ZingTruyen.Xyz

Harry Potter Fanficion Sbss Por Una Cabeza

Author: Stella_Carter

Link: https://archiveofourown.org/users/Stella_Carter/pseuds/Stella_Carter

-----------------------

Cách đó nhiều dặm, màn sương đọng bên ngoài cửa sổ của bọn Muggle giờ đang trôi trên một dòng sông bẩn thỉu. Hai bên bờ sông cỏ dại mọc um tùm, rác thải chất thành núi. Một ống khói khổng lồ sừng sững ở cuối sông, u ám và đáng sợ. Tất cả mọi hướng đều không có âm thanh, chỉ có dòng nước đen ngòm, không có dấu hiệu của sự sống. Đây là một khu công nghiệp bị bỏ hoang, Cockworth.

Sirius lao vào con hẻm, nơi có những ngôi nhà gạch đổ nát, cửa sổ trông tối tăm và lấp ló trong màn đêm. Gã đã nhìn thấy nó trong ký ức của Snape - Đường Bàn Xoay, là nhà của Snape cho đến tận bây giờ.

Điều kiện ở đây không tốt hơn nhiều so với thời thơ ấu của Snape, vẫn là sự bẩn thỉu, hôi hám, nghèo đói và tội lỗi, ngay cả khi không có những kẻ cư ngụ ồn ào.

Ý nghĩ Snape sống trong môi trường này nhiều năm như vậy khiến dạ dày của Sirius muốn xoắn lại như một cái khăn tắm.

Khi lang thang trong thế giới Muggle, gã nghĩ thật khó để có thể ngủ ở gầm cầu, gặm dây leo bí ngô, ngâm mình trong cơn mưa lạnh giá ở vùng quê, nhưng gã chưa bao giờ nghĩ rằng "Hoàng Tử" của gã lớn lên trong một môi trường tồi tệ như thế này.

Lo lắng, gã bước đến ngôi nhà được yểm bùa, không ngạc nhiên khi thấy nó đã được bảo vệ bởi một bùa chú. Nếu gã muốn vào đây, gã phải nhờ đến Bộ Pháp thuật, hoặc trả lời đúng mật khẩu.

Sirius vắt óc suy nghĩ.

"Slytherin."

Cánh cửa bất động. Gã tự mắng mình là ngu ngốc.

"Hội Phượng Hoàng?"

"Dumbledore?"

"12 quảng trường Grimmauld?"

"Lily Evans?"

"Harry Potter?"

...

Gã đã thử rất nhiều, nhưng không có gì xảy ra, gần như sắp bỏ cuộc. Gã đọc tên mình với tâm lý muốn thử, cánh cửa như đang chế nhạo gã, ma thuật dao động hai lần nhưng không mở.

"Đôi khi tôi thực sự tự hỏi liệu em có yêu tôi không, dấu yêu của tôi."

Gã ngồi xuống bậc thềm cửa nhà Snape và tự nhủ.

"Em đã từ bỏ tất cả vì tôi, nhưng em không quan tâm đến tôi. Quyết tâm rồi, chuyện gì xảy ra với tôi em cũng mặc."

"Tôi đã nghĩ sau này sẽ khác."

Sirius bực bội cúi đầu xuống, giống như một con chó hoang vô gia cư ngồi ở cửa nhà chủ nhân. Hét lên.

"Em cho cho tôi một tập thơ của Neruda và bình luận về sự rực rỡ của buổi ra mắt "Đồi gió hú", và bây giờ tôi giống như Heathcliff, người đã mất đi Catherine.."

Sau lưng gã ta có tiếng cọt kẹt, và cánh cửa mở ra.

Sirius sững sờ, từ cuối cùng gã vừa thốt ra là "Heathcliff".

Câu trả lời sắp được đưa ra, nhưng gã không dám nghĩ sâu về những gì nó đại diện. Sirius lẻn vào nhà Snape như thể trốn tránh, đóng cửa lại.

Gã bước vào một phòng khách nhỏ có cảm giác như một phòng giam tối tăm, tường mềm. Sirius chỉ từng nhìn thấy nó trong ký ức thời thơ ấu của Snape, nhưng nó hơi khác so với bây giờ. Trên tường có những cuốn sách, hầu hết trong số chúng được bọc bằng da màu đen hoặc nâu cũ, một ngọn nến được thắp sáng treo xuống từ trần nhà, những giọt sáp nến khô đóng trên chân đèn, giống như Số 12 quảng trường Grimmauld, với vết dầu mỡ trên tủ.

Một chiếc ghế sô pha sờn, một chiếc ghế bành cũ và một chiếc bàn ọp ẹp đang chụm lại trước mặt. Nơi này có bầu không khí hoang vắng và hoang tàn, dường như không thường có người ở đây.

Ngôi nhà nhìn từ bên ngoài lớn hơn nhiều so với bên trong, cho thấy không gian bị biến mất đã được Snape che giấu. Sirius đi tới giá sách quan sát kỹ càng, phát hiện hai bên của nó có dấu vết của cơ cấu pháp thuật.

Gã ta làm phép mở cánh cửa bí mật, để lộ một cầu thang hẹp dẫn lên tầng trên. Không do dự, Sirius bước lên bậc thềm.

Tầng trên là phòng ngủ của Snape. Căn phòng khá tồi tàn, chỉ có một chiếc giường đơn nhỏ được phủ một chiếc chăn bông mỏng. Trần nhà loang lổ, những bức tường xung quanh bắt đầu chai sần, cửa sổ gỗ kêu cót két khi gió thổi, một nửa rèm cửa bị gãy và treo trên mấy chiếc móc, khiến người ta khó tin rằng vẫn có người sống ở đây.

Sirius đi đến bàn cạnh giường và tìm thấy một ngăn kéo bị ếm bùa.

Kỳ lạ thay, câu thần chú tự động biến mất ngay khi tay gã chạm vào nó. Gã nhìn chằm chằm vào ngăn kéo, các cơ xung quanh thái dương của gã căng ra - đây là một loại bùa trung tín chỉ có thể được vô hiệu hóa bằng cách người ếm hoặc người được chỉ định chạm vào nó, nếu không ma thuật này sẽ gây hại cho những kẻ xâm phạm. Gã ta không phải là người ếm, chỉ có một câu trả lời duy nhất - gã ta là người được Snape chỉ định.

Ngăn kéo mở ra, để lộ một cái hộp mà Sirius nhận ra là món quà Giáng sinh mà gã đã tặng Snape. Gã ta tháo dây ruy-băng, nhưng thay vì chiếc khăn séc, bên trong có một xấp bưu thiếp dày cộp.

Hai mắt nóng rát, Sirius nhanh chóng ngẩng đầu lên, tự an ủi rằng gió đêm mùa hè quá nóng, không khí ở đây quá ẩm ướt khiến mắt gã ngấn lệ.

Đó là tất cả những tấm bưu thiếp mà gã đã gửi cho Snape khi gã đi lưu diễn. Đôi khi chúng là hình ảnh của những địa điểm khác nhau, đôi khi chúng là ảnh của những khách du lịch. Chúng được viết một cách ngẫu hứng, thậm chí còn vẽ một số hình và biểu cảm dễ thương. Vài cái bị thấm nước mưa nên không thể nhìn rõ dấu bưu điện, một số nét chữ vào hộp thư chưa kịp khô thì đã bị lem. Nhưng dù là loại nào, chúng đều được Snape nâng niu cẩn thận và đặt ở nơi gần với giấc mơ nhất.

Khi rời căn hộ nhỏ của mình ở Quảng trường Claremont, hắn không lấy bất cứ thứ gì không thuộc về mình, để dành một bông hồng trao tay Sirius.

Cuối tháng 7, anh hùng chiến tranh Sirius Black liên tục kêu oan cho tội phạm chiến tranh không đội trời chung Severus Snape và nộp đơn yêu cầu xét xử lại vụ án, vụ này đã gây xôn xao trên tờ Nhật báo Tiên Tri, gây bão khắp thành phố.

Mối thù giữa hai người họ là không có gì bí mật trong thế giới phù thủy, và nhiều phù thủy bình thường đã bắt đầu nghĩ về sự kỳ lạ của việc này - liệu Snape có thực sự vô tội? Ngày càng có nhiều quan chức trong Bộ Pháp thuật có xu hướng tin rằng Snape luôn là thành viên của Hội Phượng Hoàng, số người ủng hộ một hình phạt nghiêm khắc đối với Snape đã giảm mạnh.

Vào đầu tháng 8, Bộ Pháp Thuật mở cửa trở lại. Snape bị giam trong bóng tối với bộ đồng phục tù nhân của Azkaban, nhìn Gryffindor đứng trong ánh sáng bạc do Thần hộ mệnh chiếu từ xa, chói mắt như một ngôi sao rơi xuống thế gian.

Hàng ghế dài hai bên chật cứng, Sirius nhìn thấy Hermione đang cầm tập tài liệu ngồi ở hàng ghế đầu trong đám người. Gã nín thở, hôm nay điều lo lắng duy nhất là liệu Mundungus có chuồn không, nhưng nếu Aberforth theo dõi lão thì sẽ tốt hơn nhiều.

Đúng chín giờ sáng, phiên tòa bắt đầu. Bà Burns đã nêu ra tội lỗi của Snape tại phiên tòa thứ ba và phán quyết của Bộ Pháp Thuật, sau đó đi thẳng đến bằng chứng của Sirius về sự trong sạch của Snape.

"Trước hết, trước trận chiến của Sở Bảo Mật, Severus Snape đã đến Hội Phượng Hoàng để kiểm tra xem tôi có sao không."

Sirius nói rõ ràng.

"Chúng tôi đã mặt đối mặt và anh ấy đã nói với tôi rằng Harry đã nghĩ tôi đang nằm trong tay của Voldemort, nó quyết định dẫn bạn đến London để cứu tôi. Lúc đó, anh ấy đã thông báo cho các thành viên khác của Hội Phượng hoàng và yêu cầu tôi ở lại trụ sở chính, báo lại với cụ Dumbledore. Nhưng tôi không muốn ở lại đó và tham gia trận chiến mà không được phép. Vì vậy, Snape đã không giết tôi, ngược lại, anh ấy đã hoàn thành tốt nghĩa vụ của mình với tư cách là thành viên của Hội Phượng hoàng."

Sirius tóm tắt lại ngắn gọn.

"Hơn nữa, tôi đã tìm thấy tại trụ sở của Hội Phượng hoàng, trong Chiến tranh Phù thủy lần thứ hai, Biên bản cuộc họp, được ghi lại bởi người bạn cũ của tôi, Remus Lupin, có chữ ký của anh ấy. Đây là một bằng chứng rõ ràng về lòng trung thành với Hội Phượng hoàng."

Bà Burns gật đầu, bà yêu cầu nhận bằng chứng vật chất từ ​​Sirius và tin lời gã ta. Những người trong phòng bắt đầu xì xào, và bà phải nhắc lại mệnh lệnh, sau đó quay đầu lại với Hermione một cách dễ chịu và nói.

"Cô Granger, xin hãy đưa ra đây nhân chứng tiếp theo."

Trợ lý thử việc lần này là Hermione, người đã tạo cho Sirius sự tự tin chưa từng có. Một lúc sau, Hermione quay lại, theo sau là Mundungus đang nhìn xung quanh. Lão ta đang mặc một bộ đồ màu gừng cũ với một chiếc cà vạt màu kỳ lạ, Sirius thật lòng hy vọng ở đây lão ta sẽ đáng tin cậy hơn một tí.

"Họ và tên?"

Bà Burns hỏi, đẩy chiếc kính một mắt lên

"Mundungus Fletcher."

Mundungus trả lời một cách rụt rè.

"Anh muốn nói gì về vụ Snape?"

Bà Burns vô tư hỏi.

Mundungus liếc nhìn Sirius, người không thèm nhìn lão ta một chút nào. Lão phải lấy cây đũa phép ra và từ từ rút ký ức từ bộ não của mình.

"Sau khi cụ Dumbledore qua đời, tôi ở trong tình trạng không thể tách rời khỏi Hội Phượng hoàng."

Mundungus cất ký ức vào một chiếc lọ thủy tinh nhỏ.

"Cho đến khi tôi bị Severus bắt gặp trước khi Harry được chuyển giao. Snape thi triển Lời Nguyền Độc Đoán, dưới sự thao túng của anh ta, tôi đã cung cấp cho Hội Phượng Hoàng kế hoạch 'Bảy Potter'."

Khán giả sững sờ, Mundungus ngập ngừng nhìn phản ứng của họ, và tiếp tục.

"Lúc đó, Hội Phượng Hoàng đang loay hoay không biết làm thế nào để hộ tống Harry đi một cách an toàn, và đề nghị được chấp nhận ngay khi vừa được đưa ra. Các Tử thần Thực tử chỉ biết rằng chúng tôi sẽ chuyển Harry đi vào ngày hôm đó, nhưng không biết cụ thể, chúng thực sự bị ảnh hưởng bởi kế hoạch này. Tạo cơ hội cho chúng tôi di chuyển."

Nghĩ đến Mắt Điên đã chết đêm đó, Mundungus tránh tiếp tục.

"Những gì tôi nói là hoàn toàn đúng sự thật, chuyện bộ não của tôi đã bị Lời nguyền Lời Nguyền Độc Đoán điều khiển có thể xác minh bằng cái chai nhỏ này, đây ký ức khi Snape nói với tôi về kế hoạch 'Bảy Potter'."

Các phù thủy ngồi xung quanh không còn hài lòng với việc thì thầm nữa, những gì họ biết hôm nay đã đảo ngược hoàn toàn nhận thức trước đây của họ, nếu nó không phải là vì cáo buộc "giết cụ Dumbledore" của Snape, họ gần như sẽ nghĩ rằng hắn là một vị thánh.

Bà Burns nghiêm khắc bảo "Im lặng" và yêu cầu Hermione đưa ra nhân chứng cuối cùng.

Aberforth, vẫn mặc bộ quần áo của một người phục vụ, bước vào mà không hề lau kính. Ông nhìn quanh một cách khinh bỉ, nhớ lại rằng khi còn trẻ ông ta đã bị Bộ Pháp Thuật kết tội lạm dụng dê, Albus là thẩm phán ở đây, cụ lại khịt mũi.

Nhưng đó là cách đây nhiều năm, những gì phù thủy biết về ông bây giờ đến từ các báo cáo về Trận chiến Hogwarts và một vài lời từ người phụ nữ Rita Skeeter.

Bà Burns hỏi họ tên của Aberforth như trước và ông ta trả lời thành thật, với thái độ muốn hoàn thành công việc càng sớm càng tốt.

"Anh trai Albus của tôi không chết vì tội sát nhân."

Aberforth liếc nhìn xung quanh với đôi mắt xanh biếc như ánh mắt Albus... Kiểu ép buộc này của người nhà Dumbledore khiến khán giả phải nín thở chờ ông nói.

Aberforth nhanh chóng kể lại hoàn cảnh về chuyến thăm của cụ Dumbledore vào đêm hôm đó, và câu chuyện đằng sau bàn tay phải cháy đen.

Cuối cùng, dưới sự theo dõi của vô số con mắt hai bên, Aberforth kết luận lời khai của mình.

"Snape chỉ làm theo mệnh lệnh, Albus biết lão sắp chết, liền an bài mọi thứ, kể cả cái chết của lão..."

Không có một tiếng động. Nhân chứng lần này quá đầy đủ, lời khai không chê vào đâu được, mọi người nhất thời mất khả năng suy nghĩ, chỉ có thể chờ bà Burns xét xử.

Sau hơn mười giây, giọng nói của bà Burns chảy xuống mang theo quầng sáng dịu dàng của vị thánh bảo trợ, gõ vào màng nhĩ của mọi người.

"Gửi Fletcher đến bệnh viện Thánh Mungo để kiểm tra xem anh ta có thực sự bị lời nguyền điều khiển. Trí nhớ của anh ấy vẫn còn để bồi thẩm đoàn xác định tính xác thực."

"Ngoài ra, ông Black và ông Dumbledore cũng sẽ cần cung cấp các đoạn ký ức liên quan."

Bà Burns vô tư.

"Vì tất cả các bằng chứng đều trùng khớp-"

"Severus Snape có thể được trắng án."

Tin tức về việc Snape được tha bổng đến với Harry khi Sirius đang mua đồ đạc trong Hẻm Xéo - gã đã mua một ngôi nhà lớn hướng ra biển ở Cornwall ấm áp và gần đây đang trang trí cho ngôi nhà mới của mình. Gã biết mình không nên quá phấn khích, nhưng gã vẫn làm vỡ một bộ ấm trà sứ tinh xảo chỉ bằng một cú trượt tay.

Gã vội vàng lấy cây đũa phép của mình ra để khôi phục lại, sau đó đặt nó vào vali với Bùa Mở Rộng không giới hạn, nhét tất cả vào tay Harry.

"Sirius, đừng lo lắng!"

Harry thấy gã quay đầu lại chuẩn bị Độn Thổ, liền nhanh chóng nhắc nhở,

"Giáo sư Snape đến trưa mới về!"

Sirius buông xuống một câu.

"Không, ta phải đón em ấy về nhà trước."

Rồi biến mất.

Harry lắc đầu bất lực, và chậm rãi đi về phía ống khói gần đó với chiếc vali nặng trĩu của Sirius trên tay.

Snape yên bình chờ đợi ở Azkaban cho đến khi các thần sáng đến tuyên bố tha bổng cho hắn.

Ngay từ khi biết Sirius đang làm rùm beng vụ việc của mình, hắn đã biết con chó ngu ngốc đó sẽ làm được. Đó không phải là sự tin tưởng mù quáng vào người tình, mà đó là niềm tin vào - sự bướng bỉnh (nói một cách mỹ miều là sự ngoan cường) của gã đó, vượt quá mức tầm thường, khả năng này cho phép gã ta sống tốt cho dù gã ta ở đâu, và chính là điểm thu hút hắn ta nhất .

Hắn bình tĩnh nhặt chiếc khăn quàng cổ trên giường, quàng lên cánh tay rồi đi theo thần sáng ra khỏi phòng giam.

Bước xuống cầu thang, đi ngang qua vô số tù nhân hung ác, và nghe nhiều lời mắng nhiếc, nào là "kẻ phản bội", "đồ khốn nạn", hắn vẫn thẳng lưng và chậm rãi bước đi.

Ở phía dưới, một tia nắng trắng sáng rọi qua ô cửa sổ nhỏ hình vuông, Snape vô thức nheo mắt tránh ánh sáng chói mắt.

Cánh cửa được mở ra, một lượng lớn ánh sáng mặt trời tràn vào ngay lập tức, trải một tấm thảm vàng trước mặt Snape. Hắn đưa tay che xương lông mày, chớp chớp đôi mắt có chút ẩm ướt, mơ hồ nhìn thấy một người đang đứng dưới nắng, tắm nắng vàng như nước chảy.

Hắn bình tĩnh lại và đợi cho đến khi mắt quen với ánh nhìn chói chang của thế giới bên ngoài hắn mới có thể nhìn rõ khuôn mặt tươi cười của người đàn ông, bộ râu xồm xoàm và mái tóc xoăn nhuộm màu nâu vàng tuyệt đẹp của ánh mặt trời. Thấy Snape lại nhìn mình, gã duỗi tay ra ôm lấy.

Ngôi sao của hắn, Heathcliff của hắn, bông hồng cuối cùng của hắn trên đồng hoang, sự cứu chuộc của hắn. Gã ở đó, dưới ánh mặt trời khuất bóng, cách hắn một bước.

Vì vậy, hắn không còn do dự nữa, tiến lên một bước và ngã vào vòng tay của Sirius.

END

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz