anh có còn muốn ở bên em nữa không" Gojo kéo cậu ra một chút, để ánh mắt họ gặp nhau. "Megumi... anh không muốn ở bên em vì em hoàn hảo. Anh ở bên em vì em là chính em. Dù có bao nhiêu bóng tối trong quá khứ, anh vẫn sẽ ở đây. Chờ em bước ra." Ngôi nhà vẫn ngập ánh vàng, nhưng giờ đây, ánh sáng đó không chỉ là từ bóng đèn trên trần. Nó tỏa ra từ một nơi khác từ sự dịu dàng chưa từng cũ của Gojo, và từ trái tim đã bắt đầu biết rung lên từng nhịp sống của Megumi. Nếu em là một vết thương, thì anh sẽ là bàn tay không ngại máu. Nếu em là đêm dài, thì anh sẽ là ngọn nến cháy đến tận cùng. Chỉ cần em còn ở đây... Chỉ cần em còn muốn sống như một người. Anh sẽ ở bên. Đêm ấy, lần đầu tiên Megumi ngủ yên trong vòng tay Gojo. Không mộng mị. Không giằng xé. Chỉ có sự bình yên - thứ mà cậu đã đánh đổi cả một thời thơ ấu để có được. Đêm ấy, dưới ánh đèn vàng nhạt trong căn phòng khách giản dị, Megumi thiếp đi trong vòng tay của Gojo. Đôi mắt khẽ khép lại, bờ mi run rẩy như thể vừa trải qua một cơn bão tâm hồn dài dằng dặc. Hơi thở cậu chậm rãi, đứt đoạn như sợi dây mong manh níu giữ ý thức. Cậu ngủ, rất sâu mà không hề hay biết, người đang ôm cậu sát vào lòng, vuốt ve mái tóc đẫm mồ hôi ấy, lại là kẻ đã cướp đi một phần quá khứ mà cậu mãi mãi không bao giờ có thể nhớ trọn. Gojo ngồi đó, lặng lẽ như thể bản thân cũng là một bóng tối. Ánh mắt anh dịu dàng rơi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của Megumi một khuôn mặt đã thôi gồng mình, không còn ngụy tạo, không còn toan tính. Trong khoảnh khắc ấy, Megumi giống như một đứa trẻ, trần trụi, yếu ớt, và hoàn toàn tin tưởng vào người đang ôm mình. Gojo khẽ cúi đầu, môi chạm nhẹ vào trán Megumi như một lời thầm thì không lời: "Xin lỗi." Anh hồi tưởng lại, hồ sơ năm xưa với dòng chữ in đậm: Fushiguro Toji, tên người đàn ông đã từng là một bóng quỷ trong giới ngầm, là cha của Megumi... và là kẻ từng đối đầu với anh. Đêm tử chiến, Toji đã giao đứa trẻ ấy cho anh, không phải bằng niềm tin, mà bằng sự tuyệt vọng. "Nó là máu mủ của tôi. Hãy nuôi nó, nó sẽ có ích..." Toji như mở một đường sống cho Megumi. Anh đã chọn giữ lấy cậu bé ấy, không đơn thuần vì một lời hứa. Mà bởi ngay giây phút nhìn thấy ánh mắt Megumi, anh biết đứa trẻ này khác. Không giống Toji, nhưng cũng không vô hại. Từ giây phút ấy, Gojo bắt đầu vẽ nên kế hoạch của mình. Anh giấu đi sự thật. Anh xé hồ sơ, chôn vùi tên Toji vào tầng ký ức sâu nhất. Anh tạo dựng hình ảnh một người thầy, một người anh, một nơi để Megumi trở về. Dần dần, cậu bé lặng lẽ lớn lên, khép mình trong lớp vỏ lạnh lùng nhưng vẫn không thể kháng lại sự dịu dàng kiên trì của Gojo. Niềm tin, yêu thương... tất cả, Megumi đã tự nguyện trao cho anh. Bảo vệ anh bằng cả tính mạng Và Gojo biết, anh đã thắng. Anh chưa từng nói dối Megumi về tình cảm anh dành cho cậu. Anh che giấu sự thật, nhưng chưa từng giả vờ thương yêu. Chỉ là... nếu một ngày Megumi biết tất cả, liệu cậu có còn chọn tin anh? Gojo siết nhẹ Megumi vào lòng. Cậu trở mình, bàn tay khẽ bám lấy vạt áo anh như thể một bản năng. Anh chợt nhận ra: Megumi không phải là đứa trẻ cần được bảo vệ. Cậu là một con dao đã được mài sắc, chỉ chờ ngày rút khỏi vỏ. Và anh, chính anh là kẻ đã đưa vỏ dao ấy cho cậu giữ. Ôi Megumi, người mà tôi trao trọn cả tâm tư, người mà tôi yêu đến tận cùng xương tủy. Dù em có như thế nào vẫn sẽ chỉ là của tôi, riêng tôi mà thôi.
13042025
--- Ở một góc khác của thành phố, trong tầng hầm ẩm thấp của một tòa nhà bỏ hoang, Megumi tháo găng tay, lau từng ngón một bằng khăn vải đen. Bên cạnh cậu là một cái xác đã được phủ khăn, máu loang thành vệt dài như mực tàu. Mùi tanh nồng lẫn với khói thuốc từ tay người đàn ông vừa bị Megumi xử lý - một tay trùm buôn chất cấm, chuyên ép trẻ em làm vật tế trong các nghi lễ cấm. Cậu được thuê giết hắn. Nhưng lý do thật sự là vì đứa trẻ cậu từng gặp trong trại tị nạn của gã đó. Đứa bé có đôi mắt giống với Toji. Nơi đây, bóng tối là nơi duy nhất Megumi biết rõ đường đi. Từ ngày Toji chết, cậu đã hiểu rằng: nếu mình không mạnh hơn, thì cậu chẳng thể sống xót được trong cái xã hội này. Khi Gojo nhận nuôi cậu, anh chỉ nghĩ rằng Megumi là một cậu bé có tiềm năng, mang trong mình một trong những thuật thức mạnh nhất - Thập Chủng Ảnh và Megumi cũng chỉ một trang giấy trắng cần được viết lên bằng ánh sáng. Nhưng Megumi không còn tinh khôi từ lâu. Một quá khứ mà cậu luôn chôn vùi
--- Gojo biết mình đang mất dần thứ gì đó, anh thấy hình bóng của Megumi, nhưng không thể chạm tới. Anh không rõ từ khi nào nụ cười của cậu trở nên cứng nhắc. Những lời nói mang hơi hướng của sự tuyệt vọng. Và nơi ánh mắt của Megumi, ánh mắt ấy không còn là của một đứa trẻ. Đó là ánh mắt của người từng nhìn thấy cái chết. Anh ở đó mỗi khi Megumi trở về, mỗi khi cậu lặng im trước bữa ăn, mỗi khi cậu đắp chăn cho anh rồi rời đi lặng lẽ. Có lẽ, một ngày nào đó, anh sẽ buộc phải đối mặt với cậu. Nhưng Megumi ở một phiên bản khác Có lẽ... ngày đó không còn xa.
---
Lần đầu Megumi học cách bóp cò, cậu mới chỉ vừa chạm đến tuổi năm. Bàn tay nhỏ xíu của cậu không ôm trọn nổi cán dao dài, nhưng ánh mắt ấy, lặng như mặt nước phủ sương sớm đã tường tận những điều cha cậu chưa từng nói ra. Toji không dạy con mình cách đọc thơ. Cách vẽ vời, không dạy về vẻ đẹp của cuộc đời, không dạy về những thứ trẻ con nên được học mà ông chỉ dạy cách nghe tiếng gió để phân biệt bước chân địch, cách giấu cơ thể trong bóng tối như một phần của nó, và cách nhẫn tâm lấy đi sinh mạng kẻ khác trong một cú chuyển mình nhanh gọn, không lưu lại gì ngoài lặng thinh Những nhiệm vụ đầu tiên, Megumi chỉ đứng từ xa. Lặng lẽ quan sát, học từng bước đi của cha. Khi trời đổ mưa, Toji nhấc cậu lên vai, để không để lại dấu vết chân bé nhỏ trên nền đất ướt. Khi nhiệm vụ kết thúc, hai cha con rẽ qua một hàng quán nhỏ, ăn tô mì đơn sơ như chưa từng có máu nhuộm nơi lưỡi dao. Và khi đêm xuống, Toji ngồi dựa vào cửa sổ, ánh mắt vô hồn. Còn Megumi, cậu thường nằm cuộn tròn bên cạnh, ngước nhìn cha, đôi mắt chẳng bao giờ hỏi "tại sao?"
Không ai dạy cậu về thiện và ác. Chỉ dạy cậu cách sống sót.
Toji không bao giờ nói về mẹ Megumi. Cậu cũng chưa từng hỏi. Bởi trong cuộc sống của họ, gia đình là một món đồ xa xỉ, và ký ức là thứ dễ gây tổn thương nhất. Mãi đến một đêm nọ, khi Toji đứng trước cánh cửa định mệnh mang tên Gojo Satoru, ông không mang Megumi theo như thường lệ.
Cậu thức dậy một mình, cảm nhận sự trống rỗng lặng thinh, như thể cả thế giới đã biến mất cùng cha. Thời gian sau, Megumi được đưa đến trước một người đàn ông có ánh mắt như tuyết rơi ngày đông chí - Gojo Satoru và Toji đã không trở lại nữa. Lúc người ta tìm thấy cậu là lúc trời vừa chạng vạng. Một đứa trẻ ngồi gọn lỏn giữa căn nhà gỗ cũ kỹ, đôi mắt quá tĩnh lặng so với tuổi thơ chưa kịp lớn. Không một lời kháng cự, không một cái nhìn ngờ vực, Megumi chỉ đứng lên, cúi đầu và bước theo. Như thể đã biết, từ lâu, có một ngày như thế sẽ đến.
---
Gojo Satoru đứng tựa vào lan can "Đứa trẻ ấy đang được đưa đến." Anh không hỏi nhiều. Cũng chẳng tỏ ra bận tâm. Chỉ khi cánh cửa mở ra và Megumi bước vào, đôi mắt màu lam băng ấy khựng lại.
Không phải vì sững sờ. Mà vì trong khoảnh khắc ấy, Gojo như thấy lại chính mình của một ngày xưa rất cũ, khi mất đi tất cả chỉ còn lại một bóng lưng gầy gò giữa ánh sáng rạn nứt. Megumi cúi đầu chào. "Em là Megumi. Toji nói... nếu ông ấy không về, thì hãy đến tìm người." Gojo không đáp ngay. Anh chỉ nhìn đứa trẻ ấy thật lâu. Một ánh nhìn dài đến mức khiến cả thời gian cũng khựng lại. Và rồi, anh khẽ thở ra, cúi người xuống ngang tầm cậu bé. "Toji có nói gì với em trước khi đi không?" Megumi lắc đầu. Nhưng sau đó, như nhớ ra điều gì, cậu rút từ trong áo một mảnh giấy đã gấp gọn. Giấy cũ, nhòe mực, nhưng dòng chữ vẫn rõ ràng: "Nó không biết gì cả. Đừng nói với nó là tôi với cậu đã xảy ra chuyện gì. Nếu có thể đừng để nó trở thành tôi."
Gojo siết nhẹ tờ giấy trong lòng bàn tay. Cảm giác tê lạnh len qua từng đốt ngón.
Anh không nói gì. Chỉ lặng lẽ đưa tay ra. Megumi nhìn bàn tay ấy rất lâu. Cái nhìn như muốn chắc chắn rằng, lần này số phận cậu sẽ phụ thuộc vào người đàn ông trước mặt, có lẽ anh ta có thể là nơi cậu có thể dựa vào. Và rồi cậu đặt tay mình lên tay Gojo. Nhẹ nhàng. Một cái nắm tay ấm hơn bất kỳ đêm đông nào cậu từng trải qua. Ngôi nhà nằm nép mình giữa lưng chừng đồi, nơi mùa đông thường đến sớm và lá khô thì chưa bao giờ đủ thời gian để úa hết. Gojo mua lại căn nhà ấy chỉ vì một lần tình cờ đứng đó, nhìn ánh chiều ngả qua ô cửa kính và nghĩ: "Nếu là trẻ con, có lẽ sẽ thích chỗ này." Hắn đưa Megumi về trong một buổi chiều trắng xóa sương. Cậu bé ngồi sau xe, tay ôm chặt chiếc ba lô vải cũ sờn, bên trong chỉ có vài quyển sách rách gáy, một con dao gấp và một chiếc đồng hồ gãy kim, thứ duy nhất còn lại từ Toji. Lúc vào nhà, cậu chỉ đứng nơi ngưỡng cửa. Đôi mắt như thể đang đo đạc tất cả: hướng cửa sổ, độ dày tường gạch, khoảng cách từ cửa đến phòng ngủ, đồ vật trong bếp, đường thoát hiểm ra sau. Thói quen của một đứa trẻ từng sống bằng trực giác. Gojo không nói gì. Chỉ đặt lên bàn hai cốc cacao nóng. Một cho mình, một cho cậu bé. Megumi bước đến, ngồi xuống. Tay không chạm vào ly. Cậu nhìn lớp khói mỏng tỏa ra từ cacao, môi mím lại. "Anh không hỏi gì sao?" "Không," Gojo đáp, mắt vẫn dõi qua cửa sổ, nơi ánh sáng đầu đông đổ nghiêng. "Bởi vì nếu em muốn nói, em sẽ nói." Megumi không trả lời. Nhưng đôi mắt cậu dịu xuống một chút. Như thể lần đầu tiên, có ai đó cho phép cậu được im lặng, mà không bị buộc phải khai ra điều gì.
---
Cuộc sống chung bắt đầu bằng những điều rất nhỏ. Bàn chải đặt cạnh nhau trong phòng tắm. Tủ lạnh luôn có sẵn trứng và sữa. Một mảnh giấy ghi chú trên bàn: "Nhớ khóa cửa. Đừng quên mang áo khoác." Gojo không phải người tỉ mỉ. Nhưng từ khi Megumi đến, hắn bắt đầu để ý từng chi tiết.Không phải vì trách nhiệm, mà là vì trong đứa trẻ ấy có thứ gì đó khiến người ta muốn chăm sóc. Megumi, suốt một thời gian dài, không hề cười. Cậu đi học như một học sinh bình thường, thành tích vừa đủ tốt để không bị chú ý, nhưng không nổi bật đến mức bị tò mò. Cậu tránh ánh mắt người khác, không tham gia hoạt động ngoại khóa, không thân thiết với ai. Ở nhà, cậu nấu cơm, giặt đồ, lau bàn như một cái máy đã được lập trình. Từng hành động đều gọn ghẽ, sạch sẽ, quá sạch cho một cậu bé mười hai tuổi. Gojo dần dần nhận ra điều ấy.
Và một đêm nọ, khi đi ngang phòng khách, hắn thấy Megumi ngồi một mình trong bóng tối, mắt mở trừng, nhìn vào khoảng không. Không ngủ. Không chớp mắt. Cứ như thể đang canh chừng thứ gì đó trong tâm trí.
---
"Em đã từng giết người chưa?"
Gojo hỏi, vào một buổi sáng, khi cả hai đang ngồi ăn bánh mì và uống sữa đậu nành. Gojo nghĩ đây chỉ là câu hỏi bông đùa Megumi giật mình. Cậu đặt ly xuống, im lặng vài giây. "Em không biết." "Sao lại không biết?" "Vì Toji bảo... có những việc làm xong rồi thì không nên nhớ nữa." Gojo không nói gì thêm. Anh cảm thấy là lạ. Nhưng từ hôm ấy, hắn bắt đầu để ý nhiều hơn, về vết sẹo mờ sau cổ tay Megumi, về cách cậu luôn đi sau người khác chín bước và giữ mình ở nơi có thể nhìn thấy toàn bộ không gian. Cách cậu nghe tiếng khóa xoay, tiếng dao cắt và âm thanh lưỡi kéo với một sự chú ý không hề tự nhiên. Một ngày nọ, khi hắn về nhà sớm, thấy Megumi đang lau cây dao gọt trái cây trong bếp. Cậu lau rất chậm, rất kỹ, bằng khăn lụa. Không một giọt nước nào rơi. Không một vết xước nào để lại. Gojo chỉ đứng yên, nhìn cậu. Trong một khoảnh khắc rất ngắn, Megumi ngẩng lên, và hai ánh mắt chạm nhau. Cái nhìn ấy không lạnh lùng. Nhưng cũng không phải của một đứa trẻ bình thường. Mà là ánh nhìn của kẻ đã từng đi qua những hành lang nơi người ta chết không thành tiếng. Gojo không hỏi. Hắn chỉ bước đến, lấy chiếc dao khác và bắt đầu cắt táo. "Muốn ăn không?" Megumi gật đầu. Chỉ vậy thôi. Nhưng lần đầu tiên, cậu ngồi ăn cùng hắn đến hết đĩa.
---
Những năm tháng trưởng thành dưới mái nhà của Gojo Satoru, Megumi sống như một đứa trẻ bình thường, ít nói, chăm chỉ và có phần xa cách với thế giới xung quanh. Cậu học tốt, không gây rối, và dường như chẳng bao giờ bộc lộ cảm xúc của mình. Megumi không bao giờ kể về thời thơ ấu. Cậu chỉ lặng lẽ nhận sự yêu thương của Gojo, như một con mèo hoang lặng lẽ ăn những hạt cơm trong chiếc bát gốm ấm áp. Gojo chưa bao giờ ép buộc, dù trong ánh mắt anh luôn ẩn giấu một nỗi tò mò kì lạ. Cậu bé này, với ánh mắt từng trải và sự điềm tĩnh không phù hợp với tuổi đời, chắc chắn không chỉ đơn giản là một đứa trẻ bình thường. Gojo từng vô tình thấy Megumi ra tay đánh gục một chú nguyền cấp thấp khi chưa được huấn luyện chính thức, từng chứng kiến cậu xử lý tình huống nguy hiểm bằng sự bình tĩnh đến lạnh lùng. "Tư chất trời ban," anh tự nhủ, nhưng đâu đó trong lòng lại vang vọng một câu hỏi: Ai đã dạy cậu bé đó cách kết liễu đối thủ chỉ trong một chiêu, nhanh, gọn như thế nhỉ? Những bí ẩn cứ thế âm thầm lớn lên cùng Megumi.
Rồi một đêm, khi cậu mười sáu tuổi, nhiệm vụ ám sát lại đến. Không phải dưới danh nghĩa của chú thuật sư, mà là một nhiệm vụ riêng. Người chết lần này không phải một chú nguyền, mà là một thương nhân từng liên hệ với tổ chức ngầm mà Toji từng phục vụ. Megumi không do dự. Cậu vẫn giữ lại bộ đồ đen quen thuộc, những con dao gấp, và khẩu súng ngắn Toji từng đặt vào tay cậu khi mới chín tuổi. Đêm tối, máu loang, hơi thở dồn dập. Vết thương rạch dài từ hông trái đến lưng dưới, nhưng cậu vẫn lết về vị trí hẹn, định bụng sẽ tự xử lý sau. Chỉ không ngờ, Gojo lại xuất hiện. "Megumi? Em sao thế?" Giọng nói ấy vẫn mang chất giễu cợt như mọi lần, nhưng ánh mắt thì không còn vô tư. Anh nhìn thấy vết máu thấm qua lớp áo, nhận ra vệt kéo lê chân trái in trên mặt đất. Nhưng thay vì hỏi, anh chỉ chậm rãi nói: "Anh đang tiện đường qua đây, thấy có chút chú nguyền nên ghé xem. Lâu rồi chưa đi cùng em." Megumi thoáng khựng lại. Mồ hôi lạnh túa ra, nhưng cậu vẫn cố giữ nhịp thở đều. "Chỉ là vài con chú nguyền cỏn con. Em xử lý được rồi." Gojo không đáp. Anh lướt mắt qua khu vực nơi dấu vết cuộc ám sát chưa kịp xoá hết, chỉ cần tinh mắt là có thể thấy dấu máu loang trên mái ngói, mảnh vỡ kính rơi vãi, và mùi thuốc súng nhè nhẹ trong gió. Nhưng anh vẫn mỉm cười, dịu dàng đặt tay lên vai Megumi.
"Đi thôi. Anh có mang theo thuốc và băng gạc"
Trên đường trở về, Gojo không nói thêm gì. Nhưng trong lòng anh, những mảnh ghép bắt đầu xếp lại. Những lần Megumi biến mất không lý do, những vết thương không phù hợp với nhiệm vụ được phân, những kỹ năng chiến đấu vượt xa tiêu chuẩn của một học sinh năm nhất. Và cả cái cách cậu nhìn người khác như một mục tiêu chứ không phải một đứa trẻ nhìn đồng đội. Gojo bắt đầu lặng lẽ điều tra. Từng mảnh hồ sơ, từng bức ảnh cũ, từng cái tên liên quan đến Toji Fushiguro được khơi dậy từ những trang hồ sơ bị bôi đen. Trong bóng tối, quá khứ của Megumi bắt đầu trồi lên từ đáy sâu, từng chút một. Từ những vết thương cũ chưa lành, Megumi đã sớm đoán được là Gojo biết. Không phải hoàn toàn, nhưng ít nhất là một phần sự thật mà cậu đã chôn vùi rất sâu. Anh không hỏi, nhưng ánh mắt nhìn cậu đã đổi khác, dịu dàng hơn, lặng lẽ hơn. Như thể đang chờ cậu lên tiếng. Megumi cũng đã từng tự hứa với lòng, một ngày nào đó, khi bầu trời thật xanh và gió thật nhẹ, khi lòng bàn tay không còn run vì quá khứ, cậu sẽ ngồi cạnh Gojo, pha một ấm trà, và kể hết mọi thứ. Về những năm tháng dưới sự dẫn dắt của Toji. Về máu, về lưỡi dao, về cái giá phải trả cho đôi tay nhuốm máu và về việc cậu đã từng không tin vào ánh sáng, cho đến khi ánh sáng mang tên Gojo bước đến và chạm vào thế giới tối tăm của cậu. Nhưng có vẻ, ngày đấy sẽ là một ngày rất xa
---
Ngày hôm sau lại là một ngày mưa. Bầu trời xám xịt như chiếc áo choàng sũng nước trùm lên vai Megumi khi cậu lại tiếp tục nhận nhiệm vụ tiêu diệt một chú nguyền cấp cao gần vùng núi phía tây. Lẽ ra, một cậu học sinh năm nhất không nên nhận nhiệm vụ một mình như vậy. Nhưng Megumi luôn im lặng trước mọi câu hỏi, cậu kệ bởi cậu biết cậu đang ở đâu. Cơ thể cậu chưa kịp lành. Mỗi bước chạy là một nhát dao khoét sâu vào vết thương chưa khép. Nhưng Megumi không cho phép mình dừng lại. Trong làn mưa rơi như dao cắt, cậu nhìn thấy bóng hình chú nguyền đang trườn tới như bóng tối lặng lẽ tìm đến giấc mộng. Trận chiến nổ ra giữa một cánh rừng khô. Cành cây gãy nát. Mùi ẩm ướt hòa với mùi máu tươi. Megumi không phát ra tiếng động nào, nhưng mỗi đòn đánh đều dằn vặt, như thể cậu đang dùng chính thân thể mình để hóa giải nỗi đau. Chú nguyền cười gằn, giọng cười vang lên như tiếng xích kéo từ địa ngục. Cậu sử dụng mọi kỹ thuật đã học, cả những thứ không ai dạy, chỉ có Toji từng cầm tay cậu dẫn dắt. Một lần, hai lần, rồi chú nguyền gào lên, tan thành tro bụi trong cú đánh cuối cùng Và rồi, cơ thể Megumi sụp xuống. Không còn máu để chảy. Không còn gân để căng. Mắt cậu nhìn bầu trời, từng hạt mưa lạnh như tiếng thì thầm từ quá khứ, nhỏ vào tim đang co rút. Cậu đã nghĩ mình sẽ ngủ một giấc thật dài ở đây, giữa cánh rừng ẩm ướt này. Nhưng Gojo lại đến. Như thể được tính trước. Vẫn là ánh sáng ấy, rực rỡ, lặng lẽ nâng cậu dậy bằng đôi tay run nhẹ. Gojo không hỏi, chỉ ôm lấy Megumi thật chặt như thể cậu là thứ gì đó quý giá mà thế gian đang cố lấy khỏi Gojo. "Nghỉ ngơi đi," Gojo khẽ nói khi đang gọi xe cứu thương. "Anh ở đây rồi." Kết quả khám hiện ra một điều không thể chối cãi: Dù cơ thể đầy thương tích, những động mạch chủ, các điểm sinh tử đều được bảo vệ hoàn hảo. Như thể ai đó đã chiến đấu bằng cả sinh mạng chỉ để sống sót. Như thể cậu biết rõ cơ thể mình đến từng milimet. Như thể đây không phải là lần đầu tiên cậu đi một mình tới địa ngục rồi quay trở về. Gojo ngồi bên cạnh giường bệnh, nơi Megumi đang ngủ yên dưới lớp chăn trắng mềm. Gương mặt cậu lúc ngủ trông bình thản, yên lành như thể chưa từng cầm dao giết người, chưa từng nằm bên cạnh xác chết mà chẳng hề chớp mắt. Gojo đưa tay vuốt nhẹ mái tóc ướt còn sót lại từ cơn mưa, lòng dậy lên vô số câu hỏi. Liệu Megumi có giấu anh điều gì? Ai đã dạy cậu chiến đấu như thế? Ai đã dạy cậu tất cả mọi thứ một cách hoàn hảo? Và nếu một ngày nào đó, khi Megumi mở lời, Gojo có đủ dịu dàng để ôm lấy cậu, bất chấp tất cả? Căn phòng bệnh trắng toát, im lìm đến mức có thể nghe rõ từng tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo trên tường. Ánh nắng chiều nhẹ nhàng len qua rèm cửa, chiếu xuống làn da tái nhợt của Megumi, loang lổ như vệt sáng cuối cùng nơi đáy giấc mộng. Mi mắt mở ra như một phản xạ cơ học. Tầm nhìn lờ mờ, mùi thuốc sát trùng xộc lên mũi khiến cậu nhăn mặt. Cậu không thấy đau nữa, không phải vì vết thương đã lành, mà bởi vì cơn đau đã vượt quá giới hạn chịu đựng. Giống như một bản nhạc đã chơi quá lâu, những nốt trầm không còn khiến tim run lên nữa. Cậu chỉ thấy trống rỗng. Mọi giác quan như bị bóp nghẹt trong lớp bông dày đặc, mềm mại nhưng ngột ngạt, khiến cho cả thế giới trở nên xa lạ. Megumi nhìn trần nhà. Một mảng trắng xóa. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu cậu tỉnh dậy trong bệnh viện, với cơ thể đẫm máu và trí óc chẳng còn nhớ nổi giấc mơ vừa đi qua. Như một con thú đã chạy quá xa, quá lâu, nay đến tận cùng của khu rừng, chỉ còn biết nằm xuống, thở từng nhịp yếu ớt. Có tiếng ghế dịch chuyển nhẹ bên cạnh. Gojo đang ở đó. Anh ngồi ở góc khuất của ánh nắng, như thể không muốn làm chói mắt cậu. Kính râm đã được gỡ xuống từ lúc nào, đôi mắt xanh trong như mặt hồ mùa hạ đang chăm chú nhìn Megumi. Megumi nhắm mắt lại, quay mặt vào trong. Sự hiện diện của Gojo khiến cậu thấy nghẹn ngào một cách kỳ lạ. Như một bàn tay ấm áp chạm vào chỗ đã chết lặng từ lâu. Cậu không muốn anh thấy mình như thế này, yếu ớt, mất phương hướng. Không phải là Megumi mà anh vẫn biết. Không phải là cậu học sinh mạnh mẽ luôn hoàn thành nhiệm vụ mà không một lời than vãn Megumi thấy xấu hổ với chính mình. "Megumi," Gojo khẽ gọi, giọng nhẹ như gió. Cậu không trả lời. "Không sao đâu. Megumi" Câu nói đó, ngắn ngủi, nhưng lại như một sợi dây kéo Megumi ra khỏi vực thẳm. Cậu khẽ run lên. Không vì đau. Mà vì sợ. Lần đầu tiên trong nhiều năm, cậu thấy sợ, sợ bị ai đó nhìn thấy tận cùng của mình. "Anh ở đây rồi." Gojo lặp lại. Không hối thúc, không ép buộc làm cho cậu mở lời. Chỉ là ở đó, như một ánh sáng lặng lẽ bám trụ trong bóng tối. Megumi quay lại, ánh mắt khô khốc, không giọt nước mắt nào, chỉ là sự tan vỡ lặng lẽ trong đôi đồng tử đen sâu."Em xin lỗi." Gojo không nói. Anh đứng dậy, kéo ghế lại gần, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên trán cậu, bàn tay mát lạnh nhưng truyền đến sự bình yên dịu dàng. Như một cái ôm linh hồn. "Em đã làm tốt rồi." Giọng anh không run, nhưng có điều gì đó như đang đứt gãy bên trong. Megumi nhắm mắt, để mặc cho cơn mệt nhọc kéo về. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời cậu được nghe một lời an ủi nhẹ nhàng đến tận tâm can Không có câu hỏi, không có sự phán xét, không có cả kỳ vọng. Chỉ là Gojo. Là ánh sáng. Là ngọn lửa nhỏ cuối đường hầm mà cậu đã chạy suốt cả đời để tìm. Megumi thầm thì, giọng cậu mỏng đến mức như tan vào không khí "Nếu mai em tỉnh dậy, và bầu trời còn xanh... em sẽ nói cho anh biết tất cả." Gojo mỉm cười, cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cậu. "Anh chờ." Và trong căn phòng trắng lặng, giữa những thiết bị y tế, giữa ánh nắng cuối ngày vương trên gối chăn, một điều gì đó đã bắt đầu tan chảy. Như lớp băng lâu năm trong tim Megumi, bắt đầu rạn nứt bởi một người đã luôn ở đó và chưa từng rời đi. Sáng hôm sau, ánh nắng lấp lánh qua khung cửa sổ như chưa từng có đêm dài. Megumi vẫn nằm đó, dáng vẻ tiều tụy và bình lặng. Gojo đã ngủ gục bên mép giường, mái tóc trắng rũ xuống một bên má. Trông anh như người gác cổng mộng mị, giữ chặt lấy đêm qua bằng đôi tay không muốn buông. Megumi mở mắt, khẽ cựa mình. Từng cử động đều gãy gọn. Dáng vẻ lúc này của Gojo khiến Megumi có chút xiêu lòng. Và cậu biết mình phải diễn tiếp. Lúc này, mọi thứ đều đang trong tay cậu và cậu không được phép để nó tan nát. "Satoru," cậu khẽ gọi. Anh giật mình tỉnh dậy, ngẩng đầu lên. Đôi mắt xanh ngời ngợi ánh nắng, nhưng trong đó vẫn còn vương lại lo âu. "Sao rồi? Có thấy khó chịu chỗ nào không?" Megumi khẽ lắc đầu, gượng cười yếu ớt, "Em... xin lỗi vì đã làm anh lo." Gojo khựng lại. Anh đang đợi điều gì đó, một lời giải thích, có thể là một phần của cơn ác mộng đêm qua Megumi từng trải. Và cậu biết. Rất rõ. Từng chi tiết trong ánh mắt anh. "Lúc em còn nhỏ," Megumi bắt đầu, giọng đều đều như đang lật lại một trang sách cũ, "em bị kẹt trong một trận hỏa hoạn. Có mấy đứa trẻ khác cũng bị mắc kẹt... nhưng em là đứa duy nhất chạy thoát." Cậu dừng lại một chút, "Em nghĩ em đã quên nó rồi. Nhưng đêm qua, khi tỉnh lại... em cứ tưởng mình đang trong căn nhà đó, một lần nữa. Khi được đưa về nhà, Toji đã dạy em những kĩ năng sống, có lẽ do ông luôn vắng mặt và ông nghĩ em sẽ lâm vào tình huống nguy hiểm nào đó lần nữa. Cha em nghiêm khắc đến đáng sợ, gần như ông để em tự sống, tự vượt qua từng ngày từng ngày một." Gojo lặng người. Anh đặt tay lên vai cậu, siết nhẹ. Không hỏi gì thêm. Megumi mím môi. Một phần trong cậu muốn nôn ra những mảnh sự thật, những lần tay nhuộm máu, những khuôn mặt biến mất trong đêm, những mật lệnh lạnh lùng của kẻ từng là cha mình. Nhưng cậu không thể. Không phải với Gojo. Cậu chỉ tự xin lỗi cha mình vì những gì cậu vừa nói ra nhưng hết cách rồi. Không phải khi đôi mắt đó vẫn còn đủ sáng để tin vào điều thiện. Cậu quay đi, che giấu cái chớp mắt đang lo lắng. Gojo gật đầu, như thể điều cậu vừa kể đã khớp với mọi thứ, tình trạng mê sảng, ánh mắt rỗng không, nỗi hoảng loạn vô hình. "Anh hiểu," Gojo nói. "Nếu em không muốn nhớ lại, cũng không sao cả." Cậu gật đầu, nhẹ như không. Một lời cảm ơn khẽ thốt ra từ môi, nhưng thực chất là một tiếng thở dài, một quân cờ vừa được đặt đúng vị trí. ...
Vài ngày sau, cả hai đã trở lại nhịp sống quen thuộc. Gojo vẫn vui vẻ dẫn học sinh đi thực chiến, vẫn đùa nghịch với những câu bông đùa vô thưởng vô phạt. Không ai thấy anh bận tâm quá lâu về một đêm trong viện. Gojo là thế, anh chọn tin người mình yêu thương. Megumi cũng trở lại với dáng vẻ thường nhật, trầm tĩnh, kín tiếng, chăm chỉ. Nhưng không ai biết, sau mỗi buổi chiều tan học, cậu lại rẽ sang một lối khác, bước vào những ngõ tối. Những chỉ thị được truyền qua một sợi dây đỏ vô hình, những nhiệm vụ không có tên, không có tội. Máu vẫn dính vào tay, chỉ là đã học cách rửa sạch nó trước khi về nhà.
Một khoảng cách mỏng như làn khói, nhưng dường như không ai muốn thổi tan. Cả hai đều sống như thể quá khứ chưa từng xảy ra. Nhưng trong từng cái nhìn, từng cái chạm khẽ giữa họ vẫn có điều gì đó chưa nói ra. Vẫn có một bí mật, đang thở đều trong khoảng lặng giữa hai người.
---
Đêm buông xuống chậm rãi như một lời ru ám ảnh. Trong khuôn viên học viện, tiếng ve mùa hạ đã im, chỉ còn gió lướt qua tán cây, rít khẽ như tiếng thở dài của một ai đó từng đánh mất điều gì đó quan trọng. Megumi đứng bên cửa sổ, bóng cậu kéo dài trên nền gạch trắng nhờ ánh trăng mỏng. Mọi thứ phía sau cánh cửa ấy đều im lặng. Gojo đã ngủ. Cậu nghe rõ hơi thở đều đều từ phòng bên, quen thuộc như nhịp tim của ngôi nhà này. Cậu khoác lên mình chiếc áo choàng đen, động tác gọn ghẽ đến vô thanh. Trên tay là mẩu giấy nhỏ, không có tên, không có địa chỉ, chỉ có một ký hiệu: một vòng tròn nhỏ cắt chéo, được khắc bằng mực bạc. Lệnh. Ngón tay Megumi siết lại. Đây không phải lần đầu. Cũng chẳng phải lần cuối. Nhưng mỗi lần bước ra khỏi ngưỡng cửa này, cậu đều có cảm giác mình đang bước vào một tầng của bản thân mà Gojo không bao giờ được phép nhìn thấy. Phố đêm chìm trong tĩnh mịch. Ánh đèn lùi dần sau lưng khi Megumi rẽ qua các ngã rẽ quen thuộc, cuối cùng dừng lại ở một căn nhà hoang dưới lòng thành phố nơi từng là trạm giao liên cũ của tổ chức sát thủ Toji từng hoạt động. Dù người cha ấy đã rời bỏ thế giới, bàn tay ông vẫn chạm đến hiện tại cậu, qua những lệnh bài, những địa chỉ không ai biết, và một mạng lưới ngầm vẫn còn sống sót. Megumi bước vào phòng, trong đó chỉ có một người đàn ông đeo mặt nạ, dáng người mảnh khảnh, giọng nói đều đặn như tiếng máy móc: "Đối tượng lần này: cựu chú thuật sư cấp hai, đào ngũ khỏi Tổng hội, đang bán thông tin cho thế giới bên kia." Megumi không hỏi lý do. Không hỏi tên. Không cần. Cậu chỉ gật đầu, nhận lấy một phong thư mỏng. Vết sẹo nhỏ trên cổ tay trái nhói lên như một lời nhắc nhở rằng bản thân vẫn đang sống trong một thế giới tách biệt khỏi ánh sáng. Khi bước ra khỏi căn phòng ấy, gió đêm đập vào mặt như một cái tát. Cậu đứng lặng vài giây để trấn tĩnh tâm trí. Để nhắc bản thân: đây là con đường mình đã chọn. Gojo không cần biết. Cũng không nên biết. Càng ít biết, anh càng được an toàn. Và Megumi sẽ là người chịu gánh phần tối của thế giới này.
...
Sáng hôm sau, Gojo tỉnh dậy, thấy Megumi đang tưới hoa ngoài sân. Cậu mặc bộ đồ thường ngày, mái tóc ướt do sương sớm, mặt hơi mỏi nhưng ánh mắt vẫn tĩnh lặng. "Em dậy sớm quá nhỉ?" Gojo cười, tay ôm theo mớ báo sáng và bánh mì nướng. Megumi ngẩng lên, giấu tia mỏi mệt sau một cái gật nhẹ. "Em gặp ác mộng, không ngủ lại được nên ra ngoài một chút." Gojo nhìn cậu một lúc. Có điều gì đó không khớp, như một bản nhạc thiếu nhịp. Nhưng rồi anh khẽ nhún vai, bắt đầu huyên thuyên về tiết học hôm nay và mấy trò quậy của học trò năm nhất. Megumi chỉ ngồi đó, tay vẫn tưới từng gốc hoa, lòng thì lắng xuống từng đợt sóng mỏng. Cậu biết rõ cuộc sống này, gương mặt này, ánh sáng này là chiếc mặt nạ hoàn hảo nhất. Và cậu sẽ tiếp tục mang nó, bao lâu cũng được, miễn là Gojo còn được yên bình. Bởi nếu có ai phải sa vào bóng tối, thì nên là cậu. Chỉ là cậu.
---
Ba ngày sau buổi sáng bình yên ấy, một tin nhắn không tên lại đến, lần này là đoạn mã dài được gửi qua một cuốn sách cũ giấu sau giá thư viện khu phía Tây, một trong những nơi Gojo ít lui tới. Megumi đứng trong bóng tối, ánh mắt dõi theo từng ký hiệu quen thuộc như ngón tay ai đang khẽ miết lên lưng, buốt lạnh. Địa điểm: một khu căn cứ bỏ hoang gần biên giới Kyoto. Đối tượng: một nhân chứng sống sót trong cái chết cha cậu, Toji. Megumi khựng lại khi đọc đến dòng cuối. Tay siết chặt. Đêm ấy, Toji không về nữa. Đêm ấy, cậu mất người cha duy nhất. ... Trong khi đó, Gojo ngồi trong văn phòng trường, mắt dán vào bản báo cáo về những vụ ám sát gần đây. Bản năng của anh cắn rứt như một con thú không chịu yên giấc. Những cái chết, cách giết người, vị trí vết thương, sự lặng lẽ rút lui sau mỗi vụ, tất cả đều quen thuộc một cách đáng sợ. Anh đã từng thấy điều này. Ở Toji, ở những kẻ săn lùng. Và giờ, dấu vết ấy quay lại. "Không thể nào là Megumi," anh lẩm bẩm, mắt khép lại. Nhưng lý trí không ngăn được con tim đang run rẩy. Tối hôm đó, Gojo lặng lẽ đứng ngoài ban công, nhìn về phía phòng Megumi. Ánh đèn còn sáng. Bóng người nhỏ nhắn đang thu dọn sách vở, dáng vẻ rất đỗi bình thường. Nhưng chính sự "bình thường" ấy mới là lớp sơn hoàn hảo nhất che giấu bí mật. Gojo biết, nếu anh mở cửa ấy, nếu bước vào, nếu chỉ cần hỏi: "Megumi, em đang giấu anh điều gì?" có lẽ anh sẽ mất cậu mãi mãi. Vậy nên, anh chọn lùi lại. Lùi thêm một bước. Tin tưởng hoặc giả, là buộc bản thân phải tin tưởng.
Megumi đứng giữa tàn tích đổ nát của căn cứ cũ. Người đàn ông nhân chứng kia đã ngã xuống, nhưng trước khi chết, ông ta thì thầm vài cái tên trong đó có một cái tên Megumi chưa bao giờ nghe từ cha mình, nhưng lại khiến máu cậu đông lại: "Kashimo... hắn là kẻ phản bội." Kashimo-một phần của tổ chức cũ, người từng huấn luyện Megumi khi Toji vắng mặt. Là kẻ dạy cậu cách bóp cò, cách giết không để lại dấu vết. Là người Megumi tưởng đã chết từ lâu. Ký ức trỗi dậy như một cơn bão. Tiếng Toji quát tháo. Những đêm cậu bị ép luyện tập giữa cái rét căm căm. Giọng nói trầm trầm "Nếu con muốn sống, phải học cách giết trước khi bị giết." Megumi lặng người, đôi mắt mở to dưới ánh trăng. Không có nước mắt. Chỉ có một cơn choáng váng dội lên như thủy triều. ... Khi trở về nhà, Megumi không nói gì. Cậu nhẹ nhàng nấu đồ ăn sáng rồi gọi Gojo dậy như thường ngày. Cậu ngồi ăn sáng, lặng lẽ, gắp cho Gojo một miếng trứng chiên. "Dạo này em nấu ăn ngày càng ngon đấy," Gojo cười, che giấu ánh nhìn dò xét. Megumi không đáp. Chỉ khẽ mỉm cười. Nụ cười mỏng như lớp sương sáng sớm, nhẹ nhàng, Gojo chỉ muốn thời gian ngưng đọng lại để khoảnh khắc này tồn tại mãi mãi.
---
Ngày hôm đó, trời bất chợt đổ mưa. Gojo trở về từ buổi họp khẩn của hội đồng Chú thuật với tâm trạng nặng trĩu. Những báo cáo về các vụ ám sát liên tiếp đang dồn dập, và thật trùng hợp chúng chỉ diễn ra vào những hôm Megumi xin ra ngoài vì "việc riêng." Trong lòng, thứ cảm giác như một mảnh gỗ nhỏ kẹt nơi kẽ răng khó chịu và chẳng thể lờ đi bắt đầu lớn dần. Megumi đã rời khỏi trường sớm từ sáng. Gojo đứng trước phòng Megumi, do dự. Đây là điều anh chưa từng làm. Xâm phạm không gian của cậu. Nhưng hôm nay, tay anh đẩy cửa. Căn phòng ngăn nắp, tĩnh lặng như thể chẳng có gì bất thường. Trên bàn vẫn là đống sách về vật lý và lịch sử, kế bên là một tách trà đã nguội. Gojo bước tới, định đặt lại cuốn sách vừa rơi khỏi kệ thì tay chạm phải mép của một chiếc hộp gỗ nhỏ, được giấu khéo léo sau bức tường giả gần góc tủ. Chiếc hộp gỗ cũ kỹ, có dấu khắc nhỏ nơi góc - ký hiệu của một tổ chức sát thủ mà Gojo từng nghe nhắc đến trong thời còn là học sinh. Tay anh khựng lại. Nhưng rồi, như thể lý trí bị bỏ lại phía sau, anh mở hộp. Bên trong là một tấm ảnh. Một cậu bé gầy gò, mặt lấm lem, đứng cạnh một người đàn ông cao lớn vẻ ngoài lạnh lùng nhưng đôi mắt lại đang nhìn cậu bé với sự dịu dàng hiếm có. Họ đang đứng trong một khu rừng, phía sau là doanh trại cũ nát. Megumi và Toji. Tim Gojo lỡ nhịp. Gojo ngồi xuống mép giường, tấm ảnh vẫn trong tay. Anh nhìn lâu đến mức ánh sáng ngoài trời chuyển từ mờ mịt sang trong vắt, cơn mưa đã tạnh tự lúc nào. Một cơn đau nhói sau thái dương khiến anh nhắm mắt lại. Phải chăng... anh đã sai khi nghĩ rằng Megumi cần được bảo vệ? Hay chính anh mới là kẻ được Megumi tha thứ, bằng một lời dối trá tinh tế, bằng những ánh mắt dịu dàng mỗi buổi sáng - để che đi sự thật rằng cậu vẫn sống với bóng tối? Tiếng cửa mở. Megumi trở về. Gojo vẫn ngồi đó, tay đặt tấm ảnh úp xuống giường. Gương mặt anh bình thản đến lạ. "Anh về sớm vậy," Megumi cất lời, tháo khăn choàng vai, giọng nhẹ như gió cuối thu. Gojo gật đầu. "Trời mưa to quá." Một khoảng lặng chùng xuống giữa hai người. Megumi nhìn lướt qua chiếc hộp gỗ. Một thoáng chớp lên trong mắt cậu, nhưng rồi biến mất như chưa từng tồn tại. "Anh tìm thấy nó à?" cậu hỏi, không vòng vo. Gojo không đáp ngay. Megumi bước tới, kéo ghế ngồi cạnh giường, đôi mắt cụp xuống, giọng như thì thầm: "Em giữ nó vì em muốn nhớ lại khuôn mặt cha mình, dù chỉ một chút. Dù những gì ông làm không thể tha thứ, em vẫn không muốn quên... người đã ôm em trong lần cuối cùng ấy." Lời nói mềm mại, nghẹn ngào. Gojo nhìn Megumi rất lâu. Ánh mắt ấy, nếu là người khác, hẳn đã gục ngã. Nhưng Megumi chỉ cúi đầu, như thể chấp nhận cả sự trừng phạt. Rất lâu sau, Gojo mới thở ra một hơi dài. Anh đặt tay lên đầu cậu, nhẹ nhàng xoa xoa. "Anh hiểu. Nếu có điều gì em không thể nói... Đừng để nó giết chết em từ bên trong, Megumi à." Megumi khẽ gật đầu. Không một lời phản kháng. Không một giọt nước mắt. Bởi trong lòng cậu, câu chuyện dối trá đã được sắp xếp từ trước. Và sự mềm lòng của Gojo... chính là điều cậu đã đoán trước. Cậu vẫn luôn yêu Gojo. Và cũng muốn bảo vệ người đó, theo cách của mình kể cả khi phải dẫm lại con đường cũ, nơi cha mình từng ngã xuống.
---
Gojo bước ra khỏi phòng ngủ khi đồng hồ chỉ hơn tám giờ tối. Không gian yên ắng đến lạ. Megumi đang rửa ly trong bếp, nước nhỏ tí tách vào bồn. "Anh có nhiệm vụ khẩn. Có thể về trễ Megumi." Anh nói nhẹ như gió thoảng, mắt vẫn nhìn về phía cậu. Megumi khẽ gật đầu, cậu không hỏi gì thêm. Chỉ là nhiệm vụ. Như bao lần trước. Cậu không nghi ngờ gì. "Anh đi cẩn thận" Thậm chí còn thấy... nhẹ nhõm. Một tiếng "cạch" khi cửa đóng lại. Megumi ngẩng lên. Căn nhà trở nên yên ắng hơn. Bàn tay cậu khẽ siết lấy chuôi dao giấu dưới tạp dề, ánh mắt dần sẫm lại.
Gojo không rời khỏi nhà quá xa. Chỉ mất năm phút để anh ẩn mình trong một tòa nhà bỏ hoang đối diện khu nhà kho nơi đám người tụ tập. Lệnh đã có từ sáng: xử lý bọn tay sai gây rối. "Không để tên nào sống sót." Anh nhìn đồng hồ. Tám giờ ba mươi. Rồi chợt có gì đó khiến anh ngẩng lên. Không khí có chút rung động. Một luồng chú lực mong manh, quen thuộc. Gojo nhắm mắt, hít một hơi sâu. Anh tự nhủ đó là ảo giác, là dư âm của việc sống quá lâu với một người đến mức từng chút khí tức cũng ghi vào xương tuỷ. Nhưng rồi, giữa bóng tối len lỏi, một dáng người nhỏ, nhanh, gọn lướt qua đám lính gác. Anh không nhìn rõ mặt, nhưng anh biết.
Megumi.
Megumi hành động như thể cậu sống một ngày bình thường. Không ngập ngừng, không sai sót, không để lại dấu vết. Dao bén trong tay, gió cắt ngang mặt, mỗi bước chân đều như được dạy dỗ từ thuở lên ba. "Mục tiêu chính đứng giữa. Loại bỏ lính canh trước." Từng người một. Tĩnh lặng như giấc ngủ. Không ai kịp hét lên. Không ai kịp nhìn thấy. Cậu ra tay với ánh mắt vô cảm như đang xé một tờ giấy trắng, chứ không phải một sinh mạng. Không có thời gian để nghĩ đến việc Gojo từng nói: "Đừng để bản thân nhuốm máu quá nhiều." Gojo.. Nghĩ đến anh, trái tim cậu khựng lại một nhịp nhưng bàn tay vẫn không dừng. Không ai được biết. Kể cả anh. Nhưng rồi một tiếng gào vang lên. Một tên sống sót niệm chú, đánh đổi linh hồn để gọi ra một nguyền hồn đặc cấp. Chú lực rền vang. Không khí thay đổi "Khốn kiếp..." - Megumi lùi lại. Cậu cố tránh, cố phản kích, nhưng đòn đánh ngày càng hỗn loạn. Khi cậu bị hất văng vào tường, gò má rách toạc, máu nhỏ xuống cằm. Nhưng rồi... Không gian như tan rã. Giọng nói vang lên trong đầu cậu như ánh sáng đầu tiên sau bóng tối: "Vô Lượng Hư Thức." Và chỉ một khắc sau, Megumi nhìn thấy anh. Gojo đứng giữa màn khói chưa tan. Đôi mắt lạnh lùng ấy đang nhìn cậu. Không giận. Chỉ là... lặng lẽ, sâu đến mức Megumi thấy tim mình đau nhói.
---
Khi mọi thứ kết thúc, cậu đứng dậy, run rẩy. "Anh..." - Giọng Megumi khản đặc. Không còn sự lạnh lùng thường ngày. Cậu như đứa trẻ bị bắt quả tang. Không phải vì giết người. Mà vì bị người mình tin tưởng nhất chứng kiến phần con người mà cậu muốn giấu kín nhất. Gojo bước đến gần. Không hỏi "Tại sao?". Không hỏi "Từ khi nào?". Anh chỉ đưa tay, chạm nhẹ vào má Megumi nơi máu đang chảy xuống. "Đau không?" - Giọng anh khẽ như hơi thở. Megumi không nói. Chỉ lắc đầu. Không đau. Nhưng trong lòng... như có lưỡi dao xoáy vào. Gojo cúi xuống, ôm lấy cậu, một cái ôm siết chặt mà ấm áp biết bao. Megumi lặng người gục xuống mặt đất. Cậu như tan vỡ, tất cả những gì cậu gây dựng đã đổ nát, không một lời phản biện, cả hai cứ lặng lẽ ôm lấy nhau như thế.
---
Gojo không hỏi gì trên đường về. Chiếc áo khoác của anh trùm lấy Megumi, che đi từng vết máu khô, từng hơi thở đứt quãng mà cậu giấu sau lớp bình tĩnh thường ngày. Bầu trời đêm như bị xé toạc bởi bóng hai người in dài trên vỉa hè lạnh lẽo. Gió đêm thổi qua từng con phố im lìm, mang theo mùi đất ẩm và chút vị mặn nơi khoé mắt chưa kịp lau khô. Gojo mở cửa nhà bằng tay trái, tay phải vẫn giữ Megumi bên mình. Không một lời trách móc, không cái nhìn chất vấn. Chỉ có sự dịu dàng... khiến người ta muốn khóc. Gojo đặt Megumi ngồi xuống chiếc ghế bành bọc nhung lam, rồi nhẹ nhàng tháo giày cậu, rửa tay cho cậu bằng nước ấm pha tinh dầu hoa cúc. Động tác của anh thuần thục, chậm rãi, như thể đã làm điều này ngàn lần. Có lẽ vì đúng là như thế. Từ cái đêm đầu tiên, Megumi đến với anh với sự bẩn thỉu, im lặng, ánh mắt như tro tàn cháy dở và Gojo đã nguyện làm người lau đi những vệt khói trong tâm hồn cậu. "Em có lạnh không?" Gojo khẽ hỏi, giọng anh dịu như làn sương cuối thu. Megumi lắc đầu, ánh mắt tránh đi. Anh vẫn hiểu. Em đang lạnh, không phải vì khí trời, mà vì những ký ức chưa từng có ai đủ dịu dàng để chạm vào. Gojo khoác tấm chăn len mỏng lên vai Megumi, bàn tay anh tìm lấy tay cậu ngón tay thon dài nhưng chai sần, là minh chứng của những năm tháng không thuộc về một đứa trẻ. Anh không hỏi gì thêm, chỉ im lặng. Có những nỗi đau không cần lời an ủi, chỉ cần ai đó đủ kiên nhẫn để chờ. Gojo bật đèn vàng nhạt, kéo chiếc ghế ngồi xuống trước mặt Megumi. Anh lấy khăn ấm, rửa sạch vết thương trên gò má cậu, nhẹ đến mức chẳng khác nào đang lau giọt sương sớm mai đọng trên cánh hoa. "Rát không?" - Gojo hỏi, ánh mắt dõi theo từng chuyển động. Megumi khẽ lắc đầu, nhưng cổ họng nghẹn ứ. Không hiểu vì sao, sự chăm sóc ấy thứ cậu đã quen trong nhiều năm bây giờ lại trở thành hình phạt dịu dàng nhất. Vì anh không giận, không trách móc mà lại dịu dàng đến thế. Gojo thoa thuốc. Từng ngón tay anh nhẹ như cánh gió. Đến vết cắt ở vai, anh dừng lại, lặng im vài giây. "Lần tới," - giọng anh trầm, rất khẽ "đừng đi một mình." Megumi ngẩng lên. Ánh mắt anh không trách móc. Chỉ có tình yêu, dày đặc như sương phủ kín đáy mắt. "Anh biết từ khi nào?" - Megumi hỏi, giọng gần như thì thầm. Gojo ngước nhìn trần nhà một thoáng, rồi cười khẽ. "Lâu rồi." Megumi bật cười khẽ, nụ cười mệt mỏi như ánh nắng cuối chiều. "Và rồi em cứ biến mất những lúc anh tưởng mình đã giữ em an toàn." Gojo nói rằng anh biết. Anh đã luôn biết. Nhưng vẫn mong đó không phải là sự thật. Megumi cúi đầu. Tay siết lại. "Anh muốn nghe không?" - giọng cậu run lên. "Tất cả?" Gojo không trả lời bằng lời. Anh đứng dậy, rót hai tách trà, đặt một trước mặt Megumi. Hơi nóng bốc lên, mùi trà thanh thanh như xoa dịu cả căn phòng. Rồi anh ngồi xuống bên cạnh, chạm nhẹ tay lên mu bàn tay Megumi. "Anh luôn muốn nghe em nói." Và Megumi, như thể tất cả lớp vỏ bọc bấy lâu bị gió tan chiều nay cuốn đi, bắt đầu lên tiếng một giọng khàn và chậm, như thể từng chữ là một lưỡi dao nhỏ cắt rời khỏi tâm khảm. "Hồi bé... em sống với cha. Toji. Ông ấy không giống người cha nào mà mọi người kể..." Ánh mắt Megumi dừng lại ở khoảng tối nơi góc phòng. "Ông ấy dạy em cách giết người từ lúc em chưa biết buộc dây giày. Mỗi sáng thức dậy, không phải học bảng chữ cái... mà là cách bước nhẹ thế nào trên sàn gỗ để không phát ra âm thanh." Một tiếng cười nhạt bật ra từ cậu, méo mó, đau đớn. "Em từng nghĩ giết người là điều bình thường. Là cách duy nhất để tồn tại." Gojo siết chặt tay cậu. Anh không nói "em sai" hay "em không đáng trách", bởi những lời đó quá cạn cợt để xoa dịu điều gì. Anh chỉ để sự hiện diện của mình là một lớp chăn dày phủ lên quá khứ lạnh buốt đó. "Rồi ông ấy chết. Trong một nhiệm vụ. Em không khóc. Không cảm thấy gì cả... chỉ biết, nếu không tiếp tục giết, em sẽ chết." Giọng Megumi nhỏ dần, như tiếng thì thầm trong mưa. "Cho đến khi em gặp anh. Em còn nhớ ánh mắt anh lúc ấy. Giống như... lần đầu tiên có người nhìn em như một đứa trẻ thật sự. Không phải công cụ, không phải sát thủ, không phải thứ gì đáng sợ cả." Gojo rướn người, kéo cậu bé vào vòng tay. "Vì em là một đứa trẻ," anh khẽ thì thầm bên tai cậu, "và vẫn luôn là một đứa trẻ cần được yêu thương." Đôi vai Megumi run lên, nhưng lần này không phải vì sợ hãi. Nước mắt lặng lẽ trượt xuống gò má cậu, ấm áp. Không có tiếng nức nở, chỉ có im lặng, thứ im lặng rất khác với trước đây. Không còn nặng nề."Em xin lỗi vì đã giấu anh... nhưng em sợ. Em không biết nếu anh biết hết, anh có còn muốn ở bên em nữa không" Gojo kéo cậu ra một chút, để ánh mắt họ gặp nhau. "Megumi... anh không muốn ở bên em vì em hoàn hảo. Anh ở bên em vì em là chính em. Dù có bao nhiêu bóng tối trong quá khứ, anh vẫn sẽ ở đây. Chờ em bước ra." Ngôi nhà vẫn ngập ánh vàng, nhưng giờ đây, ánh sáng đó không chỉ là từ bóng đèn trên trần. Nó tỏa ra từ một nơi khác từ sự dịu dàng chưa từng cũ của Gojo, và từ trái tim đã bắt đầu biết rung lên từng nhịp sống của Megumi. Nếu em là một vết thương, thì anh sẽ là bàn tay không ngại máu. Nếu em là đêm dài, thì anh sẽ là ngọn nến cháy đến tận cùng. Chỉ cần em còn ở đây... Chỉ cần em còn muốn sống như một người. Anh sẽ ở bên. Đêm ấy, lần đầu tiên Megumi ngủ yên trong vòng tay Gojo. Không mộng mị. Không giằng xé. Chỉ có sự bình yên - thứ mà cậu đã đánh đổi cả một thời thơ ấu để có được. Đêm ấy, dưới ánh đèn vàng nhạt trong căn phòng khách giản dị, Megumi thiếp đi trong vòng tay của Gojo. Đôi mắt khẽ khép lại, bờ mi run rẩy như thể vừa trải qua một cơn bão tâm hồn dài dằng dặc. Hơi thở cậu chậm rãi, đứt đoạn như sợi dây mong manh níu giữ ý thức. Cậu ngủ, rất sâu mà không hề hay biết, người đang ôm cậu sát vào lòng, vuốt ve mái tóc đẫm mồ hôi ấy, lại là kẻ đã cướp đi một phần quá khứ mà cậu mãi mãi không bao giờ có thể nhớ trọn. Gojo ngồi đó, lặng lẽ như thể bản thân cũng là một bóng tối. Ánh mắt anh dịu dàng rơi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của Megumi một khuôn mặt đã thôi gồng mình, không còn ngụy tạo, không còn toan tính. Trong khoảnh khắc ấy, Megumi giống như một đứa trẻ, trần trụi, yếu ớt, và hoàn toàn tin tưởng vào người đang ôm mình. Gojo khẽ cúi đầu, môi chạm nhẹ vào trán Megumi như một lời thầm thì không lời: "Xin lỗi." Anh hồi tưởng lại, hồ sơ năm xưa với dòng chữ in đậm: Fushiguro Toji, tên người đàn ông đã từng là một bóng quỷ trong giới ngầm, là cha của Megumi... và là kẻ từng đối đầu với anh. Đêm tử chiến, Toji đã giao đứa trẻ ấy cho anh, không phải bằng niềm tin, mà bằng sự tuyệt vọng. "Nó là máu mủ của tôi. Hãy nuôi nó, nó sẽ có ích..." Toji như mở một đường sống cho Megumi. Anh đã chọn giữ lấy cậu bé ấy, không đơn thuần vì một lời hứa. Mà bởi ngay giây phút nhìn thấy ánh mắt Megumi, anh biết đứa trẻ này khác. Không giống Toji, nhưng cũng không vô hại. Từ giây phút ấy, Gojo bắt đầu vẽ nên kế hoạch của mình. Anh giấu đi sự thật. Anh xé hồ sơ, chôn vùi tên Toji vào tầng ký ức sâu nhất. Anh tạo dựng hình ảnh một người thầy, một người anh, một nơi để Megumi trở về. Dần dần, cậu bé lặng lẽ lớn lên, khép mình trong lớp vỏ lạnh lùng nhưng vẫn không thể kháng lại sự dịu dàng kiên trì của Gojo. Niềm tin, yêu thương... tất cả, Megumi đã tự nguyện trao cho anh. Bảo vệ anh bằng cả tính mạng Và Gojo biết, anh đã thắng. Anh chưa từng nói dối Megumi về tình cảm anh dành cho cậu. Anh che giấu sự thật, nhưng chưa từng giả vờ thương yêu. Chỉ là... nếu một ngày Megumi biết tất cả, liệu cậu có còn chọn tin anh? Gojo siết nhẹ Megumi vào lòng. Cậu trở mình, bàn tay khẽ bám lấy vạt áo anh như thể một bản năng. Anh chợt nhận ra: Megumi không phải là đứa trẻ cần được bảo vệ. Cậu là một con dao đã được mài sắc, chỉ chờ ngày rút khỏi vỏ. Và anh, chính anh là kẻ đã đưa vỏ dao ấy cho cậu giữ. Ôi Megumi, người mà tôi trao trọn cả tâm tư, người mà tôi yêu đến tận cùng xương tủy. Dù em có như thế nào vẫn sẽ chỉ là của tôi, riêng tôi mà thôi.
13042025
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz