Hi Trung Mot Ban The Khac 1
Lưu ý trc khi đọc:Lam Hoán là bên bản thể nữ.Lam Hi Thần là bản thể nam. ______________________________
Năm tháng trôi qua, cánh cổng không gian kết nối hai thế giới không hề biến mất như dự đoán của Ngụy Vô Tiện. Thay vào đó, nó ổn định lại, trở thành một tấm gương nước khổng lồ lơ lửng giữa hồ sen phía sau Liên Hoa Ổ, phản chiếu khung cảnh y hệt ở phía đối diện. Linh khí giữa hai bên luân chuyển hài hòa, không còn hiện tượng hút cạn hay xung đột, tạo nên một "cây cầu" độc nhất vô nhị trong lịch sử tu chân giới.
Hôm nay, mặt hồ xao động dữ dội.
Rào... rào...
Tiếng nước rẽ sóng vang lên. Một chiếc thuyền lớn chạm khắc gia huy Cửu Cánh Liên Hoa chầm chậm đi xuyên qua tấm gương nước.
Đứng ở mũi thuyền, Kim Lăng siết chặt tay vào chuôi kiếm Tuế Hoa, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh. Nó hít sâu một hơi, quay sang nhìn cữu cữu mình.
"Cữu cữu, liệu A di có... còn nhớ chúng ta không?"
Giang Trừng đang chỉnh lại cổ tay áo, nghe vậy thì liếc xéo cháu mình, hừ mũi:
"Mới có năm tháng, bộ não ngươi tưởng là não cá vàng à mà quên? Với cái tính thù dai của ta... à nhầm, của nàng ta, thì có mười năm cũng chẳng quên được đâu."
Lam Hi Thần đứng bên cạnh, mỉm cười trấn an, tay y nhẹ nhàng đặt lên vai Giang Trừng: "A Lăng đừng lo. Vãn Ngâm bên đó chắc chắn cũng đang mong chờ chúng ta."
Phía sau thuyền, Ngụy Vô Tiện đang nằm dài gối đầu lên đùi Lam Vong Cơ, tay tung hứng một vò Thiên Tử Tiếu. Hắn chép miệng:
"Chậc, ta chỉ tò mò không biết rượu bên thế giới này mùi vị thế nào. Lam Trạm, lát nữa chúng ta phải đi thẩm định ngay."
Lam Vong Cơ gật đầu, ánh mắt sủng nịch: "Ừm. Tùy ngươi."
Cộp.
Thuyền cập bến.
Khung cảnh Liên Hoa Ổ ở thế giới bên này hiện ra. Vẫn là những đầm sen bát ngát, vẫn là những dãy hành lang gỗ đỏ uốn lượn, nhưng không khí có phần nghiêm ngặt và đề phòng hơn hẳn. Khắp nơi đều có trạm canh gác, đệ tử đi tuần tra mặt mày đằng đằng sát khí.
"Người nào? Dám xâm nhập địa phận Giang gia!"
Một toán đệ tử mặc y phục tím sẫm lập tức rút kiếm bao vây bến thuyền. Dẫn đầu là một nữ tu trẻ tuổi, tóc buộc cao, tay cầm roi da, ánh mắt sắc lẹm.
Giang Trừng nhíu mày, bước lên một bước. Hắn chưa kịp mở miệng thì từ phía xa, một giọng nói lanh lảnh quen thuộc đã vọng tới, mang theo uy lực khiến mặt nước cũng phải rung rinh.
"A Tinh! Lui xuống! Mắt mũi để đâu mà dám chĩa kiếm vào khách quý của ta?"
Soạt...
Đám đệ tử lập tức thu kiếm, quỳ rạp xuống hai bên: "Tham kiến Tông chủ!"
Từ cuối hành lang, Giang Vãn Ngâm bước tới.
Nàng mặc một bộ trường bào tím thêu chỉ bạc lộng lẫy hơn thường ngày, đầu đội vương miện nhỏ hình hoa sen, phong thái vương giả bức người. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy những người trên thuyền, lớp vỏ bọc lạnh lùng ấy vỡ vụn tách một cái.
"A Lăng!"
Nàng không màng hình tượng Tông chủ, xách váy chạy nhanh xuống cầu thang gỗ.
Kim Lăng vừa nhảy xuống thuyền, chưa kịp đứng vững đã bị một vòng tay thơm phức ôm chầm lấy, siết chặt đến mức nó nghe thấy xương sườn mình kêu rắc rắc.
"A... A di... ngạt... ngạt con..." Kim Lăng ú ớ, mặt đỏ bừng.
Giang Vãn Ngâm buông nó ra, nhưng hai tay vẫn giữ chặt lấy vai thằng bé. Đôi mắt hạnh xinh đẹp của nàng đỏ hoe, ngân ngấn nước. Nàng đưa bàn tay run rẩy chạm vào khuôn mặt Kim Lăng, vuốt ve từng đường nét như đang xác nhận đây là sự thật.
"Cao lên rồi... Rắn rỏi hơn rồi..." Giọng nàng nghẹn lại, xen lẫn tiếng hức nhỏ nơi cổ họng, "Tốt... tốt lắm. Không gầy đi là tốt rồi."
Giang Trừng đứng nhìn cảnh này, trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp. Hắn hiểu ánh mắt đó. Đó là ánh mắt của một người mẹ nhìn đứa con ngỡ đã mất đi nay trở về. Hắn bước tới, hắng giọng:
"Khụ. Ôm ấp thế đủ chưa? Ta còn đang đứng sờ sờ ở đây này."
Giang Vãn Ngâm quay sang, quệt mạnh nước mắt, lập tức đổi giọng đanh đá:
"Gớm, cái mặt ngươi đi đâu chả thấy, ta lạ gì. Vào trong đi, trà nước chuẩn bị xong cả rồi. Lam Hoán nhà ta đang đợi."
Đại sảnh Liên Hoa Ổ thế giới này được trang hoàng lộng lẫy, nhưng không khí lại có phần... căng thẳng.
Lam Hoán đang ngồi ở bàn chủ vị, nhưng vẻ mặt chàng ta trông như người mất hồn. Vừa thấy đoàn người bước vào, mắt chàng sáng rực lên như sao chổi, vội vàng đứng dậy:
"Các vị đến rồi! Tốt quá, tốt quá!"
Lam Hi Thần chắp tay thi lễ: "Lam mỗ xin chào... ừm, bản thân mình."
Cảnh tượng hai Lam Hi Thần đứng đối diện nhau, một người ôn nhu trầm ổn, một người thì có vẻ... hơi "sợ vợ" và xuề xòa hơn, khiến Ngụy Vô Tiện suýt bật cười thành tiếng.
"Sao thế?" Giang Trừng ngồi xuống ghế, nhấp một ngụm trà, nhíu mày, "Nhìn không khí ở đây có vẻ không giống tiệc mừng lắm."
Giang Vãn Ngâm ngồi xuống ghế chủ vị, thở dài thườn thượt, ném mạnh một xấp thiệp mời xuống bàn cái bộp.
"Mừng cái nỗi gì. Các ngươi đến đúng lúc lắm. Hôm nay là ngày các gia tộc phụ trợ đến nộp cống phẩm và bàn việc gia hạn hiệp ước bảo hộ. Nhưng mà..." Nàng cười khẩy, ánh mắt sắc lạnh, "Có mấy con cáo già đang muốn giở trò."
"Giở trò?" Kim Lăng tò mò hỏi, "Họ dám chống lại A di sao?"
"Chống thì không dám ra mặt. Nhưng cái thói trọng nam khinh nữ ở thế giới này ăn sâu vào máu rồi." Giang Vãn Ngâm nghiến răng, "Bọn chúng thấy ta là nữ nhi, lại vừa trải qua đại chiến, nghĩ Giang gia suy yếu nên muốn ép ta nhường lại quyền cai quản bến cảng Vân Mộng cho chúng."
Đúng lúc đó, tiếng gia bộc hô to từ ngoài cửa:
"Tông chủ Lý gia – Lý Mạc cầu kiến!"
Một lão già béo tròn, bụng phệ, mặt bóng nhẫy dầu mỡ bước vào. Theo sau lão là hai tên đệ tử khiêng một rương lớn. Lão vừa đi vừa phe phẩy cái quạt, ánh mắt lấm lét đảo quanh, dừng lại ở Giang Vãn Ngâm với vẻ trêu cợt thiếu tôn trọng.
"Chà chà, Giang Tông chủ, hôm nay Liên Hoa Ổ náo nhiệt quá nhỉ. Nghe nói có khách phương xa, Lý mỗ mạo muội đến góp vui."
Lão Lý Mạc này nổi tiếng là kẻ gió chiều nào che chiều ấy, chuyên hút máu các gia tộc nhỏ và chèn ép nữ tu.
Giang Vãn Ngâm nhếch mép, không thèm đứng dậy: "Lý Tông chủ tin tức cũng nhanh nhạy thật. Có điều, khách của ta toàn là rồng phượng, sợ cái miếu nhỏ của ngươi không chứa nổi."
Lý Mạc cười giả lả hề hề, lão sai người đặt rương xuống.
"Giang Tông chủ cứ đùa. Đây là chút lễ mọn, gọi là 'Huyết Yến ngàn năm' để Tông chủ tẩm bổ nhan sắc. Phụ nữ mà, lo chuyện đao kiếm nhiều quá mau già, chi bằng..."
Lão liếc nhìn Lam Hoán đang ngồi bên cạnh, rồi hạ giọng đầy ẩn ý:
"...chi bằng tìm thêm vài người phu quân tráng kiện nữa để san sẻ gánh nặng. Trạch Vu Quân đây tuy tốt, nhưng nghe nói dạo này sức khỏe không tốt, e là không chiều chuộng nổi Tông chủ..."
RẦM!
Một tiếng động lớn vang lên khiến cả đại sảnh giật mình. Cái bàn trà bên cạnh Giang Trừng đã bị hắn đập một chưởng nứt làm đôi. Trà nóng chảy lênh láng xuống sàn.
"Câm cái miệng chó của ngươi lại!"
Giang Trừng đứng phắt dậy, Tử Điện trên tay nổ lép bép. Hắn ghét nhất là loại người sỉ nhục gia đình hắn, và càng ghét hơn khi có kẻ dám dùng lời lẽ dâm tà đó nói với bản thể của chính hắn.
Lý Mạc giật mình lùi lại, mặt cắt không còn giọt máu: "Ngươi... ngươi là ai? Sao lại giống..."
Lão nhìn Giang Vãn Ngâm, rồi lại nhìn Giang Trừng, hai người giống nhau như đúc, chỉ khác y phục và kiểu tóc.
Giang Vãn Ngâm ra hiệu cho Giang Trừng bình tĩnh. Nàng đứng dậy, bước chậm rãi xuống bậc tam cấp. Tiếng đế giày chạm xuống nền đá cộp... cộp... nghe như tiếng gõ của tử thần.
"Lý Mạc, ngươi lo cho chuyện phòng the của ta quá nhỉ?"
Nàng đi đến trước mặt lão, cao ngạo nhìn xuống.
"Ta nói cho ngươi biết. Giang Vãn Ngâm ta, dù là nam hay nữ, ở thế giới này hay thế giới khác, thì cái ghế Tông chủ này ta ngồi bằng thực lực, bằng máu và xương, chứ không phải bằng việc nằm ngửa ra để nam nhân ban phát!"
Vút!
Nàng rút Tam Độc ra nhanh như chớp, kề thẳng vào cổ họng phúng phính mỡ của Lý Mạc. Lưỡi kiếm lạnh băng khiến lão run cầm cập, mồ hôi vã ra như tắm.
"Tông... Tông chủ tha mạng! Ta lỡ lời! Ta lỡ lời!"
"Lỡ lời?" Giang Vãn Ngâm cười lạnh, "Được. Ta nghe nói Lý gia các ngươi đang lén lút vận chuyển muối lậu qua bến cảng của ta, lại còn trốn thuế ba năm nay. Hôm nay ta tính sổ một thể."
Nàng quay sang Kim Lăng: "A Lăng, mang sổ sách ra đây!"
Kim Lăng "Dạ" một tiếng rõ to, hớn hở chạy đi lấy cuốn sổ dày cộp mà nó đã mang theo (thói quen bị cữu cữu bắt kiểm tra sổ sách mọi lúc mọi nơi).
Ngụy Vô Tiện đứng dựa cột, thì thầm với Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, nhìn sư muội ngầu chưa kìa. Nhưng mà tên Lý Mạc kia nhìn ngứa mắt quá, hay là ta cho hắn dính chút bùa 'Nói thật' nhé?"
Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, ngón tay búng nhẹ một cái kín đáo.
Lý Mạc đang định chối tội thì đột nhiên miệng lão tự động mở ra, tuôn một tràng:
"Ta ghét con đàn bà này! Ta muốn chiếm bến cảng! Ta đã hối lộ quan phủ! Ta còn nuôi ba phòng nhì ở ngoại thành giấu vợ cả..."
"Ưm... ưm!!!" Lão trố mắt, vội vàng lấy tay bịt miệng nhưng không kịp.
Giang Vãn Ngâm nhướng mày: "À, hóa ra là thế. A Tinh! Lôi cổ hắn ra đánh năm mươi roi, sau đó tống vào ngục, tịch thu gia sản Lý gia bù vào tiền thuế!"
"Tuân lệnh!"
A Tinh và đám đệ tử lập tức lôi xềnh xệch lão Lý Mạc đang gào thét Oa oa ra ngoài.
Giải quyết xong đám rắc rối, Giang Vãn Ngâm thở hắt ra, tra kiếm vào vỏ cạch. Nàng quay lại nhìn mọi người, nhún vai:
"Đấy, cuộc sống hàng ngày của ta là thế đấy. Chán ngắt."
Lam Hi Thần bước tới, rót một chén trà mới đưa cho Giang Trừng, rồi mỉm cười nói với Giang Vãn Ngâm:
"Làm Tông chủ nữ nhi quả thực vất vả trăm bề. Nhưng thấy cô nương quyết đoán như vậy, Hi Thần cũng yên tâm phần nào."
Giang Trừng cầm chén trà, hừ nhẹ: "Cũng tạm được. Nhưng đường kiếm lúc nãy hơi lệch ba phân, về luyện lại đi."
Giang Vãn Ngâm bĩu môi: "Xì, ngươi thì giỏi rồi."
Đêm đó, tiệc rượu được bày ra ngay trên đài ngắm trăng giữa hồ sen.
Rượu Thiên Tử Tiếu của Cô Tô hòa cùng hương sen Vân Mộng tạo nên một mùi vị say lòng người.
Kim Lăng ngồi giữa hai "người mẹ" (một là cữu cữu, một là a di), miệng nhai nhồm nhoàm đùi gà, mặt mày hớn hở kể chuyện săn đêm.
Ở một góc khuất, hai Giang Trừng đứng dựa vào lan can, ngắm nhìn mặt trăng phản chiếu dưới nước.
"Này," Giang Vãn Ngâm lên tiếng trước, giọng trầm xuống, bớt đi vẻ gay gắt ban ngày, "Cảm giác thế nào khi thấy... chính mình sống cuộc đời của một nữ nhân?"
Giang Trừng im lặng một lát, tay mân mê chiếc nhẫn Tử Điện. Hắn nhớ lại những lời lẽ xúc phạm của Lý Mạc ban chiều, nhớ lại ánh mắt soi mói của người đời dành cho nàng.
"Mệt mỏi," hắn đáp gọn lỏn.
"Ừ, mệt lắm." Giang Vãn Ngâm cười buồn, đưa tay vuốt lọn tóc mai bị gió thổi bay, "Họ luôn đợi ta sai lầm. Một nam nhân sai lầm, người ta bảo hắn ngông cuồng. Một nữ nhân sai lầm, người ta bảo 'đàn bà đái không qua ngọn cỏ'. Ta phải cố gắng gấp mười lần ngươi chỉ để được công nhận ngang bằng ngươi."
Nàng quay sang nhìn hắn, ánh mắt sâu thẳm:
"Nhưng ta không hối hận. Vì ta là Giang Vãn Ngâm. Dù là nam hay nữ, xương cốt của chúng ta vẫn là sắt đá."
Giang Trừng nhìn nàng. Dưới ánh trăng, khuôn mặt nàng – khuôn mặt của hắn – toát lên vẻ đẹp kiên cường đến đau lòng. Hắn đột nhiên hiểu ra, nàng không cần hắn thương hại. Nàng cần sự tôn trọng.
Hắn giơ vò rượu lên.
"Kính ngươi. Giang Tông chủ."
Giang Vãn Ngâm ngẩn người, rồi bật cười rạng rỡ. Nàng cũng giơ vò rượu của mình lên cụng một tiếng giòn tan vào vò của hắn.
"Kính ngươi. Giang Tông chủ."
Hai người cùng ngửa cổ uống cạn. Rượu cay xé họng, nhưng ấm lòng.
Phía bên kia bàn tiệc, Lam Hi Thần đang ngồi gỡ xương cá cho Lam Hoán.
"Lam huynh, huynh không cần làm thế đâu..." Lam Hoán ngại ngùng nói.
"Không sao. Vãn Ngâm nhà ta hay ăn thế này, ta quen tay rồi." Lam Hi Thần mỉm cười ôn nhu, "Huynh vất vả rồi. Chăm sóc một nữ cường nhân như cô ấy chắc hẳn áp lực lắm."
Lam Hoán thở dài, nhìn về phía thê tử đang uống rượu thi với bản thể nam:
"Áp lực thì có, nhưng hạnh phúc nhiều hơn. Nàng ấy ra ngoài gai góc bao nhiêu, về nhà lại... ừm, trẻ con bấy nhiêu. Ta chỉ tiếc là mình không đủ mạnh mẽ như huynh để che mưa chắn gió cho nàng."
"Mỗi người một cách yêu." Lam Hi Thần nhìn theo ánh mắt của người kia, ánh mắt y dừng lại ở Giang Trừng, chứa chan tình cảm, "Ta dùng kiếm bảo vệ hắn, huynh dùng sự dịu dàng bao dung nàng ấy. Đó mới là mảnh ghép họ cần."
Gần sáng, tiệc tàn.
Mọi người say bí tỉ nằm la liệt trên sàn gỗ. Ngụy Vô Tiện gác chân lên bụng Lam Vong Cơ ngủ ngon lành, miệng còn chép chép nhàm nhoàm.
Kim Lăng đã ngủ gục trong lòng Giang Vãn Ngâm từ lúc nào. Nàng nhẹ nhàng vuốt tóc nó, hát ru khe khẽ. Giai điệu bài hát ru của Vân Mộng vang lên ầu ơ... ví dầu..., bi ai mà ngọt ngào.
Giang Trừng ngồi bên cạnh, không ngủ. Hắn nhìn Kim Lăng, rồi nhìn Giang Vãn Ngâm.
"Nó ngủ rồi. Để ta bế nó về phòng."
"Cứ để nó nằm đây thêm chút nữa." Giang Vãn Ngâm thì thầm, sợ đánh thức đứa trẻ, "5 tháng qua, đêm nào ta cũng mơ thấy cảnh này. Được ôm nó, được nghe nó gọi A di... Ta sợ tỉnh dậy mọi thứ lại biến mất."
Giang Trừng không nói gì. Hắn cởi áo choàng ngoài của mình ra, đắp lên người hai dì cháu.
"Không biến mất đâu. Cổng còn đó. Lúc nào nhớ thì cứ qua. Đừng có chịu đựng một mình."
Giang Vãn Ngâm ngước lên nhìn hắn, đôi mắt lấp lánh nước. Nàng mỉm cười:
"Ừ. Cảm ơn huynh... ca ca."
Lần đầu tiên, nàng gọi hắn là ca ca. Không phải sự phân chia vai vế, mà là sự thừa nhận tình thân. Hai bản thể, hai số phận, nhưng giờ đây đã hòa làm một gia đình.
Gió hồ sen thổi qua xào xạc, mang theo hương thơm thanh khiết, cuốn đi những muộn phiền của trần gian, chỉ để lại sự bình yên hiếm hoi trong cõi lòng những người tu tiên.______________________________Chú thích:Huyết Yến ngàn năm:
Một loại vật phẩm hư cấu, được cho là có công dụng dưỡng nhan nhưng thường được dùng làm quà biếu mang tính nịnh nọt.Hội Nghị Thanh Đàm:
Buổi họp mặt của các thế gia tu tiên để bàn luận chuyện chính sự.Phòng nhì: Vợ lẽ.
Năm tháng trôi qua, cánh cổng không gian kết nối hai thế giới không hề biến mất như dự đoán của Ngụy Vô Tiện. Thay vào đó, nó ổn định lại, trở thành một tấm gương nước khổng lồ lơ lửng giữa hồ sen phía sau Liên Hoa Ổ, phản chiếu khung cảnh y hệt ở phía đối diện. Linh khí giữa hai bên luân chuyển hài hòa, không còn hiện tượng hút cạn hay xung đột, tạo nên một "cây cầu" độc nhất vô nhị trong lịch sử tu chân giới.
Hôm nay, mặt hồ xao động dữ dội.
Rào... rào...
Tiếng nước rẽ sóng vang lên. Một chiếc thuyền lớn chạm khắc gia huy Cửu Cánh Liên Hoa chầm chậm đi xuyên qua tấm gương nước.
Đứng ở mũi thuyền, Kim Lăng siết chặt tay vào chuôi kiếm Tuế Hoa, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh. Nó hít sâu một hơi, quay sang nhìn cữu cữu mình.
"Cữu cữu, liệu A di có... còn nhớ chúng ta không?"
Giang Trừng đang chỉnh lại cổ tay áo, nghe vậy thì liếc xéo cháu mình, hừ mũi:
"Mới có năm tháng, bộ não ngươi tưởng là não cá vàng à mà quên? Với cái tính thù dai của ta... à nhầm, của nàng ta, thì có mười năm cũng chẳng quên được đâu."
Lam Hi Thần đứng bên cạnh, mỉm cười trấn an, tay y nhẹ nhàng đặt lên vai Giang Trừng: "A Lăng đừng lo. Vãn Ngâm bên đó chắc chắn cũng đang mong chờ chúng ta."
Phía sau thuyền, Ngụy Vô Tiện đang nằm dài gối đầu lên đùi Lam Vong Cơ, tay tung hứng một vò Thiên Tử Tiếu. Hắn chép miệng:
"Chậc, ta chỉ tò mò không biết rượu bên thế giới này mùi vị thế nào. Lam Trạm, lát nữa chúng ta phải đi thẩm định ngay."
Lam Vong Cơ gật đầu, ánh mắt sủng nịch: "Ừm. Tùy ngươi."
Cộp.
Thuyền cập bến.
Khung cảnh Liên Hoa Ổ ở thế giới bên này hiện ra. Vẫn là những đầm sen bát ngát, vẫn là những dãy hành lang gỗ đỏ uốn lượn, nhưng không khí có phần nghiêm ngặt và đề phòng hơn hẳn. Khắp nơi đều có trạm canh gác, đệ tử đi tuần tra mặt mày đằng đằng sát khí.
"Người nào? Dám xâm nhập địa phận Giang gia!"
Một toán đệ tử mặc y phục tím sẫm lập tức rút kiếm bao vây bến thuyền. Dẫn đầu là một nữ tu trẻ tuổi, tóc buộc cao, tay cầm roi da, ánh mắt sắc lẹm.
Giang Trừng nhíu mày, bước lên một bước. Hắn chưa kịp mở miệng thì từ phía xa, một giọng nói lanh lảnh quen thuộc đã vọng tới, mang theo uy lực khiến mặt nước cũng phải rung rinh.
"A Tinh! Lui xuống! Mắt mũi để đâu mà dám chĩa kiếm vào khách quý của ta?"
Soạt...
Đám đệ tử lập tức thu kiếm, quỳ rạp xuống hai bên: "Tham kiến Tông chủ!"
Từ cuối hành lang, Giang Vãn Ngâm bước tới.
Nàng mặc một bộ trường bào tím thêu chỉ bạc lộng lẫy hơn thường ngày, đầu đội vương miện nhỏ hình hoa sen, phong thái vương giả bức người. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy những người trên thuyền, lớp vỏ bọc lạnh lùng ấy vỡ vụn tách một cái.
"A Lăng!"
Nàng không màng hình tượng Tông chủ, xách váy chạy nhanh xuống cầu thang gỗ.
Kim Lăng vừa nhảy xuống thuyền, chưa kịp đứng vững đã bị một vòng tay thơm phức ôm chầm lấy, siết chặt đến mức nó nghe thấy xương sườn mình kêu rắc rắc.
"A... A di... ngạt... ngạt con..." Kim Lăng ú ớ, mặt đỏ bừng.
Giang Vãn Ngâm buông nó ra, nhưng hai tay vẫn giữ chặt lấy vai thằng bé. Đôi mắt hạnh xinh đẹp của nàng đỏ hoe, ngân ngấn nước. Nàng đưa bàn tay run rẩy chạm vào khuôn mặt Kim Lăng, vuốt ve từng đường nét như đang xác nhận đây là sự thật.
"Cao lên rồi... Rắn rỏi hơn rồi..." Giọng nàng nghẹn lại, xen lẫn tiếng hức nhỏ nơi cổ họng, "Tốt... tốt lắm. Không gầy đi là tốt rồi."
Giang Trừng đứng nhìn cảnh này, trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp. Hắn hiểu ánh mắt đó. Đó là ánh mắt của một người mẹ nhìn đứa con ngỡ đã mất đi nay trở về. Hắn bước tới, hắng giọng:
"Khụ. Ôm ấp thế đủ chưa? Ta còn đang đứng sờ sờ ở đây này."
Giang Vãn Ngâm quay sang, quệt mạnh nước mắt, lập tức đổi giọng đanh đá:
"Gớm, cái mặt ngươi đi đâu chả thấy, ta lạ gì. Vào trong đi, trà nước chuẩn bị xong cả rồi. Lam Hoán nhà ta đang đợi."
Đại sảnh Liên Hoa Ổ thế giới này được trang hoàng lộng lẫy, nhưng không khí lại có phần... căng thẳng.
Lam Hoán đang ngồi ở bàn chủ vị, nhưng vẻ mặt chàng ta trông như người mất hồn. Vừa thấy đoàn người bước vào, mắt chàng sáng rực lên như sao chổi, vội vàng đứng dậy:
"Các vị đến rồi! Tốt quá, tốt quá!"
Lam Hi Thần chắp tay thi lễ: "Lam mỗ xin chào... ừm, bản thân mình."
Cảnh tượng hai Lam Hi Thần đứng đối diện nhau, một người ôn nhu trầm ổn, một người thì có vẻ... hơi "sợ vợ" và xuề xòa hơn, khiến Ngụy Vô Tiện suýt bật cười thành tiếng.
"Sao thế?" Giang Trừng ngồi xuống ghế, nhấp một ngụm trà, nhíu mày, "Nhìn không khí ở đây có vẻ không giống tiệc mừng lắm."
Giang Vãn Ngâm ngồi xuống ghế chủ vị, thở dài thườn thượt, ném mạnh một xấp thiệp mời xuống bàn cái bộp.
"Mừng cái nỗi gì. Các ngươi đến đúng lúc lắm. Hôm nay là ngày các gia tộc phụ trợ đến nộp cống phẩm và bàn việc gia hạn hiệp ước bảo hộ. Nhưng mà..." Nàng cười khẩy, ánh mắt sắc lạnh, "Có mấy con cáo già đang muốn giở trò."
"Giở trò?" Kim Lăng tò mò hỏi, "Họ dám chống lại A di sao?"
"Chống thì không dám ra mặt. Nhưng cái thói trọng nam khinh nữ ở thế giới này ăn sâu vào máu rồi." Giang Vãn Ngâm nghiến răng, "Bọn chúng thấy ta là nữ nhi, lại vừa trải qua đại chiến, nghĩ Giang gia suy yếu nên muốn ép ta nhường lại quyền cai quản bến cảng Vân Mộng cho chúng."
Đúng lúc đó, tiếng gia bộc hô to từ ngoài cửa:
"Tông chủ Lý gia – Lý Mạc cầu kiến!"
Một lão già béo tròn, bụng phệ, mặt bóng nhẫy dầu mỡ bước vào. Theo sau lão là hai tên đệ tử khiêng một rương lớn. Lão vừa đi vừa phe phẩy cái quạt, ánh mắt lấm lét đảo quanh, dừng lại ở Giang Vãn Ngâm với vẻ trêu cợt thiếu tôn trọng.
"Chà chà, Giang Tông chủ, hôm nay Liên Hoa Ổ náo nhiệt quá nhỉ. Nghe nói có khách phương xa, Lý mỗ mạo muội đến góp vui."
Lão Lý Mạc này nổi tiếng là kẻ gió chiều nào che chiều ấy, chuyên hút máu các gia tộc nhỏ và chèn ép nữ tu.
Giang Vãn Ngâm nhếch mép, không thèm đứng dậy: "Lý Tông chủ tin tức cũng nhanh nhạy thật. Có điều, khách của ta toàn là rồng phượng, sợ cái miếu nhỏ của ngươi không chứa nổi."
Lý Mạc cười giả lả hề hề, lão sai người đặt rương xuống.
"Giang Tông chủ cứ đùa. Đây là chút lễ mọn, gọi là 'Huyết Yến ngàn năm' để Tông chủ tẩm bổ nhan sắc. Phụ nữ mà, lo chuyện đao kiếm nhiều quá mau già, chi bằng..."
Lão liếc nhìn Lam Hoán đang ngồi bên cạnh, rồi hạ giọng đầy ẩn ý:
"...chi bằng tìm thêm vài người phu quân tráng kiện nữa để san sẻ gánh nặng. Trạch Vu Quân đây tuy tốt, nhưng nghe nói dạo này sức khỏe không tốt, e là không chiều chuộng nổi Tông chủ..."
RẦM!
Một tiếng động lớn vang lên khiến cả đại sảnh giật mình. Cái bàn trà bên cạnh Giang Trừng đã bị hắn đập một chưởng nứt làm đôi. Trà nóng chảy lênh láng xuống sàn.
"Câm cái miệng chó của ngươi lại!"
Giang Trừng đứng phắt dậy, Tử Điện trên tay nổ lép bép. Hắn ghét nhất là loại người sỉ nhục gia đình hắn, và càng ghét hơn khi có kẻ dám dùng lời lẽ dâm tà đó nói với bản thể của chính hắn.
Lý Mạc giật mình lùi lại, mặt cắt không còn giọt máu: "Ngươi... ngươi là ai? Sao lại giống..."
Lão nhìn Giang Vãn Ngâm, rồi lại nhìn Giang Trừng, hai người giống nhau như đúc, chỉ khác y phục và kiểu tóc.
Giang Vãn Ngâm ra hiệu cho Giang Trừng bình tĩnh. Nàng đứng dậy, bước chậm rãi xuống bậc tam cấp. Tiếng đế giày chạm xuống nền đá cộp... cộp... nghe như tiếng gõ của tử thần.
"Lý Mạc, ngươi lo cho chuyện phòng the của ta quá nhỉ?"
Nàng đi đến trước mặt lão, cao ngạo nhìn xuống.
"Ta nói cho ngươi biết. Giang Vãn Ngâm ta, dù là nam hay nữ, ở thế giới này hay thế giới khác, thì cái ghế Tông chủ này ta ngồi bằng thực lực, bằng máu và xương, chứ không phải bằng việc nằm ngửa ra để nam nhân ban phát!"
Vút!
Nàng rút Tam Độc ra nhanh như chớp, kề thẳng vào cổ họng phúng phính mỡ của Lý Mạc. Lưỡi kiếm lạnh băng khiến lão run cầm cập, mồ hôi vã ra như tắm.
"Tông... Tông chủ tha mạng! Ta lỡ lời! Ta lỡ lời!"
"Lỡ lời?" Giang Vãn Ngâm cười lạnh, "Được. Ta nghe nói Lý gia các ngươi đang lén lút vận chuyển muối lậu qua bến cảng của ta, lại còn trốn thuế ba năm nay. Hôm nay ta tính sổ một thể."
Nàng quay sang Kim Lăng: "A Lăng, mang sổ sách ra đây!"
Kim Lăng "Dạ" một tiếng rõ to, hớn hở chạy đi lấy cuốn sổ dày cộp mà nó đã mang theo (thói quen bị cữu cữu bắt kiểm tra sổ sách mọi lúc mọi nơi).
Ngụy Vô Tiện đứng dựa cột, thì thầm với Lam Vong Cơ: "Lam Trạm, nhìn sư muội ngầu chưa kìa. Nhưng mà tên Lý Mạc kia nhìn ngứa mắt quá, hay là ta cho hắn dính chút bùa 'Nói thật' nhé?"
Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, ngón tay búng nhẹ một cái kín đáo.
Lý Mạc đang định chối tội thì đột nhiên miệng lão tự động mở ra, tuôn một tràng:
"Ta ghét con đàn bà này! Ta muốn chiếm bến cảng! Ta đã hối lộ quan phủ! Ta còn nuôi ba phòng nhì ở ngoại thành giấu vợ cả..."
"Ưm... ưm!!!" Lão trố mắt, vội vàng lấy tay bịt miệng nhưng không kịp.
Giang Vãn Ngâm nhướng mày: "À, hóa ra là thế. A Tinh! Lôi cổ hắn ra đánh năm mươi roi, sau đó tống vào ngục, tịch thu gia sản Lý gia bù vào tiền thuế!"
"Tuân lệnh!"
A Tinh và đám đệ tử lập tức lôi xềnh xệch lão Lý Mạc đang gào thét Oa oa ra ngoài.
Giải quyết xong đám rắc rối, Giang Vãn Ngâm thở hắt ra, tra kiếm vào vỏ cạch. Nàng quay lại nhìn mọi người, nhún vai:
"Đấy, cuộc sống hàng ngày của ta là thế đấy. Chán ngắt."
Lam Hi Thần bước tới, rót một chén trà mới đưa cho Giang Trừng, rồi mỉm cười nói với Giang Vãn Ngâm:
"Làm Tông chủ nữ nhi quả thực vất vả trăm bề. Nhưng thấy cô nương quyết đoán như vậy, Hi Thần cũng yên tâm phần nào."
Giang Trừng cầm chén trà, hừ nhẹ: "Cũng tạm được. Nhưng đường kiếm lúc nãy hơi lệch ba phân, về luyện lại đi."
Giang Vãn Ngâm bĩu môi: "Xì, ngươi thì giỏi rồi."
Đêm đó, tiệc rượu được bày ra ngay trên đài ngắm trăng giữa hồ sen.
Rượu Thiên Tử Tiếu của Cô Tô hòa cùng hương sen Vân Mộng tạo nên một mùi vị say lòng người.
Kim Lăng ngồi giữa hai "người mẹ" (một là cữu cữu, một là a di), miệng nhai nhồm nhoàm đùi gà, mặt mày hớn hở kể chuyện săn đêm.
Ở một góc khuất, hai Giang Trừng đứng dựa vào lan can, ngắm nhìn mặt trăng phản chiếu dưới nước.
"Này," Giang Vãn Ngâm lên tiếng trước, giọng trầm xuống, bớt đi vẻ gay gắt ban ngày, "Cảm giác thế nào khi thấy... chính mình sống cuộc đời của một nữ nhân?"
Giang Trừng im lặng một lát, tay mân mê chiếc nhẫn Tử Điện. Hắn nhớ lại những lời lẽ xúc phạm của Lý Mạc ban chiều, nhớ lại ánh mắt soi mói của người đời dành cho nàng.
"Mệt mỏi," hắn đáp gọn lỏn.
"Ừ, mệt lắm." Giang Vãn Ngâm cười buồn, đưa tay vuốt lọn tóc mai bị gió thổi bay, "Họ luôn đợi ta sai lầm. Một nam nhân sai lầm, người ta bảo hắn ngông cuồng. Một nữ nhân sai lầm, người ta bảo 'đàn bà đái không qua ngọn cỏ'. Ta phải cố gắng gấp mười lần ngươi chỉ để được công nhận ngang bằng ngươi."
Nàng quay sang nhìn hắn, ánh mắt sâu thẳm:
"Nhưng ta không hối hận. Vì ta là Giang Vãn Ngâm. Dù là nam hay nữ, xương cốt của chúng ta vẫn là sắt đá."
Giang Trừng nhìn nàng. Dưới ánh trăng, khuôn mặt nàng – khuôn mặt của hắn – toát lên vẻ đẹp kiên cường đến đau lòng. Hắn đột nhiên hiểu ra, nàng không cần hắn thương hại. Nàng cần sự tôn trọng.
Hắn giơ vò rượu lên.
"Kính ngươi. Giang Tông chủ."
Giang Vãn Ngâm ngẩn người, rồi bật cười rạng rỡ. Nàng cũng giơ vò rượu của mình lên cụng một tiếng giòn tan vào vò của hắn.
"Kính ngươi. Giang Tông chủ."
Hai người cùng ngửa cổ uống cạn. Rượu cay xé họng, nhưng ấm lòng.
Phía bên kia bàn tiệc, Lam Hi Thần đang ngồi gỡ xương cá cho Lam Hoán.
"Lam huynh, huynh không cần làm thế đâu..." Lam Hoán ngại ngùng nói.
"Không sao. Vãn Ngâm nhà ta hay ăn thế này, ta quen tay rồi." Lam Hi Thần mỉm cười ôn nhu, "Huynh vất vả rồi. Chăm sóc một nữ cường nhân như cô ấy chắc hẳn áp lực lắm."
Lam Hoán thở dài, nhìn về phía thê tử đang uống rượu thi với bản thể nam:
"Áp lực thì có, nhưng hạnh phúc nhiều hơn. Nàng ấy ra ngoài gai góc bao nhiêu, về nhà lại... ừm, trẻ con bấy nhiêu. Ta chỉ tiếc là mình không đủ mạnh mẽ như huynh để che mưa chắn gió cho nàng."
"Mỗi người một cách yêu." Lam Hi Thần nhìn theo ánh mắt của người kia, ánh mắt y dừng lại ở Giang Trừng, chứa chan tình cảm, "Ta dùng kiếm bảo vệ hắn, huynh dùng sự dịu dàng bao dung nàng ấy. Đó mới là mảnh ghép họ cần."
Gần sáng, tiệc tàn.
Mọi người say bí tỉ nằm la liệt trên sàn gỗ. Ngụy Vô Tiện gác chân lên bụng Lam Vong Cơ ngủ ngon lành, miệng còn chép chép nhàm nhoàm.
Kim Lăng đã ngủ gục trong lòng Giang Vãn Ngâm từ lúc nào. Nàng nhẹ nhàng vuốt tóc nó, hát ru khe khẽ. Giai điệu bài hát ru của Vân Mộng vang lên ầu ơ... ví dầu..., bi ai mà ngọt ngào.
Giang Trừng ngồi bên cạnh, không ngủ. Hắn nhìn Kim Lăng, rồi nhìn Giang Vãn Ngâm.
"Nó ngủ rồi. Để ta bế nó về phòng."
"Cứ để nó nằm đây thêm chút nữa." Giang Vãn Ngâm thì thầm, sợ đánh thức đứa trẻ, "5 tháng qua, đêm nào ta cũng mơ thấy cảnh này. Được ôm nó, được nghe nó gọi A di... Ta sợ tỉnh dậy mọi thứ lại biến mất."
Giang Trừng không nói gì. Hắn cởi áo choàng ngoài của mình ra, đắp lên người hai dì cháu.
"Không biến mất đâu. Cổng còn đó. Lúc nào nhớ thì cứ qua. Đừng có chịu đựng một mình."
Giang Vãn Ngâm ngước lên nhìn hắn, đôi mắt lấp lánh nước. Nàng mỉm cười:
"Ừ. Cảm ơn huynh... ca ca."
Lần đầu tiên, nàng gọi hắn là ca ca. Không phải sự phân chia vai vế, mà là sự thừa nhận tình thân. Hai bản thể, hai số phận, nhưng giờ đây đã hòa làm một gia đình.
Gió hồ sen thổi qua xào xạc, mang theo hương thơm thanh khiết, cuốn đi những muộn phiền của trần gian, chỉ để lại sự bình yên hiếm hoi trong cõi lòng những người tu tiên.______________________________Chú thích:Huyết Yến ngàn năm:
Một loại vật phẩm hư cấu, được cho là có công dụng dưỡng nhan nhưng thường được dùng làm quà biếu mang tính nịnh nọt.Hội Nghị Thanh Đàm:
Buổi họp mặt của các thế gia tu tiên để bàn luận chuyện chính sự.Phòng nhì: Vợ lẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz