ZingTruyen.Xyz

Hien Dai Ngot Sung Hoa Hong Dai Uy Khong

*Xin lỗi các bạn, hôm nay tớ mới trở lại được. Đi làm lại vòng xoáy công việc của tớ tất bật quá đi mất. Không có lịch cố định nữa nhưng tớ sẽ cố gắng tuần nào cũng có chương mới để hoàn thành sớm nhất có thể. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ ^^

Chương 24:

Chuyển ngữ: Tiệm sách nhỏ ĐêTê

Đối với phòng 603 mà nói, hôm nay quả thực được xem như một ngày đặc biệt, việc thứ nhất là Chip mẫu thô đã thành công sáng lên, việc thứ hai chính là Diệp Mân chính thức gia nhập đội ngũ lập nghiệp còn chưa có danh tiếng gì của bọn họ.

Tần Mặc đi vào phòng vệ sinh tẩy sạch trái tim nhỏ trên mặt kia một cách đầy lưu luyến không thôi, sau khi trở về, vung tay lên, đề nghị chiều nay nghỉ, mang những người bạn nhỏ ra ngoài chơi coi như chính thức chúc mừng.

Dù sao dưới phương thức ăn mừng bằng cách đánh hội đồng cậu thế này thật sự là quá mất trí.

Về phần chơi cái gì, mọi người sau khi thương lượng xong, vỗ bàn một cái, quyết định đi trượt patin. Nguyên nhân rất đơn giản, hoạt động này không chỉ có thể làm buông lỏng thể xác lẫn tinh thần, mà còn giúp rèn luyện thân thể, đối với những người làm về kỹ thuật như bọn họ mà nói là vô cùng thích hợp, hơn nữa cả nam lẫn nữ đều chơi được.

Theo ý kiến chung, nhưng nghiêm chỉnh mà nói, không hề bao gồm Diệp Mân trong đó. Bởi vì lúc Tần Mặc trưng cầu ý kiến, cô cho ra câu trả lời tiêu chuẩn của nữ sinh —— Sao cũng được.

Tương đương với bỏ quyền lựa chọn.

Thế là sau một tiếng, cô đi theo tới một khu thương mại có sân patin dưới lòng đất nào đó.

Hôm nay là ngày làm việc, lúc này sân patin không có nhiều người, trong sân chỉ có vài đôi nam nữ trông rất trẻ tuổi đầy nhiệt huyết thanh xuân, nhìn bộ dáng chắc cũng là những sinh viên rảnh rỗi đến đau trứng.

Từ dáng vẻ tươi cười vui vẻ của những người trẻ này liền, trượt patin đúng là hoạt động mà tất cả nam nữ đều thích hợp về cả thể xác và tinh thần.

Chỉ là ——

Diệp Mân không biết chơi.

Cô ngồi trên ghế dài chậm rãi thay giày trượt patin, ngẩng đầu một cái, Lâm Khải Phong cùng Giang Lâm đã lướt đi một cách nhẹ nhàng, chỉ còn lại sót lại Tần Mặc đang đứng trước mặt cô, nghiêng đầu vểnh khóe miệng lên, cười như không cười nhìn mình.

Cậu vốn bình thường đã rất cao, giờ phút này mang thêm giày trượt patin, Diệp Mân từ dưới nhìn lên, thật trông giống như nhìn một đỉnh núi chọc trời.

"Cậu đi chơi đi, không cần phải để ý đến tôi!" Cô nói.

Tần Mặc nói: "Hoạt động này đặc biệt vì cậu mà chuẩn bị đấy, bằng không chúng tôi đã đi chơi những nơi mà đàn ông thích rồi."

Diệp Mân: "Đi dạo kỷ viện sao?"

". . ."

Tần Mặc cười đưa tay chọc vào trán cô, nói, "Tôi phát hiện cậu rất biết làm người ta nghẹn đấy. Nhanh nào, tôi dạy cho cậu." Dứt lời, vươn tay về phía cô, "Học bá các cậu không phải học gì cũng nhanh à? Trượt băng rất đơn giản, chẳng mấy chốc sẽ biết ngay."

Diệp Mân nhìn về bàn tay phải thon dài khớp xương rõ ràng đang duỗi trước mặt mình của cậu, im lặng một chút, qua loa nói: "Không cần đâu, học bá chúng tôi thích tự học."

Tần Mặc sửng sốt một chút, tay còn đặt ở không trung, hơi có chút hạ xuống không biết để ở đâu, nói: "Được rồi, vậy chính cậu cẩn thận một chút, có gì cần cứ gọi tôi."

Diệp Mân cười gật đầu: "Được."

Tần Mặc nhìn cô một lát rồi quay người lướt về phía sân băng.

Ánh mắt Diệp Mân yên lặng đuổi theo bóng lưng cao lớn của cậu.

Cậu hiển nhiên rất am hiểu loại vận động này, nhìn giống như đang đi dạo nhàn nhã, thoải mái lại thành thạo điêu luyện. Thỉnh thoảng biểu diễn một ít kỹ xảo nhỏ, ví dụ như tùy ý xoay tròn, hoặc là xoay người bo cua ngược lại, động tác tự nhiên lại phóng khoáng, cơ hồ lập tức trở thành tiêu điểm trong sân trượt.

Cậu ở đây mới trượt chưa đến nửa vòng sân, liền có hai cô gái trẻ tuổi tiến đến bên cạnh cậu, cùng cậu bắt chuyện.

Bản lĩnh trêu chọc này, thật sự là ở nơi nào cũng đều có thể biến thành sân nhà của mình.

Diệp Mân thầm thở dài, thu hồi ánh mắt, chuyên tâm nghiên cứu đôi giày trượt patin dưới chân kia.

Cô vận động không kém, năng lực thăng bằng cũng không tệ. Khi còn bé học xe đạp, mười mấy phút đã học được, nhưng trượt băng hình như không đơn giản như cô tưởng tượng.

Vừa cẩn thận từng li từng tí thử thăm dò đứng lên, xém chút nữa liền lảo đảo ngã sấp xuống, cũng may kịp thời đỡ lan can bên cạnh mới không ở trước mặt mọi người mà té như chó gặm bùn.

Cô đành phải ngồi lại, quay đầu nghiêm túc quan sát động tác của mọi người trong sân, ở trong lòng yên lặng phân tích.

Tần Mặc trượt hai vòng, đuổi những cô gái quẩn quanh cậu đi, trượt đến bên ghế dài tìm Diệp Mân, lại phát hiện người không có ở đây.

Cậu ồ lên một tiếng, trở lại trong sân, chậm rãi hết nhìn đông tới nhìn tây về những người đang trượt.

Một lát sau, quả nhiên thấy cách đó không xa, một hình bóng đang trượt từ từ.

Khóe miệng của cậu khẽ cong, bước nhanh về phía trước, trượt qua bên trái Diệp Mân lên trước, rồi kịp thời giảm tốc độ lại, đối mặt với cô sau đó lui về một bên, vừa cười nói: "Không tệ nha! Nhanh như vậy đã biết."

Diệp Mân ngẩng đầu nhìn cậu, vẻ mặt hiếm khi lộ ra vài phần đắc ý không che dấu, hất cằm nói: "Học bá chúng tôi học gì cũng nhanh như vậy."

Chẳng qua, sự thật chứng minh, làm người vẫn không thể quá kiêu ngạo.

Còn chưa dứt lời, bỗng nhiên một tiểu đội xe lửa do những đôi nam nữ trẻ tuổi hợp lại, cười đùa từ bên cạnh lướt nhanh qua, đuôi xe lửa kia đong đưa với biên độ quá lớn, lúc lao qua bên người cô, không cẩn thận đụng một chút.

Thật ra lực chạm rất nhỏ, chỉ có thể coi là nhẹ nhàng đụng phải.

Nhưng mà cô chỉ vừa mới miễn cưỡng trở thành một tay mơ tự trượt, còn cách việc điều khiển thành thạo đôi giày trượt patin rất xa, bị họ đụng một cái, thân thể lập tức mất thăng bằng, thất kinh hướng phía trước ngã xuống.

Trong lúc hốt hoảng, dĩ nhiên là bắt hết thảy những thứ có thể với tay đến. Mà vật duy nhất ở phía trước, chính là Tần Mặc.

Ngược lại Tần Mặc lại phản ứng rất kịp thời, lúc cô bị đụng vào, cơ hồ lập tức đưa tay mình ra trợ giúp, đỡ lấy cánh tay của cô.

Bất đắc dĩ, thân thể mất thăng bằng làm tay chân luống cuống, Diệp Mân không chỉ không thể phối hợp với sự giúp đỡ của Tần Mặc, mà còn đem toàn bộ thân mình đè trên cái phao cứu mạng là cậu.

Vì vậy, khi cô ngã sấp xuống, đồng thời "Tần phao cứu mạng" đáng thương cũng bị cô làm cho hoàn mỹ ngã nhào xuống đất.

Tần Mặc suy cho cùng kinh nghiệm phong phú, từ lúc té đến lúc ngồi dưới đất, một tay kịp thời chống đỡ thân thể, một tay đỡ lấy người đang nằm sấp trên người mình. Nhẹ nhàng liền khống chế được thế cục.

So với động tĩnh của cậu, Diệp Mân hiển nhiên là chật vật hơn, thật lâu mới từ từ hoàn hồn lại sau cảm giác sợ hãi, ngẩng đầu chính là gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc đang ngậm lấy ý cười của Tần Mặc.

Cô thậm chí còn thấy rõ điều đó mơ hồ như chực trào ra sau đôi lông mi dài đen nhánh giống như cây quạt nhỏ của cậu.

Bởi vì té trên người cậu, Diệp Mân ngược lại không cảm thấy đau. Chỉ là lúc kịp phản ứng, tư thế này của hai người họ thật sự là không phù hợp lại mập mờ —— cả người cô nằm sấp, hai tay chống trên ngực cậu.

Dưới bàn tay là bắp thịt rắn chắc của một người đàn ông, cực kỳ rõ ràng.

Cô gái dù bình tĩnh như thế nào đi nữa, lúc này cũng không tránh khỏi lỗ tai có chút nóng lên.

Lòng bàn tay giống như bị bỏng, vội buông ra, sau đó ngồi lùi ra sau.

"Cậu. . . không có sao chứ?" Cô hạ giọng, có chút không được tự nhiên mở miệng hỏi.

Tần Mặc chậm rãi ngồi thẳng lên, giang rộng đôi chân dài đang mang giày trượt, hai tay khoác lên đầu gối, tư thế cà lơ phất phơ.

Cậu nhìn gương mặt hơi ửng hồng của cô, cười trêu chọc nói: "Không nghĩ tới học bá các cậu không chỉ học chuyện gì cũng nhanh, mà còn rất am hiểu lúc ngã sấp xuống bắt người ta làm đệm thịt đấy."

Diệp Mân: "Tôi cũng không phải cố ý, chỉ là thân thể mất thăng bằng, khẩn trương theo phản xạ có điều kiện thôi."

Tần Mặc nói đùa: "Học bá các cậu cũng khẩn trương sao?"

Diệp Mân nghiêm mặt nhìn cậu, không nói một lời.

Tần Mặc sờ nhẹ mũi, đứng lên, khom người duỗi hai tay ra trước mặt cô: "Biết cậu lợi hại rồi, đừng cậy mạnh nữa. Tôi dạy cho cậu, làm một khóa học cấp tốc, lúc ngã xuống còn có thể làm đệm thịt cho cậu."

Diệp Mân ngẩng đầu, chạm phải đôi con người màu hổ phách mang theo ý cười kia, do dự một chút, cuối cùng vẫn đem hai tay giao cho cậu.

Tay của chàng trai và cô gái lần đầu tiên nắm vào nhau.

Tay của cậu so với cô lớn hơn rất nhiều, ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay có vệt chai thật mỏng cùng cảm giác ấm áp tràn trề.

Diệp Mân không nhớ rõ chính mình đã cùng người con trai khác nắm tay nhau chưa, có lẽ cũng có, nhưng chắc là lúc còn nhỏ chưa biết chuyện gì, không có chút hành động mập mờ nào.

Sau khi trưởng thành đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc gần với một người con trai đến thế.

Hơn nữa người này vẫn là Tần Mặc.

Tần Mặc sau khi nắm chặt tay cô, hơi dùng sức, liền đem người từ dưới đất kéo lên.

"Cậu vừa rồi mới tự mình học, động tác cũng tương đối chuẩn đấy, chỉ cần khống chế tốt giày trượt băng dưới chân, làm vài vòng cho quen thuộc, hẳn là sẽ tốt thôi."

Hai tay cậu kéo tay cô, ở trước mặt cô di chuyển lui về sau.

Lực trong lòng bàn tay cậu ẩn chứa nhiệt độ nóng bỏng.

Bởi vì áp sát quá gần, hoocmon ấm áp nam tính đập vào mặt, Diệp Mân bỗng nhiên thật không dám ngẩng đầu, chỉ có thể giả bộ nhìn giày dưới chân, cố gắng làm cho toàn bộ lực chú ý đều tập trung trên đôi giày trượt patin kia.

"Ai! Ghê nha!"

Lâm Khải Phong trượt đến bên cạnh hai người họ, thấy Tần Mặc đang tự tay chỉ dạy, vô cùng kinh ngạc, "Lão Tần cậu lại có thể kiên nhẫn nắm tay dạy người khác sao, đúng là mặt trời thật sự mọc đằng tây sao."

Tần Mặc nói: "Tớ làm sao mà lại không thể dạy người khác?"

Lâm Khải Phong nói: "Lúc cao trung tớ vừa mới học trượt băng ấy, muốn cậu hướng dẫn tớ một chút đã không muốn mà?"

Tần Mặc nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn cậu ta một cái: "Cậu là một tên đầu gốc, vài ngày mới học được, tiểu Diệp học bá nhà người ta vừa rồi đã có thể tự trượt, cậu còn mặt mũi so sánh sao?"

Vô tình nhận đả kích, bạn học Lâm chống nạnh gượng cười hai tiếng: "Thật xin lỗi, quấy rầy!" Nhanh như chớp trượt đi.

Diệp Mân ngẩng đầu nhìn người con trai trước mặt một chút, thuận miệng hỏi: "Cao trung các cậu đã là bạn bè sao?"

Tần Mặc thở dài: "Lúc trước tuổi nhỏ không biết gì, nào biết đã kết giao với bạn xấu."

Diệp Mân cười khẽ: "Cậu mà còn nói người ta là bạn xấu?"

Tần Mặc ung dung gật đầu: "Đang ở trước mặt học bá, quả thật không dám tự xưng là bạn xấu".

Diệp Mân nghiêm mắt trừng cậu.

Bởi vì không đeo kính, con ngươi trắng đen rõ ràng của cô trong suốt giống như vừa được rửa qua nước, bộ dáng trừng mắt như giận mà không phải giận kia, lại để cho người ta nhìn ra mấy sinh động khó thấy được.

Không hiểu sao trong lòng Tần Mặc hơi hồi hộp một chút, tiếp theo lại câu môi cười xấu xa, đột nhiên nói: "Tăng thêm tốc độ đây!"

Cậu bỗng nhiên buông một tay cô ra, xoay người kéo cô, đột nhiên tăng tốc độ.

Diệp Mân sợ hết hồn, đuổi sát theo.

Gió đập vào mặt, cảm giác mất khống chế này, để cho người ta cảm nhận được sự hưng phấn kinh hồn bạt vía.

Một tay cậu kéo cô, không hiểu sao lại làm cho cô cảm thấy an tâm, không chút do dự đi theo tiết tấu của cậu.

Thời gian dần trôi qua, cảm giác sợ hãi đã bị một loại sảng khoái đến hoa mắt thay thế.

Tựa như mọc thêm cánh, tự do tự tại bay lượn trên không trung.

Thuận lợi trượt hai vòng, hai người lại gặp tiểu đội xe lửa của những thiếu niên ở đối diện kia.

Tần Mặc quay đầu nhìn vào mắt Diệp Mân, nhếch khóe môi lộ ra một nụ cười xấu xa: "Ổn định!"

Diệp Mân thấy vẻ mặt này của cậu, liền đoán được cậu khẳng định là muốn gây sự.

Quả nhiên, cậu đưa cô đến vị trí lúc nãy ngã, đem cô ngăn cách với tiểu đội kia, một tay kéo, một tay nhanh chóng hướng đụng vào đầu xe lửa.

Diệp Mân quả thực bị dọa đến rớt tim, nhưng lại cái gì cũng không làm được.

Đi đầu xe lửa là một cậu trai nhỏ tuổi, thấy có người hướng xông về phía mình, vội vàng thất kinh phanh lại né tránh.

Không ngờ, lúc Tần Mặc chỉ cách cậu ta khoảng nửa thước, bỗng nhiên đổi hướng, kéo Diệp Mân đang chịu đựng ở bên người cậu lướt qua. Mà tiểu đội xe lửa đáng thương bởi vì đầu tàu đột nhiên phanh lại, người phía sau chưa kịp phản ứng đã bị dừng lại.

Một nhóm những thiếu niên kia, giống hệt như là quân bài domino, rầm rầm lần lượt ngã xuống.

Nhịp tim của Diệp Mân đập nhanh, vốn đang lo lắng cậu làm chuyện có thể gây phiền toái hay không, cô quay đầu nhìn những người trên mặt đất, đã thấy những người ngã xuống kia cùng nhau cười.

Tần Mặc huýt sáo về phía họ, quay đầu lơ đễnh về phía cô cười nói: "Đừng lo lắng, trượt băng đều chơi như vậy."

". . ." Trái tim nhỏ bé Diệp Mân từ từ đập bình thường trở lại.

Các ngươi trong thành phố của cậu thật biết chơi đấy.

Vài vòng nữa, bởi vì có Tần Mặc bảo vệ hộ tống, Diệp Mân không ngã nữa, cũng coi như chân chính nhập môn.

Trở lại dựa vào lan can nghỉ ngơi, gương mặt trắng noãn kia của cô đỏ bừng sau khi vận động đến choáng váng, trên trán cũng lấm tấm vài giọt mồ hôi nhỏ. Nhưng cả người khó có khi cảm thấy tâm trạng sảng khoái như vậy.

Loại vận động này tốn năng lượng hơn so với việc chạy bộ đơn thuần rất nhiều.

Cô uống một hớp nước, đem tóc đang dính chút mồ hôi vắt sang sau tai, phát hiện Tần Mặc đang đứng bên cạnh nhìn cô, quay đầu kỳ quái hỏi: "Nhìn cái gì?"

Tần Mặc lười biếng tựa vào lan can, dáng vẻ cà lơ phất phơ, đối diện với ánh mắt của cô, đưa tay sờ cằm một cái, có chút nhíu mày, như có điều suy nghĩ nói: "Tôi cảm thấy cậu và thời điểm chúng ta mới quen thật không giống nhau."

Diệp Mân mặt không chút biểu tình nhìn cậu: "Chỗ nào không giống chứ?"

Tần Mặc nói: "Chính là. . ."

Đúng nhỉ, là chỗ nào không giống trước?

Cậu nhận ra chính mình cũng không thể nói sao cho đúng.

Im lặng một lúc, khóe miệng cậu bỗng lại nhếch lên, cười nói: "Dù sao cũng chính là không giống."

Diệp Mân cười nhẹ lắc đầu, vô ý thức nắm lấy tay phải, trong lòng bàn tay còn dấu vết mồ hôi chưa khô, hẳn là vẫn còn nhuốm mùi của riêng cậu ấy.

*

Từ sân patin đi ra, đã chạng vạng tối, chính là giờ cơm, Giang Lâm cùng Lâm Khải Phong đã đói đến gào khóc kêu cha gọi mẹ, trong trung tâm thương mại quả thật không thiếu thứ gì, muốn ăn uống phóng túng cỡ nào cũng không sợ không có.

Tần Mặc vung tay lên, mang bọn họ đi ăn lẩu.

Buổi ăn tối cùng những ô vuông đỏ trên nồi lẩu Trùng Khánh, làm từng người mặt đỏ tới mang tai mồ hôi đầm đìa.

Ăn uống no say rồi thì dẹp đường hồi phủ. Nào biết tâm tình hôm nay của Tần thiếu gia không phải tốt bình thường, hào sảng vung tay lên, lấy danh nghĩa chia lợi nhuận hoa hồng trước, dẫn mọi người đi mua sắm.

Lâm Khải Phong cùng Giang Lâm một điểm khách khí cũng không có, cả người toàn mùi lẩu, tiến vào cửa hàng AJ, mỗi người cầm hai chiếc túi xách kiểu mới nhất, hưng phấn ôm vào trong ngực đến nỗi chỉ kém chút nữa biểu diễn lăn lộn ngay tại chỗ.

Tần Mặc một bên chọc khóe hai tên mọt sách còn bày đặt mua cái gì AJ, một bên chính mình cũng tùy tiện cầm lên hai túi, sảng khoái đi thanh toán hóa đơn.

Nhắc đến, những người anh em này ngoại trừ Giang Lâm miễn cưỡng còn được gọi là còn trẻ ra, thì tuổi tác của bọn họ cũng không coi là nhỏ, đặt ra ngoài, chính là đã có thể dốc sức xây dựng sự nghiệp nuôi sống gia đình rồi đấy.

Nhưng vì bất kỳ nguyên do gì mà chưa chính thức bước vào xã hội, thì mặc kệ là Tần Mặc, hay là Lâm Khải Phong, đều còn mang theo hơi thở của tuổi trẻ, thậm chí hơi có vài phần ngây thơ như lúc cao trung nữa cơ.

Trong đầu Diệp Mân nghĩ thầm, chính mình cũng như vậy không phải sao?

Cô cũng giống như bọn họ, cũng còn chưa kịp đối mặt với hiện thực xã hội đầy tàn khốc.

Trường học vẫn là nơi tốt nhất.

Sẽ vì bọn họ ngăn cản mưa gió cùng hiểm ác, tạm thời giữ lại cho đến khi tới điểm cuối cùng trần trụi kia.

Cô không biết tương lai sẽ như thế nào?

Nhưng cô nghĩ, chính mình sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ những tháng ngày ngắn ngủi này, nhìn thì bình thản, nhưng lại không hề giống như người khác.

"Đi! Đi chọn của cậu." Từ cửa hàng AJ đi ra, Tần Mặc nhướng lông mày, vô cùng hào sảng nói với cô gái bên cạnh.

"Tôi?" Diệp Mân sửng sốt một chút, "Tôi cũng không cần gì cả."

"Như vậy sao được? Chúng ta hiện tại là một nhóm, mà một nhóm thì chú trọng nhất chính là cái gì? Chính là đoàn kết cùng công bằng. Mọi người đều mua, sao cậu có thể không mua?"

Lâm Khải Phong ôm AJ âu yếm, cười hì hì phụ họa: "Đúng vậy, vất vả lâu như thế, dù sao cũng phải thưởng một chút cho chính mình chứ, lão Tần chia trước hoa hồng cho chúng ta, chỉ cần nhớ rồi sau này lưu vào sổ sách quyết toán lại, cậu không cần khách khí đâu."

Giang Lâm liên tục gật đầu.

Diệp Mân do dự một chút, cảm thấy mình xác thực không cần thiết tỏ ra xa lạ như vậy, liền gật đầu nói: "Cái kia. . . Không thì tôi cũng mua một đôi giày thể thao vậy."

Tần Mặc tranh luận: "Cậu là một cô gái mà sao mỗi ngày đều mang giày thể thao thế, không chê phiền sao! Nào đến đây, đến tiệm giày cho nữ."

*

Tần Mặc đối với nhãn hiệu giày cho nữ hiển nhiên không hề lạ lẫm, mang người tiến vào một cửa hàng không hề rẻ chút nào.

Diệp Mân bình thường không để ý lắm, đôi giày trên chân cơ hồ không vượt quá ba trăm. Mà ở đây một đôi phổ biến cũng đã hai ngàn trở lên, đối với cô mà nói thật sự là có chút đắt.

Nhưng Tần Mặc không cho cô cơ hội cự tuyệt, gọi nhân viên chọn lấy hai đôi cao gót kiểu mới nhất, cưỡng ép để cô mang thử, sau đó cậu dùng thẩm mỹ của một tên trai thẳng, hài lòng chọn một đôi.

Diệp Mân còn có chút chóng mặt chưa kịp phản ứng, trên tay đã nhiều thêm một chiếc túi mua sắm.

Tần Mặc nghiêng đầu từ trên xuống dưới dò xét cô một phen, vuốt cằm nói: "Chỉ có giày thì chưa đủ, đến mua một bộ quần áo phối với giày mới được."

". . . Không cần." Mặc dù tài chính mua sắm trên danh nghĩa là hoa hồng của sau này chia cho cô, nhưng dù sao cũng là từ trong túi Tần Mặc móc ra, mà tương lai ra sao vẫn chưa biết được, hiện tại đây chính là ngân phiếu khống. Diệp Mân vô luận như thế nào cũng không có cách nào thản nhiên tiếp nhận giống như hai người còn lại.

Nào biết, Lâm Khải Phong cùng Giang Lâm cũng bắt chước ồn ào: "Như vậy sao được? Cậu thế nhưng là một cành hoa của đoàn đội chúng ta, không thể để mất mặt được."

Tần Mặc đắc ý hơi giật lông mày.

Thế là Diệp Mân, lần đầu tiên từ trước đến nay bước vào cửa hàng thời trang nữ chỉ từng thấy trong quảng cáo.

Lúc này đã vào giữa xuân, chính là mùa mà váy mùa xuân-hạ được đưa ra thị trường, nhân viên cửa hàng nhiệt tình, chọn cho Diệp Mân một bộ váy màu xanh lam kiểu mới quyến rũ.

Khi bị cưỡng ép đẩy vào phòng thử quần áo, Tần Mặc vẫn không quên đem giày nhét đến, nói: "Phối đồ thử, nhìn xem hiệu quả thế nào."

Thật đúng là quen cửa quen nẻo, ánh sáng của trai thẳng.

Đứng trong phòng thử quần áo, Diệp Mân rốt cục cũng được yên tĩnh sau một màn rối loạn, không khỏi thở phào một cái.

Cô nhìn giày cao gót cùng váy trong tay, ngũ vị tạp trần.

Cởi sweater ra, đem váy màu lam mới toanh thay vào, kích cỡ thật vừa người, sau đó lại kết hợp với đôi giày cao gót màu đen kia.

Trong phòng thử đồ không có gương, cô cũng không biết chính mình mặc vào có ra sao không, chỉ cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Cô là cô gái được cha nuôi lớn lên, vẫn là lần đầu tiên mặc trang phục như vậy.

Nghĩ đến ba chàng trai đứng phía ngoài, cô do dự một chút, mới đưa tay cửa mở ra.

"Oa a, đẹp quá! Quả nhiên nhành hoa khoa điện tử chúng ta không phải là dùng để trưng cho đẹp." Âm thanh Lâm Khải Phong nhảy nhót vang lên trước.

Bị ba tên con trai cộng thêm một nhân viên cửa hàng xa lạ đứng xem, dù Diệp Mân bình tĩnh thế nào, cũng không nhịn được mà vành tai có chút nóng lên.

Cô ngẩng đầu, vừa vặn đứng cách hai bước với đôi mắt hẹp dài kia của Tần Mặc

Cậu lười biếng tựa trên bức tường màu trắng, khóe miệng vểnh lên một bên, dáng vẻ giống như cười mà không cười, con ngươi màu hổ phách có chút ánh sáng đang nhảy nhót.

Cậu không nói gì, chỉ là bình tĩnh nhìn cô.

Nhân viên cửa hàng cười nói: "Chiếc váy này rất thích hợp với mỹ nữ da trắng như cô, cô mặc thật sự là quá đẹp."

Diệp Mân chậm rãi xoay người, nhìn về tấm gương trên cửa phòng thử đồ.

Cô có thói quen ăn mặc đơn giản nhẹ nhàng, cho nên không nhớ rõ chính mình đã bao lâu không mặc váy như thế này, mà trên chân là đôi giày cao gót tám centimet lần đầu mang thử.

Nhưng đúng là đẹp mắt.

Đẹp mắt đến có chút lạ lẫm.

Tần Mặc đứng ở sau lưng cô, nhìn bóng lưng người trước mắt cùng người trong gương.

Bởi vì không đeo kính, tóc được vén lên tai sau, lộ ra gương mặt nhỏ sạch sẽ thanh tú.

Làn da trắng nổi trội tại thời điểm này liền hiện ra. Không cần trang điểm, chỉ cần mặc vào một bộ quần áo tươi đẹp, tựa như đóa hoa sen thanh khiết được chạm khắc một cách thật tự nhiên.

Tần Mặc lần đầu phát hiện ra, hóa ra định nghĩa của từ "đẹp" được chia thành rất nhiều loại. Dạng vẻ đẹp thanh nhã mộc mạc này, so với vẻ đẹp nồng đậm sự khoe khoang, càng khiến cho người ta cảm thấy đặc biệt.

Cậu câu môi không tiếng động cười, nhịn không được huýt sáo một cái.

Diệp Mân quay đầu nhìn cậu.

Cậu đứng thẳng dậy, nói: "Bộ này đi."

Mặt Diệp Mân lộ vẻ do dự: ". . . Hay là thôi đi, tôi cảm thấy tôi không thích hợp lắm đâu."

Tần Mặc bình tĩnh nhìn về phía cô.

Lâm Khải Phong nhảy đến nói: "Làm sao không thích hợp? Ngày mai cậu mặc đi học, bảo đảm chọc mù mắt mọi người vì sự xinh đẹp của mình, từ nay về sau sẽ ngồi vững danh hiệu hoa khôi khoa điện tử."

Tần Mặc cong môi, không nói lời gì nữa, trực tiếp lấy thẻ đi tính tiền.

*

Buổi tối trở lại ký túc xá, sau khi tắm rửa xong, Diệp Mân suy nghĩ một chút, lại lấy ra váy vừa mới mua cùng giày cao gót thay vào, đứng trước tấm gương to sau cửa.

Tiêu Vũ từ ban công tiến đến, ánh mắt sáng lên: "Quần áo mới? Giày mới?"

"Ừ." Diệp Mân gật đầu.

Tiêu Vũ đi tới, nhìn cô từ trên xuống dưới, mặt mũi tràn đầy kinh diễm: "Quá đẹp! Chính cậu tự mua sao? Sao chọn được thế?"

Diệp Mân từ chối cho ý kiến chỉ ừ một tiếng.

Tiêu Vũ tựa như nghĩ tới cái gì, từ trong ngăn kéo lấy ra một thỏi son chưa dùng bao giờ, tiến đến trước gót chân cô, tô trên môi cô hai cái: "Như thế này thì càng hoàn mỹ."

Đôi môi Diệp Mân mang màu sắc trắng nhạt, đây là nguyên nhân làm cho cô nhìn trông có vẻ lạnh nhạt.

Giờ phút này tô lên một chút son môi, thật đúng là dùng bút vẽ mắt rồng.

Người trong gương, phảng phất thay đổi hình dạng.

Xinh đẹp.

Mặc dù không đến mức kinh diễm, nhưng cũng cực kỳ xinh đẹp.

Dạng này làm cho chính cô cảm thấy rất xa lạ, nhưng lại thật giống như có chút quen thuộc.

Cô chợt nhớ đến mười ba người bạn gái trước kia của Tần Mặc, cô gái trong gương lúc này, không phải tương tự những cô gái xinh đẹp kia sao?

Cô bỗng nhiên không còn chút hứng thú nào.

Hóa ra cuối cùng cậu vẫn thích vẻ đẹp thế này.

Mà cách ăn mặc của cô lại như thế, không có khả năng trở thành người nổi bật.

Càng không hứng thú trở thành một người trong số đó.

Cô tìm khăn tay đem son môi lau đi, cởi váy cùng giày cao gót ra, nhét vào dưới đáy ngăn tủ.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz