ZingTruyen.Xyz

Hen Anh Ngay Hoa No

Tôi cầm chiếc máy ảnh, loay hoay chỉnh lại cự ly ống kính ngay trước cửa hàng hoa của anh. Chiếc ống chụp xa phải tháo ra để thay vào một ống kính chụp chân dung cự ly ngắn. Tôi muốn chụp chậu hoa oải hương tím đang nở mấy nhành phất phơ như cỏ lau nằm ở trên bệ cửa sổ. Giơ máy ảnh lên nháy liền một "pô" tầm chục cái, tôi xem lại, khẽ tiếc rẻ mà thở dài:

"Hoa đẹp như thế này... Lẽ ra cuộc sống của nó phải nằm ngoài cánh đồng bạt ngàn."

"Em nói đúng! Ép vài cây oải hương lưa thưa nằm trong một chậu cây tạm bợ trong một cửa hàng hoa, đó là một tội ác!"

Tôi đã quen anh như thế, một cuộc gặp gỡ tràn một màu tím ngắt của loài oải hương mềm yếu, xen chút nắng chiều trải mật trên vai anh.

Anh là một nhà thực vật học có kinh nghiệm trong ngành. Anh có đam mê với cây cỏ, ngày ngày đắm mình trong hương sắc và thiên nhiên; chỉ đáng tiếc, anh không có đủ sức khỏe để theo đuổi đam mê đó.

Anh đặt lên chiếc bàn tre nhỏ nhắn một tách trà thơm lừng mùi hoa cúc, giọng nói trầm ấm kể về câu chuyện của mình.

"Anh thôi không học bằng Tiến sĩ, quay về trồng hoa, cũng chẳng mấy chốc là hết cuộc đời..."

Tay tôi mân mê chiếc máy ảnh, ánh mắt như bị hút vào không gian nhỏ hẹp của cửa hàng hoa. Trong gian nhà tràn ngập hương hoa ấy, có những chậu cây nho nhỏ, hoa mới đơm vài nụ, he hé cười để lộ màu hồng ngơ ngẩn giữa lớp áo xanh kín đáo; lại có những chậu cây lớn hơn, lá cành tốt tươi mới đang đâm những chồi hoa nhỏ xíu. Trong cửa hàng ấy cũng có những lọ hoa khô, đủ màu đủ sắc, nhưng tuyệt nhiên không có một cành hoa tươi nào bị ngắt cả.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz