ZingTruyen.Xyz

HarryPotter || R18 : Oneshot

Tom Riddle 🔞 A deal

bartemiuscrouch_jr

Tom Riddle x Y/n L/n ( Slytherin)
Warning : R18.
______________✧・゚: *✧・゚:*_______________

Y/n – một “máu bùn” bị ném vào nhà Slytherin.
Ngay từ năm đầu, con bé đã trở thành trò cười. Đám thuần huyết trong ký túc chẳng khi nào bỏ qua cơ hội đẩy vai, ném sách hay thì thầm những câu mỉa mai cay độc khi cô đi ngang qua. Cấp độ của những trò bắt nạt hèn hạ cứ tăng dần . Y/n có phản kháng, tất nhiên. Nhưng một đứa con gái đơn độc thì làm sao đọ lại cả bầy rắn độc?

Cô biết mình cần một thứ: cái bóng đủ lớn để che chở.

Và trong Slytherin, chẳng có bóng nào lớn hơn cái tên Tom Marvolo Riddle.

Một buổi chiều tối u ám, thư viện Hogwarts lặng ngắt chỉ có tiếng quạt lửa trong lò. Tom Riddle ngồi một mình nơi dãy bàn sát cửa sổ, tay lật từng trang sách cổ bằng dáng vẻ thong dong, như thể hắn chính là kẻ sở hữu toàn bộ nơi này. Chẳng ai dám đến gần – không ai ngu ngốc đến vậy.

Ngoại trừ Y/n L/n.

Cô gái trẻ bước đến, tay ôm khư khư một chiếc hộp nhỏ, môi cắn chặt đến trắng bệch. Trái tim đập dồn dập, nhưng bước chân lại đầy ngang ngược.

“Cạch.” – chiếc hộp được đặt thẳng xuống bàn.

Tom không ngẩng đầu ngay. Hắn thong thả liếc xuống, nhìn hộp kẹo ngốc nghếch trước mặt, rồi mới ngẩng mắt lên, đôi đồng tử đen láy như muốn nuốt chửng lấy Y/n.

Y/n nuốt khan, nhưng vẫn hất cằm:

“Tôi muốn một giao kèo. Tôi cần anh… bảo lãnh.”

Một tràng cười bật ra từ Tom, vang vọng khắp không gian yên ắng. Hắn gập quyển sách lại, chống cằm quan sát cô như đang xem một con chuột dám trèo lên bàn.

" Bảo lãnh? Cô định đổi cái gì để lấy sự bảo kê của ta? Hộp kẹo ngọt này ư? Cô nghĩ cái thứ trẻ con này sẽ mua được ta?”

Y/n lúng túng trong thoáng chốc, rồi siết chặt nắm tay, gằn giọng:

“Anh muốn gì?”

Đôi mắt Tom ánh lên niềm khoái trá. Hắn nghiêng người sát lại, giọng hạ thấp, như một lưỡi dao lạnh lẽo trượt trên da:

“Cởi đồ ra.”

Cả người Y/n đông cứng. Máu dồn lên mặt đến đỏ bừng, tai ù đi. Không gian như sụp xuống. Cô gái nhìn quanh – thư viện vắng lặng, chỉ còn tiếng tim mình đập dồn dập trong lồng ngực.

Tom Riddle ngả người ra sau, đôi mắt hắn không rời khỏi cô một giây. Nụ cười nửa miệng của hắn như lời thách thức:

“Hoặc đi khỏi đây ngay, và ngày mai, đám rắn độc kia sẽ vui vẻ xé nát cô như mọi khi. Hoặc… làm theo lời ta, và kể từ hôm nay, không kẻ nào dám chạm vào một sợi tóc của Y/n L/n nữa.”

Ngón tay hắn gõ nhịp lên mặt bàn, thong thả, chờ đợi.

Y/n thấy cổ họng khô rát, hai bàn tay run lên. Một phần trong cô hét lên rằng phải bỏ đi. Nhưng một phần khác – tối tăm, liều lĩnh – lại bảo rằng nếu đã tìm đến con quỷ này, thì chẳng còn đường lùi nữa.

Cô hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Nếu tôi đồng ý… anh sẽ giữ lời?”

Tom nghiêng đầu, đôi môi nhếch lên đầy tà mị:

“Ta chưa từng thất hứa.”

Y/n hít một hơi thật dài, bàn tay run rẩy đưa lên cổ áo. Ngay trước ánh nhìn đen sâu hoắm của Tom, từng chiếc cúc áo lần lượt được tháo ra, phát ra âm thanh nhỏ bé nhưng vang vọng trong thư viện tĩnh lặng đến mức rợn người.

Áo choàng Slytherin rơi khỏi vai.
Rồi đến chiếc sơ mi trắng, từng mảnh vải trượt xuống, để lộ làn da mảnh khảnh, non nớt.

Tom không nói gì. Hắn chỉ tựa người ra ghế, hai tay đan lại trước ngực, ánh mắt dán chặt vào từng động tác của cô như một con mãnh thú đang kiên nhẫn nhìn con mồi tự lột bỏ lớp da bảo vệ cuối cùng.

Y/n cắn môi, hạ váy xuống, đôi chân trần run run đặt trên nền đá lạnh. Chỉ còn lại mảnh đồ lót cuối cùng che chắn chút ít. Cô rụt rè dừng lại, hai cánh tay bản năng che ngang ngực và hông, mặt đỏ bừng như muốn nổ tung.

“Tôi… đã đủ chưa?” – giọng cô run lên, đầy hy vọng.

Tom khẽ nhếch môi. Nụ cười của hắn vừa đủ để tim cô siết chặt lại.

“Chưa.” – giọng hắn trầm thấp, dứt khoát như lệnh cấm. – “Cởi hết.”

Y/n sững người. Trái tim đập thình thịch, từng mạch máu căng lên trong lồng ngực. Nhưng ánh mắt hắn—ánh mắt không cho phép phản kháng—đã đóng đinh toàn bộ ý chí còn sót lại.

Cô run rẩy, kéo xuống mảnh vải cuối cùng. Tiếng *soạt* vang lên khe khẽ, và rồi… chẳng còn gì che chắn nữa.

Y/n đứng đó, lõa thể hoàn toàn trước mặt Tom Riddle.

Cơ thể nhỏ nhắn, non nớt, phập phồng theo từng nhịp thở hỗn loạn. Đôi mắt ngập ngừng, vừa xấu hổ vừa sợ hãi, vừa có một tia thách thức mờ nhạt – tia lửa yếu ớt ném về phía con quỷ đang ngồi chễm chệ kia.

Tom im lặng rất lâu. Đôi mắt của hắn lướt khắp cơ thể cô, không chút che giấu, như thể đang mổ xẻ, chiếm hữu, ghi dấu từng đường cong nhỏ bé vào trí nhớ.

Rồi hắn bật cười, chậm rãi, tiếng cười trầm vang vọng trong lồng ngực:

“Giỏi lắm, L/n "

Y/n cắn chặt môi, hận rằng mình run rẩy đến mức chẳng thể phản bác. Nhưng sâu trong lòng ngực, một luồng nhiệt kỳ quái đang bùng lên.

Tom ngả người ra ghế, ánh mắt ra lệnh không cần thốt thành lời. Y/n run run bước lại gần, rồi quỳ xuống trước hắn như một kẻ phải phục tùng định mệnh.

Hắn đưa hai ngón tay luồn sâu vào miệng nhỏ bé, day nắn đầu lưỡi non mềm, buộc cô phải há rộng, để lộ sự yếu ớt và bất lực. “Ngoan nào, mở to hơn nữa,” hắn thì thầm, giọng cười khẩy vang lên khi Y/n đỏ bừng mặt, nước miếng chảy tràn ra khóe môi.

Âm thanh khóa quần kéo xuống vang lên, thô bạo đến mức khiến cô giật mình. Thứ to lớn kia bật ra, căng cứng, ngạo nghễ, mùi hương của đàn ông nồng nặc làm đầu óc cô choáng váng. Y/n nuốt khan, tim đập dồn dập.

“Ngậm lấy.” Giọng Tom lạnh như thép. Không còn lựa chọn, cô cúi đầu, môi run rẩy bao quanh.

Cái cảm giác ấy vừa nặng nề, vừa nghẹt thở. Tom nhấn sâu vào, bàn tay túm chặt tóc, bắt cô chịu từng cú thúc thẳng, thô bạo, không chút thương xót. Tiếng “ưm… khụ…” bật ra trong cổ họng nhỏ bé, nước mắt chảy dài khi khoang miệng bị chiếm đoạt không chừa chỗ thở.

“Nhìn ngươi kìa… đúng là một con nhỏ bẩn thỉu.” Tom rít lên, hông hắn dập mạnh, dồn dập như muốn nghiền nát cái miệng nhỏ xinh kia.

Rồi bất ngờ, một cú thúc sâu đến tận cùng. Y/n giật nảy, mắt mở to, đúng lúc một luồng nóng bỏng dữ dội phun trào, tràn ngập cổ họng cô.

“Nuốt.” Hắn ra lệnh, giọng khàn đặc.

Y/n run lẩy bẩy, nước mắt ầng ậc, vẫn phải ực xuống từng ngụm, từng giọt. Mùi vị nồng nặc ấy phủ kín, tràn ra nơi khóe môi khiến cô vừa nhục nhã vừa tê dại.

Tom ngửa cổ cười khẽ, rồi bóp cằm cô ngẩng lên, bắt ánh mắt ướt át của Y/n phải nhìn thẳng vào hắn:
“Giỏi lắm, con đĩ nhỏ. Đây mới chỉ là khởi đầu thôi.”

Cái nuốt cuối cùng vẫn còn nghẹn ở cổ họng, Y/n chưa kịp thở thì cằm đã bị Tom bóp chặt, kéo bật ngửa đầu. Hắn nhìn bộ dáng nhếch nhác ấy mà nhếch môi:

“Giờ thì… bò lên bàn kia. Nằm ngửa ra.”

Cô run rẩy, đôi chân loạng choạng bước tới chiếc bàn gỗ nặng nề. Y/n làm theo lời, thân thể trần trụi nằm ngửa, hai bầu ngực phập phồng căng đầy dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn.

Tom không vội. Hắn ngồi vắt vẻo trên ghế, hai chân mở rộng, ánh mắt nhấn chìm lấy cô như thú săn mồi quan sát con mồi đang mắc bẫy.

“Dạng chân ra.” Giọng hắn trầm thấp, không cho phép cãi lại.

Cô cắn môi, chậm rãi hé rộng đùi, từng chút một để lộ nơi mềm ẩm đã sớm rỉ nước bóng loáng vì kích thích bị dồn nén. Thấy thế, Tom bật cười, khàn khàn và độc địa:

“Dơ dáy. Ta mới chỉ cho ngậm có chút thôi mà đã ướt nhẹp thế này à?”

Cô đỏ mặt, cố khép chân lại nhưng ngay lập tức bị hắn quát:
“Rộng hơn. Ngay trước mặt ta.”

Đôi đùi non run rẩy tách ra, mở trọn vẹn, phơi bày sự xấu hổ đến tận cùng.

Tom thong thả đứng dậy, bước từng bước chậm rãi. Ngón tay dài của hắn chạm vào khe ẩm, miết mạnh, kéo lên trọn vẹn thứ dịch trong suốt rồi đưa lên miệng liếm. Hắn khẽ nhăn mày, nở nụ cười đê tiện:
“Vị đúng như ta tưởng… đúng là đồ tiện tì.”

Y/n hổn hển, toàn thân nóng bừng. Bàn tay lạnh lẽo của Tom lại ép mạnh bụng dưới cô, ngón tay thọc vào, xoáy sâu một cách tàn bạo.

Tiếng lép nhép vang vọng trong không gian tĩnh lặng của thư viện. Cơ thể Y/n co giật, từng tiếng rên dâm đãng bật ra khỏi môi dù cô cố cắn chặt.

Ngón tay của Tom rút ra, để lại nơi ấy đang run rẩy, co giật liên hồi. Cự vật của hắn tiến lại gần—quá khổ, hung tợn, đến mức khiến Y/n hoảng loạn lẫn ngây dại.

“Nhìn kỹ đi.” – Hắn túm tóc cô, ép phải nhìn thẳng. – “Thứ này sẽ xé nát ngươi.”

Không chờ phản kháng, Tom ghì chặt hai đùi mảnh khảnh, tách banh ra, đầu cự vật tì mạnh vào cửa mình ướt sũng của Y/n.

“Khoan…!”

Tiếng kháng cự tắt lịm khi hông hắn dập xuống thật mạnh. Một luồng khoái cảm đau đớn xé toạc hạ thân Y/n . Cô cong lưng, thét nghẹn, móng tay bấu chặt mặt bàn. Tom gầm gừ, cúi xuống ngoạm lấy cổ cô, để lại vết đỏ thẫm. Hông hắn chuyển động liên hồi.

Mỗi cú thúc mạnh đến tận cùng khiến cô thét khản cả giọng. Cái bàn gỗ kêu răng rắc như sắp gãy. Tom ghì sát người xuống, miệng kề tai cô thì thầm:
“Nói đi… ai là chủ nhân của ngươi?”

Y/n nức nở, gương mặt úp xuống mặt bàn, mồ hôi lẫn nước mắt hòa thành vệt mặn:
“Em… em không—”

Bốp! Một cái vỗ trời giáng vào đùi khiến cô nấc nghẹn. Tom tiếp tục dồn dập, từng cú nện như muốn nghiền nát tử cung bé nhỏ.

“Ta hỏi lại: Ai. Là. Chủ. Nhân. Của. Ngươi?”

Y/n gào khản giọng, cơ thể run lên vì khoái cảm lẫn đau đớn:
“Anh! Là anh… Tom! Chủ nhân của em… Aahh—!!”

Tom khoái trá, càng tăng tốc, từng cú hông như búa nện khiến cơ thể Y/n run giật không ngừng.

Cho đến khi hắn rít qua kẽ răng, toàn thân căng cứng, ép sát tận cùng—một dòng nóng bỏng, đặc sánh phun xối xả sâu trong tử cung nhỏ bé. Y/n co rúm người, vừa khóc vừa rên, bụng dưới run rẩy vì cảm giác bị lấp đầy ngập tràn.

Thiếu nữ vẫn nằm rũ rượi trên bàn, hơi thở dồn dập, mồ hôi ướt đẫm tóc mai. Hạ thân cô run lên từng hồi vì thứ đặc quánh nóng hổi đang chảy dọc xuống khe đùi, lem luốc mặt bàn gỗ.

Tom chưa buông tha. Hắn cài lại khuy áo sơ mi, tác phong chỉnh tề như thể chưa có gì xảy ra, nhưng hạ thân thì vẫn cương cứng, đỏ rực, còn lấp lánh dịch thể.

“Ngồi dậy.” – giọng hắn ra lệnh, đầy lạnh lùng.

Y/n nấc lên, chân run rẩy:
“Em… không còn sức…”

Tom nhướng mày, nắm tóc cô giật mạnh, bắt đối diện ánh mắt hắn:
“Ngươi muốn bảo hộ? Vậy còn lâu mới xong. Lại đây.”

Hắn ngồi thẳng vào ghế, lười nhác dang rộng chân, rồi vỗ mạnh lên đùi mình. Cự vật khổng lồ dựng đứng, gân guốc, vẫn còn ướt sũng.

“Ngồi lên đây. Tự cắm xuống. Ta muốn xem ngươi chủ động hạ mình đến mức nào.”

Y/n chết lặng, hai tay run rẩy bấu mép bàn, đôi mắt ầng ậc nước. Nhưng trước uy quyền áp đảo ấy, trước ánh nhìn như muốn nuốt trọn linh hồn, cô chậm chạp bước đến, từng bước như lạc lối.

Cơ thể mảnh khảnh trèo lên ghế, quỳ gối lên đùi hắn, bàn tay nhỏ bé run run nắm lấy thứ khổng lồ đang nóng rực, ấn sát vào cửa mình sưng tấy đỏ.

“Chủ nhân… nó… quá to…”

“Ngậm miệng. Ngồi xuống.”
Bàn tay rắn chắc của Tom ép mạnh eo cô, hạ thân Y/n bị đè xuống bất ngờ. Cả cự vật trượt thẳng vào, chọc sâu tận cùng.

“Aaaaahhh!”

Y/n rên thất thanh, toàn thân run bắn, móng tay cào mạnh vào vai hắn để chịu đựng. Bụng dưới căng tức, từng thớ thịt nhỏ bé bên trong bị căng giãn đến cực điểm.

Tom nhếch môi, thở gằn:
“Nhìn ngươi kìa, há miệng, rên như con điếm nhỏ. Ta mới là kẻ cho phép ngươi được ngồi lên cặc của ta.”

Y/n khóc nấc, nhưng hai hông lại theo bản năng nhấp nhổm, trượt lên xuống, nuốt trọn từng tấc thịt nóng hổi. Những âm thanh nhóp nhép, chóc chách vang vọng thư viện, hoang dại và nhơ nhuốc.

Tom bóp chặt eo, bắt cô tăng tốc, đập mông xuống đùi hắn liên tục. Âm thanh da thịt va chạm dồn dập, tiếng rên rỉ cao vút của Y/n xen lẫn tiếng gầm gừ của Tom.

Hắn ghì sát cô xuống, thì thầm vào tai:
“Cảm giác thế nào, đồ máu bùn? Được nuốt đầy ruột bằng giống nòi của ta , ngươi có thấy nhục nhã không? Hay sung sướng?”

Y/n chỉ biết khóc lẫn cười, miệng kêu dâm tục:
“Em… sướng… chết mất…!”

Y/n cố gắng bám lấy vai hắn, toàn thân rã rời. Nhưng Tom chẳng hề chậm lại. Bàn tay to lớn giữ chặt hông cô, ép xuống, nhấc lên, liên tục như một con búp bê sống chỉ để thỏa mãn hắn.

“Chủ… chủ nhân… em không chịu nổi nữa…” – giọng cô đứt quãng, mắt mờ nhòe, nước mắt lẫn nước dãi chảy xuống cằm.

“Không chịu nổi?” – Tom khẽ cười lạnh, đôi mắt tối sầm lại. – “Vậy ta càng muốn xem ngươi gục ngã thế nào dưới con cặc này.”

Hắn đột ngột nhấc bổng cô lên cao rồi thả rơi xuống, bụp! — cả chiều dài cắm phập đến tận tử cung. Y/n thét lên, toàn thân giật mạnh, dịch thể ứa ra thành từng dòng trơn nhớt, bôi nhão cả bắp đùi Tom.

Hắn ghé sát tai cô, giọng rít qua kẽ răng:
“Ngươi sẽ cưỡi cho đến khi bất tỉnh. Nếu còn hơi thở, thì còn phải tiếp.”
Y/n nấc nghẹn, nhưng bản năng khoái lạc khiến hông cô vẫn run rẩy nhấp nhổm. Mỗi cú nhún xuống là mỗi lần cự vật khổng lồ nghiền nát bên trong..

“Ngươi nghe thấy không? Âm thanh cái lồn nhỏ bé của ngươi khóc lóc vì không nuốt xuể. Nhưng nó vẫn cố bám chặt lấy ta như một con điếm thèm địt.”

Y/n kêu lên, miệng bật thành tiếng nức nở nhưng vẫn cọ xát nhiều hơn.

“Đúng thế. Phải thế mới ngoan.”

Tom lại bóp cổ cô, nâng cằm lên, bắt đối diện ánh mắt lạnh như băng:
“Lần này, khi ta bắn vào, ngươi sẽ phải nuốt nó bằng cả cái lồn này. Nếu để tràn ra ngoài—ta sẽ làm thêm ba lần nữa.”

Y/n nghẹn ngào, giọng lạc đi:
“Em… em sẽ cố… chủ nhân…”

Tom gầm gừ, nâng hông, thúc liên hồi từ dưới lên, tốc độ dồn dập như thú săn mồi. Bàn ghế kêu rít, tiếng thịt va đập vang vọng khắp thư viện tối. Y/n oằn người, rên rỉ thành những tiếng gấp gáp, thỏa mãn xen lẫn đau đớn.

Đến khi đỉnh điểm ập đến, Tom nhấn chặt cô xuống, hạ thân cắm sâu tận cùng, cả cơ thể hắn gồng cứng. Một luồng nóng rực phóng thẳng vào trong, bắn đến đâu, bụng dưới cô co thắt đến đó.

“Aaaaahhh!!” – Y/n kêu gào, cơ thể run rẩy như bị điện giật, sữa trắng đặc sánh trào ngược ra, lẫn với dịch thể trong suốt chảy thành dòng dọc xuống bắp đùi.

Tom vẫn chưa buông. Hắn giữ chặt eo cô, ghì đầu cô vào hõm vai, thì thầm độc địa:
“Chưa được ngất đâu, máu bùn nhỏ. Ta vẫn còn muốn thấy ngươi khóc, van xin, rồi tiếp tục cưỡi cho đến khi lồn ngươi nát bấy ra.”

“Chủ nhân…! Em không… chịu nổi nữa…!” – giọng cô nấc nghẹn, lẫn trong tiếng rên rỉ dâm đãng.

Tom cúi người, một tay bóp chặt cổ, một tay kéo tóc ngửa mặt cô lên:
“Không chịu nổi thì ngất đi. Ta sẽ đánh thức ngươi và bắt tiếp tục. Hiểu chưa, con điếm nhỏ?”

Y/n bật khóc, nhưng thân thể phản bội, co giật liên hồi, hạ thân kẹp chặt lấy hắn như van nài nhiều hơn.

Tom bật cười khàn khàn, thú tính bùng nổ:
“Nhìn ngươi kia, khóc lóc, run rẩy, mà cái lồn vẫn háu đói như con thú động dục.”

Cả thư viện tối om chỉ còn tiếng thịt đập chan chát, tiếng rên rỉ thê thảm nhưng dâm dục cực độ, và giọng cười độc ác của Tom Riddle.

Y/n gần như không còn biết mình được bế ra khỏi thư viện bằng cách nào. Lần cuối cùng cô còn nhớ là những cú thúc liên hồi, khoái lạc dồn dập đến mức mắt hoa, chân run, rồi cả thế giới chìm trong bóng tối. Khi tỉnh lại, thân thể nhỏ bé đã cuộn trong áo choàng đen, nằm trong căn phòng riêng của Tom — mùi hương lạnh lẽo, quen thuộc của hắn bủa vây.

Những ngày sau đó, quả thật, lời hứa của Tom Riddle trở thành hiện thực. Không còn ai dám động đến “con máu bùn Slytherin” nữa. Chỉ cần một cái liếc mắt của hắn, những kẻ từng chế nhạo Y/n nay cúi gằm mặt, im thin thít. Cái bóng của Tom bao trùm lên cô như một lớp giáp.

Nhưng rồi cô nhanh chóng nhận ra — lớp giáp ấy cũng là cái lồng giam.

Tom trở thành kẻ duy nhất có quyền hành hạ cô. Bất cứ khi nào, bất cứ ở đâu, chỉ cần hắn muốn, Y/n lập tức bị đè ngửa ra, váy bị xé toạc, thân thể nhỏ bé trở thành món đồ chơi để hắn trút thú tính. Lúc thì trong phòng Sinh hoạt chung, khi thì trong hầm tối bỏ hoang, thậm chí ngay trong lớp học trống.

Y/n chống cự đấy chứ. Cô từng cố gắng, từng van nài, từng vùng vẫy, nhưng đôi mắt lạnh lẽo kia nhìn cô như một món đồ đã định sẵn số phận. Hắn không đánh đập, không hành hạ để gây đau đớn vô nghĩa. Mỗi lần Tom chạm vào, hắn biến thân thể cô thành công cụ để hắn chứng minh quyền lực, biến cô thành nô lệ tình dục bị đánh dấu, để bất cứ ai cũng biết: Y/n L/n thuộc về Tom Riddle.

Và điều đáng sợ nhất — Y/n phát hiện, càng nhiều lần bị hắn bắt lấy, thân thể cô càng phản bội chính mình. Rên rỉ, run rẩy, đê mê… như thể chính cô đang nghiện thứ trừng phạt dơ bẩn ấy.

End.
3460 từ. Chưa fix
Trble

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz