ZingTruyen.Xyz

HarryPotter || R18 : Oneshot

Remus Lupin 🔞 419 ?

bartemiuscrouch_jr

MyL4961 Remus của bồ 🤟🏻.

Viết về Remus củm giác nó tình mà nó quắnnnn.

Thật ra tui cũng loay hoay không biết nên viết bối cảnh dẫn đến R18 của Remus như nào cho hợp lí, Bart_J đã gợi ý cho toi ý tưởng á.

______________☆♬○♩●♪✧♩_________________
  

Đêm muộn. Cánh cửa gỗ nặng của quán bar kẽo kẹt mở ra, gió lạnh len vào theo bước chân người đàn ông khoác áo choàng sẫm màu. Remus Lupin. Mái tóc hoa râm lòa xòa che nửa vầng trán cao, đôi mắt hổ phách uể oải, lẫn chút mỏi mệt. Anh chọn một chiếc ghế sát quầy bar, ngồi xuống, khẽ thở ra như muốn vứt bỏ cả ngày dài.

“Chào ngài.” – Giọng nữ trầm ấm vang lên, ngọt lịm.

Người phụ nữ đứng sau quầy, làn váy đen ôm sát, đôi môi đỏ sẫm cong nhẹ thành nụ cười. Y/n L/n – chủ nhân của quán bar này, cũng là người trực tiếp pha chế cho những vị khách đặc biệt.

“Cho tôi… whisky.” – Remus nói, giọng khàn khàn, thấp đến mức khó nghe.

Cô khéo léo rót rượu, đẩy ly về phía anh.

“Đêm muộn thế này, thường chỉ những kẻ mất ngủ hay sầu đời mới tìm đến rượu. Ngài thuộc kiểu nào?”

Anh ngẩng lên, mỉm cười nhạt. “Cả hai.”

Cuộc trò chuyện trôi chảy. Cô tò mò về anh – một người đàn ông trung niên, lặng lẽ, điềm tĩnh nhưng ánh mắt lại chất chứa điều gì đó u uẩn. Họ nói về những đêm trăng, về công việc, về sự cô độc.

Rồi cô bất chợt hỏi:

“Ngài từng có mối tình nào sâu nặng chưa?”

Remus khựng lại. Anh xoay nhẹ ly whisky, sóng rượu ánh vàng dập dềnh như chính suy nghĩ của anh. Một tiếng thở dài bật ra từ lồng ngực.

“Có chứ. Nhưng… giờ tôi đã qua cái tuổi để mơ mộng rồi. Ở tuổi này, khó mà có sự nhiệt huyết để đi tìm một người bạn đời. Tôi cũng chẳng nghĩ mình là gu của phụ nữ. Một gã già, nhiều vết sẹo, chẳng có gì đáng để giữ lại.”

Cô cau mày, ánh nhìn sắc bén nhưng dịu dàng.
“Tôi không nghĩ vậy.”

Anh bật cười, có chút ngượng ngập. “Cô chỉ đang an ủi khách hàng thôi.”

Remus uống thêm, rượu ngấm dần khiến đôi mắt anh lờ đờ, gương mặt bớt căng thẳng mà trở nên mềm mại hơn. Khoảng lặng tràn xuống, chỉ còn tiếng nhạc jazz khe khẽ.

Y/n không nói nữa. Chỉ lặng lẽ đặt bàn tay mình lên tay anh. Những ngón tay cô mân mê, chậm rãi, khiêu khích mà cũng đầy trấn an.

“Anh có thể đợi em sau ca làm không?”  – giọng cô trầm xuống, dính chút men say quyến rũ.

Anh không đáp. Nhưng khi ánh đèn tắt, cửa quán khóa lại, cô quay lại đã thấy anh đứng đó – dáng cao lớn, im lặng, nhưng ánh mắt rõ ràng không rời khỏi cô.

Một nụ cười nhếch trên môi, Y/n bước tới, nắm lấy cổ tay anh, kéo về căn hộ phía sau.

Remus khẽ hỏi, giọng khàn đặc:
“Em thường dễ dàng dẫn đàn ông mới gặp về như thế này sao? Đây chắc hẳn không phải lần đầu…?”

Cô chỉ cười, không phủ nhận, cũng không giải thích. Cánh cửa phòng ngủ đóng lại sau lưng họ. Y/n đẩy anh ngồi xuống mép giường, đôi gối tách ra ôm lấy hông anh.

Cô trèo lên, ngồi hẳn lên đùi, đôi tay vòng ra sau gáy kéo anh lại. Đôi môi dán xuống môi anh, ép buộc. Remus ngạc nhiên, nhưng hơi men cùng khát khao dồn nén khiến anh đáp trả.

Nụ hôn bùng cháy, đầu lưỡi quấn lấy nhau ướt át, tiếng thở gấp gáp xen lẫn. Cô hôn đến khi phổi rát cháy vì thiếu không khí mới dứt ra. Trán áp vào trán anh, giọng nói khàn khàn, run rẩy nhưng quyết liệt:

“Đêm nay… đừng bận tâm gì hết. Nếu anh muốn, coi như chỉ là một đêm. Nhưng hãy để em buông thả, được không?”

Không gian như đông cứng lại, chỉ còn tiếng tim đập và hơi thở nồng nàn quấn quýt.

Bàn tay Remus khựng lại trong khoảnh khắc ngắn ngủi, như đấu tranh giữa lý trí và bản năng. Nhưng rồi, anh thở hắt ra, bỏ cuộc. Ngón tay dài cứng cáp ghì lấy eo cô, kéo sát cô áp vào thân thể rắn chắc của mình. Đôi môi anh tìm đến, khóa chặt miệng cô trong một nụ hôn sâu, dai dẳng, đầu lưỡi quấn lấy nhau, ướt át, đầy ham muốn.

Y/n mỉm cười trong nụ hôn, rồi chậm rãi đẩy anh ngả ra sau. Cô lùi xuống, quỳ gối trên giường, đôi mắt long lanh như khiêu khích. Chậm rãi, cô luồn tay gỡ từng lớp váy áo, để chúng rơi khỏi cơ thể, từng mảnh vải lả lướt như cố tình hành hạ sự kiên nhẫn của người đàn ông trước mặt.

Remus dán chặt ánh mắt vào từng chuyển động, trong đáy mắt cháy bỏng thứ khao khát mà anh đã chôn giấu quá lâu. Khi lớp nội y cuối cùng bị trượt khỏi hông, cơ thể nõn nà, trắng mịn, căng tràn hiện ra trong ánh sáng mờ.

Anh nuốt khan. Hơi thở nặng nề. Và cô nhận ra, nơi dưới hạ thân anh, đũng quần căng phồng, cự vật cứng rắn gồ lên, không thể nào che giấu. Một tia thỏa mãn len lên nơi khóe môi cô – anh đã phản ứng với mình.

Y/n tiến lại gần, chậm rãi nâng bàn tay Remus đặt lên bầu ngực căng đầy của mình. Giọng cô ướt át, thì thầm:
“Chạm vào em đi…”

Bàn tay anh run lên, nhưng rồi chậm chạp di chuyển, lòng bàn tay to lớn bao lấy bầu ngực mềm mại. Những ngón tay thô ráp vuốt ve, xoa nắn, khiến cô khẽ rùng mình, đôi môi hé mở phát ra những tiếng rên nhỏ, ngọt lịm.

Không chịu nổi nữa, Y/n vòng tay qua cổ, kéo anh lại. Remus nghiêng người, úp mặt vào khe ngực trắng mịn. Hơi thở nóng hổi phủ kín, rồi đôi môi khô ráp khẽ cắn, khẽ mút, để lại từng vệt đỏ ẩm ướt.

“Ahh… Remus…” – Y/n run rẩy, tiếng rên bật ra như mê hoặc, từng sợi thần kinh căng lên vì khoái cảm. Ngón tay cô siết chặt tóc anh, ép đầu anh áp vào ngực mình.

Anh gầm nhẹ, đầu lưỡi nóng ướt lướt qua đầu ngực cứng lại, mút sâu, gặm nhẹ.
Cô gần như tan chảy trong vòng tay anh, run rẩy cầu xin, giọng đứt quãng đầy ham muốn:
“Nhiều hơn nữa… làm em… nhiều hơn nữa, Remus…”

Anh gầm khẽ, rồi bất ngờ xoay người, đè chặt cô xuống nệm. Cơ thể Y/n run lên, lưng cong vút, lồng ngực phập phồng dữ dội, đôi môi hé mở rên tên anh trong hơi thở gấp gáp.

Remus giữ lấy hông cô, tách nhẹ đôi đùi nõn nà. Ngay lập tức, cửa mình ướt sũng lộ ra, bóng loáng dưới ánh sáng lờ mờ. Anh khẽ nhếch môi. Ngón tay thô ráp lướt qua khe ẩm ướt, miết dọc, khiến Y/n giật bắn, đôi chân run rẩy khép lại bản năng.

“Ahh— Remus… ah… đừng chạm vậy… em chịu không nổi…” – giọng cô đứt quãng, ngọt ngào như rên khóc.

Anh ấn một ngón tay vào, chậm rãi tiến sâu. Cơ thể cô siết chặt, nóng bỏng như muốn nuốt trọn lấy anh. Y/n ngửa đầu, tiếng rên bật ra không kìm nổi. Khi thêm ngón tay khác tiến vào, nhịp nhàng, ướt át, Y/n bất ngờ nấc nghẹn, cơ thể co giật, nước trong suốt phun ra không kiểm soát.

Remus khựng lại, rồi bật cười khàn khàn.
“Cưng nhạy cảm đến mức này sao?”

Mặt Y/n đỏ bừng, vùi vào gối tránh ánh mắt anh, xấu hổ đến mức chỉ còn biết thở dốc.

Remus không để cô trốn tránh lâu. Anh cúi xuống, môi chạm vào môi cô, hôn sâu đến mức cả hai đều nghẹt thở. Khi anh rút tay ra, cơ thể lập tức trống rỗng, và thay vào đó, từng lớp quần áo trên người anh bị kéo tuột bỏ.

Y/n ngước lên, mắt mở lớn khi thấy cự vật căng cứng vươn thẳng, đỏ hồng, lớn đến mức khiến cô nuốt khan.
“Lớn quá…” – cô thầm thì, giọng run rẩy.

Remus khựng lại, bàn tay ve vuốt gò má cô, ánh mắt nghiêm túc hơn bao giờ hết.
“Em chắc chứ? Anh có thể dừng lại…”

Nhưng chưa kịp nói hết, đôi chân Y/n đã quặp chặt lấy hông anh, kéo sát anh xuống, như sợ anh lùi bước.
“Xin anh… đừng dừng. Em muốn… muốn anh vào trong…”

Remus khẽ nghiến răng, cúi xuống hôn cô lần nữa, nụ hôn sâu, ngấu nghiến. Cùng lúc, anh đẩy hông về phía trước. Cự vật nóng bỏng tách ra từng chút, len vào, khiến Y/n siết chặt lấy anh, cơ thể co rúm vì vừa đau vừa khoái lạc.

“Ahhh—Remus! Trời ơi… sâu quá… aahh…” – cô rên rỉ, tay bấu chặt vai anh.

Anh dừng lại, thở gấp, giọng khàn đặc:
“Thả lỏng, yêu… thả lỏng một chút…”

Cô nấc nghẹn, đôi mắt ngấn lệ, nhưng vẫn khẽ cười.
“Nó… lớn quá… nhưng em muốn…”

Remus phì cười trong hơi thở nặng nề, đặt những nụ hôn dịu dàng lên khóe môi, lên trán cô. Bàn tay anh vuốt ve khắp lưng, trấn an cho đến khi cảm nhận cơ thể cô dần thích nghi.

“Cho em một nụ hôn nữa…” – cô thầm thì, run rẩy.

Anh đáp lại ngay, hôn cô say đắm, đôi môi hòa quyện. Rồi khi cảm thấy cơ thể dưới thân đã nới lỏng, cô ngẩng lên, đôi mắt đẫm lệ nhưng sáng rực:
“Remus… cử động đi. Xin anh…”

Anh nhắm mắt, gầm khẽ. Hông bắt đầu chuyển động, chậm rãi rút ra rồi lại dập vào. Cả căn phòng tràn ngập tiếng da thịt ướt át, tiếng gầm gừ trầm thấp từ cổ họng Remus hòa lẫn với những tiếng rên nức nở của Y/n.

“Ahhh… sâu quá… Remus… ahh… mạnh hơn… xin anh…” – cô rên, giọng đứt đoạn, cơ thể run lên trong vòng tay anh.

Anh cúi xuống, môi mút lấy cổ cô, để lại vệt đỏ loang trên da trắng, rồi trượt dọc xuống xương quai xanh. Y/n nấc lên liên tục, tay siết chặt cổ anh như muốn hòa tan cả hai thành một. Miệng cô chỉ còn gọi tên anh, từng tiếng rên gợi dục ngọt ngào kéo anh vào vực sâu của khoái cảm.

Remus thúc vào sâu, nhịp hông mạnh mẽ dồn dập, từng cú va chạm khiến Y/n rên gấp gáp, bàn tay bấu chặt tấm ga nhàu nát. Cơ thể cô run lên, cận kề đỉnh điểm.

Remus gầm khẽ, hơi thở nặng nề, anh biết mình sắp không kìm được nữa. Trong cơn choáng ngợp, anh định rút ra. Nhưng đôi chân Y/n quặp chặt lấy hông anh, giữ anh lại, giọng rên khàn khàn, tha thiết:

“Bắn vào trong đi… xin anh…”

Remus khựng lại, đôi mắt mở lớn ngạc nhiên. Nhưng ngay khi đó, âm đạo ẩm ướt của cô siết chặt quanh cự vật anh, co rút từng hồi. Anh gầm gừ như thú hoang, mất kiểm soát, đẩy mạnh lần cuối.

“Ahhh—Y/n!!”

Cả cơ thể anh căng cứng, dòng tinh nóng hổi phun sâu vào bên trong cô, từng đợt từng đợt dồn dập. Sự ấm nóng bất ngờ ấy khiến Y/n tê dại, lưng cong vút, miệng nấc nghẹn từng tiếng rên sung sướng.

Chân cô dần rũ xuống, vô lực, để mặc nơi cửa mình hé mở, dòng tinh trắng đục trào ra, ướt đẫm ga giường.

Nhưng Remus chưa hề dịu đi. Cự vật anh vẫn cứng rắn, căng đầy bên trong, khiến cô thở hổn hển, vừa sợ vừa kích thích.

Y/n vòng tay kéo anh xuống, đôi môi tìm đến hôn anh, ngọt ngào nhưng khát khao. Trong hơi thở ngắt quãng, cô thì thầm:
“Đừng dừng lại… xin anh… cứ tiếp tục… cho đến khi hai ta thật sự thỏa mãn…”

Đôi mắt vàng nâu của Remus bùng lên tia sáng bản năng. Anh siết chặt hông cô, tiếp tục ra vào, mạnh hơn, sâu hơn, như muốn chiếm đoạt trọn vẹn.

Tiếng rên rỉ, tiếng da thịt va chạm ướt át hòa lẫn trong bóng đêm. Y/n ôm lấy anh, run rẩy tận hưởng từng cú nhấp, từng cơn sóng khoái cảm dồn dập xé nát lý trí.

Chỉ đến khi kiệt sức, cả hai mới nằm quấn lấy nhau, mồ hôi dính bết, hơi thở hòa trộn. Remus, trong hơi men nồng nàn còn sót lại, ôm ghì cô vào lồng ngực. Anh vùi mặt vào tóc cô, khẽ thì thầm điều gì đó không rõ, rồi chìm vào giấc ngủ nặng nề.

Y/n mỉm cười, nép sát vào cơ thể ấm áp ấy, để mặc mình được bao bọc trong vòng tay của người đàn ông mà cô vừa khao khát, vừa không muốn buông rời.

Anh mở mắt, ánh sáng ban mai hắt vào qua rèm cửa, khiến đầu anh nhức nhối vì dư âm men rượu. Căn phòng lạ lẫm, mùi hương nữ tính thoang thoảng quanh đây khiến Remus chợt nhớ lại. Anh nằm yên, quan sát… và nhận ra đây không phải phòng mình. Là nhà cô.

Y/n không còn nằm cạnh. Chiếc gối vẫn còn hơi ấm, nhưng ga giường rối bời chỉ còn lại anh. Tiếng động mơ hồ vọng lên từ dưới lầu — tiếng dao chạm thớt, tiếng nồi niêu va chạm.

Remus chống tay ngồi dậy, đưa tay lên bóp thái dương. Anh chậm rãi thở ra. Trong đầu hiện lên ký ức mơ hồ của đêm qua: hơi men, đôi môi cô, cơ thể run rẩy, tiếng rên thở đứt quãng. Anh bỗng thấy lòng nặng trĩu.

Có lẽ với cô, anh cũng chỉ là một trong nhiều vị khách lạc lối tìm đến. Một cuộc vui chóng vánh, tình một đêm rồi thôi. Với dáng vẻ và sức hút của cô, chắc hẳn không ít người đàn ông đã ngã gục trước Y/n, và nhiều người còn đang vấn vương. Ý nghĩ ấy khiến tim anh chùng xuống.

Nhưng ngay khi anh khẽ kéo chăn dậy, mắt chợt dừng lại. Trên ga giường, loang lổ một vệt máu đã khô. Anh sững sờ. Hình ảnh đêm qua ùa về rõ ràng hơn, những tiếng nấc nghẹn, đôi chân run rẩy quặp lấy hông anh, lời thì thầm cầu xin.

Cô… lần đầu.

Remus ngồi bất động, tim đập mạnh. Niềm vui mừng lẫn bất an trào dâng. Anh hít một hơi thật sâu, mặc vội chiếc quần dài, thân trên trần trụi in hằn vết cào, vết cắn từ cô, rồi bước xuống lầu.

Trong bếp, Y/n đứng cạnh bếp lửa, dáng người mềm mại ẩn sau lớp áo mỏng. Không quay đầu lại, cô chỉ khẽ cười, giọng trong trẻo:
“Chào buổi sáng. Người tình một đêm của tôi dậy rồi à? Em đang nấu canh giải rượu cho anh đây.”

Remus dừng lại sau lưng cô. Trong thoáng chốc, anh thấy ngực mình nghẹn lại. Những từ “người tình một đêm” nghe sao chát chúa.

Anh tiến đến, vòng tay siết lấy eo cô từ phía sau, cúi đầu áp mặt vào hõm cổ thơm mát, giọng trầm khàn vang lên, run rẩy nhưng kiên định:
“Không làm tình một đêm… có được không?”

Y/n hơi giật mình, rồi mỉm cười, ngửa cổ để đón nhận hơi thở ấm nóng của anh. Cô xoay nhẹ đầu, đặt một nụ hôn thoáng qua lên má Remus, giọng đùa nhưng chứa đầy ngọt ngào:
“Vậy thì… đi tắm đi đã. Rồi chúng ta nói chuyện nhé.”

End.
2690 từ. Chưa fix.

Trble.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz