Hetalia Fanfic Viet Nam No Harem He Thong Nuoi Duong Quoc Gia
Chương này được viết ngắn hơn chỉ còn lại 8k từ do có bạn góp ý mình viết dài quá không ai đọc nên mọi người đọc thấy ngắn đi cũng thông cảm cho mình nhé! Hai đứa trẻ lao tới chỗ nàng trong sự ngỡ ngàng của tất cả những kẻ có mặt tại đó. Đến khi định thần nhìn lại thấy chúng đã nâng cô bé con dậy, hốt hoảng cùng lo lắng đan xen trên gương mặt còn non nớt khi chúng nhìn thần sắc tái nhợt, không còn chút dấu hiệu của sự sống nào.Cả Arthur lẫm Francis đều còn quá nhỏ để hiểu tình trạng mà Liên đang mắc phải. Nhưng chúng đều rõ ràng việc nàng đang không hề ổn một chút nào.Liên nằm trong vòng tay của Francis, mặc dù tóc tai hỗn loạn cùng dáng vẻ suy yếu nhưng cũng không che nổi vẻ "hoa nhường nguyệt thẹn" của bản thân.Bên cạnh đó những cái lay người, những tiếng cầu khẩn, van xin từ phía sâu nhỏ cũng không thể khiến cho đôi mắt màu mật ong kia mở ra một lần nữa."Line, chị làm sao vậy. Hãy tỉnh lại đi, làm ơn!" Arthur cầm tay nàng bằng đôi tay bé xíu của mình, lặp lại những lời trên bằng đôi mắt trực trào sắp khóc.Không biết từ bao giờ, Line đã chiếm ngự một vị trí quan trọng trong lòng cậu, trở thành người duy nhất mà hiện thân của nước Anh hoàn toàn có thể tin tưởng và dựa vào.Giờ đây khi nhìn người sắp sửa bị mang đi, trong lòng đứa trẻ dâng lên vài phần không nỡ, càng không muốn.Francis giữ chặt người trong lòng, đôi mắt xanh thẫm ánh lên sự cảnh giác và ngờ vực - thứ cảm xúc vốn chưa nên xuất hiện ở một đứa trẻ cùng tuổi, mà nhìn về phía những người đang tiến lên: "Các người định đưa Liên đi đâu?""Đi đâu ư?" Dương Tam Kha chỉ huy một toán lính khiêng một chiếc cáng đến, nhắc lại câu hỏi của đứa trẻ tóc vàng ngoại lai với sự coi thường: "Tất nhiên chúng ta sẽ đem Người mang đi chữa trị. Không lẽ ý các ngươi là muốn nàng nằm lại nơi đồng không mông quạnh này chờ đến lúc chết đi?""Ta không có!" Francis gào lên phản bác lại lời lẽ cay nghiệt của viên tướng họ Dương. Bên cạnh đó Arthur cũng cực kỳ cảnh giác nhìn chằm chằm động tĩnh của đám người đang tiến lên.Cục diện giữa hai bên lâm vào thế giằng co khi không bên nào chịu nhường bên nào."Thả Người ra! Các ngươi muốn chết cũng đừng hại hiện thân nước ta chết một mình!" Dương Tam Kha thấy hai đứa nhóc nhất quyết không chịu thả người liền định tiến lên cướp. Chống lại hai cặp mắt xanh tỏa ra cảm giác không đúng lắm. Hắn càng không muốn vận mệnh nước nhà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.Arthur rút ra đoản đao giấu nơi bắp chân, tay bé nhỏ giữ chặt đao cũng bắt đầu quơ loạn. Tuy không biết võ nhưng nhìn vào ánh mắt sắc bén cùng khí thế trấn áp bẩm sinh đã có này, cũng khiến những người bình thường không dám hồ đồ tiến thêm nửa bước."Ta đã nói rằng các người không được đụng vào nàng!" Arthur chỉ mũi đao về phía Dương Tam Kha và nói."Cái thằng nhãi này!" họ Dương nóng máu hô hào: "Các ngươi còn đứng đó làm gì, nhanh mang hiện thân về đây cho ta!""Khoan!!!" phu nhân họ Dương cất tiếng, bà cũng không thể nhìn nổi cảnh một đám người lớn xông vào định bắt nạt hai đứa trẻ con. Cho nên mới cao giọng hỏi: "Tam Kha, em đây là đang định làm gì?""Chị, chị cũng biết đứa trẻ kia!" trước cặp mắt sắc lẹm của hai đứa trẻ nọ, vị tướng quân đành thay đổi cách nói: "Nàng ta... nàng ta quan trọng đối với chúng ta thế nào? Không thể tùy tiện bỏ mặc sống chết của nàng ta như thế được!""Vậy cho nên em trai ta mới định cưỡng ép bắt người mang đi mặc cho sự phản đối từ người ta ư?" Dương Phương Lan hỏi một câu không hề nể mặt em trai, cũng nhìn thấu được dã tâm của người cùng chung huyết thống với bà đối với sinh quốc nước Nam."Chị nặng lời rồi, do tình huống nguy cấp buộc em phải làm vậy!""Chị cũng mong rằng trong chuyện này ngoài việc cứu người như cứu hỏa thì em không hề có tâm tư nào khác!" Dương phu nhân nói rồi bước về phía quân lính đang bao vây hai đứa trẻ.Trông thấy bộ dạng đề phòng của chúng, đồng tử lục và lam thẫm ánh lên quang mang nhìn về phía bà cùng đám người. Trong khi lại dùng thân mình cố ý che chắn, bao bọc chặt chẽ người trong lòng như chỉ sợ dù sơ suất một khắc nàng cũng sẽ bị bắt đi.Nhìn thấy tràng cảnh này trong lòng nữ tướng họ Dương không khỏi cảm thán: "Hai đứa trẻ được nàng ta nhặt về quả nhiên không phải người tầm thường. Tuy vẫn còn nhỏ nhưng xét qua khí độ* ung dung cùng ngôn hành, cử chỉ chẳng hề có chút sợ hãi khi đối mặt với quan quân. Có thể thấy được trong tương lai bọn chúng sẽ là nhân trung chi long**, tiền đồ vô lượng."*khí: khí chất; độ: đức độ hiểu nôm na là khí chất và đức độ của người nào đó.
** nghĩa là rồng trong biển người: hình dung nhân tài kiệt xuất phi phàm xuất hiện trong đời sống."Phu nhân....người định....""Các người lui xuống hết đi!" bà vẫy tay ra hiệu.Đám người y theo lệnh đi xuống, Arthur nhìn bà đang tiếng lại gần, hỏi: "Bà là ai?""Lần đầu diện kiến, ta là vợ của Ngô chủ soái - cũng là chúa công mà cô bé kia đi theo phò tá. Nên các ngươi có thể gọi ta bằng danh xưng Dương phu nhân.""Dương phu nhân." đôi đồng tử xanh lục của cậu nhóc liếc về phía bà với vẻ hoài nghi trước khi lên tiếng hỏi tiếp: "Vậy Dương phu nhân hạ cố đến đây cũng giống như kẻ kia, muốn cướp nàng khỏi tay ta hay sao?""Trước khi muốn cưỡng chế bắt người, ta càng muốn biết vì lý do gì mà hai cậu muốn ngăn cản chúng ta đem hiện thân đi đấy?" bà cũng không hề tỏ ra là mình yếu thế trước cậu nhóc."Không phải bọn ta không muốn thuận theo ý các người, nhưng vì cơ thể nàng vốn băng thanh ngọc khiết*, ko thể tùy tiện để nam nhân xa lạ đụng vào nên chúng ta càng không thể để nàng bị đem đi!" nhóc con tóc vàng đứng đằng sau cất cao giọng trong khi vẫn ôm chặt người con gái trong ngực không buông.*Băng thanh có nghĩa là miếng băng trong suốt. Ngọc khiết có nghĩa là miếng ngọc trong sạch, tinh khiết không chứa chút tạp vật nào.Băng thanh ngọc khiết có nghĩa là ám chỉ việc trong sạch như băng, ngọc. Ý nhằm nói đến phẩm giá - tiết hạnh của người con gái vẫn còn trong trắng chưa bị vẩn đục.Dương Phương Lan nghe, nghĩ trong lòng cũng cảm thấy có lý. Dù hiện thân nước họ tuổi tác đã cao, nhưng nhìn bề ngoài vẫn chỉ là một tiểu cô nương 10 tuổi băng cơ ngọc cốt* khiến người ta ưa thích. Nói gì thì nói, khuê dự** của một nữ tử vẫn nên được bảo vệ và tôn trọng để tránh những điều tiếng không hay.*xương ngọc da băng, ám chỉ người con gái có cốt cách hơn người.
** danh dự - danh tiết."Vậy các ngươi định tính thế nào? Không cho chúng ta mang đi thì chẳng lẽ giữ nàng ở đây đợi chết?""Chúng ta sẽ tự làm, không cần đến các người phải phí sức!" Cậu nhóc tóc vàng rơm nói vậy đã chọc giận đến vị chủ soái nãy giờ vẫn chưa hề lên tiếng:
"Giỏi cho hai đứa nhóc vắt mũi chưa sạch các người. Trong quân doanh này cũng chỉ có mình phu nhân ta là hạng nữ lưu. Nếu y theo lời các ngươi nói, giờ đến bà ấy cũng ko đc đụng vào người nàng ta vậy thì còn ai mới có thể đụng nữa???"Hai đứa trẻ nhìn nhau, rồi lại nhìn người vẫn ôm trong lòng đang còn thở thoi thóp. Sau khi suy nghĩ một hồi, chúng cũng quyết định giao nàng cho bà Phương Lan."Ai da, bà nhẹ tay thôi! Nàng vốn thân kiều thể quý* không chịu được tác động mạnh vậy đâu. Dù là bế nàng cũng không được quá dùng sức!"*ý nói thân thể quý giáBà Phương Lan nghe, mặc dù không thoải mái trước những lời cằn nhằn của cóc nhỏ và cả thái độ hoài nghi, lo lắng đến mức thái quá của đứa còn lại đối với mình. Nhưng trước sự quan tâm lại cực kỳ cẩn thận, chu đáo của hai đứa trẻ đối với nàng. Bà có thể thấy được hai đứa trẻ này thật sự lo nghĩ cho sinh quốc nhỏ của bọn họ.Cũng chứng tỏ được một điều trong lòng bọn chúng thật sự có người chị này đi.Biết được chân tâm thật lòng của hai đứa nhóc, bà lại càng muốn khuyên răn chúng vài câu."Các ngươi có lòng muốn đối tốt với Liên đó là đáng quý trọng.... Nhưng nếu chỉ dựa vào thực lực hiện tại của các ngươi để bảo vệ nàng là điều không thể nào. Cho nên ta muốn các ngươi phải thông suốt một điều.""Bà muốn nói gì?""Muốn chúng ta yên tâm giao hiện thân cho các ngươi chăm sóc thì càng phải chứng tỏ được rằng mình thực sự là người có năng lực.""Năng lực..." cả hai cùng lẩm nhẩm từ này trong miệng, vẫn chưa hiểu được bên trong hai từ tưởng chừng như đơn giản này còn ẩn chứa hàm ý sâu xa gì khác.Dương phu nhân cũng không giấu nghề, mà truyền lại hiểu biết của mình cho chúng. Suốt quãng đường đi đến chỗ quân y, một người giảng hai người nghe nhập tâm đến thất thần.Sau khi đến nơi, vài vị thầy lang trẻ tuổi hấp tấp, run sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh. Dưới sức ép và cái nhìn chòng chọc của hai đứa trẻ, hắn dù bắt mạch hồi lâu cũng không thể tra ra được bệnh gì."Xin phu nhân thứ lỗi cho chúng thần tài sơ trí thiển*, do tài nghệ không thông nên chưa thể tìm ra vị tiểu thư này mắc bệnh gì! Nhất thời không thể cứu chữa"*Tài ít, hiểu biết nông cạn."Không thể trách các ngươi, phần lớn việc quân y xử lý nhiều nhất đều liên quan đến những binh sĩ bị bệnh ngoài da. Bệnh tình của nàng có chút khác thường, vậy là xem ra ta đã làm khó các ngươi rồi!"Đám thầy lang thấy Dương phu nhân mở miệng ân xá, lòng đều nhẹ nhàng thở ra vội quỳ xuống tạ ân. Trong khi đó Francis cùng Arthur oán hận, trừng mắt nhìn về phía họ, tức giận không thể mắng: "một đám vô dụng, nuôi chỉ tổ tốn cơm."Dương Phương Lan liếc qua hai đứa trẻ, sau đó hỏi người đứng đầu trong số họ: "Nếu đã như vậy, các ngươi có thể đề cử người nào hay không?""Nơi này đất vắng người thưa, sợ rằng muốn tìm được một vị danh y là điều rất khó. Chi bằng đến đô thành, ở đó thầy giỏi, dược liệu quý hiếm đều không thiếu sẽ dễ dàng cứu chữa cho vị này hơn!""Được, ngươi đi báo với Ngô lang* rằng chúng ta xuất phát đi Đại La!"*lang: từ phụ nữ dùng để gọi chồng.Trong vòng nửa tháng sau đó, từ Quảng Yên (nay thuộc tỉnh Quảng Ninh), đoàn quân thắng trận tiếp tục ngựa không dừng vó quay về thành Đại La.Lúc Lê Hữu Nhân được vời đến nơi thì trong phòng đã đốt lên lò than sưởi ấm. Không khí ấm áp như mùa xuân nhưng cô bé nằm trên giường vẫn mặc trên mình áo lông cáo trắng, đắp trên người tấm chăn gấm dày. Toàn thân được bọc kín mít càng khiến cho gương mặt càng thêm trắng bệch như tờ giấy.Ông nhìn sắc mặt xanh xao không còn một chút huyết, khó nhịn được cất tiếng thở dài."Ông đang định làm gì?""Ta tới bắt mạch cho tiểu thư.""Bắt mạch thì tại sao lại chạm vào tay nàng ấy? Không phải các người làm thầy lang có thể bắt mạch thông qua một sợi tơ hay sao?""Bắt mạch qua sợi tơ? Ý ngươi là "huyền ti bắt mạch"?" ông khó tin hỏi lại"Đúng thế!""Huyền ti bắt mạch này thực chất chỉ là thủ thuật nhằm che mắt người khác, chứ không hề chẩn đoán được bệnh tình.""Ta không tin, không phải các vị danh y như Hoa Đà xem bệnh cho Tào Tháo hay Biển Thước đều dùng biện pháp này để xem bệnh. Cớ gì mà ngươi không làm được? Hay là do y thuật của ngươi cũng giống đám người kia đều không tinh?"Lê Hữu Nhân chầm chầm nói, ngữ khí ôn hòa bắt đầu giải thích: "Huyền Ti bắt mạch có xuất xứ từ cung đình Trung Hoa. Do tư tưởng nam nữ thụ thụ bất thân, cho dù là thầy thuốc khám chữa cho người bệnh cũng phải tuân thủ quy tắc này. Cho nên, ngự y trong cung khi trị bệnh cho các vị quý nhân sẽ buộc một sợi tơ trên cổ tay các nàng, còn bản thân mình thì cầm một đầu sợi tơ để tiến hành chẩn đoán bệnh. Cũng theo "Cổ đại y học tuyệt kỹ" có viết "Huyền ti bắt mạch" chính là Chướng nhãn pháp, tức là thủ thuật che mắt người khác. Các vị danh y xưa đều không phải dựa vào sợi tơ mỏng manh kia mà chẩn đoán bệnh, mà dựa trên tình trạng bệnh kết hợp với kiến thức và kinh nghiệm của bản thân để rút ra được phương thức điều trị.""Vậy ý ông là không thể chẩn bệnh bằng cách đó?""Thầy lang cũng là người chứ không phải thần tiên, không vọng, văn, vấn, thiết* sao có thể nhìn ra bệnh gì!"*Bốn bước khám bệnh theo phương pháp y học cổ truyền (đông y gọi là tứ chẩn) đối chiếu sang tây y là Nhìn, sờ, gõ, nghe.Vọng : Là nhìn, quan sát hình thái, vóc dáng, động thái, sắc mặt, màu sắc của da, lông, tóc móng,... và hình thái, cử động của lưỡi, màu sắc rêu lưỡi.Văn: Là Nghe, ngửi : Nghe là nghe tiếng nói, nghe tiếng ho, tiếng nấc, tiếng thở của người bệnh.Ngửi: là ngửi khí vị, cụ thể là ngửi hơi thở....Vấn: Là hỏi, hỏi là hỏi để biết nóng, lạnh, hỏi về mồ hôi, hỏi về vị trí đau,....Thiết : sờ nắn vùng bụng, lòng bàn chân, tay, vùng bị bệnh, bắt mạch để chẩn bệnh.Arthur cùng Francis bị nói cho tỉnh ngộ, sâu nhỏ tinh ý móc trong ngực áo chiếc khăn tay nhỏ đặt lên cổ tay nàng. Sau đó mới hỏi: "Nếu ông đã không thể bắt mạch qua sợi tơ. Vậy thì có thể cách một lớp khăn mà bắt được mạch chứ?""Cái này thì ta làm được!"
_______
Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua. Sau khi tỉnh lại từ trong cơn mê mang, Liên nhận ra bài trí mộc mạc, giản dị bên trong căn phòng của nàng hồi còn ở Đại La. "Vậy là ta đã quay lại cố đô rồi!" nàng tự nhủ với lòng vậy.Gạt chốt mở cửa sổ, cánh cửa do lâu ngày không được bảo dưỡng phát ra âm thanh cót két xa lạ. Khiến nàng cũng giật mình nhớ ra mình đã 4, 5 năm chưa trở lại nơi này.Khung cảnh sân sau vườn hiện lên trước mắt Liên với vẻ xơ xác, tiêu điều vốn có khi mùa đông đang ngự trị. Cây cối trụi lá chỉ còn trơ lại những cành khẳng khiu với vỏ màu xám trắng hoặc nâu đen xấu xí. Đến sắc trời cũng lưu lại trong bức tranh vẽ vội một màu xám xịt và ảm đạm đến nao lòng.Nàng ngồi thừ trên giường, lặng ngắm mùa đông về trước căn phòng một hồi lâu. Và giữa cái vẻ trầm uất, yên ắng của cảnh và vật, gốc mai gầy guộc, xù xì trong vườn lặng lẽ cho ra đời những bông mai trắng tinh khôi, ngạo nghễ đối chọi với tiết trời giá buốt."Khí phách ngoan cường, khẳng khái, không chịu khuất phục trước nghịch cảnh này không phải loài hoa nào cũng có được. Chả trách hàn mai được người đời ví với người quân tử." nàng cất tiếng mở lời sau gần một tháng không nói chuyện, khi cất lên tiếng đầu tiên mới nhận ra cổ họng khô khốc đến mức muốn ho khan.Tay cầm lên khăn tay che miệng, dẫu cho cả người đang cảm thấy không khỏe nhưng Liên vẫn say sưa ngắm gốc "nhất chi mai" mảnh dẻ nhưng cứng cáp, dù cho hoàn cảnh sống có khắc nghiệt đến đâu vẫn khoe sắc đem lại hương thơm cho đời. Quả là một cuộc sống có ý nghĩa.(Chị cứ ngắm gốc mai quý của chị đi trước khi chồng chị vào hen.)Hai đứa trẻ đều ôm trong tay mình một cành mai tươi vừa được chiết xuống, tất tả định đem chúng đi tìm một chiếc bình để cắm vào.Chúng nhớ vào dịp này mỗi năm, nàng ưa thích nhất là được dành thì giờ để được ngắm hàn mai. Liên yêu các loài hoa màu trắng, có lẽ bởi vì chính bản thân nàng đã là một bông bạch liên trắng ngần, thanh khiết nên dễ tìm được sự đồng cảm. Hoặc có thể là do sắc trắng tinh khiết, sạch sẽ đến mức không thể nhiễm một chút tạp chất nào đã khiến nàng lay động.Cuối đông đầu xuân là thời khắc "nhất chi mai" bắt đầu hé nụ hồng pha sắc trắng trong trẻo. Ngày dần trôi đi, bông nụ chúm chím chớm nở, sắc trắng trong hoa dần chiếm ưu thế, lấn át đi màu phớt hồng còn vương lại nơi diềm cánh. Nhị vàng tươi lúc này cũng bắt đầu trổ ra, phơi bày bản thân một cách kín đáo, e ấp trước mặt người đời.Cả bông hoa khi nở rộ hoàn toàn giống một bông tuyết còn non, chính vẻ đẹp ngây thơ, thanh cao nhưng cũng rất đài các ấy của hoa càng khiến đắm say biết bao người.Cùng nàng chơi mai nhiều năm, càng hiểu rõ về hàn mai, cả hai lại càng khâm phục trước sức sống mãnh liệt, bền bỉ của nó bởi hoa là biểu tượng cho sức sống của mùa xuân, thấy hàn mai nở cũng như thấy xuân về...Vậy mà vẻ đẹp kiêu sa, trong trắng vô ngần của "nhất chi mai" trong năm nay giờ lại thiếu đi một tri kỷ biết thưởng thức. Càng nghĩ đến chuyện này chúng lại càng thấy buồn rầu.Rốt cuộc đến khi nào Line mới tỉnh...Bởi vì chuyện này, cả Arthur và Francis do dự một hồi mới quyết định chiết hai cành mai đẹp nhất trong vườn đem đặt trong phòng nàng.Bởi theo chúng, nếu nàng chưa thấy được thì ít nhất cũng sẽ cảm nhận khoảnh khắc giao chuyển giữa hai mùa trong năm đang đến rất gần qua loài hoa mình ưa thích.Qua đó cũng biểu lộ một phần tâm tư của chúng đối với nàng.Đừng đánh giá tâm ý của Pháp và Anh Quốc là nhỏ thông qua một hành động cỏn con. Chính thái độ toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì người kia mới khiến Liên càng thêm trân trọng và cảm động trước tình cảm của bọn họ dành cho mình.Tình cảm không quý ở vật chất mà quý ở tấm lòng.Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai."
Trích Cáo Tật Thị Chúng - Mãn Giác Thiền Sư (thơ Việt cổ thời Lý)Dịch:Ngỡ tưởng xuân tàn hoa rụng hết
Đêm qua sân trước một nhành mai.Giọng nói thân quen đã lâu không còn được nghe thấy nay văng vẳng bên tai, "nhất chi mai" thảng thốt rơi xuống, nằm lại trên nền đất lạnh lẽo. Khiến hoa cũng vì vậy mà vỡ vụn, một số cánh rơi lả tả xuống nền đá hoa cương. Song cũng chẳng thể vì thế mà khiến ai kia "thương hoa tiếc ngọc" ngoảnh lại mà nhìn nó một chút.(Ai da, hai anh trai à? Mấy anh có còn chút lương tâm với nhành mai không vậy ta? Hay thấy vợ tỉnh là vội chả thèm để ý đến gì hết.)Cả Arthur và Francis giật mình, hướng mắt nhìn về phía người con gái đang nhoài người hướng ra ngoài cửa sổ, vươn cánh tay đón lấy những bông mai đầu mùa đang bị gió thổi bay."Line" Arthur không nhịn được gọi một tiếng, nàng quay đầu lại ngước nhìn cậu. Khuất sau mái tóc lòa xòa hơi rối bù, Liên nở nụ cười rồi khoe cho cả hai xem thứ mình giấu trong tay."Lại gần đây để ta cho hai em xem thứ này!""Line...." nàng vừa dứt câu, cả hai đã nhào vào người nàng mà khóc òa.Nàng kiên nhẫn dỗ dành hai đứa nhóc. Mãi cho đến khi bờ mi cong, dài của chúng đã hong khô. Và trong đôi mắt Saphire và Lục bảo đã không còn ngấn lệ, Line mới hỏi cóc và sâu lý do tại sao lại khóc."Còn không phải do lần Line mua may quay cuồng rồi ngất xỉu gần tháng chưa tỉnh hay sao?" cóc con nói."Line hại bọn ta lo lắng không thôi suốt từng ấy thời gian. Vậy mà sau khi tỉnh lại lại làm bộ như không hay không biết. Đúng là đồ vô tâm vô phế, không thèm chơi với chị nữa!" Sau một hồi cằn nhằn, Arthur đã tức giận định chạy đi.Nhìn cặp mày đã rậm còn nhăn hết lại với nhau, Liên phải cố gắng lắm mới nhịn được cười."Không phải chị giả bộ không biết mà là không biết thật ấy chứ. Mà chị đã bất tỉnh được bao ngày rồi?""Tính đến hôm nay là được 28 ngày!" cóc đáp, sau khi đã đếm đếm ngón tay nhỏ cho chắc chắn: "Vừa khéo cũng sắp Tết rồi!"Nàng xoa xoa ấn đường* của sâu nhỏ, khiến đôi lông mày sâu róm hơi giãn ra một chút. Trước thái độ rất thỏa mãn khi được "người thương" vuốt ve lông mày cho mình, Liên hài lòng nói với Francis: "Lâu vậy sao? Không ngờ chị lại ngủ lâu như thế!"*Ấn đường là khoảng cách giữa hai đầu lông mày, khu vực trên vùng sống mũi của mỗi người. Liên nói xong lại vươn ma trảo đến mái tóc vàng óng như tơ của cóc. Hận không thể sờ nhiều hơn chút."Gần tháng trời không được chạm vào thứ mềm mượt này, có chút nhớ nhung a!" nàng nghĩ trong lòng...Francis cũng rất nhân từ mặc cho nàng làm loạn, mặc dù cậu biết sau mỗi lần khi bị nàng hành hạ xong, mái tóc của mình trông sẽ không khác gì tổ quạ là mấy. Nhưng cậu vẫn bằng lòng chấp nhận và hưởng thụ "cách yêu thương" có vẻ như không giống ai này của nàng."Line này!" đang giở trò bỗng dưng Francis cất tiếng: "Sau này đừng kích động thái quá rồi đột ngột đổ bệnh có được hay không? Thấy Line như vậy Fran sợ...!""Sinh lão bệnh tử là điều mà không ai có thể trốn thoát. Và ngay cả chúng ta cũng vậy, nhưng may mắn và hạnh phúc hơn cả, hai em có biết là gì không?"Cả hai đứa trẻ lắc đầu..."Là trong khi em hoặc ai đó ốm đau, xung quanh vẫn có những người yêu thương và quan tâm đến em ở bên chăm sóc và động viên sớm ngày bình phục. Giống như chị hiện giờ cóc Artie và Fran ở bên đó cũng là một loại hạnh phúc đó!"Liên nói liền hôn vào má mỗi đứa một cái khiến khuôn mặt hai đứa trẻ đỏ lựng lên vì ngượng. Chúng giương to đôi mắt tuyệt đẹp như không tin nhìn nàng."Phần thưởng cho sự cố gắng của hai em!" nàng nói.Arthur và Francis bé nhỏ vẫn còn tỏ ra ngượng ngùng nhưng Liên dường như đã quên đi điều đó, nàng nói: "Lại gần đây nào, vừa nãy chị quên chưa cho hai em xem thứ này!"Liên nắm chặt một bàn tay, úp mở hé lộ thứ giấu bên trong."Là một bông hoa!" Arthur không nhịn được reo lên trong khi đôi mắt lục bảo vẫn chăm chú dõi theo.Frsncis tinh ranh hơn, cũng không quá phấn khích như Arthur trước trò ảo thuật của Liên, cậu bé quan sát và nhận ra: "Đây là một bông hàn mai đúng không Line?""Chính xác, nhưng đây không phải là một bông mai bình thường. Chính xác hơn là nó được tạo ra từ phép thuật!""Phép thuật sao?" Arthur càng tỏ ra có hứng thú hơn, cậu bé rất muốn thử chạm vào bông hoa, song lại không dám."Thử chạm vào nó đi!" nàng đưa bông hoa vào lòng bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc, hài lòng khi thấy trong đôi mắt xanh tuyệt đẹp của cậu ánh lên sự ngạc nhiên và mừng rỡ.Sau đó Liên tiếp tục hỏi cậu các câu hỏi liên quan đến xúc cảm khi lần đầu tiếp xúc với tạo vật từ phép thuật ra sao.Tuy mới chỉ là một bông hoa nho nhỏ được tạo ra nhờ thần thông nhưng nàng cũng có thể nhìn ra được, về lĩnh vực này Arthur thực sự đã có quan tâm và hứng thú rất lớn.Bên cạnh đó nước Pháp bé con mặc dù lộ ra hứng thú không lớn đối với những thứ liên quan đến pháp thuật nhưng...rất thích tranh giành bông hoa nhỏ với sâu con kia.Khiến nàng hiện tại không biết phải xử lý ra sao!!!!(Nói hộ lời cóc: Ừ thì tôi không có hứng thú với dăm ba thứ tào lao, hão huyền như pháp thuật nhưng những thứ do em tạo ra thì lại khác, Line à!!!"Tác giả chen vô: Ừ anh cứ vậy đi, dù có biểu hiện không tệ thì đầu gỗ như chị tôi vẫn chưa nhận ra đâu!"Chính tác giả lại bị Cóc cho ăn một cái cốc đầu.Francis: "Tôi cần cô chen miệng vào hay sao?")Cuối cùng đành phải tạo cho Francis một bông mới, để hai đứa nhỏ không tranh nhau mới yên cửa yên nhà.(Chị đi đúng hướng rồi đấy Liên ạ, cái gì cũng phải chia đều không là mấy con người kia sẽ ghen tị, oán hận, tủi thân rồi đánh nhau mệt nghỉ. Kể ra đồ vật gì cũng có thể chia, giá như thân chị cũng chia được làm mười rồi chia cho mỗi người một phần thì đã không phải khổ thế.)Francis cầm bông hoa mà mãi mới mè nheo, kì kèo có được rồi liếc đểu nhìn về phía sâu nhỏ. Hận không thể chọc tức khiến Arthur phát điên.(Cái bộ dạng này của anh rất chi là ngứa đòn đấy Francis ạ)Mang tiếng là thiên địch với nước Pháp kể từ khi mới sinh ra, đại diện nước Anh cũng đâu tỏ ra yếu thế khi hất hàm, ném trả cái liếc không mấy thiện chí về lại cho nước Pháp.Bầu không khí căng thẳng, đầy mùi thuốc súng tỏa ra giữa hai quốc gia khiến nước "đứng ngoài cuộc" như Liên cũng cảm thấy ngột ngạt."Arthur, Francis!" nàng lớn tiếng gọi tên chúng, giọng điệu bắt đầu dần trở nên nghiêm khắc: " Hai em đang làm trò gì vậy hả? Chị không muốn thấy cảnh hai em xích mích với nhau chỉ vì một bông hoa thôi đâu."Hai đứa trẻ phần vì sợ làm mất lòng Line, phần vì lo nàng không vui nên cuối cùng cắn răng nhịn xuống chịu giảng hòa với đối phương.Cục diện hòa bình "giả tạo" trước mặt cô bé ngay lập tức được lập ra. Nhưng chẳng ai có thể biết trạng thái này sẽ duy trì được trong bao lâu.Lúc sau, Liên lấy cớ muốn có được hai nhánh hàn mai khác mà yêu cầu cả hai cậu bé tiếp tục đi chiết mai, thay cho nhánh mai đã rơi nát.Chân trước cả hai vừa đi, chân sau thầy lang họ Lê được vời đến phủ.Nhớ đến cảnh bắt mạch vào gần nửa tháng trước, Lê Hữu Nhân cũng rất thức thời mà đặt khăn lụa lên cổ tay nàng."Ông làm thế khiến ta hơi ngạc nhiên đấy, rõ ràng những lần bắt mạch trước đây cũng chưa từng làm cẩn thận đến mức này!" Liên không nhịn được cố tình buông một câu trêu chọc."Thời thế thay đổi, hơn nữa sau khi trải qua một số chuyện, ta càng không dám mạo phạm ngọc thể của tiểu thư!" ông vừa bắt mạch vừa chầm chậm thở dài.Sau một tiếng "ừm" khe khẽ, không khí trong phòng rơi vào trầm tư.Sau một hồi, Lê Hữu Nhân thu tay, nàng hỏi: "Tình hình sức khỏe của ta thế nào? Vẫn ổn chứ?""Có chuyện này, ta vẫn giữ trong lòng đợi ngài tỉnh lại mới dám hỏi. Có phải người đã ho ra ngụm máu đầu tiên rồi phải không?"Khuôn mặt nàng trở nên hơi cứng lại, ánh mắt như không tin nhìn ông cụ trước mắt. Mãi một lúc sao mới lắp bắp: "Sao...sao ông biết?""Người bên cạnh ngài nói rằng do ngài hoạt động gắng sức, tâm tình kích động nhất thời mới ngất đi. Nhưng ta có thể nhìn ra lý do này không thể khiến tiểu thư hôn mê hơn 1 tháng trời được.""Vậy thì vì cái gì?""Cơ thể ngài trước giờ bẩm sinh vốn đã yếu ớt, lại bị bệnh nan y khó chữa quấn thân. Nên dù trước giờ luôn được chăm sóc, điều dưỡng rất tốt nhưng cũng khó lòng sống quá tam thập niên (30 tuổi). Thậm chí sống được đến hiện tại đã là tốt lắm rồi."Liên nghe xong, cả người như chết lặng, mãi lúc lâu sau mới lên tiếng: "Ý ông là ta khó sống được qua tuổi trưởng thành ư?""Có thể là vậy, nhưng tình hình hiện giờ có vẻ không khả quan như trước!""Tại sao?""Tiểu thư ngài vì chuyện quốc gia đại sự mà mệt nhọc quá độ, lo nghĩ, ưu phiền thành thói quen. Thời gian kéo dài đã ảnh hưởng không nhỏ đến thân thể, nên dù hiện tại có thuốc thang... cũng không thể chữa dứt điểm tận gốc."Từng lời của người được ca tụng là danh y số một đất Đại La rót vào tai, khiến nàng bàng hoàng, suy sụp. Nội tâm kiên cường, cứng rắn trước kia phút chốc sụp đổ trước sự thật đau lòng này.Dằn xuống sự thương tâm, Liên hỏi: "Ông thử nói xem vì sao ông Trời đã để ta tồn tại trên đời lại không thể cho ta được một cơ thể khỏe mạnh??? Hà cớ gì nhẫn tâm với ta đến thế???" nàng vừa nói, lệ châu lại hốc mắt ào ạt rơi xuống.Đối với một tiểu cô nương còn nhỏ tuổi, Lê Hữu Nhân hiểu nhất thời nàng sẽ khó lòng chấp nhận được chuyện bản thân mình không còn sống được bao lâu nữa.Nhưng càng là như thế, với sự tận tâm cùng y đức của một người thầy thuốc ông càng không muốn bệnh nhân của mình chìm sâu vào những thứ cảm xúc tiêu cực."Số mệnh con người kể từ khi sinh ra đã được thượng thiên sắp đặt đều là vì có lý do của riêng nó. Hà tất ngài phải oán trách ông Trời trong khi có thể tận dụng khoảng thời gian còn lại để sống một cuộc đời ngắn ngủi nhưng có ích?"Thầy lang già sau đó tiếp tục đả thông tâm tư, khai thông tư tưởng của đất nước mình. Hai người một người nói, một kẻ lẳng lặng nghe mà không biết ngoài phòng còn hai bóng dáng nhỏ đang nghe lén cuộc đối thoại giữa bọn họ.Arthur nghe đến đoạn nàng không sống quá 30 liền tức giận định xông vào nói lý với tên lang băm kia.Giữa đường bị Francis ngăn cản, cậu bé định đánh nhau một trận. Cuối cùng lại bị những lời lẽ của cậu ta thuyết phục."Bây giờ nếu cậu xông vào làm ầm lên thì chuyện này có thể giấu được tai mắt người ngoài không?""Tôi không cần biết, trước giờ Arthur này không quan tâm người khác nói gì!""Đúng! Cậu không quan tâm như Line thì có đấy. Nếu chuyện chị ấy sống không quá 30 tuổi bị đồn ra ngoài, lấy suy nghĩ và tâm tư mềm yếu của Line để phóng đoán thì..." Francis nói đến đây, lại nhìn về cánh cửa phòng đang khép hờ, khó khăn lắm mới nói xong câu: "Người mà tôi và cậu đều quan tâm sẽ còn suy sụp và đau khổ hơn cả bây giờ.""Tôi không tin....""Line tại sao lại giấu bệnh đến mức nằm gục xuống không dậy nổi? Bởi vì chị ấy lo sợ việc người khác hoài nghi bản thân mình không đủ sức lãnh đạo kẻ dưới!""Cho nên, vì lòng tự tôn mà Line đã vất vả chống đỡ này. Mong cậu đừng làm ra những chuyện thiếu suy nghĩ nữa được không hả Arthur?""Vậy chúng ta phải làm gì?"Francis nghe nhưng không đáp, nhìn cành mai trong tay mình và đứa trẻ kia sớm đã bị tức giận nghiền nát thành vài đoạn. Không đành lòng nhưng vẫn kéo Arthur đi chiết cành khác."Chuyện này chỉ được giữ trong lòng, không được tiết lộ với bất cứ ai nhất là với Line!"Câu chuyện về hàn mai năm đó, cũng nhờ vậy đã được giấu kín.
__________
Mùa xuân năm sau, tức ngày 10 tháng 1 năm Kỷ Hợi (năm 939), Ngô Quyền lên ngôi, xưng là Ngô Vương, lập Dương thị làm hoàng hậu. Vua cũng đặt trăm chức quan, chế định triều nghi phẩm phục. Bộ máy nhà nước phong kiến độc lập đầu tiên tại Việt Nam khi đó cũng dần được hình thành.Sách Việt sử tiêu án có chép lại rằng: Vương giết Công Tiễn, phá Hoằng Tháo, tự lập làm vua, tôn Dương thị làm Hoàng hậu, đặt đủ 100 quan, dựng ra nghi lễ triều đình, định các sắc áo mặc, đóng đô Cổ Loa thành, làm vua được 6 năm rồi mất.Về lãnh thổ, Ngô Quyền chỉ có thực quyền cai trị 8 châu mà cư dân là con cháu của người Lạc Việt như: Giao, Lục, Phong, Trường, Ái, Diễn, Hoan, Phúc Lộc nằm trên đất Giao Châu cũ. Nay thuộc miền trung du và miền đồng bằng Bắc bộ trong đó có cả vùng Thanh Nghệ.Còn miền thượng du là các châu ky my (châu tự trị, chỉ phải cống nạp) của nhà Đường trước kia vẫn do các tù trưởng nắm giữ mà độc lập.Cũng trong lần đăng cơ lần này, những cận thần, các tướng lĩnh cùng các hào trưởng địa phương quy phục đã được nhà Ngô phong tước, cấp đất, như Phạm Lệnh Công ở Trà Hương (Nam Sách, Hải Dương), Lê Lương ở Ái châu, Đinh Công Trứ (cha của Đinh Bộ Lĩnh) ở Hoan Châu. Trong đó tất nhiên sẽ không thiếu phần đóng góp quan trọng của Ngô Ngọc Liên.Sáng sớm ngày hôm đó, cùng với nghi thức sắc phong của Hoàng hậu họ Dương. Tại kinh đô Cổ Loa (nay thuộc huyện Đông Anh, Hà Nội) nhân vật chính thứ hai của chúng ta trong buổi lễ sắc phong lần này đang ngáp ngắn ngáp dài, đầu gần như gục xuống bàn trang điểm để mặc cho người hầu vấn tóc, đội mũ phượng lên cho mình.Mũ phượng này được lấy trúc sơn qua làm khuôn, phía trên được trang trí bằng chín con chim trĩ bằng ngọc phỉ thúy xanh biếc kết hợp cùng với bốn trâm cài phượng hoàng làm bằng vàng. Trong miệng mỗi con phượng đều ngậm một chuỗi hạt trân châu dài rủ xuống hai bên vai.
Ngoài ra để tăng thêm sự xa hoa cùng quý phái cho người đội, trên thân mũ còn được đính rất nhiều đá hồng bảo thạch, mã não cùng đông châu xếp xen kẽ tạo thành hình mười hai đóa hoa sen lớn. Chưa kể đến các đóa hoa mẫu đơn nhỏ bằng lưu ly và bạch ngọc xung quanh. Phía sau mũ, đối xứng mỗi bên có hai lá mấn (tổng cộng bốn lá), xếp thành hình giống đuôi phượng đang giương cánh, bên trên thêu hoa văn loan phượng bằng chỉ vàng, viền ngoài bằng ngọc trai. Ở viền mũ đính hai mươi mốt viên ngọc, chính giữa là một viên đông châu Nam Hải lớn làm trung tâm.Tính ra để đội được mũ phượng nặng trịch lên đầu âu cũng đã tốn rất nhiều thời gian và công sức.Nhưng ngoài đội mũ phượng thì thứ phục sức đi kèm không thể thiếu được đó chính là địch y (hay còn gọi là lễ phục): làm bằng gấm quý có màu xanh thẫm, thêu một trăm đôi chim trĩ, xen giữa trang trí thêm hoa. Viền cổ và tay áo may màu đỏ, thêu hoa văn chim phượng bằng chỉ vàng.Tất nhiên trước khi có thể mặc địch y ra ngoài, cơ thể bé nhỏ của Liên cũng đã phải quấn lên mình 5 đến 6 lớp áo lót bằng lụa bên trong với kết cấu cực kỳ phức tạp và chặt chẽ không kém gì trang phục Cổn miện dành cho Hoàng đế.Nghĩ đến mà khổ, để mặc đẹp, sang, quý như người ta. Những ông Hoàng bà Chúa cũng phải chịu không ít hành hạ đến từ các loại phục sức.Sau khi tưởng chừng như đã chết ngộp trong mớ quần áo. Và mặc dù hiện đang là mùa xuân nhưng với cái rét căm căm từ phía Bắc tràn về vẫn còn hiện hữu. Thì việc mặc nhiều lớp áo quần không phải là chủ ý tồi để đánh tan cái giá lạnh nhưng... cái cảm giác bức bối, ngột ngạt và khó chịu bao trùm khắp cơ thể vẫn khiến một đứa trẻ mới 10 tuổi như nàng cảm thấy cực kỳ không thoải mái.Dẫu vậy nàng vẫn phải cắn răng chờ đến phân đoạn thắt đai ngọc và đai lưng.Nói đến đai ngọc được làm bằng the lụa may thành dải dài màu xanh nhạt, trên thêu hoa văn phượng vờn mây thiếp vàng, trang trí chín viên ngọc, khảm bốn miếng vàng. Còn về đai lưng buộc bụng có màu nửa xanh nửa đỏ, phía trước gắn hai chuỗi dây kết bằng lụa đỏ thả xuống hai bên tà áo, cũng thêu hoa văn phượng bằng chỉ vàng.Sau khi buộc xong đai lưng rồi thắt đai ngọc có giá trị liên thành ra ngoài phô bày vị thế và sự giàu có của đất nước. Các cung nhân còn rất tỉ mỉ cài thêm một số trang sức vào hai bên của đai ngọc như chuỗi dải bạch ngọc dài đến mắt cá chân, khi đi sẽ phát ra tiếng kêu đinh đang êm tai, túi hương nhỏ để xông áo cùng một số món đồ khác...."Chị, chị đã thay đồ xong chưa?"Phía ngoài cửa bỗng truyền tới tiếng gọi khiến Liên không cần nhìn cũng biết là ai."Chị xong rồi, mau mau tới đây!"Nghe tiếng đáp, một loạt tiếng bước chân truyền vào. Người trong gương cũng dừng lại hành động đang làm, quay đầu nhìn về hướng hai đứa trẻ đang ung dung đi tới."Line, Line sớm hôm nay bọn em ra vườn tìm được hai bông hoa đẹp nhất tặng Line này!" Arthur và Francis cùng thi chạy tới bên nàng rồi tranh nhau cầm bông hoa của mình đem tới trước.Nàng nhìn thoáng qua hai bông hoa: một bên là bông bách hợp trắng muốt vẫn còn tỏa hương thơm nhẹ nhàng, lưu luyến. Một bên là bông hồng bạch kiêu sa, cao ngạo với hương nồng nàn, quyến rũ...Lần đầu tặng quà đã chơi lớn tặng nàng quốc hoa nước mình. Hơn nữa nhìn từ bề ngoài có thể thấy hai bông hoa đều rất xinh đẹp, xem ra người tặng rất dụng tâm tốn nhiều công sức chọn lựa. Cho nên nàng rất hài lòng trước món quà nhỏ này của hải tiểu quốc gia."Hoa đẹp quá, vừa vặn mão của chị đang thiếu hoa tươi. Các em có thể giúp chị cài hoa này lên trên mũ được không?"Hai đứa trẻ trông thấy phượng quan quý giá đính đầy châu ngọc, bảo thạch trên đầu nàng rồi lấm lét nhìn xuống bông hoa trông chả có chút giá trị nào của bản thân. Cảm giác tự ti dâng trào khiến chúng rụt rè, ấp ứng hỏi lại: "Làm vậy liệu có được không?""Sao lại không được? So với đống châu hoa toàn đồ giả kia thì hai bông hoa tươi này còn quý giá hơn gấp bội ấy chứ. Mau mau lên giúp chị đi, thời gian không còn nhiều nữa.""Được!" hai tiểu quốc gia đều cười rồi tiến tới cài bông hoa lên mão phượng. Chứng kiến nụ cười so với hoa còn tươi tắn, diễm lệ hơn của người con gái trước mặt. Hai đứa trẻ bất giác cũng vì nàng mà nở nụ cười."Sao vậy? Hai em thấy bộ dạng của chị hiện giờ thế nào?""Rực rỡ lóa mắt, xinh đẹp tựa thiên tiên!"Nàng nghe xong vui vẻ cười rộ lên tựa đóa hải đường kiều diễm, gò má đào thoáng ửng chút đỏ. Mới thoáng nhìn quả thực xinh đẹp động lòng người.Cười xong nàng vỗ nhẹ vào tay chúng, mắng yêu: "Hai đứa nhỏ này thật chỉ được cái lẻo mép!""Là thật, je cùng Arthur không hề nói dối đúng không?" Francis liếc mắt ra hiệu cho Arthur và cậu bé cũng gật đầu."Thôi được rồi, chị tạm tin lời hai em." xoa đầu hai cậu nhóc, nàng nói: "Sắp tới giờ chị phải tham dự điển lễ* sắc phong. Ở nhà các em phải ngoan ngoãn nghe lời ma ma không được nghịch ngợm, phá phách rõ chưa?"*dt (H. lễ: lễ nghi) buổi lễ long trọng được triều đình quy định."Vậy là Je cùng Arthur không được đi cùng Line sao?""Không được, điển lễ lần này chỉ bao gồm nữ quyến và các nữ thành viên trong hoàng tộc được phép tham gia, không được phép mang người ngoài theo!"Mặt hai đứa nhóc xìu xuống, Liên cũng biết chúng sẽ không vui nên dỗ dành: "Ngoan nào, chị chỉ đi một lát sẽ về ngay. Nếu hai em nghe lời, tất nhiên chị sẽ thưởng!""Nương nương, giờ lành đã điểm thỉnh mời nương nương đến điện Kính Thiên làm lễ!" vị ma ma nói vọng vào trong."Được!" nàng đáp, lưu luyến nhìn hai đứa trẻ một hồi mới xỏ chân vào đôi hài xanh thêu hoa văn vân hạc bằng chỉ vàng, mũi hài gắn phượng ngậm lưu châu kết bằng ngọc.Lời cần nói cũng đã nói xong, Arthur và Francis vẫn dõi theo nàng tay cầm ngọc khuê* có hoa văn chìm, phía đuôi quấn gấm sặc sỡ, tinh xảo mà lẫn trong đám cung nhân rời đi.*Có tên gọi là "hốt" hoặc "triều bảng". Là một vật dụng làm bằng ngọc, ngà voi, hoặc tre. Hình chữ nhật, phía trên rộng phía dưới hẹp, dùng để các quan lại ghi lại những việc cần tâu bày. Sau này ngọc khuê được sử dụng như một món đồ trang sức không thể thiếu trong lễ phục của vua chúa, quan lại thời xưa.Một đường suôn sẻ đi tới điện Kính Thiên, sau khi cùng đông đủ các nội mệnh phụ tham gia điển lễ phong hậu cực kỳ long trọng của Dương hoàng hậu. Thì cuối cùng cũng chờ đợi đến lượt nàng được sắc phong."Vào chỗ quỳ!""Quỳ!""Tuyên sách!""Phụng thiên thừa vận Ngô Hoàng chiếu viết, Ngô Ngọc thị đương thời là sinh quốc Tĩnh Hải Quân xuất thân danh môn khuê tú, phong thái mẫu mực, cử chỉ đoan trang, tri thư đạt lễ, hiền huệ dịu dàng. Cẩn tuân theo lời chỉ bảo đã phò tá chúa công lập được nhiều công lớn. Nay trẫm trên vâng mệnh Trời dưới thuận lòng dân, sách phong làm Trấn Quốc Thái Bình Quốc Mẫu, ban thưởng một tòa đệ trạch, hơn trăm lượng hoàng kim, năm trăm lượng bạc cùng năm mươi tấm gấm lụa Hà Đông. Khâm thử!" "Thụ sách!" Nữ quan lấy sách phong từ trên tráp phủ lụa tơ vàng, quỳ dâng cho nàng. Liên vẫn trong trạng thái quỳ nhận lấy sách phong, kính cẩn nâng bằng hai tay trước khi đưa cho một nữ quan khác cất giữ."Tuyên ấn! Trấn Quốc Thái Bình Quốc Mẫu chi ấn!"Hành động tương tự được lặp lại. Nhìn sách phong và ấn triện nằm yên vị trên tráp son phủ lụa, biết chắc thứ này và cả phong hào này giờ đã thuộc về bản thân. Nàng coi như mới có thể an tâm thở phào nhẹ nhõm."Thần nữ khấu tạ chủ long ân!""Hành tam quỳ tam bái lễ!"Tất cả trừ Hoàng hậu mới sắc phong đều triều phục quỳ xuống, nàng đứng dậy thực hiện ba lễ quỳ ba lễ bái, chỉn chu, quy củ hoàn thành đầy đủ nghi thức. Lễ sắc phong quốc mẫu sau đó mới tiếp tục được hoàn thành trong không khí nghiêm trang, tốt đẹp và vô cùng trọng thể.Sau khi kết thúc buổi lễ, các vị mệnh phụ đều tiến tới dùng cát ngôn* chúc mừng.*cát: tốt, ngôn: từ ở đây có ý chỉ những lời lẽ tốt đẹp."Chúc mừng Tĩnh Hải quân chúng ta kể từ sau khi giành được độc lập đã xuất hiện vị Hoàng hậu và Quốc mẫu đầu tiên!""Tin rằng có hai vị Hoàng Hậu và Quốc Mẫu cùng nhau tọa trấn, nước Việt ta sẽ ngày càng hưng thịnh, bách tính ấm no, là phúc của Tĩnh Hải Quân.""Mượn lời hay ý đẹp từ các vị phu nhân ngồi đây, bản cung thật lòng cảm tạ, khắc ghi trong lòng!""Quốc mẫu ngài thật là khách khí quá!"Tiếng cười nói vang lên, không khí hòa hợp, vui vẻ giữa nhóm mệnh phụ và tân Quốc Mẫu khiến tàn cục mọi người đều trở về trong sự hân hoan, hài lòng.Qua ngày hôm đó, lần đầu tiên trong lịch sử Việt Nam từ khi dựng nước, nước ta xuất hiện một vị Quốc mẫu danh xứng với đức. Ngô Ngọc Liên trong sự tiền hô hậu ủng, vạn người kính ngưỡng ngồi lên bảo tọa quốc mẫu. Nước Việt ta chính thức trở thành 1 quốc gia theo chế độ phong kiến tập quyền kéo dài hơn 1000 năm sau.
** nghĩa là rồng trong biển người: hình dung nhân tài kiệt xuất phi phàm xuất hiện trong đời sống."Phu nhân....người định....""Các người lui xuống hết đi!" bà vẫy tay ra hiệu.Đám người y theo lệnh đi xuống, Arthur nhìn bà đang tiếng lại gần, hỏi: "Bà là ai?""Lần đầu diện kiến, ta là vợ của Ngô chủ soái - cũng là chúa công mà cô bé kia đi theo phò tá. Nên các ngươi có thể gọi ta bằng danh xưng Dương phu nhân.""Dương phu nhân." đôi đồng tử xanh lục của cậu nhóc liếc về phía bà với vẻ hoài nghi trước khi lên tiếng hỏi tiếp: "Vậy Dương phu nhân hạ cố đến đây cũng giống như kẻ kia, muốn cướp nàng khỏi tay ta hay sao?""Trước khi muốn cưỡng chế bắt người, ta càng muốn biết vì lý do gì mà hai cậu muốn ngăn cản chúng ta đem hiện thân đi đấy?" bà cũng không hề tỏ ra là mình yếu thế trước cậu nhóc."Không phải bọn ta không muốn thuận theo ý các người, nhưng vì cơ thể nàng vốn băng thanh ngọc khiết*, ko thể tùy tiện để nam nhân xa lạ đụng vào nên chúng ta càng không thể để nàng bị đem đi!" nhóc con tóc vàng đứng đằng sau cất cao giọng trong khi vẫn ôm chặt người con gái trong ngực không buông.*Băng thanh có nghĩa là miếng băng trong suốt. Ngọc khiết có nghĩa là miếng ngọc trong sạch, tinh khiết không chứa chút tạp vật nào.Băng thanh ngọc khiết có nghĩa là ám chỉ việc trong sạch như băng, ngọc. Ý nhằm nói đến phẩm giá - tiết hạnh của người con gái vẫn còn trong trắng chưa bị vẩn đục.Dương Phương Lan nghe, nghĩ trong lòng cũng cảm thấy có lý. Dù hiện thân nước họ tuổi tác đã cao, nhưng nhìn bề ngoài vẫn chỉ là một tiểu cô nương 10 tuổi băng cơ ngọc cốt* khiến người ta ưa thích. Nói gì thì nói, khuê dự** của một nữ tử vẫn nên được bảo vệ và tôn trọng để tránh những điều tiếng không hay.*xương ngọc da băng, ám chỉ người con gái có cốt cách hơn người.
** danh dự - danh tiết."Vậy các ngươi định tính thế nào? Không cho chúng ta mang đi thì chẳng lẽ giữ nàng ở đây đợi chết?""Chúng ta sẽ tự làm, không cần đến các người phải phí sức!" Cậu nhóc tóc vàng rơm nói vậy đã chọc giận đến vị chủ soái nãy giờ vẫn chưa hề lên tiếng:
"Giỏi cho hai đứa nhóc vắt mũi chưa sạch các người. Trong quân doanh này cũng chỉ có mình phu nhân ta là hạng nữ lưu. Nếu y theo lời các ngươi nói, giờ đến bà ấy cũng ko đc đụng vào người nàng ta vậy thì còn ai mới có thể đụng nữa???"Hai đứa trẻ nhìn nhau, rồi lại nhìn người vẫn ôm trong lòng đang còn thở thoi thóp. Sau khi suy nghĩ một hồi, chúng cũng quyết định giao nàng cho bà Phương Lan."Ai da, bà nhẹ tay thôi! Nàng vốn thân kiều thể quý* không chịu được tác động mạnh vậy đâu. Dù là bế nàng cũng không được quá dùng sức!"*ý nói thân thể quý giáBà Phương Lan nghe, mặc dù không thoải mái trước những lời cằn nhằn của cóc nhỏ và cả thái độ hoài nghi, lo lắng đến mức thái quá của đứa còn lại đối với mình. Nhưng trước sự quan tâm lại cực kỳ cẩn thận, chu đáo của hai đứa trẻ đối với nàng. Bà có thể thấy được hai đứa trẻ này thật sự lo nghĩ cho sinh quốc nhỏ của bọn họ.Cũng chứng tỏ được một điều trong lòng bọn chúng thật sự có người chị này đi.Biết được chân tâm thật lòng của hai đứa nhóc, bà lại càng muốn khuyên răn chúng vài câu."Các ngươi có lòng muốn đối tốt với Liên đó là đáng quý trọng.... Nhưng nếu chỉ dựa vào thực lực hiện tại của các ngươi để bảo vệ nàng là điều không thể nào. Cho nên ta muốn các ngươi phải thông suốt một điều.""Bà muốn nói gì?""Muốn chúng ta yên tâm giao hiện thân cho các ngươi chăm sóc thì càng phải chứng tỏ được rằng mình thực sự là người có năng lực.""Năng lực..." cả hai cùng lẩm nhẩm từ này trong miệng, vẫn chưa hiểu được bên trong hai từ tưởng chừng như đơn giản này còn ẩn chứa hàm ý sâu xa gì khác.Dương phu nhân cũng không giấu nghề, mà truyền lại hiểu biết của mình cho chúng. Suốt quãng đường đi đến chỗ quân y, một người giảng hai người nghe nhập tâm đến thất thần.Sau khi đến nơi, vài vị thầy lang trẻ tuổi hấp tấp, run sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh. Dưới sức ép và cái nhìn chòng chọc của hai đứa trẻ, hắn dù bắt mạch hồi lâu cũng không thể tra ra được bệnh gì."Xin phu nhân thứ lỗi cho chúng thần tài sơ trí thiển*, do tài nghệ không thông nên chưa thể tìm ra vị tiểu thư này mắc bệnh gì! Nhất thời không thể cứu chữa"*Tài ít, hiểu biết nông cạn."Không thể trách các ngươi, phần lớn việc quân y xử lý nhiều nhất đều liên quan đến những binh sĩ bị bệnh ngoài da. Bệnh tình của nàng có chút khác thường, vậy là xem ra ta đã làm khó các ngươi rồi!"Đám thầy lang thấy Dương phu nhân mở miệng ân xá, lòng đều nhẹ nhàng thở ra vội quỳ xuống tạ ân. Trong khi đó Francis cùng Arthur oán hận, trừng mắt nhìn về phía họ, tức giận không thể mắng: "một đám vô dụng, nuôi chỉ tổ tốn cơm."Dương Phương Lan liếc qua hai đứa trẻ, sau đó hỏi người đứng đầu trong số họ: "Nếu đã như vậy, các ngươi có thể đề cử người nào hay không?""Nơi này đất vắng người thưa, sợ rằng muốn tìm được một vị danh y là điều rất khó. Chi bằng đến đô thành, ở đó thầy giỏi, dược liệu quý hiếm đều không thiếu sẽ dễ dàng cứu chữa cho vị này hơn!""Được, ngươi đi báo với Ngô lang* rằng chúng ta xuất phát đi Đại La!"*lang: từ phụ nữ dùng để gọi chồng.Trong vòng nửa tháng sau đó, từ Quảng Yên (nay thuộc tỉnh Quảng Ninh), đoàn quân thắng trận tiếp tục ngựa không dừng vó quay về thành Đại La.Lúc Lê Hữu Nhân được vời đến nơi thì trong phòng đã đốt lên lò than sưởi ấm. Không khí ấm áp như mùa xuân nhưng cô bé nằm trên giường vẫn mặc trên mình áo lông cáo trắng, đắp trên người tấm chăn gấm dày. Toàn thân được bọc kín mít càng khiến cho gương mặt càng thêm trắng bệch như tờ giấy.Ông nhìn sắc mặt xanh xao không còn một chút huyết, khó nhịn được cất tiếng thở dài."Ông đang định làm gì?""Ta tới bắt mạch cho tiểu thư.""Bắt mạch thì tại sao lại chạm vào tay nàng ấy? Không phải các người làm thầy lang có thể bắt mạch thông qua một sợi tơ hay sao?""Bắt mạch qua sợi tơ? Ý ngươi là "huyền ti bắt mạch"?" ông khó tin hỏi lại"Đúng thế!""Huyền ti bắt mạch này thực chất chỉ là thủ thuật nhằm che mắt người khác, chứ không hề chẩn đoán được bệnh tình.""Ta không tin, không phải các vị danh y như Hoa Đà xem bệnh cho Tào Tháo hay Biển Thước đều dùng biện pháp này để xem bệnh. Cớ gì mà ngươi không làm được? Hay là do y thuật của ngươi cũng giống đám người kia đều không tinh?"Lê Hữu Nhân chầm chầm nói, ngữ khí ôn hòa bắt đầu giải thích: "Huyền Ti bắt mạch có xuất xứ từ cung đình Trung Hoa. Do tư tưởng nam nữ thụ thụ bất thân, cho dù là thầy thuốc khám chữa cho người bệnh cũng phải tuân thủ quy tắc này. Cho nên, ngự y trong cung khi trị bệnh cho các vị quý nhân sẽ buộc một sợi tơ trên cổ tay các nàng, còn bản thân mình thì cầm một đầu sợi tơ để tiến hành chẩn đoán bệnh. Cũng theo "Cổ đại y học tuyệt kỹ" có viết "Huyền ti bắt mạch" chính là Chướng nhãn pháp, tức là thủ thuật che mắt người khác. Các vị danh y xưa đều không phải dựa vào sợi tơ mỏng manh kia mà chẩn đoán bệnh, mà dựa trên tình trạng bệnh kết hợp với kiến thức và kinh nghiệm của bản thân để rút ra được phương thức điều trị.""Vậy ý ông là không thể chẩn bệnh bằng cách đó?""Thầy lang cũng là người chứ không phải thần tiên, không vọng, văn, vấn, thiết* sao có thể nhìn ra bệnh gì!"*Bốn bước khám bệnh theo phương pháp y học cổ truyền (đông y gọi là tứ chẩn) đối chiếu sang tây y là Nhìn, sờ, gõ, nghe.Vọng : Là nhìn, quan sát hình thái, vóc dáng, động thái, sắc mặt, màu sắc của da, lông, tóc móng,... và hình thái, cử động của lưỡi, màu sắc rêu lưỡi.Văn: Là Nghe, ngửi : Nghe là nghe tiếng nói, nghe tiếng ho, tiếng nấc, tiếng thở của người bệnh.Ngửi: là ngửi khí vị, cụ thể là ngửi hơi thở....Vấn: Là hỏi, hỏi là hỏi để biết nóng, lạnh, hỏi về mồ hôi, hỏi về vị trí đau,....Thiết : sờ nắn vùng bụng, lòng bàn chân, tay, vùng bị bệnh, bắt mạch để chẩn bệnh.Arthur cùng Francis bị nói cho tỉnh ngộ, sâu nhỏ tinh ý móc trong ngực áo chiếc khăn tay nhỏ đặt lên cổ tay nàng. Sau đó mới hỏi: "Nếu ông đã không thể bắt mạch qua sợi tơ. Vậy thì có thể cách một lớp khăn mà bắt được mạch chứ?""Cái này thì ta làm được!"
_______
Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua. Sau khi tỉnh lại từ trong cơn mê mang, Liên nhận ra bài trí mộc mạc, giản dị bên trong căn phòng của nàng hồi còn ở Đại La. "Vậy là ta đã quay lại cố đô rồi!" nàng tự nhủ với lòng vậy.Gạt chốt mở cửa sổ, cánh cửa do lâu ngày không được bảo dưỡng phát ra âm thanh cót két xa lạ. Khiến nàng cũng giật mình nhớ ra mình đã 4, 5 năm chưa trở lại nơi này.Khung cảnh sân sau vườn hiện lên trước mắt Liên với vẻ xơ xác, tiêu điều vốn có khi mùa đông đang ngự trị. Cây cối trụi lá chỉ còn trơ lại những cành khẳng khiu với vỏ màu xám trắng hoặc nâu đen xấu xí. Đến sắc trời cũng lưu lại trong bức tranh vẽ vội một màu xám xịt và ảm đạm đến nao lòng.Nàng ngồi thừ trên giường, lặng ngắm mùa đông về trước căn phòng một hồi lâu. Và giữa cái vẻ trầm uất, yên ắng của cảnh và vật, gốc mai gầy guộc, xù xì trong vườn lặng lẽ cho ra đời những bông mai trắng tinh khôi, ngạo nghễ đối chọi với tiết trời giá buốt."Khí phách ngoan cường, khẳng khái, không chịu khuất phục trước nghịch cảnh này không phải loài hoa nào cũng có được. Chả trách hàn mai được người đời ví với người quân tử." nàng cất tiếng mở lời sau gần một tháng không nói chuyện, khi cất lên tiếng đầu tiên mới nhận ra cổ họng khô khốc đến mức muốn ho khan.Tay cầm lên khăn tay che miệng, dẫu cho cả người đang cảm thấy không khỏe nhưng Liên vẫn say sưa ngắm gốc "nhất chi mai" mảnh dẻ nhưng cứng cáp, dù cho hoàn cảnh sống có khắc nghiệt đến đâu vẫn khoe sắc đem lại hương thơm cho đời. Quả là một cuộc sống có ý nghĩa.(Chị cứ ngắm gốc mai quý của chị đi trước khi chồng chị vào hen.)Hai đứa trẻ đều ôm trong tay mình một cành mai tươi vừa được chiết xuống, tất tả định đem chúng đi tìm một chiếc bình để cắm vào.Chúng nhớ vào dịp này mỗi năm, nàng ưa thích nhất là được dành thì giờ để được ngắm hàn mai. Liên yêu các loài hoa màu trắng, có lẽ bởi vì chính bản thân nàng đã là một bông bạch liên trắng ngần, thanh khiết nên dễ tìm được sự đồng cảm. Hoặc có thể là do sắc trắng tinh khiết, sạch sẽ đến mức không thể nhiễm một chút tạp chất nào đã khiến nàng lay động.Cuối đông đầu xuân là thời khắc "nhất chi mai" bắt đầu hé nụ hồng pha sắc trắng trong trẻo. Ngày dần trôi đi, bông nụ chúm chím chớm nở, sắc trắng trong hoa dần chiếm ưu thế, lấn át đi màu phớt hồng còn vương lại nơi diềm cánh. Nhị vàng tươi lúc này cũng bắt đầu trổ ra, phơi bày bản thân một cách kín đáo, e ấp trước mặt người đời.Cả bông hoa khi nở rộ hoàn toàn giống một bông tuyết còn non, chính vẻ đẹp ngây thơ, thanh cao nhưng cũng rất đài các ấy của hoa càng khiến đắm say biết bao người.Cùng nàng chơi mai nhiều năm, càng hiểu rõ về hàn mai, cả hai lại càng khâm phục trước sức sống mãnh liệt, bền bỉ của nó bởi hoa là biểu tượng cho sức sống của mùa xuân, thấy hàn mai nở cũng như thấy xuân về...Vậy mà vẻ đẹp kiêu sa, trong trắng vô ngần của "nhất chi mai" trong năm nay giờ lại thiếu đi một tri kỷ biết thưởng thức. Càng nghĩ đến chuyện này chúng lại càng thấy buồn rầu.Rốt cuộc đến khi nào Line mới tỉnh...Bởi vì chuyện này, cả Arthur và Francis do dự một hồi mới quyết định chiết hai cành mai đẹp nhất trong vườn đem đặt trong phòng nàng.Bởi theo chúng, nếu nàng chưa thấy được thì ít nhất cũng sẽ cảm nhận khoảnh khắc giao chuyển giữa hai mùa trong năm đang đến rất gần qua loài hoa mình ưa thích.Qua đó cũng biểu lộ một phần tâm tư của chúng đối với nàng.Đừng đánh giá tâm ý của Pháp và Anh Quốc là nhỏ thông qua một hành động cỏn con. Chính thái độ toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì người kia mới khiến Liên càng thêm trân trọng và cảm động trước tình cảm của bọn họ dành cho mình.Tình cảm không quý ở vật chất mà quý ở tấm lòng.Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai."
Trích Cáo Tật Thị Chúng - Mãn Giác Thiền Sư (thơ Việt cổ thời Lý)Dịch:Ngỡ tưởng xuân tàn hoa rụng hết
Đêm qua sân trước một nhành mai.Giọng nói thân quen đã lâu không còn được nghe thấy nay văng vẳng bên tai, "nhất chi mai" thảng thốt rơi xuống, nằm lại trên nền đất lạnh lẽo. Khiến hoa cũng vì vậy mà vỡ vụn, một số cánh rơi lả tả xuống nền đá hoa cương. Song cũng chẳng thể vì thế mà khiến ai kia "thương hoa tiếc ngọc" ngoảnh lại mà nhìn nó một chút.(Ai da, hai anh trai à? Mấy anh có còn chút lương tâm với nhành mai không vậy ta? Hay thấy vợ tỉnh là vội chả thèm để ý đến gì hết.)Cả Arthur và Francis giật mình, hướng mắt nhìn về phía người con gái đang nhoài người hướng ra ngoài cửa sổ, vươn cánh tay đón lấy những bông mai đầu mùa đang bị gió thổi bay."Line" Arthur không nhịn được gọi một tiếng, nàng quay đầu lại ngước nhìn cậu. Khuất sau mái tóc lòa xòa hơi rối bù, Liên nở nụ cười rồi khoe cho cả hai xem thứ mình giấu trong tay."Lại gần đây để ta cho hai em xem thứ này!""Line...." nàng vừa dứt câu, cả hai đã nhào vào người nàng mà khóc òa.Nàng kiên nhẫn dỗ dành hai đứa nhóc. Mãi cho đến khi bờ mi cong, dài của chúng đã hong khô. Và trong đôi mắt Saphire và Lục bảo đã không còn ngấn lệ, Line mới hỏi cóc và sâu lý do tại sao lại khóc."Còn không phải do lần Line mua may quay cuồng rồi ngất xỉu gần tháng chưa tỉnh hay sao?" cóc con nói."Line hại bọn ta lo lắng không thôi suốt từng ấy thời gian. Vậy mà sau khi tỉnh lại lại làm bộ như không hay không biết. Đúng là đồ vô tâm vô phế, không thèm chơi với chị nữa!" Sau một hồi cằn nhằn, Arthur đã tức giận định chạy đi.Nhìn cặp mày đã rậm còn nhăn hết lại với nhau, Liên phải cố gắng lắm mới nhịn được cười."Không phải chị giả bộ không biết mà là không biết thật ấy chứ. Mà chị đã bất tỉnh được bao ngày rồi?""Tính đến hôm nay là được 28 ngày!" cóc đáp, sau khi đã đếm đếm ngón tay nhỏ cho chắc chắn: "Vừa khéo cũng sắp Tết rồi!"Nàng xoa xoa ấn đường* của sâu nhỏ, khiến đôi lông mày sâu róm hơi giãn ra một chút. Trước thái độ rất thỏa mãn khi được "người thương" vuốt ve lông mày cho mình, Liên hài lòng nói với Francis: "Lâu vậy sao? Không ngờ chị lại ngủ lâu như thế!"*Ấn đường là khoảng cách giữa hai đầu lông mày, khu vực trên vùng sống mũi của mỗi người. Liên nói xong lại vươn ma trảo đến mái tóc vàng óng như tơ của cóc. Hận không thể sờ nhiều hơn chút."Gần tháng trời không được chạm vào thứ mềm mượt này, có chút nhớ nhung a!" nàng nghĩ trong lòng...Francis cũng rất nhân từ mặc cho nàng làm loạn, mặc dù cậu biết sau mỗi lần khi bị nàng hành hạ xong, mái tóc của mình trông sẽ không khác gì tổ quạ là mấy. Nhưng cậu vẫn bằng lòng chấp nhận và hưởng thụ "cách yêu thương" có vẻ như không giống ai này của nàng."Line này!" đang giở trò bỗng dưng Francis cất tiếng: "Sau này đừng kích động thái quá rồi đột ngột đổ bệnh có được hay không? Thấy Line như vậy Fran sợ...!""Sinh lão bệnh tử là điều mà không ai có thể trốn thoát. Và ngay cả chúng ta cũng vậy, nhưng may mắn và hạnh phúc hơn cả, hai em có biết là gì không?"Cả hai đứa trẻ lắc đầu..."Là trong khi em hoặc ai đó ốm đau, xung quanh vẫn có những người yêu thương và quan tâm đến em ở bên chăm sóc và động viên sớm ngày bình phục. Giống như chị hiện giờ cóc Artie và Fran ở bên đó cũng là một loại hạnh phúc đó!"Liên nói liền hôn vào má mỗi đứa một cái khiến khuôn mặt hai đứa trẻ đỏ lựng lên vì ngượng. Chúng giương to đôi mắt tuyệt đẹp như không tin nhìn nàng."Phần thưởng cho sự cố gắng của hai em!" nàng nói.Arthur và Francis bé nhỏ vẫn còn tỏ ra ngượng ngùng nhưng Liên dường như đã quên đi điều đó, nàng nói: "Lại gần đây nào, vừa nãy chị quên chưa cho hai em xem thứ này!"Liên nắm chặt một bàn tay, úp mở hé lộ thứ giấu bên trong."Là một bông hoa!" Arthur không nhịn được reo lên trong khi đôi mắt lục bảo vẫn chăm chú dõi theo.Frsncis tinh ranh hơn, cũng không quá phấn khích như Arthur trước trò ảo thuật của Liên, cậu bé quan sát và nhận ra: "Đây là một bông hàn mai đúng không Line?""Chính xác, nhưng đây không phải là một bông mai bình thường. Chính xác hơn là nó được tạo ra từ phép thuật!""Phép thuật sao?" Arthur càng tỏ ra có hứng thú hơn, cậu bé rất muốn thử chạm vào bông hoa, song lại không dám."Thử chạm vào nó đi!" nàng đưa bông hoa vào lòng bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc, hài lòng khi thấy trong đôi mắt xanh tuyệt đẹp của cậu ánh lên sự ngạc nhiên và mừng rỡ.Sau đó Liên tiếp tục hỏi cậu các câu hỏi liên quan đến xúc cảm khi lần đầu tiếp xúc với tạo vật từ phép thuật ra sao.Tuy mới chỉ là một bông hoa nho nhỏ được tạo ra nhờ thần thông nhưng nàng cũng có thể nhìn ra được, về lĩnh vực này Arthur thực sự đã có quan tâm và hứng thú rất lớn.Bên cạnh đó nước Pháp bé con mặc dù lộ ra hứng thú không lớn đối với những thứ liên quan đến pháp thuật nhưng...rất thích tranh giành bông hoa nhỏ với sâu con kia.Khiến nàng hiện tại không biết phải xử lý ra sao!!!!(Nói hộ lời cóc: Ừ thì tôi không có hứng thú với dăm ba thứ tào lao, hão huyền như pháp thuật nhưng những thứ do em tạo ra thì lại khác, Line à!!!"Tác giả chen vô: Ừ anh cứ vậy đi, dù có biểu hiện không tệ thì đầu gỗ như chị tôi vẫn chưa nhận ra đâu!"Chính tác giả lại bị Cóc cho ăn một cái cốc đầu.Francis: "Tôi cần cô chen miệng vào hay sao?")Cuối cùng đành phải tạo cho Francis một bông mới, để hai đứa nhỏ không tranh nhau mới yên cửa yên nhà.(Chị đi đúng hướng rồi đấy Liên ạ, cái gì cũng phải chia đều không là mấy con người kia sẽ ghen tị, oán hận, tủi thân rồi đánh nhau mệt nghỉ. Kể ra đồ vật gì cũng có thể chia, giá như thân chị cũng chia được làm mười rồi chia cho mỗi người một phần thì đã không phải khổ thế.)Francis cầm bông hoa mà mãi mới mè nheo, kì kèo có được rồi liếc đểu nhìn về phía sâu nhỏ. Hận không thể chọc tức khiến Arthur phát điên.(Cái bộ dạng này của anh rất chi là ngứa đòn đấy Francis ạ)Mang tiếng là thiên địch với nước Pháp kể từ khi mới sinh ra, đại diện nước Anh cũng đâu tỏ ra yếu thế khi hất hàm, ném trả cái liếc không mấy thiện chí về lại cho nước Pháp.Bầu không khí căng thẳng, đầy mùi thuốc súng tỏa ra giữa hai quốc gia khiến nước "đứng ngoài cuộc" như Liên cũng cảm thấy ngột ngạt."Arthur, Francis!" nàng lớn tiếng gọi tên chúng, giọng điệu bắt đầu dần trở nên nghiêm khắc: " Hai em đang làm trò gì vậy hả? Chị không muốn thấy cảnh hai em xích mích với nhau chỉ vì một bông hoa thôi đâu."Hai đứa trẻ phần vì sợ làm mất lòng Line, phần vì lo nàng không vui nên cuối cùng cắn răng nhịn xuống chịu giảng hòa với đối phương.Cục diện hòa bình "giả tạo" trước mặt cô bé ngay lập tức được lập ra. Nhưng chẳng ai có thể biết trạng thái này sẽ duy trì được trong bao lâu.Lúc sau, Liên lấy cớ muốn có được hai nhánh hàn mai khác mà yêu cầu cả hai cậu bé tiếp tục đi chiết mai, thay cho nhánh mai đã rơi nát.Chân trước cả hai vừa đi, chân sau thầy lang họ Lê được vời đến phủ.Nhớ đến cảnh bắt mạch vào gần nửa tháng trước, Lê Hữu Nhân cũng rất thức thời mà đặt khăn lụa lên cổ tay nàng."Ông làm thế khiến ta hơi ngạc nhiên đấy, rõ ràng những lần bắt mạch trước đây cũng chưa từng làm cẩn thận đến mức này!" Liên không nhịn được cố tình buông một câu trêu chọc."Thời thế thay đổi, hơn nữa sau khi trải qua một số chuyện, ta càng không dám mạo phạm ngọc thể của tiểu thư!" ông vừa bắt mạch vừa chầm chậm thở dài.Sau một tiếng "ừm" khe khẽ, không khí trong phòng rơi vào trầm tư.Sau một hồi, Lê Hữu Nhân thu tay, nàng hỏi: "Tình hình sức khỏe của ta thế nào? Vẫn ổn chứ?""Có chuyện này, ta vẫn giữ trong lòng đợi ngài tỉnh lại mới dám hỏi. Có phải người đã ho ra ngụm máu đầu tiên rồi phải không?"Khuôn mặt nàng trở nên hơi cứng lại, ánh mắt như không tin nhìn ông cụ trước mắt. Mãi một lúc sao mới lắp bắp: "Sao...sao ông biết?""Người bên cạnh ngài nói rằng do ngài hoạt động gắng sức, tâm tình kích động nhất thời mới ngất đi. Nhưng ta có thể nhìn ra lý do này không thể khiến tiểu thư hôn mê hơn 1 tháng trời được.""Vậy thì vì cái gì?""Cơ thể ngài trước giờ bẩm sinh vốn đã yếu ớt, lại bị bệnh nan y khó chữa quấn thân. Nên dù trước giờ luôn được chăm sóc, điều dưỡng rất tốt nhưng cũng khó lòng sống quá tam thập niên (30 tuổi). Thậm chí sống được đến hiện tại đã là tốt lắm rồi."Liên nghe xong, cả người như chết lặng, mãi lúc lâu sau mới lên tiếng: "Ý ông là ta khó sống được qua tuổi trưởng thành ư?""Có thể là vậy, nhưng tình hình hiện giờ có vẻ không khả quan như trước!""Tại sao?""Tiểu thư ngài vì chuyện quốc gia đại sự mà mệt nhọc quá độ, lo nghĩ, ưu phiền thành thói quen. Thời gian kéo dài đã ảnh hưởng không nhỏ đến thân thể, nên dù hiện tại có thuốc thang... cũng không thể chữa dứt điểm tận gốc."Từng lời của người được ca tụng là danh y số một đất Đại La rót vào tai, khiến nàng bàng hoàng, suy sụp. Nội tâm kiên cường, cứng rắn trước kia phút chốc sụp đổ trước sự thật đau lòng này.Dằn xuống sự thương tâm, Liên hỏi: "Ông thử nói xem vì sao ông Trời đã để ta tồn tại trên đời lại không thể cho ta được một cơ thể khỏe mạnh??? Hà cớ gì nhẫn tâm với ta đến thế???" nàng vừa nói, lệ châu lại hốc mắt ào ạt rơi xuống.Đối với một tiểu cô nương còn nhỏ tuổi, Lê Hữu Nhân hiểu nhất thời nàng sẽ khó lòng chấp nhận được chuyện bản thân mình không còn sống được bao lâu nữa.Nhưng càng là như thế, với sự tận tâm cùng y đức của một người thầy thuốc ông càng không muốn bệnh nhân của mình chìm sâu vào những thứ cảm xúc tiêu cực."Số mệnh con người kể từ khi sinh ra đã được thượng thiên sắp đặt đều là vì có lý do của riêng nó. Hà tất ngài phải oán trách ông Trời trong khi có thể tận dụng khoảng thời gian còn lại để sống một cuộc đời ngắn ngủi nhưng có ích?"Thầy lang già sau đó tiếp tục đả thông tâm tư, khai thông tư tưởng của đất nước mình. Hai người một người nói, một kẻ lẳng lặng nghe mà không biết ngoài phòng còn hai bóng dáng nhỏ đang nghe lén cuộc đối thoại giữa bọn họ.Arthur nghe đến đoạn nàng không sống quá 30 liền tức giận định xông vào nói lý với tên lang băm kia.Giữa đường bị Francis ngăn cản, cậu bé định đánh nhau một trận. Cuối cùng lại bị những lời lẽ của cậu ta thuyết phục."Bây giờ nếu cậu xông vào làm ầm lên thì chuyện này có thể giấu được tai mắt người ngoài không?""Tôi không cần biết, trước giờ Arthur này không quan tâm người khác nói gì!""Đúng! Cậu không quan tâm như Line thì có đấy. Nếu chuyện chị ấy sống không quá 30 tuổi bị đồn ra ngoài, lấy suy nghĩ và tâm tư mềm yếu của Line để phóng đoán thì..." Francis nói đến đây, lại nhìn về cánh cửa phòng đang khép hờ, khó khăn lắm mới nói xong câu: "Người mà tôi và cậu đều quan tâm sẽ còn suy sụp và đau khổ hơn cả bây giờ.""Tôi không tin....""Line tại sao lại giấu bệnh đến mức nằm gục xuống không dậy nổi? Bởi vì chị ấy lo sợ việc người khác hoài nghi bản thân mình không đủ sức lãnh đạo kẻ dưới!""Cho nên, vì lòng tự tôn mà Line đã vất vả chống đỡ này. Mong cậu đừng làm ra những chuyện thiếu suy nghĩ nữa được không hả Arthur?""Vậy chúng ta phải làm gì?"Francis nghe nhưng không đáp, nhìn cành mai trong tay mình và đứa trẻ kia sớm đã bị tức giận nghiền nát thành vài đoạn. Không đành lòng nhưng vẫn kéo Arthur đi chiết cành khác."Chuyện này chỉ được giữ trong lòng, không được tiết lộ với bất cứ ai nhất là với Line!"Câu chuyện về hàn mai năm đó, cũng nhờ vậy đã được giấu kín.
__________
Mùa xuân năm sau, tức ngày 10 tháng 1 năm Kỷ Hợi (năm 939), Ngô Quyền lên ngôi, xưng là Ngô Vương, lập Dương thị làm hoàng hậu. Vua cũng đặt trăm chức quan, chế định triều nghi phẩm phục. Bộ máy nhà nước phong kiến độc lập đầu tiên tại Việt Nam khi đó cũng dần được hình thành.Sách Việt sử tiêu án có chép lại rằng: Vương giết Công Tiễn, phá Hoằng Tháo, tự lập làm vua, tôn Dương thị làm Hoàng hậu, đặt đủ 100 quan, dựng ra nghi lễ triều đình, định các sắc áo mặc, đóng đô Cổ Loa thành, làm vua được 6 năm rồi mất.Về lãnh thổ, Ngô Quyền chỉ có thực quyền cai trị 8 châu mà cư dân là con cháu của người Lạc Việt như: Giao, Lục, Phong, Trường, Ái, Diễn, Hoan, Phúc Lộc nằm trên đất Giao Châu cũ. Nay thuộc miền trung du và miền đồng bằng Bắc bộ trong đó có cả vùng Thanh Nghệ.Còn miền thượng du là các châu ky my (châu tự trị, chỉ phải cống nạp) của nhà Đường trước kia vẫn do các tù trưởng nắm giữ mà độc lập.Cũng trong lần đăng cơ lần này, những cận thần, các tướng lĩnh cùng các hào trưởng địa phương quy phục đã được nhà Ngô phong tước, cấp đất, như Phạm Lệnh Công ở Trà Hương (Nam Sách, Hải Dương), Lê Lương ở Ái châu, Đinh Công Trứ (cha của Đinh Bộ Lĩnh) ở Hoan Châu. Trong đó tất nhiên sẽ không thiếu phần đóng góp quan trọng của Ngô Ngọc Liên.Sáng sớm ngày hôm đó, cùng với nghi thức sắc phong của Hoàng hậu họ Dương. Tại kinh đô Cổ Loa (nay thuộc huyện Đông Anh, Hà Nội) nhân vật chính thứ hai của chúng ta trong buổi lễ sắc phong lần này đang ngáp ngắn ngáp dài, đầu gần như gục xuống bàn trang điểm để mặc cho người hầu vấn tóc, đội mũ phượng lên cho mình.Mũ phượng này được lấy trúc sơn qua làm khuôn, phía trên được trang trí bằng chín con chim trĩ bằng ngọc phỉ thúy xanh biếc kết hợp cùng với bốn trâm cài phượng hoàng làm bằng vàng. Trong miệng mỗi con phượng đều ngậm một chuỗi hạt trân châu dài rủ xuống hai bên vai.
Ngoài ra để tăng thêm sự xa hoa cùng quý phái cho người đội, trên thân mũ còn được đính rất nhiều đá hồng bảo thạch, mã não cùng đông châu xếp xen kẽ tạo thành hình mười hai đóa hoa sen lớn. Chưa kể đến các đóa hoa mẫu đơn nhỏ bằng lưu ly và bạch ngọc xung quanh. Phía sau mũ, đối xứng mỗi bên có hai lá mấn (tổng cộng bốn lá), xếp thành hình giống đuôi phượng đang giương cánh, bên trên thêu hoa văn loan phượng bằng chỉ vàng, viền ngoài bằng ngọc trai. Ở viền mũ đính hai mươi mốt viên ngọc, chính giữa là một viên đông châu Nam Hải lớn làm trung tâm.Tính ra để đội được mũ phượng nặng trịch lên đầu âu cũng đã tốn rất nhiều thời gian và công sức.Nhưng ngoài đội mũ phượng thì thứ phục sức đi kèm không thể thiếu được đó chính là địch y (hay còn gọi là lễ phục): làm bằng gấm quý có màu xanh thẫm, thêu một trăm đôi chim trĩ, xen giữa trang trí thêm hoa. Viền cổ và tay áo may màu đỏ, thêu hoa văn chim phượng bằng chỉ vàng.Tất nhiên trước khi có thể mặc địch y ra ngoài, cơ thể bé nhỏ của Liên cũng đã phải quấn lên mình 5 đến 6 lớp áo lót bằng lụa bên trong với kết cấu cực kỳ phức tạp và chặt chẽ không kém gì trang phục Cổn miện dành cho Hoàng đế.Nghĩ đến mà khổ, để mặc đẹp, sang, quý như người ta. Những ông Hoàng bà Chúa cũng phải chịu không ít hành hạ đến từ các loại phục sức.Sau khi tưởng chừng như đã chết ngộp trong mớ quần áo. Và mặc dù hiện đang là mùa xuân nhưng với cái rét căm căm từ phía Bắc tràn về vẫn còn hiện hữu. Thì việc mặc nhiều lớp áo quần không phải là chủ ý tồi để đánh tan cái giá lạnh nhưng... cái cảm giác bức bối, ngột ngạt và khó chịu bao trùm khắp cơ thể vẫn khiến một đứa trẻ mới 10 tuổi như nàng cảm thấy cực kỳ không thoải mái.Dẫu vậy nàng vẫn phải cắn răng chờ đến phân đoạn thắt đai ngọc và đai lưng.Nói đến đai ngọc được làm bằng the lụa may thành dải dài màu xanh nhạt, trên thêu hoa văn phượng vờn mây thiếp vàng, trang trí chín viên ngọc, khảm bốn miếng vàng. Còn về đai lưng buộc bụng có màu nửa xanh nửa đỏ, phía trước gắn hai chuỗi dây kết bằng lụa đỏ thả xuống hai bên tà áo, cũng thêu hoa văn phượng bằng chỉ vàng.Sau khi buộc xong đai lưng rồi thắt đai ngọc có giá trị liên thành ra ngoài phô bày vị thế và sự giàu có của đất nước. Các cung nhân còn rất tỉ mỉ cài thêm một số trang sức vào hai bên của đai ngọc như chuỗi dải bạch ngọc dài đến mắt cá chân, khi đi sẽ phát ra tiếng kêu đinh đang êm tai, túi hương nhỏ để xông áo cùng một số món đồ khác...."Chị, chị đã thay đồ xong chưa?"Phía ngoài cửa bỗng truyền tới tiếng gọi khiến Liên không cần nhìn cũng biết là ai."Chị xong rồi, mau mau tới đây!"Nghe tiếng đáp, một loạt tiếng bước chân truyền vào. Người trong gương cũng dừng lại hành động đang làm, quay đầu nhìn về hướng hai đứa trẻ đang ung dung đi tới."Line, Line sớm hôm nay bọn em ra vườn tìm được hai bông hoa đẹp nhất tặng Line này!" Arthur và Francis cùng thi chạy tới bên nàng rồi tranh nhau cầm bông hoa của mình đem tới trước.Nàng nhìn thoáng qua hai bông hoa: một bên là bông bách hợp trắng muốt vẫn còn tỏa hương thơm nhẹ nhàng, lưu luyến. Một bên là bông hồng bạch kiêu sa, cao ngạo với hương nồng nàn, quyến rũ...Lần đầu tặng quà đã chơi lớn tặng nàng quốc hoa nước mình. Hơn nữa nhìn từ bề ngoài có thể thấy hai bông hoa đều rất xinh đẹp, xem ra người tặng rất dụng tâm tốn nhiều công sức chọn lựa. Cho nên nàng rất hài lòng trước món quà nhỏ này của hải tiểu quốc gia."Hoa đẹp quá, vừa vặn mão của chị đang thiếu hoa tươi. Các em có thể giúp chị cài hoa này lên trên mũ được không?"Hai đứa trẻ trông thấy phượng quan quý giá đính đầy châu ngọc, bảo thạch trên đầu nàng rồi lấm lét nhìn xuống bông hoa trông chả có chút giá trị nào của bản thân. Cảm giác tự ti dâng trào khiến chúng rụt rè, ấp ứng hỏi lại: "Làm vậy liệu có được không?""Sao lại không được? So với đống châu hoa toàn đồ giả kia thì hai bông hoa tươi này còn quý giá hơn gấp bội ấy chứ. Mau mau lên giúp chị đi, thời gian không còn nhiều nữa.""Được!" hai tiểu quốc gia đều cười rồi tiến tới cài bông hoa lên mão phượng. Chứng kiến nụ cười so với hoa còn tươi tắn, diễm lệ hơn của người con gái trước mặt. Hai đứa trẻ bất giác cũng vì nàng mà nở nụ cười."Sao vậy? Hai em thấy bộ dạng của chị hiện giờ thế nào?""Rực rỡ lóa mắt, xinh đẹp tựa thiên tiên!"Nàng nghe xong vui vẻ cười rộ lên tựa đóa hải đường kiều diễm, gò má đào thoáng ửng chút đỏ. Mới thoáng nhìn quả thực xinh đẹp động lòng người.Cười xong nàng vỗ nhẹ vào tay chúng, mắng yêu: "Hai đứa nhỏ này thật chỉ được cái lẻo mép!""Là thật, je cùng Arthur không hề nói dối đúng không?" Francis liếc mắt ra hiệu cho Arthur và cậu bé cũng gật đầu."Thôi được rồi, chị tạm tin lời hai em." xoa đầu hai cậu nhóc, nàng nói: "Sắp tới giờ chị phải tham dự điển lễ* sắc phong. Ở nhà các em phải ngoan ngoãn nghe lời ma ma không được nghịch ngợm, phá phách rõ chưa?"*dt (H. lễ: lễ nghi) buổi lễ long trọng được triều đình quy định."Vậy là Je cùng Arthur không được đi cùng Line sao?""Không được, điển lễ lần này chỉ bao gồm nữ quyến và các nữ thành viên trong hoàng tộc được phép tham gia, không được phép mang người ngoài theo!"Mặt hai đứa nhóc xìu xuống, Liên cũng biết chúng sẽ không vui nên dỗ dành: "Ngoan nào, chị chỉ đi một lát sẽ về ngay. Nếu hai em nghe lời, tất nhiên chị sẽ thưởng!""Nương nương, giờ lành đã điểm thỉnh mời nương nương đến điện Kính Thiên làm lễ!" vị ma ma nói vọng vào trong."Được!" nàng đáp, lưu luyến nhìn hai đứa trẻ một hồi mới xỏ chân vào đôi hài xanh thêu hoa văn vân hạc bằng chỉ vàng, mũi hài gắn phượng ngậm lưu châu kết bằng ngọc.Lời cần nói cũng đã nói xong, Arthur và Francis vẫn dõi theo nàng tay cầm ngọc khuê* có hoa văn chìm, phía đuôi quấn gấm sặc sỡ, tinh xảo mà lẫn trong đám cung nhân rời đi.*Có tên gọi là "hốt" hoặc "triều bảng". Là một vật dụng làm bằng ngọc, ngà voi, hoặc tre. Hình chữ nhật, phía trên rộng phía dưới hẹp, dùng để các quan lại ghi lại những việc cần tâu bày. Sau này ngọc khuê được sử dụng như một món đồ trang sức không thể thiếu trong lễ phục của vua chúa, quan lại thời xưa.Một đường suôn sẻ đi tới điện Kính Thiên, sau khi cùng đông đủ các nội mệnh phụ tham gia điển lễ phong hậu cực kỳ long trọng của Dương hoàng hậu. Thì cuối cùng cũng chờ đợi đến lượt nàng được sắc phong."Vào chỗ quỳ!""Quỳ!""Tuyên sách!""Phụng thiên thừa vận Ngô Hoàng chiếu viết, Ngô Ngọc thị đương thời là sinh quốc Tĩnh Hải Quân xuất thân danh môn khuê tú, phong thái mẫu mực, cử chỉ đoan trang, tri thư đạt lễ, hiền huệ dịu dàng. Cẩn tuân theo lời chỉ bảo đã phò tá chúa công lập được nhiều công lớn. Nay trẫm trên vâng mệnh Trời dưới thuận lòng dân, sách phong làm Trấn Quốc Thái Bình Quốc Mẫu, ban thưởng một tòa đệ trạch, hơn trăm lượng hoàng kim, năm trăm lượng bạc cùng năm mươi tấm gấm lụa Hà Đông. Khâm thử!" "Thụ sách!" Nữ quan lấy sách phong từ trên tráp phủ lụa tơ vàng, quỳ dâng cho nàng. Liên vẫn trong trạng thái quỳ nhận lấy sách phong, kính cẩn nâng bằng hai tay trước khi đưa cho một nữ quan khác cất giữ."Tuyên ấn! Trấn Quốc Thái Bình Quốc Mẫu chi ấn!"Hành động tương tự được lặp lại. Nhìn sách phong và ấn triện nằm yên vị trên tráp son phủ lụa, biết chắc thứ này và cả phong hào này giờ đã thuộc về bản thân. Nàng coi như mới có thể an tâm thở phào nhẹ nhõm."Thần nữ khấu tạ chủ long ân!""Hành tam quỳ tam bái lễ!"Tất cả trừ Hoàng hậu mới sắc phong đều triều phục quỳ xuống, nàng đứng dậy thực hiện ba lễ quỳ ba lễ bái, chỉn chu, quy củ hoàn thành đầy đủ nghi thức. Lễ sắc phong quốc mẫu sau đó mới tiếp tục được hoàn thành trong không khí nghiêm trang, tốt đẹp và vô cùng trọng thể.Sau khi kết thúc buổi lễ, các vị mệnh phụ đều tiến tới dùng cát ngôn* chúc mừng.*cát: tốt, ngôn: từ ở đây có ý chỉ những lời lẽ tốt đẹp."Chúc mừng Tĩnh Hải quân chúng ta kể từ sau khi giành được độc lập đã xuất hiện vị Hoàng hậu và Quốc mẫu đầu tiên!""Tin rằng có hai vị Hoàng Hậu và Quốc Mẫu cùng nhau tọa trấn, nước Việt ta sẽ ngày càng hưng thịnh, bách tính ấm no, là phúc của Tĩnh Hải Quân.""Mượn lời hay ý đẹp từ các vị phu nhân ngồi đây, bản cung thật lòng cảm tạ, khắc ghi trong lòng!""Quốc mẫu ngài thật là khách khí quá!"Tiếng cười nói vang lên, không khí hòa hợp, vui vẻ giữa nhóm mệnh phụ và tân Quốc Mẫu khiến tàn cục mọi người đều trở về trong sự hân hoan, hài lòng.Qua ngày hôm đó, lần đầu tiên trong lịch sử Việt Nam từ khi dựng nước, nước ta xuất hiện một vị Quốc mẫu danh xứng với đức. Ngô Ngọc Liên trong sự tiền hô hậu ủng, vạn người kính ngưỡng ngồi lên bảo tọa quốc mẫu. Nước Việt ta chính thức trở thành 1 quốc gia theo chế độ phong kiến tập quyền kéo dài hơn 1000 năm sau.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz