ZingTruyen.Xyz

Harry Potter[EDIT][BHTT] Together

Chương 56-57

Denhong080816


Từ sau sự cố lần đó với đám ma xó, giáo sư Lockhart không bao giờ mang sinh vật sống vào lớp học nữa.

Giờ đây, ông ta chỉ đọc to những đoạn văn dài do chính mình viết cho học sinh nghe, thỉnh thoảng còn diễn lại một số phân cảnh kịch tính. Thông thường, Lockhart chọn Harry làm trợ lý để tái hiện những tình huống đó.

Cho đến nay, Harry đã bị bắt đóng vai nhiều nhân vật khác nhau: Một hồn ma bị dính lời nguyền phun bong bóng mà Lockhart đã "chữa khỏi" cho một cách đầy tài tình; một người tuyết vùng Himalaya bị cảm lạnh; và cả một ma cà rồng, kẻ sau khi giao đấu với Lockhart thì từ bỏ thói quen hút máu, chuyển sang ăn củ cải.

Trong tiết Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám lần này, Harry lại bị lôi lên làm "diễn viên bất đắc dĩ", lần này là một người sói.

"Kêu lên nào, Harry! Tuyệt lắm, rất giống! Sau đó, tin hay không tùy em, ta liền dũng mãnh lao đến, như thế này này—BÙM! Ta vật nó ngã xuống đất. Rồi ta dùng một tay ghì chặt nó xuống, tay còn lại giơ đũa phép lên, chĩa thẳng vào cổ họng nó. Sau đó ta bình tĩnh lại, dồn hết sức lực còn lại để thi triển một bùa chú hình người vô cùng phức tạp. Nó gào lên một tiếng thảm thiết—Harry, hét lên đi, to hơn chút nữa! Tuyệt vời! Lông trên người nó biến mất, răng nanh thu lại, và nó lại trở thành con người. Đơn giản mà hiệu quả! Thế là một ngôi làng nữa mãi mãi khắc ghi công lao ta, người đã giúp họ thoát khỏi nỗi kinh hoàng bị người sói tấn công mỗi tháng một lần!"

Tiếng chuông tan học vang lên, Lockhart đứng dậy.

"Bài tập về nhà: Hãy sáng tác một bài thơ về chiến công vĩ đại của ta khi đánh bại bạch tuộc khổng lồ! Bài nào hay nhất sẽ được tặng một cuốn 'Cái Tôi Nhiệm Màu' có chữ ký của chính ta!"

'Cái Tôi Nhiệm Màu' sao? Jacqueline trợn mắt. "Rõ ràng là hắn nghĩ rằng nếu sau này chúng ta gặp người sói, cứ nhào lên mà đánh nhau với nó như hắn từng làm. Nếu những gì hắn nói là thật."

"Viết thơ à?" Pansy khịt mũi khi bước vào phòng học của Yuna. "Hắn nghĩ chúng ta đang học ở trường Eton sao? Nhưng mà, tớ đoán chắc trong một cuốn nào đó, Hermione đã được ghi tên vào rồi."

"Chưa chắc đâu." Jacqueline hạ giọng, liếc nhìn về phía trước phòng học nơi Yuna đang ngồi. "Có khi tớ cũng sẽ viết một bài thơ mười bốn câu để hắn nhớ suốt đời cũng không chừng."

"Muộn thế này rồi, hai đứa còn chưa về sao?" Khi tiếng chuông trong phòng chung ngân vang mười tiếng, Yuna nâng chén trà lên, liếc nhìn hai cô gái.

"Mới có hơn 10 giờ thôi mà." Jacqueline cúi đầu, tiếp tục viết trên tấm da dê của mình.

"Ngày mai không phải trận đấu Quidditch đầu tiên sao?" Yuna đặt chén trà xuống. "Mấy đứa không định đi xem à?"

"Dùng Nimbus 2001 đấu với Nimbus 2000 sao?" Jacqueline cắn đầu bút lông vũ, hừ một tiếng. "Em không hứng thú với những trận đấu không công bằng như vậy."

"Cuộc sống chưa bao giờ công bằng." Yuna liếc qua bài tập của Jacqueline. "Có một cây chổi tốt hơn không đồng nghĩa với chiến thắng." Bà quay sang nhìn Pansy. "Cũng giống như việc thuần huyết không đảm bảo điểm số cao, đúng không?"

"Có lẽ vậy." Jacqueline nhún vai. "Dù sao em cũng chẳng có hứng thú xem Malfoy thi đấu."

"Đây không phải trận đấu của Malfoy." Yuna lắc đầu. "Đây là trận đấu của Slytherin."

Nhắc đến chuyện này, Yuna liếc nhìn đồng hồ. "Sau sự cố với bà Norris, tốt hơn các em nên về sớm. Hãy cẩn thận."

"Nhưng..." Pansy đặt bút lông vũ xuống, nghe lời bắt đầu thu dọn sách vở. "Chúng em đều là Slytherin, lại còn thuần huyết, chắc sẽ không có vấn đề gì chứ?"

"Slytherin và thuần huyết cũng không thể đảm bảo an toàn cho các trò." Yuna gật đầu với họ. "Trước khi mọi chuyện sáng tỏ, ta khuyên các trò nên ở yên trong phòng sinh hoạt chung, đừng đi lung tung."

"Vậy nên..." Jacqueline đứng dậy, khoác cặp sách lên vai. "Giáo sư cũng tin chuyện phòng chứa là thật sao? Cô nghĩ thật sự còn có một người thừa kế khác của Slytherin?"

"Quan trọng không phải ta nghĩ gì, Jacqueline." Trước khi họ rời khỏi phòng học, Yuna khẽ nhắm mắt lại, thở dài. "Quan trọng là, con sẽ làm gì."

"Ta thật sự ngạc nhiên."

Sáng thứ Bảy, khi Jacqueline như thường lệ bước vào tầng hầm của Snape, giáo sư đang chuẩn bị nguyên liệu cho tiết học sắp tới.

"Trò lại không đi xem trận Quidditch sao?"

"Giáo sư cũng đâu có đi." Jacqueline mỉm cười với Snape. "Vậy thưa giáo sư, có việc gì em có thể giúp không?"

"Chân Dược." Snape ngẩng lên nhìn cô. "Trò biết cách điều chế chứ?"

"Không chắc lắm." Đôi mắt Jacqueline lóe lên một tia sáng mỏng manh. "Em chỉ nghe nói, hình như có lông chim của loài tuyệt âm điểu."

"Không sai." Snape gật đầu. "Chỉ riêng việc nấu nó cũng đã mất nửa tháng."

"Nhưng mà, giáo sư..." Jacqueline hơi khó hiểu, nhìn Snape. "Em muốn hỏi, tại sao ngài lại..."

"Trò có hiểu về công dụng của Thuốc Đa Dịch không?" Snape tiến lên một bước, nhìn xuống cô.

"Dạ có." Jacqueline vội vàng gật đầu. "Ngài đã giảng trong lớp, rằng nó có thể giúp chúng ta tạm thời biến thành bất kỳ ai trong một khoảng thời gian nhất định."

"Ý ta là, trò có biết cách điều chế nó không?"

"Dạ biết, thưa giáo sư." Mặt Jacqueline thoáng đỏ lên. "Mười hai con trùng Thảo Linh phải được nấu trong 21 ngày, sau đó thêm bốn con đỉa đã làm xẹp, một ounce rễ thô, hai phần ba ounce dịch thảo hái dưới ánh trăng tròn, cùng với sừng thú nghiền thành bột, hai muỗng cánh ruồi nghiền mịn và da rắn ráo. Cuối cùng, phải thêm một vật gì đó của người mà ta muốn biến thành."

Cô nuốt nước bọt. "Nhưng thưa giáo sư... ngài... ngài không định..."

Snape nhìn chằm chằm vào Jacqueline hồi lâu, không nói gì.

"Giáo... giáo sư, ngài..." Cô không nhịn được lên tiếng. "Định làm gì vậy?"

"Ít nhất..." Snape quay trở lại bàn làm việc, cúi xuống xem xét bài tập của học sinh. "Cũng có một học sinh Slytherin vượt trội hơn Gryffindor trong môn Độc dược."

Hắn gõ nhẹ lên một tờ giấy trên bàn. "Đây là công thức của Chân Dược. Trò, thử làm xem."

Sau bữa tối, Jacqueline vừa bước vào phòng sinh hoạt chung liền nghe thấy tiếng hét giận dữ của Marcus Flint.

"Quả Snitch ở ngay trên đầu ngươi, còn chưa tới một inch! Đồ ngu xuẩn! Ngươi thế mà lại không thấy sao?! Rốt cuộc ngươi đang làm cái gì vậy?"

"Này, Marcus!" Malfoy mặt mày tối sầm. "Không phải lỗi của tôi! Nếu mấy người chịu ghi thêm vài điểm! Hoặc ít nhất, nếu cái Bludger chết tiệt đó có thể hất Harry Potter khỏi chổi! Hơn nữa..." Gương mặt Malfoy tái nhợt không còn chút máu. "Nếu không phải vì cha tôi..."

"Chuyện đã quá rõ ràng!" Marcus rống lên, trông như một con quái thú khổng lồ. "Nimbus 2001 cũng không giúp chúng ta thắng! Bị đánh bại bởi một cái Nimbus rẻ tiền! Từ tuần này, tất cả sẽ tập luyện nhiều hơn!"

"Tôi biết rồi!" Malfoy hét lớn, rồi tức giận bỏ ra ngoài.

"Có chuyện gì vậy?" Jacqueline tiến đến gần Pansy. "Xem ra, tiểu thiếu gia nhà chúng ta không giành chiến thắng?"

"Đúng vậy." Pansy chớp mắt với cô, liếc qua Marcus, kẻ đang tức giận đến đỏ cả mặt. "Harry bắt được Quả Snitch, ngay bên cạnh Malfoy. Hơn nữa..."

Cô chưa kịp nói hết thì cửa phòng sinh hoạt chung bật mở.

Malfoy cúi đầu bước vào, theo sau là giáo sư Snape với vẻ mặt u ám.

"Tất cả đều có mặt." Snape quét ánh mắt lạnh lùng qua căn phòng. Nhiều học sinh còn đang ở đó vội vàng chạy ra xem chuyện gì xảy ra. "Vừa mới lại có chuyện xảy ra."

Giọng ông hạ thấp xuống. "Lúc này, ta không muốn thấy bất kỳ học sinh nào của ta hoảng loạn chạy khắp nơi."

Ánh mắt Snape dừng lại trên Jacqueline. "Sau giờ học, không được rời khỏi phòng sinh hoạt chung." Ông nói, rồi liếc qua Malfoy. "Vào thời điểm này, các trò tốt nhất nên biết cách kiềm chế."

"Giáo sư!" Malfoy đứng giữa phòng, lớn tiếng. "Ngài nhất định biết ai đã làm chuyện này, đúng không?"

"Chừng nào chưa bắt được thủ phạm..." Snape kéo dài giọng. "Không ai có thể khẳng định điều gì."

"Giáo sư," Zabini đột nhiên lên tiếng. "Vậy chuyện về phòng chứa... là thật sao?"

Snape hạ thấp giọng, lạnh lẽo nói:

"Nếu bất kỳ học sinh nào của ta còn dám hỏi những câu ngu xuẩn như vậy..."

Ông chỉnh lại áo chùng đen, rồi đi về phía cửa. "Ta sẽ tống cổ kẻ đó ra ngoài ngay lập tức."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz