ZingTruyen.Xyz

Harukyu | Bông hoa cuối cùng

11💐

koalanabi

Haruto chưa bao giờ ghét bản thân mình hơn lúc này. Lẽ ra cậu phải cứng rắn hơn, không nên bị ảnh hưởng, không nên nói 'đồng ý' với Junkyu một cách dễ dàng.

Nhưng đã quá muộn vì bây giờ cậu đang đứng trước ICU với mồ hôi lạnh đổ khắp người. Tình hình của Junkyu đột nhiên xuống dốc trước khi họ có cơ hội làm bất cứ điều gì trong kỳ nghỉ.

Haruto cứ nói rằng tất cả là lỗi của cậu ấy và lặp đi lặp lại những từ đó cho đến khi chúng không còn ý nghĩa gì nữa.

Điều đầu tiên Junkyu làm khi tỉnh dậy sau giấc ngủ dài hai mươi tám tiếng đồng hồ là vừa khóc vừa gọi tên Haruto. Chàng trai ngọt ngào đã buộc tất cả các y tá ngay lập tức đưa người đàn ông được nhắc tới đến trước mặt mình.

"Anh nói dối!" Junkyu lại gào khóc khi thấy Haruto mở cửa phòng bệnh nhân nội trú. Em, với chút sức lực cuối cùng, ném chiếc gối lớn của bệnh viện ngay vào người Haruto.

Haruto chỉ bước lại gần Junkyu trong im lặng. Cậu biết rất rõ rằng tất cả những điều này là lỗi của mình, rằng cậu là một kẻ dối trá không thể giữ lời hứa.

Junkyu lấy tay che mặt và vẫn đang nức nở.

"Anh đã hứa là sẽ đánh thức em khi em ngủ phải không?! Nhưng thực tế là anh đã để em ngủ hơn hai mươi bốn tiếng đồng hồ rồi!"

"Xin lỗi.." Haruto ôm lấy người Junkyu và vuốt ve lưng em một cách trìu mến.

"Tại sao anh không đánh thức em dậy, Haru?" Junkyu vẫn đang khóc.

"Xin lỗi."

"Em ghét ngủ..."

"Xin lỗi."

"Haru, em sợ..."

"Tha thứ cho anh."

"Em sợ ngủ lâu quá sẽ không tỉnh."

"Lúc đó anh sẽ luôn ở bên đánh thức em dậy, anh xin lỗi."

Không biết từ bao giờ Haruto cũng ghét 'ngủ'. Vì lúc nào ngủ cậu cũng thấy sợ. Cậu sợ khi tỉnh dậy sẽ không thể nhìn thấy Junkyu, sợ việc có Junkyu bên cạnh chỉ là một giấc mơ.

.

.

Haruto đã từng viết ra một trăm mục tiêu mà cậu muốn đạt được trong tương lai khi còn nhỏ. Cậu cất nó vào ngăn tủ nghiên cứu để hàng ngày có thể đọc và cần mẫn cố gắng.

Nhưng trong tất cả những lý tưởng này, cậu đã quên viết ra một mục tiêu mà cậu thực sự mong muốn hơn bất cứ điều gì vào lúc này. Haruto có một lý tưởng mới. Cậu muốn kết hôn, kết hôn với Kim Junkyu.

Vào thời điểm đó, Junkyu, người trông vẫn khỏe mạnh, đang phát một bộ sưu tập các video lãng mạn mà em vừa xem trên YouTube.

"Haru, anh muốn làm gì?" Junkyu hỏi với ánh mắt vẫn còn đang ngạc nhiên nhìn vào màn hình laptop của Haruto.

"Thành lập doanh nghiệp của riêng mình? Có thể." Haruto nghe giống như đang hỏi hơn là đưa ra câu trả lời.

"Còn em, em muốn kết hôn ở Hà Lan."

"Có gì sai khi kết hôn ở đất nước của em?"

"Hợp pháp, Haru. Em muốn cuộc hôn nhân của anh và em phải hợp pháp trước pháp luật."

Kể từ đó Haruto bắt đầu có những lý tưởng mới. Cậu hạnh phúc vì mình nằm trong kế hoạch cuộc đời của Junkyu.

.

.

Hôm đó Haruto quay lại thăm Junkyu ở bệnh viện. Cậu mặc quần áo chỉnh tề hơn thường lệ, mang theo một hộp sữa dâu yêu thích của Junkyu, và một chiếc hộp nhỏ màu đen giấu sau chiếc áo khoác màu nâu.

Haruto chậm rãi mở cửa phòng ngủ của Junkyu mà không gõ cửa. Nếu may mắn, cậu sẽ được chào đón bằng nụ cười ấm áp của người yêu chứ không phải vẻ mặt thanh thản của Junkyu đang mơ mộng.

Haruto mỉm cười khi nhận ra hôm nay là ngày may mắn của mình, cậu vội chạy đến chỗ Junkyu và đặt lên trán người yêu một nụ hôn.

Junkyu rất vui khi Haruto mang sữa đến, nhưng Junkyu thậm chí còn hài lòng hơn khi nghe những lời thốt ra từ môi Haruto khi người đàn ông cao lớn mở một chiếc hộp nhỏ màu đen có chứa một chiếc nhẫn.

"Cưới anh đi, Junkyu."

Thay vì trả lời, người đàn ông nhỏ nhắn ngay lập tức chạy đến ôm lấy cơ thể của Haruto. Cảm nhận hơi ấm từ đó, nơi Junkyu thích dựa vào nhất.

Em vùi đầu vào ngực Haruto, hít thở mùi hương bạc hà thoang thoảng và mơ hồ nghe thấy nhịp tim của Haruto đang đồng nhịp với nhịp tim của mình. Haruto nghiêm túc với em.

"Đừng luôn tỏ ra hoàn hảo nữa, Watanabe Haruto."

Junkyu vỗ nhẹ vào lưng Haruto trong khi vẫn ôm anh ấy. "Bởi vì nó thực sự rất tệ."

.

.

Hai tuần sau, Junkyu dậy sớm và sau đó tắm bằng loại xà phòng hoa oải hương yêu thích của mình, chứ không chỉ xức thứ nước hoa thường ngày lên cơ thể. Hôm đó Junkyu xuất hiện thật khác, em mặc một bộ vest lấy màu chủ đạo là trắng và bạc.

Khuôn mặt ngọt ngào nhợt nhạt của em cũng được trang điểm một chút. Đây là ngày của họ, Watanabe Haruto và Kim, người sẽ sớm trở thành Watanabe Junkyu. Họ đã kết hôn.

Nụ cười hạnh phúc không bao giờ rời khỏi khuôn mặt họ, một chút sắc đỏ cũng có thể được nhìn thấy ở đó. Mọi người đều ngạc nhiên khi Junkyu bắt đầu đi xuống lễ đường với sự giúp đỡ của người cha đẩy chiếc xe lăn.

Hầu hết các khách mời đều ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Junkyu như thế này, hầu hết họ chỉ mới biết Junkyu bị ung thư.

Nhưng Haruto thì khác, cậu không phủ nhận rằng bản thân mình cũng rất ngạc nhiên, ngạc nhiên khi Junkyu của cậu lại có thể xinh đẹp và hoàn hảo như bây giờ.

Cha của Haruto trao tay cầm chiếc xe lăn của Junkyu cho Haruto, đồng thời để con rể tương lai đẩy con trai mình đến trước lễ đường và ngay trước mặt cha xứ.

Hai người đan ngón tay vào nhau khi linh mục bắt đầu đọc lời thề nguyện. Và một lần nữa Junkyu lại choáng váng trước sức hút của Haruto khi người đàn ông này nguyện sống nốt phần đời còn lại bên nhau.

"Con đồng ý."

"Con đồng ý." Junkyu hạnh phúc như thể em sẵn sàng nếu phải chết ngay giây phút đó. Junkyu cảm thấy hoàn hảo, ngay cả khi căn bệnh ung thư đang hoành hành trong máu.

Điều này đẹp hơn nhiều so với việc phải kết hôn ở Hà Lan. Họ kết hôn thật trước mặt Chúa.

.

.

.

Haruto nhận thức rõ những rủi ro mà cậu sẽ gặp phải khi kết hôn với Junkyu. Cậu thậm chí còn không dám mơ đến một cuộc sống vợ chồng viên mãn nếu nhìn thấy hoàn cảnh hiện tại của Junkyu, biết Junkyu còn sống, theo cậu thế là đủ.

Haruto có thể đã mơ rằng một ngày nào đó cậu sẽ thức dậy với Junkyu mỉm cười dịu dàng bên cạnh, trao những nụ hôn và lời chúc buổi sáng tốt lành, chuẩn bị bữa sáng và quần áo đi làm, và đợi cậu về nhà mỗi tối với một bàn ăn đầy thực đơn bữa tối của họ.

Vâng, chỉ là tưởng tượng và đó là khi Junkyu vẫn còn tự do chạy nhảy với Carol.

Tuy nhiên, mọi thứ mà Haruto gọi là 'giấc mơ' đã trở thành hiện thực một tuần trước.

Một lần nữa Junkyu thực hiện động thái bằng cách buộc tất cả các bác sĩ điều trị cho em phải cho phép em về nhà, trở lại căn hộ của Haruto. Giống như lần Junkyu than vãn rằng em muốn đi nghỉ, lần này Junkyu cũng sử dụng chiêu trò tương tự, đó là tỏ ra khỏe mạnh và phù hợp để được phép về nhà.

Bằng cách nào đó Junkyu đã có thể làm được, thay đổi diện mạo thảm hại của mình chỉ trong vài ngày, và các bác sĩ ở đó ngu ngốc hoặc dễ dàng bị lừa bởi những lời nói của Junkyu nên họ cũng cho phép Junkyu sống trong căn hộ của Haruto trong vài tuần.

Haruto đúng là đã trở lại làm việc tại công ty của bố mẹ mình, nhưng Haruto vẫn sống trong căn hộ cũ của mình, một căn hộ nhỏ chỉ có một phòng. Chiều hôm đó, Haruto tìm thấy một bóng người mà cậu biết rất rõ đang ngủ trên chiếc giường yêu thích của mình. Đó là Junkyu.

Haruto không biết mình nên vui hay buồn khi nhìn thấy em ấy. Hạnh phúc vì cuối cùng cậu cũng có thể sống một mình với Junkyu, hoặc buồn bã vì nơi này sẽ làm tình trạng của Junkyu trở nên tồi tệ hơn và có thể bị nghiền nát chỉ trong vài phút.

Nhưng ngày qua ngày, Junkyu đi qua lại căn hộ của Haruto, giờ cũng là căn hộ của em, bằng cách chứng minh rằng cậu bé hoàn toàn ổn khi ở đó.

Junkyu đôi khi không còn phải ngồi xe lăn để thực hiện các hoạt động của mình, em cũng tăng cân dù không nhiều và Junkyu ngày càng tuân thủ lịch trình dùng thuốc của mình. Phát triển tốt đẹp, Haruto nghĩ.

Sáng nay, lần thứ mười một, Haruto dường như tỉnh dậy trong giấc mơ với Junkyu bên cạnh. Người đàn ông ngọt ngào luôn dậy sớm nhưng vẫn miễn cưỡng rời khỏi giường trước khi trao cho Haruto một nụ hôn chào buổi sáng.

Junkyu sẽ ngay lập tức ra khỏi giường và đi vào bếp ngay khi Haruto bước vào phòng tắm. Em sẽ chuẩn bị một bữa sáng đơn giản, tốt cho sức khỏe cho Haruto, một bữa sáng chủ yếu là rau và trái cây, và không quên một ly sữa dâu yêu thích của họ.

Junkyu biết rất rõ rằng chồng mình không giống như hầu hết các giám đốc điều hành trẻ tuổi, chồng em không thích cà phê vào buổi sáng và thích uống sữa hoặc nước.

Junkyu sẽ đợi ở bàn ăn, đung đưa đôi chân thon dài trong khi vẫn dán mắt vào phòng cho đến khi Haruto ra khỏi đó.

Junkyu luôn thích vẻ ngoài của Haruto vào buổi sáng, với mái tóc ướt và mùi xà phòng làm say mê các giác quan của Junkyu. Haruto không bao giờ dùng nước hoa.

Họ sẽ dành nhiều thời gian ở bàn ăn tối. Nói chuyện với nhau, đùa giỡn và hành động như thể mọi thứ vẫn như trước và mọi thứ vẫn ổn.

Haruto thầm biết ơn vì căn bệnh đã không giết chết thân phận của Junkyu, người cậu bé ngọt ngào vẫn hiện lên vẻ vui vẻ trong mắt Haruto với những câu đùa kỳ lạ luôn thoát ra từ đôi môi mỏng.

Haruto đã chuẩn bị gọn gàng. Cơ thể mặc một bộ đồ công sở được ủi phẳng phiu với chiếc cà vạt hiệu Junkyu quanh cổ. Haruto rời văn phòng vào đúng tám giờ sáng.

Junkyu luôn đi cùng người đàn ông cao lớn ra cửa, đưa cho anh một hộp cơm màu xanh và hôn tạm biệt.

Haruto đáp lại nụ hôn ngắn ngủi, nhẹ nhàng vuốt tóc Junkyu rồi bước đi và hét lên 'Anh yêu em, anh sẽ về sớm thôi.'

Đến tối, Haruto vẫn như đang mơ khi mở cửa căn hộ và thấy Junkyu đang đợi mình ở bàn ăn với nụ cười tươi rói. Cậu bé vừa chuẩn bị bữa tối cho họ.

Haruto sẽ ném chiếc cặp của mình lên ghế sofa, cởi áo khoác và tháo cà vạt một cách thô bạo rồi ngay lập tức ôm lấy cơ thể của Junkyu và nói rằng cậu đã nhớ em bé ngọt ngào đó cả ngày như thế nào.

Junkyu vừa cười khúc khích vừa thỉnh thoảng véo nhẹ vào bụng Haruto bảo cậu thay đồ để họ còn sớm thưởng thức bữa tối.

Junkyu nấu ăn không giỏi lắm, hầu như ngày nào em cũng nấu một thực đơn giống nhau. Nhưng dù vậy, Haruto cảm thấy rằng mình có thể sống hàng trăm năm chỉ bằng cách ăn thức ăn của Junkyu. Haruto luôn thích thú với bất cứ điều gì Junkyu làm cho mình, và rất biết ơn vì điều đó.

"Cứ để em nghe." Junkyu ngay lập tức nói khi tiếng chuông điện thoại làm gián đoạn hoạt động ăn tối của họ.

Lúc nào cũng vậy, Junkyu nhất định bắt máy tất cả các cuộc điện thoại ghé thăm căn hộ nhỏ của họ. Junkyu ngay lập tức chạy lon ton đến chiếc bàn cạnh tivi để nhặt vật đang đổ chuông trên đó.

"Xin chào. Nơi ở của gia đình Watanabe, đây là Watanabe Junkyu."

Trái tim của Haruto ấm áp khi nhìn thấy vẻ mặt tự hào của Junkyu khi phát âm họ mới của mình.

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz