ZingTruyen.Xyz

Harry Potter[EDIT][BHTT] Together

Chương 18

Denhong080816


Lễ Giáng Sinh sắp đến, Jacqueline và Pansy lần lượt nhận được thư từ cha mình. Rõ ràng, trường học đã thông báo cho phụ huynh về sự kiện xảy ra vào dịp Halloween, bởi trong thư, James mạnh mẽ yêu cầu Jacqueline cân nhắc việc đổi sang họ Harris. Trong khi đó, tài liệu mà cha Pansy gửi tới lại khiến Jacqueline nhận xét bằng một câu đơn giản: "Quá nhàm chán."

"Ta thực sự cảm thấy tiếc cho những người đó," Draco Malfoy nói trong một buổi học môn Độc dược. "Bọn họ không thể không ở lại Hogwarts đón Giáng Sinh, bởi vì gia đình họ chẳng cần đến họ." Khi nói điều này, ánh mắt cậu ta hướng về phía Harry. Harry vờ như không nghe thấy, chỉ tập trung vào công việc của mình. Jacqueline liếc nhìn Malfoy, lắc đầu rồi thu dọn đồ đạc. Mỗi khi Giáng Sinh đến gần, tâm trạng của cô lại trở nên vô cùng tồi tệ.

Khi rời khỏi lớp học, Jacqueline phát hiện hành lang phía trước bị một cây linh sam khổng lồ chắn kín lối. Thấy hai bàn chân to lộ ra bên dưới và nghe tiếng thở phì phò đặc trưng, cô biết ngay người đứng sau gốc cây chính là Hagrid. Cô đứng sang một bên, bình thường có lẽ sẽ hỏi xem Hagrid có cần giúp đỡ không, nhưng lúc này, Jacqueline chỉ muốn được yên tĩnh một mình.

"Hagrid, cần giúp không bác?" Ron hỏi từ phía sau, thò đầu qua những cành cây rậm rạp.

"Không cần, bác làm được, cảm ơn con, Ron."

"Mày có thể tránh ra không? Đừng chắn đường nữa!" Malfoy lên tiếng lạnh lùng. "Mày có phải đang mong kiếm chút tiền tiêu vặt không, Weasley? Tao đoán mày hy vọng sau khi tốt nghiệp Hogwarts có thể làm trợ lý săn thú cho Hagrid, so với căn nhà hiện tại của mày, nơi đó hẳn là một cung điện!"

Nghe thấy lời châm chọc, Jacqueline đảo mắt ngán ngẩm, xoay người rời đi, hướng về phía thư viện.

Nhưng khi bước vào thư viện, cô có chút ngạc nhiên khi thấy nơi này đông đúc hơn hẳn ngày thường.

Thật sao? Mọi người nhất định phải đọc sách ngay trước Giáng Sinh sao?

Lắc đầu, Jacqueline tìm một góc yên tĩnh để ngồi xuống mà không nhận ra rằng mình đang ở gần khu vực Cấm thư.

"Trò tìm gì thế, nhóc con?" Giọng của bà Pince, quản lý thư viện, vang lên.

"Không có gì ạ." Jacqueline đáp.

Bà Pince vung cây lông chim phủi bụi về phía cô, ra hiệu.

"Vậy thì tốt nhất là đi ra ngoài. Nhanh lên, ra ngoài!"

Jacqueline đành phải rời thư viện. Thật sự không có lấy một chỗ nào để cô có thể yên tĩnh sao?

"Jacqueline!" Pansy từ đâu chạy tới, kéo theo chiếc rương hành lý. "Cậu ở lại Hogwarts sao?"

"Không. Chắc chắn không thể ở lại." Jacqueline thở dài. Mỗi năm, kỳ nghỉ Giáng Sinh luôn là quãng thời gian khó khăn nhất đối với cô, đặc biệt là vào ngày đầu năm mới.

"Vậy hành lý của cậu đâu?" Pansy hỏi.

"Tớ đã thu dọn xong rồi. Vừa định đi ăn trưa thì gặp Malfoy và Harry, sau đó ghé thư viện nhưng lại bị bà Pince đuổi ra."

"Vậy cậu có thể yên tâm đi ăn trưa rồi." Pansy cười, ôm nhẹ Jacqueline. "Malfoy vừa bị cha hắn đón đi rồi."

"Thật là một tin vui." Jacqueline bĩu môi.

"Giáng Sinh vui vẻ, Jacqueline." Pansy vẫy tay chào trước khi rời đi.

"Chẳng có gì vui vẻ cả." Jacqueline lắc đầu, rồi bước vào đại sảnh ăn.

"Cậu cũng có thể hỏi cha mẹ cậu xem họ có biết Flamel là ai không." Khi đi ngang qua bàn Gryffindor, Jacqueline nghe thấy Ron nói. "Hỏi họ xem chuyện đó có an toàn không."

Vậy là bọn họ vẫn đang loay hoay với cái tên Nicholas Flamel sao?

"Rất an toàn, vì cha mẹ tớ đều là nha sĩ." Hermione nói, trong khi tay kéo theo chiếc rương hành lý của mình.

"Này, Jacqueline." Hermione nhanh chóng tiến lại bàn ăn nhà Slytherin và ngồi xuống bên cạnh Jacqueline.

"Cậu có nhận ra đây là bàn ăn nhà Slytherin không?" Jacqueline buông dao nĩa, nhướng mày.

"Tớ biết."

"Mà cậu lại là một Gryffindor?"

"Thì sao chứ?" Hermione hỏi ngược.

"Không có gì." Jacqueline nhúng vai, lại tiếp tục dùng bửa.

"Jacqueline, tớ có thể nhờ cậu tra giúp tớ một chút về Nicholas Flamel không?"

Jacqueline chẳm rãi đang dùng bữa.

"Tớ và Harry đã tìm rất lâu nhưng không thấy gì. Có lẽ cậu biết nhiều hơn? Dù sao, cậu là phù thủy thuần huyết, cha mẹ cậu đều là phù thủy và hơn nữa, cậu thuộc nhà Slytherin."

Jacqueline dừng lại, đặt dao nĩa xuống và nhìn Hermione.

"Đừng hiểu lầm," Hermione vội giải thích, "Tớ không ý nói Slytherin không tốt, chỉ là... có lẽ bọn họ biết nhiều hơn..."

"Những chuyện mà bạch vu sư không biết đúng không?" Jacqueline hừ một tiếng, khiến Hermione đỏ bừng. "Cha tôi tốt nghiệp tại Gryffindor. Và đừng nghĩ tất cả Slytherin đều là hắc phù thủy."

"Tớ không ý nói vậy." Hermione ho khé, "Chỉ là, cậu có thể giúp không?"

"Tôi được lợi gì?" Jacqueline hỏi.

"Tớ nghĩ chúng ta là bạn."

"Nhưng tôi thuộc nhà Slytherin."

"Jacqueline, làm ơn."

"Hắn là một nhà giả kim rất danh tiếng." Jacqueline nhép miệng.

"Nhà giả kim?" Hermione ngạc nhiên. "Nhưng tớ và Harry đã tìm trong danh sách những phù thủy nổi tiếng gần đây, không hề có tên hắn."

"Hắn chắc không phải gần đây." Jacqueline thở dài.

"Cậu biết hắn bao nhiêu tuổi rồi không?" Hermione gặng hỏi.

"Không rõ," Jacqueline lắc đầu. "Nhưng chắc chắn già hơn Hiệu trưởng Dumbledore. Lần cuối tôi thấy ông ấy, râu còn chạm đất."

"Cậu gặp ông ấy rồi!" Hermione kêu lên.

"Ông ấy đã tới nhà tôi vài lần." Jacqueline cắt miếng bít tết, "Tôi có thể ăn cơm không, 'tiểu thư vạn sự thông'?"

"Cảm ơn cậu, Jacqueline." Hermione bất ngờ ôm chặt Jacqueline. "Giáng Sinh vui vẻ, Jacqueline."

Chậc, không vui vẻ chút nào hết

Jacqueline uể oải kéo hành lý, trở về thế giới bình thường trên chuyến tàu đến nhà ga. Bên ngoài, một người đàn ông cao lớn với mái tóc đen ngắn đã đứng chờ sẵn.

"Chú Harold!" Jacqueline ôm lấy ông một chút rồi lên xe.

"Jacqueline, trường học thế nào?" Harold hỏi trong khi rẽ vào một con đường vắng, ấn nút làm chiếc xe biến mất khỏi tầm nhìn.

"Rất thú vị!" Jacqueline cố gắng lấy lại tinh thần. "Con được phân vào Slytherin, gặp được một số bạn mới. Giáo sư ở đó cũng rất tốt."

"Vậy thì tốt rồi, tốt rồi." Harold gật đầu hài lòng. "Giáo sư Lịch sử Pháp thuật của các con vẫn là thầy Binns chứ?"

"Vâng, ông ấy vẫn giữ nguyên giọng điệu ru ngủ như trước." Jacqueline lắc đầu ngán ngẩm. "Thà tự đọc sách còn nhanh hơn."

"Chú cũng từng nghĩ như vậy khi còn học ở đó." Harold bật cười rồi lái xe về đến nhà.

Sau khi xuống xe, Jacqueline chào tạm biệt Harold, cầm hành lý bước đến cửa. Vừa gõ vài cái, Noam đã mở cửa ra ngay.

"Tiểu chủ nhân!" Noam lao vào ôm chân Jacqueline. "Noam nhớ cô muốn chết!"

"Tôi cũng nhớ cậu, Noam." Jacqueline cúi xuống ôm chú gia tinh nhỏ. "Cậu giúp tôi mang hành lý lên phòng được không? Tôi muốn gặp mẹ trước."

"Không, tiểu chủ nhân sẽ không muốn làm vậy đâu." Noam vội vàng lắc đầu. "Phu nhân đang—"

"Noam!" Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ tầng hầm. "Bảo Jacqueline xuống đây ngay."

Noam bĩu môi, đôi mắt to long lanh, không tiếng động nói: "Tiểu chủ nhân, chúc may mắn." Rồi nhanh chóng biến mất.

Jacqueline nhăn nhó. Cô biết ngay mẹ mình không viết thư trách mắng chỉ vì muốn đợi đến khi gặp trực tiếp. Nhưng khi bước xuống tầng hầm và thấy cả ông bà ngoại đang ngồi đó, cô biết chuyện lần này nghiêm trọng hơn bình thường.

"Jacqueline Graham!" Yuna lạnh giọng. "Chỉ mới nhập học một tháng, con đã dám giao đấu với quái vật khổng lồ! Sang năm, có phải con định đi tìm Hắc Ma Vương không?!"

"Mẹ, con—"

"Im ngay!" Yuna quát lớn. "Con có nghĩ gia tộc Graham mất mát chưa đủ sao? Con tưởng những người đã ngã xuống trước kia chiến đấu là để con tiêu xài sinh mạng một cách ngu ngốc thế này à?!"

"Mẹ, con thật sự không—"

"Con vào Slytherin, Jacqueline! Trước khi làm bất cứ điều gì, con cần phải suy nghĩ. Con không phải mấy kẻ Gryffindor liều lĩnh, hành động không cần suy xét!"

"Nhưng mà—"

"Con bị cấm túc trong kỳ nghỉ này!" Yuna hừ lạnh. "Dù cha con muốn đưa con đi Madrid, nhưng trước đó, con không được rời khỏi căn nhà này dù chỉ một bước! Bây giờ, sắp xếp nguyên liệu trên bàn ngay lập tức!" Nói xong, bà lập tức biến mất.

"Thật ra con không nên làm vậy." Arthur, ông ngoại của Jacqueline, lên tiếng. "Nhưng ta rất tò mò, làm sao con có thể một mình đối phó với con quái vật đó?"

"Con đã niệm bùa trôi nổi." Jacqueline giải thích. "Với lại, mọi chuyện không như trường học nói. Con chỉ đang đi tìm Hermione. Chẳng qua lúc đó bọn con tình cờ ở trong nhà vệ sinh, và Hermione đã nói dối để giúp con tránh rắc rối."

"Hermione? Là cô bé Muggle mà mẹ con thường xuyên nhắc tới sao?" Bà ngoại Jinna hỏi dịu dàng.

"Vâng, bà ngoại."

"Nghe có vẻ là một đứa trẻ thông minh." Jinna mỉm cười. "Một học sinh năm nhất có thể niệm bùa trôi nổi trong tình huống nguy hiểm như vậy."

Arthur cũng gật đầu. "Chúng ta rất tự hào về con. Nhưng đồng thời, chúng ta cũng không muốn phải tự hào về chuyện như thế này thêm lần nào nữa."

"Con hiểu rồi, ông ngoại."

"Tốt. Nếu vậy, ta sẽ lên thư viện. Còn con, tốt nhất nên sắp xếp đống nguyên liệu này trước khi mẹ con nổi giận lần nữa." Arthur liếc nhìn bàn làm việc đầy nguyên liệu thí nghiệm.

"Con cũng nghĩ vậy." Jacqueline cười khổ, cầm con dao nhỏ trên bàn.

Chợt, cô ngẩng đầu. "Ông ngoại, ông có biết Nicholas Flamel đã giấu gì trong trường chúng con không?"

"Nicholas Flamel?" Arthur dừng lại, xoay người nhìn cô. "Nếu là ông ấy, có lẽ đó chính là Hòn đá Phù thủy mà ông ấy vô cùng trân quý."

"Hòn đá có thể giúp con người trường sinh bất tử ấy ạ?" Jacqueline lẩm bẩm, vừa cắt nguyên liệu vừa suy nghĩ. "Thì ra là thế..."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz