Hau Truong Cua Nhung Anh Sans
Đã 2 tuần trôi qua. Hôm nay là 1 ngày mưa tầm tã. Những hạt mưa nặng nhọc rơi trên đường phố. Tại căn phòng ngủ của mình, Hazard đang ngồi trên cửa sổ, ngắm những hạt mưa rơi. Bỗng nhiên, 1 tiếng "rầm" vang lên. Cánh cửa phòng Hazard đã bị đá ko thương tiếc. Một tên Sans với chiếc răng vàng bước vào, nắm áo cậu lên.
_ Sao giờ này chưa có kịch bản hả?- Hắn hét.
Hazard với 1 đôi mắt vô hồn nhìn hắn, ko buồn trả lời. Hắn tức điên người, định đấm cho cậu 1 phát.
_ Fell! Dừng lại đi!- Một giọng nói vang lên kèm theo 1 bàn tay cản hắn lại.
_ Blueberry...- Hắn thốt lên.- Em muốn anh làm gì bây giờ?
_ Cứ để cho Nightmare giải quyết!- Blueberry nở 1 nụ cười.
Fell ko nói gì, hắn ném Hazard xuống đất 1 cách thô bạo rồi quay đi. Nightmare từ ngoài bước vào.
_ Có chuyện gì mà tìm tôi đây?- Nightmare hỏi.
Trái lại với suy nghĩ của anh, cậu chỉ thở dài, bước đến chiến bàn cà phê, ngồi xuống và chống cằm nhìn những hạt mưa rơi. Nightmare cũng ngồi xuống.
_ Những cảm xúc tiêu cực...- Cậu bắt đầu nói, giọng trầm hẳn đi.
_ Ừ. Thì sao?- Nightmare hỏi.
_ Tôi từng có 1 quá khứ đau khổ. Tôi nghĩ tôi đã quên. Nhưng chợt, tôi nhận ra tôi ko thể quên chúng.- Cậu nói tiếp.- Khoảng thời gian như ở địa ngục đó... Những cảm xúc tiêu cực đó... Tôi thực sự ko thể quên được... Những con người vô tội kia... Những kẻ tàn độc đó... Tôi đã từng có 1 cơ hội để xóa sổ chúng... Nhưng tôi đã ko làm...
Nightmare ngạc nhiên. Anh cảm thấy thật kì lạ. Anh ko ngờ rằng, quá khứ của cậu lại đau khổ đến thế.
_ Những cảm xúc tiêu cực của cậu đang tăng dần...- Nightmare nói.
Hazard nở 1 nụ cười nhẹ. Cậu cúi mặt xuống.
_ Tôi đã quá yếu ớt... Tôi ko thể mạnh mẽ... Dù chỉ 1 lần sao?- Cậu tự hỏi.
Nightmare lặng im. Anh thực sự ko biết mình nên nói gì. Bỗng nhiên, anh đứng dậy, tiến lại, ôm lấy cậu.
_ Tôi xin lỗi! Tôi ko biết tôi nên làm gì!- Nightmare nói.
_ Cậu ko nhất thiết phải làm thế!- Hazard nói, đẩy cậu ra.- Những cảm xúc tiêu cực... Ko nhất thiết ta phải quên chúng hoàn toàn. Đôi khi, chính chúng sẽ khiến ta trở nên mạnh mẽ hơn chẳng hạn! Cảm ơn cậu nhé Nightmare!
Hazard đứng dậy, rời khỏi căn phòng.
_ Tôi có ý tưởng mới rồi! Ngày mai sẽ diễn! Vậy nhé! Tạm biệt!- Cậu vẫy tay chào.
Rồi cậu bật ô, bước ra con đường đầy nước.
_ Sao giờ này chưa có kịch bản hả?- Hắn hét.
Hazard với 1 đôi mắt vô hồn nhìn hắn, ko buồn trả lời. Hắn tức điên người, định đấm cho cậu 1 phát.
_ Fell! Dừng lại đi!- Một giọng nói vang lên kèm theo 1 bàn tay cản hắn lại.
_ Blueberry...- Hắn thốt lên.- Em muốn anh làm gì bây giờ?
_ Cứ để cho Nightmare giải quyết!- Blueberry nở 1 nụ cười.
Fell ko nói gì, hắn ném Hazard xuống đất 1 cách thô bạo rồi quay đi. Nightmare từ ngoài bước vào.
_ Có chuyện gì mà tìm tôi đây?- Nightmare hỏi.
Trái lại với suy nghĩ của anh, cậu chỉ thở dài, bước đến chiến bàn cà phê, ngồi xuống và chống cằm nhìn những hạt mưa rơi. Nightmare cũng ngồi xuống.
_ Những cảm xúc tiêu cực...- Cậu bắt đầu nói, giọng trầm hẳn đi.
_ Ừ. Thì sao?- Nightmare hỏi.
_ Tôi từng có 1 quá khứ đau khổ. Tôi nghĩ tôi đã quên. Nhưng chợt, tôi nhận ra tôi ko thể quên chúng.- Cậu nói tiếp.- Khoảng thời gian như ở địa ngục đó... Những cảm xúc tiêu cực đó... Tôi thực sự ko thể quên được... Những con người vô tội kia... Những kẻ tàn độc đó... Tôi đã từng có 1 cơ hội để xóa sổ chúng... Nhưng tôi đã ko làm...
Nightmare ngạc nhiên. Anh cảm thấy thật kì lạ. Anh ko ngờ rằng, quá khứ của cậu lại đau khổ đến thế.
_ Những cảm xúc tiêu cực của cậu đang tăng dần...- Nightmare nói.
Hazard nở 1 nụ cười nhẹ. Cậu cúi mặt xuống.
_ Tôi đã quá yếu ớt... Tôi ko thể mạnh mẽ... Dù chỉ 1 lần sao?- Cậu tự hỏi.
Nightmare lặng im. Anh thực sự ko biết mình nên nói gì. Bỗng nhiên, anh đứng dậy, tiến lại, ôm lấy cậu.
_ Tôi xin lỗi! Tôi ko biết tôi nên làm gì!- Nightmare nói.
_ Cậu ko nhất thiết phải làm thế!- Hazard nói, đẩy cậu ra.- Những cảm xúc tiêu cực... Ko nhất thiết ta phải quên chúng hoàn toàn. Đôi khi, chính chúng sẽ khiến ta trở nên mạnh mẽ hơn chẳng hạn! Cảm ơn cậu nhé Nightmare!
Hazard đứng dậy, rời khỏi căn phòng.
_ Tôi có ý tưởng mới rồi! Ngày mai sẽ diễn! Vậy nhé! Tạm biệt!- Cậu vẫy tay chào.
Rồi cậu bật ô, bước ra con đường đầy nước.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz