Hien Dai Ai Lay Lay Ai Cam Yen
Khách sạn tháp Vàng, đúng như cái tên, quy mô bề thế, được phủ một màu nhũ vàng sang trọng, tọa lạc tại trung tâm thành phố, phía trước là đường Cù Chính Lan, phía sau đứng trông ra có thể thấy toàn cảnh dòng Sông Đà. Cơ quan Minh Hà đã một hai lần tổ chức sự kiện ở đây, địa điểm lại gần thư viện, nên cân nhắc qua lại, giám đốc liền tin tưởng chọn làm nơi tổ chức lễ cưới cho con trai.
Minh Hà đón tiếp hết lượt khách, đã trưa trật, bụng cũng đói meo, được giám đốc kéo về bàn riêng ngồi ăn. Cô không khách sáo, mặc kệ bên cạnh mọi người còn chúc tụng, tán chuyện trên trời, dưới bể, bình tĩnh ăn cho lửng dạ mới góp phần vào. Mọi người cùng bàn đều là người quen, biết tính cách cô, chỉ trêu chọc vài câu chứ không trách, sau thấy Hà cầm ly mời rượu giám đốc thì nhào vào lấy đủ lí do, ép cô uống.
Minh Hà thầm rên trong lòng, được một lúc liền khéo léo xin đứng dậy, đi ra nhà vệ sinh, lúc ngang qua một bàn, không nhịn được dừng lại.
Bàn ngồi 10 người, cũng vào lúc tàn cuộc. Trong khi mọi người còn ăn hoa quả, một cô gái trẻ diện bộ váy đỏ rực, đã vô tư ngồi tô lại son môi. Phụ nữ phô bày điệu đà không phải điều giật gân gì, nhưng gương mặt cô gái này lại giống cô một cách kỳ lạ. Minh Hà nhìn kỹ thêm vài giây, xong rảo chân đi tiếp, ngoài ý muốn gặp Mạnh Triết đang từ hướng cửa đi vào.
Biết rõ anh đã trông thấy cô, nhưng chân cô tự chủ trương, ngoặt vào góc cột né tránh. Để khỏa lấp, Hà rẽ luôn sang hướng một bàn có người quen, giả vui vẻ trò truyện.
- Phải phạt đấy, mọi người chờ cậu mãi...
- Thì em đã đến còn gì, xin tự uống trước ba chén chịu phạt, thật sự đang lúc bận rộn, không rời đi được.
Minh Hà không cần quay lại, vẫn có thể hình dung rõ cảnh Triết sảng khoái uống hết ba ly rượu, được mọi người hoan hô, xong nhào vào dìm anh như thế nào. Bát đũa mới lại được đưa lên, giám đốc thư viện sang kéo anh về ngồi cùng, tay bắt mặt mừng như thể bạn thâm giao lâu ngày gặp lại.
Qua bao năm, anh đã thay đổi thật nhiều, không chỉ có vẻ ngoài, mà cả cái tính e dè, nhút nhát cũng đã không còn bóng dáng.
- Cậu đến muộn, tất nhiên phải phạt, nhưng tôi còn muốn uống rượu em dâu mời nữa, gọi cô ấy đến đây đi...
- Em đây rồi, bác cũng thật tính toán - Giọng phụ nữ khéo léo vang lên, cùng với tiếng giày cao gót nện trên sàn gạch, bóng người đỏ rực như hoa lửa lướt qua khóe mắt Hà. Bất giác, cô nâng ly rượu vừa được ấn vào tay, một hơi uống cạn.
Tiếng hoan hô nồng nhiệt tràn ngập, không còn phân biệt được từ hướng nào phát ra. Đầu Minh Hà choáng váng, vội vịn bàn, xin phép mọi người ra ngoài, theo hướng cầu thang đi nhanh lên trên lầu.
Cô tìm chỗ cửa sổ, đứng gục mặt xuống hai tay, trong lòng cảm thấy thê thiết.
Ông trời thật biết ưu ái, đem hết mọi khúc mắc của cô dồn lại, nhét vào tận tay, buộc cô phải đón nhận. Cô mới không muốn thấy, không muốn nghĩ gì cả, kệ đời mọi thứ.
Thật là một đống lộn xộn, gặp lại như vậy thà không gặp còn hơn.
Vì trốn hai vợ chồng Mạnh Triết, Hà ở trên lầu nghịch điện thoại hai tiếng đồng hồ, đến lúc Hiếu gọi tìm, mới lò dò đi xuống. Giúp Hiếu thu xếp, thanh toán xong tất cả, trời đã nhá nhem tối. Hiếu làm hết trách nhiệm, đèo Hà về tận nhà, trên đường còn không ngừng cằn nhằn sao Hà không dùng xe máy, sao đường xa thế, vắng thế, chẳng chút an toàn.
Hà ôm eo Hiếu, trộm chút ấm áp, thầm nghĩ, nếu không có người ở bên, có lẽ thật lâu nữa cô cũng không nhận ra, mình đã cô độc đến thế nào.
Tạm biệt Hiếu, Hà đứng nhìn theo một lúc, tâm trạng có chút sụt giảm, chẳng muốn vào nhà. Sương đêm tháng 11 lảng vảng, rớt trên tóc cô, nghe lành lạnh.
- Giá mà có lúc, em cũng trông ngóng anh như thế!
Mạnh Triết chứng nào tật ấy, như kẻ rình rập bước ra khỏi bóng cây, quần áo nguyên phom lúc trưa, chỉ có cà vạt là hơi xốc xếch. Hà bực bội trong lòng, quay gót đi vào nhà.
- Anh đến đây làm gì, em không muốn thấy anh.
- Hà...- Mạnh Triết lao đến nắm chặt cổ tay cô - Em không nhớ anh chút nào sao?
- Anh tự kỷ à - Hà cay độc - Vợ anh mới là người anh nên nhớ..
- Hà, mọi chuyện không như em tưởng tượng...
- Em chẳng tưởng gì cả, chúng ta cũng không là gì của nhau mà suy đoán này nọ...em mệt rồi, anh về đi...
- Hà, đừng xua đuổi anh, có được không - Triết dấn lên ôm vai cô - Anh nhớ em vô cùng, không ngày nào là không nhớ...
- Anh...thật...- Hà bưng mắt, cố hít thật sâu vẫn không ngăn được nước mắt ấm ức trào ra, lời chua cay bị thít lại trong họng, chẳng tài nào thoát ra được. Người này thật quá đáng, tham lam đến vậy, vô sỉ đến vậy, coi cô như gỗ mục sao.
Hà đẩy mạnh Triết, muốn vùng ra liền bị anh cố chấp ôm chặt, môi tìm lấy môi cô, ngấu nghiến hôn lên, đau rát.
- Em ấm áp như vậy, sao cứ tỏ ra lạnh lùng - Triết kề môi bên tai Hà, giọng nói da diết làm tim cô run rẩy - Anh không trêu đùa, em có hiểu hay không?
- Em không muốn hiểu, xin anh đấy, để em yên...
- Để em yên với nỗi sầu não của em, để em mãi một mình khổ sở... Hà, đã bao giờ em yêu ai thật lòng chưa?
- Chắc chắn không phải anh...
- Đúng vậy, anh không có được ân huệ đó, nhưng em thử đặt tay lên ngực em xem, em đã được yêu thực sự bao giờ chưa, em không muốn thử sao..
- Em không cần thứ xa xỉ đó, bỏ em ra - Hà ương bướng giãy dụa - Em đã bằng này tuổi rồi, anh hiểu không, em không cần ba cái thứ lăng nhăng ấy, em cần sự ổn định...
- Vậy là em vẫn chưa bao giờ sống thật với mình, em cần sự ổn định chẳng qua vì sợ hãi, em chưa yêu ai hết mình để có thể hi sinh vì họ, em thấy thế là đủ sao Hà?
- Vậy anh đã có nó, anh đủ can đảm chứ gì - Hà nhìn vào mắt Triết - Anh nói thử xem, anh yêu vợ anh vì vợ anh giống em, hay anh quyến luyến em vì em giống cô ấy đây. Anh nói cái gì mà tình yêu, có thứ nực cười như thế sao, đã giống đến thế, không phải đều như nhau sao?
- Không như em nghĩ đâu..
- Vậy anh nói đi...- Hà thách thức, mắt thu vào hết vẻ ngập ngừng của Triết, cảm giác vô cùng thất vọng - nếu đã không nói được, vậy cũng chẳng có lòng thành hay tình yêu gì cả, em không muốn nhìn thấy anh nữa...
Dứt lời Hà giật mạnh tay, chạy vào nhà, vẫn như cũ không nghe thấy tiếng chân đuổi theo, cô đột nhiên sinh bực cả với bản thân mình. Cô còn chờ đợi cái gì kia chứ, tất cả đều sai, vốn dĩ mọi thứ đã chẳng nên diễn ra ngay từ đầu.
Minh Hà đón tiếp hết lượt khách, đã trưa trật, bụng cũng đói meo, được giám đốc kéo về bàn riêng ngồi ăn. Cô không khách sáo, mặc kệ bên cạnh mọi người còn chúc tụng, tán chuyện trên trời, dưới bể, bình tĩnh ăn cho lửng dạ mới góp phần vào. Mọi người cùng bàn đều là người quen, biết tính cách cô, chỉ trêu chọc vài câu chứ không trách, sau thấy Hà cầm ly mời rượu giám đốc thì nhào vào lấy đủ lí do, ép cô uống.
Minh Hà thầm rên trong lòng, được một lúc liền khéo léo xin đứng dậy, đi ra nhà vệ sinh, lúc ngang qua một bàn, không nhịn được dừng lại.
Bàn ngồi 10 người, cũng vào lúc tàn cuộc. Trong khi mọi người còn ăn hoa quả, một cô gái trẻ diện bộ váy đỏ rực, đã vô tư ngồi tô lại son môi. Phụ nữ phô bày điệu đà không phải điều giật gân gì, nhưng gương mặt cô gái này lại giống cô một cách kỳ lạ. Minh Hà nhìn kỹ thêm vài giây, xong rảo chân đi tiếp, ngoài ý muốn gặp Mạnh Triết đang từ hướng cửa đi vào.
Biết rõ anh đã trông thấy cô, nhưng chân cô tự chủ trương, ngoặt vào góc cột né tránh. Để khỏa lấp, Hà rẽ luôn sang hướng một bàn có người quen, giả vui vẻ trò truyện.
- Phải phạt đấy, mọi người chờ cậu mãi...
- Thì em đã đến còn gì, xin tự uống trước ba chén chịu phạt, thật sự đang lúc bận rộn, không rời đi được.
Minh Hà không cần quay lại, vẫn có thể hình dung rõ cảnh Triết sảng khoái uống hết ba ly rượu, được mọi người hoan hô, xong nhào vào dìm anh như thế nào. Bát đũa mới lại được đưa lên, giám đốc thư viện sang kéo anh về ngồi cùng, tay bắt mặt mừng như thể bạn thâm giao lâu ngày gặp lại.
Qua bao năm, anh đã thay đổi thật nhiều, không chỉ có vẻ ngoài, mà cả cái tính e dè, nhút nhát cũng đã không còn bóng dáng.
- Cậu đến muộn, tất nhiên phải phạt, nhưng tôi còn muốn uống rượu em dâu mời nữa, gọi cô ấy đến đây đi...
- Em đây rồi, bác cũng thật tính toán - Giọng phụ nữ khéo léo vang lên, cùng với tiếng giày cao gót nện trên sàn gạch, bóng người đỏ rực như hoa lửa lướt qua khóe mắt Hà. Bất giác, cô nâng ly rượu vừa được ấn vào tay, một hơi uống cạn.
Tiếng hoan hô nồng nhiệt tràn ngập, không còn phân biệt được từ hướng nào phát ra. Đầu Minh Hà choáng váng, vội vịn bàn, xin phép mọi người ra ngoài, theo hướng cầu thang đi nhanh lên trên lầu.
Cô tìm chỗ cửa sổ, đứng gục mặt xuống hai tay, trong lòng cảm thấy thê thiết.
Ông trời thật biết ưu ái, đem hết mọi khúc mắc của cô dồn lại, nhét vào tận tay, buộc cô phải đón nhận. Cô mới không muốn thấy, không muốn nghĩ gì cả, kệ đời mọi thứ.
Thật là một đống lộn xộn, gặp lại như vậy thà không gặp còn hơn.
Vì trốn hai vợ chồng Mạnh Triết, Hà ở trên lầu nghịch điện thoại hai tiếng đồng hồ, đến lúc Hiếu gọi tìm, mới lò dò đi xuống. Giúp Hiếu thu xếp, thanh toán xong tất cả, trời đã nhá nhem tối. Hiếu làm hết trách nhiệm, đèo Hà về tận nhà, trên đường còn không ngừng cằn nhằn sao Hà không dùng xe máy, sao đường xa thế, vắng thế, chẳng chút an toàn.
Hà ôm eo Hiếu, trộm chút ấm áp, thầm nghĩ, nếu không có người ở bên, có lẽ thật lâu nữa cô cũng không nhận ra, mình đã cô độc đến thế nào.
Tạm biệt Hiếu, Hà đứng nhìn theo một lúc, tâm trạng có chút sụt giảm, chẳng muốn vào nhà. Sương đêm tháng 11 lảng vảng, rớt trên tóc cô, nghe lành lạnh.
- Giá mà có lúc, em cũng trông ngóng anh như thế!
Mạnh Triết chứng nào tật ấy, như kẻ rình rập bước ra khỏi bóng cây, quần áo nguyên phom lúc trưa, chỉ có cà vạt là hơi xốc xếch. Hà bực bội trong lòng, quay gót đi vào nhà.
- Anh đến đây làm gì, em không muốn thấy anh.
- Hà...- Mạnh Triết lao đến nắm chặt cổ tay cô - Em không nhớ anh chút nào sao?
- Anh tự kỷ à - Hà cay độc - Vợ anh mới là người anh nên nhớ..
- Hà, mọi chuyện không như em tưởng tượng...
- Em chẳng tưởng gì cả, chúng ta cũng không là gì của nhau mà suy đoán này nọ...em mệt rồi, anh về đi...
- Hà, đừng xua đuổi anh, có được không - Triết dấn lên ôm vai cô - Anh nhớ em vô cùng, không ngày nào là không nhớ...
- Anh...thật...- Hà bưng mắt, cố hít thật sâu vẫn không ngăn được nước mắt ấm ức trào ra, lời chua cay bị thít lại trong họng, chẳng tài nào thoát ra được. Người này thật quá đáng, tham lam đến vậy, vô sỉ đến vậy, coi cô như gỗ mục sao.
Hà đẩy mạnh Triết, muốn vùng ra liền bị anh cố chấp ôm chặt, môi tìm lấy môi cô, ngấu nghiến hôn lên, đau rát.
- Em ấm áp như vậy, sao cứ tỏ ra lạnh lùng - Triết kề môi bên tai Hà, giọng nói da diết làm tim cô run rẩy - Anh không trêu đùa, em có hiểu hay không?
- Em không muốn hiểu, xin anh đấy, để em yên...
- Để em yên với nỗi sầu não của em, để em mãi một mình khổ sở... Hà, đã bao giờ em yêu ai thật lòng chưa?
- Chắc chắn không phải anh...
- Đúng vậy, anh không có được ân huệ đó, nhưng em thử đặt tay lên ngực em xem, em đã được yêu thực sự bao giờ chưa, em không muốn thử sao..
- Em không cần thứ xa xỉ đó, bỏ em ra - Hà ương bướng giãy dụa - Em đã bằng này tuổi rồi, anh hiểu không, em không cần ba cái thứ lăng nhăng ấy, em cần sự ổn định...
- Vậy là em vẫn chưa bao giờ sống thật với mình, em cần sự ổn định chẳng qua vì sợ hãi, em chưa yêu ai hết mình để có thể hi sinh vì họ, em thấy thế là đủ sao Hà?
- Vậy anh đã có nó, anh đủ can đảm chứ gì - Hà nhìn vào mắt Triết - Anh nói thử xem, anh yêu vợ anh vì vợ anh giống em, hay anh quyến luyến em vì em giống cô ấy đây. Anh nói cái gì mà tình yêu, có thứ nực cười như thế sao, đã giống đến thế, không phải đều như nhau sao?
- Không như em nghĩ đâu..
- Vậy anh nói đi...- Hà thách thức, mắt thu vào hết vẻ ngập ngừng của Triết, cảm giác vô cùng thất vọng - nếu đã không nói được, vậy cũng chẳng có lòng thành hay tình yêu gì cả, em không muốn nhìn thấy anh nữa...
Dứt lời Hà giật mạnh tay, chạy vào nhà, vẫn như cũ không nghe thấy tiếng chân đuổi theo, cô đột nhiên sinh bực cả với bản thân mình. Cô còn chờ đợi cái gì kia chứ, tất cả đều sai, vốn dĩ mọi thứ đã chẳng nên diễn ra ngay từ đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz